Chết Vì Cái Đẹp

Chương 39: Hoàng Tử


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 39: Hoàng Tử

Có thể do tôi là đứa hay thích trầm trọng hóa vấn đề. Nhưng hãy nghĩ mà xem, tôi thao thức mấy đêm để trả lời cả trăm câu hỏi dự thi, đổ bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, ra sức phấn đấu vì chuyến đi Hàn Quốc.
Nào ngờ cuộc đời phũ phàng, phải nói là quá phũ phàng. Tôi không may mắn. Và người trúng giải là một chị gái nào đó từ dưới quê lên. Nghĩ lại thì thấy chạnh lòng. Tôi – gái thành phố lại có thể thua chị gái ở quê? Không thể nào tin nổi!!
Rồi… rồi… Chấm dứt ở đây. Nếu tôi còn lảm nhảm thêm nữa thì chắc chắn tôi là fan hâm mộ của chủ nghĩa phân biệt chủng tộc A-pác-thai.
Tám giờ hai mươi mốt phút hai mươi ba giây… Và cái Trang xách cổ tôi dậy trong khi tôi còn đang say giấc nồng. Nó ngoác mồm ra nói một hồi nào là đi chọn trang phục tham gia prom cuối năm ở trường này, rồi thì mặc đẹp có ích lợi là sẽ không bị người ta kì thị này, còn cua được trai đẹp này, … Nói chung là phải hoành tráng như đi trình diễn thời trang ý. Nghe nó nói xong chỉ muốn nổ tung cái đầu.
Đến cuối cùng tôi cũng phải lết cái thân già cùng con Trang và Kim Anh đi chọn đồ.


Trung tâm mua sắm bạt ngàn áo quần, phụ kiện, giày dép, mỹ phẩm… Cái Trang tung tăng lượn hết chỗ này đến chỗ nọ. Kim Anh cũng như vậy, ngắm nghía từng cái váy.
Tôi đi theo sau gọi là cho đủ đội hình chứ chỉ biết ngắm mà không biết chọn. Bữa tiệc cuối năm, có cần phải dùng đến những bộ cánh sang trọng lộng lẫy thế này? Nếu không phải vì quá chờ đợi câu trả lời của tên Huy tôi đã về nhà và lên giường ngủ tiếp.
– Mày mặc thử xem!
Cái Trang đưa tôi một cái váy hai dây màu đỏ chóe. Tôi liền gạt đi.
– Tao không theo phong cách kẹo ngọt như mày. Nhìn xem… mày nghĩ tao là trẻ tiểu học à?
Nó nghe tôi nói xong liền ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Kim Anh lựa chọn hồi lâu cũng đi thử bộ váy vừa ý nhất. Con Trang cũng tíu tít vào phòng thay đồ. Lúc sau hai người trở ra, tôi phải dùng từ lộng lẫy để miêu tả hai người họ. Người đẹp vì lụa quả thật không sai.
– Hân, cậu thấy tớ thế nào?
– Đẹp lắm!
– Còn tao nữa, mày thấy sao?
– Mày cũng đẹp lắm, không có gì để chê luôn.
Hai đứa nó cứ đứng trước gương xoay đi xoay lại làm tôi cũng thấy sốt ruột. Tôi biết lấy gì về mặc bây giờ? Loay hoay mãi mà chẳng thấy bộ nào vừa ý. Prom cũng đâu nhất thiết là phải diện đầm sang trọng đúng không? Tôi còn tính mặc đồng phục đi đây này.
– Quý khách muốn tìm váy đi dự tiệc ạ?
Một chị nhân viên bán hàng đến cạnh tôi hỏi.
– Dạ. Nhưng có vẻ những bộ cánh này không hợp ý em.
Chị ấy mỉm cười, đưa ra cho tôi một bộ cánh.
– Quý khách thử cái này đi ạ.
– Em nghĩ là nó hơi già so với em.
– Còn cái này?
– Trông sexy quá ạ.
– Vậy bộ này thì sao?
– …

Ba mươi phút sau tôi và chị nhân viên bán hàng đó vẫn chưa tìm ra được một đồ phù hợp với tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy chọn đồ khó như vậy. Hoặc là do những lần đi mua quần áo tôi rất ít khi tìm mua váy nên bây giờ không có tí kinh nghiệm nào trong chuyện này.
Chị nhân viên bán hàng cũng thở dài. Tôi không phải khách hàng khó tính, chỉ là không có bộ đồ nào có vẻ được.
– Sao? Chưa chọn được hả?
Cái Trang đã thay đồ từ khi nào, nó bước ra và nhăn mặt nhìn tôi.
Tôi xụ mặt gật đầu.
– Về đi. Tao không cần váy viếc gì hết.

