Chết Vì Cái Đẹp

Chương 54Ngoại truyện


Đọc truyện Chết Vì Cái Đẹp – Chương 54: Ngoại truyện


Câu chuyện thứ nhất: Lên chức


Một năm sau khi kết hôn, sau cả tá lời khuyên răn của mọi người trong nhà, cuối cùng Hân cũng đã có tin vui.
Gia đình hai bên ai nấy đều hồ hởi, đặc biệt là bà nội họ Hoàng. Rảnh rỗi là lại tìm cháu dâu, khi thì tâm sự khi lại truyền đạt kinh nghiệm nuôi con.
Kể từ khi Hân có thai, căn biệt thự chỉ có hai vợ chồng cùng chị giúp việc sinh sống bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn. Ngày tiếp vài lượt khách, mà khách này chẳng còn ai ngoài những người trong nhà.
Đầu tiên là bà nội, không đem lắm thứ sang cho Hân nhưng rảnh ra là bắt Hân phải nghe bà giảng đạo. Với cô thì tiếp chuyện bà khá thoải mái, nhưng chồng cô thì khác.
Huy bình thường vẫn hay quan tâm đến vợ mình, bây giờ cô ấy có thai, cậu càng quan tâm cô ấy hơn. Hân chẳng biết nên vui hay nên buồn, cứ mỗi khi bà kể được vài câu chuyện là cậu lại xuất hiện chọc giận bà vài câu để bà về. Cậu nói là cho con nghe mấy thứ cổ hủ đó không tốt. Cô hết cãi nỗi.
Rồi đến bà Hoàng – mẹ chồng của Hân. Ngày ít cũng phải sang thăm Hân hai lượt, đó là ngày cô phải đi làm, còn ngày nghỉ thì bà Hoàng ở hẳn nhà hai vợ chồng luôn. Mỗi lần mẹ chồng sang thăm là cả bao nhiêu thứ về theo, nào là thuốc bổ, đồ ăn, nước uống, đến cả dầu gội mẹ chồng cũng mua cho nốt. Cứ dần dần đống đồ bà Hoàng mua đến cho con dâu xếp cao như núi.
Huy có cằn nhằn với mẹ mình. Bà Hoàng vốn dĩ chẳng để tâm đến lời của cậu, bà đến thăm con dâu bà chứ có đến thăm con trai đâu. Con dâu bà đang mang trong bụng cháu của bà, bà không quan tâm sao được.
Nhưng Huy vẫn luôn tìm cách đuổi mẹ mình về. Nếu bà Hoàng đến ở thôi thì chẳng vấn đề gì. Đằng này còn đuổi cậu ra khỏi phòng, không cho cậu ngủ với vợ.
– Mày với bố mày tự đi tìm chỗ ngủ. Mẹ sẽ ngủ với Hân.
Bắt cậu xa vợ, còn gì đau khổ hơn. Cậu nhìn bố mình, ông Hoàng cũng già rồi… Mặc kệ… Còn cậu thì chắc chắn không thể xa vợ.
– Mẹ bị sao vậy? Con phải ngủ với vợ con chứ.
– Mày đi ra ngoài ngay. Mày cũng chỉ như bố mày thôi, mẹ sẽ không để mày gây tổn hại cho cháu mẹ.
Hân ở trong phòng mếu máo, cô quen được cậu ôm ngủ rồi, tối nay được mẹ chồng ôm cô sẽ ngủ thế nào đây?
Cậu thở dài, nói với ông Hoàng.
– Con nhờ bố đấy, bố mau đem vợ bố về đi, vợ bố ở đây chỉ cản trở con và vợ con thôi.
Ông Hoàng vào phòng tóm bà Hoàng về.
Bà Hoàng bất mãn kêu oai oái.
– Ông bỏ ra, con dâu tôi, cháu tôi…
– Về thôi. Con dâu bà đã có con trai bà lo rồi, không đến lượt bà đâu.
