Chết Vì Cái Đẹp

Chương 46: True kiss


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 46: True kiss

Nhiệm vụ đầu tiên của cô ở công ty là phải kí được hợp đồng với tập đoàn bên Pháp. Đây là vụ làm ăn lớn, không kí được hợp đồng thì sẽ lỗ lớn. Vì vậy mà cô cảm thấy rất áp lực. Bao nhiêu công sức của đồng nghiệp có thể bị đập nát vì cô. Dù đã được thực tập đâu vào đấy nhưng cô vẫn thấy lo.
Cô được sếp tổng cho làm gương mặt đại diện của công ty. Phải thuyết phục được đối phương… Cô thầm nghĩ đây chỉ là do cậu ấy muốn thử năng lực của cô. Rồi cô sẽ chứng minh cho cậu ấy thấy.
Ngày hôm sau…
Đại diện tập đoàn bên Pháp xuống máy bay. Công ty lập tức cử người đi đón tiếp.
Cô ăn mặc nhã nhặn, nói chuyện lịch sự, nói tiếng Pháp trôi chảy, giọng nói đi vào lòng người nên bước đầu đã rất thành công. Cô cũng bớt lo hơn một chút.
Những công việc tiếp sau đó đều diễn ra thuận lợi. Thỉnh thoảng cô lại bắt gặp ánh mắt sâu hun hút của Huy đang nhìn mình. Cô chỉ cười nhẹ.
Sau bữa tối cuối cùng cô cũng cầm trên tay được bản hợp đồng có chữ kí của đại diện tập đoàn bên Pháp. Cô mừng rơn… Không ngờ cảm giác chiến thắng nó tuyệt vời như vậy.
Mười giờ tối cô mới về đến công ty, thu dọn đồ đạc để đi về.
Cô mệt nhoài, ngồi phịch lên chiếc ghế xoay cạnh bàn làm việc, cở đôi giày cao gót ra. Bàn chân đã sưng phồng lên. Suốt cả ngày cô chạy đi chạy lại, bận rộn đủ thứ việc nên không cảm thấy đau, bây giờ thảnh thơi hơn rồi thì thấy đôi chân tê nhức.
Hân chán nản nhìn hai bàn chân sưng tấy.
Cánh cửa phòng mở ra. Cô liếc sang, không ngờ đến sự xuất hiện của Huy vào lúc này. Trên tay cậu ấy có cầm một túi bóng nhỏ.
Cô nhìn cậu đang bước đến gần mình, không hiểu cậu ấy muốn làm trò gì.
Cậu ấy đến gần cô, một chân quỳ xuống. Rồi cầm bàn chân nhỏ nhắn của cô đặt lên đùi mình. Bàn tay đấy chạm vào vết thương, người cô khẽ run nhẹ.
– Đau hả? — Cậu ấy vừa mở chiếc túi ni lông vừa hỏi.
– Không đau lắm…
Câu nói chưa dứt. Cậu bóp nhẹ chân cô.
– Ahhh!!! Đau. — Cô nhăn nhó, trán rịn mồ hôi.
Cậu hừ lạnh.
– Đau thì cứ bảo là đau.
Cậu lấy một tuýp thuốc ra và nhẹ nhàng bôi thuốc lên hai bàn chân sưng tấy của cô, rất nhẹ nhàng. Hơi ấm từ cậu như len lỏi, quấn lấy trái tim cô.
Nhìn cậu ấy quan tâm cô thế này, cô lại nhớ đến ngày xưa, lúc nào cũng được cậu ấy lo lắng, thích thế mà cô toàn cằn nhằn cậu ấy.
Cánh cửa bật mở.
Khánh Lâm vừa đặt chân vào phòng liền thấy ngay cảnh tượng trước mắt. Cậu ta sững sờ, mở to đôi mắt kinh ngạc ra mà nhìn.
Một người là cấp trên, một người là cấp dưới, họ đang làm trò tình cảm. Cấp trên bôi thuốc cho cấp dưới. Quả là một cảnh tượng hiếm gặp.
Cậu bôi thuốc cho cô ấy xong, đứng thẳng dậy, thấy ngay bản mặt đờ đẫn của Khánh Lâm. Đôi lông mày cau lại.
– Cậu nhìn gì vậy?
Khánh Lâm cười gian, tay xách một đôi dép đến cạnh hai người họ.
– Không có gì. — Cậu ta đặt đôi dép xuống sàn — Chị Ngọc Hân, đừng mang vẻ mặt không biết gì đó ra, cám dỗ em lắm đó.
Khánh Lâm nháy mắt với Hân rồi quay đi, liền nhận ngay cái quắc mắt của sếp tổng. Cậu ta đứng khép nép, cười hì hì.
– Sếp cứ vui vẻ. Em… Em không làm phiền nữa.
Cậu ta ra khỏi phòng, đóng cánh cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Cô nhìn cậu, hàng mi chớp chớp, mặt hí hửng.
– Ý cậu ta là trông tôi rất quyến rũ đúng không?

