Chết Vì Cái Đẹp

Chương 32: Cô gái xinh đẹp


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 32: Cô gái xinh đẹp

Dù cho đó chỉ là sự thương hại…
Tôi sẽ chấp nhận…
Hoặc có thể là tôi đã hi vọng quá nhiều…
.
Lớp học im ắng đều đặt sự chú tâm vào tôi.
Tôi cứ nhìn tên Huy, dám chắc là mặt tôi đang méo mó đến thảm hại. Gợi ý cho tôi, một chút thôi cũng được.
Tên Huy nhìn tôi, lạnh lùng, rồi lại cúi xuống với mớ bài vở. Tôi thất vọng… không đúng, vốn dĩ tôi không có quyền hi vọng vào tên Huy.
Bà cô cau mày.
– Sao còn đứng đấy? Chị có giải được không?
Tôi tự bấu và tay mình, cúi gằm mặt nhỏ giọng thều thào.
– Không ạ.
Mặt bà cô dạy toán tối sầm lại.
– Nếu tôi không nhầm thì trong bảng xếp hạng điểm số chị đều đứng thứ hai. Vậy mà một bài toán như thế này…
Bà cô đập mạnh cây thước vào bảng, mấy chục con người dưới lớp đều giật thót. Chứng kiến bà la sát lên cơn giận như xem một bộ phim kinh dị.
Bà cô quát lớn.
– … mà chị không giải được. Chị có đúng là hạng hai không vậy? Thái độ học hành của chị như thế đấy hả??? Ngồi trong lớp thì lơ ngơ không chú ý. Cho tôi hỏi bài tập về nhà tôi giao chị đã làm chưa?
Tôi cắn chặt môi. Trong con mắt thương xót của bạn bè trong lớp, tôi không biết đối diện ra sao. Tôi đang tụt dốc, một Trần Ngọc Hân luôn làm tốt các bài tập, luôn chú tâm vào việc học giờ đây đang biến chất.
– Em chưa làm ạ.
Tôi liền nhận được những nét mặt thất vọng và cả những cái trề môi khinh thường.
– Chị còn có ý định học tiếp không? Hay thôi học nghỉ ở nhà đi cho đỡ tốn tiền bố mẹ?? — Bà cô thở hắt — Thôi thôi, chị ra ngoài đi để tôi còn dạy những người thích học hơn chị.
Tôi phải cố gắng lắm mới không mở miệng cãi lại bà cô dạy toán. Dù tôi có không giải nổi một bài tập, dù tôi không chú ý vào bài giảng của bà cô ấy, dù tôi không làm bài tập ở nhà đi nữa thì tôi cũng không đáng bị mắng một cách thậm tệ như vậy.
Tôi vô thức liếc sang tên Huy, cậu ta vẫn giữ cái thái độ lạnh lùng như vậy. Cậu ta không quan tâm đến việc tôi bị mắng ra sao, tôi đã bị tụt lại như thế nào.
Tôi muốn ghét tên Huy.
Tôi lết từng bước ra khỏi lớp. Sàn nhà từ từ di chuyển trong đôi mắt. Được rồi, tên Huy đã không quan tâm tới tôi thì tôi sẽ không cần phải bận tâm đến cậu ta nữa, cậu ta không đáng. Tôi là người lạc quan, tôi rất yêu đời.
Một đôi giày chắn trước mũi giày tôi. Tôi bước sang hướng khác, đôi giày đó cũng bước theo hướng đó, được vài lần như thế. Tôi gắt.
– Tránh ra!
Đôi giày đó không chuyển dịch.
Tôi bực mình ngóc đầu lên.
– Nhật Đăng.
Đã hơn tháng nay tôi không gặp Nhật Đăng, vẫn nhớ cái lần tôi dầm mưa đi về đâm phải anh ấy mà anh ấy đã kệ tôi và bỏ đi. Bây giờ anh ấy bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi. Có ý gì?
Nhật Đăng hơi cúi xuống.
Cất giọng nhàn nhạt.
– Đi theo anh.
.
Trời âm u, mây nặng nề trôi.
Tôi đang ở cái nơi mà mấy tháng trước tôi được Nhật Đăng tỏ tình. Thật không thể tin nổi là tôi đã lừa gạt tình cảm của anh ấy.
Nhật Đăng ngồi cạnh tôi trên băng ghế đá. Thái độ không quá gần gũi và không quá xa cách. Khoảng cách an toàn.
Nhật Đăng quay sang nhìn tôi.
– Em không ổn lắm.
– Chắc thế. Em vừa bị đuổi ra khỏi lớp. — Tôi cười nhạt.
– Anh không nói chuyện đó, mà anh cũng chẳng quan tâm.
Nhật Đăng ngưng lại vài giây rồi nói tiếp.

