Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 50: Je t’aime!
Huy và Hân bất ngờ. Không lường trước đến việc bà sẽ đưa ra quyết định trọng đại như vậy. Cả hai mới hai tư tuổi. Có lẽ là quá sớm để kết hôn.
– Không được!
Hai cô cậu cùng đồng thanh.
Bà đặt mạnh tách trà xuống bàn, nét mặt giận dữ.
– Vậy hai đứa muốn thế nào???
– Dạ, thực ra cháu và Huy không hề có chuyện gì. Người ngoài cũng không thể nào biết được. Theo cháu thì không phải vội vã thế đâu ạ.
– Cháu cũng vậy!
Huy đồng ý với cô. Cậu đã đoán ra kế hoạch của bà nội và cậu thì không muốn cô ấy quá sốc về chuyện này. Cậu cũng muốn đem cô ấy về nhà nhưng kết hôn luôn thì quá đường đột, Hân sẽ sợ quá mà chạy mất, đến khi đó cậu còn khổ hơn. Cách tốt nhất là cứ từ từ thu phục cô, để cô một lòng một dạ về với cậu.
Kế hoạch của bà thất bại, rồi bà giận, Huy cũng chẳng biết nói thế nào nên cứ để bà như vậy. Hân thì lại không thể coi như chuyện thường tình như Huy, cô thấy có lỗi khi làm bà giận, nhưng cũng chẳng thể nghe lời bà mà kết hôn ngay.
Hai người mới làm lành hôm qua, mối quan hệ vẫn chưa rõ ràng, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để kết hôn, còn cái cô Kiều Khanh đó nữa… Thật rắc rối…
…
…
Trời về chiều.
Xe dừng, cô tháo dây an toàn, quay sang cậu.
– Anh có vào nhà không?
Cậu kéo cô lại gần và hôn nhẹ lên trán cô.
– Không. Để khi khác.
– Ừ, vậy em vào nhà đây.
Cô bước xuống, trợn tròn mắt nhìn cô bạn Kim Anh đang nhìn cô chằm chằm như thể bắt quả tang cô vụng trộm. Trịnh Minh Kì đứng cạnh Kim Anh cười nhếch mép.
Hân dựa dẫm vào cửa xe của Huy, cười như mếu nhìn đôi trai gái đang bước đến như quân lưu manh. Cậu ngồi trong xe thấy cô bám dính lấy cửa xe không chịu buông lấy làm lạ liền mở cửa xe bước xuống, thấy ngay đôi trai gái quen mặt đã đứng đó.
– Bắt được rồi nhé! — Trịnh Minh Kì cười đầy chiến thắng.
Kim Anh dán mắt vào Huy. Thời tiết mùa đông giá lạnh, cậu mặc chiếc áo len dày màu sẫm, quần kaki sáng màu, áo khoác ngoài cậu đã nhường cho Hân.
– Cậu là Huy hả? Trời ơi!! Đẹp trai dã man!!
Trịnh Minh Kì xám mặt, gõ nhẹ lên trán Kim Anh, mở miệng mắng.
– Đồ háo sắc! Em ngắm anh còn chưa đủ hả?
Kim Anh xụ mặt, giơ tay xoa trán.
– Cậu ấy đẹp thì em nói là đẹp thôi. Em khen chồng của bạn em mà anh cũng ghen.
Huy và Hân nhìn nhau, cậu tủm tỉm cười khoác tay lên vai cô. Hân nhăn mặt.
– Kim Anh! Mày lại nói lung tung nữa rồi.
Kim Anh cười hì hì, móc từ trong túi xách ra hai chiếc thiệp mời đỏ chói rồi nhắc nhở.
– Nhớ phải đến cùng nhau đấy!
Hân và Huy cùng nhận thiệp mời. Hân thét lên.
– Mày và Kì sắp kết hôn?
Trịnh Minh Kì nhoẻn miệng cười, một tay kéo Kim Anh vào lòng.
– Ghen tị không?
– Hai người cũng nhanh nhanh tí đi… Vờn nhau mãi mà không thấy chán à?
Đôi trai gái nọ sắp nên vợ chồng, mặt vui vẻ hiện rõ hai chứ hạnh phúc.
