Chỉ Cần Em Còn Yêu

Chương 8: Quá khứ xin ngủ yên


Đọc truyện Chỉ Cần Em Còn Yêu – Chương 8: Quá khứ xin ngủ yên

Hôm nay công ty có buổi họp, họp xong Hoàng phải đi gặp
khách hàng nên Kiều Lam quyết định ghé Angle In Us coffee ăn trưa đồng thời mua
về cho mọi người cốc cà phê. Dạo này phòng cô nhiều việc, ai cũng khá vất vả,
cô muốn khích lệ họ. Gọi một Green Tea và vài miếng bánh ngọt, tìm được một vị
trí gần cửa sổ thì thấy Thanh Phong ngồi đó. Sài Gòn nói rộng thì đúng là rộng
thật, thế mà giữa bao nhiêu quán xá thế này cô lại tình cờ gặp anh. Vì thấy anh
đến một mình nên cô quyết định ngồi cùng anh. Phong thấy cô thì hơi giật mình, sau
đó lắc đầu cười khổ:
– Sài Gòn cũng bé thật đấy, anh thật sự rất sợ gặp lại em.

– Vì sao?

– Nhìn thấy em anh như thấy tội lỗi của mình trong quá khứ, đôi khi anh
rất sợ phải đối mặt với điều đó.

– Chuyện đã qua thì nên cho qua đi anh, đó chẳng phải lỗi lầm của ai cả,
chỉ là tất cả đều không có duyên với nhau thôi. Nếu sống mà cứ ngoảnh mặt nhìn
lại những gì mình đã đi qua thì cuộc sống cũng quá vất vả rồi.

– Em thay đổi thật rồi.

– Em chưa từng nghĩ là mình không thay đổi. Chỉ là người ta chủ động
thay đổi hay bị động mà thôi.

– Nói chuyện với nhà diễn giả đúng là mở mang tầm mắt thật đấy.

– Cám ơn lời khen của anh.

Cả hai cùng cười, có thể trong quá khứ họ từng
có một tình yêu cuồng nhiệt, cũng có nhiều vết thương do cuộc tình ấy gây ra.
Nhưng khi những vết sẹo đã mờ nhạt, đoạn tình cảm ấy cũng được cất vào góc sâu
nhất trong trái tim. Để giờ đây, họ có thể sống tiếp cuộc đời mỗi người một
cách thanh thản.

Cô đang yêu một
người đàn ông, không hẳn là trẻ trung như anh, nhưng chí ít đó là người cô chọn
gửi gắm quãng đời còn lại, người sẽ cùng cô trải qua những vui buồn của cuộc sống.

Có ai đó đã từng
nói: “Khi bạn yêu đời thì bạn có thể tha thứ cho người đời rất nhiều chuyện.”
Kiều Lam nghĩ, câu nói này rất đúng, cô đã tưởng rằng cả đời này sẽ chẳng gặp
Phong thêm một lần nào nữa. Nhưng khi họ gặp lại nhau, cô có thể bình tĩnh ngồi
nói chuyện với anh, một giây phút nào đó của cuộc đời, cô còn thật sự mong sau
này anh sẽ tìm được hạnh phúc của riêng anh.

***

Hoàng đang làm
việc thì má anh gọi điện kêu tối về ăn cơm, có thằng con mà cả tháng chẳng thấy
mặt. Từ ngày chuyển ngoài Hà Nội vào, anh không ở với ba má nữa mà mua một căn
chung cư bên quận 7, ở nhà ngày nào cũng nghe chuyện vợ con anh không chịu nổi.
Thật ra anh còn có một chị gái nữa, nhưng chị ấy yêu rồi lấy anh rể, theo anh ấy
ra ngoài Hà thành sinh sống.

Ngày ấy má anh
không yên tâm lắm, tính chị ấy nóng nảy, sợ chị ấy không sống được với mẹ chồng.
Ba điều anh ra ngoài đấy làm việc, mục đích là để có người bầu bạn với chị ấy.
Nghĩ lại, anh phải cảm ơn gia đình mình, nếu không, anh cũng sẽ không gặp được
Kiều Lam. Về nhà vẫn chủ đề muôn thuở, chừng nào lấy vợ. Hoàng vừa ăn táo vừa
nói:

– Má chuẩn bị tinh thần đi là vừa, con trai má là ai chứ. Ít nhất cũng
phải kiếm được một cô mang về chứ.