– Nghe Mai nói em và cậu ta giận nhau.
Tôi gật.
– Điều đó đang ảnh hưởng đến em. Đừng chối.
– Em rất ổn, không có ảnh hưởng gì hết. — Tôi cứng giọng.
– Em không ổn. Vừa nãy em quát anh, em vốn là người nhẹ nhàng, không thể to tiếng vì chuyện bị chắn đường.
– Anh không hiểu, em đang giận bà cô dạy toán vì đã mắng em thôi. — Sự thật là tôi đang cố giấu diếm Nhật Đăng.
Anh ấy nghiêm giọng.
– Em đừng đem lí do không chính đáng ra gạt anh. Em là loại người giận cá chém thớt hả?
Tôi thần người.
– Anh không hiểu hết em, nhưng anh hiểu được vài phần. Khi buồn em thường nổi giận để che giấu tâm trạng.
Tôi đưa mắt ra xa. Nhật Đăng đã đoán được nội tâm của tôi.
– Em nên mở lời xin lỗi cậu ta trước.
Tôi lắc đầu.
– Dẹp bỏ cái lòng tự trọng của em đi. Thứ em cần là cậu ta…
Tôi không kiềm chế nổi liền đứng bật dậy cắt ngang lời Nhật Đăng.
– Em không muốn nghe. Anh nói em xin lỗi cậu ta à? Em không làm được. Đâu phải riêng mình em có lỗi. Cùng lắm là em không cần Huy nữa là được chứ gì. Cậu ta cũng đâu thiết tha gì em.
– Em chắc là cậu ta không tha thiết em?
Tôi thì thào.
– Cậu ta còn nhiều thứ cần quan tâm hơn là em.
– Em không hiểu cậu ta.
– Em không cần hiểu.


Tan học.
Cái Trang ôm vai bá cổ tôi lôi về. Sau bao nhiêu ngày bận rộn hẹn hò với chàng nó cũng bớt chút xíu thời gian trở về bên tôi, tưởng nó quên tôi rồi chứ.
– Hôm nay mày bị sao thế Hân?
– Tao mệt từ hôm qua tới bây giờ.
Cái Trang nhăn mày phàn nàn.
– Không khỏe sao không xuống phòng y tế. Mà bà cô già đấy cũng thật là quá quắt, xỉ nhục mày trước bao nhiêu người như thế. Tao còn thấy bực thay mày.
Tôi chỉ biết cười trừ.
– Bỏ đi. Tao không sao.
– Thấy đỡ hơn chưa?
– Khỏe rồi.
– Thế tên Huy đâu? Không về cùng mày à?
– Cậu ta bận rồi.
– Giận nhau nữa à?
– Không. Anh mày đến đón rồi kìa. Về, về đi.
Tôi đẩy cái Trang về phía chiếc xe ô tô đỗ ở ven đường. Ngày nào cũng được anh trai đưa đi đón về sướng thật.
Nó xụ mặt.
– Tao về. Kệ mày.
Tôi phì cười quay mặt đi.
Ở cách đó không xa xuất hiện một cô gái xinh đẹp thu hút mọi ánh mắt của nam sinh, một vẻ đẹp chói lóa. Đến những cái nhăn mày hay những cái nhếch khóe môi của cô ấy đều đẹp.

