Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 47: Cậu ấy… có vợ rồi
Mùa đông đang dần tới. Không khí lạnh buốt.
…
…
Hân đi làm vào hai ngày sau.
Khánh Lâm thấy mặt cô thì sung sướng ra mặt.
– Chị xinh đẹp đã đến rồi. Hai ngày không được gặp chị em tưởng mình đã chết rồi cơ…
– Tôi thấy cậu còn tươi tắn hơn lúc tôi ở đây.
Khóe môi cậu ta cưng cứng.
Mất hết cả hứng, cô ấy lại có thể tạt cho cậu ta một gáo nước lạnh trong khi cậu ta đang tràn đầy nhiệt huyết như thế.
Cậu ta lườm lườm cô.
Hân khoanh tay trước ngực, chọi mắt với cậu ta.
– Chị đừng gây thù hằn với em. Nói cho chị biết là em biết nhà chị rồi đó…
– Có phải cậu đang rất muốn đánh bom liều chết với tôi không?
– Đúng!
– Tốt! Nhưng trước đó tôi sẽ thuê tay chân đem cậu sang Trung Quốc bán nội tạng.
– Chị… — Cậu ta nghiến răng, chỉ ngón trỏ vào mặt cô — Chị… dám…
Hân cười mỉm, vỗ bốp bốp lên vai cậu ta.
– Tôi phải đi làm việc đây. Không rảnh chơi trò đôi co với trẻ vị thành niên như cậu.
Nói rồi cô bỏ vào phòng tổng giám đốc. Để lại tên Khánh Lâm đang bừng bừng lửa giận. Lần đầu tiên, cậu ta bị một chị gái “xỉ nhục” và dọa nạt như thế. Còn gì nữa nhỉ? Trẻ vị thành niên hả?
Thật là bất công… Cô ấy cậy có sếp tổng chống lưng nên mới lên mặt bắt nạt cậu ta. Cậu ta phải đi báo cáo sếp tổng ngay.
Nghĩ là phải hành động.
Khánh Lâm lấy tinh thần, hùng dũng bước vào phòng tổng giám đốc như sắp ra trận đánh giặc.
Thấy sếp tổng. Cậu ta liền kể lể nỗi oan ức.
– Sếp! Chị dâu… À nhầm… Chị gái xấu xa đó… — Cậu ta chỉ vào Hân — … bắt nạt em.
Hân chớp chớp mắt, mặt giả nai.
– Cho dù tôi không may biết chuyện cậu thích anh Tú ở phòng PR nhưng cậu cũng không cần phải hoảng loạn đến mức làm xấu mặt tôi trước thằng… à… sếp chứ. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật này cho cậu, tuyệt đối không tiết lộ với ai chuyện cậu là gay đâu.
– Chị… chị…
Mặt Khánh Lâm méo mó như sắp khóc, đưa mắt sang sếp tổng cầu cứu. Tưởng đâu sếp tổng sẽ rủ lòng thương, ai mà biết sếp không thèm để ý đến cậu ta.
Huy quay sang Hân.
– Cô đem cái này xuống bộ phận PR.
Hân nhận lấy tập giấy, đi qua Khánh Lâm, cô thả cho cậu ta một câu.
– Muốn chơi tôi hả? Còn khuya nha!!!
Hân ra khỏi cửa, Khánh Lâm nhìn sếp oán trách.
Sếp lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt như muốn nói : “Thì ra cậu là gay”
– Sếp đừng nghe cô ấy nói linh tinh. Em… em thẳng.
– Tôi đâu có bảo cậu cong.
Hết đỡ nổi.
Khánh Lâm thất bại trở về phòng trợ lí.
…
…
Hân đem tài liệu xuống bộ phận PR với tâm trạng vui vẻ.
Mọi người khá là rảnh rỗi, tụm vào buôn chuyện. Cô cũng quen biết với mấy anh chị trong phòng liền ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh hóng chuyện.
– Mấy chị đang buôn gì đó?
Chị Như, vua hóng hớt của công ty nhanh nhảu buôn tin.
– Tôi mới nghe được một tin cực kì hot, cực kì sốc. Mấy cô thử đoán xem đó là tin gì?
Mấy cô mấy chị nháo nhào, không khỏi tò mò.
– Giá cổ phiếu tăng đột biến?
