Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 45: Tôi không muốn chờ thêm nữa
– Sao lại là cậu?
Đôi mắt to tròn của Hân nay lại mở to hơn vì người đứng trước mặt. Trong lòng không thể nào tự giải thích được sự xuất hiện của cậu ở đây.
Huy cúi xuống nhìn cô, đuôi mắt hơi cong.
– Sao lại không thể là tôi?
Cô bặm môi. Trừng mắt nhìn người trước mặt.
Sáu năm rồi, trông cậu ấy vẫn chẳng khác là bao, vẫn đẹp trai như vậy, ngoại trừ bản mặt xấu xa đấy đã trưởng thành hơn. Cậu ấy mặc quần âu màu đen, áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, hai chiếc cúc áo bị tháo ra một cách hờ hững. Mái tóc cậu ấy được cắt gọn, nhuộm màu nâu sẫm.
Đôi môi hồng của cô hơi chu ra.
Nhìn thế nào cũng thấy bộ đồ của hai người giống nhau. Cậu ấy biết hôm nay cô đến nên đi nhuộm tóc để cho nó… giống nhau chứ gì. Tóc cô đã nhuộm màu nâu sẫm từ sáu năm trước rồi và cô chưa từng thay đổi màu tóc.
Hân đã đoán đúng. Quần áo, màu tóc đều là do Huy cố tình. Vì cậu hiểu rõ cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ ăn mặc như vậy.
– Biết tôi là sếp ở đây nên vui quá hả?
– Không vui!
Hân quay mặt đi, tránh ánh nhìn như bức người của cậu ấy.
– Tôi rất vui, thật đấy.
Cô ngước lên và lập tức bắt gặp ánh mắt thâm tình của đối phương. Cô cụp mi mắt, quay đi.
– Tôi sẽ không làm việc ở đây đâu. Tôi về. Chào anh!
Hân đi được hai bước. Cổ tay liền bị siết chặt, rồi một lực kéo mạnh cô lại. Khi cô định thần lại thì đã thấy một bờ ngực ở ngay trước mắt, hơi thở ấm nóng vờn quanh đỉnh đầu xuống đến cổ. Hương bạc hà thoang thoảng bên cánh mũi.
Cô cúi mặt. Cảm giác vẫn ấp áp và an toàn như trước kia. Cô đã nhớ cảm giác này rất nhiều.
– Đừng trốn tránh. Chính cô là người nộp hồ sơ vào đây.
– Không phải tôi. — Cô thở hắt — Mà thôi, tôi sẽ không giải thích điều gì với anh.
Huy siết mạnh cổ tay Hân, làm cô ấy phải nhăn mặt lên nhìn cậu.
Giọng cậu nghiêm khắc, không có chút gì là đùa giỡn.
– Công ty tôi không phải nơi muốn đến muốn đi như cái chợ. Tôi dám đảm bảo đây là công ty tốt nhất trong thành phố. Mức lương ổn định, tùy vào từng công việc, bộ phận mà trả mức lương phù hợp, môi trường làm việc đáp ứng đủ mọi điều kiện. Suy nghĩ đi, và trả lời tôi ngay.
Cô giật tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của cậu.
– Không cần nghĩ, tôi sẽ không làm thuê cho anh.
Cô dứt khoát quay lưng.
Giọng nói trầm ấm cất lên theo từng bước chân của cô.
– Cô sợ đúng không?
Đôi chân cô dừng lại. Đứng yên một chỗ.
– Bởi vì cô sợ không có đủ năng lực làm việc ột công ty chi nhánh của công ty lớn bên Mĩ, bởi vì cô sợ mình không đủ khả năng làm việc với hiệu suất cao, bởi vì cô sợ phải đối mặt với tôi.
Hân bị cậu ấy đả kích. Bàn tay buông thõng siết chặt lại.
Cậu ấy đúng là rất có tài áp bức người khác.
– Tôi không sợ!
– Cô nói cô không sợ. Vậy hãy cho tôi một lí do cô không muốn làm việc ở đây? Không muốn hay không thể?
Vài câu nói của cậu ấy đã làm sôi dòng máu cháy trong người cô ấy. Cậu vẫn là người hiểu cô nhất.
