Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 37: Trộm
“Cuộc sống đâu lường trước điều gì… “
Tôi đã và đang thấm thía cái câu này.
Kết quả thi cuối kì đã có. Vẫn vậy, mỗi người một phiếu điểm.
Tôi run run cầm cái phiếu điểm của mình lên. Tôi cận 0,5 độ. Chắc không nhìn nhầm…
Dòng chữ in đậm cuối phiếu điểm : 100 ĐIỂM.
Tôi có thể lăn ra đột tử chết luôn. 100 điểm? 100 điểm? Tôi không mơ đấy chứ? Điểm tối đa đấy, trong đời học sinh của tôi chưa bao giờ tôi đạt điểm tối đa. Tay tôi vẫn run lên và dây thần kinh vẫn chưa thể trở lại hoạt động bình thường, mọi tế bào đều bị tê liệt.
– Kì thi vừa rồi lớp ta đã làm rất tốt, kết quả khá cao. — Cô giáo chủ nhiệm nhìn vào tôi, cười hiền dịu — Đặc biệt là Ngọc Hân, em quá xuất sắc. 100 điểm, em đã leo lên Hạng nhất. Hạng hai là Minh Huy, 99,5 điểm. Hạng ba là Chi Mai với 98,5 điểm. Cô rất tự hào về các em…
Cả lớp nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Sau bao nhiêu ngày u tối tôi cũng có thể vui lên chút xíu. Điểm số và thứ hạng là một niềm an ủi lớn lao cho tôi.
Tôi đưa mắt sang tên Huy. Cậu ta cũng nhìn tôi, rồi lại quay đi mà không nói gì. Cậu ta có giận tôi không khi tôi đã cướp ngôi vị hạng nhất của cậu ta? Mà kể cũng lạ. Cậu ta học giỏi vậy không thể đứng sau tôi được. Có mùi mờ ám ở đây…
Đang nghĩ miên man thì Nhất Chi Mai quay xuống thả cho tôi một câu làm tôi tức muốn xì khói.
– Cậu gian lận trong thi cử đúng không?
– Cậu đang tự nói mình đấy à?
Nhất Chi Mai bĩu môi.
– Thật khó để chấp nhận. Quá vô lí!
Rồi cô ta quay lên. Cái đồ không chọc ngoáy người khác vài câu là không chịu được. Tôi được từng đấy điểm là do công sức đèn sách mấy đêm của tôi mà ra. Cô ta còn dám phán ngon lành là tôi gian lận.
…
…
Căn teen chật ních và ồn ào.
.
Cái Trang vẫn điên loạn như thế. Nó, có gì vui là thích… lắc. Hiện giờ thì nó đang cầm hai vai tôi và lắc điên cuồng, lắc cật lực. Mồm hét ầm ĩ.
– 100 ĐIỂM. 100 ĐIỂM. MÀY ĂN NHẦM CÁI GÌ RỒI PHẢI KHÔNG? 100 ĐIỂM ĐẤY HÂN Ạ! MÀY LÀM TAO NỞ MÀY NỞ MẶT QUÁ…
Tai ù đi vì thứ âm thanh rùng rợn như tiếng mèo kêu buổi đêm của con Trang. Thật may mắn vì Kim Anh đã giải cứu cho tôi.
.
Kim Anh ngồi đối diện tôi, mặt nũng nịu.
– Hân à! 100 điểm đấy… sao cậu làm được vậy?
Tôi cười xòa.
– Cậu cũng 97 điểm cơ mà.
Cái Trang mặt mày buồn rười rượi liền chen vào.
– Hai người thôi đi. Tâng bốc nhau thế đủ rồi. Nhìn vào tớ đây này. — Nó vỗ ngực — An ủi đứa trong top 20 là tớ đi!!!!
Tôi liền đút thìa sữa chua vào mồm nó.
– Tao bảo mày học mày chịu nghe à? Mày còn bận với anh người yêu của mày kia kìa.
Nó trề môi, mặt dài như cái bơm.
Kim Anh nháy con mắt, giọng rất ma mị.
– Trang này!!! Cho bọn tớ gặp người thương của cậu nhé??!
Cái Trang lưỡng lự, còn tôi và Kim Anh thì chờ đợi. Không hiểu là có cái gì không trong sáng mà nó không chịu ra mắt người thương.