.
Tôi đã từng thấy cô gái ấy.
Cô gái đã từng gặp tên Huy vài tháng trước ở cổng trường.
.
Và tên Huy ở ngay bên cạnh cô ấy. Đấy, tôi đã bảo mà, cậu ta có thiết tha gì tôi đâu. Tôi so với cô gái ấy còn kém xa. Cậu ta “bỏ” tôi theo cô ấy là lẽ thường.
Nhưng tôi phải tự tin về mình. Cô ấy đẹp nổi bật thì tôi đẹp… tiềm ẩn, ẩn đến tìm mãi không thấy. Khà… khà…
Cô ấy đột mhiên hướng ánh mắt về phía tôi, chắc chắn là tôi không sai. Cô ấy cười hời hợt.
Xâu chuỗi lại sự việc và kết quả sẽ là thế này : cô ấy đã điều tra ra tôi là đứa bạn cùng bàn “dở hơi” đã vẽ bậy lên tay tên Huy, hôm nay nhân lúc tan học rình tôi, thấy tôi rồi cô ấy sẽ lao thẳng vào tôi chửi mắng tan tành, tên Huy đứng một góc đút hai tay vào túi quần xem kịch hay.
Tôi lắc lắc đầu. Nghĩ linh tinh mới rồi.
Oái… họ đi mất rồi.
Ngó nghiêng vài giây thì thấy đôi bạn trẻ đã dắt díu nhau đi về. Nhìn đằng sau thì có vẻ hợp lắm. Còn nhìn đằng trước á, thẳng toẹt ra mà nói ý, tên Huy đi với cô ấy như cóc ghẻ đi với thiên nga.
Tôi đang giận. Tâm trạng thì nặng như đeo cả tấn đá.
Mẹ bảo có chuyện gì phiền lòng phải hít thở thật sâu, thật sâu, thật sâuuu… Tôi hít thở cả chục lần đến mệt và nếu còn tiếp diễn thêm bài tập hít thở ngực tôi sẽ căng phồng khỏi cần bơm silicon luôn.
.
Ngày thứ tư…
.
Tôi đi học đúng giờ, bài tập về nhà làm đầy đủ, trả lời thêm mười câu hỏi tham dự cuộc thi gì đấy để đi Hàn Quốc. Nói chung tất cả đều ổn, trừ cảm xúc của tôi ra.
Trong quá khứ tôi và tên Huy chiến tranh lạnh thường xuyên nếu chưa muốn nói là triền miên. Lần này chiến tranh lạnh kéo dài cả thiên nhiên kỉ.
Bà mẹ yêu quý của tôi mà biết chuyện này, tôi cá cả căn nhà của tôi và mảnh đất dưới quê là mẹ tôi sẽ lập tức lên máy bay về nhà, chưa kể đến việc có kéo thêm đồng minh hay không.
Chiến tranh lạnh kiểu này không phải không có cách giải quyết. Chỉ cần tên Huy giải thích rõ cho tôi mọi chuyện tôi sẽ xin lỗi cậu ta, thế là xong.
Vấn đề là ở tên Huy. Cậu ta không mở miệng nói một từ, không nhìn, mặt lạnh. Tôi có muốn nói chuyện với cậu ta thể nào cậu ta cũng không gặp. Cậu ta có sĩ diện, tôi cũng có sĩ diện.
.
Giờ ăn trưa ở căn teen.
Tôi nói thật là cái lũ đấy như bị bỏ đói mấy trăm năm. Chen chen chúc chúc để lấy một xuất ăn. Sao họ không xếp hàng nhỉ? Thế có phải đẹp hơn không.
Mười lăm phút mười ba giây.
Sau bao nhiêu nỗ lực giằng co với những kẻ bị bỏ đói ngàn năm tôi khệ nệ cầm khay cơm của mình ra và chọn một chiếc bàn ở trong góc.
– Hân!
Hì hì… thằng cha Si-ca-vâu. Cả tuần nay không gặp bây giờ bỗng dưng xuất hiện. Số tôi đen đủi quá.
Tôi ngước lên cười như dại. Ăn một bữa cũng không yên.
Tên Si-ca-vâu thản nhiên ngồi xuống đối diện tôi. Mấy chiếc răng của cậu ta cứ thế mà chìa ra ngoài ánh sáng. Khuôn mặt lấm tấm tàn nhan hơi ngượng ngùng.
– Lâu lắm rồi không gặp Hân.
Tôi gật gật.
– Từ lần cậu vào nhầm lớp tớ là tớ biết ngay tên cậu.
Tôi nghiến răng nghiến lợi chọc chọc đũa vào phần cơm trong khay. Không đâu đi nhắc đến cái quá khứ đẫm máu của tôi.
Biết tên có gì khó đâu, bảng tên cài trên ngực áo đấy. Định tỏ ra mình có tài năng à?!
– Gặp cậu cũng khó thật.
Tôi gật. Mặt chúi vài xuất cơm trên bàn.
– Sao cậu không nói gì?
Tôi ngóc đầu lên cười gượng gạo.

