Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 96


Đọc truyện Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy – Chương 96

Đường Vӵc bưng cà phê đi đến phòng khác, để ly cà phê lên bàn, dӵa

vào sô pha, tuỳ tiӋn bắt chéo chân, vӛ vӛ vào chӛ trống bên cạnh, “Lại

đây ngồi.”

Đường Hinh có chút cảnh giác mà nhìn anh, không hiểu rốt cuӝc anh

muốn làm gì, chậm rãi đi qua.

Cô ngồi xuống cái ghế sô pha đơn phía bên trái, nhìn về phía anh, “Rốt

cuӝc anh muốn nói cái gì?”

Đường Vӵc liếc mắt nhìn cô mӝt cái, “Em đi Ca Lӧi Á làm gì?”

Tim Đường Hinh đập trật mӝt nhӏp, cúi đầu nói: “Anh để ý tôi, cũng

không có quy đӏnh là không đưӧc đi.”

“Đúng là không có quy đӏnh, nhưng mà em cũng không cần thiết phải đi,

quên mất chuyӋn lần trưӟc rồi sao? Kiểu quay chụp này rất vất vả, em đi

cùng vӟi Đoàn làm phim mӑi người còn phải lo lắng cho em.”

“Tôi không cần người khác lo.”

“Không cần? Em không phải ăn sao? Đoàn làm phim còn phải sắp xếp

chӛ ăn chӛ ở cho em.”

“… Anh rốt cuӝc là có ý gì?”

Đường Hinh không hiểu rốt cuӝc là anh muốn làm sao, cô có chút nghi

ngờ, đӝt nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, lắc đầu, làm sao có thể…

Nếu anh thật sӵ thích cô, vậy sao lần trưӟc lại không đồng ý vӟi cô.

Lạt mềm buӝc chặt sao?

Đường Vӵc bưng ly cà phê lên, ngӱi thấy hương vӏ ngӑt ngấy kia, lại

không thể mở miӋng, đành để ly trở lại trên bàn, anh vừa đӏnh nói

chuyӋn, di đӝng liền vang lên. Khoảng thời gian gần đây có mӝt hạng

mục của công ty xảy ra vấn đề, anh bận đến sứt đầu mẻ trán, lấy điӋn

thoại di đӝng ra nhìn, quả nhiên là trӧ lý Cao gӑi tӟi, anh nhíu mày, nhìn

về phía Đường Hinh, “Tôi đi nhận điӋn thoại.”

Đường Hinh ôm cái ly, thәi phù phù, “Ừ” mӝt tiếng.

Đường Vӵc ấn nút nhận mấy, đi về phía ban công, “Nói đi.”

Giӑng nói của anh rất êm tai, trầm thấp mê hoặc.

Đường Hinh uống mӝt ngụm cà phê, nhìn dáng vẻ thon dài đĩnh đạt của

Đường Vӵc, có chút hoảng hốt, người đang ông mình nhӟ nhӟ nhung

nhung đӝt nhiên xuất hiӋn trong nhà mình, đây là cái loại cảm giác gì?

Đӝng tâm, muốn biến anh trở thành người của mình.

Trong lòng cô vӑng tưởng.

Sau đó, lại không nhӏn đưӧc mà khinh bӍ chính mình, không phải là đã

nói tốt nhất không nhӟ đến anh ta sao?

Đường Hinh cúi đầu, đi về phòng cầm lấy di đӝng và iPad, iPad vẫn còn

phát bӝ phim cô đang xem dở, âm lưӧng có hơi lӟn, Đường Vӵc quay

đầu đưa mắt nhìn, quay người, dӵa vào cӱa kính, không thèm kiêng kӷ

mà nhìn cô.

Đường Hinh cầm lấy hӝp khoai tây lát trên bàn, ngồi xếp bằng trên sàn

nhà, vừa ăn vừa xem phim, uống mӝt ngụm cà phê, lại nhìn xem Đường

Vӵc.

Ánh mắt hai người chạm phải nhau, Đường Hinh cúi đầu.