Ngẫm nghĩ một hồi, cái Trang đưa ra quyết định.
– Được. — Nó quay sang tôi — Nếu mày đến buổi prom cuối năm thì tao sẽ công khai hết.
Còn cái cớ nào mang tính ép buộc hơn thế không? Tôi lườm vào cái bản mặt nhếch nhác của nó.
Kim Anh tròn xoe đôi mắt.
– Hân định không đi à? Tại sao?
– Tớ…
– Cậu phải đi. Nếu cậu không đi tớ sẽ đến nhà cậu lôi cổ cậu đi. Cả năm có mỗi một đêm được vui chơi thỏa thích ở trường. Đi nhé!!
Một cái miệng không thể cãi lại hai cái miệng. Tôi không trả lời. Cái Trang và Kim Anh liền bảo “Không trả lời tức là đồng ý”. Tôi còn biết từ chối thế nào.
.
– Huy hạng hai. Tao vẫn chưa thể tin được. — Cái Trang lắc lắc đầu, tay chọc ống hút vào ly nước cam.
– Tớ cũng thấy vậy. — Kim Anh đồng tình.
Tôi thở dài.
Con gái thở dài nhiều là KHỔ. Nhưng thôi, cả tháng nay tô đã thở dài cả nghìn lần rồi nên thêm vài cái nữa cũng chẳng sao.
Thắc mắc thì chỉ tên Huy mới có thể giải đáp. Mặt tôi cậu ta còn chưa thèm liếc nói gì đến việc cậu ta giải đáp thắc mắc cho tôi. Đạt điểm cao nhất rồi mà tôi vẫn thấy bức bối trong lòng.
Cả cái Trang và Kim Anh đều nhìn vào tôi đầy tò mò.
– Không phải cậu ta nhường cậu đấy chứ? — Kim Anh chau mày.
Một bóng dáng quen thuộc vừa rời khỏi căn teen.
– Tớ không biết. Tớ đi tìm lời giải ọi thắc mắc đây.
Nói rồi tôi đứng dậy và chạy theo bóng dáng đó.
…
Tên Huy đi đến đâu, tôi theo đó. Rất may là cậu ta không chui vào nhà vệ sinh.
Cậu ta ra sân sau, tôi cũng đi theo. Cậu ta phát hiện và quay lại nhìn tôi. Một giây sau đã bước đi thẳng. Tôi như con đỉa đói cứ bám riết lấy tên Huy.
Đến lần thứ ba tên Huy quay lại nhìn tôi. Cậu ta bước đến trước mặt tôi, cất giọng lạnh lùng.
– Cậu muốn gì?
Tôi vào thẳng vấn đề chính.
– Về chuyện điểm số, cậu nhường tớ đúng không?
Tên Huy cười nhạt. Kiểu cười giễu cợt tôi chưa bao giờ thấy nó xuất hiện trên mặt cậu ta.
– Tại sao tớ phải nhường cậu? Hạng hai cũng không đến nỗi nào.
– Không có sao?
– Tớ nói không có là không có. Cậu đạt điểm tối đa rồi mà sao vẫn không chịu nhận lấy nó? — Cậu ta cười chế nhạo — Chẳng ai ngốc như cậu cả. Cậu đúng là rất phiền phức.
Tôi mím môi, bàn tay siết chặt lại, cảm giác nhoi nhói trong tim. Tên Huy đang xây dựng một khoảng cách an toàn giữa tôi và cậu ta, không ai có thể xâm nhập vào thế giới của nhau.
Nhưng cách cậu ta nói chuyện với tôi và cả thái độ của cậu ta làm tôi không chịu nổi.
Cảm xúc lẫn lộn.
– Ừ, tớ không thể chấp nhận 100 điểm…
– Vậy nhường cho người khác đi.
Tên Huy bỏ đi.
Tôi cắn chặt môi đến trắng bệch.
Cảm giác như vừa bị xúc phạm và bị tổn thương thêm lần nữa. Tôi bám theo cậu ta để nhận lấy mấy câu nói như gáo nước lạnh hất vào mặt?
Là do tôi thích nhiều chuyện, thích nghi ngờ vào năng lực của bản thân. Là do tôi không tin tưởng vào chính mình. Và do tôi tin rằng tên Huy đã nhường điểm cho tôi.