– Là cô nào thế, dẫn về cho má xem mặt má nhận xét cho.

– Ba cũng biết cô ấy đấy, Kiều Lam.

– Một cô gái tốt, có điều đã có con trai lớn sáu tuổi rồi. – Ba anh buông
cuốn tạp chí trên tay xuống, trầm ngâm một lát rồi mới cất lời.

Má nghe ba nói
thế thì chen vào:

– Thì đã làm sao, má cũng thấy cô ấy trong lần đi từ thiện trước rồi,
tính nết hiền lành, lại xinh đẹp như thế. Con trai lớn thì về chơi với tôi, ông
lo cái gì nhỉ.

– Thì tôi cũng có bảo không cho hai đứa quen nhau đâu, chưa gì bà đã làm
ầm lên rồi.

Ba má anh là thế,
sống cả đời với nhau rồi nhưng anh chưa từng nghe họ thân mật gọi nhau tiếng
anh em như người khác. Họ cũng hay cãi nhau chỉ vì các vấn đề nhỏ như thế nhưng

sau đó đâu lại vào đấy. Má quay sang anh bảo:

– Hôm nào dẫn hai mẹ con đến đây chơi, bà già này cô quạnh một mình từ
sáng đến tối cũng buồn lắm.

– Vâng, để con xem cuối tuần này có rảnh không? Con dẫn cô ấy với Seven
về chơi với má. Má gặp thằng bé nhất định sẽ thích.

***

Hôm nay là thứ bảy, Kiều Lam và Hoàng
đều nghỉ, hai người dẫn Seven đi đăng ký học tiếng anh. Hoàng bảo anh ngữ Việt
Mỹ có lớp anh văn cho thiếu nhi rất được, chất lượng thì khỏi bàn. Cô quyết định
cho Seven học ở đó, lớp sáng thứ bảy, chủ nhật. Đó là hai ngày nghỉ, nên cô có
thể đưa đón con. Làm xong mọi thủ tục, Hoàng đề nghị về nhà anh ăn cơm với ba
má anh. Seven nghe được gặp ông bà nội vui nhảy cẫng lên hỏi anh:

– Ba ơi, con được về nhà gặp ông bà nội hả ba, ông bà nội có thích con
không?

– Có, tại sao không nào, Seven đáng yêu thế này cơ mà.

Cô níu tay anh,
vẻ mặt phân vân:

– Nhưng em chưa chuẩn bị tâm lý, hay là để lần sau đi anh.

– Chỉ là ăn bữa cơm thôi, em đừng căng thẳng.

– Không căng thẳng làm sao được, sao anh không nói trước với em.

– Trước hay sau cũng phải gặp mà thôi. Đi thôi, ở nhà nấu ăn xong rồi đấy.

– Thế anh ghé chỗ nào em mua giỏ trái cây nhé. Chẳng lẽ lại đi tay không
đến nhà anh.

Seven là cậu bé
biết lễ phép lúc gặp người lớn, vì thế, vừa vào đến nhà đã vòng tay chào ông bà
nội rõ to. Hai ông bà có chút ngạc nhiên với cách gọi ấy nhưng cũng thấy vui vẻ.
Chị gái anh chỉ có một cô con gái, cả năm lại chỉ vào chơi có vài lần, mà người
già đương nhiên ai cũng muốn chơi với con nít.

Cô chào ba má
anh, ông Hòa cười cười bảo coi như ông gián tiếp mai mối cho hai đứa, nếu lần
đó ông không chuyển Hoàng ra Bắc biết đâu giờ thằng bé đã vợ đùm con nắm rồi
cũng nên. Cô chỉ cười cười mà chẳng dám nói gì trước bậc trưởng bối như ông. Kiều
Lam đặt giỏ trái cây trên bàn, má anh lại kéo tay cô bảo, đến chơi thôi bày vẽ
làm gì cho tốn kém. Rồi lại hỏi về công việc của cô, hỏi cô cảm giác nuôi con một
mình thế nào.

