Chết Vì Cái Đẹp

Chương 48: Tình địch


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 48: Tình địch

Cho cô ấy làm việc cùng một phòng là để lúc nào cũng được ngắm nhìn cô ấy, ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng hành động thì rất quan tâm, sai vặt cô ấy, bắt cô ấy làm việc, điều đó có nghĩa là trong thâm tâm cậu ấy, cô ấy vẫn là lớn nhất. Đương nhiên Kiều Khanh có thể nhìn ra điều này sau một ngày ở công ty.
Cô ta được sắp xếp một phòng ở tầng mười bảy để làm việc. Gần đến giờ tan ca, có một cuộc hẹn ở tầng thứ mười bảy.
Hân xuống tầng mười bảy, để gặp Kiều Khanh. Cô có thể đoán ra một phần cuộc hẹn này là vì mối quan hệ của cô và Huy. Kiều Khanh là vợ, đa nghi cũng là dễ hiểu.
Sau một hồi đôi bên đều im lặng, Hân mở lời trước.
– Cô hẹn gặp tôi là có việc gì?
Kiều Khanh mỉm cười.
– Cũng chẳng có gì to tát. Cô không cần phải căng thẳng như vậy.
Mặt Hân giãn ra một chút. Nhưng bị vợ sếp gọi ra gặp riêng thế này thì không phải chuyện nhỏ. Bao nhiêu lời đồn thổi xung quanh Kiều Khanh về chuyện đi đánh ghen của cô ta, dù câu chuyện có thêm có bớt nhưng ít ra nó cũng phản ánh một phần sự thật. Nghĩ đến vậy cô hơi rùng mình.
Kiều Khanh không muốn dài dòng, cô ta vào thẳng vấn đề chính.
– Tôi đã gặp cô vào sáu năm trước.
– Tôi không nhớ chuyện đó.
Cố lục tung trí nhớ của mình nhưng Hân vẫn không nhớ ra nổi mình gặp cô ta khi nào. Một người nổi bật như Kiều Khanh chắc chắn Hân sẽ nhớ, vậy mà cô lại không nhớ gì. Chẳng nhẽ gặp trong mơ.
– Cô không nhớ cũng phải. Tôi kể lại cho cô nhớ nhé.
Hân im lặng.
– Sáu năm trước, có một cô gái trạc tuổi tôi, vì vẫn còn quá sớm nên rất ít xe chạy, cô ấy liền liều mạng chạy ra giữa đường dang tay đứng chặn taxi rồi bắt tài xế đi ngay đến sân bay, cô ấy mặc quần áo ngủ, bộ dạng phờ phạc như mới ngủ dậy, đôi mắt đỏ hoe và còn lấp lánh nước. Điều đó có nghĩa là cô ấy đang vội vàng, cô ấy sợ hãi vì sắp có người rời xa cô ấy.
Hân không nói gì. Cô đoán ra ngay Kiều Khanh là người ngồi trong chiếc taxi mà cô đã chặn lại. Khi đó cô quá hoảng loạn nên chẳng thiết đưa mắt sang xem bên cạnh mình là ai. Không ngờ lại là Kiều Khanh.
– Phải, tôi là người ngồi trong taxi ngày hôm đó. Cô thấy tôi và cô có duyên không? — Cô ta cười kiêu ngạo — Bây giờ chúng ta còn là tình địch của nhau nữa.
Hân sửng sốt.
– Cô nói gì cơ? Tình tịch?
– Không đúng sao? À… Tôi quên chưa kể một chuyện.
Kiều Khanh uống một ngụm cà phê rồi ngả lưng dựa vào chiếc ghế sofa. Đôi mắt ẩn chứa ý cười.
– Tôi gặp Huy khi tôi lên đại học. Tôi học năm nhất, anh ấy học năm ba nên gần như không thể gặp nhau trong trường. Trong một bữa tiệc party của trường tôi đã tình cờ gặp anh ấy, sau này thì trở thành quen biết, tôi thích anh ấy từ khi đó. Còn cô… — Kiều Khanh nhìn thẳng vào Hân — … cũng có tình cảm với anh ấy. Chúng ta cùng cạnh tranh.
Trước lời thách thức của Kiều Khanh cô chỉ cười nhẹ. Cảm giác nặng nề như bị tảng đá đè lên suốt cả tuần qua đã tiêu tan hết.
Vợ à? Không thể tin được vào mấy lời của nhân viên công ty. Cứ tỏ ra tinh tường. Ngày hôm nay, chính người bị đồn là “vợ sếp” đang gián tiếp khẳng định cô ta không phải vợ của cậu ấy.
– Cô không xứng để cạnh tranh với tôi.
Câu nói rõ ràng, đủ ý.
Kiều Khanh hơi gượng gạo. Ngay giây sau đó cô ta đã nặn ra một nụ cười trên mặt.
– Cô tự tin…
Hân chắn ngang.
– Cô quen Huy ở trường đại học. Cô biết anh ấy được bao nhiêu năm? Để tôi tính nhé, cùng lắm cũng chỉ được ba năm, đối với cô khoảng thời gian đấy có vẻ rất dài nhỉ?
Kiều Khanh không biểu cảm gì. Cô ta đã quá coi thường cô thư kí bên cạnh Huy. Hân không phải loại dễ chơi.
– Tôi quen Huy khi tôi sáu tuổi, đến bây giờ, thời gian cô gặp anh ấy không thể bằng tôi. Nói xem, cô hiểu anh ấy đến nhường nào?
– Tôi…
Kiều Khanh lắp bắp không thể nói ra một từ nào.