Tôi đã quên rằng tôi đã nói ghét cậu ta thế nào. Cậu ta sẽ không nhường điểm cho tôi.
Lồng ngực khó thở như bị tảng đá đè lên. Tôi hận, tôi chán ghét, tôi giận, tôi buồn… Tôi sẽ bị rối loạn tâm thần mất.
Đừng động chạm vào tôi. Tôi đang mất mình tĩnh…
Bốp!
Tôi va phải tên Si-ca-vâu.
Xung quanh không có ai, tên Si-ca-vâu không phải mù, chắc chắn cậu ta cố ý. Tôi kiềm nén bản thân không được nổi giận mà quay mặt đi thẳng. Tốt nhất tôi không nên gặp ai trong vài giờ tiếp theo. Tôi không dám chắc là tôi sẽ không phát tiết.
Tên Si-ca-vâu kịp lúc kéo tôi lại. Miệng nở nụ cười hòa nhã. Tâm trạng tôi không tốt, tôi ghét tất cả mọi thứ, vì khi tôi nhìn vao thứ gì cũng đều biến thành tên Huy. Nhìn tên Si-ca-vâu khác nào tên Huy, cùng bộ dạng xấu xí… Tôi không muốn nhìn!
– Tớ có chuyện muốn nói với cậu.
– Không rảnh. — Tôi gắt.
Cậu ta vẫn không hiểu chuyện mà đứng chắn đường tôi.
– Một phút thôi. — Tên Si-ca-vâu đỏ mặt — Tặng cậu này, mặc dù tớ chỉ gặp cậu vài lần nhưng… tớ thích cậu.
Bó hoa hồng tên Si-ca-vâu đưa ra trước mặt tôi.
Tôi giơ tay lên… hất một cái. Bó hoa rơi xuống nền đất lạnh lẽo, những cánh hoa rụng ra, rơi tung tóe và dập nát. Tên Si-ca- vâu ngỡ ngàng.
– Tỏ tình? Tôi không thích. Cậu nghĩ cậu là ai mà đòi tán tỉnh tôi? Hết lần đến lần khác cậu làm tôi đau tim muốn chết, cậu nghĩ tôi chấp nhận cậu? Nhìn bản mặt xấu xí của cậu tôi đã chẳng ưa nổi rồi. Cậu đi về soi gương xem cái mặt mình thế nào đi đã nhé!
Đầu óc trống rỗng. Tôi không nhận ra rằng tôi đã xúc phạm thêm một người nữa.
…
…
Bốp!
Lần thứ hai tôi va phải tên Trịnh Minh Kì. Hắn đứng trước mặt tôi.
Tôi ghét cặp kính trên mặt hắn, nó chỉ làm tôi nghĩ đến tên Huy và ngọn lửa trong ngực tôi như đang bốc cháy. Tôi không thể nào trấn tĩnh nổi.
– Tránh ra cho tôi đi. — Tôi thều thào.
– …
– TÔI BẢO TRÁNH RA CƠ MÀ. — Tôi hét lên.
– Tôi không tránh vì có chuyện muốn nói. Tôi sẽ không vòng vo. Làm bạn gái tôi nhé?
Tôi ngước lên, cười lạnh nhạt.
– Tôi không thiết tha trò bạn trai bạn gái với cậu. Cậu đẹp mã, cậu giỏi giang thì cậu có quyền tự đắc ý kêu người ta làm bạn gái cậu à? Cậu không có gì là tốt đẹp cả, ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã ghét cậu rồi. Tôi, không dính líu gì với cậu. Biến đi!
Tôi lách qua người hắn, bước đi. Đôi tay run lên. Tôi điên mất rồi. Tôi không biết tôi đã làm gì. Những điều tôi vừa nói với tên Si-ca-vâu và thằng cha Trịnh Minh Kì là những lời tôi muốn nói với tên Huy.
…
…
Tôi không biết mình đi đến đâu, chỉ biết là đi thẳng và rồi dừng lại khi đã đứng ngay sát lan can tầng thượng.
Gió quất vào mặt lạnh tê tái. Tôi không thể nào bình tĩnh nổi. Tôi sẽ bị hủy hoại vì tên Huy.
Một bàn tay kéo giật tôi lại.
BỐP!