Đến lúc ăn cơm, ba anh lôi trong tủ lạnh
ra vài lon bia, ông bảo uống cho có không khí. Seven lần này đã ngoan ngoãn uống
nước ngọt mà không một lời kháng nghị. Má anh gắp cho Seven mấy miếng mực, thằng
bé vừa ăn vừa khen:

– Bà nội nấu ăn ngon quá, ngon như mẹ con nấu. Nhưng mà mẹ toàn đi làm,
chỉ có thứ bảy, chủ nhật mới được ăn thoải mái thôi.

– Hay là mấy ngày còn lại Seven về đây ăn cơm với ông bà nội nhé, ngày
nào cũng có đồ ăn ngon. – Ba anh dỗ dành thằng bé.

– Có thật không ạ, nhưng từ nhà con tới đây chắc xa lắm, con không biết
đi đường nào?

– Thì ông nội nói ba đón con tới đây.

– Ba má đừng nghe thằng bé, thường ngày vẫn có cậu thằng bé lo. Với lại
có phải lúc nào con cũng rảnh đâu cơ chứ. – Hoàng phản đối ý kiến của ba.

– Thì lúc nào rảnh đem thằng bé về đây.

– Chúng con biết rồi ạ.

Ăn xong ông Hòa
dẫn Seven ra vườn hái mận. Má anh và cô ngồi xem tivi. Bà hỏi cô:


Thế hai đứa tính khi nào cưới đây?

Cô thoáng bất ngờ,
chưa bao giờ cô nghĩ đến vấn đề này cả, bởi tất cả vẫn còn quá sớm. Nhưng Kiều
Lam chẳng thể nói với má anh điều đó.

– Dạ, tụi con cũng mới tìm hiểu, chắc phải để một thời gian nữa mới tính

chuyện này được bác ơi.

– Mới là mới thế nào, hai đứa cũng chẳng còn nhỏ nữa, con năm nay hai bảy
đúng không, Hoàng nó cũng ba mươi rồi. Cưới trễ sau này làm sao có con được cơ
chứ.

Cô chết lặng trước
câu nói của má anh, bà vẫn chưa biết điều đó. Cây kim trong bọc lâu ngày rồi
cũng phải lòi ra mà thôi, chi bằng nói ra để cô thấy nhẹ lòng:


Dạ thưa bác, con từng bị tai nạn, sau vụ tai nạn ấy bác sỹ kết luận khả năng
làm mẹ của con là vô cùng mong manh. Mấy hôm trước, con và anh Hoàng cũng có đi
khám lại, bác sỹ vẫn kết luận con rất khó mang thai. Con không muốn giấu bác điều
này, vì tình yêu con dành cho anh Hoàng là thật. Vì thế xin bác cho con một cơ
hội, cho đoạn tình cảm này của chúng con một cơ hội. Một năm, chỉ một năm thôi,
nếu sau thời gian ấy mà con vẫn không thể mang thai, chúng con sẽ chia tay.

Nói xong thì nước mắt cũng lăn dài trên khuôn
mặt cô.

Bà im lặng rất
lâu, sau đó đưa tay lau những giọt nước mắt của cô.

– Bác hiểu nỗi khổ của con, bác cũng nghe Hoàng nói chuyện Seven không
phải con ruột của con rồi. Con đã nói như thế, bác sẽ cho hai đứa một cơ hội,
bác tin con, tin những lời con đã nói ngày hôm nay.

Nói rồi bà ôm cô vào lòng, vỗ
lưng cho cô, giống như một người mẹ hiền an ủi con gái mình vậy.

– Con cám ơn bác.

Lúc ra về, anh hỏi
cô tại sao lại hứa với má anh như thế, lỡ sau một năm không thể có con thì biết
làm thế nào. Cô nhìn vào mắt anh.

– Em đã suy nghĩ rất nhiều, và cũng đặt cược vào nó. Nếu sau một năm chuyện
đó xảy ra thật, có nghĩa là trên đời này chẳng có thứ gọi là kỳ tích, hai chúng
ta vốn có duyên không có phận. Lúc đó, chúng ta chia tay nhé, hứa với em được
không?

– Tại sao?

