Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 33: Vị ghen
Cô gái va phải tôi vội nhặt chiếc điện thoại rơi dưới đất lên. Thái độ tức giận.
– Bạn có mắt không hả?
Tôi mở to mắt. Đây… đây là cô gái xinh đẹp đi cùng tên Huy. Giọng nói đã từng bảo tôi “dở hơi”.
Tôi đáp trả.
– Tôi có mắt đầy đủ. Bạn va vào tôi tôi chưa ý kiến thì thôi bạn còn tỏ thấy độ đấy với tôi nữa hả?
Cô ấy nhướn mày, phản bác lại tôi.
– Bạn va vào tôi.
– Tôi đã nói rồi, bạn va vào tôi. Bạn vừa đi vừa cầm điện thoại thế sao còn mắt để nhìn đường.
Cô ấy khoanh tay trước ngực, giọng điệu kênh kiệu.
– Tôi thích thì tôi cầm, bạn xin lỗi tôi đi.
– Tại sao tôi lại phải xin lỗi bạn trong khi bạn mới là người cần phải xin lỗi tôi?
Với cô gái này mà nói thì tôi không thích. Tôi không phải đứa thù dai nhớ mãi chuyện cô ấy nói xấu tôi nhưng tự tôi cảm thấy không có cảm tình với cô ấy. Thế thôi.
– Chuyện gì vậy?
Giọng nói trầm ấm của tên Huy.
Cậu ta bước đến nhìn tôi và cô gái ấy.
– Cậu xem đi, bạn ấy va phải tớ, làm vỡ điện thoại luôn này.
Cô ấy kể lể, tay giơ chiếc Iphone có vài đường nứt trên màn hình lên cho tên Huy xem.
– Cậu mới là người va phải tớ. — Tôi cãi lại.
Phần nào đó tôi tin tưởng tên Huy sẽ đứng về phía tôi dù bây giờ cậu ta đang đứng cạnh cô ấy.
– Cậu xin lỗi đi.
Tên Huy thấp giọng.
Tôi biết mà, cậu ta sẽ đứng về phía tôi.
Nhưng sao hai người họ còn nhìn tôi chờ đợi thế nhỉ.
– Hân, cậu xin lỗi cậu ấy đi.
Tên Huy… cậu ta… bảo tôi xin lỗi cô bạn vô lí đấy. Niềm tin sụp đổ hoàn toàn, hóa ra tôi đang ảo tưởng cậu ta sẽ đứng về phía tôi.
Lồng ngực thắt lại đến khó thở.
Cô ấy đứng cạnh tên Huy cong khóe môi cười chiến thắng.
– Tớ không có lỗi. — Tôi kiên quyết.
– Xin lỗi đi. — Cậu ta lạnh giọng.
Tôi nhìn cậu ta thật kĩ, chẳng có gì là thông cảm cả.
– Bạn ấy va vào tớ, cậu nghe rõ không? Bạn ấy mới là người phải xin lỗi tớ.
– Rõ ràng cậu là người va phải tớ. — Cô ấy gắt gỏng.
– Xin lỗi đi.
Tên Huy lớn tiếng.
Cậu ta có thể quát tôi như thế vì một cô gái khác. Không cần biết ai đúng ai sai, bắt tôi phải xin lỗi.
Tim đau như bị đâm vài nhát.
Tôi cố lấy cái giọng đanh thép nhất.
– Cậu muốn tớ xin lỗi bạn ấy à? Đừng hòng.
– Xin lỗi đi rồi tớ sẽ bỏ qua mọi chuyện.
Cậu ta đang giao dịch với tôi? Tính trao đổi hả?
Tôi không cao thượng đến mức đó.
Bắt tôi xin lỗi bạn gái cậu ta để đổi lấy thứ gọi là “bỏ qua mọi chuyện” của cậu ta. Thì ra trông tôi cần sự thương hại đến thế.
Tôi cười nhạt nhẽo, nụ cười chứa đầy chua xót.
– Cậu giỏi lắm, Huy ạ! Dù tớ không làm sai thì cậu vẫn cho rằng lỗi lầm từ tớ mà ra.
Tôi vội quay lưng chạy vào phòng vệ sinh.
Tự hắt nước lạnh vào mặt mình đến tê cóng.
Tôi nhìn vào gương. Một người có hình dạng giống hệt tôi đang nhìn tôi, mắt mũi không có sức sống, mái tóc xơ rối… Tôi thảm hại đến mức này rồi.
