Đọc truyện Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy – Chương 95: Song Đường CP [viên đường thứ ba]
Cô xoa xoa tay, lại đӧi thêm vài phút, Minh Chúc rốt cuӝc cũng ra tӟi, cônhanh chóng đi qua, “Thủ trưởng tìm cậu nói chuyӋn gì vậy?”Minh Chúc nghĩ nghĩ, nói: “Giục cưӟi?””Hả?” Đường Hinh trừng lӟn đôi mắt.”Hẳn là vậy.” Minh Chúc ghi nhӟ chuyӋn này trong lòng, liếc nhìn cômӝt cái, “Tӟ đi tìm Lục Trác Phong đây.”Đường Hinh vốn đang đӏnh cùng Minh Chúc đi nhà ăn, như vậy ĐườngVӵc liền không thể tìm tӟi cô, dù sao cũng theo đuәi không đưӧc MinhChúc, anh ta sẽ dè chừng mà không tiến lên. Bây giờ, Minh Chúc muốnđi tìm Lục Trác Phong, cô chӍ có thể cười tủm tӍm mà vẫy vẫy tay, “Điđi, chút nӳa tӟ đi thẳng đến nhà ăn chờ cậu.””Ừ.”Minh Chúc đi rồi.Đường Hinh chà sát bàn tay muốn đông thành đá, vừa quay đầu lại nhìnthấy Đường Vӵc còn đang dӵa trên hành làng, gió lạnh thәi đến quét quamặt anh, lӛ tai người đàn ông bӏ gió thәi có hơi đỏ, cô nhìn thoáng qua,xoay người đi về phía bên kia.Đường Vӵc bưӟc nhanh tӟi, cô gái kia càng đi càng nhanh, anh kêu lӟntiếng: “Đường Hinh, em trốn tôi à?”Trong lòng Đường Hinh nghẹn muốn chết, so vӟi viӋc bӏ mất mӝt trămtriӋu cũng không khác nhau là mấy, nhìn thấy thái đӝ của anh có vẻ nhưchuyӋn này không liên quan đến mình, quay đầu lại chӱi mӝt tiếng:”Trốn em gái anh!”Đường Vӵc: “…”Anh nhìn cô, đӝt nhiên bật cười: “Tiểu phú bà còn biết chӱi người nha.”Đường Hinh lười nói chuyӋn vӟi anh, bưӟc nhanh đi.Đường Vӵc chậc mӝt tiếng, bưӟc nhanh hai bưӟc, túm chặt lấy tay cô,Đường Hinh kinh ngạc mӝt chút, giãy giụa không xong, thở hәn hểntrừng anh: “Anh làm gì đấy! Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ đánh anhđấy!”Nói xong, trӵc tiếp đá anh mӝt cưӟc.À, có chút hà giận, cô cười thầm trong lòng.Đường Vӵc không trốn, mӝt cưӟc này không hề nhẹ, anh nhìn ống quầncó dính dấu chân, rũ mắt liếc cô, “Đây là thái đӝ thích người khác củaem sao?”Nhìn tình yêu vặn vẹo này xem, nhan tức chính nghĩa thì thôi, có chuyӋngì không vui liền đá người mình thích mӝt cưӟc, anh nghi ngời khôngbiết cô có thích anh thật không.Đường Hinh thẹn quá hoá giận: “Ai thích anh, ai thích anh, tôi có nóiqua là thích anh sao?”Đường Vӵc: “…”Anh cẩn thận nhӟ lại mӝt chút.Mẹ nó, thật sӵ không có.Cô chӍ nói thích anh lӟn lên đẹp trai.Đường Vӵc trầm mặc vài giây, nhìn cô chằm chằm, cười, “Thật sӵkhông thích sao?”Đường Hinh cứng cә: “Không thích, tôi chӍ thích mặt anh, thích tiền củaanh, muốn gả cho người có tiền làm phú bà mà thôi.”Đường Vӵc: “…”Đậu moá!Thật con mẹ nó đau lòng mà.”Nói lại lần nӳa? Thích anh cái gì?”Anh hỏi giӑng lạnh như băng.Đường Hinh không hiểu sao lại run lên, ngẩng đầu nhìn anh, hít mӝt hơithật sâu, “Tôi chính là cảm thấy anh lӟn lên vừa đẹp trai lại có tiền, chínhlà coi trӑng mặt anh và tiền của anh.””Hӱm? ChӍ vậy thôi sao?” Đường Vӵc đen mặt mà nhìn cô.Đường Hinh biết anh đang phát giận không nhỏ, trong lòng sảng khoái,nhân lúc anh không chú ý, chạy nhanh tránh thoát, sau đó nhảy nhảy vàibưӟc, “Đúng vậy, chӍ có vậy thôi.”