Chết Vì Cái Đẹp

Chương 43: Tạm biệt!


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 43: Tạm biệt!

Huy ngắm kĩ khuôn mặt Hân. Cô bé gầy đi, da trắng hơn, trông càng thêm mỏng manh yếu đuối. Lúc nhìn thấy cô bé ở trong phòng mình tối hôm qua cậu chỉ muốn xông vào mắng cho con ngốc ấy một trận, ăn uống kiểu gì lại để người ốm nhom như thế. Muốn kéo cô ấy vào lòng mà ôm thật chặt.
Nhưng cậu lại không thể. Khoảng cách giữa cả hai đã quá xa. Cậu biết mình sai khi đã giấu Hân khuôn mặt thật sự của mình. Chỉ là cậu sợ cô bé sẽ chỉ yêu vẻ ngoài của cậu, Nhật Đăng là một minh chứng điển hình. Vậy nên cậu mới tự khoác ình vẻ ngoài xấu xí, những người trong nhà, bao gồm cả bé Minh Vũ đều phải giúp cậu giữ kín bí mật này.
Cậu dường như rất hiểu cô ấy, về phương diện tình cảm thì cậu chẳng hiểu gì cả, quá phức tạp. Hân sốc khi cậu tỏ tình, cô ấy cự tuyệt cậu, nói ghét cậu và đuổi cậu đi. Rồi cậu xách va li về Mĩ và ngay sau đó nộp hồ sơ vào một trường trung học danh tiếng trong thành phố.
Nhớ ngày xưa bị bố mẹ phản đối nhưng cậu vẫn nhất quyết về Việt Nam cho bằng được. Vì gì chứ? Vì con ngốc cuồng cái đẹp đang nằm cạnh cậu. Vì cô bé đã in đậm trong tiềm thức của cậu.
Cậu muốn về nước để được ở cạnh Hân.
Nói cô ấy ngu ngốc cũng không sai. Miệng thì bảo ghét cậu mà lúc cậu bị thương gì khóc rống lên.
Một tháng không dược thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Hân, thật chẳng dễ dàng gì. Ngày đầu tiên cậu tự nhốt mình trong phòng, ngày thứ hai cậu ra ngoài đi vật vờ ngoài phố, ngày thứ ba, lần đầu tiên trong đời cậu biết đập phá đồ đạc, trên tay cậu vẫn còn vết thủy tinh sâu hoắm chưa lành.
Huy vô thức đưa ngón tay đặt lên cánh môi hồng đào của Hân. Cảm giác ấm nóng và mềm mại ở ngay đầu ngón tay như dòng điện chạy xuyên qua mọi tế bào thần kinh. Cậu vội vàng thu rụt tay lại, quay mặt đi.
Không được. Ngủ chung một giường lúc đêm khuya thế này thật không ổn. Rất không ổn. Tim cậu đã như run lên khi ngón tay chạm phải môi của Hân.
– Hân. Dậy đi! — Cậu gọi.
Hân không những không dậy lại còn ôm chặt lấy cánh tay của Huy. Cậu thở hắt. Cô bé này chắc muốn khiêu khích sức chịu đựng của cậu.
– Dậy đi!
Cậu lay lay người cô ấy.