– Không được. — Cả Kim Anh và cái Trang cùng đồng thanh.
Tôi thở dài, nhún vai.
– Nhưng tao không biết chọn cái nào.
– Kia kìa! — Kim Anh chỉ tay ra sau lưng tôi.
Tôi ngoái lại nhìn.
Chân váy xếp ly màu đen ngắn trên gối, áo sơ mi màu trắng ngọc bên trong và một chiếc áo vest cách điệu khoác bên ngoài. Rất đẹp.
Nhưng… Đó là đồ đôi đấy. Bên cạnh cái bộ đồ đó còn có một bộ đồ dành cho nam, cũng màu đen như thế, áo sơ mi trắng như thế, áo vest đen như thế.
Không được!! Lỡ mà có tên nào chọn bộ nam đó cũng để đi dự prom thì hỏng. Trúng phải tên “đẹp trai” như Chí Phèo là xong đời tôi.
Chị nhân viên bán hàng đã đem bộ đồ đến trước mặt tôi, miệng nở nụ cười thân thiện.
– Đây là đồ đôi nhưng nếu quý khách thích thì chúng tôi sẽ bán riêng cho quý khách.
– Đẹp, mày vào thử đi.
– Chơi nguyên cây đen này luôn hả? Nhỡ đâu có tên mua trúng bộ của nam thì chết tao mất.
Cái Trang vẫn nằng nặc dúi bộ đồ vào tay tôi và đẩy tôi vào phòng thay đồ.
– Nhưng tao…
– Không nhưng nhị gì hết. Vào trong!


Mười lăm phút sau…
Đường may tỉ mỉ, chất vải đẹp, kiểu dáng cũng đẹp.
Đẹp thì đẹp thật. Mà tôi vẫn bứt rứt với bộ đồ cặp với cái bộ tôi đang mặc trên người.
Cái Trang và Kim Anh quay tôi vòng vòng, ngắm lên ngắm xuống.
– Được. — Trang quay sang chị nhân viên bán hàng — Em lấy bộ này.
– Không… — Tôi cắt ngang.
Nó liền trừng mắt.
Kim Anh ngắm kĩ tôi rồi gật đầu cười.
– Đẹp lắm Hân à. Cậu cứ lấy bộ này đi.
Tôi vẫn là kẻ yếu thế nhất, chẳng ai chịu hiểu cho nỗi lòng của tôi gì cả. Bộ đồ đó đã nằm trong túi đựng đồ mà tôi đang cầm. Tôi biết phải làm sao nếu có tên mặc đồ đôi với tôi?? Chết mất!!
– Tao với Kim Anh đi vệ sinh. Đi không?
– Không.
– Thế ngồi đây đợi một lát nhé.
Rồi cái Trang và Kim Anh vào phòng vệ sinh. Còn lại tôi ngồi chờ hai đứa nó.
Prom!
Prom!
Đẻ ra cái prom để làm gì nhỉ? Như cái đêm prom của năm ngoái, tôi bị quả bóng bay nước vào người. Đến bây giờ tôi vẫn thù thằng cha ném bóng bay nước vào người tôi năm đó. Rất là cay cú!!
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh… Và tôi thấy một bóng lưng vô cùng quen thuộc mà cả đời này tôi chắc sẽ chẳng bao giờ quên được. Một cô gái đi bên cạnh, là Bảo Nguyên. Tôi đờ đẫn ra nhìn. Không thể nào nhầm được. Là tên Huy. Cậu ta đang ở đây, cách không xa chỗ tôi ngồi.
Lồng ngực như không thể thở nổi. Hơi thở phả ra một cách khó khăn.

Tôi chắc chắn không nhìn nhầm.
Cậu ta hình như đang quay lại và tôi liền đứng dậy bỏ chạy.
Bàn tay run cầm điện thoại lên.
– Trang! Tao về trước đây, tao có việc.
– Giọng mày sao thế?
– Tao ổn!
Tôi vội tắt điện thoại và chạy ra ngoài trung tâm mua sắm.
Một người suốt ba năm nay tôi đã quá quen mặt. Một người vẫn hay bị tôi chê bai cái vẻ ngoài cổ lỗ sĩ. Một người hay thích trêu chọc tôi… Vừa nãy thôi. Tôi thấy cậu ta… nhưng trông hoàn toàn xa lạ. Không còn cặp kính đáng ghét và bộ tóc bờm xờm nữa.