…
…
Mọi bức bối trong lòng đã được gỡ bỏ, Hân nghĩ đến việc đối phó với Kiều Khanh, như cô ta đã nói hợp đồng này rất quan trọng, quyết định cả sự tồn vong của công ty, mà cô ta lại lấy Huy ra làm điều kiện với cô, không cho cô lại gần cậu ấy. Ôi thôi… Làm ơn đi… Người ta đang trong giai đoạn yêu đường say đắm cách li vài phút thôi đã thấy nhớ rồi.
Cô đã đưa ra một cách giải quyết ổn thỏa nhất, khi có mặt Kiều Khanh, cô sẽ giả bộ lạnh lùng với Huy, còn khi không có mặt cô ta rồi, cô sẽ thản nhiên đến gần cậu.
Hân làm mọi thứ rất chu toàn, nhưng Huy lại không thích như vậy. Cô hay tách xa cậu lúc có mặt Kiều Khanh, cô còn chẳng bân tâm khi Kiều Khanh quấn lấy cậu nói ngon nói ngọt còn hơn bọn lừa đảo dụ dỗ thanh thiếu niên. Chẳng lẽ cô lại không ghen?
Câu trả lời là CÓ. Cô ghen muốn chết đi được. Chỉ muốn xách Kiều Khanh ném từ tầng mười tám xuống dưới. Giờ thì Hân đã biết cô thực sự là người rất nham hiểm.
Cảm giác tức mà không thể làm gì quả là rất khó chịu.
.
“Anh Huy, anh mệt lắm à? Em pha cà phê cho anh nhé!”
.
“Anh Huy, anh đói chưa? Chúng ta đi ăn đi. Em mới tìm được một nhà hàng nhiều món ngon cực.”
.
“Anh Huy, rảnh thì anh cùng em đi tham quan vài nơi với em được không?”
.
“Anh Huy…”
.
Nghe mà sởn cả gai ốc. Một câu “anh Huy”, hai câu “anh Huy”… Làm cô phát bực lên được. Kiều Khanh đã thay đổi chiến lược, có ngu cũng nhìn ra chiến lược của cô ta là muốn trêu tức Hân.
Hân ghen, rồi bỏ ra ngoài.
Bên ngoài còn ồn ào hơn ở trong phòng tổng giám đốc. Khánh Lâm cùng tên thư kí Từ Minh cãi nhau chí chóe như mấy bà cô ngoài chợ cá, không ai chịu nhường ai.
– Cậu làm ơn về cái tầng mười bảy của cậu đi.
– Tôi không thích! Cậu làm gì tôi?
– Tầng mười tám không phải cái nơi cậu tùy ý lượn ra lượn vào. Tôi thì không nói làm gì, nhìn mặt cậu rất đáng ghét. Còn cậu thì sao? Cậu không thấy chán mỗi khi lên đây lại gặp tôi à?
– Tôi cũng ghét cái mặt mang giống nòi của đười ươi như cậu lắm. Cái lúc cậu nổi giận rồi quát tôi kìa… Giời ơi!! Trông cậu đúng như con đười ươi già sắp chết đang bất mãn với cuộc đời.
– Thằng bê đê như cậu thì tốt đẹp lắn nhỉ? Suốt ngày áo xanh áo hồng y như mấy mụ đàn bà ăn không ngồi rồi…
Hân định đi qua bọn họ trong yên lặng nhưng tên Từ Minh đã kịp giữ cô lại, cậu ta tuôn một tràng tiếng Pháp.
– Ô! Chị xinh đẹp, chị định đi đâu vậy? Có cầm em hộ tống không?
Khánh Lâm ngơ ngác, chẳng hiểu Từ Minh vừa nói gì với Hân.
Tâm trạng của cô không tốt, cô nhìn Từ Minh bằng nửa con mắt, cất giọng lạnh nhạt, nói tiếng Việt với cậu ta.
– Đi vệ sinh! Muốn hộ tống không?
Từ Minh há hốc, không đỡ lại nổi. Mặt đỏ như gấc chín.
Khánh Lâm hiểu ra vài điều rồi cậu ta ôm bụng cười ngặt nghẽo.
– Cậu thấy chưa? Chị dâu của tôi rất cao tay. Chị Kiều Khanh của cậu còn thua xa.
– Chị dâu?
– Sếp tôi với chị Hân sắp lấy nhau rồi!!
Chỉ là câu nói vui của Khánh Lâm. Từ Minh cũng không bỏ sót, chạy về báo cáo với Kiều Khanh, ngay ngày hôm sau, cô ta túc trực ở phòng tổng giám đốc, không cho Hân bước vào.
