Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 51: Chạy trốn
Hân nhìn Huy, mỉm cười, nói một câu rất không liên quan đến vấn đề.
– Anh ngốc lắm!
Huy ngây người trong chốc lát rồi buông Hân ra, nằm xuống bên cạnh cô. Cậu vòng tay giữ lấy cô trong lòng. Hương bạc hà thoang thoảng quấn lấy hai người.
– Vì ở với em nhiều nên anh mới ngốc giống em đấy.
Cô quay người, nằm đối diện cậu và ngắm cậu thật kĩ. Đôi mắt to tròn lấp lánh nước.
Trước lời trêu chọc của cậu cô không phản ứng. Lí trí gần như bị men rượu điều khiển. Cô chưa bao giờ say đến mức không phân biệt được trời đất như lúc này. Cô luôn ý thức được bản thân cô tửu lượng không tốt, trong người có men rượu là hay lảm nhảm lung tung, khóc cười loạn xạ cả lên nên cô chẳng bao giờ uống rượu.
Còn chuyện tối nay cô uống rượu, tóm lại là cô cảm thấy vô vị và đau xót trong lòng. Cậu ấy không để ý đến cô mà ngồi cạnh một người phụ nữ khác tâm sự nhiệt tình. Cô ghen, rồi tủi thân, đâm ra tự uống rượu để giải sầu như trong phim truyền hình.
– Muốn mói gì với anh hả?
Cô nhìn cậu như có tâm sự gì đó, đợi mãi không thấy cô nói gì nên cậu hỏi trước.
Hân gật nhẹ đầu, cười thật dịu dàng, hai bên má đỏ hồng như ngượng ngùng. Trái tim Huy bất giác run lên, cảm giác ngọt ngào xâm lấn cả lồng ngực. Biết đâu… Cô ấy sẽ tỏ tình với cậu… Người say thường nói thật lòng mình, cô đã say đến thế chắc sẽ tuôn ra hết thôi.
Hân thỏ thẻ.
– Đàn ông Pháp rất đẹp trai…
Tụt cả cảm xúc.
Mặt Huy tối sầm. Cảm giác ngọt ngào biến mất, chỉ còn lại cảm giác chua chát và… cay cú. Người say thường nói thật lòng… Cậu đang dần ghét câu này rồi đấy. Cô ấy đã làm cậu hụt hẫng chỉ bằng một câu nói.
Hân chẳng thèm biết biểu cảm trên mặt cậu ra sao, cô cười khúc khích.
– Anh không biết đâu, trường đại học mà em học toàn trai đẹp thôi. Ngồi trong giảng đường quay mặt sang bên cạnh là gặp ngay trai đẹp, lượn ngoài khuôn viên cũng gặp trai đẹp, ra phố chơi thấy trai đẹp đầy đường… Khà… khà…
Cô vô tư giãi bày tâm sự với cậu.
Sắc mặt cậu trông rất khó coi, nghe cô tâm sự mà nhíu mày mím môi. Thứ cô luôn nghĩ đến là đàn ông Pháp?
Giọng cậu khó chịu.
– Em còn lưu luyến mấy anh bên Pháp hả?
Hàng mi dài chớp chớp.
Cô chun mũi, mắt đảo sang một bên.
– Không hẳn. Nhưng em nhớ nhất một người tên là Jame, anh ta rất đẹp trai… Và anh ta đã tán tỉnh em. Anh ta rất bạo gan, dám đến tìm mẹ em, sau đó thì bị mẹ em đuổi về… — Hân cười khanh khách — … Mẹ em nói lại với cậu ta em đã đính hôn rồi. Anh thấy vô lí không?
Cậu không trả lời.
– Mẹ em nói là em đã đính hôn với anh, em ngượng đến nỗi không dám ngóc đầu lên. Nhưng em lại thấy vui…
Cậu mân mê lọn tóc của cô.
Hân vui khi mẹ của cô ấy nói cô ấy đã đính hôn với cậu, nghĩ là suốt thời gian qua cậu luôn ở trong tim cô ấy. Cũng như cậu, ngày nào cũng tự hỏi cô đang làm gì, có ăn uống đầy đủ không, có đi ngủ đúng giờ hay không… Quãng thời gian sáu năm, với cậu là quá dài.
