Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 53: Chúng ta kết hôn
Trên tầng tám của một khách sạn sang trọng, lễ cưới của Kim Anh và Trịnh Minh Kì được tổ chức. Hân và Huy cùng nhau đến dự lễ cưới của bạn. Và giờ thì Hân đã biết rõ mình lạc loài giữa đồng bọn thế nào. À… Cũng không hẳn là lạc loài lắm, cô khác họ ở chỗ là cô chưa tổ chức lễ kết hôn, chứ thực ra cô đã có chồng trên giấy tờ rồi.
Ấy thế mà Vân Trang rồi Chi Mai, hai cô bạn đó cứ đem chuyện Hân còn độc thân ra chọc ngoáy cô, làm cô bí xị suốt dọc đường về. Họ không biết cô đã đăng kí kết hôn với Huy thôi, chứ họ mà biết thì chắc chẳng để cô cậu yên thân rồi.
Cô cứ xị cái mặt ra làm cậu phải cố nhịn cười. Vợ bé nhỏ của cậu lại đi để bụng mấy lời trêu chọc của đán bạn.
– Em thấy tủi thân không?
Hân nhìn ra cửa sổ, mệt mỏi dựa vào thành ghế, hời hợt trả lời.
– Em chẳng thấy tủi. Bạn em có chồng, em cũng có, em chỉ thua mấy đứa nó là chưa làm lễ kết hôn.
– Chúng ta kết hôn đi, để họ khỏi cười em. Quan trọng hơn là anh muốn sống với em.
Hân bất giác nhìn Huy.
Kết hôn không dễ thế đâu. Cô còn phải chuẩn bị tinh thần, cô còn lo nhiều thứ và rất nhiều vấn đề cô chưa biết xoay sở thế nào.
– Em cần suy nghĩ. Cho em vài ngày.
– Được. Anh chờ em.
…
…
Vài ngày sau đó cả nhà họ Hoàng đã biết tin Huy chính thức là chậu đã có hoa. Sau một cuộc họp gia đình khẩn cấp, bà nội họ Hoàng dù đã bị phản đối, bị cả nhà nài nỉ cỡ nào vẫn cương quyết không chấp nhận chuyện cháu bà đã đăng kí kết hôn mà chưa chịu đem vợ về nhà.
Bà là người già, cũng hơi bảo thủ một chút, đó là vì bà muốn có chắt thôi mà. Cậu thì tất nhiên muốn nhanh, nhưng cậu muốn chờ cô ấy. Thế nên hai bà cháu mỗi người một ý thành ra bất đồng quan điểm, bà giận, còn cậu thì lạnh lùng bỏ ra ngoài.
– Thôi mà mẹ, hai đứa nó cũng lớn rồi, để chúng nó tự lo.
Mẹ cậu ngồi cạnh bà nội thuyết phục liền bị bà gạt ngay.
– Không được! Phải lấy vợ cho thằng Huy ngay.
Cả nhà hết nói nổi.
Bà là lớn nhất nhà, bà như nữ hoàng, bà nói là không ai dám cãi. Cuộc họp kết thúc, ai về nhà nấy, còn lại mình bà là ở cùng với cháu trai.
Vì không ai trong nhà chịu hợp tác với bà nên bà đành kéo chị Tươi về làm đồng minh. Chị Tươi ấy hả, năm nay hai sáu, gái chưa chồng, bà dọa đuổi về quê chăn vịt là sợ lắm, nên bà bảo gì cũng nghe.
– Mày đến chỗ ông Trung bác sĩ bảo ông ấy lấy cho tao một liều thuốc mê.
Chị Tươi hoảng hốt.
– Lấy thuốc mê về làm gì? Bà muốn tự tử à?
– Con này, tao chỉ muốn đuổi mày về quê… Muốn lấy vợ cho thằng Huy chỉ còn cách đó thôi… Nhớ bảo ông Trung lấy cái loại hôn mê tạm thời thôi…
– Cậu Huy biết là mắng con chết.
