Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 49: Quân sư bà nội
Chương này dài đặc biệt luôn đấy ạ ~^^
~…………………..
Nhận được cuộc gọi của Khánh Lâm, Huy vội lao ngay đến công ty. Cậu lên thẳng tần mười tám liền bắt gặp Hân đang nằm úp lên bàn lim dim ngủ.
Cảm giác hối hận và đau lòng len lỏi qua tim.
Cậu vuốt nhẹ đuôi tóc mềm mại của cô. Gọi cô dậy như ngày xưa vẫn gọi.
– Hân, dậy đi.
Cô mơ màng mở mắt và không khỏi ngỡ ngàng.
– Anh làm gì ở đây?
Cậu không trả lời câu hỏi của cô. Cởi chiếc áo dạ trên người ra và khoác lên người cô.
Cậu kéo cô lại gần rồi ôm thân người lạnh cóng của cô vào lòng. Chất giọng trầm ấm vang bên tai.
– Xin lỗi! Là tôi sai.
Hân im lặng, gục mặt vào ngực cậu ấy. Thế này là tốt rồi.
…
…
Huy nói sẽ đưa cô về nhà. Hân tuyệt nhiên không phản đối.
– Mệt thì cứ ngủ trước đi. Đến nơi tôi sẽ gọi.
Hâm đắp chiếc áo khoác ấm áp của cậu ấy lên người và nhắm mắt ngủ. Chiếc xe lao thẳng đi trong đêm đông. Nhưng địa điểm dừng chân không phải nhà cô mà là nhà riêng của cậu – một căn biệt thự nằm ở phía nam thành phố.
Huy bế Hân vào nhà trong khi cô ấy vẫn đang ngủ. Đêm nay cô ấy sẽ ngủ đây rồi ngày mai cậu sẽ giả lại nơi sản xuất. Cậu đã xin phép mẹ cô ấy và bà ấy đã đồng ý. Hân muốn về cũng không được.
– Cậu… Cậu Huy…
Chị Tươi, chị giúp việc của Huy há hốc miệng kinh ngạc. Hôm nay cậu ấy không về một mình mà mang theo một cô gái. Trời ơi!!!
Huy không nói gì, bế thẳng Hân lên phòng.
Chị Tươi rình mò lên theo, vừa lúc cánh cửa phòng cậu khép lại.
Chị Tươi chạy xuống nhà bếp. Rút chiếc điện thoại black berry đời cổ ra và cuống quýt gọi điện thoại. Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia cũng vọng về một tiếng nói. Chị Tươi báo cáo ngay.
– Bà ơi… Cậu Huy đem gái về nhà.
Người ở đầu dây bên kia cũng sốc không kém.
– Mày nói gì thế hả Tươi?
– Bà đúng là già rồi lẩm cẩm. Con nói là cậu Huy đem gái về nhà.
– Gái nào?
– Gái nào nữa, phụ nữ ấy.
– Mày đùa tao!!
– Con không đùa đâu. Cậu Huy bế cái cô gì gì đó lên phòng rồi. Bà ơi… Hay là cậu Huy đi dọc đường thấy gái đẹp nên bắt cóc về??
– Con này nói lung tung. Tao về luôn đây. Mày nhớ trông chừng cậu Huy của mày, đừng để nó…
– Rồi. Con biết rồi…
Chị Tươi tắt máy, bỏ điện thoại vào chiếc túi trên tạp dề rồi rón rén lên tầng rình mò trước cửa phòng cậu. Chị ta áp tai vào cửa… Quái lạ… Sao không có động tĩnh gì nhỉ???
Cạch!!
Cánh cửa đột nhiên mở ra. Chị Tươi đang dựa vào cửa nên ngã sõng soài ra sàn. Huy cau mày.
– Sao chị lại rình trộm tôi?
Chị Tươi đứng dậy, cười hì hì cho bớt ngượng.
– Cái cô đó… Cậu làm gì cô ấy rồi???
Huy đóng cánh cửa lại rồi quay qua chị giúp việc.
– Tôi làm gì cô ấy không đến lượt chị quản.
– Ấy ấy… Cậu nói thế là không được nha. Tôi là giúp việc của cậu kiêm gián điệp… à… kiêm giúp việc của bà chủ nha. Cậu nói thật đi, có phải cậu lén xem phim khiêu dâm nên cậu mới đem cô này về thử đúng không?