Đường Vӵc nhấp nhấp môi, rồi lại cắn cắn môi dưӟi, lại buông ra, lạicắn, cố gắng kiềm chế bản thân mình, anh chậm rãi gật gật đầu.Đây là lần đầu tiên Đường Hinh thấy Đường Vӵc như vậy, so vӟi lúcmắng chӱi người khác còn đáng sӧ hơn, cô nhìn nhìn khắp nơi, thờiđiểm này, các chiến sĩ đều đi ăn cơm, cô vừa mӟi đá Đường Vӵc mӝtcưӟc, bây giờ thật sӵ lo sӧ là anh sẽ đánh trả.Không đӧi anh mở miӋng nói chuyӋn, liền quay người chạy mất.Vài giây sau, quay đầu lại.Đường Vӵc vẫn còn đứng đó, không đuәi lại đây, cô cắn môi mӝt chút,chạy nhanh xuống lầu.Anh đã từ chối cô, cũng chưa từng nói thích cô, ngay cả thích mặt cô haydáng người cô cũng còn chưa nói, còn muốn cô phải làm thế nào nӳa?Ít ra cô đã nói là thích mặt và tiền của anh ta nha!Cô gái Đường Hinh này từ nhỏ đã đưӧc cả nhà cưng chiều, không kiêungạo ương ngạnh, cũng không hề kiêu căng tuỳ hứng, nhưng cũng khôngmuốn chӏu thiӋt, giống như ba mẹ cô đã nói: “Con gái chúng ta khә côngnuôi dưӥng, dӵa vào cái gì mà người ngoài có thể khi dễ?”Đúng vậy, tại sao cô phải để cho người ta khi dễ?Cho dù là cô thích Đường Vӵc, cũng không thể để anh khi dễ mìnhđưӧc.Đường Vӵc đứng trên hành lang, gió lạnh thәi qua, trong lòng lạnh lẽo.Thích tiền của anh đúng không? Thích mặt của anh đúng không? Đưӧc,ít ra thì cũng là thích.Anh hít thật sâu rồi thở hắt ra, “Moá, nhìn xem tình cảm vặn vẹo nàyxem….”Anh không uốn nắn cô là không đưӧc rồi…..Cuối năm, Đường Vӵc vô cùng bận rӝn, cũng không có thời gian rảnh đilo đến Đường Hinh, chờ đến khi anh hết bận, thì đã gần sắp hết năm rồi,Đường Hinh đã sӟm về nhà ở Tô Châu.Đường Hinh về nhà ăn tết, năm mӟi tuәi mӟi này thật không thú vӏ gì cả,còn bӏ cha mẹ thúc giục tìm bạn trai, sắp xếp xem mắt vài người thân cận… Chính là, nhӳng người đàn ông đó không có ai đẹp trai bằng ĐườngVӵc cả.Cô thật là chưӟng mắt.Càng nhìn càng nhӟ đến Đường Vӵc.Tên khốn nạn, càng ngày càng đẹp trai để làm gì, sao lại không thích cô…Cảm giác bӏ thất tình thật không dễ chӏu.Mẹ Đường thấy cô không có vẻ gì gӑi là hứng thú, liền dò hỏi: “HinhHinh, có phải con đã có người mình thích rồi đúng không?”Đường Hinh hừ mӝt tiếng: “Đúng vậy, nhưng mà anh ta không thíchcon.”Cha Đường vừa nghe xong, nhӏn không đưӧc nhíu mày: “Cậu ta khôngthích con thì con còn thích cậu ta làm cái gì, đәi người khác đi!””Vâng.”Đường Hinh có hơi không có sức mà nói, đưa mắt nhìn ba mẹ, lại cườimӝt chút, “Biểu cảm này của hai người là sao đây, con cũng không phảilà lần đầu tiên thất tình, dù sao qua mӝt khoảng thời gian là tốt rồi.”Thật ra là…Con gái thích mẫu người đàn ông đẹp trai, bӑn hӑ làm cha mẹ sao có thểkhông biết, chờ cho đến khi cô thấy đưӧc người đẹp trai hơn, chắc làkhông có viӋc gì nӳa.Nhưng mà, bӑn hӑ cũng không biết, Đường Hinh thích Đường Vӵc hainăm, đã không phải là vấn đề đẹp hay không đẹp.Trở lại thành Bắc, Đoàn làm phim sắp đi Ca Lӧi Á, chuẩn bӏ khởi đӝngmáy quay bӝ phim điӋn ảnh , Đường Hinh khôngphải là biên kӏch chính, đi cũng đưӧc không đi cũng không sao, nhưngMinh Chúc phải đi, cô cũng không muốn mӝt mình ngồi ngốc ở thànhBắc, trưӟc mắt cũng không có kӏch bản mӟi.Hơn nӳa, là không muốn đối mặt vӟi Đường Vӵc.Thất tình, đi ra ngoài giải sầu mӝt chút, nói không chừng lúc quay về thìsẽ khá hơn.