Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 42: Gặp lại
Sáng sớm.
Nắng đã tràn ngập cả thành phố.
Cũng không khó lắm để tôi thích nghi với thời tiết ở thành phố San Francisco. Tôi vào trung tâm thành phố, cùng với bà và cô Kim, bà nói là cho tôi đi tham quan, bà cũng phải vào siêu thị mua vài thứ. Tối mai là sinh nhật thằng bé Minh Vũ rồi mà tôi đã quên mất không mua quà cho thằng bé. Tiện thể tôi sẽ mua quà cho nó luôn.
Nhịp sống ở nơi này rất nhanh. Ai cũng có công việc riêng của mình, người đi học, người đi làm. Dường như ánh nắng chói chang không hề ảnh hưởng gì đến họ. Thành phố này xa lạ với tôi. Thấy trên TV chẳng bằng được nhìn tận mắt.
Bà muốn đi bộ nên tôi cùng bà và cô Kim xuống xe, cùng đi bộ trên vỉa hè. Người qua đường lướt qua tôi là lại quay lại nhìn tôi lần nữa. Chẳng hiểu sao họ nhìn tôi kiểu đó. Mà bà bảo là vì tôi là người châu Á. Nghe có vẻ hợp lí.
Khổ cho cái thân tôi… đã bắt gặp tên Huy trước cửa hàng bán đồ lưu niệm bên kia đường, cùng với Bảo Nguyên. Chắc họ đi mua quà sinh nhật cho bé Vũ. Mải nhìn họ mà tôi không để ý đến có một đám thanh niên choai choai đang bước đến, và nhìn tôi cười man rợ.
Dựng cả tóc gáy. Tôi nép vào gần bà hơn.
Nhìn đi nhìn lại cái lũ choai choai tóc vàng tóc trắng đấy tôi nói thật là không khác gì mấy thằng nghiện ở Việt Nam. Ối trời ơi… trông cái bản mặt như lũ du côn.
Mấy thằng đó đi lướt qua tôi, buông lời trêu chọc và có hơi tục tĩu, còn có vài từ bản địa mà tôi không hiểu.
Bọn chúng vừa đi qua bà liền buông một câu cảm thán.
– Cái đám thiển cận. Thấy con gái châu Á là lao vào chọc ghẹo ngay.
Đúng là cái lũ đó rất hư hỏng. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi dõi mắt sang bên kia đường, qua lớp kính trong suốt của cửa hàng tôi thấy Bảo Nguyên và tên Huy đang vui vẻ chọn quà sinh nhật cho bé Vũ.
Tôi kéo nhẹ tay áo của bà, nói nhỏ.
– Cháu vừa thấy Huy và Bảo Nguyên.
– Ở đâu?
– Họ vào cửa hàng bán đồ lưu niệm ở đằng kia rồi ạ.
Bà gật nhẹ đầu. Rồi quay sang hỏi tôi.
– Cháu biết con bé Bảo Nguyên?
– Vâng. Cháu đã gặp bạn ấy vài lần ở Việt Nam.
Tôi sợ ánh mắt sắc bén của bà. Bà như nhìn thấu cả tâm can tôi và đọc được cả suy nghĩ của tôi.
– Cháu thấy con bé thế nào?
– Bạn ấy rất tốt, xinh đẹp… — Tôi ngừng lại, khó khăn để nói ra câu này — Và cháu nghĩ là bạn ấy hợp với Huy. Bạn ấy có vẻ như rất hiểu Huy.
– Cháu gặp con bé bao nhiêu lần mà đã bảo nó tốt?
Tôi im lặng.
– Đừng nhận xét người khác theo cảm tính. Cháu thấy nó hợp với thằng Huy, nhưng trong lòng cháu vẫn không muốn. Cháu nên nhớ là quyền lựa chọn là của thằng Huy, muốn ép nó cũng không được…
– Dạ.
Tôi vẫn không thoát khỏi bà, bà bắt thóp được tâm lí của tôi. Cái này gọi là gừng càng già càng cay.
Tôi hiểu những gì bà nói. Nhưng để đem về an ủi bản thân thì lại là điều khác. Quyền lựa chọn là ở tên Huy. Đúng!