Đôi lông mày của cậu càng nhíu chặt hơn. Bà giúp việc này dở hơi mất rồi.
– Chị không được nói lung tung…
– Tôi còn lạ gì cậu nữa. Dù sao cậu cũng là đàn ông, muốn phụ nữ cũng là bình thường. Tôi hiểu… Tôi hiểu…
– Chị! Dừng lại ở đây. Xuống bếp nấu cháo gà cho tôi.
Chị Tươi cứ đứng chỏng chơ ra như vậy, bị cậu trừng mới lon ton chạy xuống bếp. Cậu Huy hư hỏng rồi. Đấy… ai bảo ở Mĩ cho lắm vào, toàn tiếp thu mấy thứ đen tối thôi. Cậu còn vác gái về nhà nữa kìa. Bà nội cậu mà biết là mắng cho tòe mỏ luôn.
Huy quay vào phòng, thấy ngay Hân đang ngồi trên giường và nhìn cậu như có thù oán lâu năm. Cậu bước đến rồi ngồi xuống giường.
– Nhìn tôi kiểu đó là có ý gì?
– Đây là đâu?
– Phòng tôi. Nhà tôi.
Hân cầm cái gối ném thẳng vào cậu.
– Đồ lưu manh! Rõ ràng anh bảo là đưa tôi về, sao lại đưa tôi về nhà anh hả?
– Tôi đâu có nói sẽ đưa em về nhà em.
Đây là lừa con gái nhà người ta còn gì. Bảo đưa về, ờ thì đưa về, chẳng hiểu sao lại mang cô về hang ổ của mình. Trông cái bản mặt đó kìa, càng nhìn càng thấy lưu manh xảo quyệt.
Thêm cái gối nữa đập thẳng vào mặt Huy.
– Vô lại…
Cậu liên tiếp bị hai cái gối đập vào mặt đẹp. Cô gái này ngày càng hư, cậu phải dạy lại.
Cậu nhoài người, đè cô xuống giường, hai tay chống bên người cô. Hân bị cậu ép sát, trong hoàn cảnh thế này…
Mặt cô đỏ dựng, cố đẩy cậu ấy ra.
– Anh làm gì thế hả? Tránh ra!!!
Cậu chộp lấy bàn tay đang đẩy ngực mình, hôn nhẹ lên bàn tay cô.
– Mẹ em đã cho phép em ở đây.
– Không thể…
Cậu cúi xuống, phủ một nụ hôn lên môi cô. Nói nhỏ bên tai cô.
– Tôi chưa hết giận đâu.
Hân lập tức dùng tí sức lực của mình đẩy Huy ra. Mặt phừng phừng.
– Tôi cũng giận lắm đấy, anh có vợ rồi còn thích vờn tôi. Tôi không phải Kiều Khanh của anh nhé!
– Ai nói tôi có vợ?
Hân đập tay vào trán, cô đã làm rõ chuyện này rồi cơ mà, tự nhiên lại đi buột miệng nói ra. Rồi cậu ấy sẽ nghĩ cô vì ghen nên mới giận cậu ấy. Chúa ơi!! Ngượng chết mất!!!
Hân xấu hổ chùm chăn lại.
Cậu thấy thế thì phì cười. Hóa ra cô lạnh nhạt với cậu là vì cô ấy nghe tin đồn Kiều Khanh là vợ cậu. Ngốc quá!
Cậu kéo kéo tấm chăn.
– Ra đây.
– Không.
– Ra không?
– Không.
– Không ra thật hả?
– Ừ.
Sau ba giây không có động tĩnh, Hân nghĩ cậu ấy đã tha cho cô mà ra ngoài, cô mới thở phào kéo chăn ra. Và chưa kịp thở hết hơi, một cái bóng cao lớn đang ngồi lù lù cạnh cô.
Cô kéo chăn lên lại bị cậu ấy kéo tung ra, hết đường chạy. Cô lùi ra mép giường, liền bị cậu ấy giữ lại.
Cô lắp bắp.
– Tôi… Tôi muốn đi tắm.
– Được. Em cứ đi.
Hân rời giường, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.
