Chết Vì Cái Đẹp

Chương 52: Đăng kí kết hôn


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 52: Đăng kí kết hôn

Bánh Bao Nhân Cá – tên nick vẫn sáng nhấp nháy trên màn hình nhưng không có hồi âm. Trong khi đó, nhân viên trong công ty đã bàn tán rào rào cả lên.
Hân ngồi đối diện chiếc máy tính xách tay, trong lòng thầm trách tên Khánh Lâm ngu si, không đâu lại xen ngang gợi chuyện với Huy. Còn cả cậu ấy nữa, đây đâu phải phong cách của cậu…
Nếu cậu muốn tiết lộ… thì chỉ có một khả năng… Cậu muốn công khai mọi chuyện, rằng cô là người cậu yêu, để cô không bị ai bắt nạt nữa…
Nhưng… Ôi thôi… Cậu mà công khai hết thì cô biết sống thế nào đây?? Người ta sẽ đồn ầm lên mất.
.
Tên nick vẫn sáng mà không có phản hồi. Môi cậu vẽ nên một nụ cười đắc thắng.
Cô đang ngồi thất thần nghĩ vẩn vơ thì bị tiếng rung của chiếc điện thoại kéo lại. Một tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc.
“Em thua rồi. Hai ngày nữa anh sẽ đến đón em đi dự lễ cưới của bạn em và thằng Kì. Em còn trốn là anh sẽ công khai em là vợ anh.”
Vẫn cái kiểu uy hiếp điển hình đó. Cậu rõ ràng là đang trêu cô. Ai là vợ cậu chứ? Thật là áp bức người quá đáng.
Hậm hực tí xíu rồi Hân lại vui vẻ mà ngâm nga vài câu hát vu vơ. Tránh mặt cậu là để cô đỡ xấu hổ chứ thực chất thì nhớ cậu lắm ý. Cậu trả lời câu hỏi của cô trên trang web của công ty, nghĩa là cậu đã biết đó là cô.
Những câu trả lời của cậu… Úi giời ơi… Cô sung sướng đến mềm nhũn cả ruột gan.
Người đang yêu đúng thật là kì lạ. Chỉ một câu nói cũng có thể vui vẻ suốt mấy ngày trời, rồi vì cái chuyện bé tẹo teo cũng giận nhau được… vài tiếng.


Sáng mùa đông trời phủ một lớp sương dày, khuất đi những cái bóng đang đi lại trên đường phố nhộn nhịp.
.
Trịnh Minh Kì kéo Kim Anh vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô.
Còn ở phía bên kia, Vân Trang ngồi rúc vào anh chồng, hai người ngồi nói chuyện cười tủm tỉm với nhau.
Gần đó, Nhất Chi Mai cùng Nhật Đăng đang ngồi hú hí với nhau.
Còn lại Hân, đơn côi ngồi vật vờ một góc, đảo mắt qua ba cặp đôi trước mặt. Mấy con người này có vẻ thích cái xu hướng của thời phong kiến, kết hôn khi vẫn còn son. Vân Trang đã lấy chồng vài tháng trước, Chi Mai với Nhật Đăng kết hôn vào năm ngoái và đã có đứa con trai hơn một tuổi, ngày mai sẽ đến lượt Kim Anh và Minh Kì.
Và thế là Hân nhà ta đã lạc loài ở chốn này. Cô thở dài.
Mấy người họ liền nhìn vào cô với con mắt kì thị. Đừng nhìn kiểu đó chứ… dù sao cô cũng chỉ là chưa có chồng thôi mà.
– Bao nhiêu năm qua cậu vẫn vậy. Chán cậu quá! — Nhất Chi Mai thở hắt.
– Tớ thì có sao chứ?? — Hân uể oải đáp.
– Trời ơi!!! Huy của cậu đâu?
– Không biết!!
– Tao ghét nhất lúc hỏi đến Huy là mày đều nói không biết. — Trang phẫn nộ gắt lên.
– Huy gì mà Huy. Kệ anh ấy, tao không cần biết.
Hân vừa nói vừa nằm ườn ra bàn. Bây giờ Huy chắc đang ở công ty họp hành gì đó rồi, còn cô thì trốn việc lết xác đến đây, mang trên mình tinh thần tương thân tương ái với bạn bè. Ai mà biết vừa đến nơi cô bạn Kim Anh liền bảo không cần Hân giúp gì, thuê người lo hết rồi.
Cuối cùng là cho cô ngồi trong xó xem mấy cặp đôi thể hiện tình cảm.
Kim Anh chất vấn.
– Hai người cứ như còn ở cái hồi học trung học, giận rồi lại làm lành. Tóm lại là bây giờ mày đang giận Huy chứ gì?
– Không có! Tao chẳng giận gì cả.
– Lại nói dối bạn bè rồi. — Trịnh Minh Kì cười cười.
– Cậu thì hiểu gì chứ?? Anh ấy phải lo bao nhiêu chuyện ở công ty, tôi đâu thể kéo anh ấy đi theo tôi được.
– Được thôi. — Kì nhún vai — Cậu biết thằng Huy nhiều việc vậy mà cậu vẫn còn ngồi ở đây, sao không đến chia sẻ công việc với nó??
– Vì tôi bảo cô ấy ở nhà. Trời lạnh thì không nên ra ngoài.
Huy bước vào trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
– Ghê nha!! Quan tâm đến Hân gớm. — Kim Anh cười tán thưởng.
Nhất Chi Mai chống cằm, lông mày nheo lại.
– Cậu chẳng giống như tớ đã tưởng tượng. Đẹp trai thật đấy! — Chi Mai quay sang Nhật Đăng — Nhưng chồng tớ vẫn là đẹp nhất.