Vì sự tồn vong của công ty cậu ấy, Hân nhịn nhục, ra ngoài ngồi làm việc với Khánh Lâm. Trong lòng bừng bừng lửa giận, tức Kiều Khanh rồi giận luôn cả Huy.
…
…
Rồi Kiều Khanh mở tiệc ở một nhà hàng lớn mời một vài nhân vật máu mặt trong công ty đến. Nói là một vài chứ cả vài chục người ở những phòng ban khác nhau.
Hân nghiễm nhiên cũng được một suất.
Bảy giờ tối. Thành phố lên đèn sáng lấp lánh, đường phố tấp nập xe cộ chạy qua lại.
Tại một gian phòng trong nhà hàng lớn, một bữa tiệc nhỏ được tổ chức.
Hân bị vài bà cô ở phòng PR kéo về một góc trong khi đáng lí ra cô phải ngồi cùng với Huy và đám Khánh Lâm. Mấy bà chị lôi lôi kéo kéo, không cho Hân rời chỗ.
– Em đừng có qua ngồi cạnh sếp!
– Đúng đấy! Sau này em cứ bảo với sếp là ngồi cạnh sếp không tiện, sếp mình dễ tính thế nào cũng bỏ qua cho em. Chứ không chị sợ em lại bị cô vợ sếp cho vào “tầm ngắm”.
– …
Hân không biết nói lại với mấy bà chị ra sao, đành ngồi im ở một góc cách xa bàn của cậu ấy. Tin đồn Kiều Khanh là vợ sếp đã lan ra cả khắp công ty. Từ ngày Kiều Khanh đặt chân vào, chẳng cô gái nào dám lại gần sếp. Có mỗi những người trong cuộc biết cái sự thật Huy vẫn còn độc thân.
Tên Khánh Lâm không rảnh lo chuyện bao đồng, mặc kệ mấy chị muốn nói sao thì nói. Còn Hân, cô bị Kiều Khanh gây áp lực nên không thể gạt bỏ tin đồn không có thực đó.
Trong một khoảng cách, Huy quét mắt khắp phòng ăn, tìm thấy cô ở một chỗ xa nhất với cậu, thần sắc cậu lạnh lẽo. Hôm ở nhà cậu, cậu đã cùng cô ấy làm rõ cái tin đồn vớ vẩn liên quan đến cậu, cô ấy cũng đã hiểu ra. Nhưng khi đến công ty, cô ấy lại mang thái độ hoàn toàn khác. Tất nhiên cậu biết Kiều Khanh đã làm gì đó với Hân. Đến khi cậu muốn gặp thì cô ấy tránh mặt cậu, nhất quyết không chịu nói. Cô gái ấy vẫn rắc rối như ngày xưa, rất giỏi làm cậu phải quan tâm.
Kiều Khanh ngồi cạnh Huy, gần đến mức không thể gần hơn, đôi mắt cô ta sáng long lanh, miệng cười hạnh phúc. Cô ta cầm đũa gắp món này đến món kia cho vào bát của cậu đến đầy.
Vài ông rồi vài anh vài chị lâu lâu lại đến bàn của cậu mời rượu. Lấy lòng cả Huy lẫn Kiều Khanh.
Từ Minh ngồi gần Khánh Lâm, miệng lải nhải.
– Khánh Lâm! Chị xinh đẹp đâu rồi? Tôi nhớ chị ấy quá.
Khánh Lâm thở dài. Cậu ta nhìn ra tâm tình của sếp Huy, mà lại có tên kì đà to lù lù là Từ Minh ở giữa, lại còn cái cô Kiều Khanh đó nữa, vì hai con người đó nên cậu ta không thể đem Hân về cho sếp. Đành để cô ngồi với mấy bà chị phòng PR cho an toàn. Cậu ta sợ đem được Hân về rồi cô ấy lại bị Kiều Khanh và Từ Minh cấu xé.
– Sao cậu không trả lời? — Từ Minh lèm bèm, tay cầm ly rượu uống như kẻ thất tình.
Khánh Lâm cũng cầm ly rượu lên uống một hơi.
– Chị dâu tôi không phải cho cậu. Uống rượu của cậu tiếp đi!