– Trung tâm thương mại giảm giá sốc hả?
– Britney Spears đến Việt Nam đúng không?
– …
Chị Như xua xua tay với lời đoán già đoán non của mấy cô đồng nghiệp.
– Các cô đoán vớ vẩn là giỏi thôi. Tôi vừa biết một tin…
– Tin gì chị nói nhanh lên.
– Sếp tổng đã có vợ.
Nụ cười trên môi Hân tan biến ngay khi chị Như vừa dứt câu nói.
Cậu ấy… đã có vợ…
Tim cô như bị bóp nghẹt.
Mấy chị em không khỏi sửng sốt.
– Trời ơi!!! Tin được không vậy?
– Đảm bảo luôn. Tôi còn thấy sếp nhà mình vào trung tâm thương mại mua sắm với vợ nữa mà. Cô ấy xinh khủng khiếp luôn. Trông họ rất là đẹp đôi. Ngưỡng mộ chết mất.
– Đến giờ này thì mấy cô hết mơ mộng rồi nhé.
– Có ai mơ mộng gì đâu. Trèo cao là ngã đau đấy.
– Tôi chưa kể hết đâu. Nghe nói cô vợ của sếp rất ghê gớm. Phát hiện đứa nào léng phéng với sếp là hạ gục ngay.
– Bằng cách nào mới được chứ?
– Thời buổi này thì còn lạ gì mấy kiểu đánh ghen nữa. Không tạt axit thì cũng thuê côn đồ đánh ột trận, thích cảm giác mạnh thì tự tay xử lí rồi quay cờ-líp ắp phây búc.
– Còn lên báo lá cải cho thối mặt người ta nữa.
– Xinh mà ghê gớm quá!
– Thế tôi mới nhắc, các cô đừng dại mà lại gần sếp. Không chừng trên người sếp có gắn máy nghe trộm đấy.
– …
– …
– Nghe đâu vợ sếp là con gái của chủ tịch tập đoàn SC. Gia thế không bình thường đâu.
Mọi người trầm trồ.
– Kinh thật.
– Môn đăng hộ đối đấy chứ. Mấy cô nghĩ mà xem, người như sếp tổng, đẹp trai nhà giàu, tất nhiên phải lấy cô gái như vậy. Không lẽ lại đi lấy một cô gái tầm thường, gia thế bình thường?
– Cô nói cũng phải.
– …
Từ đầu đến cuối Hân không tham gia vào câu chuyện. Nhưng từng câu từng chữ bọn họ nói đều lọt vào tai cô.
Lồng ngực đau nhói.
Người thích mơ mộng là cô mới đúng. Suốt sáu năm qua cô không qua lại với tên con trai nào. Đối với đàn ông ở châu Âu, họ rất thích những cô gái châu Á như cô, họ tán tỉnh, lân la đến cạnh cô nhưng cô đâu có bận tâm, trong lòng vẫn nghĩ đến cậu ấy.
Cậu ấy thì đã có vợ rồi mà còn cho cô mơ mộng về cậu ấy. Đồ tồi!
Cô đứng dậy.
– Em về phòng đây ạ.
Cô ra đến cửa, chị Như nói với theo.
– Em cũng phải cẩn thận đấy nhé. Bị vợ sếp hiểu nhầm lại khổ cái thân ra.
Hân nở nụ cười miễn cưỡng.
– Vâng. Em biết rồi ạ.
…
…
Cô về phòng tổng giám đốc. Thấy Huy ngồi bên bàn làm việc, một cảm giác chua xót ngấm đều trong cơ thể.
Tâm trạng không tốt tất nhiên làm việc cũng chẳng đâu vào đâu. Làm việc chung một phòng với cậu ấy, rất khó thở.
Ngày hôm sau cô xuống phòng thiết kế. Lại được nghe tin sốc từ mấy cô đồng nghiệp.
– Nghe tin gì chưa? Mấy ngày nữa là cô Kiều Khanh bên tập đoàn SC sẽ đến kí kết hợp đồng làm ăn với công ty ta đấy.
– Tôi thấy cô Kiều Khanh gì đó lên báo mấy lần rồi, xinh đẹp khỏi chê luôn.
– Cô ấy là vợ sếp nhà mình đấy.
– Hả?? Gì cơ?? Chắc không??