Hân nhếch môi cười.
– Thứ nhất là về đồ vật, Huy thích sơn tường màu xanh da trời, ga trải giường màu xanh than, anh ấy không thích để nhiều đồ đạc trong phòng, chủ yếu là vài thứ lặt vặt và vài cuốn sách, vì rất thích đọc sách nên anh ấy có hẳn một phòng đọc sách riêng. Huy thích mặc áo sơ mi trắng, không được phép nhăn nhúm, anh ấy không bao giờ làm việc nhà, vì vậy trong nhà anh ấy luôn có người giúp việc để phục vụ anh ấy. Thứ hai là về ăn uống, đầu tiên là về thích, Huy thích ăn món ăn Việt Nam, thích ăn cay, thích nhất thịt gà,… Tiếp theo là ghét, Huy ghét hành, mướp đắng, có thể ăn nhạt nhưng không thể ăn quá mặn, bữa ăn không cần cầu kì, chỉ cần đủ chất là được,… Anh ấy có vẻ khó tính nhưng thực ra rất dễ chiều. Thứ ba là sở thích, ngoài đọc sách báo thì anh ấy còn hay xem TV, đặc biệt là kênh thể thao, thích xem phim kinh dị và hành động, nhưng chỉ xem phim khi có người cùng xem…
Nói đến đây Hân cười kiêu ngạo.
– Chính tôi là người cùng xem phim kinh dị với anh ấy. Còn nữa, Huy không thích phim tình cảm ướt nước mắt. Thứ tư, về những thứ lặt vặt, Huy không biết nấu ăn nhưng có thể rửa bát, một tháng cùng lắm dọn phòng một lần, Huy thích bữa cơm ở nhà hơn là ra ngoài ăn,… Và điều cuối cùng, anh ấy ga lăng với tất cả phụ nữ, nhưng lại thích bắt nạt người ở trong lòng anh ấy, trêu cho người ta tức điên lên rồi bắt đầu dỗ dành. Đó là cách yêu của anh ấy. Cô đã được cảm nhận chưa?
Mặt Kiều Khanh xám ngắt. Những điều trước nay cô chưa từng biết về Huy cô ấy lại có thể nắm rõ và nói ra như thể đã thuộc lòng. Cô ta không hề hiểu Huy, đơn giản là cô ta đâu có tìm hiểu, chỉ yêu bằng cảm xúc mà không để ý đến sở thích của đối phương. Cô ta đã thua Hân ở điểm này.
– Tôi có bằng đại học ở nước ngoài, có chứng chỉ…
– Tôi từng du học bên Pháp… — Hân cắt ngang, muốn lấy trình độ ra “chơi” cô à, đâu dễ thế — … Và tốt nghiệp loại giỏi. Về mặt học vấn lẫn nhan sắc tôi không thua kém gì cô. Thế nhé, tôi về đây.
Hân đứng dậy, tâm trạng vui vẻ lên nhiều.
Kiều Khanh tức giận, khuôn mặt đã không thể bình thường coi như chưa có gì xảy ra. Hai bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại, ánh mắt thoáng qua một tia gian xảo.
Cô ấy giỏi, nhưng không phải là xuất sắc. Tuyệt đối sẽ không để Hân cướp cậu ấy đi mất.
– Cô vội gì chứ? Tôi chưa nói xong.
Hân nghe vậy liền quay người lại.
– Cô đừng vội đắc thắng. Cô nghĩ anh Huy là ai? Tương lai anh ấy sẽ tiếp quản cả hàng loạt công ty lớn bé của doanh nghiệp. Nếu kết hôn với cô, anh ấy sẽ được lợi gì? Với tôi thì lại khác, tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn SC, một tập đoàn lớn mạnh, chỉ một tờ giấy cũng có thể giúp ai đó đổi đời. Đàn ông luôn đặt sự nghiệp lên trên hết, phụ nữ chỉ chiếm một phần nhỏ. Cô tự tin là anh ấy sẽ chọn cô?
Kiều Khanh khoanh tay trước ngực, môi nở nụ cười nhạt, giọng nói nhằm đả kích Hân.
– Tôi về đây không phải để chơi cho vui, tôi thay mặt tập đoàn SC đến đây vì lời mời hợp tác của công ty cô, họ cần có chữ kí của tôi trong bản hợp đồng, rất quan trọng đấy, không có chữ kí của tôi công ty phá sản là cái chắc. Tôi muốn nói với cô, tránh xa Huy ra. Nếu không, tôi sẽ về Mĩ, hợp đồng sẽ bị hủy. Đến lúc đó mọi tội lỗi là do cô. Nghĩ kĩ đi.