Đêm prom cuối năm của trường cũng đến.
Tôi ngồi trước gương và nhìn lại mình. Tôi không thể đi dự prom với bộ dạng lếch thếch này được. Mặt mũi bơ phờ không còn sức sống, dưới mắt có quầng thâm hiện rõ rệt.
Tôi thở hắt một hơi và bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.
Trang điểm, rồi thay đồ. Tôi tự nhìn lại mình một lần nữa trong gương và cười miễn cưỡng một cái. Cũng không đến nỗi tệ.
Mẹ đẩy cửa vào phòng. Tôi biết là từ hôm qua khi tôi từ trung tâm mua sắm về mẹ đã thấy sự khác thường của tôi.
Tôi đứng lên, cười hì hì.
– Mẹ thấy con thế nào?
Mẹ chỉ gật nhẹ đầu rồi hỏi tôi bằng giọng lo lắng.
– Con sao thế?
– Con sẽ kể ẹ sau. Con đi đây.
Tôi cầm chiếc điện thoại cho vào túi áo vest và bước vội ra ngoài.
Mẹ liền nói vọng theo.
– Có cần mẹ đến đón không?
– Dạ thôi. Cái Trang sẽ đưa con về.


Tiệc prom cuối năm bắt đầu.
– Wao!! Cũng biết trang điểm cơ đấy.
Tôi liếc xéo cái Trang. Toàn khen đểu tôi.
– Vào thôi!
Kim Anh kéo tay tôi và cái Trang vào trong trường.
Đây là trường tôi sao??
Tôi tròn mắt nhìn khắp nơi. Đèn điện đủ màu thắp sáng lung linh, sân khấu thì hoành tráng, trang trí đẹp khỏi chê, có cả người đi phục vụ nước uống với đồ ăn nhẹ, trên sân trường còn được đặt những chiếc bàn để đầy thức ăn nước uống, cứ phải gọi là lóa mắt luôn ý. Gái thì mặc những bộ váy rực rỡ, trai thì mặc quần tây áo vest lịch lãm. Tôi thì chơi luôn cây đen y như con quạ và thàm cầu mong không có thằng nào mặc đồ đôi với tôi.
Hai tiếng sau không khí càng thêm nhộn nhịp cùng với tiếng nhạc sôi động. Trai thanh nữ tú vui chơi đủ thể loại. Bao nhiêu hoạt động trước mắt mà tôi chỉ ngồi xem.