Huy chẳng nói gì, ngồi phịch xuống cạnh Hân, thuận tay kéo cô ôm vào lòng.
– Sao anh lại đến đây?
Hân xoa xoa bàn tay lạnh cóng của cậu để truyền chút hơi ấm. Thân người lạnh ngắt của cậu áp sát vào cô.
– Anh không đến, chẳng nhẽ để bọn họ bắt nạt em?
Hân dựa vào cậu, cười tủm tỉm.
– Bọn tớ đâu có bắt nạt Hân của cậu. — Trang bất mãn gào rống lên.
– Có đấy. Mấy đứa này vừa nãy nói đểu em.
Ba cặp vợ chồng trợn tròn mắt. Nói đểu?? Có phải hơi quá không?? Sự thật là bọn họ cũng chỉ buông lời trọc ghẹo Hân vài câu. Còn cô thì cậy thế có người yêu liền báo cáo ngay.
Thế rồi Huy liền quăng ánh mắt của sát thủ ấy cặp vợ chồng. Quả là khủng khiếp.
Chi Mai bĩu môi.
– Hân, cậu ngày càng xấu xa rồi đấy!!
– Ờ đúng đấy, tớ xấu xa lắm.
Hân vênh mặt rồi nhướn người hôn cái “chụt” lên môi Huy. Phát ngôn đầy tự hào.
– Chúng ta là cặp đôi xấu xa. Kệ bọn họ.
Huy hơi nhếch môi cười. Hân đã bị nhiễm phong cách của những cô gái châu Âu, tự nhiên hôn cậu trước mặt người khác. Cậu vui vẻ khoác tay lên vai cô.
Mấy cặp vợ chồng sững sờ. Hiếu kì nhìn đôi trẻ đang ân ái trước mắt.


Trời về trưa, không khí đã ấm áp hơn mà không còn lạnh buốt như buổi sáng.
Huy và Hân tự tách mình ra khỏi mấy cặp vợ chồng, cùng nhau đi ăn riêng.
Cậu gọi ra cả một bàn đầy kín thức ăn. Hân cau mày… xót của, hai người ăn cũng đâu hết, lãng phí quá. Thôi được rồi… Dù thế nào cậu vẫn mang bản chất của một tên công tử, thỉnh thoảng vẫn hay thích thể hiện trước mặt người yêu.
– Em ăn đi. Trông gầy như…
– Stoppp!!! Stoppp!!!! Đàn ông các anh rõ ràng thích những cô gái thon thả, thế mà mở miệng ra là bắt em ăn, chẳng thật lòng gì cả.
– Em còn nói nữa hả?? Muốn anh mớm đúng không??
Hân im bặt.
Cuối cùng bị Huy lừa cho ăn no nê cả cái bụng.
– Đi đâu bây giờ? Mới có ba giờ chiều.
Hân ngồi yên vị trên xe tô của cậu, vừa nói vừa nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay.
– Em thích ở với anh như vậy thì em cứ ngồi ở đây.
Ngồi trong xe làm gì?? Trời ơi… Ngồi để ngắm nhau hả??
– Cũng được, chúng ta nói chuyện, em hỏi anh phải trả lời.
– Ngược lại, anh hỏi gì em đều phải trả lời.
– Được thôi.
Màn hỏi đáp giữa cặp đôi trẻ bắt đầu. Hân hí hửng.
– Tại sao anh biết Bánh Bao Nhân Cá là em?
– Đoán bừa.
– Anh không trả lời những câu hỏi của nhân viên khác, hà cớ gì lại trả lời câu hỏi của em?
– Trêu em.
– Cái gì?? — Hân thét lên — Anh đểu lắm!!!
– Thế à?