Trời xanh gió mát, mây trôi lững lỡ, gió đông thổi vù vù.
Thật chẳng hợp tâm trạng của Hân chút nào. Nếu nói cô không xao động với những lời của Kiều Khanh là nói dối. Cho dù cô có không tin đi chăng nữa thì vẫn phải lo cho sự nghiệp của Huy. Ai lại lấy chuyện công ra đùa chứ.
Ngày hôm nay cậu ấy vẫn bắt cô làm việc nhiều như vậy. Có lẽ là cậu ấy giận vì thái độ lạnh nhạt của Hân.
Kiều Khanh rất rảnh rỗi, ngày lên phòng tổng giám đốc vài lượt, sếp tổng không tiếp chuyện cô ta cũng ngồi đó. Hân đoán chắc là cô ta đang muốn theo dõi thái độ của cô với Huy.
Hân tạm thời chấp nhận xa lánh Huy, đợi Kiều Khanh về rồi mọi thứ sẽ trở lại như lúc ban đầu.
Kiều Khanh lên phòng sếp tổng ngồi chơi ắt hẳn sẽ kéo theo một tên đồng bọn. Đó là Từ Minh, thư kí riêng của Kiều Khanh. Thực ra tên thư kí đó cũng không đến nỗi “bê đê” như Khánh Lâm nói, Từ Minh cũng đẹp trai cao ráo đấy chứ, cậu ta từng học đại học bên Pháp như Hân.
Ngày đầu tiên gặp mặt Hân như đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong lòng Từ Minh nên dạo gần đây cậu ta hay lấy cớ hộ tống Kiều Khanh để lên phòng sếp tổng. Cậu ta ngồi yên một chỗ thì chẳng ai nói gì, đằng này cứ chống cằm nhìn Hân chằm chằm. Vài lần Hân có suýt ngất vì bắt ánh mắt như đèn pha ô tô của Từ Minh đang chĩa vào mình.
Quá là kinh hoàng. Cô đem kể cho Khánh Lâm. Tên trợ lí trước đó đã có hiềm khích với Từ Minh, cứ thấy cậu ta vác mặt lên phòng sếp tổng là Khánh Lâm cũng vào theo. Phòng tổng giám đốc bỗng đông vui nhộn nhịp lạ thường.
Từ Minh đang vắt vẻo ngồi say sưa ngắm Hân thì bị Khánh Lâm cho ngay quả đấm vào đầu.
– Nhìn gì mà nhìn. Thư kí của sếp không phải để cho cậu ngắm.
– Tôi ngắm ai là việc của tôi. Cậu ăn no rửng mỡ à? Chui vào đây làm gì?
Khánh Lâm bĩu môi.
– Cậu làm như cậu có quyền vào đây ấy nhỉ? Cậu cũng chỉ là lẽo đẽo bám sau váy cô Kiều Khanh thôi.
– Cậu ăn nói cho tử tế. Tôi nhịn cậu nhiều lắm rồi đấy nhé.
– …
Phòng tổng giám đốc bị biến thành cái chợ cho hai tên trẻ ranh cãi cọ. Ba đôi mắt cùng dán chặt lên người hai tên con trai trẻ tuổi. Huy chau mày, Kiều Khanh chưa phản ứng, Hân tròn mắt…