Mặt cậu tối sầm, trông rất khó coi. Thật là chỉ muốn đánh cho cô ấy một trận. Bị một thằng ranh trêu chọc hình như là rất vui.
Hân nhìn cậu ấy, chẳng hiểu sao mặt mày cậu cứ bí xị như thế. Cô nghĩ lại xem mình có nói sai chỗ nào không thì thấy cậu ấy hầm hầm.
– Đi về!
Cô ủ rũ.
– Đôi dép đó cho tôi à?
Chân cô bây giờ đau lắm, đi giày cao gót vào nữa chắc cô không đi nổi. Lòng thầm nghĩ sếp tổng bảo Khánh Lâm mua ình.
Từ vài hôm trước cậu hay thấy cô cứ được ngồi nghỉ là lại cởi giày, cậu liền phát hiện ra vấn đề. Cậu đi mua thuốc, bảo Khánh Lâm đi mua cho cô một đôi dép lê, Khánh Lâm thắc mắc mua dép lê về làm gì liền bị sếp tổng dọa cho sợ chết khiếp.
Đôi dép là mua cho cô. Nhưng phải xem sếp tổng có hứng cho không đã. Ai kêu vừa nãy cô bị tên Khánh Lâm trêu ghẹo cô còn dám mang nét mặt tí tởn đó ra hỏi cậu : “Ý cậu ta là trông tôi rất quyến rũ đúng không?”
Thế là cậu giận. Cứ như thế có ngày cô bị người đem đi “thịt” lúc nào cũng không hay.
– Không phải!
Hân xị mặt. Thất vọng tràn trề.
Huy quay lưng bước đến phía cửa ra vào và đóng cánh cửa lại.
Cậu ấy là đồ khốn. Vẫn như ngày xưa hay bắt nạt cô. Tưởng lớn hơn rồi thì tốt hơn một chút, ai mà biết càng lớn cậu ấy càng xấu tính. Dù dép không phải mua cho cô thì cũng nên cho cô mượn chứ, vừa nãy còn tự tay bôi thuốc cho cô mà, đã thương thì thương cho chót, mặt hằm hằm thế sao cô dám mở miệng để mượn dép.
Cậu ấy cho đi làm diễn viên được đấy, lúc bôi thuốc cho cô thì tình cảm mặn nồng lắm, cô hỏi một câu thì mặt đen sì lại như đít nồi cháy.
Hân đặt bàn chân phải xuống sàn gỗ, cảm thấy đi chân trần cũng không đau lắm nên đặt tiếp bàn chân trái xuống sàn nhà. Cô cúi người cầm đôi giày cao gót lên và khập khiễng bước đi.
Cạch!
Cô giật mình ngẩng đầu lên thấy ngay một bóng dáng cao lớn đang bước nhanh đến.
Cậu vòng ra sau cô, thuận tay bế xốc cô lên.
– Này này, làm gì vậy? Bỏ tôi xuống.
Cô vùng vẫy trên tay cậu.
Cậu chẳng bận tâm. Bế cô ra ngoài hành lang.
– Đã bảo là thả tôi ra rồi mà. Sao anh thích bạo hành người khác thế hả????
Công ty lớn không còn ai nên cô thỏa sức mà gào thét.
Vào trong thang máy, cậu liền thả tay. Cô thuận thế cho chân xuống trước để người không bị rơi xuống đất. Nhưng cô quên mất là hai bàn chân của cô đang bị thương, cô vừa cho chân chạm đất, một cảm giác đau buốt ngấm vào cơ thể. Cô loạng choạng, cả người lảo đảo như người say sắp đổ ập xuống.
Cậu giơ tay đỡ lấy cô, kéo lại. Mặt cô vừa hay úp vào ngực cậu. Cô cảm nhận thấy hơi ấm từ khuôn ngực đang phập phồng của cậu, cả nhịp tim trầm ổn trong lồng ngực cậu nữa. Hương bạc hà quấn quanh người cô.
Hân đưa tay đẩy ra, Huy càng ôm cô chặt hơn.
Không biết có phải cô ở Pháp quá lâu hay do cô dùng nước hoa mà trên người cô có mùi hoa lavender rất dễ chịu. Cậu như bị chìm trong mùi hương đấy.
Cậu xót xa, bàn chân trắng trẻo của cô lại sưng tấy đỏ ửng, đến tự đi cũng không nổi. Nhưng cô vẫn cố chịu đựng, cả buổi chạy đôn chạy đáo hoàn thành nhiệm vụ của gương mặt đại của công ty. Cậu biết mình hơi ác khi giao một nhiệm vụ khó như vậy cho cô.
Nhưng cô đã làm rất tốt.
Tinh!
Cửa thang máy mở ra.
Cậu buông người cô, lại bế cô lên mặc kệ cô ấy có tỏ ý không cần giúp đỡ.
Khuôn mặt cô đỏ ửng. Không đâu đi ôm người ta, rất biết cách lợi dụng đấy.