– Không được. Thằng con ông nó mất tự chủ là cháu tôi tổn thương ngay, tốt nhất là phải cách li hai vợ chồng nó.
– Đi về! Không nói nhiều nữa!
Có thế căn nhà mới được bình yên một chút.
Mẹ chồng thì sang thăm cô triền miên, còn mẹ cô thì cách vài ba ngày mới đến thăm cô, xem cô có tốt không. Bà Trần không mua nhiều thứ, chỉ đem đến mấy món Hân thích cho cô, dạy cô vài điều rồi lại về.
Hân đâu ngờ đến cái thời kì thai nghén của mình lại tăm tối như vậy. Người lúc nào cũng mệt mỏi, ăn một chút là lại nôn ra hết.
Được vài ngày như thế Huy liền bắt Hân ở nhà, không cho đến công ty làm việc nữa.
Cả nhà dến thăm, thấy Hân ốm lả người thì đều phát cuống lên. Bà nội thuê hẳn một đội đầu bếp về nấu ăn cho cô, mẹ chồng thì túc trực nhà cô, đến bà Trần cũng sốt ruột, nấu đủ thứ tren đời cho con gái mà cô chẳng ăn được gì. Hân cảm kích vô cùng.
Huy xót vợ, không yên tâm nên đem tất cả công việc về nhà, công ty để ông Hoàng lo.
Người ta chửa thì phải tăng cân, mà cậu lại thấy vợ mình vẫn mảnh mai như ngày nào, mặt mũi xanh xao, ăn với ngủ thất thường. Cậu đưa cô đi khám thì bác sĩ chỉ bảo là bình thường, sau một thời gian là ổn. Bình thường gì mà bình thường. Vợ cậu sắp kiệt sức đến nơi rồi.
– Anh cứ đi làm đi, em không sao.
Hân mệt mỏi dựa vào lưng ghế sofa, miệng đuổi cậu đi làm.
Cậu dứt khoát.
– Không. Để em thế này anh không tập trung được.
Bà Hoàng thương xót nhìn con dâu, vừa mắng ông Hoàng lẫn Huy.
– Đấy, giỏi chưa? Hai bố con nhà ông chỉ giỏi làm khổ vợ mình.
Mặt ông Hoàng đen kịt.
Huy hừ lạnh.
– Không phải mẹ với bà cứ giục suốt sao?
– Con… Ngày xưa mẹ chửa con cũng khổ như vợ con đây này.
Rồi bà Hoàng quay sang Hân, đặt tay lên bụng cô. Cười hiền dịu.
– Nhưng không sao, cháu gái bà sinh ra sẽ khỏe mạnh xinh đẹp thôi. Con đừng lo, vài tuần nữa là hết nghén thôi mà.
Vài tuần nữa… Cô cảm thấy tương lai phía trước rất mù mịt.
– Sao mẹ biết là con gái? — Huy hỏi.
– Mẹ thích nên nói vậy. Hân, con thích con trai hay con gái?
– Con trai ạ.
– Trai hay gái đều như nhau. — Cậu hờ hững đáp.
– Mẹ thích con gái.
– Mẹ thích thì tự đi mà sinh con gái.
Bà Hoàng trừng mắt.
– Ơ cái thằng này… Mày nói với mẹ mày thế hả?
Cậu chẳng để ý, ôm vợ lên phòng bỏ lại ông bà Hoàng ở dưới nhà.
Cậu để cô dựa vào mình, tay xoa bụng vợ.
– Anh chẳng cần biết nó là trai hay gái, anh yêu nó vì nó là con của chúng ta.
Cô cười hạnh phúc, cầm lấy tay cậu.
– Con anh biến thái hệt như anh.
– Em nói gì?
– Vừa nãy anh không nghe mẹ nói à? Ngày xưa mẹ anh mang thai anh cũng như em bây giờ vậy đó.

