Đọc truyện Chỉ Cần Em Còn Yêu – Chương 9: Em cũng không phải cô gái phù hợp nhất với anh
Hôm nay cũng là
ngày Hoàng về, cô nhắn tin cho anh đến thẳng nhà hàng mà mọi người đang ăn uống.
Lúc anh tới nơi thì thức ăn đã vơi một nửa, bồi bàn kéo cho anh chiếc ghế ngồi
gần cô. Ngoài ra còn có Nguyệt, anh Mạnh, cậu em Quốc Thanh và sáu nhân viên
phòng cô. Nhân lúc mọi người đang mải nói chuyện, Hoàng cúi xuống hôn trộm cô một
cái, thì thầm:
– Anh nhớ em quá, cô bé.
Kiều Lam tức giận
lấy tay véo hông anh, trước mặt bao nhiêu người thế này mà anh cứ làm như họ
tàng hình không bằng. Anh chỉ cười cười nắm lấy bàn tay cô. Ăn xong mọi người lại
rủ nhau đi hát, cô từ chối vì còn có con nhỏ, bảo mọi người cứ vui vẻ.
Hoàng lấy lý do
mới xuống máy bay nên cũng không đi. Anh đi taxi từ máy bay đến thẳng nhà hàng
nên hai người đi chiếc Vespa của cô về. Điểm này cô và Bảo Anh giống nhau đến lạ
lùng, cả hai đều rất thích LX125. Có lần Seven đi học về đã nói với cô thế này.
– Mẹ, mẹ với dì Bảo Anh là nhà giàu mới nổi. – Cô đang ngồi thêu tranh,
nghe thế ngẩng lên nhìn con trai.
– Vì sao?
– Hôm nay con đi học có bạn kia bảo chỉ có những người nhà giàu mới nổi
mới đi cái loại xe đấy thôi. Nhà nghèo người ta đi Vision, người giàu sẽ đi
Audi.
Cô kể chuyện này
cho Hoàng nghe, anh cũng bật cười, cảm thán:
– Suy nghĩ của con nít thời nay, người lớn chúng ta chẳng thể nào hiểu nổi.
Lũ trẻ học đâu ra cách suy nghĩ ấy nhỉ.
– Tất nhiên là học từ những câu nói, hành động của người lớn như chúng
ta rồi. Đó là lý do vì sao người lớn chúng ta phải làm gương cho con nít.
Đến nhà Hạnh đón
Seven, thằng bé leo lên trước ngồi, bị cô la lại phải chui xuống ngồi giữa cô
và anh. Trên đường về Seven cứ huyên thuyên mãi về việc có chú Minh Vương chơi
cùng, chú vừa đẹp trai, vui tính, dạy Seven học, còn mua cho Seven nước ngọt,
cá viên chiên nữa. Cô nghĩ thầm, chẳng phải Hạnh đang hẹn hò sao, rốt cuộc quan
hệ giữa Hạnh và Minh Vương là gì.
– Thế ba đẹp trai hơn chú ấy hay chú ấy đẹp trai hơn ba? – Hoàng hỏi
con.
– Tất nhiên là ba đẹp trai hơn rồi, chú Minh Vương chỉ xếp thứ ba thôi,
ba là nhất, cậu út đẹp trai nhì.
Hoàng hài lòng với câu trả lời ấy, còn hứa về
nhà sẽ có thưởng. Đó là một con Robot rất hiện đại, thằng bé cầm điều khiển
chơi quên cả ngủ. Cô phải la con mới chịu ôm robot nằm xuống ngủ.
Vào phòng, Hoàng
đang soạn đồ trong vali lấy quà ra cho cô. Kiều Lam bước đến ôm anh từ phía
sau, anh cứng người trong giây lát, xoay người cô lại, ôm cô thật chặt.
– Việc ôm em, cứ để anh làm. Như thế anh mới có cảm giác mình có thể che
chở, bảo vệ em, biết không hả?
– Em nhớ anh, nhớ đến phát điên.
Tối hôm đó, cô
không kịp biết mình nhận được món quà gì từ anh. Sáng hôm sau, ngủ dậy mở ra cô
mới biết đó là một chiếc váy liền màu xanh lam tay lỡ, cổ trái tim. Cô rất
thích món quà này nên quyết định mặc nó đi làm, anh nhìn thấy thế thuận tay kéo
cô nằm xuống giường.