– Tớ không có thói quen nói chuyện trong khi ăn.
Tên Si-ca-vâu gật gù.
– À… Vậy cậu ăn đi, tớ không nói nữa.
.
Điều đúng đắn trong bữa ăn là chỉ tập trung vào phần của mình, tập trung ăn, ăn nhiệt tình và ăn hết mình.
Trong hoàn cảnh của tôi thì không thể. Tôi đã cố tập trung ăn lắm rồi nhưng… cái hàm răng của tên Si-ca-vâu…
Để tôi tả lại à nghe. Lúc bình thường răng cậu ta đã vẩu rồi, lúc ăn còn ghê hơn nữa, mấy chiếc răng cửa cứ thế mà đung đưa theo nhịp nhai của cậu ta, trông giống chuột nhai gỗ ấy. Cậu ta lại còn ăn rất nhanh nữa…
Ối dồi ôi… Thế sao tôi chịu nổi…
Muốn cười mà phải nhịn.
Cũng có ngày tôi ngày tôi cùng tên này ăn trưa đấy. Thật không tưởng…
Ăn được vài miếng tôi đặt đũa xuống. Tên Si-ca-vâu đơ mắt ra nhìn.
– Cậu ăn ít vậy?
– Tớ no rồi.
– Trông cậu như không khỏe.
– Tớ rất khỏe.
– Cậu muốn gì cứ bảo tớ, tớ sẽ giúp.
Tôi ngoài mặt thì cười thân thiện, trong bụng thì thầm nghĩ, nếu bây giờ tôi bảo muốn có cây xương rồng nguyên gốc chắc cậu ta sẽ vác xác sang sa mạc châu Phi nhổ về cho tôi một cây xương rồng ý nhở.
– Tớ còn có chút việc phải làm. Tớ đi trước.
Tôi cười méo mó và chuồn mặc cho cậu ta có gọi với lại..


Tan học cô gái ấy vẫn đứng đợi tên Huy ngoài cổng trường. Hai người họ đi về cùng nhau.
Ngày xưa thì tôi ở vị trí cô gái ấy còn ngày nay thì tôi lủi thủi tự về một mình.
Tên Huy hẳn là hạnh phúc lắm, nhìn cái mặt sung sướng thế kia mà. Hồi đó có tôi đi về cùng thách cậu ta cười được với tôi một lần đấy như thế đấy.
Chỉ muốn xông vào tách cái đôi kia ra, tôi không phải động kinh nhưng tôi tức, cũng không hiểu sao tức.
Công nhận là tôi bây giờ giống mấy loại phần tử cực đoan chuyên đi đánh bom liều chết. Họ không khuất mắt đi nhanh là tôi liều chết xông vào thật đấy.
.
Ngày thứ năm…
Hôm nay là thứ sáu và nếu không có gì thay đổi thì mai là thứ bảy.
Sau lần bị bà cô dạy toán mắng tơi tả tôi đã phải lên cót cho tinh thần học tập của mình. Đâm đầu cắm cổ vào học điên cuồng, lôi đủ thể loại sách bài tập ra giải, không chỉ riêng môn toán. Làm đến mê mệt thì lôi em laptop ra cày phim.
Tôi làm thế chủ yếu là để không nghĩ về tên Huy và cô gái xinh đẹp đó. Cũng chỉ được thời gian ngắn sau đó tôi lại lôi hai người họ ra phân tích.
Xét về thái độ của tên Huy với tôi và thái độ với cô ấy thì tên Huy đang có xu hướng nghiêng về phía cô gái xinh đẹp. Tôi đang rơi vào trường hợp bất lợi, có thể mất tên Huy trong nay mai… Cô ấy đợi tên Huy mỗi chiều tan học rồi họ sẽ đâu đó, khả năng cao là đi hẹn hò. Suy ra cô ấy là người tình của tên Huy, tôi chuẩn bị làm kẻ thứ ba…
Ngừng…
Tôi nghĩ vẩn vơ gì thế? Kệ cậu ta… Không được nghĩ nữa. Tôi không phải kẻ thứ ba.
Huy ơi là Huy… tầm ảnh hưởng của cậu rộng quá…
Tiết tự học trôi qua từ từ và cũng đến lúc chuông kết thúc ca học chiều vang lên.
Cả đám bạn bè vừa nãy đổ rạp xuống bàn như cây sau bão bỗng vùng dậy tươi cười hớn hở chạy về.
Kim Anh đứng đợi tôi ở cửa lớp.
Thấy tôi ra cô ấy liền khoác tay tôi, miệng líu lo.
– Đi thôi nào, đã đến giờ hẹn hò của chúng ta!!!
Tôi và Kim Anh tíu tít chuyện trò.
Ra đến cổng trường. Một cảnh tượng cũ, cô gái xinh đẹp đứng đợi tên Huy cùng về. Tôi thờ người nhìn hai người họ, cảm giác khó chịu lan khắp tế bào trong cơ thể.
– Cậu nhìn gì thế?
– Không có gì. Đi hẹn hò thôi.
Tôi túm tay Kim Anh kéo đi.
– Đến trung tâm giải trí tổng hợp đi mới trai trương đi. Nghe nói cũng khá hay. — Kim Anh đề nghị.
– Nghe được đó.
.

