Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 44: Câu chuyện sáu năm sau
Sáu năm sau…
…
…
– Sếpppp!!!!!
Khánh Lâm đứng trước bàn làm việc của sếp tổng. Cất cao giọng mà gào lên.
Sếp của cậu ta còn chẳng thèm để tâm, mắt dúi vào tập tài liệu đặt trên bàn. Khánh Lâm có hơi hụt hẫng nhưng vẫn không làm giảm khí thế của cậu. Trợ lí Khánh Lâm dở giọng nũng nịu.
– Sếp ới sếp à!!!
Không phản ứng.
Khánh Lâm không thể chịu nổi cảm giác bị sếp tổng bỏ rơi bèn thét lên.
– SẾPPPP!!!! LOOK AT MEEEE!!!!
Sếp tổng nhăn mặt, gập cuốn tài liệu đang xem lại, ngẩng lên nhìn tên trợ lí lắm chuyện.
Khánh Lâm thu hút thành công sự chú ý của sếp tổng, cười hề hề.
– Sếp à! Anh có sức ảnh hưởng thật là lớn lao. Hai ngày trước sếp vừa công bố tuyển dụng thư kí, hai ngày sau cả núi hồ sơ gửi về công ty. 99,99% là các cô gái, em ghen tị với sếp quá.
Sếp tổng nheo mắt. Cảm thấy vô cùng nhức tai khi nghe tên Khánh Lâm lảm nhảm.
– Vào vấn đề chính.
– Đây đây. — Tên Khánh Lâm lật tập hồ sơ trên tay mình — Trong cả trăm hồ sơ em đã chọn được ba cô gái hợp nhất với sếp, quyền lựa chọn là ở anh.
– Cậu đang chọn thư kí cho tôi hay chọn vợ cho tôi?
Tên Khánh Lâm đưa tay gãi gãi đầu mà cười gượng. Không dám nói đến chuyện chọn thư kí hay chọn vợ cho sếp nữa, cậu ta vào thẳng vấn đề chính.
– Ứng cử viên đầu tiên, Nguyễn Bảo An, hai mươi lăm tuổi, cao 1m65, nặng 49 kg, số đo ba vòng 85-62-87. Ứng cử viên thứ hai, Trương Uyển Nhi, hai mươi tư tuổi, cao 1m70, nặng 51 kg, số đo ba vòng 86-60-85. Ứng cử viên thứ ba, Phan Thanh Thanh, hai mươi ba tuổi, cao 1m64, nặng 48 kg, số đo ba vòng 85-61-85. Ba cô này xinh đẹp, học giỏi, đặc biệt là… — Khánh Lâm cười gian — … vẫn còn độc thân.
Đôi mày của sếp tổng nhíu lại, anh cất giọng nhàn nhạt.
– Tôi vẫn phải nói rõ cho cậu hiểu, tôi cần tuyển thư kí chứ không phải tuyển Hoa hậu. Mấy cái thứ chiều cao cân nặng cậu đưa ra mà nói không hề có ý nghĩa gì với tôi và công ty. Có tuyển cũng chỉ để mấy cô đó làm ở quầy tiếp tân hoặc đi rót trà tiếp khách.
Khánh Lâm bất mãn cãi lại.
– Em cũng chỉ là muốn sếp có một môi trường làm việc… có màu sắc của phụ nữ thôi mà…
– Không có màu sắc của phụ nữ tôi vẫn làm việc tốt suốt bốn năm qua. — Sếp tổng buông lời nhẹ nhàng.
Khánh Lâm cứng họng. Nhìn sếp tổng ai oán. Cậu có lòng tốt muốn giúp sếp nhân cơ hội này mà thoát khỏi số phận độc thân. Sếp không tán thưởng cậu một câu thì thôi lại còn chặn họng cậu như thế. Làm cậu tủi thân.
