Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 38: Với cậu tớ có quan trọng không?
Tôi vùng dậy, bất chấp tất cả lao sang ban công nhà tên Huy. Tôi đã không còn lựa cọn nào khác, hoặc là bị giết hoặc là còn sống trở về. Nghe sao giống cuộc chiến sinh tử quá, nhưng tôi đã sợ đến mềm nhũn cả chân tay rồi đây này.
Hơi thở đứt quãng, tim đập mạnh.
Rầm! Rầm!
– Huy! Huy! Mở cửa! Mở cửa nhanh lên…
Tôi đập tay vào cánh cửa phòng của tên Huy và ra sức gọi cậu ta. Tiếng mưa rơi như muốn cuốn trôi đi cả tiếng gọi thảm thương của tôi. Làm ơn… mở cửa…
– Huy…
Cạch!
Tôi chưa bao giờ thấy sợ như lúc này. Toàn thân lạnh ngắt.
Tên trộm đó đã phá xong cánh cửa từ phòng tôi ra ban công.
– Cứu tớ!!!
Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng mở cửa và tôi liền bị kéo vào trong. Cánh cửa theo đó mà đóng vào.
Tôi vội túm lấy áo tên Huy, giọng vì sợ mà đứt quãng
– Có trộm… hắn… hắn… giết…
Tên Huy bỏ tay ra người tôi và bước ra. Tôi vội kéo lại, lắc đầu nguầy nguậy.
– Đừng ra! Hắn có dao… hắn… sẽ giết… giết cậu…
– Cậu đóng chặt cửa vào!
Tên Huy lao ra ngoài và đóng rầm cửa lại.
…
…
Kim giây nhảy từng nhịp nặng nề…
Ngồi bó gối ở góc tường, tôi chẳng biết làm gì hơn thế. Tên Huy ở ngoài đó, cậu ta đang ở ngoài, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?
Tôi sợ, nhưng để cậu ta bị thương tôi còn sợ hơn.
Ngay khi tôi vừa đứng dậy thì cánh cửa phòng bật mở. Tên Huy bước vào và liền bị tôi xem xét từ đầu đến chân. May quá, cậu ta không sao.
Tay chân tôi vẫn run mặc dù đã trấn tĩnh hơn một chút.
– Không sao nữa rồi.
Tôi ngước lên, tôi nhớ cái nét mặt quan tâm của cậu ta dành cho tôi và bây giờ tôi đã được nhìn thấy.
Nước mắt lại rơi, tôi vội quệt nước mắt. Cất giọng khàn khàn và vẫn còn run rẩy.
– Vậy tên trộm đó đâu?
– Đó chỉ là thằng nhóc đánh giày thôi. Hôm nay cậu mới mua đống quà vặt về nhà đúng không?
Tôi ngạc nhiên, gật đầu.
Tên Huy lại nói tiếp.
– Thằng nhóc mấy ngày nay không được ăn gì rồi. Hôm nay thấy cậu xách túi đồ ăn về nên nó đợi đến đêm để mò đến ăn trộm. Thứ cậu nhìn thấy không phải là dao, là mảnh gương vỡ. Cậu sợ à?
Tôi gật.
– Cậu quên không khóa cửa nhà. Thằng nhóc đó trộm vặt quen rồi, khóa bình thường như của phòng cậu nó mở quá dễ. Còn cậu nữa, sao nửa đêm không ngủ lại mò ra ngoài?
– Đói. — Tôi thấp giọng — Nhưng sao nó còn đuổi theo tớ?
– Nó muốn giải thích với cậu, cậu thì sợ quá mà chạy.
Ai mà biết được đó chỉ là một thằng nhóc đánh giày chứ. Mà đói thì sao không nói với tôi, trông tôi đâu có xấu xa đến nỗi không thể mua đồ ăn cho trẻ con chứ. Cũng gọi là may cho nó vì vào phải nhà tôi, chứ nhà khác chắc đánh gãy tay nó rồi.
– Cậu không đánh nó chứ?
– Không. — Tên Huy lắc đầu. — Thằng nhóc không lấy gì hết, nhà cậu vẫn nguyên vẹn.
Tôi thở phào, tôi lại sợ cậu ta sẽ nện cho thằng bé đó một trận ra trò thì thương nó lắm. Cũng chỉ là đói quá nên nó mới mò vào nhà tôi.
– Cậu có lấy đồ ăn cho nó không?
– Có. — Tên Huy có vẻ hối lỗi — Nhưng tớ lấy cho nó hết rồi.