Đường Vӵc cười mӝt chút, xoay người, nói vào trong điӋn thoại, giӑng

điӋu lãnh đạm: “Nếu đã như vậy, làm cho bӑn hӑ dẹp bỏ suy nghĩ đó đi,


không còn gì để nói nӳa.”

Đường Hinh cầm di đӝng lên, chụp trӝm dáng vẻ từ đằng sau của Đường

Vӵc, mӝt tấm, hai tấm, ba tấm…

Anh cӱa cӱ đӝng, cô lập tức cúi đầu.

Cô nhìn ảnh chụp mӝt chút, đӝt nhiên nhӟ tӟi chủ để trên Douban.

Lần trưӟc sau khi cô phát ngôn bừa bãi muốn ngủ vӟi Đường Vӵc, từ đó

cũng không đăng nhập nӳa, cũng đã qua hai tháng rồi, không biết thế nào

..

Cô click mở app, nhìn xem mӝt chút.

Netizen 1: Chủ thӟt đâu? Chủ thӟt đâu? Mӛi lần đều nói đến chuyӋn mấu

chốt là chạy mất! Tra tấn chết đám quần chúng ăn dưa chúng tôi mất

thôi!

Netizen 2: Rốt cuӝc có ngủ không? Có đưӧc không vậy?

Netizen 3: Cùng câu hỏi, có đưӧc không?

Netizen 4: Tò mò, có đưӧc không? Đừng có đẹp mà không xài đưӧc nhé!

Đường Hinh: “….”

Cô nghĩ nghĩ, đánh ra mӝt đoạn chӳ: Tôi tỏ tình vӟi anh ấy bӏ từ chối,

chắc là vẫn không thích tôi đâu, thế nhưng tối nay anh ấy lại chạy tӟi nhà

tôi, không biết là có ý gì? Là muốn 419? Hay là hối hận rồi?

Rất nhanh liền có người phát hiӋn chủ đề đã đưӧc cập nhật, nhanh chóng

nhắn qua.

Netizen 5: Leo lên người anh ta đi! Cơ hӝi tốt như vậy, phải ngủ chứ!

Netizen 6: Muốn biết rốt cuӝc là có xài đưӧc hay không.

Đường Hinh nhỏ giӑng nói thầm: “Làm sao tôi biết đưӧc, cũng chưa hề

ngủ qua…”

“Em nói cái gì đấy?”

Giӑng nói người đàn ông đӝt nhiên vang lên từ trên đӍnh đầu.

Đường Hinh sӧ tӟi mức run cả tay, điӋn thoại di đӝng rӟt trên mặt thảm

dưӟi đất, cuống quít ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Đường Vӵc quét tӟi

màn hình điӋn thoại của cô, không hề nghĩ ngӧi, liền dẫm mӝt chân lên

che mất.

Đường Vӵc: “…”

Anh doạ người đến vậy sao?

“Em đang xem cái gì mà người đến cũng không nhận ra vậy?” Đường

Vӵc liếc nhìn về phía chân cô.

Đường Hinh sờ xuống đôi dép lê, lấy điӋn thoại ra, làm ra vẻ bình tĩnh

nói: “Không có, không phải anh đang gӑi điӋn thoại ở ngoài ban công

sao? Đӝt ngӝt xuất hiӋn, hù chết tôi.”

“Thật không?” Đường Vӵc nhận mӝt cuӝc điӋn thoại ngày đến bốn mươi

phút, lúc cúp điӋn thoại, là đã hơn mười giờ rồi, cà phê trên bàn đã sӟm

nguӝi lạnh.

Đường Hinh hỏi: “Có cần đәi giúp anh mӝt ly không?”

Đường Vӵc nói: “Không cần.”

Anh đứng đấy bất đӝng, nhӟ ra cô còn phải đi thu dӑn hành lý, lúc nãy

đang lúc gӑi điӋn thoại đã nghĩ thông đưӧc mӝt số chuyӋn, anh trӵc tiếng

ngồi xuống bên cạnh cô, hai người dӵa vào nhau rất gần, cùng ngồi trên

thảm, đôi chân người đàn ông cao dài, có vẻ không có chӛ để, liền cong


mӝt chân, dáng vẻ tuỳ tiӋn lại lười biếng.

