Chết Vì Cái Đẹp

Chương 40: TỚ YÊU CẬU!


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 40: TỚ YÊU CẬU!

23 giờ 10 phút… Đã gần kết thúc buổi prom cuối năm.
Ánh đèn chỉ chiếu sáng nơi tôi và tên Huy đang đứng và những ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Vài ngày trước tôi đi cùng một Hoàng Minh Huy xấu xí. Ngày hôm nay cậu ta ở trước mặt tôi như một Hoàng Tử trong truyện tranh. Tôi nhìn cậu ta thêm một giây rồi quay lưng.
Tôi và cậu ta mặc đồ đôi, đấy là sắp đặt. Không phải ngẫu nhiên mà Kim Anh chỉ cho tôi bộ đồ đó, không phải ngẫu nhiên mà chị nhân viên bán hàng sẵn lòng bán lẻ cho tôi bộ đồ dành cho nữ, không phải ngẫu nhiên mà cái Trang bắt tôi mua bộ váy áo này và tên Huy cũng không trùng hợp đến mức chọn đúng bộ quần áo cặp với áo váy của tôi.
.
“Với cậu… tớ có quan trọng không?”
.
Tôi không cần nghe cậu ta trả lời nữa. Tôi nên đi về… Nếu đã là sự sắp xếp sẵn thì đều là giả dối.
– Khoan đã!
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của cậu ta kéo tôi quay lại.
Tôi như đứa ngốc đứng lại và chờ đợi cậu ta. Dù đã biết câu trả lời chỉ có thể là “có” hoặc “không”, mà có là gì đi nữa thì tôi cũng chả cần biết. Mọi thứ đã vỡ tan ngay khi cậu ta xuất hiện trước mặt tôi rồi.
– Tớ đã nói hôm nay tớ sẽ trả lời cậu.
Tôi mím môi, lồng ngực đột nhiên thắt lại.
– Cậu với tớ rất quan trọng.
Tim tôi co bóp một cách khó khăn. Quan trọng thì sao chứ? Tên Huy đã giấu tôi bộ mặt thật sự của cậu ta suốt từng ấy năm, đến cả cái kính cậu ta cũng không cho tôi chạm vào. Rồi một cô bạn Bảo Nguyên xinh đẹp từ đâu xuất hiện, cậu ta sẵn sàng cho cô ấy gỡ kính trên mặt cậu ta. Vậy tôi là cái gì? Tôi không dám tin tưởng vào cậu ta nữa rồi.
– Ừ!
Tôi gượng gạo nâng khóe môi. Cười một cái thôi mà sao khó quá.
Tên Huy còn muốn nói gì đó và tôi đợi chờ. Ngốc quá! Biết là đây chỉ là sự sắp xếp của mấy người bọn họ, còn tôi thì như con rối bị điều khiển, ra vẻ thông minh nhưng lại bị người ta xỏ mũi lúc nào cũng không hay. Vậy mà tôi còn đứng đây chờ…
– Còn một điều nữa, tớ đã muốn nói với cậu từ lâu.
Người tôi bất giác run rẩy.
Bàn tay cầm bó hoa hồng đỏ của cậu ta đưa ra trước mặt tôi.
Tay tôi nắm chặt gấu áo.
Tai dần ù đi vì những tiếng trầm trồ của đám bạn trong trường.
Tên Huy nhìn thẳng vào tôi, giọng nói trầm ấm nói rõ ràng từ chữ.
– TỚ YÊU CẬU!
.
“TỚ YÊU CẬU!”
“TỚ YÊU CẬU!”
“TỚ YÊU CẬU!”
.
Như có con dao đâm thẳng vào tim.
Tôi đứng bất động nhìn cậu ta, ngắm kĩ từng đường nét trên khuôn mặt, thật chăm chú. Cố tìm chút dối trá trong đôi mắt đen đó mà không thể thấy. Tại sao mọi chuyện cứ vượt xa tầm kiểm soát của tôi thế chứ?? Tôi muốn tin, tin rằng cậu ta yêu tôi, như lời cậu ta nói. Nhưng tôi không thể làm nổi, tôi đã mất hết niềm tin vào cậu ta rồi.
Mọi người bu vào xem, có những lời cảm thán đầy ngưỡng mộ cất lên.
.
“Tớ muốn được tỏ tình ở nơi đông người, dù chưa được thử nhưng tớ nghĩ cảm giác đó sẽ rất tuyệt…”
“Bởi vì, tớ muốn cho cả thế giới này biết tớ có một tình yêu lớn như thế nào…”
.
Trái tim đau đến muốn nổ tung.
Bó hoa hồng đỏ ở trước mắt, tôi không thể nhận lấy. Và tôi quay người, bỏ đi thật nhanh. Cậu ta đã là Hoàng tử, còn tôi không phải là Công chúa.
Ngày hôm đó tôi đã nói với cậu ta rằng tôi muốn tỏ tình ở nơi đông người và ngày hôm nay cậu ta đã làm điều đó. Sự thật là cảm giác đó không hề tuyệt như tôi vẫn nghĩ, ngay lúc này tôi chỉ cảm thấy một cảm giác chua xót lan tỏa khắp cơ thể.