Tôi phải tỉnh táo lại… Được rồi. Từ nay tôi sẽ chẳng thèm quan tâm đến cậu ta nữa.
Tôi trở ra, bắt gặp Nhật Đăng đang đứng dựa vào tường. Anh ấy như chờ ai đó.
Tôi đi ngang qua, Nhật Đăng đứng lên và gọi tôi.
– Em đừng cố gắng chịu đựng nữa. Nói hết với cậu ta đi.
– Em chẳng có gì để nói với Huy cả.
– Em đang tự làm khổ mình đấy biết không?
– Em rất tốt…
– Anh sẽ giúp em.
– Em không cần.
…
…
Tôi viện đủ lí do để về trước. Tôi không nghĩ tôi có thể chịu nổi khi chứng tên Huy vui vẻ bên cô gái đó.
Tôi biết chứ, tôi đang ghen.
Trời tối đen, không khí ngoài đường phố vẫn náo nhiệt.
Tôi đi lang thang và tự nhiên muốn khóc.
Ấm ức, giận, đau… một mớ cảm xúc hỗn độn…
.
Ngày thứ sáu…
.
Tên Huy không đi học, cậu ta xin nghỉ.
Ờ, còn bận vui vẻ với người tình bé nhỏ. Cậu ta đang trong quá trình theo đuổi hạnh phúc nên phải tận dụng những khoảng thời gian bên cô gái xinh đẹp đó.
Nghĩ đi nghĩ lại thì hà cớ gì một người xinh đẹp hoàn hảo như cô ấy lại theo chân tên Huy. Cậu ta được cái nhà giàu… À, chắc cô ấy đi theo cậu ta vì tiền.
Nhưng nhìn tổng thể thì cô ấy giống con nhà giàu, ngay cả phong cách còn đậm mùi tiểu thư. Vậy lí do là gì? Tên Huy có sức hút đặc biệt? Hút ruồi thì có….
Trời… Khó nghĩ quá.
…
…
Nhất Chi Mai vừa bước vào cửa lớp thấy tôi liền chạy lại và đập tay cái bốp lên bàn. Mặt tràn đầy nhiệt huyết.
– Cậu, phải tham gia một trò chơi với tớ.
– Chơi gì?
– Tớ không biết. Nhưng người chủ trì là Nhật Đăng.
Nhật Đăng? Anh ấy đang muốn giúp tôi hay hại tôi đây.
Nhất Chi Mai hùng hổ chống nạnh.
– Cậu BẮT BUỘC phải tham gia, cuộc chơi này chỉ có tớ và cậu thôi.
– Chơi gì mới được chứ?
– Nhật Đăng bảo giải mật mã hay gì gì đó.
Tôi nhăn mặt. Tôi có biết mật mã là cái gì đâu mà bắt tôi tham gia. Phải bảo vài ba cái thằng siêu trộm chuyên phá mã két sắt về chơi cùng ấy.
– Tớ không biết chơi. — Tôi từ chối.
Nhất Chi Mai thét lên.
– Không biết cũng phải chơi. Cậu nợ tớ một lần bây giờ cậu phải trả nợ.
– Đấy là tự cậu gán nợ cho tớ, thực chất tớ đâu có nợ nần gì cậu.
– Cậu nợ tớ. Cậu phải trả. — Cô ta gào toáng lên.
Tôi méo mặt, làm gì mà mãnh liệt thế.
– Tham gia cũng được.
Nhất Chi Mai cười tươi búng tay một cái.
– Hẹn gặp cậu trên sân thượng sau ca chiều. Nhật Đăng sẽ là người ra đề bài. Cậu hãy đợi đấy, tớ sẽ chiến thắng trở về.
Cô ta nói xong bỏ ra khỏi lớp.
Thiếu gì chỗ chơi mà sao phải lên sân thượng nhỉ? Mấy trò đùa oái ăm của Nhất Chi Mai làm tôi thấy ghê chết đi được. Hay là Nhật Đăng bị cô ta dắt mũi bày trò chơi tôi. Dạng như là không giải được thì ném từ trên sân thượng xuống dưới. Đừng đùa, tòa nhà năm tầng đấy chứ chẳng chơi. Không gãy cổ chết thì cũng nát xương.
Tôi không nên nghĩ lung tung. Nhật Đăng không phải loại dễ bị người ta dắt mũi, dù cho Nhất Chi Mai có nội tâm sâu sắc đến đâu cũng không thể.
.
Giờ ăn trưa.
Tôi bị cái Trang và Kim Anh cùng áp giải xuống căn teen. Chen chúc hồi lâu cũng được xuất cơm trở về.