– Cái đồ bê đê.
– Cậu nói cậu đấy hả???
– Ra ngoài hết cho tôi!!
Huy quát và cả hai tên đang sung sức cãi nhau thì mếu máo.
– Sếp…
– Cô Khanh…
– Cút!!
Kiều Khanh chỉ tay về phía cửa, đuổi thẳng hai tên nhiều mồm ra ngoài, trong phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Kiều Khanh nhoẻn miệng cười, bước ra sau lưng Huy, giọng ngọt như mía lùi.
– Anh mệt rồi đúng không? Để em bóp vai cho anh nhé!
Đôi bàn tay trắng muốt đặt lên vai cậu ấy. Huy hơi mất tự nhiên, không quen với sự đụng chạm của người khác, tất nhiên Hân là một ngoại lệ.
– Thôi, anh không mệt!
– Anh cứ ngồi yên ở đó, kĩ thuật xoa bóp của em không tồi đâu.
Hai bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vai của Huy. Trong một khoảnh khắc, Kiều Khanh hếch mày, nhếch môi khiêu khích Hân.
Cô làm như không thấy gì, mắt dúi vào chiếc máy tính trước mặt dù trong lòng đang rất khó chịu.
– Ngại quá…Cô có thể pha thêm hai cốc cà phê cho tôi và anh Huy không?
Kiều Khanh nói vậy là muốn đuổi Hân đi, tạo khoảng không gian riêng cho hai người. Hân thừa hiểu điều đó nhưng vẫn gật đầu.
– Được.
Vì công ty của cậu ấy, những việc tương tự thế này cô đều làm được.


Kiều Khanh được đà, sai khiến Hân nhiều hơn, đồng thời cố gắng ở cạnh Huy mọi lúc.
Như bây giờ cũng vậy.
– Tôi có đặt một chiếc bánh ngọt. Phiền cô Ngọc Hân xuống lấy hộ tôi…
Hân mệt mỏi xuống tầng dưới. Chịu cơn giận của sếp tổng đã không phải dễ, giờ lại thêm một cô Kiều Khanh lắm chuyện chuyên sai vặt khiến mọi sức lực của cô như bị rút hết.
Thang máy bỗng nhiên hỏng.
Cô thở dài tự thấy khổ cho số phận hẩm hiu của mình rồi đi cầu thang bộ.
Mười tám tầng.
Mệt đến chết người. Hân xuống đến tầng một, nhận hộp bánh từ nhân viên giao hàng. Nhận hàng rồi mà thang máy vẫn chưa sửa xong. Cô ngồi đợi ở quầy tiếp tân. Đúng lúc đó thì điện thoại trong túi áo rung lên.
– Alo!
– …

– Được rồi. Tôi sẽ lên ngay.
Kiều Khanh thừa biết thang máy hỏng, cô ta có ý bắt Hân leo lên leo xuống cầu thang bộ, để cho cô ấy biết rõ cô ta không phải loại người dễ bỏ qua. Cô ta sẽ làm cho đối thủ của mình sợ quá mà chạy mất.

