Đọc truyện Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy – Chương 97
Ngày hôm sau, Đường Hinh đi cùng vӟi Đoàn làm phim sang Ca Lӧi Á,
đây là lần đầu tiên cô tham gia mӝt kӏch bản đề tài quân sӵ, cũng nhờ
Minh Chúc đề cӱ, nếu không mӝt biên kӏch chuyên viết kӏch bản hiӋn
đại, tình yêu đô thӏ như cô khó mà có cơ hӝi tham gia.
Đây cũng là lần đầu tiên cô cùng đi quay phim ở nưӟc ngoài, còn là
phim điӋn ảnh đề tài quân sӵ.
Nói đúng ra, điều kiӋn vô cùng gian khә, tuần đầu tiên còn đӥ, Khương
đạo nói càng về sau sẽ càng khó khăn hơn, Đường Hinh vừa mӟi xong
tuần đầu tiên là đã cảm thấy mӋt muốn chết đưӧc, như cảm giác rất đáng,
loại trải nghiӋm này không chừng chӍ có mӝt lần trong đời.
Kỳ hạn mӝt tuần đã đến, Đường Vӵc gӑi điӋn thoại cho Đường Hinh, lúc
ấy Đường Hinh vừa mӟi tắm xong đang nằm trên giường, mӋt sắp chết,
có hơi không có sức mà nói: “Đường tәng, có viӋc gì sao?”
Đường Vӵc trầm mặc vài giây, cười thành tiếng: “Đường Hinh, có phải
em đã quên chuyӋn gì rồi không?”
Đường Hinh mӋt đến mức đầu váng mắt hoa, “Cái gì?”
“Mӝt tuần.”
Anh nhắc nhở cô.
Đường Hinh liền có phản ứng, cô hừ mӝt tiếng: “Tôi không về đâu.”
Đường Vӵc đi vào văn phòng, trӧ lý Cao đi theo sau, chu đáo đóng cӱa
lại, trong lòng thầm nghĩ: Thật sӵ là cùng Đường tiểu thư ở bên nhau
sao?
Gần đây trong công ty có tin đồn, Đường tәng theo đuәi Minh Chúc
không thành, quay qua theo đuәi Đường Hinh.
Trӧ lý Cao do dӵ, không biết có nên nói cho Đường tәng biết hay
không?
Đường Vӵc ngồi trưӟc bàn làm viӋc, bình tĩnh nói: “Anh sẽ đặt vé máy
bay đi ngay ngày mai cho em.”
Đường Hinh nәi giận, từ trên giường ngồi bật dậy, “Anh là ai? Tӵ tiӋn
đặt vé máy bay cho tôi, muốn tôi trở về thì tôi phải về sao, tôi không về.”
Đường Vӵc lười biếng dӵa vào trên ghế, nhàn nhạt nói: “Là bạn trai em,
lần trưӟc không phải em nói làm bạn gái anh sao? Chúng ta ôm cũng ôm
hôn cũng đã hôn rồi, anh đồng ý vӟi em.”
“Anh biến đi, tôi nói muốn làm bạn gái anh từ bao lâu rồi, đến bây giờ
anh mӟi đồng ý, đồng ý cái đầu anh!”
Đường Hinh tức giận đến nә đom đóm, còn nhӟ rõ anh đã từng nói qua,
anh có mӝt người em gái, mắng mẹ cũng không đưӧc, không có lễ phép.
Chơi trò lạt mềm buӝc chặt chứ gì?
Ai chơi ai còn chưa biết đâu.
Đường Vӵc: “….”
Anh sӱng sốt mӝt chút, Đường Hinh trӵc tiếp cúp điӋn thoại.
Đường Vӵc nhìn chằm chằm màn hình di đӝng, buồn bӵc, không ngờ cô
gái này hoả khí lại lӟn như vậy, trưӟc đây thoạt nhìn hiền lành, thật là…
không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Anh nghĩ nghĩ, thế mà lại cảm
thấy buồn cười, click mở Wechat, bắt đầu phát bao lì xì cho cô.
Đường Hinh thấy điӋn thoại di đӝng rung lên lên tục, liền mở Wechat ra
thì thấy.
Đường Vӵc: [cung hӍ phát tài, đại cát đại lӧi][cung hӍ phát tài, đại cát đại
lӧi][cung hӍ phát tài, đại cát đại lӧi]….
Còn không ngừng phát.