Sáu năm… Khoảng thời gian chẳng ngắn cũng chẳng dài…
Cô chưa bao giờ thôi nghĩ về cậu ấy. Đêm cuối cùng cô ở nhà cậu ấy sáu năm trước, cô không có ý định thổ lộ tình cảm với cậu ấy, nhưng vì cô sợ sau này không bao giờ được gặp cậu nữa nên cô phải nói hết. Có vậy cô mới nhẹ lòng. Còn chuyện cô đột ngột lên máy sang Anh thì cô nghĩ không cần nói với cậu, cậu đã quyết định ở Mĩ luôn thì dù cô nói gì vẫn vậy.
Cô đến nước Anh được vài ngày, bà ngoại cô qua đời vì bệnh. Cô về Việt Nam sắp xếp lại mọi thứ rồi cùng bố mẹ sang Anh định cư, cô học năm cuối cấp ba ở một đất nước xa lạ, và không có cậu ở bên cạnh. Cô cắt đứt mọi liên lạc với cậu, ngay cả Vân Trang hay Kim Anh cũng không biết cô đi đâu.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô liền sang Pháp du học.
Khi về Việt Nam, cô đâu ngờ tới việc mình sẽ được gặp cậu ấy. Bị mẹ tống đi làm việc, không may lọt vào tầm ngắm của sếp tổng, bị bắt làm thư kí kiêm gương mặt đại diện của công ty,… Quan trọng hơn là ngày nào đi làm cũng được nhìn mặt cậu ấy.


Hầm để xe chỉ còn một chiếc ô tô của Huy. Cậu mở cửa xe rồi để Hân ngồi vào ghế lái phụ.
– Tôi tự về được.
Cậu nhướn mày.
– Cô đâu có mang xe.
Hân im bặt. Đúng là cô không cãi nổi với cậu ấy. Xe cô đem đi bảo dưỡng vẫn chưa lấy về, cũng muộn rồi nên cũng không dễ để kiếm taxi.
Trên cả quãng đường dài hai người đều im lặng. Cô đưa mắt ra cửa sổ, cậu tập trung lái xe.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một ngôi nhà có cánh cổng màu xanh thẫm.
Hân tháo dây an toàn rồi quay sang Huy.
– Vừa nãy anh bực mình cái gì vậy?
Huy trầm mặc vài giây.
– Cô không cần biết.
Cô trề môi. Không nói gì thêm.
– Hôm nay cô làm rất tốt.
Cậu đang khen cô kìa.
Côm tủm tỉm cười, mắt sáng long lanh, hai tay ôm lấy cánh tay đang đặt trên vô lăng của cậu.
– Tôi được thưởng bao nhiêu?
Dù đó chỉ là hành động vô thức của cô, nhưng cũng đủ để cậu rơi vào trạng thái lâng lâng. Nghe cô nói xong thì… tụt cả cảm xúc.
Khóe môi cậu nhếch lên.
– Tôi không ngờ cô là người tham tiền đấy.
– Tôi đâu có tham tiền. Được tiền thưởng cũng là điều hiển nhiên thôi. Khi tôi còn thực tập ở Pháp, tôi cũng chỉ là tham gia quảng cáo vài sản phẩm của doanh nghiệp, ra mặt nói vài lời “lừa đảo” đối tác cũng được thưởng một nghìn đô la đấy.
Cậu nhìn cô.
– Thế hả?
– Ừ. — Cô gật đầu.
– Thích thì sang Pháp mà kiếm tiền.