– Đảm bảo một trăm phần trăm luôn.
– Cô ấy về đây để bắt tay làm việc với công ty ta. Nói vậy thôi chứ tôi nghĩ là cô ấy về xem sếp tổng làm việc thế nào, có cô nào dòm ngó không thôi.
– Chị nói cũng phải. Làm gì có chuyện tự dưng vợ đến công ty của chồng chỉ vì công việc.
– …
Hân lủi thủi lên tầng mười tám. Bắt gặp Khánh Lâm, cô gặng hỏi.
– Này! Nếu tôi ra đây ngồi làm việc với cậu, cậu thấy thế nào?
Khánh Lâm đưa tay vuốt cằm, ra vẻ là người thông thái.
– Để xem xét thái dộ của chị đã. Em còn chưa hỏi chị cái tội làm em bẽ mặt trước mặt sếp.
– Tôi không đùa đâu đó.
Khánh Lâm nhìn kĩ Hân, rất tiếc là không thể tìm ra một chút đùa cợt từ cô ấy. Cậu ta đột nhiên rú lên, cười sằng sặc.
– Em đã chờ điều này từ rất lâu rồi.
Cậu ta sướng đến mức nhảy tâng tâng, ôm lấy hai vai Hân mà lắc điên đảo.
Đúng lúc đó thì Huy bước ra.
Thấy cậu, Khánh Lâm liền buông Hân ra, cười méo mó.
Cậu cau mày, cậu rất ghét thằng con trai nào dám động chạm vào người Hân ngoài cậu. Ngay vừa nãy thôi cậu thấy tên Khánh Lâm ôm cô nồng nhiệt, cô vẫn để cậu ta như vậy. Cậu thật sự muốn đấm cho tên trợ lí của mình vài trận.
Cậu hỏi.
– Chuyện gì?
– Vào trong rồi nói.
Hân đáp, rồi vào trong phòng tổng giám đốc.
Cậu trừng mắt dọa Khánh Lâm rồi mới vào phòng theo Hân.
…
…
Chuyện lớn…
– Tôi muốn chuyển ra phòng trợ lí với Khánh Lâm để làm việc.
Huy không hiểu cô ấy muốn làm gì, mấy tuần qua vẫn làm việc bình thường rồi bỗng dưng muốn chuyển ra phòng khác làm việc.
– Tại sao?
Hân trả lời câu hỏi của cậu bằng một câu không hề ăn nhập.
– Để tôi về phòng PR làm việc cũng được, đúng chuyên môn của tôi, hiệu suất làm việc sẽ tốt hơn…
Huy đẩy Hân vào tường, hai tay chống lên tường, đầu cậu cúi xuống, ánh mắt tức giận.
– Tôi hỏi em lí do là gì?
– Nhìn mặt anh tôi không thở nổi.
.
“Nhìn mặt cậu tớ không thở nổi”
.
Sáu năm trước, cô cũng nói với cậu câu tương tự. Một câu nói đơn giản với cô ấy, đối với cậu thì rất đau.
– Em ghét tôi lắm hả?
Cô cắn môi, tránh ánh mắt của cậu ấy.
– Ừ!
Cậu buông tay, nhìn cô thêm một giây rồi bước ra giữa phòng. Giọng nói trầm ấm cất lên đầy quyền lực.
– Em đã ghét tôi như vậy, tôi sẽ để em phải đau vì tôi.
– Ý anh là gì?
Cậu quay lại, cười nhạt.
– Tôi không cho phép em ra khỏi căn phòng này, nếu em muốn rời khỏi công ty này… Sẽ chẳng công ty nào dám tuyển dụng em vào làm việc. Tôi không nói đùa.
Cậu bỏ ra ngoài.
Còn cô ở trong phòng một mình. Thẫn thờ. Nói ghét cậu thật khó. Nhưng cô đã thừa nhận dù cho điều đó chẳng đúng sự thật.
Cậu ấy đã có vợ rồi sao còn thích bắt ép cô như vậy. Cô cũng đau lắm, muốn giữ cậu ấy lại. Lí trí của cô không cho phép điều đó. Nếu cô còn muốn níu cậu ấy lại, cô sẽ là kẻ đi phá vỡ gia đình người khác. Cô không làm nổi nên sẽ nhận nỗi đau về mình.