Tôi ậm ừ. Lấy hết cũng không sao, mai tôi sẽ mua tiếp.
Nghe cậu ta kể xong tinh thần tôi cũng đã ổn định hơn nhiều. Tí nữa thôi tôi đã sợ suýt chết rồi. Đầu óc mệt mỏi là hay hoảng loạn lung tung. Một thằng bé mà tôi có thể suy ra một tên trộm giết người. Ấu trĩ quá.
.
Đứng trước tên Huy, ngay gần cậu ta nhưng tôi vẫn thấy một khoảng cách xa vời vợi. Muốn mở lời nói gì đó nhưng mọi câu chữ đều bị trôi xuống bụng.
Không khí gượng gạo bao trùm lấy cả hai.
– Còn sợ không?
– Một chút. — Tôi thú thật và thầm mong cậu ta sẽ lo lắng cho tôi.
– Vậy tạm thời cậu cứ ngủ ở đây. Tớ sẽ sang phòng bên.
Tên Huy quay lưng.
Tôi đưa tay kịp giữ lấy lưng áo của cậu ta và hỏi một câu mà lâu nay tôi vẫn để trong lòng.
– Với cậu… tớ có quan trọng không?
Cậu ta không trả lời mà chỉ nhìn tôi chăm chú.
Tôi cười gượng gạo.
– Không sao. Cậu không cần để tâm đâu, tớ đùa đấy. À mà tớ về đây.
Rất lâu sau cậu ta mới hỏi tôi.
– Cậu ổn chứ?
– Ổn. Rất ổn.
Tôi gật gù và quay lưng đi về.
…
…
Vài ngày sau…
Bố mẹ tôi vừa xách va li vào nhà đã lao đến tra hỏi tôi.
– Phiếu điểm cuối kì đâu?
– Đây ạ! — Tôi đưa tờ phiếu điểm ra trước mặt mẹ.
Mẹ tôi nhìn nhìn ngắm ngắm, lộn qua lộn lại, cuối cùng là dùng ánh mắt nghi ngờ chĩa vào tôi.
– Cái này là giả đúng không?
– Mẹ! Là thật đấy ạ!
Bố mẹ nhìn nhau hồ nghi rồi quay sang tôi.
– Thật hả?
Tôi gật đầu chắc nịch.
– Thật, 100 điểm. Hạng nhất.
– Con gái bố giỏi quá! — Bố cười tán thưởng rồi đưa tay xoa đầu tôi.
Sau một hồi tâng bốc khen ngợi không ngừng nghỉ bố mẹ cũng chịu buông tha cho đứa con bé bỏng của họ.
Như nhớ ra điều gì mẹ lại tiếp tục tra hỏi.
– Minh Huy hạng hai hả?
– Vâng!
Mẹ liền tặc lưỡi.
– Chậc… Nó để con qua mặt dễ dàng quá.
– Sao mẹ chẳng tin tưởng vào thực lực của con gì cả? Mẹ không biết là để đạt điểm tối đa con đã phải gồng mình lên để học thế nào đâu. Mẹ hãy nhìn con xem… — Tôi chỉ tay vào mặt mình — Con gái xinh đẹp dễ thương đáng yêu của mẹ thành ma nữ rồi này.
– Con gái bố không phải ma nữ. Con gái bố vẫn đáng yêu.
– Yêu bố!
Tôi cười hề hề ôm lấy cánh tay của bố. Đúng là lí tưởng lớn gặp nhau. Chỉ có bố mới hiểu con.
Mẹ quắc mắt nhìn hai bố con tôi.
Được một hồi không thể chịu nổi cảnh bố con mặn nồng còn mẹ một mình cô đơn đứng trong góc mẹ liền quát.
– Hân!
Mẹ quát xong bố tôi liền chạy vào phòng… lánh nạn. Còn lại tôi đứng e ấp chờ mẹ hỏi tội.
– Dạ!
– Sang nhà Huy bảo tối nay sang nhà mình ăn cơm.
– Để làm gì ạ?
– Ăn mừng.
Ăn mừng? Ăm mừng chiến thắng hả?
OMG!!!
Sang mời tên Huy sang ăn mừng với tôi khác gì xỉ nhục cậu ta. Còn chưa kể đến chuyện tôi và cậu ta đã giận nhau gần cả tháng nay. Nhìn mặt nhau còn khó nói chi đến ngồi cùng mâm ăn cơm. Chắc chắn sẽ rất khó xử. Cái đáng sợ nhất là mẹ tôi mà biết hai đứa tôi đang trong giai đoạn làm mặt lạnh với nhau thể nào mẹ chả bày ra mấy kế hoạch gắn kết trái tim hay gì gì đó. Rất nguy hiểm…
Tôi nuốt nước bọt. Gì thì gì tôi cũng phải kiếm ra một lí do để bữa ăn mừng này không có mặt tên Huy. Đổi lại là vài món ăn ngon cũng biến mất theo nhưng tôi sẽ chấp nhận.