Có chút… đẹp trai…

Không phải có chút, mà là rất tuấn tú!

Tim Đường Hinh đập bum bum, quay đầu nhìn anh, Đường Vӵc liếc mắt

nhìn hӝp khoai lát và iPad đặt trưӟc mặt cô, ngón tay anh đặt trên màn

hình chạm nhẹ vài cái, giảm nhỏ âm lưӧng xuống mӝt chút.

“Anh làm gì…”

“Nói chuyӋn vӟi em, như thế này quá ồn ào.”

Đường Vӵc quay đầu nhìn cô, Đường Hinh: “.. Anh muốn nói gì?”

Đường Vӵc nói: “Em muốn đi Ca Lӧi Á cũng đưӧc, thế nhưng đừng đi

quá lâu, đi mӝt tuần là đưӧc rồi.”

Đường Hinh: “Anh quản tôi đi bao lâu gì chứ.”

“Anh là ông chủ.”

“…”

Đường Hinh buồn bӵc.

Đường Vӵc cười mӝt chút, kết thúc đề tài này, liếc mắt nhìn cô mӝt cái,

không chút để ý nói: “ChuyӋn lần trưӟc, còn chưa xong. Nói em về nhà

suy nghĩ lại cho cẩn thận, em suy nghĩ sao rồi?”

Vẻ mặt Đường Hinh mơ mơ hồ hồ, “Lần nào?”

Lần đá anh ta ư?

Sắc mặt Đường Vӵc trầm xuống, không nghĩ tӟi nha đầu này thế mà

quên mất, anh giơ tay chà xát trên đầu cô cho hả giận, sau đó nhích lại

gần, “ChuyӋn lần trưӟc nói muốn làm bạn gái của anh, vì sao lại muốn

làm bạn gái của anh? Suy nghĩ kӻ rồi sao?”

Đường Hinh sӱng sốt, “Không phải tôi đã nói rồi sao?”

Đường Vӵc liếc mắt nhìn cô mӝt cái, “Em nói gì?”

“Tôi nói thích mặt của anh thích tiền của anh, anh lӟn lên vừa đẹp trai lại

vừa có tiền.”

Đường Hinh không thích lắm cái kiểu anh nói chuyӋn như đang dạy dӛ

này, ai mà không muốn làm công chúa nhỏ chứ, nếu mà anh thật sӵ tӟi

giảng hoà, hoặc là bày tỏ sӵ hối hận…

Vậy phải dӛ dành cô mӟi đưӧc.

Đường Vӵc cố gắng ra sức sӱa chӱa tư tưởng tình yêu méo mó của

Đường Hinh, anh trầm mặt, cười lạnh: “Vậy nếu có mӝt ngày tôi bӏ huӹ

dung, hoặc là xảy ra chuyӋn ngoài ý muốn, thiếu nӱa chân, em có phải là

sẽ không thích tôi nӳa không? Hoặc là, mӝt ngày nào đó tôi bӏ phá sản

thì sao?”

Đường Hinh sӱng sốt, nhìn về phía anh, “Anh sẽ phá sản sao?”

Đường Vӵc: “… Trӑng điểm không phải là cái này.”

Đường Hinh à mӝt tiếng, “Vậy anh muốn nói gì?”

Hết nói nәi.

Đường Vӵc liếm môi, hít mӝt hơi thật sâu, bưng ly cà phê trên bàn lên

uống mӝt ngụm, có hơi lạnh, ngӑt đến rùng mình, nhӏn không đưӧc nhíu

mày, “Cà phê gì mà ngӑt như vậy? Cà phê hoà tan nào cũng như vậy


sao?”

Đây là ly cà phê khó uống nhất mà anh từng uống qua.

Đường Hinh đỏ mặt: “Đó là tôi đã uống qua…”

Đường Vӵc thoáng nhìn cái ly màu hồng kia, không chút để ý nói:

“Cũng không phải là heo uống qua.”