Cậu nói câu này xong cô liền đanh mặt, muốn băm nát cậu ra ngay bây giờ. Thật không muốn nhìn cái bản mặt đắc thắng khiêu khích người ta đó mà.
– Lớn rồi mà anh vẫn đáng ghét như vậy.
Cậu đưa tay che nụ cười trên môi. Trêu chọc cô là một thú vui không bao giờ chán.
Cô nhìn thấy hết, kể cả nụ cười nửa miệng của cậu.
– Sao anh cứ như một thằng cha đang trong tuổi dậy thì thế? — Cô ngừng lại vài giây — Tôi không được chứng kiến anh dậy thì nhưng nhìn biểu hiện của anh bây giờ thì tôi đoán ngày đó chắc anh cũng điên loạn lắm.
– …
– Tôi đoán đúng rồi chứ gì?
– …
– Này, đừng nhìn tôi kiểu đó chứ. Tôi vào nhà…
Cậu đột nhiên kéo cô lại gần và… hôn cô.
OMG!!!
Cô trợn tròn mắt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nụ hôn của cậu nóng bỏng, như muốn nuốt trọn cả đôi môi của cô. Với quá khứ, họ đã từng hôn nhau, nhưng chỉ là những cái chạm môi, còn ngay lúc này, đó là một nụ hôn thật sự. Người cô mềm nhũn, mọi sức lực như bị tiêu tan, đành để cậu muốn làm gì thì làm.
Một lúc sau, cậu mới chịu buông cô ra. Mặt cô đã đỏ ửng, đôi mắt lấp lánh nước. Cô bất động. Trong lòng không ngừng giằng xé.
Tại sao cô không đẩy cậu ấy ra và cho cậu ấy một cái tát hoặc đơn giản mắng cậu? Tại sao cô lại thấy mình xao động khi bị cậu ấy hôn?
Được rồi… Là do cô vẫn còn thích cậu ấy. Tình cảm sáu năm trước đã bùng cháy trở lại, không, phải nói là bùng cháy từ khi cô gặp cậu ở công ty. Không thể phủ nhận là hai người rất có duyên.
Cậu mở cửa xe bên ghế lái phụ rồi bế cô lên. Cô hốt hoảng bám lấy cổ áo sơ mi của cậu, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
– Ang dừng lại đi. Tôi xin anh đấy. Bố mẹ tôi sẽ nghĩ sao nếu thấy anh đem tôi vào nhà trong hoàn cảnh này?
Cậu chẳng buồn nghe, cứ bước thẳng vào nhà. Cô không nói cậu không nghe, vùng vẫy cũng không xong, chỉ có thể úp mặt vào người cậu vắt óc ra nghĩ kế đối phó với bố mẹ.
Ông bà Trần giờ này vẫn đang ngồi cạnh nhau xem phim tình cảm Hàn Quốc đầy tính nhân văn và thấm đẫm nước mắt. Bà Trần rưng rưng, còn ông Trần thì xem chăm chú.
Một tiếng động lạ xuất hiện…
Ông bà Trần đưa mắt ra phía cửa, bắt gặp ngay cảnh một đôi trai gái. Hai ông bà há hốc miệng.
Cô nằm trên tay cậu, cười như mếu, giơ tay lên chào bố mẹ.
– Chào… chào… bố mẹ… con gái của bố mẹ về rồi đây…
– Cháu chào cô chú! — Cậu chào lễ phép.
Bà Trần thẫn thờ.
– Huy đấy hả?
– Dạ.
– Sao hai đứa lại…
– Hân bị thương nên cháu đưa cô ấy về.
Ông Trần nghi hoặc.
– Hai đứa làm cùng nhau à?
– Ông nhìn mà không biết hả? Huy là cấp trên của con gái ông đấy. Lớn rồi có khác, đẹp trai ra nhiều quá.
Huy chỉ cười cho có lệ rồi xin phép đưa cô về phòng. Cậu thả cô xuống giường rồi đưa cô tuýp thuốc. Giọng uy hiếp.
– Chăm chỉ bôi thuốc, sẽ khỏi nhanh thôi. Tôi cho phép cô nghỉ hai ngày.
Cô cầm tuýp thuốc trên tay. Mặt đần ra vì… sướng… Hai ngày đấy, cô sẽ được ở nhà nghỉ dưỡng hai ngày… Huraaaa!!!
Tiếng xe hơi biến mất trong màn đêm.
Bà Trần vào phòng, ngồi xuống giường cạnh con gái, mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
– Sao không kể ẹ Huy là sếp của con?