– Nhưng mấy cô đấy đều tốt nghiệp đại học loại giỏi. Sếp hãy suy nghĩ lại đi, không vì sếp thì hãy vì em, đôi khi sếp cũng phải cho em ngắm phụ nữ với chứ. Cứ cho em ngắm đàn ông suốt sao em chịu nổi.
Sếp tổng vẫn lạnh lùng như bưng cả tảng băng lên mặt. Khánh Lâm là tên lắm điều nhất thế gian.
– Cậu làm phiền tôi chỉ vì muốn mặc cả tôi về chuyện tuyển thư kí?
Đã bị sếp tổng bắt thóp, cậu ta gật đầu lia lịa. Gì chứ thư kí của sếp cũng như đồng nghiệp của cậu, làm việc cùng một phòng trợ lí – thư kí, tất nhiên cậu ta muốn có đồng nghiệp nữ phải ưa nhìn chút. Trong hồ sơ dự tuyển dĩ nhiên không có đoạn chiều cao cân nặng, tất cả đều do cậu bảo người đi điều tra, cuối cùng được ba cô hoàn hảo nhất đem “dâng” cho sếp.
Còn sếp thì sao?? Coi lời cậu như gió thoảng bên tai, vặn vẹo cậu đủ kiểu. Sếp thật là quá tàn bạo.
Nhìn nét mặt chất chứa nỗi niềm của Khánh Lâm, sếp tổng dễ dãi hơn một chút.
– Được rồi. Ngày mai gọi ba người đó đến phỏng vấn.
Khánh Lâm cười toe toét. Mắt sáng rực rỡ.
– Em làm ngay đây.
Cậu ta tung tẩy quay lưng rời khỏi phòng của sếp tổng. Đến giữa đường lại quay ngược lại.
– Mà này sếp ơi. Có một hồ sơ lạ lắm. Rõ ràng công ty ta chỉ thông báo tuyển thư kí, không hiểu sao lại có một cô nộp hồ sơ xin vào bộ phận PR – Quảng cáo.
Sếp tổng đã lúi húi vào xấp tài liệu từ khi nào. Miệng nói dứt khoát.
– Bỏ đi.
– Nhưng em tiếc…
Sếp tổng nhướn mày. Tên phiền phức. Biết vậy anh đã chẳng thuê tên này về làm trợ lí.
– Cô này xinh lắm, năm cuối cấp ba từng học tại Anh, học năm năm đại học bên Pháp, tốt nghiệm loại giỏi. Cô này mới hai mươi ba tuổi, cao 1m63, nặng 47 kg, số đo ba vòng 83-60-85…
Sếp tổng chẳng cần để tâm, tiếp tục làm công việc dang dở.
– Công ty không thiếu nhân tài.
Khánh Lâm thở dài. Ai chẳng biết công ty của sếp không thiếu nhân tài. Nhưng bỏ qua nhân tài xinh đẹp này thì cậu thấy xót quá.
– Sếp! Cô ấy học ở nước ngoài đấy, kĩ năng thực tế đầy đủ cả, với lại ngoại ngữ của cô ấy rất tốt.
– …
– Sếp nghe em một lần đi. Phải tranh thủ, nhỡ may ta từ chối, cô ấy vào công ty khác để cống hiến thì phí cả nhân tài.
– …
– Sếppp…
Sếp tổng hết chịu nổi thể loại nhõng nhẽo của Khánh Lâm, liền ngắt lời cậu ta.
– Gọi cả cô ấy đến phỏng vấn.
Khánh Lâm mừng rơn. Công ty sắp thành rừng hoa rồi.
– Quên nói với sếp. Cô ấy tên là Trần Ngọc Hân…
“Cô ấy tên là Trần Ngọc Hân…”
Sếp tổng dừng ngay động tác của mình lại. Nói rõ ràng.
– Lấy hồ sơ của cô ấy cho tôi.