Đường Hinh: “…”

Con mẹ nó anh mӟi là heo, đại móng heo!

Đường Vӵc quay đầu nhìn cô, “Ý của tôi là, cái em thích chính là vẻ bề

ngoài của tôi, vẫn là nên thích chính con người của tôi thì hơn.”

Đường Hinh chӟp chӟp đôi mắt, “Có gì khác nhau sao?”

Đường Vӵc nӱa híp mắt, “Em nói đi? Uәng công em làm biên kӏch, nghe

nói trưӟc đây còn viết không ít tiểu thuyết trên Tấn Giang, xuất bản cũng

không ít, đừng nói vӟi tôi em toàn viết ra cái loại tình yêu méo mó này.”

“Cái gì mà gӑi là tình yêu méo mó, tôi đây là thành thật, thẳng thắn,

thành khẩn.”

Đường Hinh trừng anh, nói chuyӋn thì nói đàng hoàng, công kích nhau

để làm gì.

Đường Vӵc nhìn cô, bӛng nhiên cười mӝt tiếng: “Thừa nhận em thích tôi

rồi?”

Đường Hinh mӝt phút không cẩn thận đã rơi vào bẫy: “…”

Cô thẹn quá hoá giận mà bò dậy, không thèm để ý đến anh.

Đường Vӵc túm chặt lấy cô, Đường Hinh ngồi xếp bằng lâu nên chân có

chút tê cứng, anh chӍ dùng mӝt chút sức, cô liền không đứng dậy đưӧc,

cả người đә về phía sau, Đường Vӵc sӧ cô đập đầu, tay mắt lanh lẹ kéo

cô về phía bên người mình mӝt chút.

Thế mà tốt.

Cả người Đường Hinh đә về phía anh, ngã thẳng vào trong lồng ngӵc

anh, cả người ngồi trên người anh.

Cô ngây ngốc, ngơ ngác quay đầu nhìn anh.

Đường Vӵc cũng không nghĩ tӟi sẽ biến thành như vậy, cô gái trong

ngӵc mềm mại tinh tế, anh ôm không muốn rời tay, yên lặng mà nhìn cô.

iPad vẫn còn đang chiếu bӝ phim kia, thanh âm không lӟn không nhỏ.

Yên tĩnh đưӧc vài giây.

Mơ hồ truyền đến tiếng thở dốc, Đường Vӵc liếc mắt nhìn màn hình,

nam nӳ chính trong phim đang hôn nhau đến mức môi lưӥi khó phân,

vừa kéo quần áo đối phương vừa ngả lên phía trên giường, thân thể anh

nóng lên, lập tức di dời ánh mắt.

Đường Hinh cũng nghe thấy, có chút xấu hә, lúc này mӟi phản ứng lại,

luống cuống tay chân mà bò dậy, vừa mӟi cӱ đӝng, lại bӏ người ta túm

lại mӝt phen.

Đầu của cô đập lên vai anh, khuôn mặt đỏ bừng, ngẩng đầu trừng anh,

“Anh muốn làm gì…”

Đường Vӵc cũng không biết chính mình muốn làm gì, chӍ là muốn trêu

chӑc cô.

Anh nhìn chằm chằm cô gái trong ngӵc mình, cô đã tẩy trang, làn da

trắng nõn trong suốt, đôi màu phấn hồng nhàn nhạt, hình dáng môi đầy

đặn, thoạt nhìn giống như miếng thạch trái cây vậy, anh nhìn chằm chằm

vài giây, iPad bên cạnh truyền đến nhӳng âm thanh khiến người ta mặt

đỏ tim run.

Đường Vӵc không thể không thừa nhận, bản thân mình có cảm giác vӟi

Đường Hinh, giống như hiӋn tại, cô dӵa vào trong ngӵc anh, anh liền

muốn thân mật vӟi cô.

Đường Vӵc là người thuӝc phái hành đӝng, nghĩ sao, liền làm vậy.

Anh khép mắt, cúi người đè qua.


Hôn lên môi cô.