Tôi kéo mẹ ngồi xuống ghế, rót trà mời mẹ đàng hoàng rồi ngồi ngay ngắn cạnh mẹ. Cuộc trò chuyện giữa những người đàn bà bắt đầu.
– Mẹ này, cho con hỏi mẹ một câu.
Mẹ nhướn mày.
– Hỏi gì?
– Học kì trước Huy hạng mấy?
– Hạng nhất.
– Vậy ai đã kèm con học?
– Minh Huy.
Tôi đập tay bép một phát trong cái nhăn mặt khó hiểu của mẹ.
– Đó, vấn đề con muốn nói là ở chỗ đấy. Huy từng là hạng nhất, từng kèm con học, cậu ấy như là thầy của con vậy. Mẹ nghĩ mà xem, bây giờ con đã hơn cậu ấy một bậc, nói đúng hơn là trò đã vượt mặt thầy. Đó là một điều rất đáng xấu hổ với Huy…
– Huy nói với mày thế à? — Mẹ cắt ngang.
– Tất nhiên là không rồi ạ. Cậu ấy không nói không có nghĩa là không cảm thấy bất mãn. Mẹ suy nghĩ thật kĩ những lời con nói nhé. Bây giờ con đã là hạng nhất còn cậu ấy hạng hai, mẹ mời cậu ấy về ăn mừng thì cũng như mẹ đang cười vào nỗi đau của cậu ấy vậy.
– Lắm lời! Thế mày muốn thế nào hả con?
Tôi cười thật ngọt, thật hiền, mà sao mẹ tôi vẫn nhìn tôi như đang nhìn lưu manh thế.
– Con ấy hả, đơn giản thôi ạ, tối nay chỉ cần hai ta là đủ… Nhầm… ý con là chỉ cần ba người nhà chúng ta là đủ.
Mẹ tôi dứng dậy. Giọng đanh thép.
– Không có hai hay ba gì hết. Sang gọi Minh Huy về đây.
…
…
Trời tối dần… Dần trời tối…
Tôi ngồi vật vờ bên bàn học. Thật tình là tôi không muốn sang gọi tên Huy. Thế là tôi cứ phải ngồi phân tích cặn kẽ từng rủi ro tôi sẽ phải chịu nếu không mời tên Huy sang ăm mừng chiến thắng của tôi.
Nói gì thì nói không mời vẫn là hợp lí nhất. Này nhớ, không bị khó xử trong lúc ăn, không bị mẹ phát hiện, tên Huy không phải chạnh lòng vì chạm phải nỗi đau bị vượt mặt.
– Mời Minh Huy chưa?
Giật bắn. Không biết mẹ đã đứng sau tôi từ lúc nào.
– Rồi ạ. Nhưng cậu ấy bảo bận không sang được.
Tôi nói dối đấy. Mẹ có vẻ vẫn chưa tin lời tôi.
– Tuổi như bọn con thì có gì để bận?
– Con sao mà biết được cậu ấy bận gì. Cậu ấy bận thì mẹ cũng đâu thể bắt ép cậu ấy sang ăn mừng với con được.
Không cần biết mẹ có tin hay không nhưng mẹ cũng chịu bỏ qua cho tôi.
– Xuống ăn cơm.
Tôi liền hí hửng xách đít xuống nhà.
Đồ ăn ngon đúng là có sức hút không thể cưỡng lại. Tôi ngấu nghiến ăn như chết đói. Sau bao nhiêu ngày gặm nhấm thức ăn liền tôi cũng có được bữa cơm đúng nghĩa tù mẹ. Ngon không tả nổi.
– Mẹ vừa sang nhà Minh Huy.
Miếng cơm nghẹn lại ngay cuống họng, suýt nghẹn. Tôi ngóc đầu lên nhìn mẹ.
– Thằng bé bận… tiếp bạn.
Đến bố cũng tò mò câu chuyện của mẹ mà ngừng ăn.
– Em nói gì? Bạn nào?
Mẹ nhìn tôi đày quan tâm.
– Bạn là con gái.
Miếng cơm trong miệng bỗng trở nên nhạt thếch, tôi cúi gằm mặt xuống bát cơm.