.
“Tớ rất ghét cậu”
“Ghét cái kính to tướng trên mặt cậu… ”
“Ghét bộ tóc bờm xờm của cậu… “
“Ghét bộ dạng xấu xí của cậu… “
“Tớ ghét mọi thứ thuộc về cậu.”
“Và… tớ ghét cả sự xuất hiện của cậu trong cuộc đời tớ…”
.
Tôi đã nói với cậu ta như vậy đấy. Không dưới một lần tôi đã nói rằng tôi ghét bộ dạng xấu xí của tên Huy, vì tôi là fan cái đẹp, là vì tôi không thể chấp nhận nổi một người xấu xí ở bên cạnh.
Vì tôi quá thích những thứ đẹp đẽ, tôi đã làm tổn thương một người là Nhật Đăng. Tôi không biết anh ấy đã như thế nào sau đó, tôi nghĩ rằng nó cũng đau đớn như điều bây giờ tôi đang dần cảm nhận.
Và gần nhất là tên Huy, bị tôi xúc phạm như vậy, cậu ta chỉ hận tôi thôi. Còn yêu tôi là điều quá xa vời.
Ừ… tôi thích Hoàng Minh Huy, nhưng không phải Hoàng Minh Huy đang gọi tên tôi.
– Hân!
Tôi chen vào giữa đám học sinh. Tôi đang bỏ trốn. Bởi tôi sợ nếu tôi mềm lòng vì lời tỏ tình của tên Huy tôi sẽ đau hơn thế.
Làm đau người khác rất dễ, còn tự nhận nỗi đau về mình thì rất khó. Không ai muốn mình đau, chỉ muốn mình hạnh phúc. Tôi là đứa ích kỉ và lúc buồn thì hay bi quan.


Đường phố về đêm chỉ còn lại ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng con đường. Những chiếc xe lướt nhanh trên con phố vắng lặng. Thành phố về đêm buồn và đơn độc, âm thanh sống động đã biến mất trong màn đêm.
Tôi bước nhanh, nhưng không hẳn là chạy.
Con đường phía trước dần nhòe đi vì đôi mắt đã ngập nước mắt. Tôi ngửa mặt lên trời. Sao lại đau thế chứ?
– Cậu đừng chạy nữa!
Tên Huy kéo giật tôi lại, để tôi đối diện với cậu ta.
Đôi mắt cậu ta đã không còn bị che đi bởi cặp kính dày. Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ta đến giây thứ ba, tôi vội cúi mặt xuống. Nước mắt cố đẩy vào trong đã trào ra khỏi hốc mắt.
Hơi ấm từ người cậu ta bao lấy cả tôi, mùi bạc hà phảng phất và bàn tay lạnh của cậu ta đang nắm lấy cổ tay tôi.
– Tại sao cậu lại bỏ chạy?
Tôi cắn chặt môi. Không trả lời.
– Nhìn tớ đây này.
– …
– Ngẩng mặt lên!
Tôi giật mình ngẩng đầu lên vì tiếng quát của tên Huy. Hai tay cậu ta nắm lấy vai tôi và đôi mắt thì nhìn thẳng vào tôi.
– Cậu hãy nghe rõ đây… Tớ…
Tôi hất tay tên Huy ra ngay khi cậu ta giơ tay định lau đi nước mắt trên mặt tôi.
Tôi khổ sở nài nỉ.
– Dừng lại ở đây đi… Tớ biết tớ sai rồi…
Nói tôi quan trọng, nói rằng yêu tôi. Nếu tôi chấp nhận thì sao? Rồi vài ngày sau cậu ta sẽ cho tôi nếm mùi vị bị xỉ nhục, sau đó sẽ đá bay tôi đi, để trả giá cho những ngày tôi dè bỉu cậu ta. Sẽ như thế đấy. Tôi đang hoảng sợ.
– Này Hân, cậu nói gì vậy?
Tôi lùi ra sau vài bước.
– Cậu hỏi tớ nói gì? Chẳng phải cậu vẫn hay đọc suy nghĩ của tớ sao? Bây giờ cậu hãy đọc xem tớ đang nghĩ gì đi.
– Tớ không có khả năng đặc biệt. Những lần tớ bắt thóp được suy nghĩ của cậu là vì tớ hiểu cậu.
Tôi sững sờ. Cậu ta hiểu tôi còn hơn cả tôi?