– Là tại con hư.
– Anh nói hay nhỉ? Không phải con di truyền từ anh sao?
– Làm gì có. Tự con nó thế chứ.
– Ghét anh! Không nói với anh nữa.
Cô giận dỗi, cậu hôn lên má cô, nói thì thầm bên tai.
– Anh yêu em! Yêu cả con nữa!


Khoảng thời gian sau đó quả là không đơn giản.
Hân nghén nặng và Huy thì lao đao.
Cô hay đòi ăn lung tung, ăn được vài miếng thì bỏ.
Ví dụ như có đêm, đang ngủ say thì Hân tỉnh giấc, Huy bảo đi ngủ tiếp thì cô nũng nịu đòi uống rượu, còn nói không uống thì không ngủ được.
Cậu chiều vợ, dắt cô xuống nhà. Và thế là hai vợ chồng cùng nhau uống rượu trong đêm khuya.
Đêm hôm sau cô cũng đòi uống rượu. Từ đêm đó cậu để luôn mấy chai rượu trong phòng. Khi nào vợ thèm thì cho vợ uống. Nhưng mỗi lần cậu chỉ dám cho uống một chút vì sợ ảnh hưởng đến con.
Đúng là kì lạ, bình thường Hân rất sợ rượu bia, nghén cái lại thèm đến không chịu nổi. Từ rượu sang bia, bây giờ trong phòng cậu phải có cả rượu lẫn bia để chiều lòng gái chửa.
Rồi lại có đêm Hân bật dậy, đòi ăn những món chưa bao giờ ăn. Làm cậu phải gọi chị Tươi lẫn đầu bếp trong nhà dậy để nấu cho vợ. Đến khi xong xuôi thì cô chỉ ăn được một miếng rồi không ăn nữa.
Vợ mang thai khổ, cậu cũng khổ theo.
Vài tháng sau, hai cô cậu chính thức lên chức bố mẹ. Cả nhà hân hoan đón thành viên mới.
Hân sinh được con trai, bà Hoàng mặc dù trước đó nói thích con gái, nhưng khi cô sinh được bé trai thì rất thích.
Đứa bé kháu khỉnh, bụ bẫm, ai cũng yêu.


Câu chuyện thứ hai: Khi mẹ vắng nhà


Ngày cuối tuần nắng đẹp, ánh mặt trời dịu nhẹ hắt vào cửa sổ.
Hân nheo mắt, trở mình thì lại bị Huy kéo lại ôm chặt. Cô thở dài, gỡ bàn tay của cậu ra.
– Em phải dậy, anh bỏ em ra.
Cậu rúc vào hõm cổ cô, lời nhác nói.
– Ngủ đi!
– Không được! Em muộn mất!
Cậu không quan tâm, giữ người cô khư khư.
– Chồng yêu, em còn phải đưa mẹ em đi lễ chùa. Chồng ngoan nào.
Nịnh nọt không thành công.
Cô nhướn người, áp môi mình lên môi cậu. À thì cái này cô cũng không biết là có công dụng không, nhưng sáng nào cậu cũng gọi cô dậy bằng cách này, hi vọng là cậu cũng như cô.
Ai ngờ được cậu đáp lại cô, sau đó đè cô ở dưới thân hôn đắm đuối. Cô đẩy người cậu ra, lườm cậu.
– Thế thôi, em còn có việc của em.
Cậu ngái ngủ buông cô ra, ngồi trên giường. Cô mỉm cười, hôn lên má cậu trước khi rời giường vào phòng tắm.
– Chồng yêu ngoan lắm!
Cậu nhìn theo bóng lưng vợ rồi nằm vật ra giường. Đêm qua cậu mới đáp máy bay về nhà sau một chuyến công tác. Mấy ngày không gặp vợ làm cậu khó ngủ. Thế nào mà vừa ngủ được vài tiếng vợ cậu đã bỏ cậu lại một mình.


– Anh muốn ngủ!
Vừa thấy cô ra khỏi phòng tắm cậu kêu lên.
Hân mỉm cười, nhìn cậu với mái tóc bù xù đang ngồi trên giường như một đứa trẻ đang làm nũng.
– Anh nằm xuống, ngủ đi!
– Một mình sao?
– Không thích một mình thì anh sang ngủ với con trai anh ấy.
Con trai cậu…
Rồi… rồi… Năm nay nó bốn tuổi. Một thằng nhóc… biến thái. Vợ cậu vẫn hay nói nó biến thái giống cậu. Cũng có vẻ đúng.
Nhưng ngủ cùng nó thì không thể nào. Con trai cậu biến thái ngay cả trong giấc ngủ, cậu đã thử và không dám thử lại lần nữa.
– Anh không bao giờ ngủ cùng nó.
Cô phì cười, hai bố con giống hệt nhau.
– Anh lại sợ con tè giầm lên người anh à?
Cậu không trả lời, tức là cô đã nói trúng vấn đề. Chả là tối đó cậu trông con trai, để cô đi hội họp với Kim Anh, rồi cậu cùng con trai ngủ quên. Cậu chỉ bừng tỉnh khi cảm nhận thấy như có dòng nước nóng thấm vào lưng áo. Cậu bật dậy và thấy tấm đệm đã ướt đi mảng lớn. Đó hẳn là tác phẩm của con trai cậu để lại.