…
…
Trốn tránh không được, thôi thì hãy cứ đối mặt.
Bộp!!!
– Làm hết đi.
Huy để một chồng tài liệu xuống mặt bàn làm việc của cô, lạnh lùng để lại một câu nói rồi bỏ đi.
Hai mươi phút sau…
– Pha cho tôi một cốc cà phê.
Một tiếng sau…
– Rót trà đi.
Giờ làm việc của buổi chiều…
– Giảm nhiệt độ của điều hòa xuống.
– …
Cô quay cuồng với công việc, với những việc cậu ấy sai khiến.
Những ngày tiếp theo cũng như vậy.
– Đem tài liệu này xuống cho giám đốc nhân sự.
– Mang đến phòng kế toán.
– Gửi cho phòng hành chính.
– Tiện thể pha cho tôi cốc cà phê.
– Cách một tiếng phải để được một cốc cà phê trước mặt tôi.
– Ghi lại lịch làm việc của tôi đem in và cho tôi một bản.
– …
Hiện tại thì cô là thư kí kiêm nhân viên PR kiêm chân sai vặt.
Cũng được vài ngày như thế này rồi. Cậu ấy không thèm nhìn cô, bao nhiêu công việc đều đổ cho cô làm, ngay cả những việc trước kia cô chưa từng biết cũng phải làm.
Cô làm sai gì đó cậu sẽ mắng.
– Đây là cái gì? Tôi bảo em xử lí, em làm ra cái gì vậy hả?
– Có đúng là em tốt nghiệp đại học loại giỏi không vậy?
– Việc này là dễ nhất, em không làm nổi. Đừng nói với tôi là em muốn ngồi không ăn lương…
– …
Cô im lặng, ngoan ngoãn nghe lời cậu. Cậu ấy bảo làm gì cô cũng làm không một lời phản bác. Một thời gian nữa cậu sẽ chán mà thả cô ra thôi.
…
…
Một ngày dài lại qua đi.
Cô mệt mỏi nằm dài trên giường. Nghĩ tới cậu lại cảm thấy đau buốt cả con tim.
Cánh cửa mở ra, bà Trần bước vào với ly sữa nóng trên tay.
Cô ngồi dậy nhận lấy ly sữa từ mẹ mình.
– Dạo này con mệt quá mẹ ạ.
– Có công việc nào là không mệt đâu. Con với thằng Huy thế nào rồi.
Cô xoay xoay ly sữa trong tay, đáp một cách hờ hững.
– Vẫn bình thường ạ.
– Có tiến triển gì không?
– Mẹ đừng có vội thế được không? Con hứa sẽ dắt về ẹ một chàng rể tử tế. Nhưng đó là chuyện của tương lai, bây giờ con vẫn còn trẻ. Còn cậu ấy… Con với cậu ấy là bạn bè bình thường thôi. Cậu ấy có vợ rồi mẹ.
Bà Trần không khỏi ngạc nhiên.
– Con nói gì? Nó có vợ?
– Vâng. — Cô đặt ly sữa rỗng vào tay bà Trần — Thôi mẹ đi ngủ sớm đi. Mai con còn phải đi làm sớm.
…
…
Một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cổng công ty. Cửa xe mở ra, một cô gái trẻ tuổi với gương mặt xinh đẹp bước xuống.
Cô ta cười nhẹ rồi bước thẳng vào trong, theo sau là một tên thư kí.
Mọi người nhìn cô ta tò mò.
Vài tiếng thì thầm bàn tán vang lên.
– Đấy chẳng phải cô Kiều Khanh của tập đoàn SC sao???
– Ngoài đời còn xinh hơn trên ảnh bìa tạp chí.
– Vợ sếp đấy.
– …
Cô ta nhếch khóe môi. Những lời bàn tán này cô ta đã nghe quá nhiều rồi. Cũng chẳng ảnh hưởng gì đến địa vị và danh tiếng của cô ta.
Cô ta, tức Kiều Khanh, bước qua một loạt nhân viên của công ty, tiến về phía thang máy cùng với tên thư kí đi theo sau.
.
Hân khó nhọc bê đống giấy tờ xuống tầng một. Huy lại sai vặt cô đấy mà.
Giấy tờ này không phải ít, nó xếp cao như núi, che cả tầm nhìn của cô.