– Tôi…
Cô lưỡng lự. Cậu ấy đứng đó chờ đợi.
.
“Nhưng nếu cô không được nhận tôi sẽ cười vào mặt cô đấy.”
.
Cô mím môi.
Bị cậu ấy công kích như vậy, lại còn tên Khánh Lâm oắt con đấy nữa, cô sao có thể để cậu ta cười vào mặt.
Như biết Hân đang nghĩ gì, cậu ấy thản nhiên thêm mắm thêm muối.
– Vừa nãy cô đã vào đây rất hoành tráng, ai cũng biết cô là người trúng tuyển. Giả dụ như cô không được làm việc ở đây, họ sẽ nghĩ cô thế nào? Về cả bằng cấp của cô nữa?
Lòng kiên định của cô bị đánh bật hoàn toàn.
– Tôi… Làm thì làm. Ai sợ anh chứ.
Huy dưa tay che đi nụ cười chiến thắng. Cô ấy thì xụ mặt hờn dỗi.
– Cô đúng là người không có chính kiến.
Cậu vừa dứt lời liền nhận ngay ánh mắt sắc như dao của Hân.
Vừa nãy ai vừa khích bác cô ép cô phải đồng ý vào làm việc ở đây. Cô đồng ý rồi thì bảo cô không có chính kiến. Cậu ấy là mèo còn cô như con chuột nhắt bị vờn cho xù lông.
Còn đối với cậu ấy, trêu chọc cô ấy là một thói quen. Nhìn vẻ mặt lúc hờn dỗi của cô ấy rất đáng yêu, tạo cho người ta cảm giác muốn bảo vệ.
– Tôi đùa đấy. Đừng giận.
Cô quay mặt đi, làm như không quan tâm.
– Tôi làm việc ở đâu?
– Ở đây.
– Cái gì? — Cô thét lên. — Tôi nộp hồ sơ đăng kí vào bộ phận PR thì phải làm ở bộ phận đó chứ sao lại vào đây làm???
– Tôi là sếp hay cô là sếp?? Ở đây cô cũng có thể làm công việc PR quảng cáo qua máy tính được. Không hề ảnh hưởng đến công việc, thậm chí còn tốt hơn là ở phòng nhân viên.
Cô vỗ tay lên trán.
– Anh muốn người ta sẽ nghĩ tôi thế nào? Quyến rũ sếp tổng để được lên phòng giám đốc làm việc…
– Đúng vậy mà. — Cậu ngắt lời.
– Anh…
– Ngày mai đến làm. Chính tôi sẽ quản lí cô.
Vậy là xong.
Từ nay cô đã phải làm thuê cho cậu ấy. Cấp dưới… Nghe sao mà thấp kém quá. Làm việc dưới chướng của cậu ấy, bị cậu ấy trực tiếp quản lí, không khác nào bị tống vào tù.
Cô não nề rời khỏi phòng tổng giám đốc. Bắt gặp ngay tên Khánh Lâm đã ngồi chờ ở ngoài.
Thấy cô ra, cậu ta bổ nhào đến.
– Không được chọn rồi hả? Tôi sẽ cười…
– Stop!! — Cô vênh mặt, cười nhếch mép — Gọi tôi là chị.
Khóe miệng của Khánh Lâm đông cứng lại. Cực kì mất tự nhiên. Điều đó có nghĩa là cô đã được chọn…
– Gọi đi! — Cô quát.
Cậu ta giật bắn. Khó khăn để gọi một từ “chị”.
– Ch… chị…
– To lên, rõ ràng vào.
– CHỊ!
Khánh Lâm hằm hằm. Cô ấy đang cười đểu kìa.
– Tốt lắm. Sau này còn nhờ cậu nhiều nhiều. Goodbye baby!!
Cô vẫy tay một cái rồi bỏ đi.
Khánh Lâm ngó đầu ra cửa sổ, một chiếc xe màu đỏ từ dưới hầm để xe lao ra ngoài đường lớn.
…
…
Chiếc xe dừng lại bên vỉa hè, gần một quán cafe trên phố.