– Vì lúc đó em đã không còn niềm tin rằng mình sẽ hạnh phúc, rằng anh sẽ
hạnh phúc trong cuộc tình với em, điều đó chỉ dằn vặt chúng ta mà thôi. Em sẽ
nhớ mãi ngày hôm nay, 25.6.

– Chuyện đến đó rồi tính, về thôi, Seven chơi cả ngày mệt lại ngủ gật rồi.

Hôm nay khi anh
tình cờ nghe thấy cô nói thế với mẹ anh, anh rất sợ bà sẽ ngăn cản họ. Cuối
cùng, thứ đứng chắn chính giữa hai người họ lại là câu nói của cô. Anh không
dám nghĩ tiếp nếu điều đó thật sự xảy ra, anh sẽ phải làm thế nào? Bởi tình yêu
anh dành cho cô quá lớn, nỗi sợ hãi trong anh cũng quá lớn. Một cô gái lạc
quan, mạnh mẽ như cô cũng có lúc khuất phục số phận thế này thì anh lấy niềm
tin ở đâu mới bước tiếp được chứ.

Dạo này anh xuất
hiện ở nhà cô thường xuyên hơn, theo cách nói của anh thì phải cố gắng cho quá
trình tạo người. Hai người cùng đến công ty, cùng về khiến mọi người đồn nhau rằng
cô đang thật sự cặp kè với anh. Một hôm, cô bé thực tập của phòng cô vào đưa
báo cáo, còn hỏi nhỏ đó có phải là sự thật không. Kiều Lam cười cười, hỏi lại:

– Em nghĩ thế nào?

– Đúng là thật rồi, nhìn chị xem, dạo này tươi tỉnh hẳn lại trẻ ra. Nhất
định là đang yêu. – Và còn bớt khó tính với chúng em, nhưng câu này vốn cô bé
chẳng thể nói ra.

Cô cười cười xua
tay con bé:


Nếu đã biết kết quả rồi thì ra ngoài làm việc đi, hay là mọi người đều đang chê
mình rảnh rỗi quá, đang ít việc, chị không ngại tạo thêm việc cho mọi người
đâu. Thông báo với mọi người sáng mai họp toàn phòng.

Nội dung cuộc họp

là phân công từng người xuống kiểm tra các cửa hàng điện máy về tất cả mọi mặt.
Kết quả hoạt động kinh doanh dạo này không được tốt, cô đang nghĩ cách cắt giảm
nhân sự cũng như những chi phí hành chánh không cần thiết một cách hợp lý nhất.

***

Seven hăng hái học tiếng anh đến mức
hôm nào cũng lôi một đống tiếng anh bập bõm ra bắt mọi người nói cùng mình. Ví
dụ như cô đang nấu ăn trong bếp, thằng bé chạy xuống:

– Can I help you?

– It’s OK, thanks.

– It sờ ok, thank sờ là cái gì hả mẹ.

– Nghĩa là mọi việc vẫn ổn cả, cám ơn ý tốt của con trai nhé.

Nhưng đó chỉ là
vấn đề đơn giản, vấn đề nan giải là ngày nào thằng bé cũng lôi ra 1001 các câu
hỏi để xoay cô và Hoàng đến chóng mặt. Có hôm cô đang ngồi thêu tranh, thằng bé
hỏi:

– Mẹ ơi, mẹ còn ông bà nội không?

– Không, ông bà nội của mẹ mất lâu rồi.

– Thế còn ông bà ngoại?

– Cũng mất lâu rồi.

– Sao mẹ kỳ vậy, Seven có cả ông bà nội, cả ông bà ngoại mà sao mẹ không
còn ai hết, sao kỳ thế. Tội nghiệp mẹ quá à.

– …

– …

Hoặc có hôm
không biết thằng bé ở nhà xem chương trình gì mà tối đến chạy lại hỏi Hoàng.

– Ba, từ đây qua Trung Quốc là bao nhiêu kilomet?

– Khoảng hơn ba ngàn cây số.

– Là xa cỡ chừng nào hả ba?

– Là rất xa đó con trai.

– Thế có xe buýt từ Trung Quốc qua đây không?

– Làm gì có chiếc xe nào như thế chứ Seven.