– Anh làm gì thế, em còn phải chở con đi học nữa.
– Vợ anh xinh đẹp thế này ra đường lỡ thằng nào bắt cóc mất thì sao nhỉ?
Không được, phải mau chóng nghĩ cách cưới em mới được.
– Bây giờ đó là vấn đề quan trọng sao? Seven sắp muộn học rồi đấy.
– Sắp tới em xin nghỉ phép ba ngày đi, anh dẫn em đến một nơi.
– Sắp tới là chừng nào cơ? Mà đi đâu thế anh?
– Mười sáu chúng ta đi, mười chín về.
Hóa ra 18/9 là sinh nhật cô nên
anh muốn dẫn cô đi chơi, cô vui vẻ đồng ý, dù sao lúc đó Khang cũng về rồi,
nhưng anh cứ giữ bí mật mãi việc họ sẽ đi đâu.
Trưa má Hoàng gọi
anh về nhà có việc nên cô xuống nhà ăn một mình. Quốc Thanh vẫy vẫy tay với cô
rồi chỉ chỗ trống bên cạnh ý bảo cô đến ngồi cùng.
– Dạo này công việc thế nào rồi hả nhóc?
– Tổ em đang thực hiện một vụ thầu, chắc khoảng đầu tháng mười bắt đầu
nên dạo này cũng bận. Nhưng mà em thấy rất vui khi được làm công việc mình
thích.
– Quen cô nào rồi đúng không? Làm gì có chuyện được làm việc mình thích
mà vui thế kia.
Thanh lúng túng
gãi đầu:
– Đúng là chẳng qua mắt chị được chuyện gì cả, nhưng là em yêu đơn
phương thôi, em chưa dám tỏ tình.
– Em mà cũng run khi đứng trước con gái sao?
– Em chỉ run khi đứng trước cô ấy thôi.
– Cứ tỏ tình đi, đừng ngại. Em tốt thế này làm gì có cô gái nào nỡ từ chối
chứ.
– Thật không hả chị, nhưng em sợ… – Cậu bé lại lúng túng.
– Muốn thì làm thôi, nếu em sợ hãi thì ngay cả cơ hội thành công cũng
không có.
***
Hôm nay ra sân
bay cô mới biết anh đưa mình ra Hà Nội, mảnh đất đã se duyên cho hai người, nơi
lần đầu họ gặp nhau, và cũng là nơi nuôi dưỡng những cảm xúc chưa thể gọi tên.
Đó là những ngày tháng thảnh thơi nhất của cô từ trước tới nay. Sáng ngủ dậy đã
nghe mùi hương ngào ngạt tỏa ra từ bát mì và cốc sữa, thứ anh duy nhất anh biết
nấu.
Bình thường cô rất
ít khi ăn mì, vì những năm tháng kí túc Kiều Lam đã gắn bó với nó như hình với
bóng, thậm chí đôi khi ăn liền một lúc hai gói Hảo Hảo vẫn thấy ngon. Sau này mỗi
lần nhìn thấy món mì cô thật sự chỉ muốn nôn hết những gì trong bụng ra. Thế
nhưng giờ đây khi hai người ngồi bên nhau, cùng ăn bát mì ấy cô lại thấy sao
ngon lành đến lạ lùng. Bởi thế mới nói, vấn đề không phải là ăn món gì, mà những
món ấy ta sẽ thưởng thức cùng ai mà thôi.
Hai người bên
nhau những ngày này, không có công việc hay bất cứ thứ gì khác, họ cũng giống
bao cặp đôi yêu nhau. Sáng nắm tay nhau đi dạo một vòng Hồ Gươm, lắng nghe tiếng
hít thở của Hà Nội cổ kính, sau đó cùng đến thăm lại hội trường nơi họ lần đầu
gặp nhau.
Ra đây cô rất lười
biếng, trưa hôm trước còn cuộn mình trên
sô pha nhìn anh lóng ngóng trong bếp vật lộn với các món ăn. Theo lời anh thì mấy
ngày này cô chỉ việc hưởng thụ, những việc còn lại để anh lo. Nhưng đồ ăn anh nấu
lại khó mà nuốt xuống được. Cô và anh đành tới nhà hàng mà lần đầu hai người
khiêu vũ cùng nhau, vừa ăn trưa vừa ôn lại kỷ niệm xưa. Cô chỉ chỉ vào sảnh lớn.