– Cho tôi ngồi với nhé.
Thằng cha Trịnh Minh Kì cười đểu giả rồi ngồi xuống cạnh Kim Anh, đối diện cái Trang.
Cái Trang vốn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã sớm xây dựng ác cảm với hắn, bây giờ hắn còn ngồi ngay trước mặt nó cứ phải gọi là cái Trang lườm lấy lườm để.
Thằng cha Trịnh Minh Kì không chịu nổi trợn mắt với Trang.
– Cậu thôi đi có được không?
Cái Trang quắc mắt.
– Muốn tôi thôi thì biến đi chỗ khác cho. Xem chừng cậu không thấy lạc loài giữa ba mĩ nữ bọn tôi nhỉ.
– Mĩ nam là tôi còn chưa nói cậu lạc loài, cậu xem đi, bọn họ đang nhìn cậu ghen ghét kìa. Về sau cậu có bị bọn họ đem trừ khử thì tôi cũng kệ cậu, ai kêu cậu ngồi cùng bàn với tôi.
– Đợi bọn họ đem tôi đi thì cậu cũng bị tôi trừ khử trước rồi.
– …
…
Hai con người như nước với lửa. Cứ ăn một miếng lại cãi nhau vài câu. Tôi và Kim Anh chỉ biết bụm miệng cười xem họ đấu khẩu.
– Nhìn mặt cậu ghét thật. Muốn vả cho vài cái… — Cái Trang lẩm bẩm.
Tên Trịnh Minh Kì đặt đũa xuống, nghiêm mặt.
– Cậu vừa lẩm bẩm cái gì đấy?
– Tôi á… Tôi là tôi muốn rạch mặt cậu ra rồi xát ớt xát muối lên đó.
Thằng cha Bốn Mắt giận tím mặt.
– Cậu…
Kim Anh kéo hắn lại, giọng mềm mại.
– Ăn đi.
Kim Anh gắp trứng từ khay cơm của cô ấy sang khay cơm của tên Trịnh Minh Kì.
OMG! Lãng mạn quá!
Tôi và cái Trang mắt chữ A mồm chữ O, đờ đẫn nhìn cảnh chỉ trong phim mới có đang xảy ra trước mắt.
– Mày có làm thế với thằng bạn trai của mày không? — Tôi thì thào.
– Không. — Cái Trang lắc lắc đầu.
Kim Anh cười thẹn.
– Tớ không thích ăn trứng mà vừa nãy cô làm bếp lại lấy cho tớ. Nên tớ “chuyển nhượng” sang cho Kì.
– À!
Tôi và con Trang cùng à lên một tiếng như thể vừa phát hiện ra kì quan thiên nhiên thế giới mới.
Cái Trang thở dài não nề.
– Tiếc cho cậu thật đấy Kim Anh. Không đâu vớ phải một tên xấu xa.
– Tôi xấu xa chỗ nào? — Tên Bốn Mắt nghiến răng.
Cái Trang định nói lại thì Kim Anh vội vàng chen ngang.
– Thôi thôi, hai người im đi một chút. Kì từ bé vẫn thế mà.
– Tức là cậu với thằng này là thanh mai trúc mã hả? — Cái Trang ngạc nhiên.
Kim Anh gật đầu.
Cái Trang liền túm lấy áo tôi lắc lấy lắc để.
– Giống mày với tên Huy đấy. Úi trụi ui.
– Bỏ ra! Tao nghẹn chết bây giờ.
Đúng là con điên. Nó còn dám nhìn tôi như thế. Giống cái gì mà giống chứ, tôi ghét tên Huy.
– Cậu và Minh Huy cũng biết nhau từ bé à? — Kim Anh tò mò.
– Ừ, nhưng hồi nhỏ tớ chỉ gặp Huy có một lần, chơi cũng khá thân. Sau đó thì cậu ta về Mĩ, mấy năm nay mới về Việt Nam.
Cái Trang liền đệm theo sau, khoa chân múa tay đủ kiểu.
– Gia đình Huy ở Mĩ đấy, cậu ấy vì quá lưu luyến cô bé Hân ngày nhỏ nên mới một mình về Việt Nam tìm Hân. Các cậu không biết đâu, nhà của Huy với Hân còn ở gần sát nhau nữa, phòng thì cách nhau chưa đầy centimet, nhảy một phát là qua phòng nhau luôn.
Kim Anh trầm trồ với mấy câu chém gió của cái Trang, Trịnh Minh Kì thì không quan tâm lắm.
