Chỉ Cần Em Còn Yêu

Chương 7: Hạnh phúc chỉ cần vừa đủ đầy


Đọc truyện Chỉ Cần Em Còn Yêu – Chương 7: Hạnh phúc chỉ cần vừa đủ đầy

Dọn dẹp xong mọi
người đều mệt nên gọi pizza về ăn trước khi đi Thủ Đức. Họ ghé qua chợ mua thức
ăn, đồ uống trên đường đi. Xe dừng ở ngôi nhà nhỏ một tầng, có hàng rào màu trắng,
trồng dàn hoa giấy vây quanh cổng, phía bên nhà là khoảng đất trống với chiếc
xích đu vừa đủ bày đồ nướng thịt. Ngôi nhà không lớn nhưng rất xinh xắn, đủ đốn
tim hàng ngàn thiếu nữ mộng mơ.

Seven lao ngay đến
chiếc xích đu, một hai đòi mẹ chụp hình cho mình, còn quay sang lôi kéo cả cậu
mợ út đang giận nhau vào nhí nhố cùng. Cô và Bảo Anh vào bếp ướp gia vị cho các
món trước, giao lại cho Hoàng và Phong nhiệm vụ chụp ảnh cho Seven. Vào bếp, cô
hỏi Bảo Anh:

– Này, quen anh chàng đấy hồi nào mà sao kín tiếng thế em gái?

– Cũng mới chị ơi, chưa có dịp giới thiệu với mọi người mà thôi. Chứ em
nào có gan giấu bà chị chứ?

– Làm cùng công ty với em hả?

– Không, nhưng cùng tòa nhà với công ty em. Mà chuyện hồi nãy em thấy rồi
nhé. Về người được Seven gọi là ba ấy.

– Tụi chị cũng mới bắt đầu thôi.

– Em chấm anh Hoàng chín điểm, đẹp trai, phong độ, anh ấy lại rất thích
Seven nữa.

– Chị đang suy nghĩ xem có nên nể tình cô em mà chấm Phong bằng điểm
không? Đẹp trai, phong độ… – Cô kéo dài giọng ra nói khiến con bé phải huýt tay
vào người cô, miệng hét toáng lên:

– Chị này, dám trêu em cơ đấy. Mà quên mất một việc quan trọng, hôm nay em
và anh Phong đều xin nghỉ làm đến làm osin cho chị. Bữa này nên là chị mời mới
đúng chứ, sao lại là em nhỉ?

– Được rồi, bữa sau chị nhất định mời lại hai người. Thôi để đồ trong tủ
lạnh đi, ra ngoài bắc bếp lên trước.

Không khí nướng
thịt rất vui vẻ, Seven thấy mọi người đều uống bia kể cả mợ út, cu cậu nhìn lon
nước ngọt nửa ngày nhất định không chịu uống.


Mọi người ai cũng có đôi có cặp, Seven đã cô đơn còn không có rượu giải sầu.

Cô ngồi gần cậu
út tiện tay cóc đầu nó một cái, toàn dạy cho cháu những thứ gì đâu không. Cò
hét ầm lên:

– Đã bảo bao nhiêu lần không được đánh đầu em, bao nhiêu chất xám chảy
ra hết, sau này biết làm thế nào nuôi Seven chứ? Mà cũng có phải em dạy đâu, thằng
bé xem phim nhiều quá đấy chứ.

– Tôi cần cậu nuôi Seven giùm tôi sao?

Bảo Anh nghe thế
không nhịn được cười ầm lên làm mọi người đều cười theo. Seven nhân lúc mọi người
không chú ý, cầm lon bia của cô lên uống thử, cũng gật gù sao mà đắng thế.

Kiều Lam nhìn một
lượt không khí vui vẻ này, cảm thán đã bao lâu rồi cô không được tận hưởng chứ.
Vòng quay vô tận của thời gian, áp lực cuộc sống, công việc cứ cuốn cô đi, khiến
cô quên mất những điều tưởng chừng vô cùng giản dị của cuộc sống. Thế mới nhận
ra, đôi khi phải sống chậm lại để nuôi chín cảm xúc, lắng nghe nhịp chảy của cuộc
sống, của chính con tim mình.