Tôi ngồi một góc cùng với ly nước ngọt. Cái Trang và Kim Anh đã bỏ rơi tôi từ đời nào để đi chơi.
Nhất Chi Mai và Nhật Đăng bỗng dưng xuất hiện trước mặt tôi. Nhất Chi Mai hôm nay rất xinh, với cô ta thì tôi không phải bàn cãi ngoại trừ cái nội tâm sâu sắc của cô ta.
Họ là một cặp và đi với nhau rất đẹp đôi.
– Ngồi một chỗ thế không chán à?
– Không. Tớ thấy vui.
Nhất Chi Mai cười chòng ghẹo.
– Huy đâu?
– Không biết!
Từ khi mới bước chân vào trường tôi đã tìm kiếm bóng dáng của tên Huy nhưng không thấy. Dù biết là có thể tôi không dám đối mặt với cậu ta nhưng tôi vẫn tìm như một bản năng. Câu trả lời của cậu ta, có lẽ là tôi không nên thiết tha gì với nó nữa. Mọi chuyện đã đi theo chiều hướng khác rồi.
– Bộ đồ này hợp với em lắm. Rất đẹp.
Trước lời khen của Nhật Đăng tôi chỉ biết cười trừ.
Nhất Chi Mai liền gợi ý.
– Hay là cậu ra ngoài chơi đi.
– Không. Tớ còn việc phải làm.
Tôi đứng dậy đi về phía cách chỗ tôi vừa ngồi không xa, có một người tôi phải xin lỗi.
.
– Chào!
Tôi ngồi xuống, đối diện Tuấn – người mà tôi vẫn hay gọi là Si-ca-vâu. Cậu ta ngẩng mặt lên, nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại. Hôm nay cậu ta trông đã cải thiện hơn rất nhiều, không còn cái vẻ xấu xí như tôi vẫn hay thấy nữa.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ tôi cố nói thật rõ ràng.
– Tớ xin lỗi!
Cậu ta ngẩn người ra nhìn tôi.
– Hôm đó tớ có chuyện buồn, tớ không có ý chê bai cậu đâu. Nhưng chắc cậu giận lắm.
– Không có.
– Cậu đừng an ủi tớ. Tớ biết là tớ sai. Xin lỗi cậu.
– Tớ không để bụng thật mà.
Tôi cố cười thật tự nhiên, tôi sợ tôi lại bắt đầu màn nhận tội đẫm nước mắt mất.
– Cảm ơn cậu!
Tuấn nở nụ cười thân thiện rồi đứng dậy.
– Tớ có chút việc, đi trước nhé.
Bóng cậu ta vừa khuất thì một cái bóng khác lại xuất hiện. Thằng cha Trịnh Minh Kì, hắn ngồi xuống ngay cạnh tôi với bản mặt đểu giả quen thuộc.
– Cậu không định xin lỗi tôi à?
Tôi không để ý tới hắn và gọi Kim Anh đang nói chuyện với đám bạn ở gần đó tới.
Tập hợp đủ quân số tôi liếc mắt sang phía tên Trịnh Minh Kì đang ngồi vất vưởng và nói dõng dạc.
– Tôi không xin lỗi cậu.
Hắn liền đặt ly nước xuống, biểu cảm cực kì bất mãn.
– Tại sao? Cậu đã…
– Tôi biết là hai người đang đóng kịch. — Tôi chen ngang.
Kim Anh và tên Trịnh Minh Kì trao đổi ánh mắt với nhau vài giây rồi quay sang tôi và cùng đồng thanh.
– Sao cậu biết?
Đã đến lúc tôi thể hiện sự thông thái của bản thân. He…he…
– Thứ nhất, Kim Anh này, cậu còn nhớ lần đầu tiên tớ gặp cậu lúc tớ đi xem điểm với cái Trang không?
Kim Anh gật nhẹ đầu. Tôi liền nói tiếp.