Dưới bếp…
Hai bố con đầu tóc rối xù, quần áp lếch thếch đứng cạnh nhau, khuôn mặt ngái ngủ cùng nhìn vào người phụ nữ quyền lực trong nhà.
Hân nhìn hai bố con, càng nhìn càng giống nhau. Con trai cô thiên về nét đẹp của bố nó, có đôi mắt to với cái môi là giống cô, còn những thứ khác, chẳng lẫn vào đâu là di truyền từ bố nó. Cái ổ biến thái!

– Bữa sáng em đã chuẩn bị rồi. Lát nữa hai bố con đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng.
Con trai cô cau mày.
– Mẹ đi đâu?
– Mẹ cùng bà ngọai con đi lễ chùa, tối mẹ sẽ về.
Thằng bé trề môi không hài lòng. Mẹ không ở nhà tức là phải ở với bố, mà bố con cậu ở với nhau một lát là nội chiến nổ ra.
Điều này đã từng xảy ra không dưới ba lần. Con trai cô thì cô không nói làm gì. Đằng này đến chồng cô cũng như trẻ con, cầm súng nước cùng con trai đấu nhau ầm ầm báo hại cô cùng chị Tươi phải dọn nhà cả ngày trời.
Huy thấy mặt mày con trai ủ rũ liền gõ nhẹ vào đầu con.
– Thái độ đó là gì hả? Hôm nay con chết chắc với bố rồi.
– Còn lâu ấy nhé! Có bao giờ bố thắng được con đâu.
– Làm gì có nhỉ? Bố đều thắng mà.
– Bố toàn nói sai thôi.
Hân bất lực nghe chồng và con trai chí chóe với nhau ai thắng ai thua.
– Thôi được rồi. Anh đưa con ra ngoài ăn trưa nhé? Hôm nay chị Tươi xin nghỉ, em không ở nhà, hai bố con anh chịu khó…
– Không cần! — Con trai cô cắt ngang, giọng điệu như ông cụ non — Bố sẽ nấu bữa trưa cho con.
Hân tròn mắt, nhìn Huy cũng đang ngỡ ngàng rồi bật cười.
– Thiên, không được đâu.
Con trai cô ngây ngô.
– Tại sao? Con chỉ thấy mẹ nấu cơm cho con chứ chưa bao giờ thấy bố nấu? Bố không biết chứ gì?
Hân chưa kịp trả lời rằng bố con bị thiếu sót trong khoản nấu nướng thì Huy đã cướp lời.
– Nấu thôi hả? Đơn giản, bố nấu cho con.
Hân lo lắng. Vội ngăn Huy lại.
– Chồng! Đừng, đưa con ra ngoài ăn, nếu không em sẽ nhờ bà hoặc mẹ.
Huy tặc lưỡi. Cậu biết quá khứ cậu đã để lại một “vết nhơ” khó phai trong tiềm thức của Hân về tài nấu nướng của cậu. Nhưng biết đâu bây giờ tài năng nấu ăn của cậu mới được đánh thức thì sao? Còn cả thằng con trai đang thách thức cậu nữa. Chí ít cũng phải để con trai cậu mở to mắt ra mà nhìn người bố vĩ đại của nó chứ.
– Mẹ với bà đi du lịch rồi, anh nói rồi, anh nấu.
– Anh chắc chứ?
– Chắc!
– Mẹ đừng lo, bố không nấu được thì con nấu.
Hân trố mắt.
– Cái gì?
– Mẹ cứ đi với bà ngoại đi, không cần lo cho con đâu, vì con là người đàn ông mạnh mẽ mà.