Có lẽ vì đi máy
bay xuống lại chơi cả ngày mệt nên Seven ngủ gật giữa chừng. Hoàng phải cõng
Seven ra xe, cô ngồi ghế sau trông chừng thằng bé. Cậu út và mợ út bảo hôm nay
kiếm chỗ náo nhiệt xem trận giao hữu giữa hai đội nào đó mà cô quên mất rồi nên
không về nhà. Cô nghĩ thầm hai đứa xa nhau cả tháng, muốn có không gian riêng
còn viện cái lý do đàng hoàng thế.

Tới nhà, Hoàngs
bế Seven từ tầng hầm lên phòng, đặt cậu bé lên giường, anh vuốt ve mái tóc húi
cua của con, thì thầm. “Con trai, ngủ ngon nhé, nhớ không được thức giấc đâu đấy.
Ba có việc quan trọng phải làm.”

Sang phòng Kiều
Lam, cô đang lấy đồ chuẩn bị đi tắm, anh dang tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của
cô, hôn lên mái tóc gợn sóng mềm mại ấy.


Tối nay anh ở lại đây nhé.

Cô đẩy anh ra,
chống nạnh nói với anh:

Anh nói lại lần nữa xem nào? – Anh không nói lại, tất nhiên cũng không ra về.

Sáng hôm sau thức
dậy, cô đá đá vào chân anh.

– Dậy đi nào, còn phải đến công ty nữa chứ. Để cậu út về thấy thì biết
làm thế nào?

– Em nghĩ Khang là đứa bé lên ba hay sao còn không hiểu chuyện chứ? Từ lần
đầu gặp, nó đã nói với anh, muốn theo đuổi em là một quá trình gian khổ đấy.

Cô im bặt trước
câu nói ấy, đúng thế, cậu út đã đủ quyền công dân từ bốn năm trước, tất nhiên
là sẽ hiểu. Huống chi họ đã là những người trưởng thành, thế nhưng cô vẫn cuống
quýt như đứa trẻ làm sai chuyện khiến anh phải bật dậy làm xong mọi việc với vận
tốc ánh sáng. Năm phút sau anh sang phòng gọi Seven dậy, cậu bé thấy ba vẫn còn
ngồi đó chưa đi, vui mừng ôm chầm lấy anh thơm rối rít lên mặt.

Vì cậu út chưa về
nên cô phải dẫn Seven đến công ty chơi, trên đường anh mua cho hai mẹ con mỗi
người một ổ bánh mì lót dạ. Seven lần đầu đến đây, trông rất rụt rè, lễ phép. Gặp
ai cũng vòng tay lại dạ dạ vâng vâng khiến nhân viên phòng cô thích thú chơi
đùa với cậu bé mãi. Sau khi nghe thư ký thuật lại công việc thời gian gần đây
cô mới nhớ ra công ty đang hợp tác với một hãng xe máy.

Cô Giang giám đốc
Marketing muốn cùng Kiều Lam đến địa điểm tổ chức show diễn kết thúc đợt Marketing
lần này. Công việc ở đây khi cô đi có anh phó giám đốc giải quyết, nên cô cũng
không bận lắm bèn nhận lời ngay. Mới mở cửa ra, đã thấy mọi người vây quanh
Seven nghe thằng bé kể chuyện về cái lần ra Hội An cùng mẹ suýt bị lạc:


Hôm đó mẹ dẫn con đi chợ nhưng đường dơ và lầy lội lắm. Mẹ bảo cứ ngồi ở cái ghế
này chờ mẹ, nhưng mami mới đi, cái cô chủ quán đã ra đuổi con đi. Con lần mò
tìm đường về khách sạn, con nhớ cổng vô khách sạn có một con hẻm đầy rêu, nhưng
tìm mãi không thấy. Có chú xe ôm kia chú hỏi con đi đâu, con nói với chú con bị
lạc, chú bảo lên xe chú chở về với mẹ.

Mọi người ồ lên:


Rồi sao? Chú có chở con về với mẹ không?

Seven lắc đầu, ra
vẻ hiểu biết:


Mẹ dặn không được nói chuyện với người lạ, không được lên xe của người lạ, nên
con không đi. Con nói mẹ đang ra đây tìm con, chú bảo cứ lên xe chú chở đi tìm
mẹ. Con mượn điện thoại của chú, điện thoại này giống hệt điện thoại của ông ngoại,
con biết xài. Con ấn số của mẹ rồi gọi cho mẹ.