– Em sống có tốt không?
Cô ngơ ngác rồi lắc đầu.
– Không. Em đi học một mình, đi về nhà một mình, làm gì cũng một mình, hình như em là đứa lạc loài giữa chủng tộc da trắng tóc vàng, chán chết đi được.
Tim cậu nhói đau.
Nếu ngày đó cậu cố tìm cô thêm một chút nữa thôi, cả hai sẽ chẳng phải xa nhau lâu đến thế. Hân sẽ chẳng phải bơ vơ lạc lõng giữa nước Anh xa lạ.
Khi đó cậu chỉ nghĩ đơn giản là cô ấy bỏ đi không một lời báo trước vì không muốn thấy mặt cậu, vì cậu sợ cô ấy sẽ không chấp nhận cậu, và cậu tự nhận lỗi về mình.
Hân uất ức bĩu môi, oán trách Huy.
– Anh chắc sống tốt lắm nhỉ?! Ăn chơi tự do ở Mĩ, bên cạnh là mấy cô chân dài, tha hồ mà chơi đùa. Thảo nào mà ngày xưa anh lúc nào cũng chê em lùn. Ừ, em biết là em chẳng bằng mấy cô chân dài của anh.
Giọng điệu cô hờn dỗi, đó là vì cô tủi thân.
Cậu thở dài, véo nhẹ hai gò má của cô. Cô gái này ngu ngơ đến nỗi còn để bụng lời trêu chọc của cậu, rằng cậu trêu cô ấy lùn. Nhưng cậu thích, thích cái dáng người nhỏ nhắn của cô cứ mỗi khi buồn lại gục vào cậu, thích cái lúc cô muốn hôn cậu thì phải nhún chân lên, thích những khi cậu được ôm cô ấy trong ngực…
– Thế tối hôm đó ai nói với anh là phải sống thật tốt hả?
– Là em… — Cô thú nhận rồi tự lẩm bẩm — … Biết vậy em cũng ăn chơi thỏa thích, chơi bời với các anh đẹp trai ở Pháp…
Cậu nghe đến vậy liền giơ tay vỗ vào mông cô làm cô giãy nảy lên.
– Ai cho anh đánh vào mông em hả??
– Tại vì em quá hư đấy. Ai nói với em anh chơi bời với mấy cô chân dài?
– Chính anh như thế đấy! Chẳng phải đàn ông các anh, đặc biệt là cái loại sống ở Mĩ như anh đều thích vài ba cô gái chân dài à?
Rượu vào là dám gân cổ lên cãi, cậu dọa cũng không sợ. Sức mạnh của rượu khi ngấm vào người thật là phi thường.
– Vì em mà anh chẳng giao du với bất kì cô gái nào khác…
– Anh nói dối! — Cô chen ngang — Ngày xưa anh có Bảo Nguyên, bây giờ thì anh có Kiều Khanh, vui quá còn gì.
Cô ấy lại ghen nữa rồi.
Cậu liền gõ nhẹ vào trán cô.
– Bảo Nguyên là bạn anh.
– Bạn? Anh chưa từng kể với em…
– Anh chưa kể là anh sai, nhưng thật sự anh với Bảo Nguyên chỉ là bạn, bây giờ cô ấy đã lấy chồng rồi. Còn Kiều Khanh, cô ta không là gì với anh. Đến lượt anh hỏi em, tại sao khi có mặt Kiều Khanh em luôn lạnh nhạt với anh?
Hân mím môi, ánh mắt như cún con.
– Cả công ty đồn thổi Kiều Khanh là vợ anh, em không bận tâm điều đó. Nhưng cô ta đã đe dọa em, cô ta nói nếu em dám bén mảng đến gần anh cô ta lập tức về Mĩ, không kí hợp đồng gì hết và công ty của anh sẽ phá sản…
Hốc mắt đầy nước, cô xịu mặt như một đứa trẻ đang ấm ức.