Bên má trái nóng ran. Tôi ngước lên, là Nhất Chi Mai. Bàn tay vừa tát tôi của cô ta nắm chặt lại.
Mặt cô ta đậm màu của sự phẫn nộ.
– Cậu điên rồi! Tuấn, cậu ta bày tỏ tình cảm với cậu, cậu lại đi xúc phạm thậm tệ vào vẻ ngoài của cậu ta. Cậu là cái thá gì chứ? Cậu tốt đẹp như thế đấy hả??
– Tớ không biết…
Bốp!
Thêm một cái tát giáng vào má phải. Da mặt bỏng rát.
– Còn thằng Kì. Nó gây tội gì với cậu? Bình thường nó cũng hay trêu ghẹo cậu, cậu có chửi mắng nó không? Vừa nãy cậu vừa từ chối, à… xúc phạm nó nữa nhỉ, có nhớ không? Tớ thấy thương cho anh họ tôi, quen biết một đứa không ra gì như cậu. Rốt cuộc cậu muốn gì? Ngườu xấu thì chê mà người đẹp cũng không ưa? CẬU SẼ CHẲNG BAO GIỜ CÓ ĐƯỢC HẠNH PHÚC ĐÂU!
Nhất Chi Mai bỏ đi đóng rầm cánh cửa lại.
Tôi ngồi bệt xuống đất. Tôi không biết tôi đã làm ra những thứ gì. Tôi ngu ngốc, tôi lại kéo người ngoài cuộc vào làm cái thớt để tôi chém.
Hoàng Minh Huy! Tôi sẽ ghét cậu ta cả đời!
Nước mắt rơi lã chã, ướt đẫm cả khuôn mặt.
100 điểm, hạng nhất, tôi không cần, thứ tôi cần lại không còn thuộc về tôi nữa rồi…
…
…
Trời mưa. Nước rơi tí tách xuống nền đất lạnh lẽo.
Tôi ngồi một chỗ nhìn ra khung cửa sổ ướt đẫm nước mưa.
Cuốn sách dày cộp với dòng chữ tiếng anh đặt trên bàn. Cái của nợ này trú ngụ trong phòng tôi cũng lâu rồi đó. Muốn tống khứ nó về với chủ nhân của nó mà cũng không xong. Của nợ đúng là của nợ.
Nhìn vào cái “của nợ” này tôi chỉ muốn quăng ra cửa sổ. Nhưng tôi lại không làm được. Cũng như tôi muốn quăng tên Huy ra khỏi tâm trí, nhưng cũng chẳng khác nào tôi tự ném quả tim mình ra cửa sổ. Cậu ta với tôi rất quan trọng. Còn tôi với cậu ta có quan trọng không?
Thôi. Tôi không muốn nghĩ ngợi thêm nữa. Nên đi ngủ. Sức khỏe là trên hết.
…
…
2 giờ 02 phút.
Ánh đèn ngủ mờ ảo.
Tôi không ngủ được. Làm đủ cách nào là đếm cừu, nghe nhạc rồi thì đọc sách… Vẫn không thể đưa mình vào giấc ngủ. Biết vậy tôi đã mua vài lọ thuốc ngủ về dự trữ rồi.
Tôi biết là dạo này tôi mất ăn mất ngủ, tinh thần không ổn định, luôn rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Cứ thế này tôi chết lúc nào cũng không hay biết.
Thế mới nói đừng có ôm ấp tình cảm làm gì, khổ cái thân ra, hao người tốn của.
Ọt!
Bụng yêu quý lại kêu vào lúc này. Đầu thì đau nhức. Tôi sắp như mấy bà già rồi, động tí là mệt, động tí là đau mỏi toàn thân. Tôi đang bị già hóa, nay mai thôi sẽ thành bà già hồ đồ.
Tủ lạnh! Tủ lạnh! Đồ ăn ở đó. Tôi cần đồ ăn để cái bụng không biểu tình nữa.
Cạch!
Cừa phòng mở ra. Tôi đứng yên tại chỗ, tay chân bất động.
Trước hết thì tôi xin kể câu chuyện này đã. Trong những tác phẩm kinh dị, những thứ đại loạn như ma quỷ đều xuất hiện trong đêm sau 12 giờ với cái bóng đen hay đi lởn vởn. Đó là một nỗi ám ảnh của con người… trong phim và trong văn học.
