Chết Vì Cái Đẹp

Chương 36: TỚ GHÉT CẬU!


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 36: TỚ GHÉT CẬU!

– Ngồi khóc một mình không hay đâu.
Kim Anh ngồi cạnh tôi dưới gốc cây lớn. Tôi dựa vào gốc cây, đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định.
Tôi quệt nước mắt trên mặt.
– Phép thử thất bại.
Kim Anh nhìn tôi.
– Đối với Huy, tớ phiền phức, cậu ta nói thế đấy.
Tôi cố nâng khóe môi cười nhạt nhẽo. Kim Anh gửi tôi ánh nhìn thông cảm và chút gì đó tội lỗi.
– Xin lỗi! Tớ không nên bảo cậu thử.
– Cậu không có lỗi. Sự thật nó đã là như thế rồi. Tớ không thử thì vào ngày nào đó cũng sẽ biết thôi.
Mặt Kim Anh vẫn buồn thiu.
– Cậu bị tổn thương…
Tôi đứng dậy vươn vai, cười thật tươi.
– Chẳng sao đâu. Tớ quên ngay ý mà. Cuộc sống tươi đẹp còn đang chờ tớ đây này.
Kim Anh cũng đứng dậy, nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên ánh mắt thông cảm cho tôi.
– Cậu như đang làm trò lố. Thứ sáu này ra thư viện với tớ không? Nhắn tin cho tớ nhé!
Kim Anh quay người trở về lớp. Tôi đứng đó một mình. Trông tôi như đang làm trò thật hả? Phải xem lại khả năng diễn xuất mới được.


Cuộc sống của tôi bây giờ mang màu xám lạnh lùng và nhạt nhẽo. Tôi điên cuồng học. Ở lớp thì ganh đua kịch liệt với Nhất Chi Mai và ngay cả tên Huy. Bài tập cần giải, tôi đều xung phong, cả lớp ngạc nhiên, tôi mặc kệ.
Biết làm sao được, tôi chẳng còn gì đáng để quan tâm ngoài việc học.
Rồi thứ sáu cũng đến, một buổi chiều hiếm hoi không phải học ca chiều. Trời mưa và mọi thứ đều ẩm ướt. Chán thật, có được ngày ra ngoài thì trời lại mưa.
Cả buổi chiều tôi cùng Kim Anh tự nhốt mình trong thư viện. Tìm tài liệu cần dùng rồi cùng nhau học. Kim Anh là một người bạn tốt, cô ấy nhạy cảm và rất tâm lí.
Đến xế chiều, sau khi làm hết đống bài tập chất như núi thì tôi và Kim Anh mới có thể nhẹ nhõm lau mồ hôi, thật là muốn khủng bố bộ não học sinh mà.
Cất sách vở vào ba lô, tôi lỡ tay làm rơi một cuốn sách ra ngoài. Cuốn sách có bìa màu trắng với dòng chữ tiếng anh in trên bìa, là của tên Huy, tôi quên chưa giả lại. Trong tình hình căng thẳng như chiếc sự vùng Syria như hiện nay thì biết giả lại thế nào nhỉ? Muốn gặp riêng nhau còn khó nữa là.
Tôi thở dài nhặt quyển sách rơi dưới sàn gỗ lên. Có thứ gì đó vừa mới rơi ra thì phải. Tôi nhặt lên… là một tấm ảnh.
Người ta vẫn thường để ảnh người mình có cảm tình vào cuốn sách mình yêu thích đúng không? Thứ tôi đang cầm trên tay là tấm ảnh của một nữ sinh. Nó lại kẹp trong sách của tên Huy, người cậu ta thích chăng?
Tôi biết chắc chắn rằng cô gái trong ảnh không phải tôi. Đây là ảnh của Bảo Nguyên, giống ảnh chụp trong hồ sơ, nhưng cô ấy vẫn đẹp nổi bật.