– Anh… Thôi thôi… Câu khác. Sao anh biết em yêu anh?
Huy cười tươi. Mặt tràn trề hạnh phúc.
Hân thấy cậu nhìn mình rồi cười thì vẫn chưa hiểu gì. Giây tiếp theo… hai má cô đỏ ửng, bối rối quay đi chỗ khác.
Thế có chết không chứ. Kiểu gì cậu chẳng suy ra là cô đang tỏ tình với cậu.
Mất một lúc lâu sau Hân mới lấy lại can đảm nói chuyện với cậu.
– Em… Thôi anh hỏi đi.
– Anh không muốn hỏi em nhiều, chỉ có một câu. Em bắt buộc phải trả lời.
Huy rất nghiêm túc. Tức là những gì cậu sắp hỏi cô là rất quan trọng.
Hân nhìn cậu rồi gật nhẹ đầu.
– Lấy anh nhé?
Hân sững sờ.
– Tình đầu của anh là năm anh sáu tuổi, chính xác hơn thì đó là anh đơn phương. Năm anh mười tám tuổi, em từ chối anh. Còn bây giờ, anh hai tư tuổi và…
– Em đồng ý! — Hân ngắt lời, giọng nói rất chắc chắn.
– …
– Em xin lỗi! Khi đó em không muốn từ chối anh, nhưng mọi thứ với em quá sốc, rất khó để chấp nhận. Anh hiểu em mà đúng không?
Cậu chặn môi cô bằng một nụ hôn, không cho cô nói gì thêm. Cậu hiểu, ngày đó cậu đã sai rất nhiều, cái sai của cậu được đánh đổi bằng việc không được gặp cô trong sáu năm. Còn lần này, cậu không cho phép mình sai thêm một lần nào nữa.
.
“Năm sáu tuổi tớ gặp cậu. Cậu là quá khứ đẹp nhất của tớ. Tớ yêu cậu từ khi đó…”
.
Nước mắt trực trào nơi khóe mắt, lăn dài xuống gò má mát lạnh. Ai mà cầu hôn thế này chứ, khung cảnh giữa mùa đông lạnh buốt trong cái xe tô chật ních đang đỗ bên đường. Chẳng lãng mạn gì cả…
Cậu dịu dàng lau đi giọt nước mắt rơi trên má cô.
– Em là quá khứ đẹp nhất của anh, hiện tại và cả tương lai…
Hân phát hiện ra một vật thể lạ trên ngón tay. Nó sáng lấp lánh và vừa khít ngón áp út của cô. Chắc cậu đeo nhẫn vào tay Hân khi đang hôn cô. Xem ra cậu ấy cũng không khô khan như cô nghĩ. Vậy mà cô vẫn mở miệng mắng.
– Anh vô lí lắm!! Mời em lấy anh mà nhạt nhẽo như vậy hả?
Biết cô không vừa ý, cậu vẫn cố tình trêu.
– Đâu có nhạt. Anh thấy rất ngọt đấy thôi. Anh cầu hôn em rồi hôn em, còn lau nước mắt cho em.
Cô cau có.
– Anh đần đến vậy cơ à?
Mặt Huy xám xịt.
Tiêu rồi… Hân lại đi xúc phạm vào IQ của cậu… chê cậu đần.
Cậu lập tức quay người, rồ ga, phóng xe như điên. Mặt cô xanh như tàu lá chuối.
– Anh làm gì vậy??
Huy chẳng nói chẳng rằng, vẫn cho xe lao như điên trên đường. Sao lại dễ kích động thế chứ?? Cậu đâu phải người như thế.
Cậu còn như đang đua xe nữa kìa. Có phải rằng khi không có cô ở bên cậu đã xem phim hành động Mĩ quá nhiều đê bây giờ bị ảo tưởng??