Sau bao nhiêu chuyện thì tôi đâu còn tư cách để đứng vào hàng ngũ cho cậu ta lựa chọn. Cậu ta bày tỏ tình cảm với tôi, tôi đã làm gì? Tôi chối bỏ, tôi đay nghiến. Cậu ta chỉ có ghét tôi đến tận xương thôi.
Thái độ của tên Huy tối hôm qua đã rõ, chẳng còn có thể như trước kia, tôi vào nhầm phòng và cậu ta liền nhìn tôi chán ghét.
Có đau thì tôi cũng chỉ có thể ngồi một xó và bắt mình tự quên đi.
– Cháu có bất ngờ với sự thay đổi của thằng Huy không?
Tôi thật thà thừa nhận.
– Có, và cháu đã rất giận. Nhưng cháu cũng không thể phủ nhận là một phần lỗi là của cháu.
– Ngày đó nó nằng nặc đòi về Việt Nam bằng được, bà có hỏi nó lí do thì nó bảo chán nước Mĩ rồi nên muốn về Việt Nam, một câu của thằng ranh đấy làm sao dối được bà. Bố mẹ nó nhất quyết không cho, nhưng vì thằng Huy nó quá cứng đầu nên bà mới cho nó về nước. Bà đâu biết nó đòi về nước vì một cô bé.
Lặng thinh, tôi không biết nói gì.
– Một tháng trước nó đột ngột xách hành lí về Mĩ rồi nó bảo sẽ không về Việt Nam nữa. Có tra hỏi thì nó không chịu nói. Suốt mấy ngày liền nó nhốt mình trong phòng… — Bà nhìn vào tôi và kể tiếp — Lần đầu tiên bà thấy thằng Huy đập phá đồ đạc. Chắc nó phải khổ tâm lắm nên mới như vậy.
Bà đang gián tiếp khẳng định lỗi của tôi, dám biến cháu trai của bà thành ra như thế.
…
…
Nắng đã tắt.
Tôi vươn vai và rời khỏi giường. Vì hôm nay đi dạo thành phố với bà tôi không chọn được món quà sinh nhật nào ưng ý cho bé Vũ nên đành phải tự tay làm. Tội tự tin là mình sẽ làm tốt mấy cái se chỉ may vá làm thú bông.
Căn biệt thự rộng lớm vắng lặng. Mọi người ở đây có vẻ rất bận rộn, hở tí là lại ra ngoài có công chuyện.
– Cậu ngốc quá đấy. Câu đố dễ thế mà không đoán ra. Bẽ mặt quá.
Bước chân tôi dừng lại ở ngay chân cầu thang.
Giọng nói của Bảo Nguyên, tiếng bước chân, họ đang ở ngoài phòng khách và cầu thang chỉ cách phòng khách có vài bước chân.
– Rõ ràng là câu đố đấy không có logic…
Câu nói của tên Huy dừng lại giữa chừng vì họ đã thấy tôi.
Bảo Nguyên bất ngờ, cô ấy tròn mắt hỏi tôi.
– Sao bạn lại ở đây?
– Tớ sang đây mừng sinh nhật bé Vũ, vài ngày rồi lại về.
– À… Ra vậy.
Tôi chẳng có hứng thú đâu để ngồi trò chuyện với họ nên lại quay lưng bỏ lên phòng. Chuẩn bị tốt tinh thần thì đã sao? Đứng trước họ tôi thấy mình thật yếu đuối, như đứa ngốc vậy.
Tôi không xác định nổi mối quan hệ của tên Huy và Bảo Nguyên là gì. Bạn bè? Bạn bè đặc biệt? Bạn thân?
Nên bỏ qua cái bạn thân. Giữa nam và nữ lấy đâu ra bạn thân mà chỉ có thể là gian tình. Ờ đấy, như tôi với tên Huy này, làm như thân lắm đấy nhưng sau cùng thì tôi lại thích cậu ta mất rồi. Nói chung là không thể tin tưởng vào loại bạn bè thân thiết giữa nam và nữ.
…
…
Bữa tối đông đủ mọi thành viên trong gia đình của tên Huy và còn có sự góp mặt đặc biệt của Bảo Nguyên. Dĩ nhiên tôi là người ngoài.