– Gì vậy? — Kim Anh hỏi.
– Ảnh của Bảo Nguyên.
Tôi kẹp tấm ảnh vào quyển sách và đút vào ba lô. Tôi sẽ đem trả tên Huy, tôi đoán là cậu ta vẫn đang tìm kiếm nó, chắc hẳn phải quan trọng với cậu ta lắm.
– Sao cậu lại có ảnh của Bảo Nguyên? — Kim Anh tò mò.
Tôi đeo ba lô lên vai, đáp nhanh.
– Nó rơi ra từ sách của Huy.
– Ảnh của Bảo Nguyên ở trong sách của Huy? Tại sao…
Tôi vội cắt ngang câu hỏi của Kim Anh.
– Mai tớ sẽ đem trả lại cậu ta. Tớ cũng không cần biết gì thêm nữa.
Kim Anh cũng chịu bỏ qua. Cô ấy rủ rê.
– Ăn gì không?
– Tớ muốn về nhà, thi xong rồi ăn một thể.

– Thôi vậy. Tớ về đây.
– Ừ. Bye.
Tôi và Kim Anh ngược đường về nhà.
Con đường ướt đẫm nước lấp láp dưới ánh đèn dường, mùi đất, mùi của cây cối xốc lên. Thỉnh thoảng lại mang đến cơn gió lạnh.
Tôi vừa đi vừa phải thật chú ý từng bước chân để không bị nước bắn lên quần. Mưa thế này chỉ muốn về nhà ngủ thôi. Tôi đang rất khó chịu, cảm xúc lại bị kéo xuống sau khi thấy tấm ảnh của Bảo Nguyên kẹp trong sách của tên Huy.
– Hân kìa!
Không biết là do trùng hợp hay là do cố ý, cứ mỗi lần ra ngoài là tôi lại đụng mặt tên Huy và Bảo Nguyên. Và cũng như lần trước, Bảo Nguyên rất vui vẻ hớn hở. Chào tôi bằng nụ cười giả tạo và có ý trêu ngươi.
Tôi đứng lại nhìn hai người họ, không hé môi nửa chữ. Đi chơi với nhau chứ gì? Ôi dào ôi… Tôi thừa biết. Nhưng thấy họ tôi lại cảm thấy bực tức trong lòng.
Bảo Nguyên hỏi han đúng như một người bạn.
– Bạn đi đâu về à?
– Ừ.
– Tôi với Huy đang định đi ăn gì đó. Bạn đi cùng nhé?
Lời mời của Bảo Nguyên như chỉ để thông báo rằng “Tớ với Huy đi ăn, cậu đừng đi”.
Tôi không nói điêu, đúng cái giọng điệu của cô ấy là như vậy. Tôi cóc thèm đi cùng họ nhé, có là đi ăn sơn hào hải vị, thịt hổ thịt rồng hay cao lương mỹ vị tôi cũng không đi.
– Hai người cứ đi. Tôi phải về.
Tôi bước qua họ, tên Huy kéo cánh tay tôi lại. Giọng khẩn cầu.
– Đi cùng tớ.
– Không. Tớ bận.
– Đi! — Cậu ta ra lệnh — Cậu trông xanh xao quá rồi.
Nhẽ ra cậu ta phải nói rằng trông tôi thê thảm lắm nên cậu ta sẽ mở lòng tốt bố thí tôi chút đồ ăn mới đúng. Không cần cậu ta tôi vẫn sống tốt được. Mời tôi đi ăn hay mời tôi đi làm diễn viên quần chúng làm nền cho hai người bọn họ?
Tôi không đủ can đảm và mặt dày để đi ngồi một xó xem họ diễn phim tình cảm “chàng bón nàng ăn”.
Tôi giật tay mình lại.
– Cảm ơn. Nhưng tớ đã nói là tớ bận. Không có thời gian đi cùng cậu.