Hân lên đến tầng mười tám, nhịp thở đã không còn bình thường, sắc mặt tái nhợt, những bước đi không còn vững vàng. Cô xiêu vẹo bước qua bàn làm việc của Khánh Lâm.
Dáng đi của Hân làm cậu ta phải chú ý.
– Chị sao thế? Không khỏe à?
Hân cười hiền. Đôi môi khô ráp mấp máy.
– Tôi không sao.
– Em thấy chị không ổn đâu. Để em xin phép sếp rồi đưa chị về.
– Tôi nói là tôi rất khỏe mà. Cậu nhìn đi.
Thế là cô cầm hộp bánh, đi qua đi lại trước mặt Khánh Lâm để chứng minh cho cậu ta thấy cô không bị làm sao. Đến lượt thứ hai, cô không đứng vững nổi trên đôi giày cao gót mà ngã xuống sàn. Hộp bánh rơi xuống và tan nát.
Khánh Lâm vội vàng đỡ lấy cô. Nét mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
– Chị ốm rồi, để em đưa chị về.
Mặc cho Hân có từ chôi, Khánh Lâm nhấc bổng người cô lên. Thang máy đã sửa xong nên Khánh Lâm nhanh chóng đem cô đến hầm để xe và thả cô vào chiếc xe của mình rồi cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
– Tôi không cần cậu đưa về.
– Chị ngồi yên ở đó đi.


Mãi chưa thấy Hân lên, Huy cảm thấy hơi sốt ruột. Cậu gạt Kiều Khanh ra rồi ra ngoài tìm Hân. Kiều Khanh lẽo đẽo chạy theo sau.
Thứ cậu thấy đầu tiên là chiếc bánh ngọt phủ kem rơi trên sàn. Không thấy cô ấy và cả tên trợ lí cũng biến mất.
Kiều Khanh thấy chiếc bánh rơi tan nát dưới đất, trong lòng dấy lên một sự khó hiểu. Không lẽ đây là cách phản lại tình địch của Hân??
Huy vội vã gọi điện thoại cho Hân. Nửa phút sau, có tiếng nói vọng lại.
– Alo!
– Em đang ở đâu?? — Huy hỏi như gắt vào điện thoại.
– Tôi đang ở nhà.
– Ở nhà? Em về nhà trong khi vẫn đang trong giờ làm việc? Khánh Lâm đâu?
– Tôi có việc nên phải về nhà gấp. Xin lỗi vì không báo trước với anh. Khánh Lâm không ở đây. Là tôi tự bắt taxi về. Chào anh!
Hân cúp máy, không cho cậu cơ hôki hỏi rõ ngọn nguồn của sự việc.
Kiều Khanh đứng một bên, nghe được chừng đó cô ta cũng hiểu được vài chuyện.
– Cô thư kí của anh ý thức quá tồi. Có khi cô ấy lại đang đi với trợ lí của anh cũng nên. Lỡ như hai người đó lén lút sau lưng anh…
– Em im đi!!
Cậu quát. Kiều Khanh giật mình, chưa bao giờ thấy cậu ấy giận dữ thế này. Đôi mắt vằn lên những tia đỏ, cánh môi hơi mím lại.
Rồi đấy… Là vì Trần Ngọc Hân…
Kiều Khanh cười khinh thường.
– Loại phụ nữ như cô ấy không đáng để anh bận tâm.
– Im mồm!!!
Bị cậu quát lần thứ hai, cô ta tức giận bỏ đi.
Huy không muốn nghĩ đến cảnh cô ấy và Khánh Lâm lén lút sau lưng cậu. Cô ấy có thể nói dối nhưng cậu vẫn tin tưởng là cô ấy sẽ không lừa gạt cậu, rằng cô ấy đang ở nhà và không đi với Khánh Lâm. Chuyện này coi như cậu bỏ qua.