Bạn là con gái chỉ có thể là Bảo Nguyên. Mẹ tôi chắc đã nhìn ra tất cả.
Tôi chột dạ, chờ đợi mẹ trách tội thì mẹ chỉ nói nhẹ nhàng.
– Ăn tiếp đi.
…
…
Ngày hôm sau…
– Hân! Dậy ngay.
Tiếng mẹ thúc giục bên tai.
Tôi vùi chăn qua đầu, cất giọng lè nhè.
– Con muốn ngủ.
Mẹ giật một phát cái chăn của tôi ra.
– Ngủ gì nữa, 8 giờ rồi, dậy mau. Có chuyện quan trọng.
Tôi uể oải ngồi dậy nghe chuyện quan trọng của mẹ. Mẹ lại chẳng nói gì mà đẩy thẳng tôi vào phòng tắm.
Mười phút sau tôi xuất hiện với bộ dạng gọi là có thể chấp nhận được.
– Chuyện gì hả mẹ?
– Đi chơi. Thay đồ nhanh lên.
Đi chơi? Tôi thích lắm luôn ấy.
Mất năm phút thay đồ tôi xuất hiện trước mặt mẹ.
Mẹ nhìn ngắm tôi một lượt từ đầu đến chân, từ chân lên đầu.
– Mày ăn mặc thế này hả con?
Tôi nhìn xuống chiếc áo crop-top và quần jeans rách đang mặc trên người, gật đầu đầy tự tin.
– Vâng. Đẹp đấy chứ ạ?!
Mẹ thở dài.
– Con gái ai ăn mặc kiểu này.
Nói rồi mẹ mở tủ quần áo của tôi bới móc một hồi.
– Cái váy mẹ mua cho để đâu?
– Mẹ nói cái váy nhìn như bà già đấy hả? Con đem đi thanh lí rồi.
Mẹ giận rồi. Tôi chớp chớp mắt cười hì hì.
Đi chơi thôi mà, áo phông quần jeans cho nó thoải mái, nhưng với một người luôn mang theo tinh thần kế thừa và phát huy phong cách nữ tính hóa như mẹ thì không thể ưng mắt nổi.
Mẹ đưa cho tôi chiếc váy màu xanh ngọc và ra lệnh.
– Mặc vào!
…
…
– Đi đâu thì đi. Tối hãng về.
Tôi không hiểu cái gì thì mẹ đã tống cổ ra khỏi cổng nhà. Ít ra thì cũng nên bảo tôi đi chơi ở đâu, với ai, chơi thế nào đã chứ. Nỡ lòng nào mà đuổi tôi đi như thế. Mẹ lại còn bắt tôi ăn mặc thật dịu dàng nữ tính, trang điểm rồi thì còn tự tay uốn tóc cho tôi.
Rất là lạ nha. Nghĩ mãi cũng không ra mẹ muốn làm gì. Không lẽ cho tôi tự đi lượn đường ngắm cảnh. Oài… Thành phố thì có cảnh gì, toàn người với xe thôi à.
Có gì đó gai gai, ngứa ngứa…
Tôi quay mặt sang và… giật mình.
– Ếh? Cậu… cậu…
Tên Huy đứng ngay trước cổng nhà cậu ta và nhìn tôi.
Tôi nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, biết là trông hơi lạ nhưng cũng không đến nỗi phải nhìn tôi kiểu đó, gai hết cả người.
– Đi thôi.
Tôi ngơ ngẩn.
– Đi đâu?
– Đi chơi.
– Với cậu?
– Ừ.
Tôi không nghe nhầm đấy chứ??
Dám chắc đây là kế hoạch của mẹ là cho tôi đi chơi với tên Huy.
– Thế đi đâu bây giờ?
– Cậu muốn đi đâu?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
– Đi theo tớ.
…
…
Trà sữa sách.
Tôi thích nơi này, rất yên tĩnh, không gian lại rất đẹp, ở đây cũng như thư viện, đầy đủ thể loại sách truyện, và chỉ cần ly trà sữa cùng với vài đồ ăn nhẹ bạn có thể ngồi trong này cả ngày. Tôi phát hiện ra nơi này cũng là nhờ những tháng ngày u tối không có tên Huy, cậu ta đi chơi với bạn gái còn tôi lang thang phố phường, vẫn vui chán.
Tên Huy không ý kiến. Cậu ta và tôi mỗi người một cuốn sách và cứ im lặng đọc sách như vậy.
.