Bóng Hân vừa khuất, cánh cổng vừa đóng lại, hai bố con nheo mắt nhìn nhau, không hẹn trước mà hai giây sau hai bố con cùng phi vào nhà, chạy thẳng vảo phòng tắm.
Trong lúc đánh răng…
Hai bố con hằm hằm lườm nhau qua gương. Bọt trắng xóa phủ đầy miệng, tay cầm bàn chải đánh răng di chuyển trong khoang miệng.
– Con không được làm theo bố.
– Không đúng! Bố làm theo con.
– Không được cãi bố.
Hai bố con quắc mắt nhìn nhau. Đánh răng xong xuôi. Cậu cầm chiếc khăn mặt ướt, đến cạnh con trai, cười đểu giả.
– Con yêu! Đến đây nào!
Cậu bé phản ứng với lời dụ dỗ đểu cáng của bố mình, lùi ra sau.
– Con trai! Để bố rửa mặt cho nào.
Cậu bé lùi một bước, liền bị Huy tóm lại để hộ rửa mặt. Cách rửa mặt của ông bố trẻ cũng rất đặc biệt, cầm khăn mặt và xoa lên mặt con trai như đang nhào nặn.
– Chà… Xong rồi con yêu.
Chiếc khăn mặt được kéo ra, khuôn mặt bầu bĩnh ửng đỏ.
Huy thở hắt, vợ cậu mà biết chuyện cậu “bạo hành” con trai thể nào cũng trách cậu mất một ngày.
Bé Thiên hậm hực lườm ông bố trẻ rồi tự nhìn mình trong tấm gương lớn. Huy cũng nhìn vào gương, tấm tắc.
– Con đẹp trai giống bố rồi đấy.
– Bố nói sai rồi, con giống mẹ.
– Con nói sai, nhìn xem này, mũi này, lông mày này, tóc này, giống bố hết luôn. Con cảm ơn bố đi!!!
Bé Thiên lè lưỡi.
– Bố đừng hòng!
Hai người một lớn một nhỏ đuổi nhau chạy vào bếp. Đúng tác phong quân đội, bố con họ Hoàng cầm đũa cầm thìa, ăn lấy ăn để bữa sáng do Hân chuẩn bị. Thi thoảng lại đánh mắt sang phía đối phương khiêu khích.
Buổi sáng của bố con họ Hoàng trôi qua trong một cuộc chiến… đẫm máu. Để đảm bảo an toàn nên Hân đã tịch thu hết “vũ khí” đồ chơi của con trai. Nhưng có hề gì, bố con người ta vẫn chiến nhau như thường.
Phòng khách đã tứ tung.
Gần trưa, hai bố con dắt díu nhau vào bếp. Đã hứa với vợ là cậu sẽ nấu rồi…

– Nếu không làm được thì bố hãy đầu hàng đi.
Bé Thiên vênh mặt, thách thức bố Huy.
Cậu không thể bị coi trai coi thường, liền hất hàm.
– Nấu ăn chỉ là chuyện đơn giản. Không có gì làm khó được bố cả.
Huy vỗ ngực tự hào, xắn tay áo vào cuộc.
Hai mươi phút sau…
– Ấy… Bố… Mẹ bảo cho ít nước thôi.
– Không sao, bố nấu cháo.
– Mẹ nói là chặt thịt bằng con dao lớn chứ không phải dao gọt quả.
– Dao này cũng được mà… Thôi chết… Dao méo rồi con ạ.
– Bố ngốc! Ah… Bố, từ từ đã, mẹ dặn là để nhỏ lửa…
– Con trai, đôi khi cũng phải đột phá chút. Nghe lời mẹ mãi sao được. Lửa to để nó chín nhanh. Hiểu chưa?
– Con tin bố được không?
– Được. Nhặt rau cho bố.
– Vâng ạ!
– Con bố giỏi thật, nhặt lấy gốc chứ không lấy ngọn. Bố con ta sắp có một đĩa rau đầy chất… xơ rồi.
– Nghĩa là gì ạ?
– Khi nào mẹ về con hãy hỏi mẹ.
– Dạ.
Căn bếp bày bừa đủ thứ rau cỏ, bát đũa rơi lẻng kẻng.
Choang!!
Bé Thiên nhìn lại thành quả, ngước mắt lên nhìn ông bố trẻ đang bận rộn với việc bếp núc.
– Bố ơi, vỡ bát.
– Đứng xa ra, để bố dọn.
Bé Thiên đi được vài bước, dẫm phải vỏ chuối, trượt chân ngã, đầu gối trầy da, rướm máu.
– Ui da… Bố…
– Ai kêu con ăn chuối xong vứt vỏ lung tung? Không sao, đứng dậy.
– Có sẹo không bố?
Biết con trai bị mẹ làm cho ngấm mấy cái tư tưởng về nhan sắc nhưng cậu vẫn cố tình trêu chọc.
– Có.
Trái lại với suy đoán của cậu, bé Thiên phủi bụi trên quần, xem lại vết thương rồi cười.
– Mẹ sẽ mắng bố.
– Con chẳng biết gì hết, đàn ông con trai phải mạnh mẽ, để sẹo cho nó… nam tính.
– Vâng, bố không có sẹo nghĩa là bố không phải là đàn ông ạ?
Huy xám mặt, đưa tay chỉ ra vết sẹo lờ mờ trên cánh tay phải cho con trai xem.
– Bố có sẹo mà.
Bé Thiên khịt mũi, hỏi bố.
– Bố có thấy mùi gì không?
Huy hốt hoảng nhìn cái chảo trên bếp ga đang cháy hừng hực. Chân tay luống cuống, quên mất cả cách tắt bếp, cậu cầm bát nước, dội thẳng lên cái chảo.
“Xèo” một tiếng, cái bếp không còn một đốm lửa, chỉ còn khói bốc lên nghi ngút.
Cậu thở phào, xoa đầu con trai rồi cười gượng.
– Bố thua, con muốn ăn gì? Để bố gọi người mang đến.
– Bố ngốc thật đấy.