Hân đi làm lại vào ngày hôm sau.
Đầu thì vẫn hơi nhức, chân tay có hơi rã rời, nhưng cô vẫn muốn đến công ty.
Hôm nay Kiều Khanh không đến công ty, không khí dễ chịu hẳn. Khác với dự tính của cô, cậu ấy không hề tra hỏi cô điều gì. Cậu ấy hình như đang tức giận.
– Em nghỉ làm không xin phép. Đây là hình phạt.
Huy đưa cho Hân một xấp giấy tờ. Rồi lại đặt xuống trước mặt cô vài tờ văn kiện.
– Xử lí và mau đem cho phòng kế toán. Nội trong hôm nay, em phải làm xong.
Ngần ấy công việc, cô sao làm nổi. Cô định bụng nói hết với cậu ấy, mà nghĩ lại về bản hợp đồng của công ty với tập đoàn SC nên thôi, cắn răng mà cố gắng để hoàn thành công việc.

Mỗi lần Hân đi qua bàn làm việc, Khánh Lâm đều đưa mắt nhìn cô. Hân trang điểm đậm hơn để che đi khuôn mặt phờ phạc, cô mặc áo dày hơn để giấu đi dáng đi yếu ớt… Cô ấy vẫn chưa khỏe…
Đợi Hân xuống tầng dưới. Khánh Lâm liền vào phòng sếp tổng.
Huy không để ý, bởi những lần cậu ta vào đây chỉ để lèo nhèo về thứ gì đó. Không giống như thường ngày, trên mặt Khánh Lâm lỗ rõ vẻ nghiêm túc.
– Sếp! Em có chuyện cần nói.
– Chuyện gì?
– Sếp đừng bắt Hân chạy đi chạy lại nữa. Hãy để em làm đi.
– Cô ấy kể khổ với cậu?
Khánh Lâm thở hắt.
– Đã vậy rồi thì dù Hân có không cho phép em cũng phải nói cho sếp biết. Hôm qua cô ấy mệt, em thấy không ổn nên em đưa cô ấy về. Mấy ngày liền sếp bắt cô ấy làm việc, cả cái cô Kiều Khanh đó nữa, hai người muốn tra tấn cô ấy hả? Cô ấy mệt lả người ra rồi. Em cứ nghĩ sếp thương cô ấy, nhưng đến thời điểm này thì em thất vọng hoàn toàn về sếp.
– …
– Nếu sếp không cần cô ấy nữa… Hãy để cho em cơ hội. Em không ngại yêu người lớn hơn tuổi.
Choang!!!
Chiếc cốc sứ bị Huy đập nát.
– Cậu ra ngoài đi!
Khánh Lâm biết sếp giận nên ra ngoài. Cậu ta đã suy nghĩ rất kĩ càng, chỉ có cách này mới “thức tỉnh” được sếp của cậu. Để Hân chịu khổ mãi cậu ta thấy không nỡ. Mong sao cách này giúp hai người đó tiến thêm được một bước.
Huy ở trong phòng làm việc.
Trái tim đau đớn như bị khoét một lỗ lớn.
Cô ấy làm cậu thất vọng. Cô ấy đúng là giấu diếm cậu. Cô ấy không nói cho cậu biết Khánh Lâm đưa cô ấy về. Đó là cô ấy không tin tưởng vào cậu.
Còn những lời Khánh Lâm nói, cậu thấy rất tức giận. Cả đời này cậu không cho phép ai cướp đi người của cậu. Dù người đó có là ai đi nữa.


Tối muộn.
Màn đêm buông xuống, gió lạnh cũng tràn về.
Hân ở lại công ty trong khi mọi người đã về hết. Vừa đói lại vừa lạnh, còn chút xíu nữa, cô gắng gượng làm hết công việc. Cậu ấy đã nói chỉ cho cô làm trong ngày hôm nay.
Cũng lạ thật, chưa hết ca sáng cậu ấy đã bỏ về. Chuyện cô chưa từng thấy ở Huy. Nhưng cô không dám hỏi cậu, hỏi Khánh Lâm thì cậu ta bảo sếp có việc.
Cô mệt nhoài nằm dài ra bàn. Một trang giấy nữa là xong rồi mà đôi mắt cứ díu lại. Đầu óc thì choáng váng…



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.