Không phản ứng. Cô bé càng rúc vào người cậu.
Trời ơi!!!
Cậu ngồi bật dậy, nhìn con người đang nằm bên cạnh, tự vò mái tóc mình cho xù lên.
Cũng may cho cô ấy là cậu còn “tử tế” chứ không cô bé Hân đã…
Vâng, “tử tế” thế mà vừa nãy trong đầu cậu vừa nghĩ đến thứ đen tối đấy.
Huy kéo người Hân dậy. Vừa buông tay cô bé đã ngả nghiêng như muốn đổ xuống, cậu liền giữ cô ấy lại. Lớn tiếng.
– Mở mắt ra! Cậu ngủ nhầm giường rồi!
Đôi mắt lờ đờ hé ra.
Đập vào mắt là khuôn mặt rất đẹp trai, đẹp lắm. Nhìn cậu rồi cô bé cười. Tưởng ai, hóa ra là… Hoàng tử của đời cô. Vậy mà cô còn tưởng Hoàng tử của đời cô trên con đường chông gai đến với cô đã đâm phải bụi gai nào chết rồi chứ.
Cậu nhìn cô, cô nhìn cậu cười ngây ngốc, thật chẳng hiểu ra sao. Chẳng nhẽ đây là tác dụng phụ? Cậu đặt tay lên má Hân, lo lắng.
– Cậu ổn không? Tớ đưa cậu về phòng.
Hân không đáp. Cô bé vòng tay qua cổ Huy, nhướn người, hôn nhẹ lên môi cậu ấy. Cậu như bị thôi miên. Cô ấy vừa… vừa… mới hôn môi cậu đấy. Không ngờ tác dụng của rượu cũng tốt như vậy – cậu cười thầm.
Cô bé hôn cậu xong lại còn ngồi đó cười. Cười ra tiếng, cười sảng khoái mới ghê.
– Haha… Mặt ngu…
Mặt cậu tối sầm lại. Mặt ngu??
Hân “xỉ nhục” cậu xong thì xuống giường, xỏ dép đứng dậy. Huy cũng đứng dậy theo.
Cô bé bước liêu xiêu ra khỏi phòng. Huy không yên tâm nên đi theo. Đang bước đi thì cô bé bỗng nhiên đổ xuống. Cậu vội chạy lại đỡ cô bé đứng dậy.
Hân quay người, úp mặt vào người cậu. Giây tiếp theo cậu liền cảm nhận thấy một thứ chất lỏng ấm nóng như ngấm vào cả da thịt. Cậu kéo Hân ra, cúi xuống và nhận ra cô ấy đang khóc.
– Cậu là Huy?
– Tớ đây.
– Cậu tránh ra, tớ ghét cậu.
Cô bé gào lên. Giữa không gian yên ắng của buổi đêm giọng cô càng thêm rõ ràng. Cậu sợ mọi người nghe thấy liền bế xốc cô lên. Mặc cho cô giãy giụa, cậu bế cô ấy vào phòng của cô.
Huy thả Hân xuống giường. Cô bé ngồi bật dậy.
– Đồ hư hỏng. Sao cậu dám bế tớ…
Cậu dở khóc dở cười. Không biết trả lời thế nào. Hai giây sau Hân lại cười.
– Được trai đẹp bế cũng sướng… khà… khà…
– Cậu…
Huy nghiến răng. Cố hạ hỏa. Không nên chấp với người say.
Cậu kéo Hân xuống giường. Nhưng đâu dễ, cô bé vùng vẫy loạn xạ cả lên.
– Cậu say rồi, ngủ đi.