– Lần đầu tiên em phát hiện ra mình có cảm giác với anh là ở đây đấy.
– Cảm giác lúc đó của em thế nào?
– Có chút gì đó xao xuyến trong tim, nhưng em chỉ nghĩ mình say nắng anh
mà thôi. – Cô cười cười nhớ lại cảm xúc đã qua.
– Thế lần đầu tiên anh cảm giác mình thích em là khi nào?
– Anh sao?! Anh chưa bao giờ cảm giác mình thích em cả. Chỉ nhớ có một lần,
anh lên sân thượng của công ty hút thuốc, nhìn thấy em đứng đó, mắt dõi theo
dòng người đông đúc. Nhưng khuôn mặt em rõ ràng có vài vệt nước mắt vừa khô.
Lúc ấy, anh đã động lòng, anh nghĩ phải làm cho cô ấy cười thật nhiều, nụ cười
vẫn hợp với em hơn.
– Hóa ra, ly cà phê sữa trên chiếc bàn nhỏ có dòng chữ “Mời em, cô bé của
mùa thu” là của anh sao?
Anh gật đầu rồi
như nhớ ra điều gì lại hỏi cô
– Em không nhận ra nét chữ của anh?!
– Lúc đó em nào được tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao như anh mà biết nét
chữ anh chứ. Còn sau này thì em lại quên nét chữ trên tờ giấy đó rồi.
– Em hư quá, nét chữ của chồng mà cũng dám quên. – Nói rồi lại cóc nhẹ đầu
cô một cái.
Chiều cô qua nhà
anh hai chơi với chị dâu và đứa cháu gái mới sinh, Hoàng ra ngoài gặp người
quen nên không đi cùng cô được. Đến khi Kiều Lam về, Thủ đô đã lên đèn. Họ đang
ở trong căn chung cư của anh ngày trước, căn nhà không một chút ánh sáng, cô
nghĩ có lẽ anh ra ngoài chưa về. Với tay bật công tắc lên, đèn vẫn không sáng, không
lẽ CP bị hư rồi. Tìm được chiếc di động trong túi xách cũng là lúc cô thấy có
ánh sáng ấm áp phát ra từ ánh nên trên chiếc bánh ga tô. Đồng thời cũng nghe
anh cất tiếng hát:
–
Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday,
happy birthday to you.
Đặt chiếc bánh
xuống bàn trà, anh kéo cô lại thổi nến. Kiều Lam nắm chặt hai tay lại, thầm ước
một điều trước khi thổi nến. Cô ước chuyện tình của họ sẽ có một cái kết tốt đẹp.
Hoàng không bật điện mà ôm cô ngồi lên đùi mình, tì cằm vào vai cô.
– Anh chúc cô bé của anh mãi xinh đẹp rạng ngời như thế này.
– Chỉ có thế thôi sao? – Cô hỏi lại anh.
– Chứ em còn muốn anh chúc em điều gì nữa nào?
– Anh phải chúc em ngày nào cũng gặp một anh chàng đẹp trai như Lee Min
Ho chứ.
Hoàng đặt cô xuống
sô pha, đi tới bật CP tổng lên, ánh sáng đến đột ngột làm cô nhất thời không
thích nghi được, cô lấy tay che mắt theo phản xạ. Anh gỡ tay cô ra.
–
Được rồi, điều kiện cần và đủ đã có, trai đẹp cũng đứng trước mặt, em có thể ngắm
thoải mái.
Cô đưa tay sờ khắp
khuôn mặt anh, cuối cùng nắm lấy đôi bàn tay anh. Trời thu Hà Nội khá dễ chịu,
nhưng ngày trước cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Hóa ra chỉ đơn giản là
thiếu bàn tay ai đó nắm lấy bàn tay cô mỗi khi gió lạnh ùa về như thế này.
–
Anh biết không? Tự tin không phải là điều gì to tát, nhưng tự tin thái quá như
anh là một căn bệnh đấy.
Anh cốc vào trán cô một cái thay cho lời bình
luận về câu nói đùa của cô
–
Đừng rời xa anh nhé được không? Dù tương lai có chuyện gì hai ta cùng nhau vượt
qua có được không em?
Cô im lặng tựa
vào ngực anh, nghe tiếng tim đập rộn ràng, nhưng lại chẳng thể hứa với anh điều
gì.