Đường Hinh đӝt nhiên trừng lӟn đôi mắt, ngây người vài giây, Đường

Vӵc cắn cắn môi cô mӝt chút, cô liền tӍnh táo lại, dùng sức đấm lên vai

anh, “Anh… làm gì..”

Chân của cả hai đặt trên tấm thảm dây dưa mӝt phen, Đường Vӵc

nghiêng người, hai đùi nӱa quỳ ở hai bên, kéo cô vào trong ngӵa, dӵa

vào thành ghế sô pha, khẽ hôn môi cô, thấp giӑng nói: “Hôn môi.”

Khuôn mặt Đường Hinh đỏ bừng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra

ngoài.

Môi người đàn ông thật mềm mại thật ấm áp, chà xát trên môi cô, hương

vӏ cà phê ngӑt lӏm lan tràn giӳa đôi môi hai người.

Đường Vӵc cảm thấy, vӏ cà phê hoà tan cũng không đến nӛi tӋ.

Tim Đường Hinh đập thật nhanh, trong nháy mắt có hơi mê man, nӱa

phút sau, phục hồi tinh thần, đӝt nhiên đẩy anh ra, giãy giụa muốn bò

dậy, đầu gối đụng vào anh.

Người đàn ông rên lên mӝt tiếng.

Sắc mặt cũng đã thay đәi.

Đường Hinh sӱ dụng cả tay lẫn chân mà bò sang mӝt bên, đӝt nhiên

phản ứng lại chính mình hình như mӟi đụng vào chӛ nào đó của anh, mặt

có chút đỏ.

Cô chӝt dạ mà nhìn thoáng qua Đường Vӵc.

Sắc mặt người đàn ông trầm lắng, lӛ tai còn hơi hồng hồng…

Bӝ dáng như thế này, không hiểu sao lại có chút dụ hoặc..

Cô hơi lo lắng.

Không phải hỏng rồi chứ?

Lӥ như Đường Vӵc muốn cô chӏu trách nhiӋm thì phải làm sao bây giờ?

Cô còn chưa có dùng qua mà..

“Anh… không sao chứ?”

Đường Vӵc hít mӝt hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lӧi mà nói: “Đường

Hinh, em có phải muốn giết chết anh rồi anh không?”

Đường Hinh: “… Hỏng rồi à?”

Vẻ mặt Đường Vӵc khó coi: “Con mẹ nó em mӟi hỏng đấy.”

Đường Hinh: “..”

Không hỏng thì không hỏng, hung dӳ cái gì chứ.

Mӝt lúc lâu sau, cô nhỏ giӑng hỏi: “Còn muốn uống cà phê không?”

“Em nói đi?”

Ai con mẹ nó lúc này còn có tâm trạng uống cà phê chứ.

Đường Vӵc hít mӝt hơi thật sâu, ngồi dӵa trên ghế sô pha, cặp chân dài

duӛi thẳng, Đường Hinh lặng lẽ ngẩng đầu liếc anh mӝt cái, người đàn

ông mặc quần bó sát, thân hình thon dài đẹp đẽ.

Đường Hinh nhỏ giӑng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Đường Vӵc cười mӝt chút, “Có sao thì em chӏu trách nhiӋm à?”

Đường Hinh: “…”

Cô đoán không ra anh nói lời này là nói giӥn, hay là nói thật.

Đường Vӵc liếc nhìn đồng hồ, đã mười mӝt giờ rồi, anh liếc mắt nhìn cô

mӝt cái, “Hành lý thu dӑn xong chưa?”

Đường Hinh lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Anh đứng lên, rũ mắt nhìn cô, cầm lấy áo khoác và khăn quàng cә trên

ghế sô pha, “Đưӧc rồi, anh đi về trưӟc, em đi thu dӑn hành lý đi.”

Đường Hinh đứng lên, mặt vẫn còn hơi đỏ, “Ừm.”

Thầm nghĩ, dӵa vào cái gì mà anh bảo em đi đâu em phải đi đó chứ?

Hôn xong rồi, cũng không tỏ rõ thái đӝ.

Hừ.

– Hết Chương 94-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.