…
…
Câu chuyện của mấy chị gái, Hân nghe không nổi. Thành ra cô trở nên cô độc giữa cái bàn ăn lớn. Tâm trạng không tốt nên không muốn ăn. Cô ngồi lạc lõng, và lần đầu tiên trong đời, cô biết tự cầm ly rượu và tự uống. Cậu ấy ở bên kia đang vui vẻ với cô gái khác, cô không biết họ nói gì với nhau nhưng chắc cũng phải vui lắm.
Cô vừa uống rượu vừa chửi thầm cậu trong lòng. Cô không ở cạnh cậu thì khi có người phụ nữ khác đến gần cậu cũng phải cố tránh ra một chút, đằng này cứ ngồi dính sát vào nhau còn hơn cả keo 502 như thế. Vậy ra cô toàn bị cậu ấy lừa, lừa đủ thể loại… Đấy… Vừa mới hôm trước thôi cậu còn ăn nói đường mật lắm… Đến hôm nay thì đã thân mật với người khác. Người gì đâu lật mặt còn nhanh hơn lật giấy.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, cô ngồi lọt thỏm trong góc uống rượu như uống nước lã.
Bữa tiệc nhỏ cũng phải đến hơn mười một giờ đêm mới kết thúc.
Hân đã say bí tỉ, lảo đảo bước ra ngoài.
Kiều Khanh cũng giả vờ như người say, chân đi không vững mà dựa vào Huy. Cậu ấy thấy Hân say nhưng không thể lạnh lùng mà ném Kiều Khanh đi.
Mọi người về gần hết.
Hân đứng ngoài nhà hàng, hai vai bị một chị gái phòng PR giữ chặt, chỉ sợ thả ra Hân sẽ đổ rạp xuống đất. Chị gái đang đỡ Hân lo lắng ôm lấy người cô, địa chỉ nhà cô thì không biết, giờ này tìm taxi rất khó, cô ta chẳng biết đem Hân về nhà thế nào.
Đúng lúc đó thì Từ Minh xuất hiện như một vị cứu tinh. Cậu ta đỡ lấy người Hân từ chị gái kia, nói chắc nịch.
– Chị cứ về trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy về.
Chị gái ấy vẫn lo lắng.
– Được không?
Từ Minh gật cái đầu.
– Được, đơn giản ấy mà.
Chị gái ấy tạm yên tâm, leo lên chiếc xe của chồng rồi đi mất dạng.
Từ Minh sung sướng, cười như dại nhìn Hân đang ở trong lòng cậu ta. Cậu ta dìu Hân đến gần xe của mình liền bị Khánh Lâm chặn lại.
– Cậu định đưa chị dâu tôi đi đâu?
– Ờ! Tôi đưa chị dâu cậu về.
– Cậu không được phép.
– Lắm mồm! Tránh ra!
Huy vừa lúc bước đến. Kiều Khanh bám chặt cánh tay cậu không buông, cô ta dựa hẳn vào người cậu.
Cậu chẳng để tâm, trong con mắt chỉ còn cô gái đang được dìu bởi một thằng đàn ông khác.
Khánh Lâm như hiểu nỗi lòng của sếp, cậu ta hắng giọng.
– Cậu nên lo cho nữ hoàng của cậu trước đi. Chị dâu tôi không khiến cậu đưa về.
Khánh Lâm mạnh bạo kéo Kiều Khanh tách ra khỏi người Huy rồi ném sang cho Từ Minh. Cậu ta tự nhiên kéo Hân lại dâng tận tay cho sếp.
Cậu ta nháy mắt, cười tinh nghịch.
– Thế này mới phải chứ. Từ Minh, cậu đưa cô Kiều Khanh về đi, còn người của công ty tôi thì sếp tôi sẽ đưa về.
Kiều Khanh giả vờ say, gục lên vai Từ Minh, trong bụng không ngừng chửi rủa Khánh Lâm, chính cậu ta đã phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
Huy ôm Hân vào xe riêng của cậu, đắp lên người cô chiếc áo ấm rồi rồ ga phóng đi. Con đường dài ở phía trước, phía bên phải là về nhà Hân, còn đi thẳng là đến nhà cậu. Cậu chẳng mảy may điều gì, cho xe đi thẳng.
…
…
Bà nội cùng chị Tươi ngồi trong phòng khách xem TV, thấy cậu ôm trên tay một vật thể lạ về nhà thì không khỏi ngỡ ngàng.