Khánh Lâm vâng dạ đưa cho sếp tổng hồ sơ mà anh yêu cầu. Anh ta cầm lấy tập hồ sơ, lật dở từ trang. Khóe miệng hơi nhếch lên mang ý cười nhàn nhạt.
– Ngày mai gọi cô này tới gặp tôi, ba cô kia không cần nữa.
Khánh Lâm tái mặt. Không thể hiểu nổi ông sếp khó tính này.
– Sếp! Anh vừa bảo…
– Còn nữa, ai cho cậu điều tra cả số đo ba vòng của người ta?
– Sở thích của em.
Khánh Lâm đáp gọn, toan rời khỏi phòng sếp tổng thì bị sếp gọi lại.
– Cô ấy còn độc thân không?
Khánh Lâm không khỏi sửng sốt, gật đầu.
– Vẫn còn độc thân. Nghe nói con nhà khá giả.
Ngay giây tiếp theo, cậu ta liền thấy sếp tổng cười tủm tỉm. Không thể tin nổi…
Lâu rồi mà vẫn thấy Khánh Lâm chưa ra ngoài, sếp mới ngẩng đầu lên.
– Còn muốn mặc cả gì nữa?
– Không… Em… Em đi đây.
Khánh Lâm rời khỏi phòng.
Cho dù cái cô Ngọc Hân gì gì đấy có xinh nhất thì cũng đừng bỏ luôn cả ba cô nàng nóng bỏng đó chứ. Cậu ta tiếc, nhưng nhìn bản mặt nhăn nhó của sếp tổng thì… thôi, bỏ đi.
Sếp tổng cũng rất là lạ. Người ta xin vào bộ phận PR thì phải là trưởng bộ phận PR phỏng vấn chứ đâu cần đến tay sếp khó tính của cậu ta. Xem chừng sếp rất muốn được gặp người đẹp. Thế mà sếp cứ thích đùa, “Không có màu sắc của phụ nữ tôi vẫn làm việc tốt suốt bốn năm nay”.
Với cả nụ cười chứa đầy hàm ý đó nữa. Sắp có kịch hay xem rồi.
…
…
Bầu trời mùa thu một màu xanh ngắt, mặt trời nghiêng dần về một phía chân trời.
– Con thôi đi, đừng có suốt ngày dí mắt vào cái laptop nữa.
Mở cửa phòng ra đã thấy cô con gái cưng dán mắt vào cái laptop, bên cạnh là ly kem cỡ bự đang ăn dở, bà mẹ liền càu nhàu.
Cô ấy vẫn chăm chú dõi mắt vào màn hình laptop, trả lời qua loa.
– Vâng, con biết.
– Nếu con biết thì con nên tự giác tắt máy và đi ra ngoài.
Cô rời mắt khỏi màn hình, ngoái cổ lại nhìn bà mẹ.
– Con mới về nước được hai ngày, con cần nghỉ ngơi. Mẹ hãy hiểu cho con.
Bà mẹ nhăn mặt, cúi người nhặt vài mẩu giấy rơi trên giường, vừa cất giọng làu bàu.
– Cứ ngồi đấy đi. Tôi không nuôi nổi cô đâu.
Cô cười nhẹ.
– Khoản tiền con được thưởng hồi đi thực tập bên Pháp cũng đủ để con tiêu xài thoải mái trong bốn tháng đấy mẹ. Tạm thời thì con cũng chưa cần mẹ nuôi.
Bà mẹ thả những mẩu giấy vụn vào sọt rác.
– Con đang lấy cái đó ra để đối phó mẹ đấy hả?
Cô cười ngọt ngào.
– Con đâu dám.
– Mẹ đã nộp hồ sơ của con vào một công ty rồi.
Cô bất ngờ, thét lên.
– Sao mẹ chưa hỏi ý kiến con đã tự ý nộp hồ sơ vào cái công ty đến cái tên con còn chưa biết?