Kít!!!
Xe dừng.
Hân lảo đảo bước xuống, tay cào lại mớ tóc rối bù. Giờ thì cô đã biết là cô vẫn còn sống.

Huy xót ruột, kéo Hân lại gần để cô dựa vào cậu.
Cô thở phì phò vài hơi lấy lại nhịp tim rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
– Đến đây làm gì?
– Đăng kí kết hôn.
Cậu chẳng sợ cô sốc quá mà chạy mất nữa hay sao? Toàn tự làm theo ý mình, vừa cầu hôn cô xong đã đưa cô đi đăng kí kết hôn. Cậu đâu cần phải trói cô với cậu như vậy.
Đối với cậu thì lại là chuyện khác. Để cô lông bông như gái hai mươi thế cậu không yên tâm nổi. Bị người ta lừa như chơi. Tốt nhất là đem cô làm của cậu. Đấy là cậu nghĩ thôi chứ Hân của cậu cũng”cáo già” lắm.
Ví dụ như bây giờ…
Có vài tên oắt con qua đường thấy gái xinh liền buông lời trêu chọc.
– Em gì ơi!!! Khổ cho em quá, sao lại bị người yêu hành hạ thế?
– Đi theo anh đi!! Anh cho em hạnh phúc cả đời.
– Anh không đẹp trai như thằng người yêu em nhưng anh tử tế hơn nó nhiều.
– …
Động đến Hân là Huy lại nổi giận. Một lí do rất chính đáng để cậu trói cô lại.
Hân cười tươi rói, mặt rất ngây ngô.
– Mấy em trai này, chị cũng ba mươi rồi, một chồng hai con. Nhưng khổ là chồng chị ác lắm, nếu các em không ngại vất vả thì làm chỗ nương tựa cho ba mẹ con chị với, dù sao chị cũng chưa đăng kí kết hôn.
Mấy thằng ranh nghe xong vội chạy mất dạng. Đấy… Đã bảo là Hân rất “cáo” rồi mà.
Huy không giấu nổi nụ cười trên môi, kéo Hân và trong.


Thế là xong…
Hai người đã chính thức là vợ chồng.
Hân cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ chót trên tay đọc đi đọc lại.
– Em phấn khích quá đấy.
– Em đang xem người ta có ghi sai tên hay không thôi mà.
– Về chuyện kết hôn, em nghĩ thế nào?
Cô trầm mặc hồi lâu.
– Không cần vội được không anh? Em cần chuẩn bị rất nhiều thứ.
– Anh hiểu. Dù sao em cũng không thể thoát khỏi anh.
Cô “xì” một tiếng, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Cô chưa từng có ý định thoát khỏi cậu.
Xe dừng… Thật ra thì cậu cũng chẳng thích chuyện phải đem cô về giao lại “nơi sản xuất”. Mà thôi… Thế nào rồi cậu cũng đem cô về làm vợ, muộn nhất cũng chỉ là hai tháng.
Hai người kết thúc nụ hôn tạm biệt. Cậu vẫn quyến luyến môi cô, cắn nhẹ lên đó.
– Em thấy hình như vẫn còn gì đó thiếu thiếu.
– Đủ rồi.
– Chưa đủ mà. Anh chưa tỉnh tò với em.
Ánh mắt cô chờ đợi, cậu mềm lòng, chuẩn bị nói…
– Anh lại tính lừa em chứ gì? Em tháo nhẫn…
– Anh yêu em!
Cậu nói rất rõ ràng, rất hay… nhưng lại quay mặt đi nơi khác.
Cô trề môi.
– Không đúng, anh phải nhìn em và nói, để em cảm nhận hết sự chân thành từ anh chứ.
Cô vợ rách việc thật lắm trò.
Cậu quay sang Hân.
– Anh yêu em! Rất yêu em, anh đã yêu em mười bảy năm và còn hơn thế nữa.
Cô cúi mặt cười mãn nguyện rồi hôn lên môi cậu.
– Mai gặp nhé! Nhẫn anh đeo cho em không thể nào tháo được. Anh giỏi lắm!
– Tất nhiên. — Cậu tự hào — Chỉ anh mới có thể làm được điều đó.
– Chẳng nói với anh nữa. Em vào nhà đây.