Tôi là người có niềm đam mê đặc biệt với thể loại kinh dị pha chút viễn tưởng. Ma quỷ với tôi mà nói là không hề có trong thế giới loài người. Tóm lại là tôi sợ người chứ không sợ ma.
Tôi ở nhà một mình, hơn hai giờ đêm và tôi dậy tìm đồ ăn. Dù thế nào tôi cũng chỉ là đứa con gái mười bảy tuổi tám tháng chưa chồng chưa con, tương lai sáng ngời ngợi ở phía trước. Có thể tôi là người mê phim, nhưng tôi vẫn biết đâu là thực tế. Và tôi biết là bây giờ tôi đang lảm nhảm lung tung.
Sống lưng lạnh toát, tiếng mưa bên ngoài nuốt trọn hết toàn bộ âm thanh. Chỉ còn tiếng nước mưa rơi rì rào.
Tôi đã nói là tôi cận 0,5 độ. Có nghĩa là mắt tôi vẫn có thể coi là bình thường. Tôi không hề bị quáng gà, dạng như kiểu mấy thằng cha hay đột nhiên bị mù lòa vào cái giờ gà vào chuồng ý.
Tôi tỉnh táo, tôi nhìn rõ.
Một bóng đen lấp ló trong phòng khách nhà tôi, ánh đèn pin nhỏ soi hết cái này đến cái nọ. Trên phim hay trong tác phẩm văn học không đề cập đến vấn đề ma có cầm theo đèn pin khi đi “tham quan”. Vả lại bóng đen đó không phải đi lởn vởn, nó lén lút, ngó chỗ này chỗ kia. Tôi nhận ra…
Đó là TRỘM!
Một tên trộm đang ở trong nhà tôi, sự thật là thế. Tôi nên làm gì khi chỉ có một mình? Tôi đang dần hoảng loạn, tay run lên bần bật. Trên thời sự chẳng phải vẫn đưa tin trộm cướp giết người hay sao? Tôi không muốn ngày mai tôi sẽ được đưa lên truyền hình. Tôi không đùa đâu, tôi sợ lắm rồi.
Ánh sáng chói vào mắt.
Thót tim, tôi trợn to mắt. Chắc chắn tên trộm đó đã thấy tôi, xét từ góc chiếu ánh sáng. Không phải là do hắn soi nhầm. Ánh sáng chói lóa từ đèn pin vẫn hắt vào mặt.
Tôi nuôi nước bọt. Một thứ ánh sáng sắc bén màu bạc hiện lên trong nháy mắt.
Giật mình!
Rầm!
Tôi đóng chặt cửa và khóa lại. Chân tay luống cuống. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chỉ có một mình, nhưng tôi có đầu óc… Nào, bình tĩnh tìm cách…
Tôi khó nhọc kéo chiếc tủ để đồ ra chặn ở cửa, ít ra cũng làm chướng ngại vật cho tên trộm. Tim đập thình thịch, hoảng sợ tột độ.
Không được. Hắn có dao, nếu còn ở đây hắn sẽ giết tôi mất. Đây đâu phải phim hành động Mĩ, tôi không muốn chết. Khóa cửa nhà tôi hắn phá được thì khóa phòng cũng không ngoại lệ.
Lòng nơm nớp lo sợ.
Mưa rơi tầm tã, trời tối đen như mực. Tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào đáng sợ hơn bao giờ hết.
Tôi chạy ra ngoài ban công, khóa cửa lại. Ban công tầng hai, nhảy xuống có chết không?
Tiếng mở khóa đè nặng cả nhịp thở. Tên trộm đang mở khóa phòng tôi.
Tên Huy, còn cậu ta…
Tôi liền chạy sang ban công nhà cậu ta.
Bụp!
Sàn trơn và tôi bị trượt chân. Tôi nằm úp trên sàn ban công ướt đẫm nước mưa. Cả người đau ê ẩm.
Cạch!
Xong rồi… tên trộm đã mở được khóa phòng tôi..
Tim đập nhanh và dữ dội, nó như thúc giục tôi. Người run vì sợ nhưng lại ướt đẫm mồ hôi. Tôi hoảng sợ… Cái chết như ở ngay trước mắt.
…
…