– Thời buổi bây giờ thất nghiệp nhiều lắm. Không nhanh là không có việc làm đâu con ạ.
Cô nhăn nhó mặt mày. Học hành vất vả suốt năm năm nay. Nhân lúc vừa mới tốt nghiệp cô muốn nghỉ xả hơi. Ngờ đâu vừa xả hơi được hai ngày mẹ cô đã đẩy cô đi làm.
– Với trình độ của con thì không sợ thất nghiệp đâu mẹ ạ. Mẹ đừng thái quá lên như thế. Con không vội.
– Con không vội nhưng mẹ vội. Xây dựng sự nghiệp càng sớm càng tốt, đừng lông bông nữa.
– Mẹ à!! — Cô lắc tay mẹ nũng nịu.
Vừa lúc chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô rung lên. Cô cau mày nhìn dãy số lạ, rồi mới nhấc máy. Đầu dây bên kia vọng về một giọng nói đàn ông xa lạ.
– Xin hỏi có phải cô Trần Ngọc Hân không ạ?
– Vâng, là tôi.
– Là thế này, chúng tôi đã duyệt qua hồ sơ của cô, ngày mai vào tám giờ sáng cô hãy đến công ty…
– Chỉ đến thôi hả? Không phỏng vấn sao? — Cô thắc mắc.
– Sếp tổng của chúng tôi nói cô hãy đến gặp anh ấy.
Đặt điện thoại xuống bàn.
Mẹ cô vội hỏi.
– Thế nào? Công ty đó đúng không?
Cô mệt mỏi gật nhẹ đầu.
Mẹ cô cười tươi.
– Thế thì tốt quá. Họ bảo gì?
Cô thở dài, vẫn không hiểu gì.
– Họ bảo mai đến gặp sếp tổng của họ. Mẹ nộp hồ sơ của con vào nhầm chỗ không vậy?
– Đâu có, đúng chuyên ngành PR con học mà.
Lại càng không hiểu. Bộ phận PR dù có quan trọng đến mấy thì cũng chỉ là một bộ phận không đáng để sếp tổng bận tâm. Hà cớ gì lại bảo cô đi gặp sếp của họ. Càng nghĩ lại càng thấy vô lí.
Có mùi nguy hiểm.
– Họ không nhắc đến việc phỏng vấn mà bảo con trực tiếp đến gặp sếp tổng. Thế là sao hả mẹ?
Mẹ cô gõ nhẹ lên trán cô, miệng không giấu nổi nụ cười mãn nguyện.
– Tức là họ đã nhìn ra một nhân tài như con, họ bảo đến gặp sếp tức là sếp đã để ý đến con rồi đấy.
Nghe đến từ “để ý” mà thấy ghê. Sếp tổng trong trí tưởng tượng của cô là một ông già trên bốn mươi tuổi với cái đầu hói, người mập như heo, bụng to phệ ra như gái chửa… nghĩ thôi đã thấy khiếp rồi. Nhưng người đàn ông vừa gọi cho cô gọi sếp tổng là “anh ấy” chắc cũng không già lắm, mong sao là vậy.
Mải nghĩ ngợi lung tung, cô quay lại đã thấy mẹ cô lục tung tủ quần áo của mình lên.
– Hân, con chỉ có mấy thứ quần áo này thôi hả?
Cô chống cằm, chán nản nhìn bóng lưng của mẹ.
– Sinh viên bên Pháp ăn mặc thoải mái mà mẹ.
Mẹ cô đóng cánh cửa của chiếc tủ lại.
– Để mẹ gọi người mang quần áo đến cho con. Ra mắt sếp ăn mặc lôi thôi là không được, mất điểm ngay.
Cô chẳng buồn nghe, cứ ngồi thừ ra như vậy. Còn mẹ cô thì đâu chấp nhận nổi, liền kéo cô đứng dậy.
– Đầu tiên mẹ sẽ dạy con kĩ năng giao tiếp với sếp.