Hân cứ đi theo cảm tính.
Bụp!!
Đáng tiếc là cảm tính không thể chính xác bằng đôi mắt tự nhìn đường. Hân va phải người khác, đống giấy tờ rơi tung tóe trên sàn.
– Tôi xin lỗi. Rất xin lỗi… Tôi…
Hân hớt hải xin lỗi. Đến khi ngẩng đầu lên liền im bặt.
Cô đã thấy ảnh cô ta trên bìa một tờ tạp chí. Cô gái mà mọi người vẫn đồn thổi là vợ của sếp tổng
Kiều Khanh nhìn cô, dù rất tức giận nhưng vẫn phải nở nụ như không có gì với Hân. Tên thư kí của Kiều Khanh, tên Từ Minh nhìn cô chán ghét.
– Mắt cô để vào đâu rồi hả?
Cô cúi gằm mặt.
– Xin lỗi! Là do tôi không để ý…
– Chuyện gì vậy?
Huy đã bước nhanh đến chỗ cô và Kiều Khanh đang đứng, Khánh Lâm đi theo sau cậu.
Cậu quét mắt, liền đoán ra ngay vấn đề.
Kiều Khanh đứng đó nở nụ cười dịu dàng.
– Không có gì đâu. Nhân viên của anh chẳng may va phải em thôi.
Hân nhìn sang Huy, cậu ấy chẳng hề có biểu cảm nào.
– Xin lỗi cô, xin lỗi sếp. Tôi sẽ lo việc ở đây.
Hân ngồi thụp xuống, nhặt nhanh những tờ giấy rơi tung tóe trên sàn.
…
…
Hân đem tâm trạng nặng nề trở về phòng tổng giám đốc.
Một cảnh tượng đáng lẽ ra cô không nên thấy thì cô đã thấy.
Kiều Khanh đang ôm Huy, hai cánh tay trắng muốt của cô ta vòng ra sau tấm lưng rộng của cậu ấy. Vì cậu ấy quay lưng lại nên cô không biết cậu ấy có biểu cảm ra sao. Mà có sao thì đâu liên quan gì đến cô, họ là vợ chồng, ôm ấp nhau là chuyện thường tình. Là cô vào phòng không đúng lúc
Kiều Khanh phát giác được có người đang nhìn mình liền buông người Huy ra. Đôi mắt cô ta nheo nheo lại khi thấy Hân.
– Cô không biết gõ cửa à?
– Tôi xin lỗi. Tôi sơ ý quá.
Hân xin lỗi qua loa rồi về bàn làm việc của mình trong ánh mắt ngỡ ngàng của Kiều Khanh.
– Cô làm việc ở đây?
– Cô ấy là thư kí của anh.
Huy đáp gọn rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa.
Kiều Khanh gật đầu. Trong lòng thấy không ưa nổi Hân.
– Ra vậy!
Kiều Khanh ngồi xuống cạnh Minh Huy. Cậu nhìn qua chiếc bàn kính trống trơn, có chút không hài lòng.
– Em còn ngồi đó làm gì? Mau đi pha cà phê đi.
Hân rời khỏi phòng, vài phút sau quay lại với hai tách trên tay và đặt xuống trước mặt đôi trai gái.
Kiều Khanh nhận lấy, cười thân thiện.
– Cảm ơn!
Hân im lặng, lặng lẽ quay lưng rời khỏi phòng tổng giám đốc.
.
Chấp nhận nỗi đau là một điều thật khó.
.
Trợ lí Khánh Lâm thấy cô ló mặt thì kéo cô ra một góc để tâm sự.
– Chị có sao không? Cô Kiều Khanh đấy không ngược đãi chị đấy chứ?
Hân gạt tay cậu ta, thều thào.
– Tôi ổn.
– Cái cô Kiều Khanh đấy chẳng có gì hay ho. Và cả cái thằng thư kí của cô ta nữa, tên Từ Minh thì phải. Ối giời ơi em ghét hắn phát điên luôn. Cứ ỏng ẹo như thằng bê đê. Ngứa cả con mắt…
Cô bất chợt phì cười.
– Kể thế được rồi. Tôi cũng thoải mái hơn một chút. Cảm ơn cậu!
Hân bỏ đi, Khánh Lâm vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó.
…
…