Cô bước xuống xe, vào bên trong tìm kiếm. Rồi bước đến một chiếc bàn đã có hai cô gái trẻ với vẻ ngoài nổi bật đang ngồi ở đó, cô ngồi vào một chỗ trống còn lại.
– Nhanh phết! — Vâng Trang nhìn đồng hồ rồi cảm thán một câu.
– Sao thế? Trông mặt có vẻ không tốt? — Kim Anh quan tâm.
Hân gọi một tách cà phê, buộc gọn lại mái tóc rồi não nề kể lại.
– Mẹ tao tự ý xin việc cho tao. Tao vừa đến công ty đó.
Cả hai nhìn cô tò mò, tư thế chuẩn bị hóng chuyện.
– Công ty nào? — Kim Anh.
– Qua vòng phỏng vấn không? — Vân Trang
Cô uống một ngụm cà phê. Trả lời từ từ.
– JP, một chi nhánh của công ty lớn bên Mĩ. Tao không có phỏng vấn, trực tiếp gặp tổng giám đốc.
Vân Trang trầm trồ.
– Ghê thật! Trông thế mà có sức hút gớm.
– Hút cái nông nỗi gì, tao nản muốn chết luôn.
– Kể đi xem nào. — Kim Anh giục.
…
Không ngoài dự đoán. Kim Anh và Vân Trang đều bất ngờ.
– Huy là tổng giám đốc ấy hả?? — Kim Anh chớp chớp đôi mắt.
– Nối lại tình xưa thôi. — Vân Trang cười tủm tỉm, đưa hai ngón tay trỏ chạm vào nhau.
Hân lườm Trang một cái.
– Tao đâu có tâm trạng để yêu đương như mày.
– Nó đùa đấy. — Trang quay sang Kim Anh — Mày có thấy đúng không?
– Đúng chứ sao không. — Kim Anh đồng tình.
– Hai đứa mày… — Cô nghiến răng.
– Tao biết là cậu ta đẹp trai lắm mà. Lúc mày sang Anh biệt tăm biệt tích cậu ta đã về tìm mày. Hôm đấy cậu ta đến nhà tao hỏi mày mà tao suýt nữa còn không nhận ra nổi.
– Mày tốt số quá!!
– Hai đứa mày thôi nhé. Tao không có ý đồ yêu đương gì với tên Huy đâu.
Hai cô bạn thân không nói gì thêm. Liền chuyển sang đề tài khác.
…
…
Xế chiều.
Cô xách cả chục túi đồ vào nhà. Mẹ cô chạy lại.
– Mua gì thế này?
– Quần áo công sở.
Mẹ cô cười.
– Được nhận vào làm rồi đúng không?
– Vâng. — Cô xị mặt, xách đồ đạc về phòng. Cô vẫn giận mẹ lắm. Không biết do cố ý hay do trùng hợp mà nộp hồ sơ vào đúng công ty của cậu ấy. Dù thế nào cô cũng sẽ không để mẹ cô biết sếp tổng của cô là ai đâu.
– Sếp tổng thế nào? — Mẹ cô theo sau dò hỏi.
– Đẹp trai, khó tính, coi nhân viên như cỏ rác.
Mẹ cô chống nạnh.
– Con nói cái gì thế?
– Con không nói với mẹ đâu.
Mẹ cô tối sầm mặt, gầm lên.
– Mày chống đối mẹ mày?
Cô bỏ xuống nhà. Gọi í ới.
– Bố à, con ĐƯỢC đi làm rồi. Con mời bố đi uống bia ăn mừng đây…
…
…
Sáng hôm sau…
Hân đến công ty đúng giờ. Vào thang máy lên thẳng tầng mười tám. Tâm trạng thì chả ra làm sao.
Cô đi qua bàn làm việc của Khánh Lâm, ngoái đầu lại cười khiêu khích.
– Em trai, ngày mới vui vẻ.
Khánh Lâm tức đến muốn hộc máu mồm. Ngày hôm qua cậu ta đã thất lễ với cô như vậy, sau này cậu biết sống sao.