Buổi chiều có vẻ bình yên hơn. Hai bố con đã chuyển địa điểm, ra ngoài sân “quật” nhau. Lí do duy nhất để chuyển địa điểm là do tầng một đã bị bố con họ Hoàng làm cho tan nát, còn tầng hai là “cấm địa”, Hân không cho phép quấy rối trên đó.
Vờn nhau một lúc cũng thấy mệt, bố với con nằm dài ra bãi cỏ.
Trời tối.
Bố ngồi xem TV, con ngồi dưới sàn nghịch đồ chơi. Lát sau, bé Thiên nhăn nhó.
– Bố, con đói!
Huy bế con trai ngồi trên ghế, lau đi vết bẩn còn vương trên mặt con.
– Có ngay.
– Pizza, KFC, Coca,…
– Đồng ý!
Chén xong bữa tối bằng đồ ăn nhanh, hai bố con cùng đi tắm. Khi trở ra… Phòng tắm bỗng biến thành cái đầm lầy, thật khủng khiếp.
Hơn chín giờ tối, hai bố con nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ của bé Thiên.
Một cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông bắt đầu.
– Bố, con nhớ mẹ!
– Bố cũng nhớ.
– Hay gọi điện ẹ đi.
– Mẹ con đang về. Đợi chút xíu nữa nhé!
– …
– Để bố kể chuyện cho con nghe.
Huy thao thao kể, được một lát thì hai bố con lăn quay ra ngủ.


Hân vào nhà thì không khỏi bàng hoàng. Đây không phải là nhà nữa mà là bãi phế thải.
Cả nhà im ắng, không biết hai bố con đang làm gì, cô lên tầng hai, vào phòng con trai thì thấy hai bố con đang ngủ ngon lành. Cô mỉm cười, khép cảnh cửa lại rồi xuống nhà dọn dẹp.
Hân chết ngất khi nhìn vào căn bếp. Hồi sáng hai bố con còn tự hào lắm, giờ nhìn xem, chẳng ra gì cái bếp nữa. Đúng là không thể cho hai bố con vào bếp lần nào nữa, tài năng phá bếp giống nhau quá mà.

Sau cả buổi tối mệt nhoài vì dọn dẹp Hân cũng thảnh thơi hơn. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, eo cô đã bị một vòng tay ôm chặt.
– Vợ, hôm nay em về muộn.
– Em xin lỗi! Mẹ em nhất quyết giữ em ở lại ăn tối, em không từ chối được.
– Em không trách em mà.
Cô nhíu mày.
– Để em trách anh nhé? Vết thương trên đầu gối con là gì?
Cậu tỉnh bơ đáp.
– Nó tự ngã, kệ đi.
– Anh nói hay nhở?? Em còn chưa kể tội anh hôm nay cho con ăn đồ ăn nhanh…
Cậu không để cô nói hết, cúi xuống hôn cô.
– Con rất thích đấy thôi.
– Anh đừng cãi ngang với em.
– Được.
Dứt lời, cậu bế thốc cô lên giường mặc cho cô có vùng vẫy.