– Nhưng nếu có những lý do người ta buộc phải từ bỏ thì sao?
– Em hãy chỉ buông tay khi em hết yêu anh thôi nhé, những thứ còn lại đã
có anh, biết chưa hả cô bé?
***
Sau khi bay lại
vào Sài Gòn, chiều hai người vẫn đi làm bình thường. Điều bất thường là trên
bàn làm việc của cô có mấy món quà, và cả một chiếc bánh kem. Đang định hỏi mọi
người cửa phòng bật mở, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên từ mấy nhân viên
phòng cô. Mọi người hát xong thì bắt đầu bức cung, bắt cô khai ra mấy ngày vừa
qua đi đâu, làm gì, với ai. Có phải là đi với phó tổng đẹp trai không, còn nhất
định đòi ăn sinh nhật muộn của cô, dù sao cũng mới qua một ngày không tính là
quá muộn.
Kiều Lam rất vui
nên hẹn mọi người tan làm tập trung đi ăn, có thể thì gọi thêm mọi người phòng
khác luôn. Đang nói thì người giao hàng đến hỏi ai là Dương Kiều Lam, ký tên nhận
hàng. Đó là một bó lưu ly màu lam kết trái tim rất đẹp, ở giữa còn có hộp quà
nhỏ xinh xắn và một tấm thiệp. Cô bé thực tập nhanh tay cầm lên xem rồi đọc to
những lời trong ấy.
–
Anh không phải người đàn ông hoàn mĩ nhất, nhưng trong biển người bao la em vẫn
chọn anh. Em biết không, em cũng không phải cô gái phù hợp nhất với anh, nhưng
anh vẫn yêu em đấy thôi. Vì thế, đừng suy nghĩ gì nhé. Chúc em sinh nhật vui.
Ký tên: Trịnh
Minh Hoàng.
Lời vừa dứt mọi
người đã ồ lên, sến quá, không ngờ sếp lớn nhà mình yêu đương cũng dùng những lời
sến sẩm thế này. Nhưng cũng thật cảm động khi chứng kiến tình yêu sếp dành cho
giám đốc phòng mình. Trong hộp quà là một chiếc lắc tay xinh xắn với những trái
tim kết nhỏ. Cô không ngờ mới về tới nơi anh đã có thời gian chuẩn bị món quà
này rồi. Trốn vào phòng gọi điện cho anh:
– Em nhận được hoa và quà rồi. Cám ơn anh nhé.
– Anh chỉ muốn cho em bất ngờ nho nhỏ thôi. Và nhân tiện tuyên bố với mọi
người, em là hoa đã có chủ, miễn đụng vào.
– Em rất vui đấy, vì cả hai suy nghĩ của anh.
– Anh cũng nghĩ thế.
– À, chiều nay mọi người phòng em đi ăn, anh xuống cùng đi nhé. Em gọi cậu
út dẫn Seven tới luôn.
Kết quả cô ham
vui mời cả Hạnh, còn Minh Vương theo cô ấy tới, Bảo Anh và Phong, cả anh Mạnh,
và Thanh, cậu bé dẫn theo một cô gái rất đẹp, rất phong cách, cùng vài người cô
quen trong công ty.
Trên bàn rượu chẳng
ai phân biệt cao thấp lớn nhỏ, ăn uống nói cười thoải mái. Kiều Lam chúc rượu từng
người một,mỗi người lại gửi ngược lại cho cô một câu chúc. Đến phiên anh, không
biết là ai yêu cầu đổi hình thức, mọi người hò hét, hôn đi, đừng chúc mãi thế.
Cô ngượng ngùng bảo mọi người đừng làm loạn nữa, nhưng ai cũng vài ly rồi, làm
gì có ai chiều theo ý cô nữa chứ. Cuối cùng, anh cúi xuống đặt một nụ hôn vào
môi cô, rồi quay ra nói với mọi người.
–
Đến đây thôi nhé, hôm nay còn có con nít.
Seven thấy thế
cũng chạy đến kiễng chân hôn mẹ một cái khi cô vừa mới ngồi xuống.
– Ba hôn mẹ nên Seven cũng phải hôn mẹ cho công bằng. Seven chúc mẹ sớm
lấy ba làm chồng.