– Bà, cậu Huy lại đem gái về nhà nữa kìa.
Bà liền mắng.
– Gái gì mà gái? Mày về quê chăn vịt đi.
Chị Tươi ủ rũ, chẳng dám nói gì thêm.
Bà nội tỉnh táo hẳn cả người, đến cạnh cậu dò hỏi.
– Hôm nay cháu lại lừa con bé nữa hả?
– Cháu không lừa. Tại cô ấy say nên cháu đưa về đây.
Bà nhăn trán.
– Con bé say rượu hả?
– Vâng, say rượu vì cháu.
Nghe cậu nói vậy, bà cười, nói nhỏ vào tai cậu.
– Đem con bé lên phòng cháu đi, làm gì nó cũng được.
Cậu buồn cười. Bà nội cậu xui dại cậu, cậu có “làm gì” thật thì ngày hôm sau tỉnh rượu cô ấy chả gào toáng lên với cậu.
Bóng cậu khuất dạng.
Chị Tươi lấm lét đến cạnh bà nội.
– Bà ghê nha!! Cậu Huy làm gì cô Hân thật thì bà tính nói sao với cô ấy?
– Cái đó thằng Huy tự lo.
– Nhỡ xảy ra “sự cố” thì sao hả bà?
Bà nội nheo nheo con mắt.
– Thì tốt! Tao muốn bế con của thằng Huy lắm rồi.
Chị Tươi vỡ lẽ. Bà nội đúng là không đơn giản.
…
…
Cậu để Hân nằm trên giường lớn, kéo chăn đắp cho Hân, ngắm cô một lúc rồi cậu vào phòng tắm. Đến khi ra thì Hân đã tỉnh lại và ngồi thất thần trên giường.
Cậu hơi hiếu kì, tự hỏi không lẽ cô đã tỉnh rượu? Lại gần thì mới biết cô vẫn còn ngấm men rượu.
Hân nhảy xuống giường, như chẳng nhìn thấy cậu, cô tự nhiên cởi chiếc áo len dày đang mặc trên người, miệng không ngừng kêu nóng. Thật may là cô vẫn còn ý thức mà không cởi hết, để lại trên người chiếc áo len mỏng.
Hân nhìn khắp phòng, thấy Huy, cô liêu xiêu bước đến trước mặt cậu, tay túm lấy ngực áo phông của cậu mà trách tội.
– Anh láo thật, dám bắt cóc em về nhà anh.
– Là do em say nên anh mới phải mang em về đây.
– Không muốn nghe. Em về!
Hân vừa bỏ tay khỏi áo cậu, cả người đã lảo đảo chúi về phía trước. Cậu giơ tay kéo cô vào lòng, ôm chặt cơ thể mềm nhũn của cô.
Hân không phản ứng, gục vào ngực Huy một lúc lâu. Chợt nhớ ra điều gì, cô ngước lên nhìn cậu, ánh mắt đau thương. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu.
– Anh là Huy đấy à?
– Ừ.
Ánh mắt của cô làm cậu cảm thấy xót xa. Rồi cô bật khóc, tay đấm vào ngực cậu.
– Anh là tên khốn! Sáu năm qua anh đi đâu? Em không thể đến gặp anh, vậy tại sao anh không đến tìm em? Anh có biết em nhớ anh lắm không hả?
Tiếng nấc ứa nghẹn trong cổ họng.
Cậu ôm chặt cô, tim nhói đau.
– Anh xin lỗi, là anh sai.
Hân dựa vào Huy khóc thút thít.
Lúc lâu sau cậu kéo cô ra, dịu dàng lau đi giọt nước mắt lưng chừng trên má cô.
– Em say rồi, đi ngủ trước đi.
Cô cong môi, đánh nhẹ lên vai cậu.
– Anh đừng hòng lừa được em lần nữa nhé… Nhìn em ngu ngơ vậy thôi chứ em rất là thông minh…
Cậu nhếch môi cười. Cô ấy nói ngược rồi, cô trông có vẻ rất thông minh nhưng thực chất rất ngu ngơ. Người say đúng là rất khó hiểu, thay đổi tâm trạng liên tục, khóc cười lẫn lộn.
Cậu cầm tay cô kéo đi thì cô liền giữ cậu lại, hoảng hốt.
– Anh mà giở trò lưu manh với em thì sau này em biết nói sao với chồng em hả?