Tôi bỏ đi thật nhanh cho khuất mắt hai người họ. Trả lại quyển sách yêu quý cho tên Huy là xong, tôi sẽ chẳng thèm vận nội công để nghĩ vẫn vơ về tên Huy và người tình bé nhỏ của cậu ta nữa.
.
“Hết ca chiều gặp cậu ở công viên gần nhà, tớ sẽ đợi cậu.”
.
Tôi kẹp tờ giấy nhớ vào vở bài tập toán của tên Huy. Cậu ta vốn thích toán, tôi lại dán giấy nhớ ngay trang đầu chắc ta sẽ thấy. Hoặc nếu không thấy thì đường về nhà cậu ta cũng phải qua công viên. Tôi chắc chắn gặp được tên Huy để đưa trả quyển sách.
.
Ánh hoàng hôn đỏ dần biến mất trong màn đêm. Thành phố cũng đến lúc lên đèn.
Tên Huy sao chưa đến nhỉ?? Tôi hẹn rõ ràng địa điểm thời gian rồi cơ mà?
Tôi hơi sốt ruột. Trời thì tối rồi, mà tôi cũng đã ngồi ở đây được hai tiếng tên Huy vẫn chưa ló mặt. Tôi đến chán nản, mắt nhìn về đúng một phía.
– Đang làm gì vậy?
Thằng cha Trịnh Minh Kì lầm bầm ngay sau lưng. Tôi giật mình quay lại. Hắn ta vẫn giữ nguyên nụ cười đểu giả đặc trưng trên môi.
– Cậu đang làm gì khuất tất nên khi tôi gọi cậu mới giật mình đúng không?
Hắn thản nhiên ngồi xuống ngay cạnh tôi. Tôi nhìn hắn. Không lẫn qua đâu được cái bộ dạng giả thân giả thiết đấy.
– Cậu nghĩ ai cũng đen tối như cậu à?
Hắn ghé sát vào tai tôi.
– Cậu đang chờ ai?

Tôi lập tức đẩy hắn ra.
– Việc của tôi không đến lượt cậu quản.
Tên Trịnh Minh Kì ngả lưng ra sau ghế và mở màn tiết mục kể công, giọng tràn trề cảm xúc.
– Thấy cậu như thất tình tôi mới quan tâm lao vào an ủi. Cậu lại đối xử với tôi thế này tôi thấy chạnh lòng lắm. Cậu nỡ làm tổn thương một người đẹp trai, học giỏi, hiền lành, lương thiện như tôi… Cậu nhẫn tâm lắm biết không hả…
Tôi mím môi nén cười. Hắn thì trông ủ rũ đến thương.
– Ai nói tôi thất tình hả?
Hắn ngồi bật dậy. Một tay đặt trước ngực kể lể.
– Theo quan sát trực quan của tôi thì suốt mấy ngày nay cậu cứ thui thủi một mình, bộ dạng bơ phờ không cảm xúc. Với kinh nghiệm tình trường của tôi, dám chắc 100% cậu bị thất tình.
Tôi lườm. Thằng cha này văn hắn được bao nhiêu điểm nhỉ? Mồm mép nảy tanh tách như tép nhảy.
– Cậu im ngay. — Tôi hắng giọng — Tôi không có bị thất tình như cậu nói…
– Có. — Hắn cắt ngang — Phán đoán của tôi luôn đúng.
– Đã bảo không phải mà.
– Thằng say rượu có bao giờ nói mình say? Cậu cũng vậy thôi, không chịu nhận mình thất tình.
– Này… Cậu ví von cái kiểu gì đấy? Say rượu thì có liên quan gì đến thất tình?
– Cậu nhận đi.
– Tôi không thất tình. Không nhận.
– …
– …
Cãi nhau với thằng cha Trịnh Minh Kì làm tôi cũng tự thấy mình điên loạn theo hắn. Không cãi thì hắn cứ bèm nhèm bên tai, rất là ghét. Cuộc đấu võ mồm căng thẳng đến độ tôi và hắn phải đứng dậy gân cổ lên mà cãi nhau.