– Tôi… Không có quần áo để thay…
Cậu nén cười, đến tủ quần áo rồi đưa cho cô một chiếc áo sơ mi đen cỡ lớn.
– Không có loại khác à?
Cậu dúi chiếc áo vào tay cô.
– Có của người giúp việc. Nhưng tôi không cho em mặc đồ của chị ấy.
– Cũng được mà…
– Không được.
Cô lủi thủi vào phòng tắm, vài phút sau lại trở ra.
Cậu đang cầm chiếc laptop, thấy cô ra thì gập màn hình laptop xuống.
– Còn gì nữa?
Cô vặn vẹo, mất nửa tiếng mới nói ra được.
– Không có… nội y.
Cậu hiểu ra, rút điện thoại và gọi cho chị Tươi bắt mang một bộ nội y mới lên cho cô.
Vài phút sau, chị Tươi có mặt và nhìn Hân chằm chằm. Chị Tươi cười tươi rói.
– Cậu chủ nhặt đâu ra một cô xinh thế?
Hân cười như mếu, nhận lấy đồ nội y từ tay chị Tươi và chuồn vào phòng tắm.
Chị Tươi nhìn cậu chủ đầy thán phục.
– Mắt nhìn người của cậu tốt thật. Cô ấy xinh quá.
Cậu nhếch môi cười. Ngày bé cô ấy đã xinh rồi.
– Tôi xin phép!
Chị Tươi vừa kịp quay lưng, tiếng gọi từ phòng tắm kéo chị ta lại. Chị Tươi vào trong.
Hân ngượng nghịu.
– Chị còn bra… size lớn hơn không?? Cái này… Cái này chặt quá.
Chị Tươi nghe vậy thì nói to lên.
– Trời ạ!!! Cái này là cup B rồi đó, trông cô mảnh mai vậy mà cũng dữ quá nha. Để tôi đi lấy size lớn hơn cho cô.
Giọng của chị Tươi rất to, khi vào chị ta lại không đóng cửa phòng tắm, người bên ngoài chắc chắn nghe được. Cô tái mặt.
Rồi chị ta tươi cười hớn hở chạy ra báo tin cho Huy.
– Cậu chọn người khỏi chê luôn. Cô này trông thế mà cũng cup C đấy. Cậu giỏi quá!!
Đến mức này là Hân chỉ có nước độn thổ thôi.
Rầm!
Cánh cửa phòng tắm bị cô đóng một cách bạo lực.
…
…
Ba mươi phút sau Hân mới dám ló mặt ra khỏi cửa phòng tắm. Cô mặc trên người áo sơ mi của cậu ấy. Chiếc áo này có vẻ quá lớn so với cô, áo dài đến ngang đùi và rộng quá khổ. Tay áo phải xắn lên vài lần mới đến được cổ tay cô.
Căn phòng trống trơn.
Cô mở từng ngăn tủ tìm máy sấy tóc nhưng không thấy.
Cạch!
Huy mở cửa, cô vội vã đứng dậy, hàng mi cụp xuống che đi đôi mắt ngượng ngùng. Khóe mắt cậu cong lên, đôi chân bước nhanh đến gần cô. Thân hình cô lọt thỏm trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, nước da trắng hơi tái nhợt như người ốm.
Cậu cúi xuống.
– Trông thế mà cũng cup C đấy hả??
Cô ngẩng đầu lên, quắc mắt nhìn cậu. Đây gọi là thích chòng ghẹo người khác đấy. Cô bặm môi, con mắt lướt qua người cậu.
– Anh chỉ được cái chọc tức người ta là giỏi.
Ở với cậu nhiều chắc có ngày cô cũng phải nhập viện vì lên cơn đau tim mất. Hoặc là sốc liên tục vì không thích ứng nổi với kiểu chọc giận người ta xong lại dỗ dành.
– Tôi nhớ là từ nhỏ đến lớn tôi chỉ trêu mỗi mình em.
– Ừ, vì tôi quá xui xẻo…
Lời nói chưa dứt, cậu kéo cô lại rồi chùm một cái khăn bông lên đầu cô và xoa lấy xoa để. Được một lúc, cậu mới buông cô ra, cười nham nhở.
– Em xấu thật.
Hân giận, không thèm đáp trả.