– Tớ đã trả lời cậu. Cậu rất quan trọng với tớ.
– Nói dối! — Tôi hét lên.
Tên Huy thở dài, đôi mắt thoáng nét buồn.
– Tớ sẽ nói hết cho cậu.
– …
– Trêu chọc cậu là tớ cố ý. Dù đau nhưng tớ muốn thấy cậu cười. Tớ bắt nạt cậu để cậu sẽ phải để tâm đến tớ nhiều hơn… Cậu không bao giờ làm tớ yên tâm được, khi tớ về quê tớ rất nhớ cậu và tớ thật sự rất giận khi cậu chỉ nói nhớ bé Vũ…
Nước mắt lại trào ra theo từng chữ tên Huy nói.
– Năm sáu tuổi tớ gặp cậu. Cậu là quá khứ đẹp nhất của tớ. Tớ yêu cậu từ khi đó. Nhưng đó chỉ là chuyện của thằng nhóc sáu tuổi. Còn ngày hôm nay, tớ nói yêu cậu với tư cách của một thằng con trai đã bước sang tuổi mười tám.
Tiếng nấc nghẹn lại ở cổ họng, tôi thều thào.
– Cậu nói yêu tớ. Còn Bảo Nguyên?
– Cô ấy chỉ là bạn thôi.
Tên con trai nào chẳng nói vậy.
– Bạn? Cô ấy là bạn nên cậu sẵn sàng bắt tớ xin lỗi cô ấy dù tớ không làm sai, là bạn nên thời gian rảnh cậu giành cho cô ấy, tớ hẹn cậu có việc, nhưng vì bạn của cậu, cậu đã không đến, nếu cậu coi tớ quan trọng hơn bạn của cậu thì cậu đã không đối xử lạnh nhạt với tớ, điều mà trước nay cậu chưa bao giờ làm.
– Cậu bình tĩnh lại đi.
– Tớ không biết. Tớ không muốn nghe nữa…
Tên Huy vươn tay ra, tôi liền sợ hãi và lùi lại.
– Cậu không phải Huy của tớ…
– Tớ là Hoàng Minh Huy. — Cậu ta khẳng định lại.
– Không. — Tôi lắc đầu — Huy sẽ không cùng bọn họ lừa gạt tớ, đẩy tớ vào bẫy như một con cá ngu ngốc.
– Cậu…
– Cậu là ai hả? Cậu giấu khuôn mặt thật của cậu suốt ba năm. Cậu coi tớ là gì? Làm ơn đừng dối tớ nữa.
– …
– Tớ sợ… Tớ chê cậu nhiều lắm, tớ biết cậu ghét tớ mà, tớ cũng biết tớ sai. Tớ không mạnh mẽ đâu, nên xin cậu hãy dừng lại đi. Đau lắm đó có biết không? Cậu đã đẹp hơn rất nhiều rồi, tớ đi với cậu người ta sẽ cười đấy.
Đầu óc choáng váng và mọi lời nói đều hỗn loạn. Tôi không biết mình đang nói gì nữa.
Cậu ta, cũng chẳng dễ dàng gì để giải thích cho tôi nghe.
– Tớ không cố ý giấu cậu. Bọn họ cũng không phải lừa cậu, họ muốn giúp cậu.
– Đừng nói nữa. Tớ ghét cậu. Cậu cút đi! Nhìn mặt cậu tớ không thở nổi.
Cậu ta cười cay đắng. Gương mặt u uất.
– Vậy tớ đi nhé?
“Không, đừng đi, cậu quá quan trọng với tớ”. Nhưng tôi đã không nói thế, từng chữ từ miệng tôi phát ra đều trái ngược hoàn toàn.
– Ừ. Đi khỏi cuộc sống của tớ đi.
– Tớ đi. Cậu sẽ vui chứ?
“Không. Sẽ rất tẻ nhạt.”
– Ừ.
Tôi vội chạy đi. Tên Huy không đuổi theo tôi.
Tôi chạy về nhà, qua công viên lớn thắp đèn sáng rực.
Chính tôi đã làm đổ nát tất cả. Cũng chính tôi đã làm nhiều người bị tổn thương.
Tôi không đủ can đảm để làm fan cái dẹp nữa. Giá như tôi chịu dẹp bỏ lòng tôn sùng cái đẹp đi và chấp nhận vẻ ngoài của tên Huy thì đã khác, tôi đã chẳng phải đau như vậy.