Cô ấy có bằng cấp, năng lực đầy đủ, cộng thêm vẻ ngoài ưu tú sẽ quyến rũ sếp tổng mất thôi. Lại cả thái độ của sếp tổng nữa, ngoài mặt thì giả vờ không quan tâm, trong lòng thì thích người ta bỏ xừ ra. Hai người này mà kết hợp với nhau thì… Ôi thôi…
Cậu ta ôm mặt, nhìn thấy một tương lai mù mịt ở phía trước.
.
Cô đẩy cửa, thấy ngay sếp tổng đã ngồi bên bàn làm việc xem văn kiện.
Cô thất thần. Cô thích nhìn cậu ấy lúc chăm chú làm việc gì đó. Dáng vẻ rất thu hút người khác.
Sếp tổng ngẩng đầu lên, cô hỏi ngay.
– Cụ thể là tôi sẽ làm việc ở đâu?
– Ở kia!
Cô nhìn theo ánh mắt của cậu.
Một chiếc bàn khá lớn cách đó không xa, có để một chiếc máy tính, một chiếc máy in và vài tập tài liệu. Chiếc bàn nằm ngay trong phòng làm việc của sếp tổng. Chủ ý của cậu ấy. Cậu muốn cô ấy luôn ở trong tầm mắt của cậu, chỉ cần cậu muốn, cậu chỉ cần đưa mắt sang là có thể nhìn thấy cô.
Hân nhăn mặt, không bằng lòng với nơi làm việc.
– Ở đây cô không có quyền đưa ra ý kiến, cô vừa là thư kí vừa là nhân viên PR, ngồi xuống làm việc đi. Dịch tập tài liệu đó sang tiếng Pháp và đem in.
Cô ngậm ngùi ngồi xuống.
Hai tiếng sau, âm thanh đánh bàn phím máy tính càng lớn. Cô hậm hực gõ thật mạnh vào phím.
Cô học chuyên ngành PR, được đào tạo bài bản ở trường đại học bên Pháp, tốt nghiệp đạt loại giỏi nhờ vào một năm làm thực tập sinh. Vậy mà giờ này cô đang làm phiên dịch…
Trời ơi!!! Tức không chịu nổi!!
Cậu bị tiếng đánh máy làm phiền, liền nhìn về hướng gây ra tiếng động thì thấy cô đang mạnh tay gõ phím, ánh mắt tức giận. Cậu hiểu ngay ra vấn đề.
Cậu bước đến bàn làm việc của cô. Hai tay chống lên bàn, người cúi xuống.
– Thái độ làm việc kiểu gì vậy?
Cô dừng ngay động tác gõ phím, ngẩng đầu lên.
Chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau. Hơi thở ấm nóng vờn quanh hai gò má. Hai người nhìn nhau, không có ý định rời ánh mắt đi nơi khác.
– Làm việc cho tốt vào.
Bỏ lại một câu cảnh cáo rồi cậu về bàn làm việc của mình.
…
…
Một tuần sau đó công việc của cô diễn ra cũng khá là thuận lợi. Vừa làm thư kí tổng giám đốc vừa làm nhân viên PR cũng không nặng nhọc như cô nghĩ. Việc của cô chỉ là sắp xếp lịch làm việc cho sếp tổng, viết tài liệu tham khảo, hợp đồng, cô hay đi lại trong công ty để nhận và chuyển báo cáo cho sếp tổng, nơi cô hay đến nhất là bộ phận PR. Vì hầu hết mọi người làm ở bộ phận này chuyên về giao tiếp để quảng cáo sản phẩm của công ty nên trông ai cũng sáng sủa ưa nhìn.
Ngoài việc bị cậu sai vặt thì mọi thứ đều tốt. Rảnh ra là cậu sẽ bảo cô pha cà phê, rót trà.
Việc cô ngồi làm việc cùng với sếp tổng chỉ có Khánh Lâm biết. Cậu ta đối với chuyện này rất nghiêm túc nên biết giữ mồm giữ miệng không tiết lộ ra ngoài. Mọi người trong công ty đều nghĩ cô là thư kí tổng giám đốc, làm việc cùng phòng với Khánh Lâm nên cũng chẳng ai dị nghị.