Cô gật đầu, có vẻ như đang nghe.
– Sếp thường lớn tuổi hơn, tốt nhất con nên xưng em gọi anh…
– Sếp là ông già năm mươi tuổi cũng phải gọi anh ạ? — Cô cắt ngang, cười nham nhở.
– Không phải lo, mẹ tìm hiểu rồi, không già đến mức đó đâu. Tiếp tục này, khi gặp sếp phải bày ra thái độ kính trọng và khâm phục, chú ý quan sát biểu cảm của sếp để nắm bắt tâm lí mà tính kế hành động, nhớ phải lễ phép, nghe lời sếp, bất kì sếp tổng nào cũng thích một nhân viên ngoan ngãn biết nghe lời…
– Sếp bảo con về bán nhà con cũng phải nghe lời mẹ nhỉ?? — Cô cắt ngang lần hai và liền bị mẹ cô đánh nhẹ vào vai.
– Nghe để nhớ, không qua được vòng thử việc là về quê cày ruộng.
Cô bĩu môi. Mẹ cô lại tiếp tục truyền đạt kĩ năng đã chắt lọc từ sự am hiểu về giới văn phòng.
– Nhớ không được nhìn chằm chằm vào sếp, đó là không tôn trọng. Con nên nhìn xuống một góc 45 độ, vừa thể hiện sự tôn trọng vừa không làm mất tự tin của mình…
…
…
Ngày hôm sau…
– Hân! Dậy ngay!
Bà mẹ đứng ở bên giường, quát lớn. Cô vùi đùi vào chăn.
– Con muốn ngủ.
Mẹ cô kéo mạnh cái chăn ra, xốc cô dậy.
– Nhanh lên, bảy giờ ba mươi rồi. Còn phải chuẩn bị để đến công ty nữa…
Cô bị vờn ệt lả cả chân tay. Cuối cùng cũng lòi ra được bộ dạng (theo mẹ cô) là chuẩn nhất để đi gặp mặt sếp.
Mẹ cô ngắm qua thấy cô trông cũng có vẻ ổn thì đẩy cô ra ngoài, đưa cô chùm chìa khóa.
– Đi nhanh lên không muộn.
Cô uể oải chui vào ô tô. Hạ kính xe xuống, ló cái mặt ra.
– Mẹ cứ chờ đấy… Mẹ yêu…
…
…
Chiếc xe hơi lao thẳng vào hầm để xe của công ty, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Xe dừng lại, cô nhìn lại mình trong gương lần nữa, vuốt vuốt lại mái tóc nâu sẫm rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Cô nhìn ngước lên nhìn lại tòa cao ốc của công ty. Cũng cao, rộng đấy. Giả dụ như một ngày nọ có động đất mà sập xuống chắc cũng chết nhiều người lắm.
Miệng cô hơi nhếch lên vì ý nghĩ vừa vụt qua trong đầu mình.
Cô bước vào trong, đến quầy tiếp tân. Một cô nhân viên lịch sự hỏi.
– Cô có việc gì?
– Tôi là người trúng tuyển, tên Trần Ngọc Hân, đến gặp tổng giám đốc của công ty.
– Vâng, cô đợi chút.
Cô nhân viên nhấc điện thoại lên, nói vài câu rồi quay sang cô.
– Cô chờ một lát, trợ lí của tổng giám đốc sẽ đưa cô đến gặp anh ấy.
Chưa đầy một phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi bước đến cạnh cô, giọng nói ngày hôm qua đã nói với cô trong điện thoại.
– Cô là Trần Ngọc Hân?
– Là tôi.
– Mời cô đi theo tôi.
Hân đi theo tên trợ lí, tâm trạng rất thoải mái.
Khánh Lâm đi trước cười như dại. Cô Trần Ngọc Hân này ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh. Cầu mong sao cho sếp tổng chọn cô ấy làm thư kí, để cậu ngắm suốt ngày cho đã đời con mắt.