Như nhớ ra điều gì Kim Anh cau mày.
– Nhắc mới nhớ, hôm qua tớ thấy Huy đi với bạn gái nào đó ở trung tâm giải trí tổng hợp. Hân có biết cô ấy không?
Cả ba người họ đều nhìn vào tôi. Người tôi cứng đờ, riêng con tim thì thắt lại.
Tôi cười gượng.
– Tớ không biết. Chắc là bạn gái gì đấy.
Cái Trang liền vỗ bốp lên vai tôi, quát.
– Bạn gái gì mà bạn gái hả?? Thế còn mày thì sao??
– Tao thì làm sao. Bạn vẫn chỉ là bạn.
– Mày…
– Thôi ăn đi, không tao bỏ đi bây giờ.
Tôi cắt ngang. Nó hậm hực lắm nhưng vẫn bặm môi cúi xuống ăn.
Tôi cười chữa cháy, biện lí do để hai con người đối diện thôi không còn ngơ ngác nữa.
– Hai cậu ăn đi, cái Trang nó vẫn hay trêu tớ ấy mà.
Có thế mới được yên. Tôi không muốn nhắc thêm về chuyện đó.
Nuốt được ba miếng cơm, cái Trang kéo kéo áo tôi. Nó cười hì hì.
– Hân ơi, có trai đẹp ngắm mày kìa.
Tôi chớp chớp mắt, trai đẹp ngắm tôi? Tôi theo nó tìm xem ai là trai đẹp giữa cái căn teen đầy người.
Sốc nặng… “trai đẹp” mà con Trang bảo là tên Si-ca-vâu đấy. Ối mẹ ơi… Tôi chết sặc mất.
Cậu ta nhìn tôi xong còn cười nữa kìa.
OMG!!! Cả hàm răng sắp rớt đến nơi rồi.
– Hí hí… Đẹp trai không? — Nó tưng tửng.
– Mày thích à?
– Không, không. Nhưng có khi “trai đẹp” thích mày đấy, nhìn mày suốt.
Tôi lườm nó. Thích cái con khỉ.
Nhưng dường như Kim Anh rất tinh ý, cô ấy hỏi tôi.
– Cậu quen Tuấn à?
– Tuấn nào? — Tôi ngây ngô.
– Kia kìa.
Kim Anh chỉ về phía tên Si-ca-vâu. Cậu ta tên Tuấn. Ai mà biết được chứ, tôi rảnh rỗi đâu đi tìm hiểu.
Tôi ấp úng.
– Tớ… có biết. Nhưng… không biết tên.
– Mày sao biết tên đó hay vậy? — Cái Trang hớn hở. Nhìn mặt nó chỉ muốn đấm ột phát.
– Cậu ta cùng lớp với tôi này. Trông thế thôi cũng hòa đồng lắm, học cũng khá.
Ừ, ừ, hòa đồng đến vô duyên luôn ý.
Nên trách số tôi đen hay trách trái đất quá nhỏ bé đây, tên Si-ca-vâu học cùng lớp với thằng cha Trịnh Minh Kì.
– Cậu ta còn bảo ấn tượng với cô gái nào đấy vào nhầm lớp tôi. Nghe cậu ấy tả thì cô ấy có tóc màu nâu sẫm, mắt to, cao trên mét sáu…
Miếng cơm trong cổ tôi nghẹn lại. Hai tên này tình sâu ý nặng đến mức chia sẻ đủ thứ. Ấn tượng cái quỷ gì chứ.
– Khoan đã! — Cái Trang nhìn tôi chăm chú — Tóc màu nâu sẫm, mắt to, cao trên mét sáu, tao thấy giống mày lắm.
Chẳng biết tôi lấy đâu ra can đảm mà gật đầu thừa nhận. Rồi bọn họ còn ép tôi phải kể về câu chuyện tôi đã đi vào nhầm cái lớp 11A8 điên rồ đó. Sau đó bọn họ ôm bụng cười tôi.
…
…
5:00 pm
Xốc ba lô lên và đi.
Bầu trời xám ngắt, gió thổi mạnh.
Nhất Chi Mai, tôi và Nhật Đăng đứng trên sân thượng nhìn nhau. Theo như thỏa thuận thì Nhật Đăng sẽ ra đề giải mã gì gì đó tôi không biết.
Nhìn nhau hồi lâu thế cũng đủ.
Nhật Đăng lên giọng.
– Giao nộp điện thoại ra.
Trọng tài đã yêu cầu thì phải giao nộp. Làm ăn trung thực dựa vào trí tuệ không cần điện thoại search Google.