Cậu đè cô bé xuống giường, đắp chăn cho cô. Cô liền kéo ra.
– Không say.
Ừ, có đứa say nào bảo mình say đâu. Hết cách, cậu cúi xuống, đặt môi mình lên môi cô.
Một cái chạm môi dài hai phút. Hai trái tim đập thình thịch.
Cô bé cuối cùng cũng chịu ngủ, cậu nhìn cô một lúc rồi đắp chăn cho cô và rời khỏi phòng.


Sáng hôm sau.
Mặt trời lên đến đỉnh đầu.
Tôi lồm cồm bò dậy khỏi chăn, cái đầu đau nhức. Tôi đã mơ một giấc mơ rất kì lạ, đầu tiên là tôi mơ thấy tôi vào phòng tên Huy, sau đó tôi hôn cậu ta, tiếp theo cậu ta bế tôi về phòng, cuối cùng cậu ta đè tôi xuống giường và hôn tôi.
OMG!!! Tôi lại đi mơ cái giấc mơ điên rồ và kinh dị đó. Nhưng nó thật lắm, tôi cảm nhận rõ ràng mọi thứ.
Cái lũ bạn tôi vẫn hay trêu nhau là gì ấy nhỉ??
À… Phải rồi. Cuồng dâm sinh hoang tưởng. Tôi không cuồng dâm nhưng chắc hoang tưởng thật.
Tuốt lại vẻ ngoài đâu ra đấy rồi tôi xuống dưới nhà. Vẫn một không khí vắng lặng. Ở đây chán phèo.
Cô Kim thấy tôi liền gọi vào bếp và đem cho tôi bát canh giải rượu. Tôi tròn mắt, cô ấy giải thích.
– Cậu Huy bảo tôi nấu cho cô. Thật xin lỗi, tại tôi không đổ cốc rượu đó đi sớm lại để cho cô uống phải.
Tôi cười xòa.
– Cháu không sao. Cô không cần phải áy náy đâu ạ.
Tôi uống một một ngụm canh. Trong đầu thắc mắc rất nhiều thứ, chắc cô Kim có thể giải đáp được. Tôi ngước lên.
– Cô Kim này, cô làm giúp việc ở đây lâu lắm rồi ạ?
– Vâng, từ khi cậu Huy chưa sinh ra tôi đã ở đây. Cũng được hai mươi năm rồi. Cậu Huy là do một tay tôi trông nom cả đấy…
Cô Kim tuôn cả tràng dài mới chịu ngừng lại. Vấn đề quan trọng không phải ở đó, mà là ở đây…
– Huy với Bảo Nguyên…
– Bảo Nguyên ấy hả — Cô Kim chen ngang — Con bé tốt lắm, xinh xắn nữa, ở biệt thự ngay bên cạnh này, là thanh mai trúc mã của cậu Huy, từ nhỏ đã chơi với nhau rồi. Tôi còn mong cậu Huy với cô Nguyên sau này lấy nhau luôn ấy chứ. Trông đẹp đôi lắm…
Tôi thẫn thờ.
Đẹp đôi. Họ đi với nhau đúng là rất đẹp. Bảo Nguyên xinh xắn, cao ráo, chắc cũng phải đến 1m70. Chẳng phải đàn ông con trai thường thích những cô gái hay sao? Tôi và tên Huy đã kết thúc rồi. Cậu ta nhất định sẽ chọn một người khác và Bảo Nguyên là người đó.


Cô Kim cười hiền rồi chuẩn bị túi giỏ. Hình như là đi chợ.
– Cô đi chợ ạ?
– Vâng.
– Vậy cháu nhờ cô mua cho cháu vài thứ được chứ ạ?
– Vâng, cô cứ ghi ra, tôi sẽ mua.
Tôi ghi cho cô Kim tên vài thứ đồ cần mua vào giấy.
Tối nay là sinh nhật thằng nhóc Minh Vũ rồi, chí ít cũng phải làm cho nó thật vui.


Tối đến, xong xuôi mọi việc. Tôi gói món quà vào chiếc hộp thật xinh, để vài chiếc bánh cupcake vừa làm xong vào hộp. Cũng may có cô Kim tốt bụng mua nguyên liệu cho tôi làm bánh.
Cốc! Cốc!
Tôi đứng dậy bước ra mở cửa. Tên Huy đứng ngay đó. Nhìn cậu ta là tôi liền nghĩ ngay đến giấc mơ của mình. Chết mất!
– Có chuyện gì? — Tôi hỏi.
– Cậu xong chưa?

– Rồi, đi bây giờ đây.


Biệt thự nhà chị Liên được trang hoàng lại bởi những quả bóng bay lớn sặc sỡ và những dây kim tuyến lấp lánh. Nhân vật chính là bé Vũ, nó vui phải biết, miệng cứ toe toét ra cười.
Tiệc sinh nhật của thằng bé được tổ chức ở ngoài khuôn viên. Trên chiếc bàn lớn đã để sẵn một chiếc bánh gato cỡ bự bên trên cắm sáu chiếc nến.
Bữa tiệc sinh nhật có gia đình của tên Huy, tôi và Bảo Nguyên.
Cô ấy đem hộp quà lớn đến chiếc mặt thằng bé.
– Tặng nhóc này.
Thằng bé nói lí nhí trong cổ họng.
– Cảm ơn chị.
Tôi đến trước mặt nó, đưa ra hai chiếc hộp.
– Quà của bé Vũ này. Lớn hơn một tuổi rồi, chúc bé Vũ hay ăn chóng lớn, đẹp trai học giỏi cho em gái nào cũng mê luôn.
Nó nhoẻn miệng cười.
– Cho em nào cũng mê như cậu Huy luôn.
Ranh con này biết cách so sánh ghê.
– Cảm ơn mợ. Mợ tặng quà gì cháu cũng thích.