– Thế làm sao rau câu Trung Quốc qua Việt Nam được, rau câu Trung Quốc độc
lắm, ăn vô bị ung thư đó, mọi người không ai được ăn đâu.

Seven nói xong
khiến cô và anh không nhịn được lăn ra cười, con trai họ bữa nay lại còn nhắc
nhở cả việc ba mẹ không nên ăn gì nữa cơ đấy, đúng là lớn thật rồi. Khang bước
vào thấy cảnh tượng đó thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra:

– Có chuyện gì mà mọi người vui thế?

– Seven đang bảo cậu út không được ăn rau câu Trung Quốc, có độc. Mà chị
tưởng cậu quên cái nhà này rồi chứ, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu.

– A, Seven bữa nay giỏi nhỉ. Mà tối nào em chẳng về ăn cơm chứ. – Vừa
nói Khang vừa đi tới xoa đầu Seven.

– Cậu giỏi nhỉ, chỉ lúc ăn cơm là thấy mặt.

– Em ở nhà cả ngày thì chẳng khác gì trong tù.

Gặm một cũi căm
hờn trong cũi sắt

Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua

Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm

Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.

Hôm nay lại còn đọc
cả bài Nhớ Rừng của Thế Lữ nữa cơ đấy. Cô ném một chiếc gối ôm vào mặt thằng
bé. Hoàng lên tiếng:

– Khang, nếu em muốn thế, anh cũng không ngại giúp chị em trưng bày em ở
sở thú đâu.

– Hihi, thế thì sẽ có người cho cậu chuối với bim bim phải không? Cậu út
nhớ chia cho con với nha, không được ăn một mình đâu đó.

Khang nhào lại
chọc lét Seven làm thằng bé vừa trốn vừa kêu la, hai cậu cháu lại nhí nhố khiến
căn nhà sáng bừng sức sống. Ăn cơm xong, cô và Hoàng rửa chén trong bếp, Khang
đi tắm, Seven ngồi xem Tom và Jerry.


Trong mắt anh,
đàn ông dù ở bên ngoài có giỏi giang, thành đạt đến đâu thì về nhà cũng chỉ là
những ông chồng bình thường, họ phải có trách nhiệm giúp người phụ nữ họ yêu
thương những việc nhỏ nhặt của cuộc sống. Không hẳn là người ấy đã cần đến sự
giúp đỡ này, nhưng có như thế, cô ấy mới có cảm giác được quan tâm, chia sẻ mọi
việc.

Giống như anh và
cô vậy, điều khiến họ ngày một thấy yêu nhau nhiều hơn chỉ đơn giản là đi làm về
anh phụ cô nhặt rau, rửa chén hay đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè anh, cô luôn chiều
theo ý anh, giữ thể diện cho anh. Đàn ông luôn cần mặt mũi trước mặt bạn bè,
người thân, họ ăn ý với nhau đến thế mà chẳng cần nói ra.

Làm xong mọi việc,
Hoàng qua phòng vừa dạy Seven học anh văn vừa chơi với thằng bé, cô ngồi thêu
tranh trong phòng. Khang gõ cửa phòng cô, ấp úng.

– Chị, rảnh không? Em hỏi chút chuyện.

– Vào đi, chuyện gì mà cậu cú ấp a ấp úng thế?

– Làm sao làm lành với Thư bây giờ hả chị? Lần này cô ấy giận em thật rồi.

– Hai đứa giận hờn mãi không thấy chán à, cái gì nhịn được thì nhịn đi.
Dù sao em cũng là đàn ông con trai cơ mà. Thế tóm lại là có chuyện gì?

– Em muốn tiết kiệm chút tiền dẫn con bé đi du lịch kỷ niệm ba năm quen
nhau. Em đi làm thêm nhưng giấu cô ấy, chả biết cô ấy nghe ai nói gì đó, cãi
nhau với em, còn nói em đứng núi này trông núi nọ. Cô ấy không thèm nhìn mặt em
nữa rồi.

– Thì cậu nói hết sự thật cho Thư đi, con bé cũng chẳng phải người không
hiểu chuyện. Có cần chị gọi điện kêu Thư mai qua nhà ăn cơm không?

– Có, có, em đang nhắn tin giải thích, chị gọi liền đi, bà già xinh đẹp.