– Tao làm, mày phụ giúp tao, thằng Huy còn lâu dám hỏi tội mày…
Chị Tươi vâng vâng dạ dạ, giúp bà thực hiện kế hoạch mờ ám.
…
Hơn tám giờ tối, Huy đặt chân vào nhà. Như thường lệ, một tách cà phê sẽ được đặt sẵn trên bàn làm việc của cậu. Chỉ khác là, hôm nay trong tách cà phê đó có thuốc… mê.
Cuộc đời cậu xong từ đây…
– Nhanh lên, khiêng nó lên giường, đổ rượu lên quần áo nó cho có mùi, vò tóc nó xù lên… Đấy đấy… Đúng rồi. Phải để nó trông giống một thằng điên tình vào…
Bà chỉ đạo, chị Tươi hớt hải tuân lệnh.
Xong xuôi mọi chuyện, bà thì vui vẻ còn chị Tươi thì nơm nớp lo sợ.
– Bà, làm thế liệu có ổn không?
– Ổn. Nhìn nó là tao biết mấy ngày nay nó không được gặp vợ. Gì chứ thằng này tao còn lạ gì, chắc chắn lại chờ đợi vợ nó rồi.
– Bà biết rõ cậu Huy ghê nha!!
Chủ tớ xuống phòng khách. Tiếp tục phần tiếp theo của kế hoạch… đen tối.
Chị Tươi cầm điện thoại lên, bấm số và gọi. Trên tay cầm tờ kịch bản bà ghi sẵn cho từ trước.
Ngay khi đầu dây bên kia có một giọng nữ vang lên, chị Tươi liền rấm rức, diễn xuất chân thực như diễn viên chuyên nghiệp.
– Cô Hân đấy hả?? Cậu Huy… Cậu Huy điên rồi…
– Chị nói gì vậy?
– Cậu Huy say rượu… về nhà còn đập phá đồ đạc, lục tìm khắp nhà để tìm cô… hức… Tôi bảo cô không ở đây cậu Huy liền đánh tôi… hức… Cô giúp tôi với… Cậu Huy đánh tôi chết mất…
Ai đó ở đầu dây bên kia không khỏi lo lắng. Vừa nghi ngờ lời của chị Tươi. Ở cùng cậu bấy lâu nay cô hiểu rõ cậu ấy không rượu chè, không đập phá, không đánh người thì lấy đâu ra mấy chuyện kiểu đó.
Tiếng rung điện thoại kéo cô trở lại.
– Alo!
– Cháu mau qua đây… Thằng Huy nó sắp phá nát cái nhà rồi… Bà sợ nó giết bà mất…
Độ chân thực rất cao. Cuối cùng cô bị lừa, giữa đêm tối phi xe đến thẳng nhà cậu trong sự ngỡ ngàng của bố mẹ.
Đến nơi, cô chạy vào nhà, bà chỉ lên phòng, cô liền chạy lên phòng cậu.
Có gì đó phi sự thật… Trong phòng không hề có dấu hiệu bị đập phá. Chỉ có cậu là nằm ngủ trên giường với bộ dạng lếch thếch như kẻ say. Khi cô nhận ra cái sự thật phũ phàng rằng mình bị lừa thì cánh cửa phòng đã bị khóa trái lại. Vọng vào từ bên ngoài tiếng của bà.
– Bà xin lỗi! Cháu hãy chăm sóc nó hộ bà.
Cô mếu máo, thầm oán trách mình ngốc, lại để bị lừa dễ dàng đến thế.
Cô đến cạnh giường, ngắm cậu. Cậu đẹp trai nhất lúc ngủ, trông không xấu xa như lúc thức. Chỉ có điều, người cậu nồng nặc mùi rượu.
Cô nhăn mày khó chịu. Vươn tay cởi áo cậu ra.
– Đồ đần độn. Thích rượu lắm hả?? Xa em vài ngày là đến bar nhậu nhẹt. Đồ hư hỏng…
Đang cởi áo cho cậu rất hăng say, đang mắng rất nhiệt tình thì cổ tay cô đột nhiên bị túm chặt. Cả người lao về phía cậu, mặt áp sát vào tấm ngực trần của cậu. Chắc chắn rồi, cậu giả vờ say.