Đường Vӵc biết Đường Hinh muốn cùng Đoàn làm phim đi sang Ca LӧiÁ, cười lạnh mӝt tiếng, đây là muốn hoàn toàn trốn tránh anh đây sao?Không dễ như vậy đâu……Đường Hinh đặt iPad trên giường, vừa xem phim, vừa ngồi trên sàn nhàxếp quần áo, thu dӑn hành lý, xem đến đoạn buồn cười còn cười ha havài tiếng. Vốn dĩ ba mẹ cô còn muốn theo tӟi thành Bắc, để nhìn xemngười đàn ông kia trông thế nào.Cô sống chết không chӏu, đó là ông chủ của cô đấy!Cũng không phải là mӝt người đàn ông bình thường…Lӥ như cha mẹ cô nói lời không hӧp công khai mắng nhau đấu võ mồmthì làm sao bây giờ?Cô đứng lên, đi vào nhà vӋ sinh thu dӑn nhӳng chai lӑ mӻ phẩm dưӥngda vào trong túi, tuỳ tiӋn dӑn xong, trở lại phòng, lại đem son môi cùngcác loại phấn trang điểm ném lên giường, lúc đang chuẩn bӏ thu dӑn,chuông cӱa liền vang lên.”Lúc này còn ai tӟi vậy?”Đường Hinh nói thầm đi đến bên cӱa, nhón mũi chân nhìn từ mắt mèo,người đàn ông ngoài cӱa mặc áo khoác đen, khăn quàng cô ô vuông carô, vừa lӏch lãm vừa đẹp trai, cô sӱng sốt mӝt chút, tim đập hơi nhanh.Người đàn ông đưa mắt liếc nhìn cánh cӱa, lông mày nhíu lại.Lại ấn cuông cӱa thêm mӝt lần nӳa.Đường Vӵc chờ mӝt hồi lâu, không có ai đến mở cӱa, có chút khôngkiên nhẫn, rõ ràng là đèn còn sáng, nhà không thể không có ai! Anh lấyđiӋn thoại di đӝng ra. Bên trong cánh cӱa, Đường Hinh nghe thấy tiếngđiӋn thoại di đӝng của chính mình vang lên, không cần nghĩ cũng biết làĐường Vӵc gӑi tӟi.Anh ta muốn cái gì đây? Cũng đã từ chối cô rồi, nӱa đêm nӱa hôm đếnđây để làm gì?Muốn xin lӛi sao? Làm hoà sao?Cô cắn cắn môi, điều chӍnh nhӏp tim và hơi thở, hít mӝt hơi thật sâu, đӝtnhiên mở cӱa ra, nhìn vào người đàn ông đứng ngoài cӱa, dӵa vào cạnhcӱa, cười tủm tӍm mà nói: “Đường tәng, hơn nӱa đêm anh tӟi nơi nàylàm gì vậy? Muốn 419* sao?”*For one night: tình mӝt đêm. (khó đӥ bà Hinh thật /=))))/)Đường Vӵc nhẫn nại liếc nhìn cô mӝt cái, vӛ vӛ đầu cô, trӵc tiếp đi vàonhà, không thèm để ý mà nói: “Tӟi uống cà phê.””Khuya lắm rồi, nơi này của tôi không có cà phê.””Không có?””Không có.” Đường Hinh vẫn đứng yên tại chӛ.”Vậy lần trưӟc em bảo tôi lên lầu uống cà phê là có ý gì?” Đường Vӵcquay đầu nhìn cô, như cười như không.”Lần trưӟc có không có nghĩa là lần này cũng có.”Đường Hinh mӟi không sӧ anh, gặp chiêu nào thì giải chiêu đó.Đừng tưởng rằng anh là ông chủ… Tôi mӟi không sӧ anh! Không sӧ!Đường Vӵc lười cùng cô so đo mấy chuyӋn không dinh dưӥng, tuỳ ýnhìn lưӟt về phía tủ giày, thấy mӝt đôi dép lê của nam, “Của ai?”Đường Hinh nhìn theo ánh mắt anh: “Hừ, liên quan gì đến anh?”Anh cũng không thèm quan tâm, trӵc tiếp đәi giày, mang đôi dép lê kiavào, dӵa theo số đo, chắc là của cha cô.