– Em nhớ anh…
Nửa câu sau của Hân đã bị Huy nuốt trọn. Cậu ngậm lấy môi cô.
– Em ngốc! Em nghĩ tài năng của em có thể làm công ty của anh phá sản sao? Em đã bị cô ta lừa.
Cô bị cậu mắng, uất ức cắn vào môi cậu.
– Em ghét anh!
Cậu phì cười.
Tưởng đâu cô thông minh lắm, hóa ra lại bị một đứa con gái ít tuổi hơn lừa đảo. Mà cũng không thể trách cô quá ngốc được, vì ai mà Hân mới dễ bị người ta lừa như vậy chứ, vì cậu.
Cô rúc vào người cậu như con mèo nhỏ, thì thào.
– Đừng mang em về, em muốn ngủ ở đây, với anh.
Cậu giữ người cô trong lòng.
Chắc cô sẽ chẳng biết cậu đã hạnh phúc đến thế nào khi cô bảo rằng sẽ ở đây với cậu đâu.
…
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hân từ trong chăn bật dậy, mắt nhìn quanh phòng.
Ôi trời ơi!!! Đây không phải phòng của cô.
Hân nhăn nhó. Mở chăn ra, thở phào, may quá, chưa có “sự cố” nào xảy ra trong lúc cô đang nát rượu.
Huy vẫn nằm ngủ ngon lành, một tay vòng qua eo cô.
Hân thì vẫn còn nhớ tối hôm qua cô đã nói gì với Huy. Dù nó chỉ như giấc mơ nhưng rất rõ ràng.
Cô bị rượu điều khiển và đã nói rất nhiều thứ… Ôi… Ngượng quá…
Làm sao cô dám nhìn mặt cậu nữa đây??!!
Hân nhẹ nhàng gỡ cánh tay nặng trịch đang đặt trên eo mình ra rồi rón rén xuống giường, tay cầm cái áo khoác và bỏ chạy…
Vài giờ sau đó…
– Bà ơi! Cô Hân… Cô ấy mất tích rồi.
Bà nội họ Hoàng đang cầm tờ báo, trả lời bâng quơ.
– Lớn rồi, trẻ con gì nữa đâu mà kêu mất tích.
– Bà này đúng là… Cậu Huy nói không thấy cô Hân đâu cả. Cô ấy biến mất rồi. Chuyện này không đùa được đâu bà ạ…
Bà nội vội đặt tờ báo xuống bàn. Vừa lúc Huy vừa từ tầng trên xuống, đầu tóc rối xù.
– Hân chạy mất rồi.
– Khi nào?
Huy cười khổ.
– Cháu không biết. Chắc là sáng sớm.
– Cháu làm gì nó rồi?
– Cháu chẳng làm gì cô ấy, chỉ ôm cô ấy ngủ thôi.
Nghe đến vậy chị Tươi liền rít lên.
– Sao cậu dốt thế?? “Cừu non” ở ngay trước mắt mà không biết “ăn”. Cậu cũng kiềm chế được bản thân ghê!!
Bà nội liếc mắt một cái, chị Tươi hiểu ý đành ngậm mồm lại đứng nép sang một bên. Chị cũng chỉ là lo cho cậu chủ của chị thôi mà,mà cậu Huy ngày càng ngốc, nếu “xử” cô ấy luôn thì cô ấy đã chẳng bỏ chạy rồi.
Huy thả người xuống ghế sofa, bộ dạng rất thảnh thơi.
– Cháu định làm gì? — Bà sốt ruột hỏi.
– Kệ cô ấy. Cháu cho cô ấy hưởng thụ cuộc sống. Đợi thêm vài ngày cháu sẽ dụ dỗ cô ấy về với cháu.
Bà nội thở dài.
Hưởng thụ cuộc sống gì chứ, có mà cháu bà lại muốn trêu con bé. Nghĩ lại thì thấy con bé hơi tội nghiệp, bị cháu bà “lừa đảo” hết lần này đến lần khác. Dĩ nhiên là vì Hân yêu cháu bà nên mới tin tưởng cháu trai bà như thế.