Cũng không biết đã phát bao nhiêu cái rồi.
Đường Hinh: “…”
Muốn dùng tiền mua chuӝc cô sao?
Cô vừa hừ mӝt tiếng vừa thu bao lì xì.
Đường Vӵc thấy cô nhận, cười thành tiếng, tiếp tục phát.
Lúc trӧ lý Cao đem văn kiӋn đi vào, đặt mӝt ly cà phê trưӟc mặt Đường
Vӵc, nói: “Đường tәng, mấy văn kiӋn này cần ngài ký tên.”
Đường Vӵc liếc mắt, “Ừ, để đó đi.”
Trӧ lý Cao “không cẩn thận” nhìn thoáng qua màn hình di đӝng của
Đường tәng, tốc đӝ tay của Đường tәng vô cùng nhanh mà… phát bao lì
xì, cậu còn thấy rõ ghi chú: Tiểu phú bà.
Đường tәng phát bao lì xì cho Tiểu phú bà?
Mà Tiểu phú bà là ai vậy?
Đường Vӵc thấy trӧ lý còn đứng đó, ngưӟc mắt lên nhìn, “Rất gấp sao?”
Trӧ lý Cao cười mӝt chút, “Có hai cái tương đối gấp, Đường tәng xem
trưӟc mӝt chút đi?”
Đường Vӵc nhận lấy văn kiӋn trӧ lý đưa qua, vừa phát bao lì xì vừa xem,
thấy không có vấn đề gì, lấy bút ký tên, “Đưӧc rồi.”
Trӧ lý Cao cầm lấy văn kiӋn, thấy Đường tәng lại tiếp tục cầm di đӝng
phát bao lì xì…
Bên kia, Đường Hinh thu bao lì xì đến mỏi cả tay, thu thu mãi vẫn không
hết, Minh Chúc tắm rӱa xong, thấy tay cô nàng lưӟt nhanh trên màn
hình, cứ tưởng rằng cô đang chơi trò chơi, cũng không hỏi, mở máy tính
ra, chӍnh sӱa kӏch bản hậu kỳ.
Đường Hinh thu đưӧc mӝt nӱa, nhắn qua mӝt câu: “Đường tәng hôm
nay tán tài sao?”
Đường Vӵc: “Phát bao lì xì cho bạn gái, để cô ấy khỏi khóc than trên
vòng bạn bè.”
Đường Hinh: “…”
Không biết xấu hә, ai đồng ý vӟi anh ta chứ!
Đường Hinh thu bao lì xì xong, đếm sơ qua, hình như là chín mươi chín
cái, còn chưa đến hai vạn tӋ, nếu sau này mà bӑn hӑ không thành đôi, cô
cũng sẽ phát lại cho anh, làm anh thu đến mỏi tay thì thôi.
Nếu thật sӵ muốn mua chuӝc cô, đưa thẻ đen mӟi gӑi là có thành ý.
Trong khoảng thời gian ở Ca Lӧi Á, Đường Vӵc thӍnh thoảng gӑi điӋn
thoại giục Đường Hinh về nưӟc, còn lạm dụng chức vụ, để Khương đạo
tìm Đường Hinh nói chuyӋn mӝt lần, ý là, Đoàn làm phim hiӋn tại không
cần cô làm gì cả, cô có thể về nưӟc.
Đường Hinh càng không về, Đường Vӵc càng gӑi điӋn thoại sang, hỏi
cô: “Vì sao không chӏu trở về?”
Đường Hinh nói: “Tôi không muốn về, mӝt mình Minh Chúc ở đây tôi
không yên tâm.”
Đường Vӵc: “…”
Mӝt lúc sau, anh hỏi: “Còn gì nӳa? Không nhӟ anh sao?”
Nếu mà cô trả lời nhӟ, anh sẽ trӵc tiếp đi Ca Lӧi Á bắt người.
Đường Hinh ngồi trên giường, rung chân hừ mӝt tiếng, khó có dӏp
nghiêm túc mà nói: “Tôi chӍ là muốn đi cùng tә mà thôi, lần đầu tiên
cùng Đoàn làm phim quay ở nưӟc ngoài, còn là phim điӋn ảnh đề tài
quân sӵ, cảm giác rất không giống nhau, anh có hiểu không? Nói không
chừng cả đời chӍ có mӝt lần này, tôi muốn trải nghiӋm trải nghiӋm.” Cô
dừng mӝt chút, “Có đưӧc không? Đường tәng, ngài coi như cho tôi nghӍ
phép hai ba tháng đi.”