– Chối làm gì?! Nhận đi!
– Đã bảo là tôi không thất tình rồi mà còn bắt tôi nhận. CẬU ĐIẾC CHƯA HẢ???
– Có mỗi cái chuyện nhận thôi mà cậu không làm nổi.
– Thế bây giờ tôi mất đồ và bảo cậu ăn trộm mà sự thật không phải cậu trộm thì cậu có nhận tội không?
– Đương nhiên là không rồi.
– Đấy… đấy… Tôi không thất tình nên tôi không nhận.
– Thôi được rồi… — Hắn trề môi — Cho cậu thắng.
Cảm giác chiến thắng thật là sung sướng. Tôi cười đắc thắng vào cái bản mặt bí xị của kẻ thua cuộc Trịnh Minh Kì.
Hắn ta bỗng nhiên nhìn tôi chăm chú.
– Cậu cười rồi.
Nụ cười trên môi tôi cứng đờ. Tôi cười rồi. Đã bao lâu rồi tôi chưa cười? Ít cũng phải hai tuần, từ khi cãi nhau với tên Huy.
Cất nụ cười đi, tôi cúi gằm mặt xuống đất. Ánh nhìn của hắn mang ý cười như đang nhìn đứa ngốc vậy.
– Bạn cậu kìa.
Nghe xong lời thông báo của thằng cha Trịnh Minh Kì tôi ngẩng đầu lên và quay người lại.
Cảnh tượng dạo gần đây tôi thường xuyên được xem lại đang tái diễn trước mặt tôi. Tên Huy và Bảo Nguyên.
Tên Huy nhìn tôi. Tôi nhìn cậu ta.
Tôi đã hẹn rõ ràng như thế, cậu ta không đến gặp tôi được thì báo cho tôi một câu. Thế mà cậu ta không nói không rằng để tôi ngồi đây đợi vài tiếng đồng hồ, rồi cuối cùng là cho tôi xem cảnh cậu ta và Bảo Nguyên đi về cùng nhau. Cậu ta không hề tôn trọng tôi. Thật sự là tôi đã bị tổn thương rồi đó.
Tôi hẹn tên Huy ra để trả lại quyển sách cho cậu ta, nhưng giờ phút này tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu ta chút nào.

Tôi quay lưng và đi về. Bước đi thật nhanh trong sự ngỡ ngàng của bọn họ, bao gồm cả thằng cha Trịnh Minh Kì.


Đối với những chuyện kiểu này, đại khái là liên quan đến tên Huy và cô gái khác không-phải-là-tôi thì tôi luôn trốn tránh, chưa bao giờ dám đối mặt. Với tôi thì đó chẳng phải việc đơn giản dễ dàng và rất khó để chấp nhận.
Tôi thích tên Huy. Cũng hơi buồn cười. Ngoài kia bao nhiêu kẻ đẹp không thích lại đi đâm đầu vào cậu ta, một tên xấu xí. Tôi phát điên mất.
Tôi có thích thì cũng chỉ là tình cảm đơn phương, nên tôi không có quyền hành gì để mà đi đánh ghen với Bảo Nguyên mặc dù trong lòng thì rất muốn tách hai người họ ra. Nhìn họ kè kè bên nhau, bực lắm đấy, nhưng phải nuốt nỗi đau vào để mình tự gặm nhấm.
Một bàn tay kéo giật tôi lại.
– Sao cậu lại bỏ đi?
– Ngay cả khi tớ muốn về nhà cũng phải xin phép cậu?
Tên Huy im lặng nhìn tôi. Không khí nặng nề như đeo cả tấn chì.
– Cậu làm gì ở công viên?
– Đợi cậu.
– Đợi tớ? Làm gì?
Bộ mặt tên Huy giả ngây giả ngô. Diễn kịch cho tôi xem?