– Lại đây!
Cậu ngồi lên giường, trên tay cầm chiếc máy sấy tóc không biết cậu đã lấy ra từ lúc nào. Cô hiểu cậu muốn làm gì.
– Tôi tự làm được…
– Tôi không muốn nói lại.
Bị cậu dọa, cô lấm lét nhìn cậu rồi trèo lên giường gối đầu lên đùi cậu mà nằm dài ra giường, còn cậu ấy sấy từng lọn tóc cho cô. Hân bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp thấy lạ. Đợi sau này Kiều Khanh về nước rồi, cô sẽ tỏ tình với cậu. Phụ nữ ở Pháp rất bạo dạn trong chuyện tình cảm, ở bên đó năm năm cô cũng học được đôi chút nhưng chưa từng đem ra thử với ai. Cậu ấy đương nhiên là người bị đem ra thử nghiệm, mà không thành công thì coi như cô không phải là Trần Ngọc Hân.
Cậu mân mê mái tóc mềm mãi của cô. Tóc cô còn mang mùi bạc hà trên người cậu. Cảm giác quá là tuyệt. Cậu muốn bắt cô ấy về đây, thế là cô ấy sẽ không thể trốn thoát, sẽ không có thằng cha nào cướp cô đi được. Mãi mãi cho cậu ngắm.
– Cậu Huy! Xong rồi đây. Tôi vào được không?
Chị Tươi oang oang ngoài cửa, trên tay là một bát cháo cỡ lớn.
– Vào đi!
Chị Tươi bưng tô cháo lớn vào phòng, đôi mắt mở to ra hết cỡ. Chuyện lạ thế kỉ hai mốt… Cậu Huy sấy tóc cho gái… Mẹ ơi!!!
– Để ở đó!
Chị Tươi đặt tô cháo lên chiếc tủ đầu giường. Đôi mắt vẫn dính chặt vào đôi trai gái đầy nghi hoặc. Cô gái ấy mặc áo của cậu Huy, tưởng tượng đi nào, phụ nữ mà chỉ mặc áo sơ mi của đàn ông trông sẽ gợi cảm và quyến rũ như thế nào. Hỏng… Hỏng… Hỏng… Chị Tươi tự nghĩ và tự giằng xé trong lòng.
Cậu sấy tóc cho cô xong thấy chị Tươi còn đứng đó nhìn liền nhăn mặt.
– Còn việc gì nữa?
– Tôi đã chuẩn bị phòng cho cô… cô… — Chị Tươi ú ớ như gà mắc thóc.
– Em là Hân ạ!
– À… Cô Hân. Phòng cho cô tôi đã chuẩn bị…
Huy dữ dằn quát.
– Tôi không khiến chị chuẩn bị. Chị xuống dưới đi.
– Vậy cô ấy ngủ đâu? Không lẽ muộn rồi cậu còn bắt cô ấy về?
– Cô ấy sẽ ngủ đây.
– Còn cậu ngủ đâu?
– Tôi ngủ ở phòng tôi.
– Hai người…
Chị Tươi nuốt nước bọt, lẳng lặng rời khỏi phòng cậu. Cậu có mắng mỏ cũng không sao, cứ hằm hằm kiểu đó sợ muốn chết.
Ở trong phòng, Hân không ngừng mặc cả, mặc cả không được thì thuyết phục, thuyết phục không được thì đàm phán, đàm phán không xong thì… Nũng nịu.
– Tôi không ngủ ở phòng này được.
– …
– Anh nghe tôi nói không thế hả?
– …
Còn chiêu cuối cùng thôi, nãy giờ năn nỉ gãy lưỡi mà cậu ấy không chịu nghe, rồi lại bị cậu lừa cho ăn gần hết bát cháo, uống cả vài viên thuốc mà cô không dám cãi câu nào, đã vậy cậu còn khóa cửa phòng lại không cho cô ra ngoài.
Cô quỳ gối trên đệm, ôm lấy cánh tay cậu lắc lư, chu môi phồng má, giọng õng ẹo, cái này là mấy cô bạn bên Pháp dạy cô để thu phục đàn ông. Hết cách rồi nên cô áp dụng luôn mà không ngờ đến cái hậu họa về sau.
– Anh Huy đẹp trai!!!