Trung tâm giải trí tổng hợp.
.
Nơi đầy đủ mọi thể loại giải trí : chơi game, rạp chiếu phim, công viên trong nhà, quán ăn tự phục vụ… Tuyệt vời hơn tôi nghĩ.
Tôi cùng Kim Anh lượn lờ chán chê đến mệt bở hơi tai vẫn chưa tham quan hết.
Năng lượng gần như sắp cạn kiệt tôi mới cùng Kim Anh vào nơi gọi là quán ăn tự phục vụ, cũng chẳng khác ở căn teen trường là mấy. Tự mua đồ ăn thức uống và sau đó tự dọn dẹp.
Tôi và Kim Anh lấy về cả đống đồ ăn đồ uống, nào là KFC, snack, cupcake, kem, nước hoa quả… Cứ phải gọi là ăn chơi xả láng.
– Tớ nhận ra một điều là chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau. — Kim Anh tủm tỉm.
– Cậu nói chuẩn. — Tôi tán thành.
– Cho tớ ngồi với.
Nhất Chi Mai, cô ta đang đứng đây và dở nụ cười thánh thiện, bên cạnh là Nhật Đăng, ui giời… lại hẹn hò chứ gì. Dạo này quanh tôi nhiều cặp đôi thật, tính sơ qua cũng được ba đôi chứ chẳng ít.
Kim Anh sang ngồi cạnh tôi nhường chỗ cho đôi vợ chồng có hôn ước từ nhỏ.
Nhật Đăng khá kiệm lời còn Nhất Chi Mai thì luyên thuyên đủ chuyện.
– Hai cậu làm gì ở đây?
– Hẹn hò! — Tôi và Kim Anh cùng đồng thanh.
Nhật Đăng đang uống nước liền sặc.
Nhất Chi Mai tròn mắt, nghi hoặc hỏi lại.
– Hai cậu les hả?
Kim Anh quay sang nhìn tôi đầy tâm trạng.
– Hay là chúng mình làm gái les đi!
– Đúng đấy! — Nhất Chi Mai vui sướng.
Kim Anh hừ lạnh.
– Cậu sợ tôi làm chị dâu của cậu nên mới khuyến khích tôi làm gái les chứ gì?
– Cũng đúng. — Nhất Chi Mai thừa nhận — Cậu tin tưởng rằng cậu và thằng Kì sẽ đến được với nhau hả?
– Tất nhiên. Tôi tự tin về tôi.
– …
Bọn họ đang nói về cái gì thế. Xem đã nào, Kim Anh nói sẽ làm chị dâu của Nhất Chi Mai, mà người “chồng” Kim Anh đề cập đến chắc chắn là Trịnh Minh Kì, vậy thằng cha Bốn Mắt đấy là anh của Nhất Chi Mai.
Trời đất!! Bảo sao Nhất Chi Mai biết hết mọi chuyện giữa tôi và Trịnh Minh Kì.
– Cậu sẽ không có cơ hội làm chị dâu tôi đâu.
– Cậu cho tôi cơ hội hả?
– Khoan đã! — Tôi chen ngang — Mai, cậu và thằng ch… à… Kì là anh em à?
– Anh họ. — Kim Anh và Nhất Chi đồng thanh.
– Sốc không? Bất ngờ không? — Nhất Chi Mai cười đểu, giống thằng cha Bốn Mắt đấy luôn.
– Không bất ngờ, không sốc, hai anh cậu đến điệu cười đểu còn giống nhau, thái độ thì thô bạo.
Cô ta bị tôi nói xấu ngay trước mặt thì đen mặt, răng nghiến ken két.
Kim Anh ôm lấy hai má tôi vỗ về.
– Xương Hân quá cơ, hôm nào cũng phải đối đầu với hai anh em xấu xa nhà họ. Trông cậu xanh kết rồi này.
– Hai cậu…
Nhất Chi Mai gào lên định cho chúng tôi mấy trận thì bị Nhật Đăng cản lại.
.
Tôi nhìn ngắm xung quanh và thấy tên Huy. Cậu ta ngồi một mình cách bàn tôi không xa. Với bản tính đấy cậu ta sẽ không đến đây một mình, vậy chỉ còn duy nhất khả năng là đến đây để hẹn hò với cô bạn xinh đẹp đó.
Cảm giác như tất cả mọi tế bào thần kinh đều trùng xuống.
– Tớ đi vệ sinh.
Tôi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Đi chơi cho thoải mái ai ngờ gặp tên Huy đi với người khác, tôi thấy khó chịu vô cùng.
Bốp!
Một người va phải tôi làm rơi luôn chiếc điện thoại trên tay người đó.
– Bạn có mắt không hả?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.