Bữa tiệc sinh nhật diễn ra vui vẻ. Bảo Nguyên vẫn vậy, pha trò rất giỏi.
Cho đến mười giờ tối, bé Vũ muốn chơi thêm nhưng đã ngáp ngắn ngáp dài.
– Con buồn ngủ rồi hả?
– Vâng.
– Mẹ đưa con đi ngủ nhé?
Chị Liên toan bế nó đi thì thằng vội vàng chạy rau lưng tôi, ló mỗi cái mặt ra.
– Con ngủ cùng mợ Hân.
– Không được, con sẽ làm phiền mợ Hân đấy.
Thằng bé xị mặt, vẫn bám lấy tôi không chịu bước ra.
Tôi đành phải ra tay, ngồi xuống trước mặt nó.
– Minh Vũ ngoan mà đúng không? Ngày mai mợ lại sang chơi với Vũ, lại làm cupcake cho Vũ ăn.
Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải từ chối nó, mai tôi về rồi, tôi sợ nó không cho tôi về mất. Mặt thằng bé mếu máo như sắp khóc.
– Không. Cháu phải sang với mợ Hân, mai mợ Hân lại trốn cháu về Việt Nam thì sao?
Tôi lặng thinh. Thấy tội cho thằng bé quá.
– Mai bạn về rồi hả? — Bảo Nguyên cất tiếng hỏi.
– Ừ.
– Về sớm làm gì, ở lại chơi với hai bác thêm vài ngày. — Bác Nga đề nghị.
– Phải đấy. — Bác Phong cùng với anh Hưng chồng chị Liên cũng đồng tình.
– Thằng Huy thì đi học suốt ngày, bố mẹ nó cũng phải đi làm. Có cháu ở đây làm bạn với bà, bà bớt tủi thân hẳn. Nghe bà ở lại chơi thêm vài ngày.
Tôi nhìn tên Huy, cậu ta đã quay mặt đi.
– Không được đâu ạ.
Tôi vừa dứt lời, thằng bé Minh Vũ liền òa khóc, nó ôm chặt lấy cổ tôi.
– Không ợ Hân về đâu. Không cho…

Tình huống này không nằm trong dự đoán. Tôi lâm vào thế bí.
– Hân! Hay em cứ ở lại đi. Em nhìn xem, thằng bé nó bám em như vậy nó chắc chắn không cho em về đâu.
– Bà nói rồi mà. Cứ ở lại chơi, coi như làm bạn với bà và bé Vũ.
– …
Mọi người nhiệt tình và thành ý như vậy. Tôi đành miễn cưỡng gật đầu ở lại. Có gì tính sau.


Thằng bé cũng chịu nhắm mắt đi ngủ. Tôi thở hắt. Dù mọi chuyện đang diễn ra rất bình thường nhưng tôi vẫn cảm thấy tâm trạng vẫn nặng trĩu.
Tiếng rung của điện thoại kéo tôi trở lại. Không ngần ngại, tôi liền nhấc máy.
– Con đây.
Mẹ tôi nói vào điện thoại một cách khó khăn.
– Bà ngoại con… đang nằm viện…
– …
– Bác sĩ bảo rất khó để qua khỏi.
– Con sẽ về ngay.


Bà ngoại tôi, bà ở Anh, cùng với cậu tôi, sao bà lại có thể đổ bệnh, bà vốn rất khỏe mạnh mà.
Chuyến bay sớm nhất tôi đã đặt rồi, chỉ còn chưa đầy ba tiếng nữa. Bé Vũ sẽ giận tôi lắm…
Tôi bước sang căn phòng bên cạnh, gõ nhẹ cửa. Tên Huy xuất hiện ngay sau đó.
– Cậu ngủ chưa?
– Chưa.
– Sẵn lòng tâm sự với tớ không?
Tên Huy hơi ngây người vì lời đề nghị của tôi.