Tôi cười nhạt nhẽo. Cậu ta đang giả vờ không biết tôi đợi hay thích vờ như mình là vô tội?
– Tớ đợi cậu đấy. — Tôi giơ cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ lên — Ba tiếng bốn mươi hai phút. Cậu không đến sao không nói trước cho tớ? Cậu thích tớ ngồi chờ cậu lắm à?
Cậu ta vẫn ngây ra đó như không hiểu gì.
– Cậu hẹn với tớ rồi hả?
Trình độ diễn xuất cũng giỏi lắm.
– Tớ dán tờ giấy trong vở bài tập toán của cậu. Chẳng nhẽ cậu mở ra mà không thấy.
– Không hề có…
Tôi gắt.
– Có. Cậu đừng giả vờ nữa. Là cậu không muốn gặp tớ thôi.
– Hân! Tớ nói thật là tớ không thấy lời nhắn nào của cậu. Tớ cũng không biết cậu đợi tớ…
– Vì cậu còn bận đi chơi với Bảo Nguyên. — Tôi thở hắt — Chuyện cũng đã thế rồi, tớ muốn đi về.
Tên Huy không chịu buông tha, cậu ta siết chặt cổ tay tôi hơn.
– Tớ đến rồi, cậu nói đi.
– Nói gì?
– Tại sao cậu hẹn gặp tớ?
– Muộn rồi. Cậu đã đến muộn.
Tên Huy như vô cùng bất mãn. Cậu ta xoáy sâu vào tôi.
– Đến muộn không có nghĩa là không đến. Cậu nói đi, tớ sẽ nghe.
Tôi thở dài.
– Chẳng còn gì để nói nữa rồi.
– Có gì không thể nói? Cậu đừng cố trêu tức tớ.
Tôi hất tay cậu ta ra.
– Tớ đang rất tức đây. Ngồi đợi cậu gần bốn tiếng mà cậu nói là không thấy lời nhắn của tớ. Vậy nó đi đâu được? Cậu giải thích đi.
– …
– Đó, thấy chưa. Cậu không thể cho tớ một lời giải thích. Đúng ra là cậu không hề tôn trọng tớ.
Tên Huy cầm tay tôi.
– Tớ nói thật. Tớ không thấy miếng giấy nhớ nào.
– Cậu đừng nói nữa. TỚ GHÉT CẬU! — Tôi giật tay mình lại — Tớ rất ghét cậu, ghét cái kính to tướng trên mặt cậu, ghét bộ tóc bờm xờm của cậu, ghét bộ dạng xáu xí của cậu. Tớ ghét mọi thứ thuộc về cậu.
Nước mắt đã lấp đầy cả hốc mắt. Giọng tôi nhỏ dần.
– … và ghét cả sự xuất hiện của cậu trong cuộc đời tớ.
Tôi vội quay lưng bỏ chạy mà không dám nhìn vào đôi mắt đau thương của tên Huy. Tôi xúc phạm cậu ta, tôi nói ghét cậu ta, sao tôi toàn nói ra những thứ trái ngược với thực tế thế chứ? Rồi tên Huy sẽ ghét tôi sâu đậm thôi.

Sao lấp lánh trên trời, nước lấp lánh trong đôi mắt, lăn dài xuống má…


Một tuần sau.
.
Kì thi cuối năm học cũng kết thúc. Tôi làm bài khá ổn.
Mọi thứ diễn ra như một đường thẳng không lên xuống, không gấp khúc, và nó thì làm tôi cảm thấy mình đúng chính xác là một cục sắt gỉ. Thi cử đã xong, học hành thì chẳng thiết nữa. Tôi không biết làm gì gọi là để giải sầu. Dĩ nhiên là tôi không không thể giải sầu bằng cách chui vào bar núc cho no rượu rồi về.