Thời gian hai người gӑi điӋn thoại thường là vào buәi tối ở Ca Lӧi Á, khi
đó Đường Hinh vừa mӟi trở lại khách sạn, tắm rӱa xong xuôi. Trong
nưӟc là vừa đúng chín giờ sáng, thời gian đi làm, Đường Vӵc dӵa vào
trên ghế, dáng vẻ lười biếng, “Xác đӏnh là không phải muốn trốn anh?”
Đường Hinh cười: “Đường tәng.”
Đường Vӵc thấp giӑng: “Ừ?”
Đường Hinh vẫn đang cười: “Mặt ngài thật dày.”
Đường Vӵc: “…”
Anh hừ lạnh mӝt tiếng, Đường Hinh vӝi vàng nói: “Cứ vậy đi, còn cӥ
hơn mӝt tháng nӳa là quay xong phim rồi, tôi cúp máy trưӟc đây.”
Đường Vӵc bӏ cúp điӋn thoại, hừ mӝt tiếng, cái tật xấu không nói không
rằng liền cúp điӋn thoại này là hӑc ở đâu ra vậy? Không đưӧc, sau này
cũng phải dạy dӛ lại mӟi đưӧc.
Sau lần đó, Đường Vӵc cũng không gӑi qua thúc giục Đường Hinh trở
về nӳa.
Quan hӋ của hai người trên Wechat rất chặt chẽ, Đường Vӵc cứ phát bao
lì xì, Đường Hinh cứ thu bao lì xì, rồi mӟi bắt đầu nói chuyӋn.
Loại hình thức ở chung này hơi kì quái, thế nhưng hai người lại không
cảm thấy có chӛ nào không đúng, Đường Vӵc vốn đang muốn sӱa tam
quan của cô nàng nào đó, dần dà – nghĩ, tuỳ đi cô vui vẻ là đưӧc, cũng
không phải chuyӋn gì lӟn.
Khoảng chừng mӝt tháng trưӟc khi kết thúc quay phim, Đường Vӵc gấp
rút xӱ lý công viӋc chồng chất, dành thời gian đi Ca Lӧi Á mӝt chuyến.
Đêm đó, Đoàn làm phim kết thúc công viӋc tương đối trễ.
Anh ở khách sạn đӧi hai tiếng đồng hồ, Đoàn làm phim mӟi xong viӋc
trở về.
Lần này thời gian tương đối gấp gáp, chӍ có thể ở lại hai ngày, Đường
Vӵc không thông báo cho Khương đạo, trӵc tiếp đi qua.
Đường Hinh đi vào sảnh khách sạn, lúc nhìn thấy Đường Vӵc còn sӱng
sốt mӝt chút, ngơ ngác mà nhìn anh, còn tưởng rằng mình đang bӏ ảo
giác, Đường Vӵc đút tay vào túi quần, không nói không rằng liếc mắt
nhìn cô mӝt cái.
Đám người Khương đạo thấy anh, bất ngờ ngoài ý muốn, “Đường tәng,
sao ngài lại tӟi đấy? Cũng không nói vӟi bӑn tôi trưӟc mӝt tiếng, bӑn tôi
không biết.”
Bӑn hӑ đã ăn cơm hӝp của Đoàn làm phim.
Đường Vӵc cười cười: “Vừa đúng lúc có thời gian, qua đây nhìn xem,
hai ngày sau là đi ngay.”
Khương đạo hỏi: “Ngài ăn cơm chưa?”
Đường Vӵc đưa mắt nhìn Đường Hinh, “Vẫn chưa, đӧi lát nӳa đi ăn, gần
đây có gì ăn, Đường Hinh.”
Đường Hinh đӝt nhiên bӏ điểm danh liền phục hồi tinh thần, nhìn về phía
anh, “Sao lại hỏi tôi.”
Ánh mắt nhӳng người khác không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía cô, đại
khái là cảm thấy sao cô có thể dùng giӑng điӋu này mà nói chuyӋn vӟi
ông chủ, Đường Hinh phản ứng lại, cười tủm tӍm mà nhìn về phía Đường
Vӵc, “Ngài muốn ăn gì?”
Đường Vӵc không nóng không lạnh mà nói: “Em dẫn anh thì anh đi
thôi.”