Dạo gần đây công ty chuẩn bị một dự án mới cần hợp tác với một tập đoàn bên Pháp nên phòng ban nào cũng bận bù đầu.
Công việc đổ lên đầu cô như núi. Vì mang danh đã từng là sinh viên bên Pháp nên cứ có tài liệu cần dịch từ tiếng Pháp sang tiếng Việt hay tiếng Việt sang tiếng Pháp đều do một tay cô làm. Ngày ngày cô chạy hết phòng ban này đến phòng ban khác, còn làm tăng ca nên khi về nhà thì đã rũ rượi cả chân tay.
Mẹ cô thấy vậy thì xót con, tẩm bổ cho con gái đủ thứ. Mà sáng chưa kịp ăn gì cô đã chạy đến công ty.
Vài ngày sau công việc càng trở nên bận rộn hơn vì tuần sau đại diện bên Pháp sẽ sang đây để thỏa thuận và kí hợp đồng. Mọi thứ phải được chuẩn bị kĩ lưỡng và không được phép có sai sót nào.
Cô cùng sếp tổng tăng ca, đến gần chín giờ tối vẫn hì hục làm việc.
Được lát sau, cô cởi giày cao gót, nằm dài ra bàn ngủ thiếp đi.
Cậu thấy cô mệt mỏi như vậy, tim chợt nhói lên. Gần hai tuần nay vì quá bận mà không để ý đến cô. Cậu bước đến cạnh. Thấy trên khuôn mặt cô hai hàng lông mày hơi nhíu lại, dưới mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Cậu lấy áo vest của mình khoác lên người cô.
…
Khi cô bừng tỉnh đã là hơn mười giờ. Bàn làm việc bày la liệt giấy bút.
Cô ngồi thẳng lên, liền thấy chiếc áo vest đen của sếp tổng khoác trên người mình. Cô đưa mắt nhìn khắp phòng. Không thấy cậu ấy đâu, bàn làm việc thì trống trơn.
Không lẽ cậu ấy đã về trước?
Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay. Thở dài. Cũng đã muộn, cậu ấy về là phải. Trong lòng cô hơi hụt hẫng, dù sao cô cũng mong cậu ấy đợi mình cùng về.
Huy đứng bên ngoài phòng tổng giám đốc. Phóng tầm mắt ra bên ngoài lớp kính dày của tòa cao ốc, nhìn những mảng màu sinh động đang di chuyển trên đường phố.
Tiếng mở cửa kéo cậu trở lại. Cô ấy nhìn cậu ngạc nhiên.
– Anh chưa về à?
– Đợi cô cùng về.
Chỉ một câu nói cũng đủ để cô nở nụ cười nhẹ.
– Chưa ăn gì đúng không? Đi thôi!
…
Hai người vào một quán ăn gần công ty. Gọi vài món rồi im lặng cùng nhau ăn. Đến khi hết bữa ăn đêm cũng đã hơn mười một giờ.
Cô ra mép đường gọi taxi thì bị cậu lôi thẳng vào xe của mình.
– Anh làm gì vậy?
– Đưa cô về.
Rồi cậu nhướn người, thắt dây an toàn cho cô. Ở gần như thế, tim cô bất giác đập thình thịch.
Xe lăn bánh, hòa vào với dòng xe đang chạy của buổi đêm.
– Bây giờ cô ở đâu?
– Vẫn ở đó.
Cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nghĩ lung tung. Hai người không nói gì.
…
Xe dừng.
Cô gửi lại cậu ấy lời cảm ơn rồi tháo dây an toàn. Chưa kịp mở cửa xe bàn tay cô đã bị cậu ấy giữ lại.
Huy quay sang nhìn cô. Ánh sáng không rõ ràng, không thể nhìn ra được biểu cảm của đối phương.
– Tôi đã chờ sáu năm rồi. Tôi không muốn chờ thêm nữa.
Cô cảm thấy lồng ngực như bị nén lại. Khóe miệng hơi trùng xuống. Cậu ấy có gì ý gì?
– Ngủ ngon!
Cậu ấy thả tay để cô xuống xe.
Chiếc xe mất dạng trong màn đêm, để lại cô với những ý nghĩ vẩn vơ.
…
…