– Ngay từ lần đó cậu đã thể hiện cậu không phải đứa con gái dịu dàng. Còn có lần cậu kể cho tớ nghe cậu đã đấm sưng mặt của tên Kì, tớ khẳng định cậu là người khá là đanh đá. Khi đã đanh đá thì cậu sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ phá rối, mà lúc đó tớ đang bị tên Kì bám đuôi. Với tính cách tiềm ẩn của cậu thì chắc chắc sẽ cho tớ một bài học để đời nhưng cậu lại không làm thế.
Rồi tôi chỉ sang tên Trịnh Minh Kì.
– Cậu nữa, diễn xuất quá kém, có ai đi tỏ tình bị từ chối lại có biểu cảm vui tươi như cậu? Cậu còn bị cô em Nhất Chi Mai của cậu điều khiển như thằng khờ. Cậu tưởng tôi ngu đến mức không biết những lần cậu xuất hiện trước mặt tôi đều là sắp xếp à? Gì chứ Chi Mai là người giỏi hóng chuyện số một. Cậu đánh giá tôi hơi bị thấp rồi đấy…
– …
– Hai người chính xác là một đôi. Ánh mắt hai cậu lúc nhìn nhau rất đặc biệt…
Kim Anh nghe xong vỗ tay bem bép, mắt sáng rực.
– Cậu đoán cực chuẩn.
Thằng cha Trịnh Minh Kì mặt mày vẫn đen sì như đít nồi cháy. Chắc là tại ấm ức vì không được tôi xin lỗi với bị tôi vạch mặt đây mà. Dám lừa tôi, tôi còn chưa xử tội thì còn lâu tôi mới mở miệng ra xin lỗi.
Kim Anh cầm cổ tay tôi và kéo đi.
– Nào đi chơi thôi.
– Chơi? Chơi gì?
– Chơi…
Phụt!
Một màu tối đen bao phủ cả không gian. Ánh sáng từ đèn điện bỗng vụt tắt hết.
Kim Anh đã thả tay tôi ra và biến mất. Tôi chẳng thấy gì, y như một đứa mù. Tiếng chân người nháo nhác dội vào tai và cả tiếng thét lên khe khẽ.
Cái quái gì vậy? Định chơi trò bắt ma hả? Tôi công nhận là ngôi trường của tôi rất quái dị và hay điên loạn, ví dụ như lúc này, không đâu lại đi tắt hết đèn để người ta chạy loạn xạ hết cả lên. Dù không thể nhìn thấy xung quanh nhưng với không khí này, tôi đoán là cũng như trong chương trình Thế giới động vật trên TV, đàn linh dương bị hổ báo đuổi thì chạy toán loạn và dẫm đạp lên nhau. Rất tiếc là tôi đã không được nhìn thấy vì trời quá tối.
Tôi đứng nguyên một chỗ và lôi điện thoại từ trong túi áo ra tìm chút ánh sáng.
Điện thoại vừa cầm trên tay thì cả người tôi bị đám người dang nháo nhác xô đẩy, và cái điện thoại bay vèo một cái vọng về một tiếng “bộp”, bàn tay tôi đã trống trơn.
Tôi sẽ băm nát thằng cha nào dám đẩy tôi. Cái điện thoại yêu quý của tôi… Nó đã bỏ tôi mà đi rồi. Tối om thế này biết tìm vào đâu.
Tôi rơi vào trạng thái bi quan tột độ. Mất điện thoại, mẹ sẽ giết tôi mất.
Đúng lúc đó thì đèn được bật lên. Mặc kệ tiếng những tiếng “ồ” phấn khởi của đám nam thanh nữ tú. Riêng tôi chúi mặt xuống đất tìm điện thoại.
Khổ nỗi cái điện thoại của tôi lại mang màu đen huyền bí nên cứ phải căng mắt ra tìm.
Thằng cha khốn kiếp dám đẩy tôi. Tôi giết… Hu hu… Điện thoại…
Ngay thì tôi tuyệt vọng nhất thì màu đen lấp ló xuất hiện trên mặt đất. Tôi sung sướng vội cúi xuống vồ lấy…
Và… một bàn tay khác đã nhanh hơn tôi.
OMG!! Quân trộm cướp xuất hiện.
Tôi hít một hơi lấy khí thế để chuẩn bị mắng cho chủ nhân của bàn tay vừa dài vừa trắng mà trông rất quen kia vài trận. Tôi ngóc đầu lên, và ở giây tiếp theo tôi hoàn toàn bị tê liệt.
Hô hấp khó khăn. Tim đập mạnh mẽ.
Một cái kính và một bộ tóc có thể thay đổi con người ta nhiều đến vậy sao?
Trước mặt tôi là tên Huy.
Nhưng khác lắm. Không còn kính nữa, mái tóc đã được cắt gọn và nhuộm màu nâu. Khuôn mặt cậu ta… Rất đẹp. Tôi không cần phải tưởng tượng khuôn mặt cậu ta khi không có kính và mái tóc bờm xờm nữa vì tôi đang được chiêm ngưỡng tận mắt.
Cậu ta – bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mắt tôi như một Hoàng tử.
Sống mũi cao, đôi mắt sâu với đuôi mắt dài và bờ môi mỏng.
.
Bao nhiêu lần tôi dã muốn lột vẻ ngoài xấu xí của tên Huy ra. Tôi đã luôn băn khoăn tại sao cậu ta có thể thay đổi nhiều như vậy, từ một thằng nhóc đẹp trai lại trở thành một tên xấu xí. Bây giờ tôi đã biết rằng cậu ta không hề thay đổi, còn đẹp hơn cả ngày nhỏ.
Tôi như rơi vào đầm lầy. Cảm giác như sắp bị nhấn chìm bởi mọi thứ trước mắt.
Tôi đã rất muốn thấy rõ mặt tên Huy, giờ thấy rồi nhưng sao lại khó khăn với tôi quá. Tim thắt lại…
Cậu ta đưa chiếc điện thoại cho tôi, bàn tay run rẩy của tôi nhận lấy và vừa lúc phát hiện ra một điều… Bộ đồ tên Huy đang mặc trên người là đồ đôi với bộ đồ của tôi. Ngay lúc này đây, tôi và tên Huy đang mặc đồ đôi.
Là do sắp xếp.. Vân Trang, Kim Anh, Nhất Chi Mai, Nhật Đăng, Trịnh Minh Kì và cả tên Huy nữa, họ lừa tôi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.