Câu chuyện thứ ba: Cao giống bố


Nghỉ hè, cả nhà về quê, để cho con trai biết đồng ruộng trâu bò nó như thế nào. Bé Thiên thích khỏi nói, mới quen được mấy nhóc trong thôn, hớ ra là tíu tít đi chơi. Khi về thì quần áo dính đầy bùn đất, mặt mũi tèm nhem.
Hân lo lắng, còn Huy thì kéo vợ lại, để con trai tự chơi, nói chung là khám phá thiên nhiên ấy mà.
Đến ngày nọ, bé Thiên mếu máo chạy về nhà, báo cáo ngay với mẹ.
– Mẹ, con muốn ăn khế!
Hân dò hỏi mãi, bé Thiên mới chịu khai. Cậu bé không biết trèo cây như lũ trẻ ở trong làng, nên chỉ biết nhìn lũ bạn trèo cây khế lấy quả, ấm ức bèn chạy về. Trời ơi! Thành phố thì lấy đâu ra cây để leo trèo như ở nông thôn.
Hân nén cười, dắt con trai ra vườn. Ở đấy có cây khế cao lớn, quả nặng trĩu cành, bé Thiên phấn khích, đòi mẹ lấy quả.
– Mẹ trèo lên đi!
Hân cười gượng gạo. Cô biết trèo cây là cái gì đâu.
– Cây cao quá, mẹ trèo lên đó là ngã đấy.
Bé Thiên thương mẹ, mẹ nói vậy nên chẳng năn nỉ mẹ trèo cây nữa.
– Ơ… Trên đầu mẹ có quả khế kìa, mẹ hái đi, không cần trèo cây vẫn lấy được.
Hân ngửa mặt lên, thấy ngay chùm quả đang treo lơ lửng trên đầu, nhưng nó quá cao với cô.
– Cao quá, mẹ không hái được.
Vì chiều lòng bé Thiên, cô liền vào nhà gọi chồng ra hái quả cho con trai.
Huy nhìn chùm khế khinh thường, vươn tay một cái, chùm khế dã nằm trong tay cậu.
Bé Thiên reo lên.
– Bố tuyệt nhất!
Hân vừa mỉm cười với niềm vui của con trai thì đã bị nó dội gáo nước lạnh vào mặt.
– Sau này con sẽ cao như bố, không lùn như mẹ đâu.
Huy cười đắc ý, xoa đầu bé Thiên.
– Con nói đúng rồi! Phải cao như bố. Con bố thông minh thế không biết.
Hân nghiến răng, trợn mắt với hai bố con.
– Hoàng Minh Thiên, con dám chê mẹ?
Bé Thiên ngây thơ nói.
– Bố bảo con chê mẹ lùn là đúng.
– Bố không nói thế. — Huy đính chính lại.
– Bố có nói.
– Không có.
– Có mà.
Hân bị con trai lẫn chồng chê lùn, từ chạnh lòng chuyển sang giận dữ.
– Bố con anh được lắm. Lát nữa đừng mò về ăn cơm.
Cô hừ lạnh rồi bỏ đi, còn lại hai bố con nhìn nhau đau đáu.
– Mẹ không cho bố với con ăn cơm. Thế là nhịn đói ạ?
– Chắc thế rồi.
Bé Thiên trách bố.
– Tại bố đấy, con không chơi với bố nữa.
– Tại con chọc giận mẹ đấy.
– Ai bảo bố xui con.
– Ai bảo con bị bố lừa.
– Bố hư lắm.
– Con hư thì có.
– Bố tệ.
– Con tệ giống bố.
– Không đúng. Sau này con sẽ tuyệt vời hơn bố, em gái nào cũng thích con.
– Cũng có nhiều em gái thích bố.
– Con đi báo với mẹ.
– Đừng, mẹ sẽ giận bố đấy…
– …



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.