Hân vùng vẫy, cậu càng giữ chặt hơn.
– Anh bỏ em ra! Anh là đồ lừa đảo.
– Anh đang muốn hỏi em, đêm rồi không ở nhà ngủ đến nhà anh làm gì?
Cô giận, giơ tay đấm vào ngực cậu.
– Anh còn dám nói hả? Anh với bà lừa em, rồi cả chị Tươi nữa. Bỏ ra! Em muốn về.
Ra là kế hoạch của bà nội. Bảo sao hôm nay nhìn bà với chị Tươi cứ thấy là lạ, còn cả tách cà phê đó nữa, cậu uống một ngụm là choáng váng cả đầu óc, lúc sau đã chẳng còn biết gì. Nhờ tiếng mắng của cô mà cậu mới tỉnh lại và phát hiện vợ cậu đã cởi hết áo trên người cậu. Tình trạng hiện giờ là cậu đang nude bán thân.
– Em nghĩ muốn về là được à? Anh không tốt đẹp thế đâu.
Huy cười rất gian tà, Hân chột dạ, mặt đỏ như gấc chín. Giờ mới để ý cậu đang ở trần, khoảng cách lại gần thế nữa. Vợ chồng thì vợ chồng nhưng cô với cậu đã làm gì đâu, nhìn cậu ranh ma như thế, cô sợ mình không chạy nổi.
– Trước tiên anh bỏ em trước đã, rồi chúng ta nói cho rõ chuyện…
Chưa dứt lời, cậu lật người, đè cô xuống dưới thân. Hơi thở ấm nóng của cậu phả vào mặt cô. Cậu cúi sát, mắt chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của cô…
– Chồng! Ngoan nào, buông em ra!
Cô chống tay lên ngực cậu, giọng nũng nịu. Hai má đỏ hồng đầy ngượng ngùng mà quyến rũ đến chết người. Cô vừa gọi cậu là “chồng”, cậu chợt cảm thấy tim gan mình mềm nhũn cả ra. Lồng ngực chỉ cảm nhận thấy vị ngọt ngào.
Bàn tay mềm mại ấm áp của cô chạm vào người, trong người cậu nóng lên hừng hực. Cậu chịu hết nổi rồi…
– Vợ, chúng ta đã là vợ chồng thì ít ra cũng phải thực hiện chút nghĩa vụ chứ nhỉ?
Giọng cậu rất mờ ám, hơi thở phảng phất bên tai ngứa ngứa. Cậu nói bóng gió, cô hiểu và liền co người lại, cố gắng tránh tiếp túc thể xác với cậu. Mà đâu phải dễ, cậu đè lên người cô, khoảng cách bằng không, muốn trốn cũng không chốn nổi.
– Lưu manh!
– Em là lưu manh đó, em biết bà lừa em mà em vẫn lột sạch áo của anh. Em khiêu khích anh thành công rồi.
Cậu phủ môi xuống, ngấu nghiến đôi môi anh đào của cô.
Cô bị cậu hôn đến choáng váng, cả người như bị rút hết sức lực. Cậu cố ý trêu chọc cô, bàn tay to lớn lần vào bên trong lớp vải, mân mê từng đường cong gợi cảm.
Người cô run rẩy. Bàn tay cậu như có dòng điện, làm cô như bị tê liệt hoàn toàn.
Cậu cắn nhẹ lên tai cô. Một nụ hôn trượt dài xuống cổ đến xương quai xanh. Cô thở gấp, bấu chặt cánh tay cậu.
– Huy… Em…
– Anh xin lỗi! Tự chủ của anh… Đã bị em hạ gục.
Cô đỏ mặt, cố đẩy cậu ra.
Cậu dừng lại động tác vuốt ve thân thể cô, cúi xuống thì thầm bên tai.
– Chồng đói rồi.