Tôi lén lút nhìn tên Huy, tự tưởng tượng khuôn mặt cậu ta lúc không có kính và mái tóc thì được cắt gọn. Sẽ thế nào nhỉ??? Tôi không nghĩ là mình sẽ hình dung ra nổi. Khác biệt lớn lắm đây.
…
Màu hồng của hoàng hôn rải đều nơi chân rời.
Tôi mở mắt thì đã là chiều tối. Tôi ngủ gật và chẳng biết là sao mình có thể ngủ ngon như thế suốt mấy tiếng đồng hồ. Vặn vặn cái cổ đau nhức tôi nhìn xung quanh. Tên Huy vẫn còn ngồi ở đây, tôi thở phào, may là cậu ta không về trước và bỏ lại tôi ở đây.
Tôi gập mấy quyển sách trên bàn lại và xếp chồng lên nhau.
– Về thôi.
– Ừ.
Cậu ta ậm ừ rồi cất những quyển sách lên giá.
…
…
Thành phố lên đèn sáng rực rỡ. Bóng người đổ dài trên vỉa hè và từ từ cất bước.
Tôi đi trước, tên Huy đi sau. Xét cho cùng thì tôi vẫn thích cả hai đi song song với nhau, tôi sẽ nói đủ chuyện trên đời mặc cho cậu ta có nghe hay không. Còn hơn bây giờ kẻ trước người sau không nói không rằng như người xa lạ, cũng chẳng khác lúc tôi tự mình đi lang thang là mấy.
– Chị ơi!
Một thằng bé chừng bảy tuổi cầm bó hoa hồng đỏ rất lớn đứng trước mặt tôi. Đôi mắt nó sang long lanh và miệng nở nụ cười đáng yêu.
– Gọi chị hả? — Tôi chỉ tay vào mình.
Thằng bé gật đầu.
– Vâng! — Nó đưa bó hoa ra trước mặt tôi, giọng như thỉnh cầu — Chị đem bó hoa này tặng cho chị gái mặc váy hồng ở bên kia được không ạ?
Tôi nhìn sang phía bên kia công viên, đúng là có một cô gái mặc chiếc váy hồng đang ngồi đó thật.
– Để làm gì?
– Anh trai em định tỏ tình với chị ấy. Chị giúp em nhé, em sợ anh em sẽ độc thân đến già mất!!
Cái mặt nó ra vẻ đáng thương mà yêu không chịu nổi. Tôi cầm lấy bó hoa từ tay thằng bé.
– Chị sẽ giúp… anh của em. Đem tặng chị ấy thôi hả?
– Vâng ạ! Chị đi luôn đi, chỉ cần tặng chị ấy thôi, chị ấy sẽ tự hiểu.
Tôi giơ tay tỏ vẻ đồng ý. Rồi một đôi uyên ương sẽ được tác hợp nhờ chút công sức của tôi. Cặp đôi đó sau này có cưới nhau thì phải mang quà đến hậu ta tôi… khà khà.
…
…
Tôi quay trở lại, thằng bé đứng cạnh tên Huy nói gì đó, nó thấy tôi liền chạy ra.
Tôi nháy mắt.
– Nhiệm vụ hoàn thành.
Thằng bé liền tươi cười cúi gập người chuẩn 90 độ.
– Cảm ơn chị, em có quà cho chị đấy nhưng anh ấy giữ rồi.
Nó quay lưng chạy đi.
Trên tay tên Huy quả thật có thứ gọi là “quà”. Cậu ta đưa tôi cành hoa hồng đỏ. Tôi nhận lấy và đi về. Thằng bé đó đúng là rất đáng yêu mà…
– Cậu không ở lại xem họ tỏ tình à?
Tôi lắc đầu, xoay xoay cành hoa hồng trong tay.
– Tớ muốn về.
…
…
Đi cạnh nhau, không nói gì, thật là bức bối…
– Tớ… muốn được tỏ tình ở nơi đông người… Dù chưa được thử nhưng tớ nghĩ cảm giác đấy sẽ rất tuyệt…
– …
– Bởi vì, tớ muốn cho cả thế giới này biết tớ có một tình yêu lớn như thế nào.
.
Đến trước cổng nhà tôi dừng bước, cúi mặt xuống cành hoa hồng và cười gượng.
– Tớ nói vui thôi… Bye!
Tôi quay lưng mở cổng nhà.
– Prom cuối năm, cậu hãy đến. Tớ sẽ cho cậu biết vị trí của cậu.
Tiếng va chạm từ hai cánh cổng bên nhà tên Huy vang lên.
Vì câu trả lời của tên Huy, tôi sẽ đến.
…
…