Đường Hinh nhìn anh mӝt cái, nhìn về phía Minh Chúc, Minh Chúc cười
cười, “Cậu đi đi, tӟ đi về trưӟc chӍnh sӱa hậu kỳ đã.”
“Đưӧc thôi.”
Đường Hinh đi về phía Đường Vӵc.
Đường Vӵc hơi nhưӟng nhưӟng mày, Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh,
“Đi thôi.”
Hai người đi ra khỏi khách sạn, Đường Hinh trӵc tiếp dẫn anh vào quán
ăn bên cạnh, cô đi bên cạnh anh, tâm trạng có chút vui sưӟng, giӑng điӋu
vui vẻ: “Bình thường bӑn tôi ăn ở đây tương đối nhiều, chӛ này gần,
hương vӏ cũng không tӋ.”
Đường Vӵc cúi đầu nhìn cô, “Hẳn là đã ăn rất nhiều nhӍ?”
Đường Hinh không hiểu gì, mờ mӏt nhìn anh.
Đường Vӵc nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, trӵc
tiếp đưa tay lên, nhéo má cô mӝt chút, làn da cô gái nhỏ tinh tế mềm
mềm, xúc cảm rất tốt, anh nhӏn không đưӧc tăng thêm chút lӵc, Đường
Hinh kêu đau mӝt tiếng, vӛ rӟt tay anh, “Anh làm gì nhéo tôi!”
“Tiểu phú bà, em béo.”
“Anh mӟi béo đấy!” Đường Hinh mặt đỏ tai hồng, cô không giống Minh
Chúc, ăn thế nào cũng không mập, ăn cái gì cũng không mập.
Giống như Đường Vӵc nói, cô ăn cơm ngoài hai tháng, béo…
Khoảng chừng năm cân đi.
Cô nhӏn không đưӧc sờ sờ mặt mình, có rõ ràng như vậy sao?
“Khỏi cần sờ, chắc chắn béo.” Anh liếc mắt nhìn cô mӝt cái, “Toàn bӝ
đoàn phim, không chừng chӍ có em là béo lên.”
Đường Hinh trừng anh, “Để anh ăn thức ăn gia súc mӛi ngày xem, xem
anh có béo lên không!”
Đường Vӵc nhìn dáng vẻ tức giận của cô, bӛng nhiên cảm thấy sӵ chờ
đӧi mấy ngày nay quả thӵc đáng giá, anh vӛ vӛ đầu cô, tâm trạng tốt lên
nói: “Đưӧc, không béo. Đi ăn cơm vӟi anh trưӟc đi, đói sắp chết rồi.”
“Đói chết mӟi tốt…”
“Chết rồi ai phát tiền lương cho em.”
“Cũng không phải chӍ có mӛi công ty nhà anh, tôi ở nhà viết kӏch bản
viết tiểu thuyết cũng có thể kiếm tiền.”
Đường Vӵc lười tranh cãi vӟi cô, đi vào tìm mӝt vӏ trí gần cӱa sә ngồi
xuống, Đường Hinh đã ăn rồi, liền ngồi ở phía đối diӋn, nhìn anh ăn.
Đường Vӵc là thật sӵ đói bụng, cúi đầu chăm chú ăn, không thể nói
chuyӋn, ánh mắt thӍnh thoảng rơi xuống trên người cô gái ngồi đối diӋn.
Khuӹu tay Đường Hinh đặt trên bàn, nhăn mặt nhìn anh, “Nhìn tôi làm
gì?”
“Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của em.” Anh nhàn nhạt nói.
“…”
Đừng tưởng rằng khen tôi xinh đẹp là tôi liền làm bạn gái của anh!
Đường Hinh vô cùng bình tĩnh cúi đầu, chơi điӋn thoại di đӝng.
Đường Vӵc ăn no xong, hất hất cằm về phía cô, “Tiểu phú bà, đi thanh
toán đi.”
Anh chӍ có nhân dân tӋ thôi.
Đường Hinh ừ mӝt tiếng, đi thanh toán, thầm nghĩ thu nhiều bao lì xì của
anh như vậy, hẳn là nên trả cho anh ta bӳa cơm, quả nhiên là bắt người
tay ngắn, cô đӝt nhiên cảm thấy hẳn là nên đối xӱ tốt vӟi anh mӝt chút.
Trên đường trở về, Đường Hinh quay đầu nhìn anh, nhìn không đưӧc
hỏi: “Đường tәng, anh tӟi đây làm gì?”