– Để em gọi chị Tươi…
– Không.
– Vậy anh muốn ăn gì? Em nấu…
– Ăn em!
Cô chỉ kịp nhìn thấy tia cười trong mắt cậu, liền ngay sau đó cậu tiếp tục cúi xuống hôn cô.
Bàn tay luồn vào trong lớp áo thăm dò. Chống cự không được, cô chỉ có thể nằm dưới thân một con sói, để mặc nó ăn thịt.
(Xin lỗi nhiều nhiều a~ Tớ không có kinh nghiệm viết cảnh nóng nên dừng lại ở đây, khi nào biết viết rồi thì tớ sẽ viết cho các bạn đọc bỏng mắt luôn ^_-)
…
…
Nắng rải đều trên mặt đất, xua đi cái giá lạnh của mùa đông.
Đôi lông mày hơi nhíu lại, hàng mi dài khẽ rung rung rồi hé mở.
Hân thức giấc, cựa mình một cái, toàn thân ùa đến một cơn đau nhức như vừa bị đánh. Nhớ lại đêm qua… mặt cô nóng ran.
Cô quay sang, thấy Huy đang nhìn mình, trên môi nở nụ cười thỏa mãn. Bàn tay không yên phận vuốt nhẹ da thịt mịn màng của cô.
Cô tóm lấy tay cậu, tặng cho cậu cái lườm.
– Cất bàn tay của anh đi. Ăn chưa no hả?
– Chưa.
Hân bĩu môi.
– Không ngờ anh đói khát đến vậy.
Cậu cười vui vẻ, cắn nhẹ lên má cô.
– Ờ! Anh nhịn suốt sáu năm, không đói khát mới lạ.
– Anh…
Cô hờn dỗi, ném gối vào mặt đẹp của cậu.
…
…
Ở dưới nhà…
– Bà ơi, bà, sao hai cô cậu chưa xuống?
Chị Tươi cuống cuống, chạy đi chạy lại khắp nhà. Hơn mười giờ sáng rồi mà hai cô cậu chưa tháy mặt đâu cả, chỉ sợ hôm qua chị ta đã cho thuốc mê quá liều. Nhỡ cậu Huy có mệnh hệ gì chị ta sống thế nào.
Bà bình thản đọc báo thưởng thức trà.
– Mày vào bếp nấu gì đó cho hai đứa nó đi.
Chị Tươi giãy nảy.
– Giờ này ai mà còn tâm trạng nấu nướng nữa.
Bà trừng mắt.
– Mày lo cái gì? Hai đứa nó… Mà thôi… Cậu Huy của mày hiểu ý tao, tự nó biết lo liệu.
– Lo liệu cái gì cơ? –Chị Tươi ngơ ngác.
Khổ chưa? Gái ế nó khổ là thế đấy. Kế hoạch đã phơi bày rành rành thế mà không hiểu cái gì. Chị Tươi trông cũng sáng sủa lắm chứ, mà chẳng hiểu sao chưa có mối nào. Chắc là ngốc quá, người ta không chịu đựng nổi.
Bà giơ tay múa máy, chẳng biết làm thế nào để con giúp việc nó hiểu ý bà.
– Tức là… “sự cố” đấy…
– À! Con hiểu rồi, ý bà là… là… là đấy hả.
– Hiểu rồi thì đi vào bếp.
Chị Tươi đủng đỉnh đi bào bếp xào nấu. Ý của bà là… Úi giời ơi… Cô Hân bị lỗ rồi. Cậu Huy là sói chứ không phải người nữa.
.
Hai cô cậu chỉnh tề xuống nhà. Cậu thì tự tin ngẩng cao đầu, cô thì bẽn lẽn như vừa bị bắt quả tang vụng trộm.
Bà nội họ Hoàng thấy hai cô cậu, nén cười trong bụng bưng ra nét mặt nghiêm khắc. Con mắt tinh tường dõi theo từng bước chân của đôi trai gái. Xem ra cháu bà làm rất tốt… Trông sắc mặt, rồi vài dấu hôn đỏ hồng trên cổ lấp ló sau cổ áo và cả dáng đi của Hân nữa. Chắc chắn cháu bà đã làm theo tâm nguyện của bà.