Huy nhíu mày nhìn người con gái trước mặt đang cười nham nhở, hai bàn tay giữ chặt tay cậu mà đung đưa. Nếu không phải cô ấy đang say thì cậu đã mắng cô ấy rồi. Hân nói vậy tức là sau này cô ấy sẽ lấy một thằng đàn ông khác không-phải-là-cậu. Vậy cậu để làm gì?
Đáy mắt cậu lạnh lẽo.
– Đêm nay anh sẽ làm một tên lưu manh. Ngày mai tỉnh rượu rồi em hối hận cũng không kịp.
Huy kéo Hân lại gần, tay giữ lấy lưng cô.
Hân như chẳng biết đến mối nguy hiểm đang rình rập. Nụ cười của Hân, hai gò má ửng hồng vì men rượu của cô như đang dụ dỗ cậu. Huy nhìn cô ấy, chờ mong cô ấy sẽ làm gì cậu.
Hân cười ngây dại, vòng hai tay lên cổ cậu rồi nói thì thào.
– Em biết ngay mà. Tên lưu manh như anh sao có thể chịu đựng nổi sức quyến rũ của em.
Thế ra là cô cố ý dụ dỗ cậu làm lưu manh. Cậu kéo cô ép hẳn vào người mình, mắng khẽ.
– Em giỏi thật!
Cô vẫn ôm cổ cậu, lấy cậu làm điểm tựa để dựa vào. Giọng lè nhè đặc trưng của người say cất lên.
– Tất nhiên rồi. Em ở Anh hơn một năm, ở Pháp những năm năm, từng đó thời gian em cũng học được kha khá chiêu dụ dỗ đàn ông… Tiếc là không có ai để cho em thử.
Khóe mắt cậu mang ý cười, cậu nói nhỏ bên tai cô.
– Em có thể thử với anh, ngay bây giờ.
Đôi mắt của người say mông lung như phủ một lớp nước mỏng, ánh mắt của Hân mê người đến lạ. Cô nhìn cậu chăm chú. Cánh môi anh đào vẽ lên một nụ cười.
– Anh cúi đầu xuống.
Cậu làm theo lời cô, cúi đầu xuống.
Cô cười hài lòng, nói một câu, như là tiếng Pháp.
– Je taime!
Ngay giây tiếp theo cô nhún chân, hôn lên môi cậu và cô đang từ từ thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp.
Toàn thân cậu như có dòng điện chạy qua. Sáu năm trước, cô say rượu và chỉ hôn nhẹ lên môi cậu, còn bây giờ cô ấy đang tự mình thực hiện nụ hôn thực sự với cậu.
Động tác của cô vụng về. Cánh môi mềm mại còn vương hơi rượu vờn lấy môi cậu như muốn trêu chọc.
Cậu không thể đi đi theo nhịp độ chậm chạp của cô, hai tay liền ôm lấy cơ thể mềm mại, cậu cúi thấp, giúp cô hoàn thành nụ hôn kiểu Pháp. Cả hai chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng. Cô như mất hết sức lực, dựa vào người cậu, để cậu muốn làm gì thì làm.
Cậu đè cô xuống giường. Môi lưỡi quấn quít, cậu cứ thế thưởng thức đôi môi mềm mại của cô.
Cậu thủ thỉ.
– Vừa nãy em nói gì?
Đôi mắt cô mơ màng, môi khẽ mấp máy.
– Je taime!
Huy không hiểu, cái từ cô nói nghe như tiếng Pháp, nhưng cậu đâu biết tiếng Pháp. Con người say này rõ ràng muốn trêu cậu.
– Nói tiếng Việt!
Hân lắc đầu.
– Không nói hả?
– …
– Không nói thì anh tiếp tục làm tên lưu manh.
Cô đã là người say thì đâu biết sợ. Lời đe dọa của cậu cũng như gió thoảng bên tai.
Cho dù cậu có làm gì thì cũng do cô quyến rũ cậu trước.
…
…
Tớ biết là không nên dừng lại ở đoạn này nhưng thôi… Một chương nó cũng chỉ dài đến từng ấy từ thôi :)) Trong thời gian chờ đợi chương mới các bạn hãy cứ cho trí tưởng tượng bay cao bay xa đi nhé !! ^_^
Coi như là thử thách mức độ trong sáng của các bạn ^_-