Thằng nhóc Minh Vũ ngồi cạnh tôi. Ngày không phải đi học thì nó cứ bám riết lấy tôi không chịu buông tha, nòi giống nhà tên Huy rất biết áp bức người khác đấy chứ.
Tôi ngồi vào bàn ăn, im lặng và ăn. Bảo Nguyên thì khác, cô ấy biết cách nói chuyện với người lớn. Bữa tối vui vẻ và ngon miệng hơn là nhờ cô ấy.
– Nói ít đi, ăn nhiều vào. — Bác Nga trách yêu rồi để vào bát của Bảo Nguyên miếng thịt bò.
– Vâng, thưa sếp. — Cô ấy cười hì hì — Nhưng cháu quen mất rồi.
– Ăn nhiều vào, lát bố mẹ cháu lại bảo nhà ta không cho cháu ăn. — Bà nhắc nhở.
– Người như em phải mỡ màng chút nữa mới đẹp. — Chị Liên khuyên đầy chân thành.
– Thế bây giờ em xấu lắm à?
– Nhất Nguyên rồi, đẹp lắm…
– …
Cảm giác như tôi là người thừa ở đây. Không dễ chịu gì đâu.
Những tưởng gia đình tên Huy chỉ đối xử với tôi như thế, những tưởng tôi là người bạn duy nhất của tên Huy được họ quan tâm. Nhưng tôi sai rồi.
Họ cũng đối tốt với Bảo Nguyên, còn thân thiết hơn cả tôi. Sự thật là tôi đã quá tự phụ.
– Mợ Hân, cháu muốn uống nước.
Thằng bé Minh Vũ ngồi bên cạnh khều tay tôi.
– Để mợ đi lấy.
– Ơ… Sao bé Vũ lại gọi Hân là mợ? Bạn và Huy…
– Không có đâu. — Tôi cười gượng — Thằng bé nó quen miệng gọi thế rồi.
– Thật thế hả?
Bảo Nguyên đang muốn xác định rõ quan hệ giữa tôi và tên Huy. Tôi hiểu, rất hiểu. Cô ấy sợ tôi là tảng đá cản đường.
Rồi Bảo Nguyên đứng dậy.
– Để chị đi lấy nước cho bé Vũ.
Thằng bé liền trề môi.
– Chị thật là vô lí. Em nhờ mợ Hân của em. — Nó tỏ thái độ — Em không thích chị.
Chị Liên nhăn mặt, quát nhỏ.
– Vũ, hư.
Bảo Nguyên sững sờ trong giây lát, cô ấy ngồi xuống, hỏi thằng bé.
– Tại sao?
– Trông mặt chị giống chị Mận giúp việc. Với lại chị toàn thích bám theo cậu Huy nên em không thích.
Bảo Nguyên cười như không bận tâm gì đến lời thằng bé.
Tôi đứng dậy lấy nước cho thằng bé, xém tí nữa là bật cười. Đúng là trẻ con, chẳng hiểu mắt nhìn nó thế nào mà nhìn Bảo Nguyên giống chị Mận giúp việc nhà nó được.
.
Bà thôi không hỏi chuyện Bảo Nguyên nữa và chuyển sang bé Minh Vũ.
– Minh Vũ đi học vui không? Cô giáo ở trường dạy những gì? Kể cho cụ nghe nào.
Thằng bé vừa cầm thìa giơ lên vừa kể lại.
– Vui lắm luôn. Hôm nay cô giáo lớp cháu dạy giao… giao… — Nó ngập ngừng, chắc là không nhớ.
– Giao tiếp. — Tên Huy đệm vào.
– Đúng ạ, giao tiếp.
Thằng bé kể và cả nhà chăm chú lắng nghe.
– Cô giáo bảo giao tiếp là nói chuyện, là tiếp xúc với người khác… Giao tiếp có bắt tay, có hôn. Cô giáo còn dạy hôn giao tiếp vào má với người khác không giống như bạn trai bạn gái hôn môi nhau. Họ chỉ hôn môi khi họ yêu nhau…
Cả nhà phì cười với câu chuyện ngộ nghĩnh của thằng bé.