Mọi người đều vỗ
tay khen thằng bé thông minh, mới năm tuổi đã nhớ lời mẹ dặn. Kiều Lam chỉ buồn
cười, nhớ lần ấy chưa mua trái cây xong, đã có điện thoại, là số lạ, nhưng lại
nghe được giọng con. Thằng bé bảo đang đợi cô trước cái nhà gì mà xanh xanh đỏ
đỏ, cô nghĩ đấy chẳng phải đối diện đường vào khách sạn sao.

Bước ra giải tán
đám đông, cô lên tiếng.

– Mọi người đừng nghe thằng bé nói lung tung, mới hồi đầu hè năm ngoái
chứ mấy. Mà thằng bé đứng đối diện khách sạn còn gọi điện cho tôi đấy, bảo có tức
không cơ chứ?

– Nhưng lần ấy sao mẹ khóc quá trời luôn, mẹ còn đánh vào mông con hai
cái còn gì?

Mọi người nghe
thế lại được trận cười nữa trước khi Seven theo cô ra xem ráp sân khấu. Thật
ra, có người mẹ nào không thương con cơ chứ, hôm ấy cô đã rất hoảng loạn, dù
nghe tiếng Seven nhưng chẳng thể nào bình tâm được.

Đến nơi, Seven
thấy mọi người đang nghỉ ngơi, lại có vài ca sĩ cậu bé đã thấy trên tivi nên
buông vội tay cô ra chạy đến bên dàn xe máy đang dựng nói chuyện cùng ca sĩ A
và C. Cô thấy làm phiền mọi người nghỉ ngơi nên ngoắc cậu bé lại:

– Seven, qua đây. Để các cô chú làm việc.

– Mẹ, mẹ vô lý quá. Cô chú đang ngồi nghỉ mà. – Hai ca sĩ ngồi gần đó chỉ
xua tay ý bảo không có gì đâu.

– Bên đó xe nhiều coi chừng nguy hiểm đấy.

– Nhưng cô chú này cũng ngồi đây mà có sao đâu. Mẹ nói dối.

Xem thằng con cô
kìa, mới lớn đã biết cãi mẹ rồi.


– Qua đây Seven, đừng để mẹ nói lần thứ hai chứ.

Lần này, cô tuyệt đối không có ý
định dùng chất giọng nhỏ nhẹ nữa. Thấy Seven lủi thủi chạy qua, cô ra hiệu cho
con đi về phía nhà nghỉ tạm phía sau. Lúc này không có ai ở đó, cô nghĩ mình phải
dạy bảo lại Seven mới được.

– Mẹ, sao mặt mẹ hầm hầm thế? Con chỉ ngồi chơi một chút thôi mà.

Nói xong cầm lấy
bàn tay trái của cô lắc qua lắc lại. Cô thầm nghĩ, con trai à, con dùng từ rất
hay, “hầm hầm”. Cô ngồi xổm xuống, ngang bằng với con.


Mẹ đã nói với con như thế nào, còn nhớ không. Cãi cha mẹ là hư. Mặc dù con chưa
đến mức đó nhưng hôm nay con làm mất mặt mẹ trước mặt đồng nghiệp, người quen của
mẹ. Mẹ rất xấu hổ. Vì thế lần sau con phải ngoan ngoãn, biết chưa nào?

Seven bặm môi
suy nghĩ những lời cô nói, rồi như hiểu ra.

– Con xin lỗi mẹ, Seven không ngoan.

– Mẹ tha lỗi cho Seven.

Thằng bé lại sà
vào lòng cô làm nũng

– Mẹ ơi, chú kia là ca sỹ hát trên ti vi đúng không mẹ, chú đẹp trai lắm.
Mẹ cho con ra nghe chú hát nha mẹ.

Cô gật đầu:

– Nhớ không được chạy lung tung, mấy chú nói phải nghe lời mấy chú nghe
chưa. Mẹ với cô Giang qua gặp chú đạo diễn rồi mẹ về kiểm tra đấy.

Chiều về cô để Seven chơi với mấy nhân
viên phòng cô, Kiều Lam ngồi xem bảng dự trù kinh phí cho đợt du lịch hằng năm
của công ty, cảm thấy không ổn lắm nên gọi thư ký vào sửa lại vài điểm. Vì quốc
khánh vào thứ hai nên họ có ba ngày nghỉ,cần trưng cầu ý kiến của các phòng về
địa điểm chuyến đi lần này. Còn cả việc phân chia số lượng mỗi lần đi, cũng nên
xem lại.

Thư ký vừa ra khỏi
phòng thì có tin nhắn của Hoàng.