– …
– Em biết anh Huy là đẹp trai, tốt bụng, giỏi giang, thành đạt, rộng lượng không chấp nhặt… Anh tốt bụng như vậy thì hãy cho em sang phòng khác đi.
Cậu nhìn cô ấy chăm chú. Giọng lạnh lùng.
– Thế hả?
– Vâng! Úi dồi ôi, anh Huy là tốt tính nhất luôn ý…
– Biết rồi. — Cậu lanh tanh.
Cô mím môi tức giận rồi giây sau lại cười ngọt ngào lấy lòng cậu.
– Anh không biết chứ dáng ngủ của em xấu lắm, em lại còn hay mộng du nữa, lỡ may nửa đêm em mộng du giết chết anh thì sao? Anh không sợ nhưng em sợ lắm…
Cô lập tức im bặt, đôi mắt mở to.
Cậu siết chặt eo cô, kéo cô vào trong lòng, đầu cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai cô, nói khe khẽ.
– Em muốn dụ dỗ anh phạm tội đấy hả??
Cô đỏ mặt. Miệng lắp bắp.
– Em… à… Tôi…
– Xưng em!
Mặt cô càng đỏ hơn.
– Em… Em không thể ngủ đây…
– Anh đâu đó làm gì em.
– Nhưng… Em sợ… Anh sẽ…
Rồi, cậu hiểu cô ấy đang sợ cậu.
Cậu với lấy cái điều khiển, bấm vài nút, bỗng dưng đèn điện tắt hết, chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn ngủ.
Cô bị cậu kéo vào trong chăn mà ôm chặt. Cô ra sức giãy giụa.
– Không được!
– Yên nào! Em đang ốm anh sẽ không làm gì em đâu.
– Nhưng… Em cứ thấy sao ấy…
– Em còn cử động nữa là đừng trách anh….
– Được rồi… Em nằm yên để làm gối ôm cho anh là được chứ gì.
– Ngoan!
– Người đâu xấu tính thấy ghê.
– Em còn nói…
– Thôi thôi… Tha cho em…
…
…
Ở dưới nhà, bà nội của Huy vừa về đến, hốt hoảng chạy vào nhà.
– Con Tươi đâu!!!
– Dạ… Con đây…
Bà kéo chị Tươi lại, vội vã hỏi.
– Thằng Huy đâu? Nó đem gái đi đâu rồi??
– Cậu Huy cả cô đó ở trên phòng. Cô đấy xinh khỏi chê luôn bà ạ. Con xem xét kĩ rồi, ba vòng hoàn hảo, ngây thơ vô đối…
– Mày im ngay! Trông nó ngây thơ thế biết đâu lại là con cáo già.
Chị Tươi “xì” một tiếng.
– Có mà cậu Huy cáo ấy, lừa con gái về nhà, cô ấy bảo không ngủ chung thì cậu ấy nhất quyết không cho, con ho he một câu cậu Huy liền mắng cho tơi tả.
Bà nội xắn tay áo, hùng hổ xông lên tầng trên. Chị Tươi lo sợ, chắn trước mặt bà.
– Bà làm gì thế?
– Tránh ra!! Tao phải cho con hồ ly tinh đó vài trận!!!
– Bà bình tĩnh. Giận quá mất khôn. Cô Hân không giống hồ ly tinh, bà lên đấy rồi thấy hai cô cậu đang…
Bà nội chau mày, hỏi lại chị Tươi.
– Mày vừa nói cô kia tên gì??
– Cô đấy tên Hân. Á… Bây giờ con mới nhớ sao cứ thấy cô ấy quen quen. Bà ạ!! Chính là cái cô trong tấm ảnh cậu Huy để trong ví đấy.
Bà nội ngẫm nghĩ rồi gật gù rồi cười rồi giữ lấy chị Tươi.
– Tao cấm mày mò lên tầng trên. Tuyệt đối không được phá hoại “công việc” của chúng nó.
– Con biết! Bà cũng ghê lắm cơ.
Bà cười thầm trong lòng. Cháu bà đúng là giỏi quá mà, lừa được cả con bé về nhà, còn bắt nó ngủ chung phòng. Bà sắp có cháu bế rồi… !!!
Chị Tươi kéo kéo áo bà.