Đột nhiên nó nhìn tôi rồi nhìn tên Huy. Hỏi rất tự nhiên.
– Thế cậu Huy với mợ Hân hôn môi nhau chưa ạ?
Tí nữa thì sặc. Không chỉ tôi đâu, cả nhà cũng sốc lắm, họ nhìn vào tôi và tên Huy.
Hai má hơi nóng ran, định bụng bảo với thằng bé là chưa thì tên Huy đã cướp lời.
– Chưa. Phải lớn như bố mẹ cháu mới được hôn môi.
Thằng bé gật gật cái đầu.
– Vâng.
Tôi lén lút liếc tên Huy và Bảo Nguyên. Hai người họ ngồi cạnh nhau và chẳng có biểu cảm gì sất.
…
…
Bữa tối kết thúc. Mọi người ra phòng khách nói chuyện.
Tôi thì lủi thủi vào trong bếp uống nước.
Bảo Nguyên đã ở trong bếp, cô ấy cầm một chai rượu cỡ lớn, trên bao giấy bọc ngoài vỏ chai còn có hàng chữ viết bằng tiếp Pháp. Tôi rót xong cốc nước Bảo Nguyên mới để ý đến sự có mặt của tôi.
– Bạn có muốn thử không? Bố tớ mua về bên Pháp, nghe nói là rượu ngon.
– Không… Tớ…
– Mợ Hân!
Tiếng gọi của thằng bé Minh Vũ. Tôi đặt cốc nước xuống và chạy ra ngoài.
Thằng bé đứng trước cửa và vẫy tay cười lém lỉnh.
– Cháu về nhà đây. Mợ Hân ngủ ngon.
– Minh Vũ ngủ ngon.
Chúc ngủ ngon đâu đấy xong xuôi tôi phi vội vào bếp, đang khát nên cầm lấy cốc nước tu một hơi. Đến khi uống cạn tôi mới phát hiện nước có mùi vị rất lạ.
Tính chất của nước là không màu, không mùi, không vị, sôi ở 100 độ C, đông đặc ở 0 độ C… Cớ sao nước tôi vừa uống lại có mùi thơm thơm, vị ngọt ngọt và nó như một ngọn lửa chảy từ khoang miệng xuống đến bụng, tôi cảm nhận được cái thứ nóng nóng đấy đang trôi xuống bụng mình.
Không lẽ đây là nước đặc biệt? Làm sao đặc biệt được… Trước khi ăn cơm tôi cũng uống mà nó đâu có thế này. Cái thứ chất lỏng trong cốc tôi vừa uống là cái gì? Axit sunfuric hả? Trời ơi!!!
Tôi liền ra phòng khách hỏi Bảo Nguyên.
– Bạn đổ rượu vào cốc nước của tớ hả?
Mấy người trong nhà nhìn tôi sửng sốt.
Bảo Nguyên lắc đầu.
– Đâu có…
Sau đó cô ấy cầm cốc nước trong tay cô ấy lên và uống thử rồi ngẩng mặt lên.
– Hình như đây mới là cốc nước của bạn.
Trên mặt tôi xuất hiện vài vệt đen. Thế ra tôi đã uống rượu, những một cốc đầy đấy.
Bảo Nguyên cười ngại.
– Vừa nãy tớ rót ra để thử, rượu lại không hợp vị nên tớ bảo cô giúp việc đổ đi, chắc cô ấy chưa kịp đổ thì bạn đã uống rồi.
Khóc không ra nước mắt. Làm sao bây giờ? Tí nữa tôi say thì biết làm thế nào?
Hình tượng nhân vật Chí Phèo cầm chai rượu liêu xiêu khắp ngõ, miệng chửi thề đủ kiểu bỗng hiện lên trong đầu. Tôi say rượu sẽ như thế á? Chắc không có đâu.
– Xin lỗi bạn.
– Rượu này mạnh hay nhẹ? — Tôi mếu máo hỏi.
– Mạnh.
Đúng một từ, cũng có thể chém chết tôi ngay tức khắc.
– Không sao đâu, đợi khoảng một tiếng xem cháu thế nào đã. Nói rượu mạnh chứ chưa chắc cháu đã say.