– Mẹ còn nói. — Cô xị mặt — Nếu mẹ không nộp hồ sơ vào công ty của cậu ta con đã chẳng phải vất vả thế rồi.
– Có gì gọi là vất vả?
– Con bị bắt làm thư kí của cậu ta kiêm nhân viên PR, ngày chạy đi chạy lại hơn chục tầng, đã thế cậu ta con sai khiến con như ô sin. Thế này này, rảnh ra là “Lấy cho tôi cốc nước”, “Pha cà phê cho tôi”, “Lau hộ tôi cái bàn”, “Dịch tài liệu này cho tôi”,…
Cô kể ra một loạt và có thêm thắt vài câu cho nó… sống động.
Bà Trần thừa biết là cô thích nói quá lên. Còn lâu mà qua được con mắt tinh tường của bà. Bà mắng.
– Lắm chuyện! Huy đẹp trai, lại biết cách cư xử, gia thế tốt… Chị là chị hay thích bới móc lung tung, đúng y như bố chị.
Cô gặm gối, không dám cãi lời mẹ.
Bà Trần lên giọng dạy dỗ.
– Chị không nhanh là đứa khác nó cướp mất thằng Huy đi đấy. Tôi chỉ chấp nhận đứa con rể là thằng Huy thôi, đừng có mong dắt về ra mắt mẹ mày cái thằng tóc xanh tóc đỏ như hồi ở Pháp đấy.
– Mẹ. Đó là Jame, con đâu có thích cậu ta. Tại cậu ta tự ý đến gặp mẹ đấy chứ.
– Tôi không cần biết. Chị cứ liệu mà tấn công.
Rầm!
Bà Trần đóng mạnh cánh cửa.
Hân ngồi bần thần trên giường. Cô cũng muốn “tấn công” lắm, nhỡ cậu ấy đã yêu khác thì làm thế nào. Cô vẫn chưa đủ can đảm.


Khánh Lâm ngồi trực trong phòng làm việc của sếp tổng. Mặt dày như mặt thớt, bị đuổi thế nào cũng không chịu xách mông ra ngoài, lèo nhèo cả buổi với sếp tổng.
– Sếp! Anh nói rõ xem nào. Tại sao Hân xinh đẹp lại nghỉ?
Không ai trả lời.
– Hôm nay không thấy mặt cô ấy em nhớ lắm.
Im lặng.
– Sếp và cô ấy, rốt cuộc là mối quan hệ gì?
– …
– Thôi được. Sếp không nói thì thôi. Em đi tìm hồ sơ của cô ấy, tan ca em sẽ đến thẳng nhà cô ấy…
– Cậu vừa nói gì?
Ánh mắt của cậu như động vật ăn thịt thấy con mồi. Sắc mặt trông rất hung dữ.
Khánh Lâm nuốt nước bọt ừng ực, mặt tái mét.
– Em… em…
– Ra ngoài!
Cậu ta đành vác mặt ra ra ngoài. Hai phút sau lại quay lại để khoe chiến tích.
– Sếp… Em biết nhà cô ấy rồi. Số nhà 89, phố X, đường Y…
Cậu ta đột nhiên im bặt vì bị ánh mắt của sếp tổng dọa cho sợ đến xanh mặt.
Cậu ta lắp bắp.
– Sếp… Vài ngày nữa… Cô Kiều Khanh sẽ về đây…
– Biết rồi. Đi đi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.