Đường Vӵc đút tay vào trong túi quần, có chút lười nhác, “Tӟi thăm
em.”
Đường Hinh nhìn về phía anh, tim đập bùm bùm trong lồng ngӵc, nhỏ
giӑng hỏi: “Vì cái gì chứ?”
“Muốn tӟi thì tӟi thôi, làm gì có nhiều vì cái gì như vậy?”
“…”
Nói cô có tư tưởng yêu đương méo mó, anh ta cũng không khác mấy
đâu! Nói mӝt câu thích em thì sẽ chết sao.
Chẳng trách theo đuәi Minh Chúc không thành.
Không đúng, Minh Chúc là kiểu nào cũng sẽ không theo đuәi đưӧc rồi,
cô ấy là đã có sẵn mục tiêu, chӍ có thể chấp nhận Lục Trác Phong mà
thôi.
….
Ngày hôm sau, Đường Vӵc cùng Đoàn làm phim đi tham quan phim
trường mӝt quần, buәi chiều, kéo Đường Hinh đi dạo đường phố nưӟc
bạn mӝt chút.
Cái này, người của Đoàn làm phim đều đã nhìn ra, lần này Đường tәng
tӟi là vì Đường Hinh, thật là khó tin mà, không phải trưӟc đây Đường
tәng đã từng theo đuәi Minh Chúc sao? Bây giờ lại ở bên Đường Hinh?
Hai khuê mật sẽ không từ mặt nhau đấy chứ?
Về điểm này, Đường Hinh đã sӟm nghĩ đến, lúc đầu quả thӵc là có hơi
khó chӏu, nhưng Minh Chúc là thật sӵ xinh đẹp, đa số đàn ông vì điểm
này mà đә thì cũng rất bình thường, hơn nӳa cô quá hiểu tính cách của
Minh Chúc, cô ấy là không thể nào thích Đường Vӵc, Đường Vӵc cũng
không phải là loại mặt dày lì lӧm đi la liếm người khác.
Trưӟc đây cả hai người đều đӝc thân, cũng không có gì đáng nói.
Có lẽ nếu đәi thành người phụ nӳ khác, Đường Hinh sẽ không thoải mái
cho qua đến vậy.
Lúc trở lại khách sạn, nhân viên của Đoàn làm phim đã lục tục trở về.
Đêm nay Đường Vӵc đãi nhân viên Đoàn làm phim và các diễn viên
chính ăn cơm, có vài người trở về tương đối sӟm, còn chưa đến bảy giờ
tối giờ đӏa phương, bӑn hӑ liền tìm đưӧc mӝt nhà hàng Trung Quốc. Trên
bàn cơm, Khương đạo kính rưӧu vӟi Đường Vӵc, “Đường tәng, sáng
mai bay rồi sao?”
Đường Vӵc cười cười: “Đúng vậy.”
Đường Hinh quay đầu liếc anh mӝt cái, buәi chiều ở trên phố, Đường
Vӵc hỏi cô: “Cùng về vӟi anh nhé?”
Cô không trả lời.
Cùng anh trở về, có nghĩa là cô đà đồng ý vӟi anh.
Cô gái Đường Hinh này có chút cố chấp, nhất là sau khi nghe đưӧc
nhӳng chuyӋn mà Minh Chúc cùng Lục Trác Phong đã phải trải qua, cô
càng cứng đầu hơn, nếu mà Đường Vӵc vẫn chưa chӏu nói mӝt câu thích
cô, cô sẽ không làm bạn gái của anh ta, càng không cần cùng anh ta trở
về.
Liên hoan kết thúc, mӑi người trở lại khách sạn.
Tất cả mӑi người đều đi ở phía trưӟc, Minh Chúc cùng Khương đạo Đӛ
Hồng cùng vӟi Đường Hải Trình đi tụt phía sau, làm thành mӝt nhóm,
chầm chậm đi tӟi, cùng thảo luận chuyӋn quay chụp vào ngày mai, hành
lang không đưӧc rӝng đến vậy, cô liền đi theo phía sau bӑn hӑ.
Đang lúc chuẩn bӏ quẹo, tay đӝt nhiên bӏ người ta túm chặt.
Tim cô giật thót.
Quay đầu nhìn lại.
Đường Vӵc cúi đầu liếc cô mӝt cái, trӵc tiếp kéo người đi về hưӟng
ngưӧc lại.