Hân vừa chạm tay vào cửa xe đã bị Huy kéo lại mà ôm chặt.
Giọng nói trầm ấm vang bên tai.
– Dọn đến nhà anh đi.
– Còn bố mẹ em, họ sẽ cảm thấy thiếu khi không có em. Em chưa có chuẩn bị.
– Ừ. Anh không bắt buộc em. Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.
– Vâng.
Cô bước vào nhà, vừa đi vừa quay lại nhìn cậu cho đến khi chiếc xe lặn vào đêm tối.


Bà Trần ngồi trong phòng khách cạnh ông Trần, thấy con gái vào nhà liền bày ra hình tượng bà mẹ nghiêm khắc.
– Con chào bố mẹ, bố mẹ về khi nào ạ?
Bà Trần nháy nháy mắt với chồng.
– Bố tưởng con quên mất bố mẹ rồi.
– Làm gì có chuyện đó ạ.
Bà Trần hắng giọng, nói bâng quơ.
– Nghe nói trong thời gian bố mẹ đi du lịch con gái đi ngủ lang nhà người ta.
Ai nói? Hân bị bắt cóc chứ đâu có tự nguyện.
– Mẹ, con không có đi ngủ lang.
– Con còn dám chối, hai đứa đã làm gì nhau rồi?
Nói vậy là mẹ cô biết hết rồi.
– Chẳng có gì. Bọn con rất trong sáng.
– Nam nữ chung một phòng không xảy ra chuyện gì? Mày đang kể chuyện cười cho bố mẹ nghe đấy hả?
Mẹ cô còn biết cô và cậu ấy ngủ chung một phòng, thử hỏi còn chuyện gì mà mẹ cô không biết.
– Mẹ, đừng vặn vẹo con nữa, mẹ biết hết rồi mà. Chúc bố mẹ ngủ ngon!!
Hân bước thẳng lên phòng, đang hồ hởi bước đi thì lòi ra một tờ giấy đỏ chói rơi nhẹ xuống sàn nhà. Bà Trần tinh mắt liền lao ngay đến, cầm tờ giấy đỏ lên.
Thảng thốt.
– Gì đây??? Ối trời ơi… Ông về xem lại con gái ông đi, nó không thích ở nhà với ông bà già mình mà muốn bỏ nhà theo trai rồi đây này.
Bà Trần gào rống lên, khóc lóc thảm thiết như đang diễn một vở bi kịch.
Ông Trần ôm vai vợ mình, mắt đọc lướt qua tờ giấy. Sửng sốt nhìn Hân.
– Gì đây? — Ông hỏi.
– Giấy chứng nhận kết hôn ạ.
– Đấy, con gái ông ghê chưa? Muốn lấy chồng rồi kìa.
Hân thở dài, lấy lại giấy chứng nhận kết hôn từ tay mẹ mình.
– Con đi đăng kí với Huy, nhưng chưa phải kết hôn ngay, con vẫn ở đây với bố mẹ mà.
– Mày nói nghe hay nhở? Đã đăng kí kết hôn là thành vợ chồng, mày muốn ở với bố mẹ cũng chẳng được mấy ngày nữa đâu.
– Con… con…
Hân ấp úng, không biết nên nói gì để bố mẹ dễ hiểu. Cô chưa nghĩ đến có ngày nào đó phải rời xa bố mẹ, bây giờ loáng thoáng qua đầu cảnh tượng cô rời bố mẹ về theo chồng làm cô thấy xót xa. Bố mẹ có mỗi mình Hân, nếu cô đi rồi, ai sẽ ở với họ, ai sẽ chăm sóc họ lúc về già…
Nghĩ đến đây sống mũi Hân cay cay, chưa bao giờ cô cảm thấy khó lựa chọn như lúc này.
– Con lên phòng đi.
Ông Trần thấy con gái sắp khóc đến nơi, liền bảo Hân về phòng.
– Mẹ…
– Ngủ sớm đi, con mẹ cũng lớn rồi.
Hân miễn cưỡng lên phòng.
Cô biết mẹ cô lo lắmg cho cô, lúc nào cũng vậy, coi cô như một đứa trẻ.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.