– Bà này, bà nói không được phá hoại “công việc” của hai cô cậu là sao? Con nghĩ mãi không ra.
Bà liền mắng.
– Mày dốt! Tao gần tám mươi rồi, ước muốn cuối cùng của tao là được bế con của thằng Huy…
– Bà nói đến đây thôi, con biết rồi.
…
…
Sáng.
Không khí mùa đông lạnh buốt. Gió thổi ù ù ngoài cửa sổ.
Trái với bên ngoài, bên trong căn phòng lớn ngập tràn không khí ấm áp.
Cô rúc trong lòng cậu, thò cánh tay mảnh khảnh ra nghịch vài sợi tóc trước trán cậu. Được cậu ôm ngủ thích thật, vừa ấm lại vừa êm. Sáng dậy còn được thoải mái ngắm cậu.
Cậu đột nhiên mở mắt, chộp lấy cổ tay cô.
– Em khôn lắm, dám lợi dụng lúc anh ngủ để sàm sỡ.
Cô đỏ mặt, phụng phịu.
– Ai thèm sàm sỡ anh chứ.
Cậu kéo chăn đến tận cổ, giơ tay sờ lên trán cô.
– Hết sốt rồi.
– Tại anh bắt em làm việc quá sức, anh cậy quyền thế bạo hành em.
Cậu ôm eo cô, thì thào bên tai.
– Ừ, tại anh.
– Bỏ em ra, em phải dậy.
Cậu ôm chặt cô hơn, đôi mắt khép hờ.
– Mới năm giờ sáng. Em dậy làm gì?
– Chuẩn bị đi làm.
Huy búng tay vào trán Hân. Cô vội ôm đầu mà xuýt xoa, miệng kêu lên.
– Vỡ đầu em rồi.
– Hôm nay là ngày nghỉ.
Đầu với chả óc. Ngày nghỉ đấy mà cô còn không nhớ.
Thôi cũng kệ… Cô phải ngủ bù những tháng ngày bị cậu ấy ngược đãi.
…
…
Trời gần về trưa.
Bà nội họ Hoàng cùng chị Tươi giúp việc đứng ngồi không yên như ngồi trên đống lửa. Chị Tươi lượn được vài vòng trong phòng khách lại hỏi bà nội.
– Sao cô cậu vẫn chưa xuống bà nhở?
– Chúng nó còn ngủ.
– Trời ơi!!! Ngủ nhiều còn hơn cả lợn.
Bốp!!
Bà nội đánh vào vai chị giúp việc. Đúng là đồ khó dạy, bảo phải đợi mà cứ nhảy tanh tách lên làm bà cũng nóng ruột theo.
– Mày ngồi đợi, hai đứa chắc sắp xuống rồi.
– Đợi từ nãy có thấy hai cô cậu xuống đâu. Hay để con lên xem!
Chị Tươi vừa đi được một bước liền bị bà nội cầm cổ áo kéo giật lại.
– Ở yên cho tao. Lát nữa mày phải phối hợp ăn ý với tao đấy, có gì sai sót là tao đuổi mày về quê chăn vịt.
Chị Tươi méo mó mặt mày.
– Con xin, con biết rồi, bà đừng đuổi con về chăn vịt.
– Được rồi, nhanh lên, hình như chúng nó xuống rồi.
Nghe tiếng bước chân, bà nội cùng chị Tươi vội vã xếp vào đội hình. Bà nội quyền lực ngồi trên ghế sofa, trên bàn để một ly rrà nóng và một tờ báo mới ra lúc sáng, chị Tươi đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng nghiêm trọng không thua kém gì bà. Tình hình là chủ tớ đang đóng kịch rất nhập tâm.
Huy cùng Hân bước xuống. Hân đã thay bộ đồ của cô.
Cô giật bắn mình, nhéo vào tay cậu, mắng khe khẽ.
– Sao anh bảo anh ở một mình?
Cậu nhún vai không quan tâm, bước thẳng xuống phòng khách.
Hân lo sợ bước xuống theo.
Bà đang ngồi đọc báo, nghe thấy tiếng động thì trong lòng bỗng trở nên rạo rực, hai đứa trẻ này sắp bị bà cho vào giọ rồi. Thế nào cũng bị bà dọa cho sợ mà xem.