Hân khép nép đứng cạnh Huy. Trong nhà có người lớn mà cô ngủ đến gần mười giờ sáng mới mò dậy, bà sẽ nghĩ cô thế nào chứ? Thật là đáng trách mà.
– Cháu chào bà ạ!
Hân cúi người chào bà.
Bà vẫn ngữ nguyên nét mặt trông có vẻ nghiêm trọng, hắng giọng.
– Hai đứa ngồi đi.
Huy kéo Hân ngồi xuống cạnh cậu.
Bà nhìn hai người trẻ trước mặt. Chà… Chà… Hai đứa nó quen nhau từ bé, hiểu nhau cũng nhiều, trước đó thì bà muốn cháu trai bà lấy Bảo Bguyên cơ, nhưng suy đi tính lại thì Hân vẫn hợp với Huy hơn, với lại mỗi bà muốn thôi thì làm gì được, quan trọng là cháu trai bà phải thích trước đã. Giờ thì tốt rồi, bà đã có một nàng cháu dâu vừa hiền vừa dễ… bắt nạt. Người lớn nói là không dám cãi, người lớn có nói sai thì cũng chỉ dám nhẹ nhàng giải thích từng tí.
Bà uống một ngụm trà, quan sát hai đứa cháu trước mặt.
– Có vẻ như đêm qua hai đứa không được bình yên như những lần trước.
Hân đỏ mặt, bấu tay Huy ở dưới gầm bàn. Cậu lật tay, nắm chặt lấy tay cô.
– Bà đừng trêu vợ cháu.
Bà nhăn mày. Cái này gọi là nhất vợ nhì trời, có vợ rồi là chỉ biết đứng về phe vợ, không cần biết đến bà nội luôn.
– Con trai yêu quý! Mẹ đến rồi đây!
Bà Hoàng tung tăng xách đống đồ lỉnh kỉnh vào nhà, vừa gọi tên con trai yêu dấu. Bên cạnh là ông Hoàng, mặt chẳng biểu cảm gì cùng bước vào.
Huy cau mày, cất giọng phàn nàn.
– Con trai yêu quý của mẹ cũng hai tuổi rồi, mẹ đừng gọi kiểu đó nữa.
Bà Hoàng chào một tiếng với bà nội rồi quay sang Huy.
– Mẹ thấy hay.
– Tùy mẹ thôi. –Cậu nhún vai.
Bà Hoàng ngồi xuống cạnh Hân, nắm lấy tay cô, cười hiền hậu.
– Hân… À không… Con dâu, mẹ biết chuyện rồi, con và thằng Huy…
Mặt cô càng đỏ hơn. Thông tin nhanh vậy trời? Rồi cô biết dấu mặt vào đâu? Bà Trần, người mẹ vĩ đại của cô mà biết chuyện đêm qua… cô tiêu đời là cái chắc.
Hân lại hiểu sai ý của bà Hoàng, ý của bà ấy là biết chuyện cô và cậu đã đăng kí kết hôn.
Cô ngượng nghịu.
– Dạ… Cháu và anh ấy…
Bà Hoàng tròn mắt, đưa tay kéo cổ áo của cô ra, bàng hoàng.
– Đây là… Hai đứa…
Vừa lúc chị Tươi chạy ra, cái miệng vốn không giữ nổi cứ thế mà oang oang.
– Trời!! Đó là dấu hôn đấy bà Nga ạ! Cậu Huy chắc đã… chắc đã… cô Hân…
Hân ngượng đến muốn độn thổ. Bà nội, bố mẹ, đến cả chị Tươi cũng biết hết rồi. Sớm muộn gì cũng đến tai ông bà Trần sớm thôi.
Huy nắm chặt tay cô, nói đủ để mọi người cùng nghe thấy.
– Em lo gì chứ? Anh đâu phải kẻ vô trách nhiệm.