“Em gọi cậu út
lên đón Seven nhé, tối chúng mình hẹn hò.”

Cô nghĩ thầm, thế
có tính là đánh lẻ không nhỉ, nhưng cuối cùng vì quá trông chờ vào lần hẹn hò đầu
tiên này nên vẫn làm theo lời anh.

Cứ nghĩ anh sẽ dẫn
cô đến một nơi nào có ánh nến lung linh, lãng mạn, không ngờ, dọc đường anh ghé
tiệm tạp hóa mua vài lon bia rồi chở cô đến cầu ánh sao. Cô thất vọng hỏi anh.

– Cũng có phải mấy cô bé cậu bé mới biết yêu đâu mà đến đây làm gì chứ? Anh
không nói gì chỉ cười cười nắm tay cô đi tới xe cá viên chiên gần đó mua đầy ắp
hai hộp đủ loại.

Cô phản đối:

– Anh không biết con gái sợ đồ chiên sao, vừa dễ mập vừa nóng dễ có mụn.

– Cô bé, hóa ra em sợ sợ xấu xí đấy.

– Đàn ông bây giờ còn sợ điều đó thì phụ nữ chúng em là đương nhiên
thôi.

– Yên tâm đi, em ăn chừng nào cũng chưa chắc đã mập. Với lại vợ anh có mập
lên vẫn xinh.

Cô liếc anh, đúng là chỉ khéo nịnh.
Họ chọn một bãi cỏ trải bạt ngồi xuống ngắm những dòng nước đủ màu sắc phun ra
từ thành cầu. Hôm nay trời không mưa nên mọi người tập trung ra đây khá đông,
vài ba tốp đá cầu dưới ánh sáng yếu ớt cuối ngày hòa quyện với ánh đèn le lói.
Vài đứa nhỏ ngoan cố thả diều khi trời nhá nhem tối, rất nhiều người chạy thể dục,
đi bộ. Nơi đây như một bức tranh đầy màu sắc vậy. Anh lôi ở đâu ra một bộ bài rồi
đề nghị hai người chơi tiến lên, ai thua sẽ phải làm theo đề nghị của người còn
lại. Cô đồng ý những đổi lại không chơi tiến lên mà chơi tá lả, cái này thì cô
chơi rất rành.


Ván đầu tiên cô
toàn thắng, Kiều Lam yêu cầu anh chạy một vòng từ đầu tới cuối cầu. Anh chỉ chỉ
đôi giày kháng nghị.

– Em bảo anh chạy thế nào với đôi giày này chứ. Đổi yêu cầu khác được
không?

– Thôi mà, nhiều người chạy thể dục thế kia, anh đừng sợ.

Kết quả anh vẫn
chạy nhưng chỉ chạy chưa đến nửa cầu đã quay lại. Ván thứ hai, vẫn cô thắng, lần
này chỉ nhẹ nhàng hơn, cô chỉ bắt anh uống hết hai lon bia. Hoàng uống xong
nghiến răng, xắn tay áo lên quyết tâm rửa hận, quả không uổng công anh, cô thua
ở ván thứ ba. Anh cười khà khà bảo lần này cô chết với anh.

Anh nhìn đông
nhìn tây cuối cùng yêu cầu cô đi xin cô bé được mẹ dắt tay đằng kia trái bóng
bay. Lần này cô phục anh rồi, già đầu thế này vẫn phải đi giành đồ chơi với con
nít. Kết quả cô vẫn có bóng bay nhưng mẹ cô bé lại nhìn cô như người thần kinh.
Ván thứ tư lại là cô thắng, lần này cô chỉ hỏi anh.


Anh không muốn có một đứa con của chính mình sao?

Hoàng ngạc nhiên
nhìn Kiều Lam, anh cứ nghĩ đây là vấn đề nhạy cảm trong quan hệ hai người chứ.
Anh nắm tay cô ngả lưng xuống, mắt nhìn lên bầu trời với vầng trăng khuyết một
nửa và vài vì sao lẻ loi.

– Em biết không, làm người không nên tham lam quá. Hạnh phúc chỉ cần vừa
đủ để anh có thể cảm nhận và trân trọng. Có em bên cạnh như thế này anh đã thấy
thỏa mãn lắm rồi. Nếu anh còn tham lam hơn nữa, anh sợ mình sẽ trắng tay.

– Thế nhưng một ngày nào đó anh hối hận với quyết định ngày hôm nay thì
em biết làm thế nào?