Ban công tầng hai đầy gió. Sao sáng lấp lánh cả bầu trời.
Tôi bám vào lan can, hứng trọn những đợt gió thổi nhẹ vào mặt. Vài tiếng nữa là tôi rời khỏi đất Mĩ xa hoa này rồi.
– Trước khi tâm sự, tớ nhắc cậu…
Tên Huy xỏ hai tay vào túi quần thể thao, tựa lưng vào lan can. Cậu ta nhướn mày chờ tôi nói tiếp.
– Cậu đừng nói gì. Tớ chỉ cần cậu nghe thôi là đủ. Và khi tớ nói xong, cậu phải quên ngay.
Có thể đây là một “điều khoản” vô lí tôi đưa ra. Nhưng nó thực sự rất cần.
Cậu ta gật nhẹ đầu đồng ý.
– Tớ muốn xin lỗi… và cảm ơn cậu.
Tên Huy nhìn tôi chăm chú.
– Tớ phạm rất nhiều lỗi. Xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu. À… vì tớ mà cậu còn bị thương nữa. Cái lần cậu cứu tớ ở trung tâm giải trí đấy. Cậu nhớ không, tớ đã rất áy náy. Xin lỗi vì tớ đã khiến cậu phải lo lắng.
– …
– Cảm ơn cậu. Suốt thời gian dài cậu đã ở cạnh tớ. Tớ biết cậu luôn quan tâm đến tớ mà, cậu còn giúp tớ học, sáng nào cũng gọi tớ dậy. Cảm ơn cậu đã chấp nhận làm bạn với một đứa phiền phức như tớ…
Tôi quay người. Xòe tay ra trước mặt tên Huy.
– Cậu đưa tay phải của cậu ra đi.
Cậu ta đưa tay của mình ra. Trên tay cậu ta có một vết thương khá sâu. Bà bảo cậu ta đập phá đồ đạc, tôi đoán vết thương đấy là do lúc cậu ta phát tiết để lại.
Tôi rút ra một miếng băng dán, cần lấy tay tên Huy và cúi đầu, tay cầm miếng băng dán từ từ lên vết thương.
– Và… Tớ… tớ thích cậu, rất nhiều. Từ lần tớ bị rơi xuống hồ nước ở trung tâm giải trí tớ đã biết tớ thích cậu rồi. Mà cậu cũng đừng bận tâm, tớ nói gì cũng chẳng quan trọng rồi.
Tôi thả tay tên Huy ra, ngẩng mặt lên, cười nhẹ.
– Được rồi. Quên hết đi nhé. Ngủ ngon!
Cậu ta cau mày.
– Được cái gì chứ…
Tôi đè ngón tay mình lên môi cậu ta.
– Tớ bảo rồi. Bây giờ cậu đừng nói gì cả, để sau hãng nói. Tớ về phòng đây.
Tên Huy muốn nói gì đó nhưng vì cậu ta tôn trọng lời của tôi nên im lặng.

Tôi quay lưng. Mắt đã nhòe đi vì nước. Đi được một đoạn khá xa, tôi quay người lại.
– Cậu phải sống thật tốt đấy nhé! Tạm biệt!