– Cháu chào bà ạ!
Hân cúi nhẹ người chào bà, nở nụ cười hòa nhã.
Bà đặt tờ báo ,nhấp một ngụm trà rồi gật nhẹ đầu.
– Ừ.
Hân thoáng hoảng loạn trong lòng. Một bầu không khí nặng nề bao trọn cả căn biệt thự. Nụ cười của bà khiến cô rùng mình.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện bà.
Bà nhìn Hân dò xét. Con bé này càng lớn càng xinh. Chỉ có nó mới hợp làm cháu dâu bà.
– Cháu cũng ngồi xuống đi.
– Dạ.
Hân vâng dạ ngồi xuống cạnh Huy. Ánh mắt, biểu cảm của bà và chị Tươi thật đáng sợ, hai người này nhìn cô như nhìn con mồi.
– Tối qua hai đứa đã làm gì? — Bà hỏi, câu chuyện bắt đầu.
– Bọn cháu không làm gì ạ. — Cô vội cướp lời cậu, sợ cậu nói quá đi là sai lệch sự thật trong sáng mất.
– Thật không?
Cô hơi chột dạ bởi ánh mắt tinh tường của bà.
– Dạ, thật.
Chị Tươi bắt được tín hiệu của bà, gào rú lên.
– Nam nữ ở chung một phòng mà không làm gì ai tin được. Cô kể chuyện hài đấy à?? Là cô lừa cậu Huy nhà tôi đúng không??
Cô tròn mắt.
Cô lừa ấy hả?? Là ai lừa cô về đây chứ?? Là cái tên xấu xa đang bình chân như vại ngồi cạnh cô đây này.
– Không như bà và chị Tươi nghĩ đâu. Bọn cháu rất trong sáng, không có làm gì hết…
– Chỉ một câu nói của cô không qua mặt được tôi đâu. — Chị Tươi thét lên — Chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn đâu thể diện nữa, xấu mặt quá.
Cô không biết nói sao cho phải. Cố giải thích thêm thì bị nói là cãi bướng, còn không giải thích thì phải chấp nhận cái sự thật đen tối của bà và chị Tươi vẽ ra. Cô níu cổ áo cậu, nói hộ cô vài câu may ra thoát nạn.
Cậu chẳng bận tâm đến ánh mắt cầu cứu của cô, lật bàn tay mà nắm chặt bàn tay cô.
Cô ấm ức, một thân một mình đối phó với bà và chị Tươi.
– Giờ cô phải đền bù cho cậu Huy.
– Dạ?
Đền bù cái gì trong khi cô mới là người chịu thiệt thòi. Có người sung sướng ôm cô ngủ cả đêm đến lúc cô rơi vào bế tắc thì làm ngơ.
– Tôi nói là đền bù đấy.
– Em… Đền bù theo cách nào ạ??
Huy ngồi cạnh cô, quay mặt ra ngoài để che đi khuôn mặt đang nhăn nhó vì nén cười. Cô ngốc này sắp bị hai người đó gạt rồi. Kiểu này là cô không thoát nổi cậu rồi. Cậu thì thích quá rồi, cứ ngồi đấy chờ kết quả.
Chị Tươi đưa tay sờ cằm suy nghĩ.
– Một trăm triệu.
Cô chớp chớp mắt.
– Rẻ thế thôi ạ?
Huy đang uống trà tí thì sặc. Cô ấy có ý coi thường cậu??
Chị Tươi càng nói càng hỏng chuyện, bà chen ngay vào, giọng nghiêm khắc.
– Chuyện đã vậy rồi hai đứa tính sao?
– Cháu… Cháu… — Hân ấp úng.
– Chuyện đồn thổi ra ngoài thì không hay chút nào.
– Bà, sự thật không phải thế đâu ạ.
Bà lắc đầu bất lực.
– Bà biết, nhưng người ngoài sẽ nghĩ theo chiều hướng khác…
Cô xụ mặt. Giả sử như mà có đồn thổi ra ngoài thật, mẹ cô sẽ giết cô mất.
Bà nội cười thầm, cô ấy đã bị lừa thật rồi.
– Bà có cách.
– Cách gì ạ?
– Hai đứa kết hôn đi!
…
…