– Cái thằng này, trở mặt nhanh thế.

– À quên, bà già khó tính.

– Cậu cứ thử nhắc lại một lần xem nào, chị không giúp nữa bây giờ.

***

Kỳ nghỉ hè của
Seven chấm dứt, vì Hoàng đi công tác nên một mình cô đưa con đi khai giảng. Cậu
út cũng chuẩn bị thực tập nên tuần vừa rồi hai đứa dắt nhau đi Singapore dưới sự
tài trợ của cô. Người ta nói, ba tuổi là khoảng cách của một thế hệ, cô cách
Khang những bảy tuổi, đã là khoảng cách của hai thế hệ rồi. Bởi thế, cô chẳng
thể nào sống hết mình, theo đuổi hết sức những thứ mình muốn đạt được như thế nữa.

Sáng thành phố đầu
thu vẫn oi bức đến thế, chỉ thỉnh thoảng có cơn gió làm dịu bớt lòng người. Cô
cũng hòa vào dòng người hối hả ấy đến công ty, chuẩn bị tinh thần cho một ngày
dài làm việc. Hôm nay chỗ cô có hai sự thay đổi về mặt nhân sự, một được điều từ
Hà Nội thay thế vị trí trưởng phòng đối ngoại mới từ chức. Không ngờ lại là người
quen, anh Mạnh, trưởng ban đối ngoại khi cô còn ở Thủ Đô. Người còn lại là một
mỹ nhân tên Ánh Nguyệt, năm nay mới hai mươi ba tuổi, chuyển từ Cần Thơ lên
thay thế một chị trong phòng kinh doanh nghỉ sinh em bé.

Dáng người cô ấy rất đẹp, cao khoảng 1.7m, ba
vòng đâu ra đấy, mái tóc suôn dài thẳng mượt, khi cười lộ ra lúm đồng tiền xúng
xính. Hai người họ đồng thời xuất hiện ở phòng cô báo danh, cô đã rất muốn nói
với họ, đúng là trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau rất xứng đôi. Kiều Lam giới
thiệu sơ qua:

– Xin chào hai người, tôi là Kiều Lam, giám đốc nhân sự, sau này có khiếu
nại, thắc mắc về chế độ lương bổng gì đó thì cứ gặp anh phó giám đốc ở phòng
bên cạnh nhé. – Câu nói đùa của cô khiến hai người ngồi đối diện bật cười.

– Em không thể ăn ốc bắt người khác đổ vỏ thế chứ.

– Cũng không thể bắt một cô gái liễu yếu đào tơ như em hứng mũi chịu sào
được. Anh nói có đúng không? Thôi được rồi, em đùa mọi người thôi, có khiếu nại
gì cứ gặp em. Vì hai người không phải người mới nên sẽ bắt tay làm việc từ hôm
nay. Em đã cho người làm thẻ nhân viên rồi, chắc cũng sắp có đấy.

Cô gái xinh đẹp
mới tới lên tiếng.

– Chị Lam vừa xinh đẹp, vừa vui tính thế này chắc phải nhiều anh theo lắm
nhỉ?

– Chị già cả rồi, tuổi trẻ của em mới nhiều anh theo đấy, cẩn thận nhé, ở
đây tỉ lệ nam nhiều hơn nữ, nhớ chọn cho kỹ vào. Thôi, để chị nói thư ký dẫn em
sang phòng nhé.

Cô dẫn Mạnh đi
tham quan một vòng quanh công ty, trao đổi với anh những vấn đề về tác phong, lối
sống của người Sài Gòn, cô sợ một người chỉ gắn bó với mảnh đất Thủ đô như anh
chưa thích nghi được ngay. Nhưng đúng là cô lo thừa, Mạnh là người của ban đối
ngoại cơ mà, khả năng của anh trong vấn vấn đề như thế này không thiếu.

Ngay ngày hôm
sau, phòng anh hợp sức với phòng kinh doanh tổ chức tiệc chào mừng người mới
theo hình thức “liên bang góp”. Kiều Lam cũng bị kéo đi nên cô nhờ Hạnh đến trường
đón Seven rồi trông chừng thằng bé giùm cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.