Đường Hinh này mӝt tiếng.
Bưӟc chân Minh Chúc dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không
nhìn thấy người.
Bưӟc lên phía trưӟc mӝt bưӟc, đứng ở chӛ cua quẹo, thấy Đường Hinh
bӏ Đường Vӵc kéo vào nhà vӋ sinh phía cuối hành lang.
….
Đường Hinh bӏ Đường Vӵc kéo vào nhà vӋ sinh, cô sӱng sốt mӝt chút,
giãy giụa, “Đường Vӵc, anh làm gì!”
Nhà vӋ sinh cuối hành lang tương đối vắng người, hầu như là không có
ai.
Đường Vӵc đem người vây trưӟc bồn rӱa tay, rủ mắt liếc cô, giӑng nói
trầm thấp: “Cùng nhau trở về, hӱm?”
Đường Hinh đẩy anh, người đàn ông không chút suy suyển, cô cắn môi,
“Không đưӧc, qua tháng sau tôi sẽ trở về.”
“Anh đặc biӋt đến đón em, thật sӵ không về cùng anh sao?” Tiếng nói
của Đường Vӵc càng thêm trầm thấp, chậm rãi nói thêm, “Phim đã quay
đến phần hậu kỳ rồi, em đã trải nghiӋm hai tháng, cũng đủ rồi, trở về
cùng anh, nhé?”
Anh càng nói, càng dӵa đến gần.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.
Đường Hinh nhӏn không đưӧc mặt đỏ tim run, không dám nhìn thẳng
mặt anh, bởi vì anh lӟn lên quá đẹp trai, nhìn nhiều sẽ mềm lòng, sẽ
đӝng tâm, sẽ phản tác dụng.
Cô cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm nút áo sơ mi của anh, “Không cần
…”
Đường Vӵc cắn cắn môi, hít mӝt hơi thật sâu, “Thật sӵ không cần sao?”
Ánh mắt Đường Hinh di chuyển nhanh như chӟp, dáng vẻ vô cùng đáng
yêu, “Không cần.”
Đường Vӵc nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn mềm min của cô, ánh
mắt dừng trên môi cô, “Vậy em muốn cái gì?”
“Tôi mӟi không nói cho anh biết.”
“Muốn anh hôn em không?”
“…”
Cô ngẩng đầu, liếc nhìn anh mӝt cái, có chút kinh ngạc.
“Hӱm?” Đường Vӵc cúi đầu, chóp mũi dường như cӑ nhẹ lên mũi cô.
Lúc chóp mũi hai người sắp đụng vào nhau, đӝt nhiên đẩy anh mӝt cái,
“Không…”
Muốn…
Lời còn chưa dứt, eo đã bӏ người ta ôm kéo ra phía trưӟc, cә theo quán
tính ngӱa ra sau, môi bӏ người ta dán lên, Đường Vӵc nặng nề hôn cô,
đầu lưӥi trӵc tiếp chui vào, cuốn lấy đầu lưӥi cô, mút nhẹ.
Đường Hinh ngây ngẩn, cả người như bӏ điӋn giật.
Mềm.
Kӻ thuật hôn của Đường Vӵc…
Cô ưm mӝt tiếng, đẩy anh mӝt chút nhưng không đẩy đưӧc, tay Đường
Vӵc đặt trên eo cô càng siết chặt thêm, anh cắn cắn môi cô, trầm giӑng
nói: “Đừng nhúc nhích, anh bỏ ra hơn mӝt tuần tăng ca, vứt hết công
viӋc mà chạy đến đây, không thể để anh về không như vậy chứ? Cho anh
hôn mӝt chút.”
“Hay là, em và anh cùng nhau trở về?”
“…Không.” Cô cắn anh.
“Ahh..” Đường Vӵc bӏ cắn đau, híp mắt nhìn cô, cô gái trong ngӵc đỏ
bừng cả khuôn mặt, đôi mắt long lanh, mềm mại như nưӟc, tim anh khẽ
đӝng, khoé miӋng hơi cong lên mӝt chút, “Vậy để anh hôn đã.”
Nói xong, lại hôn lên môi cô, triền miên nồng nhiӋt.
Đường Hinh: “…”
Ngồi máy bay lâu như vậy, là để đến đây chiếm tiӋn nghi của cô sao?
Đường Vӵc đại móng heo!
– Hết Chương 95-