Huy như thấu hiểu suy nghĩ của bà, cậu chỉ nói ngắn gọn.
– Bà yên tâm, cháu đã hứa là cháu sẽ đem cô ấy về làm vợ cháu, cháu nhất định làm được.
…
…
Quả nhiên là vài ngày sau Hân không đến công ty làm việc, với cái lí do hết sức nhảm nhí, gia đình có việc. Cậu thừa biết bây giờ cô ấy đang chui rúc ở nhà, bố mẹ cô ấy hiện đang đi du lịch, lấy đâu chuyện gia đình có việc quan trọng.
Cậu quyết định thả rông cho cô ấy chơi vài ngày, mặc dù đang rất nhớ Hân.
Tên Khánh Lâm thì giả bộ như không nhìn ra Huy đang dằn vặt trong đau khổ vì nhớ người thương, suốt ngày mò vào phòng sếp và ngồi lì trong đó…
Cậu ta thở dài trong não nề.
– Sếp!!! Chị gái em nghỉ được ba ngày rồi đấy.
– Thì sao?
– Sếp cứ thích giả vờ. Nhớ chị gái em đến sắp điên lên rồi mà toàn chối…
Huy nhướng mày, nhìn Khánh Lâm cau có. Nếu không phải tên này làm việc có hiệu quả cực tốt thì cậu đã đuổi thẳng cậu ta đi rồi. Hở ra một tí là lèo nhèo nũng nịu như mèo đòi ăn.
Khánh Lâm dửng dưng nhún vai, không thèm phân tích nội tâm của sếp.
– Cô Kiều Khanh đó đi rồi em cảm thấy rất dễ thở, sếp có giống em không???
Huy không trả lời.
– Nói chuyện với sếp chán thật. Ước gì có chị gái em ở đây.
– Rốt cuộc cậu coi cô ấy là chị gái hay chị dâu của cậu??
Khánh Lâm cười ma mãnh.
– Hai ngày trước là chị dâu, bây giờ là chị gái. Cái này cũng có ý nghĩa cả đấy sếp ạ.
– …
– Nếu em gọi Hân là chị dâu, thì chị ấy nhất thiết phải là vợ sếp, còn nếu em gọi Hân là chị gái, chị ấy có thể lấy bất kì người đàn ông nào… Haha…
Khánh Lâm tự nói rồi tự cười như dại. Mặt Huy càng tối lại. Tên này đang muốn trêu tức cậu… Gì mà chị gái với chả chị dâu… Thật vớ vẩn!
– Tôi chắc chắn ngày xưa cậu học toán rất tệ. Những gì cậu nói đều không logic với nhau.
Khánh Lâm xị mặt.
– Em thấy rất logic, sếp đừng coi thường em, ngày xưa em học toán giỏi nhất lớp đó.
Ui giời…
Khánh Lâm còn lạ gì nữa. Giả sử cậu ta mà bảo “Hân là chị dâu của em, sau này chị ấy sẽ lấy sếp”… Sếp của cậu chẳng khen cậu tới tấp. Nhưng cậu ta thích trêu Huy, vì đó như một thú vui tao nhã trong những ngày vắng bóng Hân.
Khánh Lâm ngồi vắt vẻo trên ghế, cười nham nhở.
– Sếp này!! Sếp biết gì chưa? Công ty vừa một trang web mới, em xem qua rồi, rất thú vị và em muốn chia sẻ điều này với sếp. Em còn lập hẳn cho sếp một cái nick luôn.
– Tôi không thích!
– Em đã nói hết đâu, sếp phải nghe em nói đã chứ. Mà thôi… Sếp cứ lên rồi biết, chị gái em cũng có nick. Hí hí…
Huy thì chẳng tha thiết gì với mấy trang web hay forum gì đó. Nhưng vì tên Khánh Lâm nói Hân cũng chơi mấy cái này nên cậu cũng thử xem sao. Và khi mở ra… Đôi mắt cậu tối đen…
Sao lại có thể tạo ra cái thể loại để nhân viên trong công ty tìm hiểu rồi tán tỉnh nhau như một cái chợ mai mối như vậy chứ??? Đập vào mắt là cả tá câu chữ sến súa lãng xẹt cùng với những tảng màu lòe loẹt rối mắt. Tên Khánh Lâm còn lập hẳn cho cậu cái nick với cái tên như muốn cả thế giới này biết ai là chủ sở hữu của nó… Boss Huy…
Thế là ai cũng biết đó là nick của cậu. Đám nhân viên vì thế mà tranh thủ hỏi sếp đủ thứ chuyện.