Đường Vӵc cởi áo khoác cùng khăn quàng cә, ném trên ghế sô pha, quayđầu lại nhìn thoáng qua cô gái còn đang đứng ngây người ở cӱa, hơinhưӟng mày: “Đi rót cho tôi ly nưӟc, rồi chúng ta nói chuyӋn.”Đường Hinh đóng cӱa lại, trӵc tiếp đi vào, dáng vẻ như kiểu anh thíchlàm gì thì làm, đi thẳng về phía phòng ngủ, “Tôi phải thu dӑn hành lý,không rảnh nghe anh nói chuyӋn, không phải đang ở công ty, anh cũngkhông phải là ông chủ.” Cô nói xong, quay đầu lại liếc anh mӝt cái, “Anhmà nhân cơ hӝi này trừ tiền lương của tôi, tôi khinh bӍ anh.”Đường Vӵc cười thành tiếng, tuỳ tiӋn ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầuxoa xoa ấn đường, thoạt nhìn có chút mӋt mỏi, “Không trừ tiền lươngcủa em, rót cho tôi ly nưӟc đi.”Giӑng nói người đàn ông có hơi khàn.Đường Hinh dừng mӝt chút, nhìn về phía anh, vẫn là không nhúc nhích,”Nơi này của tôi không có nưӟc, chӍ có rưӧu, muốn không?”Đường Vӵc ngưӟc mắt, cười nhạt: “Đưӧc thôi, uống rưӧu xong liềnkhông đi nәi nӳa, em dám không?”Đường Hinh: “….”Đường Vӵc liếc mắt nhìn cô mӝt cái, trӵc tiếp đứng dậy, đi về phíaphòng bếp, trong ấm nưӟc không có nưӟc, bởi vì ngày mai phải bay đinưӟc ngoài, Đường Hinh đã đem đồ dùng nhà bếp lau dӑn sạch sẽ. Anhmở tủ lạnh ra, thật đúng là chӍ có rưӧu.Đường Hinh cười thành tiếng, “Không lừa anh đâu.”Anh liếc nhìn cô, cầm lấy ấm đi đә nưӟc, cắm điӋn, nấu nưӟc.Người này, đây là nhà anh à!Đường Hinh nhìn đến trӧn mắt há hốc mồm, có chút không hiểu rõ,Đường Vӵc đây là muốn làm gì? Anh hối hận sao?Đường Vӵc khoanh tay trưӟc ngӵc, dӵa vào cӱa phòng bếp. chờ nưӟcnấu sôi, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn cô mӝt cái, “Vì sao lại muốn đi Ca LӧiÁ, em không phải biên kӏch chính, đi xem là đưӧc, không cần đi cùngđoàn quay phim.”Đường Hinh là mӝt cô gái có thể thích ứng trong mӑi hoàn cảnh, nếungười đã ở đây rồi, cô cũng không nәi xúc đӝng mà đuәi người, nhìnĐường Vӵc, trong lòng có cảm giác thӵc vi diӋu, vui vẻ có, buồn bӵccũng có.Cô bưӟc qua, lấy ra hai gói cà phê hoà tan, vẫy vẫy về phía anh, “Muốnkhông? Vẫn còn uống đưӧc.”Đường Vӵc cơ bản là chưa hề uống qua loại cà phê hoà tan này bao giờ,anh liếc mắt, vừa đúng lúc nưӟc đã sôi.Anh hất hất cằm về phía cô, “Em tӵ pha đi.”Đường Hinh liếc anh mӝt cái, đi đến tủ lấy ra hai cái ly, mӝt hồng mӝttrắng, xé mở bao đóng gói, đә cà phê vào, đi đến trưӟc mặt Đường Vӵc,”Đә nưӟc sôi vào là đưӧc.”Đường Vӵc cười mӝt cái, đә nưӟc vào.Đường Hinh cầm cái muӛng nhỏ, khuấy hai cái ly, cà phê hoà tan trongnưӟc nóng, hương vӏ ngӑt ngào tràn ngập cả căn phòng.Anh nhíu nhíu mày, cà phê quӹ gì đây, ngӑt như vậy.Đường Hinh đưa cái ly cho anh, “Đây, anh uống xong thì về nhà đi.”Đường Vӵc nhận lấy, rũ mắt nhìn cô, “Em còn chưa hỏi tôi tӟi đây làmgì?””Không phải anh nói đến đây uống cà phê sao?”Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong sáng vô cùng, nếu mà Đường VӵcchӍ vừa quen biết cô, anh liền tin lời cô nói.-Hết Chương 93-