Câu nói ngây thơ của thằng bé khiến
mọi người cười ầm lên. Dưới gầm bàn, anh nắm tay cô, viết lên lòng bàn tay ba
chữ cái “H Y L”, cô cũng kề vai anh nói nhỏ. “Me too.”
Kết thúc màn ăn
uống lúc nào cũng là hát hò, vả lại mai là thứ bảy, mọi người đều được nghỉ, tất
cả kéo nhau vào một quán karaoke ở quận 3 thuê một phòng Vip. Kiều Lam là nhân
vật chính nên được ưu tiên hát đầu tiên, cô chọn “Thiên đường gọi tên” rồi quay
sang hỏi anh:
– Song ca nhé?
– Hân hạnh phục vụ người đẹp.
– Trôi miên man về đâu một nhành hoa mới nở
Hoa vàng che lấp những con đuờng,
Tìm cho ta một cảm giác bình yên.
Ngày ấy tinh khôi và hồn nhiên
Ngày em ngủ trong trái tim, êm đềm quá
…
Em yêu anh ngả nghiêng bồng bềnh niềm kiêu hãnh.
Thiên đuờng xanh mướt gió trong lành.
Cuốn vào đời anh là em bất tận.
Vô tình chúng ta thuộc về nhau, ngàn kiếp sau…
Duyên số đã ấn định
cô và anh vô tình gặp nhau, vô tình yêu nhau, và thuộc về nhau như một quy luật
tự nhiên của cuộc sống. Cô trân trọng từng giây từng phút khi ở bên anh, quý trọng
mọi thứ anh đã làm cho cô. Còn cô, cô chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một người
bình thường với những suy nghĩ bình thường. Cuộc sống cũng bình thường nốt.
Không có đài kỷ nhiệm dành riêng cho cô và tên của cô cũng sẽ sớm bị lãng quên.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, cô đã thành công vẻ vang như bất cứ ai đã từng sống.
Cô đã yêu anh với tất cả trái tim và linh hồn của cô và đối với cô, như vậy là
đủ.
Tối về lên Facebook cô viết dòng
status: “Cảm ơn bố mẹ đã cho con cuộc sống này, cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp
anh. Cảm ơn tình yêu đã giúp tôi lấy lại niềm tin trong cuộc sống, và hơn hết cảm
ơn những tháng ngày tươi đẹp của tuổi hai bảy đã qua. Gửi lời chào hai tám vừa
đến với những yêu thương đong đầy.” Cô giữ những dòng status ấy cho riêng mình,
chẳng chia sẻ với bất kỳ ai.
***
Đợt này công ty
đang chuẩn bị thầu một dự án quan trọng nên Hoàng bận không kịp thở. Cậu út
đang thực tập giai đoạn đầu cũng chẳng thấy mặt mũi đâu, chỉ có cô ngày ngày
đưa đón Seven, và chỉ có hai người ăn cơm với nhau. Hôm nay dọn cơm ra, Seven
nhìn chén cơm không chịu ăn, thằng nhóc nhớ ba, nằng nặc đòi cô chở đến công ty
thăm ba. Cô nghĩ nghĩ mua một ít bánh ngọt với cà phê đến cho mọi người chắc
cũng không ảnh hưởng lắm tới công việc của anh.
Phòng kinh doanh,
Marketing và kế hoạch đang bàn bạc về phương án, giá cả dưới sự chỉ đạo của anh,
Nguyệt và anh ngồi gần nhau, cô ấy ghé sát vào vai anh hỏi điều gì đó, Hoàng lấy
giấy ra viết câu trả lời vào đó. Hai người ngồi gần nhau như thế khiến cô cảm
thấy khó chịu. Seven lon ton chạy tới tách Nguyệt và Hoàng ra, anh bế cậu bé ngồi
lên lòng mình.
–
Ba ăn đi, đây là bánh bông lan Seven thích ăn nhất, mẹ nói ba bị đau bao tử
không được bỏ bữa.
Nói rồi chìa chiếc
bánh ra trước mặt anh. Cô cũng chia đồ ăn và nước uống cho mọi người tạm nghỉ
ngơi ăn lót dạ. Kiều Lam bê tách trà nóng vừa pha đặt trước mặt Hoàng, hôm nay
anh đã uống mấy ly cà phê rồi, như thế không tốt cho sức khỏe. Seven thấy mọi
người đang xúm lại xem hai lão làng của phòng kinh doanh đánh cờ tướng thì cũng
chạy ra góp vui. Cô ngồi xuống gần anh nhìn con số trên tờ giấy Hoàng vừa viết,
là số tiền tổng hạng mục bên cô dự tính. Anh bẻ miếng bánh bông lan đút cho cô,
Kiều Lam vừa cười vừa ăn ngon lành.