Sau khi đã cầm trên tay hai chiếc điện thoại của thí sinh”, Nhật Đăng đưa ra một gờ giấy.
– Cho các em một tiếng để giải, ai giải được thì gọi anh, anh đứng ngoài cửa đợi.
– Nếu không giải được thì sao? — Tôi chột dạ.
– Thì là kẻ thua cuộc. — Nhất Chi Mai đáp nhanh.
– Được rồi, hai em tự hiểu đi.
Nhật Đăng đưa cho hai đứa tôi tờ giấy và vào trong đóng cửa sân thượng lại.
Tôi và Nhất Chi Mai ngồi bệt xuống cùng dúi mắt vào tờ giấy A4 trắng tinh chỉ có vài hàng số.
– Cậu hiểu không? — Cô ta hỏi.
– Không. — Tôi lắc đầu.
Nhìn đi ngắm lại, lộn ngang lộn dọc mà vẫn không hiểu mấy con số này là cái mô tê gì hết. Tôi không có giỏi giải mật mã đâu, hại não lắm.
Mục đích tôi lên đây là để “trả nợ” Nhất Chi Mai? Tôi điên mất rồi. Bị cô ta lừa. Nhỡ mà không giải được là bẽ mặt, còn chưa biết là cô ta có âm mưu đen tối gì đằng sau không.
Ruột gan lộn ngược hết cả lên.
196, 9, 225
1, 225, 49
121, 196, 16
225, 64, 9
49, 144, 441
Có chúa mới biết những con số đó là gì.
Nhất Chi Mai rất thảnh thơi, cô ta tựa vào lan can hóng gió ngắm trời ngắm đất.
Tôi cứ nhìn vài con số đó. Tên Huy từng bảo nhìn kĩ sẽ ra vấn đề. Không biết là qua bao lâu, nhưng tôi nghĩ là khá ngốn nhiều thời gian vì trời đang tối dần, tôi đã nhìn ra một điểm chung giữa vài con số này.
– Cậu nghĩ ra chưa? — Nhất Chi Mai ngồi xuống cạnh tôi dò hỏi.
– Rồi.
– Là thế nào?
Tôi giải thích, tay làm phép toán ra tờ giấy nháp.
– Những số này đều là bình phương của một số. Nếu khai căn ra thì sẽ được thế này :
14, 3, 15
1, 15, 7
11, 14, 4
15, 8, 3
7, 12, 21
Cô ta cầm tờ giấy nháp của tôi lên xem.
– Mấy số cậu vừa giải ra có ý nghĩa gì?
– Không biết.
Nhất Chi Mai bĩu môi.
Giải ra rồi thì nó thành thế này, mà có ý nghĩ gì thì tôi làm sao hiểu. Đã bảo trò này tôi không giỏi rồi mà.
Càng nghĩ càng rối.
Điểm chung tiếp theo là những con số này đều trên dưới 20. Chấm hết.
Đau đầu nhức óc.
Tôi vặn người rồi đứng dậy.
Trời sắp tối rồi, lại có vẻ như sắp mưa nữa. Tôi muốn về nhà. Hiu… hiu…
Một vệt sáng chạy xẹt qua.
Tôi tức tốc ngồi xuống cầm tờ giấy nháp lên. Phải thử mới biết được đúng hay sai.
Vì những số trên đều không chạm quá con số 30 nên có thể suy luận đôi chút.
Giả sử đánh số thứ tự từ 1 tương đương với các chữ cái từ A đến Z trong bảng chữ cái tiếng Anh. Số lớn nhất sẽ là 26, tương đương với chữ cái Z. Các con số đã giải ra đều hợp với điều kiện không lớn hơn 26.
Tôi đoán là bảng chữ cái tiếng Anh vì Nhật Đăng là chủ tịch câu lạc bộ Anh văn của trường.
Nếu thay các con số đã giải ra thành các chữ cái thì ta được :
N, C, O
A, O, G
K, N, D
O, H, C
G, L, U
Sắp xếp lại các chữ cái…
Tôi giật mình. Các con chữ sau khi sắp xếp là “NGOC HAN GOODLUCK”.
Sao lại chúc tôi may mắn? Rốt cuộc Nhật Đăng muốn thử thách gì với tôi?
Nhất Chi Mai ngó vào tờ giấy nháp trên tay tôi cười ma mị.
– Tốt lắm, cậu giải được rồi. Tạm biệt.
Tôi chưa kịp nói gì cô ta đã chạy nhanh đến phía cửa…
…
…