Cậu lướt qua một lượt, nhiều câu hỏi rất vớ vẩn. Rồi cậu dừng lại trước một câu hỏi từ một cái nick xa lạ:
Bánh Bao Nhân Cá: “Sếp có mối tình đầu tiên khi sếp bao nhiêu tuổi?”
Boss Huy: “Sáu tuổi.”
Câu trả lời ngắn gọn nhưng rất thu hút sự chú ý của mọi nhân viên. Vì mọi thứ điều là công khai nên ai cũng có thể đọc. Mọi người nháo nhào.
Cô A: “Sáu tuổi??? Sếp đùa đấy hả???”
Chị B: “Trời ơi! Sếp như đang kể chuyện cổ tích vậy! Sáu tuổi sếp đã biết yêu rồi”
Anh C: “Tin đồn cô Kiều Khanh là vợ sếp vừa được xóa bỏ thì sếp đã tiết lộ một thông tin gây chấn động. Mấy chị em trong công ty đang đau tim vì sếp kìa…”
Lâm Công Chúa: “Em biết rồi nhớ! Sáu tuổi sếp đã biết chăng hoa rồi. Sếp cũng ghê lắm.”
Nhìn cái nick Huy đã biết là Khánh Lâm, trợ lí của mình. Xem kìa… cậu ta đặt tên nick là “Lâm Công Chúa”… Cái tên nick rất ư là củ chuối.
Cậu bỏ qua những câu cảm thán của nhân viên, dừng lại ở một cái nick.
Bánh Bao Nhân Cá: “Sếp ghê thật! Sếp còn nhớ mặt cô ấy không?”
Boss Huy: “Không thể quên.”
Ngay sau đó cả đám nhân viên đều ùa vào hỏi loạn xạ. Sếp của họ là người rất nặng tình đấy… Không thể quên… Chắc câu này sẽ trở thành cơn sốt trong công ty mất thôi.
Lâm Công Chúa: “Sếp rất biết cách tạo scandal, em phục sếp!”
Bánh Bao Nhân Cá: “Sếp còn yêu cô ấy không? Sếp còn giữ liên lạc với cô ấy chứ?”
Boss Huy: “Có.”
Lại thêm một cuộc rung chuyển lớn trong công ty. Số người truy cập vào trang web đang tăng chóng mặt. Những câu hỏi nhảy dồn dập trên màn hình.
“Cô gái đó chắc phải tốt lắm nên sếp mới yêu cô ấy điên cuồng như thế…”
“Mẹ ơi… Con hết hi vọng rồi…”
“Em ngưỡng mộ, em ghen tị quá…Sếp ơi!!”
“Sếp đúng chính xác là soái ca ngoài đời thực. Nhưng đã không còn cơ hội cho em rồi…”
“…”
Bánh Bao Nhân Cá: “Sếp yêu cô ấy, vậy, sếp có nghĩ cô ấy có yêu sếp không?”
Boss Huy: “Cô ấy chắc chắn yêu tôi.”
Bao nhiêu cô gái trong công ty gào thét và rú lên đầy ngưỡng mộ.
Nhưng có một điều đáng quan tâm, là cậu chỉ trả lời duy nhất câu hỏi của cái nick “Bánh Bao Nhân Cá”.
Lâm Công Chúa: “Sếp có thể tiết lộ cô ấy là ai không ạ? Bọn em rất muốn biết cô ấy ra sao mà có thể đánh gục sếp…”
Thoáng một tia cười trên khóe môi cậu.
Boss Huy: “Có thể.”
…
…