Chán nản vô cùng. Giả dụ như bây giờ cho tôi đi vào rừnh giao lưu với thổ dân tôi cũng đi. Còn hơn là ở đây, một thân một mình lui thui lủi thủi không biết làm gì.
Tên Huy không nhìn mặt tôi. Bị tôi xúc phạm đau đớn như thế không thèm nhìn mặt tôi là phải. Tôi thấy hối hận, rất hối hận và đau lòng. Ngày bận học thì đến đêm khuya bắt đầu trằn trọc nghĩ ngợi này nọ. Tôi thật không thể hiểu nổi bản thân mình, tâm trạng, cân nặng,… và nhiều thứ đang tụt xuống vì tên Huy. Mong rằng kết quả cuối kì của tôi đừng có tụt hạng. Tôi sẽ ra sông tự tử mất.
Bốp!
Mặt bàn bị đập mạnh, tôi đang nằm dài ra bàn cũng phải nảy lên. Đập cái gì chứ… Tôi mệt lắm rồi.
Cái Trang lườm tôi, mồm oang oang.
– Ủ rũ cái gì hả?? Dậy, dậy, dậy mau.
Nó kéo kéo hai tay tôi. Tôi mềm nhũn ngồi thẳng dậy, gửi nó ánh mắt thâm tình. Tưởng có niềm đam mê riêng với anh người yêu rồi chứ. Cảm ơn trời là nó vẫn nhớ đến người bạn đang lao đao trong cuộc sống bế tắc như tôi.
Cái Trang cầm cái gương giơ ra trước mắt tôi. Tưởng gì hay, gương thì hôm nào tôi chả nhìn. Nhìn nhiều đến không muốn soi gương luôn rồi.
– Mày nhìn đi! — Nó quát.
Tôi gật. Nhìn vào gương. Có gì đâu ngoài cái mặt của tôi.
– Mày nhìn xem mày còn giống con người không?
Tôi gật gù.
Tôi không là người thì chẳng nhẽ là thần tiên giáng thế?
– Gật cái gì mà gật? — Nó gào lên, mặt hung dữ như bà chằn — Sao mày thức đêm?
– Học bài, thi cử. — Tôi uể oải.
– Mặt mày sao xanh xao thế?
– Học nhiều nên thế.
– Người mày tại sao lại tiều tụy đến mức này?
– Học không có thời gian ăn.
– Tại sao mày khóc?
Tôi ngước mắt nhìn nó rồi lại nhìn vào chiếc gương đang giơ trước mặt. Mắt tôi sưng và hơi đỏ, nên nó biết là tôi khóc.
– Tao thiếu ngủ nên thế thôi. — Tôi ngụy biện.
Nó vứt cái gương sang một bên. Hai tay chống nạnh.
– Mày còn muốn qua mặt tao nữa hả? Chuyện đã xảy ra như thế nên mày đang ân hận đấy à? Muộn rồi con ạ!
Tôi hờ hững quay mặt đi. Ân hận thì có giúp ích được gì. Tôi và tên Huy đâu thể trở lại như trước kia.
Cái Trang thở hắt.
– Mày đừng nghĩ nhiều nữa. À… tuần sau có buổi prom cuối năm, nhất định mày phải đi đấy.
Prom! Prom!…
Hiện giờ tôi không có hứng đi vào chỗ đông người để vui vẻ kết bạn làm quen với chả ăn uống no say. Một bữa tiệc cuối năm và để chia tay học sinh lớp 12. Có gì ngoài những bộ trang phục rực rỡ, thức ăn nhẹ với nước ngọt rồi thì hát hò, nhảy múa cho đến 12 giờ đêm?
Tôi không trả lời.
Cái Trang nghiến răng đe dọa.
– Mày không đi? Được rồi, đêm hôm đấy tao sẽ cho nổ cái hang ổ của mày.
– Tao thật sự không muốn…
– Mày chỉ cần ngồi chờ. Tao sẽ lo hết.
Nó nói chắc nịch và không cho tôi con đường thoát thân.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.