Bác Phong an ủi vậy, tôi kiên nhẫn ngồi chờ và thầm cầu xin trời phật tôi đừng có say. Người say là hay nói lung tung với lại hành động mất kiểm soát lắm.
Một giờ trôi qua, tôi thở phào,cả nhà tên Huy thở phào vì tôi vẫn bình thường và rất tỉnh táo. Có thể Bảo Nguyên mới yên tâm về nhà mà không lo áy náy.
Hai mắt cứ díp lại, tôi xin phép lên phòng ngủ.
…
…
1 giờ 30 phút sáng
Trong căn phòng nhỏ, trên chiếc giường êm ái. Hân bỗng bật dậy như cái lò xo, hai mắt thì lờ đờ. Cô bé xuống giường, xỏ dép và bước đi xiêu vẹo rời khỏi phòng.
Một mảng màu tối ập màu mắt, cô bé vẫn đi, bước xuống cầu thang rất chuyên nghiệp trong bóng tối chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo. Chắc chỉ có những kẻ say mới làm điều này.
Hân bước xuống đến chân cầu thang, rồi quay lưng, bước lên tầng hai, rồi lại xuống rồi lại lên. Được ba lần như thế, cô bé chán, bước về phòng.
Vì men rượu đã ngấm, cô bé đã say nên cứ quen thói mà làm, không hề ý thức về hành động của mình. Cô bé lên đến tầng hai rồi quẹo trái và mở cửa phòng.
Tách!
Căn phòng bừng sáng, nổi bật rõ bốn bức tường màu xanh da trời. Đôi mắt lờ đờ của người say ngắm kĩ một hồi, cô bé tự lẩm bẩm.
– Phòng mình sơn màu xanh khi nào nhỉ?
Ở trên giường có ai đó đang ngủ ngon lành thì bị ánh sáng chói vào mắt. Đôi lông mày nhíu chặt lại.
Hân vẫn đứng tồng ngồng ở đấy. Vẫn nghĩ rằng đây là nhà cô. Cô bé còn đang thầm trách bố mẹ sao lại tự ý biến căn phòng của cô thành ra thế này.
Cô bé lắc lắc cái đầu nặng trịch và bước đến chiếc bàn có để một khung ảnh bị úp xuống. Cô bé cầm khung ảnh lên. Ui giời… Là Hân chứ còn ai nữa, mà ảnh này đẹp ghê gớm, cô bé ngắm thế nào vẫn thấy mình xinh. Có ảnh mình thì đây là phòng mình rồi.
Cô bé nằm lên giường, kéo chăn lên tận cổ và nhắm mắt ngủ.
Ai đó đang ngủ bỗng cảm nhận thấy có “vật thể” ấm áp nằm ở cạnh thì mở bừng mắt. Điều đầu tiên là đèn đã được bật sáng trưng, điều thứ hai là khung ảnh trên bàn đã bị lật ngửa, điều thứ ba là có “vật thể lạ” đang rúc trong lòng cậu ngủ ngon lành.
Huy ngạc nhiên khi thấy cô bé Hân đang ngủ ngay cạnh mình. Lại còn rất tự nhiên mới khổ.
Với đôi mắt tinh tường và đầu óc logic, cậu đã đoán ngay ra Hân say rượu. Say thì phải nằm bẹp ở phòng rồi chứ sao lại chui vào phòng cậu ngủ. Đúng là chỉ có người say mới vậy.
Huy đưa tay, định lay Hân dậy thì lại thôi. Cô ấy tự sang đây ngủ, ngày mai có dậy cậu chỉ cần giả vờ không biết là được. Cô bé cậu yêu tự mò vào phòng cậu ngủ cậu sao mà từ chối được.
Vậy là cậu trở người, quay sang Hân, mặt gần mặt, ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hân. Cô bé nhắm chặt mắt, người cuộn lại như con mèo.
Cô bé này thật là ngốc. Ngày hôm nay, ở ngoài phố, cậu đã rất tức giận. Lũ thanh niên thiển cận đấy dám trêu chọc cô, cô ấy chắc không hiểu mấy từ bản địa nên mới cho qua dễ dàng vậy. Cô ấy mà hiểu chắc còn bực hơn cậu.
…
…