– Ngốc ạ, không có điều đó đâu.

– Bản thân em không cần một người đàn ông lúc nào cũng nhất nhất nghe lời
em, chiều chuộng em, cung phụng em. Em cũng không cần một tình yêu sâu đậm, khắc
cốt ghi tâm. Em chỉ cần một tình yêu vừa đủ, bình thản nắm tay nhau đi qua những
tháng ngày dài rộng của cuộc đời này. Hai đứa mình hãy cứ giữ lấy khoảng trời
riêng cho bản thân, để rồi khi mệt mỏi hay vui mừng đều nhớ đến đối phương đầu
tiên nhé.

Đó là một đêm
không thể quên đối với anh và cô, họ nắm tay nhau, cùng trải lòng về con đường
sắp phải đi trong tương lai, và dường như họ lại gần nhau thêm bước nữa.

***

Trưa hôm sau đi ăn cùng anh xong cô
ghé mua một đống trái cây mời nhân viên trong phòng, vì hôm qua mọi người đã vất
vả cả ngày với Seven. Mọi người vừa ăn vừa xua tay nói cậu bé rất lém lỉnh, dễ
thương, không phiền hà gì cả, còn đòi cô khi nào phòng mình rảnh lại dắt cậu bé
đến chơi. Vô tình Kiều Lam phát hiện khoảng cách giữa cô và mọi người dường như
lại gần hơn.

Đang ngồi xem bảng
đánh giá nhân viên mới thì Hạnh gọi điện đến hỏi chiều có rảnh không, đi mua
tranh thêu với cô ấy. Hôm nay ở nhà có Ngọc Thư qua nấu ăn nên cô hẹn Hạnh tan
làm qua chỗ cô.

Hai người dạo
quanh cửa hàng tranh thêu ở Cao Bá Nhạn, cô cảm thấy rất hứng thú, cũng có thể
tập lòng kiên nhẫn nên mua liền hai bức Phúc – Lộc – Thọ về. Hạnh thì chỉ có hứng
thú với hoa sen mà thôi, loài hoa yêu thích của cô ấy. Theo Hạnh thì lớp trẻ
đang rộ lên phong trào thêu chữ thập này, hai người cũng phải bắt kịp trào lưu
không lại trở nên lạc hậu so với thời đại mất.

Cô và Hạnh mua đồ
xong thì về thẳng nhà cô ăn cơm tối. Vào tới nhà thấy Hoàng đang ngồi chơi xếp
hình với Seven, cô cũng không ngạc nhiên. Hạnh kéo kéo tay cô ý hỏi người đàn
ông này là ai. Cô nói nhỏ vào tai Hạnh điều cô ấy muốn biết. Cô nàng gật đầu rồi
giơ ngón tay cái lên, một “like” cho sự lựa chọn của cô.

Dạo này Hạnh
cũng đang quen một anh chàng gặp mặt trong đám cưới người chị họ. Theo lời cô ấy
thì anh chàng này không đẹp trai, hơn cô ấy năm tuổi, nhưng nhìn có vẻ tốt
tính, cảm thấy có thể tin tưởng được. Còn cậu em Minh Vương vẫn đều đặn ngày
nào cũng gửi tin nhắn cho Hạnh, nhưng tình cảm vốn là thứ chẳng thể cưỡng cầu.

Mọi người ăn
xong đều đứng dậy ra ngoài phòng khách xem ti vi, chỉ có cậu út nhà cô ăn chậm
nên vẫn cứ miệt mài. Kiều Lam vỗ vỗ vai Khang:


Trăm năm Kiều vẫn là Kiều

Ăn sau rửa chén
là điều tất nhiên.

Khang đang húp
canh, sặc một cái ho đến nỗi mặt đỏ lên. Thư thấy thế vội vàng đưa ly nước cho
cu cậu, cuối cùng chiến trường ấy hai đứa phải tự xử lý hết.

Ăn trái cây
xong, Hạnh và Thư xin phép ra về, cô và cậu út tiễn hai người xuống bãi giữ xe.
Hạnh bảo lần sau nhất định phải chơi với Seven một ngày cho thật đã, cô ấy yêu
Seven mất rồi. Kiều Lam nói đùa bạn:


Mày góp gạo đi, mười lăm năm nữa tao gả con trai tao cho mày.


Nó lại bảo mười lăm năm nữa nó quả tuổi tứ tuần
rồi, với lại có bà mẹ chồng như cô, khổ lắm không thèm, rồi phóng xe đi mất.