– Được rồi, gọi vợ chồng cái Liên đến, họp gia đình. — Bà nội ra lệnh.
…
…
Ba mươi phút sau…
– Vậy là thằng Huy đã “tấn công” em hả? — Chị Liên hỏi.
Hân lắp bắp, người run nhẹ.
– Em… Em…
– Thôi… Em không cần nói gì, chị hiểu. — Chị Liên nói với bà — Bà hãy ra quyết định đi ạ!
Bà nghiêm nghị, chuẩn bị ra một quyết định mang tính thời đại.
Hân cảm thấy mình như bị xử trảm đến nơi. Trong tình cảnh này, một cuộc họp gia đình thế này, trong khi mọi người đã biết hai cô cậu đã đăng kí kết hôn thì quyết định của bà chỉ có thể là…
– Gọi gia đình bên đó đến bàn chuyện, chọn ngày làm lễ kết hôn. Dù sao hai đứa nó cũng đănh kí rồi, tổ chức lễ cưới không có gì khó.
Cả nhà đồng tình, Huy chẳng ý kiến.
– Bà, mọi người, cháu nghĩ là vội quá ạ.
Bà Hoàng đặt tay lên vai Hân, an ủi.
– Hai đứa có lạ gì nhau đâu, quen biết nhau từ nhỏ rồi. Thế nào rồi thì sau này cũng phải kết hôn, sớm muộn cũng như nhau cả thôi. Chi bằng cứ kết hôn sớm về cùng nhau hưởng thụ. Còn chuyện gia đình chồng ấy hả, con đừng lo, cứ thoải mái mà sống.
– Cô Nga nói đúng đấy, em nghe theo bà đi. — Chị Liên tán thành.
– Con trai bố không phải loại ăn xong rồi bỏ đi. Thằng Huy sẽ chịu trách nhiệm với con. — Ông Hoàng còn đanh thép hơn nữa.
Hân nhìn mọi người, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Sao mọi chuyện lại có thể tiến triển theo cách này?
Huy sau một hồi im lặng cũng lên tiếng.
– Đủ rồi! Em lên phòng đi.
Hân lẳng lặng lên phòng.
Mọi người đều trừng mắt nhìn Huy.
– Mọi người đang ép cô ấy. Con không muốn cô ấy khó xử.
Đôi mắt bà loáng qua tia giận giữ.
– Bà đang muốn rước vợ về cho cháu đấy.
Cậu đứng dậy, bỏ lại một câu nói.
– Chuyện kết hôn để sau rồi tính. Cháu cần cô ấy chấp nhận.
Bà giận, mọi người trầm tư. Có lẽ họ đã quá vội vàng.
…
…
Hân ngồi bần thần trên giường, bàn chân nhỏ đặt lên sàn nhà lạnh buốt. Thấy cô như vậy tim cậu chợt thắt lại.
Cô ngước lên, đôi mắt đỏ hoe.
– Em đừng lo, anh đã nói rõ với mọi người rồi.
Cô đứng dậy, vòng tay ôm lấy cậu, đầu dụi vào vòm ngực ấm áp. Nước mắt trào khỏi khóe mắt.
Cậu ôm chặt lấy cô.
– Anh sẽ thuyết phục bà. Anh nói rồi, anh không vội.
Cô khẽ lắc đầu.
– Không, em không bắt anh chờ nữa. Em đã đồng ý với anh rồi, nghĩa là em đã sẵn sàng để kết hôn.
Tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng.
– Nhưng em sợ. Sợ sẽ lại phải xa anh nữa… Em quá dựa dẫm vào anh, như khi đó, em chẳng biết làm gì để sống tốt cả, em đã nghĩ mình tự kỉ đến nơi rồi… Không có anh bên cạnh… Quá khó khăn với em…
Như có ngàn mũi tên đâm vào ngực. Cậu kéo cô ra, lau đi nước mắt cho cô. Với cậu, không có cô bên cạnh, cũng rất khó khăn.
– Anh sẽ không bao giờ xa em nữa.