.
“Cậu sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc đâu.”
.
Nhất Chi Mai nói đúng. Tôi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc đâu.
Bụp!
Tôi vấp phải đá và ngã. Bàn tay trầy xước rớm máu, đau… Tôi ngồi gục trên nền đá của công viên, mớ tâm trạng hỗn độn không thể xoa dịu.
Một bàn tay chìa ra trước mặt tôi. Tôi ngước khuôn mặt ướt nước mắt của mình lên…


– Ổn hơn chưa?
Nhật Đăng ngồi cạnh tôi trên chiếc ghế gỗ ở công viên, anh ấy vẫn nhìn tôi lo lắng. Tôi không ngờ tới sự xuất hiện bất ngờ của anh ấy khi tôi ngã. Anh ấy đã chìa tay ra đỡ tôi dậy.
Tôi gật nhẹ đầu.
– Cũng tạm.
Không khí im lặng bao trùm lấy cả hai. Rất lâu sau tôi mới nhỏ giọng thều thào.
– Anh đã thế nào? Khi bị em lừa?
Nhật Đăng nhìn về phía xa, cười nhàn nhạt.
– Như em bây giờ. Rất đau, rất khó thở và rất khó chấp nhận. May mắn là ngay cạnh anh có Chi Mai, anh đang dần có cảm tình với cô ấy từng ngày. Còn em như một người em gái rắc rối vậy.
Tôi im lặng nhìn anh ấy, như một người anh trai.
– Tại sao em không chấp nhận cậu ấy?
– Đã có quá nhiều chuyện xảy ra và em không biết làm gì để tất cả đều ổn. Cậu ấy thay đổi quá nhiều.
– Cậu ấy không thay đổi, vốn dĩ đó mới là Minh Huy thực sự.
– Nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt ấy em lại thấy sợ.
Nhật Đăng tựa người vào ghế, đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định.
– Em biết không? Cậu ấy cũng rất sợ đấy. Cậu ấy sợ nếu để em thấy mặt thật của cậu ấy em sẽ chỉ thích cái vẻ ngoài của cậu ấy, vì ngày nhỏ em chỉ thích những thứ đẹp đẽ, nên suốt thời gian ở cạnh em cậu ấy luôn mang bộ dạng xấu xí. Điều đó cực kì khó khăn nhưng cậu ấy vẫn làm được. Em lớn lao với cậu ấy thế đó…
Tôi ngẩn người.
Vì tôi?
Nhật Đăng đứng dậy. Cúi xuống nhìn tôi và cười nhẹ.
– Anh chỉ nói vậy thôi. Em hãy tự suy nghĩ. Cũng muộn rồi, anh sẽ đưa em về.


Nhật Đăng đưa tôi về. Trời đã quá khuya rồi. Hai mắt tôi sưng húp và người thì mệt mỏi.
– Anh có thấy em xấu xa không?
– Có. — Nhật Đăng xác nhận.
– Em xúc phạm Huy, cãi nhau với cậu ấy. Vì thế, em không xứng có được tình cảm của cậu ấy.
– …
– Mọi người lừa em.
– Em nghĩ vậy? — Nhật Đăng hỏi lại.
– Em giận, rất rất giận.
Đến trước cổng nhà tôi, anh ấy dừng bước.
– Anh hiểu. Ngủ ngon! Anh về đây.
Nhật Đăng quay lưng đi về.
Gió thổi làm buốt da thịt.
Tôi nhìn sang nhà tên Huy, căn nhà tối om không chút ánh sáng. Chắc cậu ta vẫn chưa về.