Sanfrancisco, 6 giờ 30 sáng.
– Cậu Huy, cậu dậy đi… Mợ Hân đi rồi…
Minh Vũ ngồi bên giường lay lay Huy dậy. Sáng sớm mở mắt ra nó đã chẳng còn thấy Hân ở cạnh, chỉ thấy một tờ giấy nhỏ viết vài câu tiếng anh đặt trên gối.
Thằng bé vội chạy sang phòng Huy gọi cậu dậy.
Tiếng khóc lèo nhèo làm Huy bừng tỉnh. Cậu thấy bé Vũ đang khóc nức nở liền ngồi bật dậy.
– Làm sao khóc?
– Mợ Hân đi rồi…
Thằng bé đưa tờ giấy nhớ cho Huy. Đôi mắt của cậu lướt nhanh qua mấy câu tiếng anh viết vội của Hân. Ngay giây sau đó, cậu xuống giường và sang phòng bên cạnh.
Căn phòng trống rỗng.
Gọi điện thoại… không liên lạc được…
.
“Cậu phải sống thật tốt đấy nhé! Tạm biệt!”
.
Chiếc xe hơi rời khỏi căn biệt thự, rồ ga như một con thú dữ phóng điên cuồng trên con đường lớn ra sân bay.
Huy như muốn phát điên. Con ngốc ấy sao có thể bỏ đi mà không nói câu gì. Bảo thích cậu, cậu muốn nói, nhưng cô ấy không cho. Không lẽ cô bé đã quên sạch sẽ những gì cậu nói? Cậu yêu cô ấy… Còn bảo cậu phải quên ngay những lời của cô ấy. Có chết cậu cũng không quên được.
Khi cậu đến sân bay… chẳng còn bóng người nào. Hết rồi. Cô ấy thật sự đã bỏ đi.
Cậu đập mạnh tay lên vô lăng. Trái tim như bị bóp nghẹt.
Vì hôm qua cô ấy không cho cậu nói gì nên cậu định sẽ nói tất cả với cô ấy ngày hôm nay, cậu sẽ giữ lấy cô ấy thật chặt. Nhưng cô ấy lại đột ngột bỏ đi.
Cậu về nhà, vào căn phòng Hân đã ở trong hai ngày qua.
Trên bàn còn để một cuốn sách, một thẻ tín dụng và một tờ giấy nhỏ.
“Nhiều chuyện xảy ra quá, tớ không có cơ hội để trả lại cậu. Thẻ tín dụng lúc cậu về quê đưa cho tớ, tớ vẫn chưa động vào đâu. Có một hôm cậu quên sách ở lớp nên tớ cầm về. Tớ đã hẹn cậu ra trả lại sách mà cậu không đến. Nhưng chuyện cũng qua rồi, tớ không còn giận cậu nữa đâu. Bây giờ tớ trả lại cậu. Hết rồi nhỉ?!
Xin lỗi và cảm ơn cậu.
Cậu ở lại, sống thật tốt nhé. Tạm biệt!”
Cậu nằm phịch xuống giường, nhắm mắt, cảm nhận thấy mùi hương trên người Hân vẫn thoang thoảng đâu đây. Cậu nhớ cô ấy…
Trả lại cái gì chứ. Có mà cô bé không còn muốn dây dưa gì với cậu, muốn buông tha cậu.
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra. Bảo Nguyên bước vào, cầm lấy cuốn sách trên bàn lên.
– Tớ lấy lại sách, trong này còn có tấm ảnh thẻ đẹp nhất của tớ.
Huy mở mắt, ngồi dậy, thều thào.
– Cô ấy đi rồi.
Bảo Nguyên nhìn bộ dạng của Huy, thở dài, giọng chán nản.
– Hai người đúng là chẳng hợp với phong cách của tớ chút nào. Càng giúp lại càng rối. Biết vậy tớ đã không xuất hiện để đả kích Hân. — Bảo Nguyên cầm cuốn sách dở từng trang, thản nhiên nói — Làm bạn với cậu rất bẽ mặt.
Huy không nói gì. Là Bảo Nguyên nghĩ ra kế hoạch công kích Hân để cô bé nhận ra tình cảm của mình, nhưng không ngờ Hân phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Kế hoạch coi như thất bại.
Bảo Nguyên nói nhẹ tênh, như mình không có lỗi lầm gì.
– Xin lỗi nhé! Hôm đó tớ thấy một tờ giấy nhớ của Hân dán trong vở của cậu và tớ đã xé nó đi để cậu không thấy. Hân phản ứng rất tốt.
Bảo Nguyên ơi là Bảo Nguyên… Cô ấy đã gây hiểu lầm lớn cho cậu và Hân.
Bảo Nguyên liếc qua Huy.
– Cứ ngồi đấy mà nhớ nhung đi. Tớ phải về với bạn trai của tớ đây. Anh ấy mà biết tớ đến nhà cậu là chỉ có chết.
Bóng lưng của Bảo Nguyên khuất sau cánh cửa.
Huy lại nằm xuống giường, mắt dán lên trần nhà.
……..
……..
Hết phần một.
Tớ cần xả hơi một hai ngày cho thoải mái tinh thần rồi mới update tiếp nhé ~^_^~ Hãy tha thứ cho tấm thân già này. Tớ sẽ quay trở lại sớm thôi!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.