–
Chừng nào mới được nghỉ thế anh? Mẹ con em đi taxi đến đây nên nhiệm vụ còn lại
là của anh đấy. Nói trước, em không đi taxi về nữa đâu nhé.
Vẻ mặt cô phụng phịu làm nũng rất đáng yêu,
Hoàng đưa tay véo nhẹ má cô.
– Chắc khoảng một tiếng nữa, em ráng chờ anh xíu nhé. Mà cậu em Quốc
Thanh em gặp ở Hải Phòng rất được việc đấy.
– Này, không được véo má em, biếng ăn.
– Em có phải con nít đâu mà biếng ăn chứ.
– Mặc kệ, em không cần biết, anh không được bẹo má em. – Cô vẫn tiếp tục
kháng nghị.
– Được rồi, em mà biếng ăn thì đúng là vấn đề lớn đấy cô bé.
– Thôi, mọi người tiếp tục đi, em dẫn Seven ra chiếc bàn trống kia làm
bài tập đây.
Kiều Lam để ý thấy
mọi người không ai chú ý tới mình nên cúi xuống hôn trộm anh một cái rồi bước
nhanh qua chỗ Seven. Hoàng tập hợp mọi người lại tiếp tục công việc, thỉnh thoảng
lại liếc nhìn về phía chiếc bàn của cô bật cười. Cô nàng này bữa nay cũng biết
hôn trộm nữa cơ đấy, thú vị thật. Kết quả anh chẳng thể nào tập trung được, nửa
tiếng sau tuyên bố giải tán, ngày mai tiếp tục.
Seven mới làm
xong bài tập toán cũng đang xếp sách vở vào cặp. Cô nghi hoặc hỏi anh.
– Sao về sớm thế anh, chẳng phải anh bảo còn cả tiếng nữa mới xong cơ
mà?
– Có một cô nàng gợi cảm trong tầm mắt, em bảo anh phải tập trung làm việc
thế nào?
– Anh chắc là anh dùng từ đúng chứ?
Vừa nói, cô vừa chỉ vào người mình, quần jeans ôm, áo thun, giày búp bê,
tóc đuôi ngựa. Đây là khái niệm gợi cảm của anh sao, mới mẻ thật đấy. Hai tay
Hoàng đút túi quần, nhìn cô.
– Vì anh đang yêu nên luôn thấy cô bé của anh gợi cảm không được sao?
Kiều Lam nghe thế
thì kéo vội Seven bước ra cửa.
– Về thôi, nghe sến quá, làm em nổi hết cả da gà lên rồi đây này.
Vừa nói cô vừa đưa tay sờ sờ cánh
tay còn lại của mình. Anh một tay ôm eo cô, một tay xách túi cho Seven bước ra,
cười ha ha trước hành động trẻ con của cô.
– Ở nhà có gì ăn không em?
– Có quá trời đồ ăn luôn ba ơi, nãy con với mẹ dọn cơm lên mà ăn hai người
buồn lắm nên con rủ mẹ đi thăm ba đó, Seven vẫn chưa ăn tối nữa nè. – Thằng bé
chỉ vào cái bụng lép xẹp của mình như một minh chứng.
– Vậy về nhà lẹ ba ăn cơm với hai mẹ con nhé, ba cũng đói bụng rồi.
Tới nhà thì thấy
cậu út đang hì hục ăn cơm, cô đi lấy thêm chén bát, còn anh dẫn Seven đi rửa
tay.
– Cậu làm gì ăn như bị bỏ đói mấy ngày thế?
– Trưa giờ mới có hột cơm vào bụng đấy bà chị, thực tập cái con khỉ, đi
làm phục vụ thì có.
– Giờ cậu mới biết điều hiển nhiên ấy hả?
– Nào là pha trà, phô tô tài liệu, màng cái này đến phòng này, mang cái
kia đến phòng kia. Đánh máy một đống văn bản chết bằm nào đấy. Em sắp điên mất
thôi.