– Anh hứa nhé?
– Anh hứa. Chúng ta kết hôn, được không?
Cô khóc, nước mắt của hạnh phúc.
– Được. Chúng ta kết hôn.
Cậu hôn lên nước mắt của cô, chỉ cần thế này là đủ.
Rồi cậu buông người cô, đi đến chiếc tủ và mở ngăn kéo lấy ra một quyển sổ tay, là của cậu.
Cậu mở ra, lật đến trang cuối cùng và đưa ra cho cô.
Trên trang giấy có một dòng chữ ngắn với nét chữ viết tay rất đẹp, rất cẩn thận và tỉ mỉ.
– Đây là chữ của em, cái này nghĩa là gì?
Cô không nói gì, tủm tỉm cười cầm lấy quyển sổ. Cô đến bên bàn, cầm chiếc bút đỏ lên.
Cậu đứng một bên nhìn bóng lưng đang hí hoáy viết gì đó của cô
Hân đặt chiếc bút xuống, hai tay cầm quyển sổ và mở ra. Hàng chữ tô đậm, nét chữ nắn nót.
Je taiem! = Em yêu anh!
Cô khịt mũi, cười dịu dàng.
– Em nhớ là em đã nói với anh rồi, khi đó em say rượu. Đây là tiếng Pháp.
– Em ghi vào đó lúc nào?
– Anh nhớ chứ? Có một lần anh bắt em phải làm xong việc trong vòng một ngày, mà tài liệu nhiều quá em làm không hết nên hôm đó em tăng ca và đã thấy quyển sổ này đặt trên bàn làm việc của anh. Trong này có ảnh của em, anh còn viết tên em rất nhiều nữa.
– Em không giận anh sao?
– Không.
– Ngay cả khi anh đã bắt em làm việc đến bị ốm?
Cô cười, lắc nhẹ đầu.
– Chẳng là gì cả. Đơn giản là em yêu anh, dù thế nào thì em vẫn yêu anh…
Cậu bước nhanh đến gần cô, cúi xuống, hôn cô thật sâu. Cậu yêu cô, dù thế nào vẫn yêu cô.
– Anh yêu em! Từ nhỏ đến lớn anh đã làm em tổn thương rất nhiều, từ nay về sau, em phải ở cạnh anh để anh bù đắp lại cho em.
Cô ôm cổ cậu, cười khúc khích.
– Chắc chứ?
– Chắc chắn.
– Vậy thì anh cầu hôn em đi.
– Anh đã cầu hôn em rồi mà.
– Cái đó không tính.
– Tính.
– Anh hay nhở. Anh vừa bảo bù đắp cho em, anh quên rồi à?
– Anh không nhớ.
– Anh… Đồ xấu xa!
– Ừ, đúng đấy!
– Em ghét anh!
– Anh cũng ghét em!
…
…
*******************
“Năm sáu tuổi tớ gặp cậu. Cậu là quá khứ đẹp nhất của tớ. Tớ yêu cậu từ khi đó. Nhưng đó chỉ là chuyện của thằng nhóc sáu tuổi. Còn ngày hôm nay, tớ nói yêu cậu với tư cách của một thằng con trai đã bước sang tuổi mười tám.”
“Với tớ, cậu rất quan trọng… “
“Tớ yêu cậu!”
“Em là quá khứ đẹp nhất của anh, hiện tại và cả tương lai… “
“Anh yêu em! Rất yêu em, anh đã yêu em mười bảy năm và còn hơn thế nữa.”
” Tớ thích cậu, rất nhiều.”
“Em yêu anh! Dù thế nào em vẫn yêu anh.”
…
…
[ Truyện có 53 chương chính nhé! Cũng chỉ từng đấy chương thôi mà tớ thấy dài quá ~^^~ Hiện giờ tớ đang viết ngoại truyện, một phần là tớ viết theo cảm hứng còn một phần là tớ viết theo yêu cầu.
Các bạn hãy chờ nhé! Min Đơ cảm ơn rất nhiều 🙂 ]