Hai người vào thang máy. Hân luôn giữ im lặng, muốn hỏi gì đó nhưng lại sợ bị nói là lắm mồm nên thôi. Cô phát hiện cái tên trợ lí đấy cứ liếc cô suốt.
Trông mặt cậu ta non choẹt, miệng cười từ nãy đến giờ.
– Cô từng du học bên Pháp à?? — Khánh Lâm gợi chuyện.
– Đúng vậy.
– Tôi rất thích tiếng Pháp, cô có thể nói vài câu cho tôi nghe không?
Hân nhìn kĩ cậu ta, trả lời rất có duyên.
– Tôi nói thì anh sẽ hiểu à?
Khánh Lâm im bặt. Cô này rất được nha. Cho ở gần sếp tổng là hợp phải biết.
Khánh Lâm cười chữa cháy, đưa bàn tay ra.
– Tôi là Khánh Lâm, trợ lí tổng giám đốc.
Hân gật nhẹ đầu, bắt tay với cậu ta rồi rụt tay lại ngay.
– Anh bao nhiêu tuổi?
– Hai mươi mốt.
Hân cười mỉm.
– Nếu tôi được nhận vào làm thì cậu phải gọi tôi bằng chị.
Nụ cười trên môi Khánh Lâm đông cứng lại. Cô ấy đang phân rõ địa vị xã hội với cậu? Cô ấy dường như rất tự tin rằng mình sẽ được làm việc ở công ty.
Khánh Lâm cười như mếu.
– Ok! Tôi chấp nhận. Nhưng nếu cô không được nhận tôi sẽ cười vào mặt cô đấy.
Thang máy dừng lại ở tầng mười tám.
Vì đây là tầng lầm việc của sếp tổng nên im ăng lạ thường.
Cô đi theo Khánh Lâm.
– Này, sếp của cậu có khó tính không? Có già không? Phong cách làm việc thế nào…
Khánh Lâm dừng lại trước một cánh cửa gỗ màu nâu, quay sang nhìn cô.
– Gặp rồi sẽ biết. Cô sẵn sàng chưa?
Hân gật đầu và cùng Khánh Lâm bước vào trong. Đứng ở giữa phòng.
Căn phòng này thoang thoảng mùi bạc hà.
– Sếp, người đây ạ.
Ối giời… không nghe rõ lại tưởng cậu ta bảo “Sếp, người đây, chém đi ạ”.
Tiếng giày nện nhẹ xuống sàn nhà và ngay sau đó một đôi giày da của đàn ông xuất hiện trong tàm mắt của cô. Cô thầm đoán sếp của cô là người trẻ tuổi, bởi chỉ có những người đàn ông trẻ mới đi loại giày này. Hơi thở của cô nhẹ nhõm hơn…
– Cô Ngọc Hân, đây là tổng giám đốc.
Cô nghe lời mẹ, cúi đầu 45 độ, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, xưng em gọi anh ngọt xớt.
– Chào anh, em là Trần Ngọc Hân.
Sếp tổng ngây người.
Cô ấy đã khác hơn rồi, trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn và… quyến rũ hơn. Cô mặc quần xếp li màu đen, áo sơ mi trắng bên trong và một chiếc áo vest đen cách điệu khoác ngoài, mái tóc màu nâu sẫm được uốn nhẹ.
Cô ấy còn vừa gọi sếp tổng là anh, còn mình thì xưng em…
– Sếp! — Khánh Lâm khẽ gọi.
– Cậu ra ngoài đi.
Khánh Lâm hơi không hiểu nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của sếp tổng cậu đành ngậm ngùi ra ngoài đóng cửa lại.
Ngay khi vừa nghe thấy giọng nói trầm ấm đó, trái tim cô khẽ run rẩy. Cô ngẩng đầu lên. Thảng thốt…
…
…