Tôi về phòng, nằm vật trên giường mà không sao bắt mình ngủ được.

Cứ nhắm mắt lại tôi lại thấy tên Huy và những lời cậu ta nói thì văng vẳng bên tai.
Khốn kiếp!!! Trời đã sắp sáng đến nơi rồi.


Kim đồng hồ nhích từng nhịp đều đặn.
Mỗi lần tên Huy xuất hiện trong đầu là tôi lại thấy nhoi nhói trong tim. Cậu ta cao siêu quá, có thể biến tôi thành ra thế này.
Cạch!
Có tiếng mở cửa, tôi giật mình chui ra khỏi khăn và thấy ngay một bóng dáng quen thuộc.
– Cậu làm gì ở đây?
Tên Huy bước vào, khuôn mặt đẹp lạnh lùng.
– Tớ yêu cậu. Cậu có yêu tớ không?
Tôi chết sững trước câu hỏi đó. Nói “không”, tôi muốn nói thế lắm mà không mở miệng nổi.
Tôi gật đầu.
Tên Huy liền thay đổi thái độ, cậu ta cười man rợ.
– Hahaha… Cậu nghĩ gì vậy? Tớ đâu có yêu cậu nhỉ. Nhưng nếu cậu yêu tớ thì tớ rất sẵn lòng cho cậu một chân, để cậu cảm nhận cảm giác được đứng cạnh người đẹp. Thấy thế nào?
Tôi không tin nổi vào những gì tên Huy vừa nói. Chẳng phải cậu ta vừa nói yêu tôi sao? Thế nào mà cậu ta lại nói như vậy với tôi?
– Cậu… cậu nói gì vậy? — Tôi lắp bắp.
Tên Huy bật cười lần nữa. Ánh mắt như giễu cợt.
– Nói thật cho cậu biết là TỚ KHÔNG HỀ YÊU CẬU. Cậu bị lừa rồi.
Bàng hoàng. Tôi run rẩy lùi vào góc tường.
Tên Huy bước đến với nụ cười nửa miệng trên môi.
– Nhưng tớ đã nói rồi đấy, tớ có thể cho cậu làm một chân đứng cạnh tớ. Cậu sẽ được người ta ngưỡng mộ vì bạn trai cậu rất đẹp. Thích không?
– Không… — Tôi lắc lắc đầu.
Mặt tên Huy lập tức đanh lại.
– Cậu sợ gì chứ? Tớ không còn xấu nữa rồi, tớ đã vứt kính, đã cắt tóc. Tớ hoàn hảo, cậu muốn chê gì nữa?
– Cậu không phải Huy của tớ… — Tôi bật khóc.
– Tớ là Hoàng Minh Huy. Làm bạn gái tớ vài ngày, cậu dám mà. Cảm giác bị xỉ nhục rất tuyệt đó, cậu thử đi.
– Không!
Tôi nức nở gào lên.
Tên Huy đã đứng ngay trước mặt, cậu ta trừng mắt.
– Không muốn cũng phải làm.
– KHÔNG!!

Tôi giật mình vùng dậy. Một cơn ác mộng kinh hoàng.
Mặt tôi ướt đẫm nước mắt và cổ họng thì khô khốc. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, người run lên vì sợ hãi. Là mơ nhưng nó rõ ràng đến nỗi tôi như thấy tên Huy trước mắt.
Tôi hít thở đầy khó khăn, chỉ là mơ thôi, tên Huy không thể làm thế với tôi.
Chiếc đồng hồ trên bàn chỉ đúng 6 giờ.
Tôi mệt mỏi, lại nằm xuống, nhưng không dám nhắm mắt lại vì sợ tên Huy hung ác đấy sẽ xuất hiện.
Trời tờ mờ sáng. Sương mù trắng xóa bao phủ cả con phố nhỏ.
Tiếng điện thoại rung kéo tôi ngồi dậy. Tôi thò tay mình với lấy chiếc điện thoại ở cuối giường, một dãy số lạ trên màn hình. Do dự một chút rồi tôi cũng tôi nghe máy.
– Alô!
Ở đầu dây bên kia vọng về tiếng thét vội vàng của Nhất Chi Mai.
– Nhanh lên. Huy sắp lên máy bay rồi…



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.