Vào nhà, thấy
anh đang kể chuyện cho Seven nghe, là truyện cổ Andersen, câu chuyện cô bé bán
diêm.


Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên tử thi em bé ngồi giữa những bao diêm,
trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau: “Chắc nó muốn sưởi
cho ấm!” Nhưng chẳng ai biết những cái kỳ diệu em đã trông thấy, nhất là cảnh
huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm.

Seven thấy cô đứng
ở cửa, chạy lại kéo tay cô ngồi xuống rồi nhào vào lòng cô, thút thít:

– Mẹ ơi, tội nghiệp cô bé bán diêm quá.

Cô vỗ lưng con, thì thầm:

– Trên đời này có rất nhiều người bất hạnh con biết không, họ không có
cái ăn, không có áo mặc. Những đứa trẻ đó phải đi ăn xin, đi bán vé số và có
nhiều người không được tới trường. Vì thế, Seven thấy các bạn không được cười,
hoặc bắt nạt các bạn nhé. Con phải giúp đỡ các bạn, như thế mới là em bé ngoan.

– Nếu con gặp cô bé bán diêm con sẽ mua diêm cho cô bé, nếu con gặp cậu
bé ăn xin, con sẽ cho cậu bé mấy ngàn, đúng không mẹ?

– Đúng, con trai mẹ giỏi quá.

– Seven cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ.

Hoàng ôm hai mẹ
con vào lòng, nghe ấm áp khẽ chảy qua tim mềm. Anh sẽ cùng Kiều Lam nuôi dạy
Seven thật tốt.

Seven khẽ ngẩng
đầu lên nhìn anh.


Ba giỏi hơn cậu út, cậu út mua sách này cho con, nhưng mà cậu út kể cứ ấp úng
mãi, không giống ba. Ba giỏi nhất.

Đây là cuốn truyện Andersen bằng tiếng anh,
ngày đầu Seven học tiếng anh ở chương trình dành cho lớp một của trường, Khang
mua nó tặng Seven, còn bảo với thằng bé, khi nào Seven đọc được hết những câu
chuyện trong này là đã giỏi tiếng anh rồi.

– Seven có muốn đọc được như ba không?

– Có chứ, con muốn tự đọc hết cuốn truyện này, ba cho con đi học anh văn
nha ba.

Cô và anh bật cười, để có thể tự đọc hiểu được
hết cuốn truyện này, e là Seven phải học tới khi cậu bé không còn muốn đọc truyện
cổ tích nữa rồi.


Tất nhiên nếu con muốn. Giờ thì đi ngủ thôi, trễ rồi. – Hoàng xoa đầu con đầy
yêu thương.

Anh về rồi thì
Khang cũng vào nhà, cô gọi Khang lại nói chuyện.

– Thế đã định hướng gì cho việc thực tập chưa?

– Em cũng có đề tài rồi, đang phân vân, thấy giới thiệu cho em mấy công
ty thực tập, không biết nên chọn công ty nào.

– Thế chừng nào đi thực tập?

– Chắc khoảng đầu tháng chín chị ơi. Thực tập hai tháng, làm báo cáo hơn
một tháng là vừa.

– Không hiểu gì thì cứ hỏi chị, lúc trước chị cũng làm bên mảng
marketing đấy.

– Tất nhiên rồi, có tài nguyên miễn phí em phải khai thác chứ. À, chị
ơi, vài bữa nữa cho em chút tiền đi du lịch đi.

– Cậu lại định đi đâu? Sao mãi chẳng ở yên một chỗ được thế?

– Singapore. Em cũng tiết kiệm được chút đỉnh rồi. Xin thêm ấy mà.

– Thế tổng kinh phí là bao nhiêu? Cậu tiết kiệm được bao nhiêu?

– Hai mươi hai chai, em tiết kiệm được hai chai rồi.

Cô ném chiếc gối
ôm về phía thằng em, còn ít nhỉ, sao không xin hết luôn đi.

– Chừng nào gần đi, cậu cứ nói. Nhưng mức tiết kiệm của cậu phải lên
chút đỉnh chị mới cho thêm. Chừng đó thì miễn bàn.

– Bà già khó tính.

Thằng bé nói xong nhanh chân vọt vào phòng ngủ
với Seven.


Này nói lại xem nào, một ngày cậu không gọi chị như thế cậu ăn cơm không ngon
đúng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.