Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 31: Chiến tranh lạnh
Ngày thứ hai…
Thực tế đã cho thấy rằng không phải giáo viên nào cũng thông cảm cho nỗi thống khổ của học sinh, minh chứng điển hình của dạng giáo viên này là thầy giáo dạy môn Địa lớp tôi.
Đặc điểm nhận dạng : cao không quá 1m60, nặng không dưới 70 kg, mức độ yêu quý học sinh bằng âm vô cực, tính cách quái đản không bao giờ cho điểm nào khác ngoài 0 và 10, truy bài mà trả lời đúng hết và không sai một từ một chữ nào 10 điểm, còn nếu không trả lời được hoặc trả lời được nhưng sai một chữ hay chỉ là một con số thì điểm đều hướng về con số 0 chết chóc. Và một điều đặc biệt, ông thầy này cực kì thù hận hai loại học sinh, loại thứ nhất là đi học muộn và loại thứ hai là nghỉ học không phép.
Hôm nay tôi đã nghiễm nhiên lọt vào loại học sinh thứ nhất : đi học muộn, và bây giờ tôi đang đứng khép nép ngoài cửa chờ phán xét xử tội của ông thầy. Bảo là đi học muộn nhưng tôi có đến lớp muộn màng gì đâu, muộn đúng 58 giây và ông thầy này vào lớp vào giây thứ 55.
Nếu mà là giáo viên khác á (không tính bà cô dạy toán), với một học sinh ưu tú xếp hạng 2/1001 học sinh của khối 11 như tôi á, đừng nói là ba giây chứ muộn hẳn ba mươi phút cũng vui vẻ cho tôi vào lớp. Làm gì có chuyện cho tôi đứng ngoài cửa gấp gấu áo chờ đợi như ông thầy này.
Quần thể nhân dân trong lớp đều hướng ra tôi, ngoại trừ con mắt của tên Huy, đều nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc.
Đừng có nhìn kiểu đó chứ, tôi thấy mình tội nghiệp biết bao.
Ông thầy sau vài giây dò xét tôi thì cất giọng tra hỏi.
– Tên?
– Trần Ngọc Hân.
– Điểm trung bình tháng trước?
– 98,5.
– Thứ hạng?
– Hạng 2.
– Vào lớp.
Thế là xong rồi? Đơn giản thế thôi hả?
Tôi đã đặt mông xuống ghế mà vẫn chưa thể tin vào sự thật là tôi được vào lớp một cách dễ dàng đến vậy.
Cho đến khi… tiết học kết thúc…
– Hình phạt của em đây, ngày mai nộp cho tôi.
Thế rồi ông thầy bỏ đi.
Thế rồi tôi phải ôm một tờ giấy A4 chi chít chữ đi về lớp.
Không ngờ ông thầy còn chơi tôi kiểu này, cho luôn 15 câu hỏi bài tập, lại còn bảo rằng kiểm tra trình độ của tôi. Có mà cái cớ ý, chẳng nhẽ ông thầy không nhớ nổi tên học sinh duy nhất có điểm tối đa môn Địa lí là tôi. VÔ LÍ!!
– Hù!
Kim Anh từ đâu chui ra đập tay vào vai tôi.
– Ếh! Không giật mình luôn hả?! — Cô ấy ỉu xìu.
– Có gì để giật mình chứ, tại cậu không đủ năng lực thôi.
Kim Anh bĩu môi, giọng khiển trách.
– Khen tớ một câu động viên cũng không cho. Tự ái bỏ về bây giờ này.
– Èo ơi!!! Nghe cái giọng giống Trịnh Minh Kì hết luôn. — Tôi trêu lại.
Hai má Kim Anh hồng hồng, cô ấy vội chuyển chủ đề ngay.
– Trông mặt cậu cứ buồn buồn. Sao thế? — Kim Anh nhìn kĩ tôi.
Tôi liền cười xòa và đưa tờ giấy A4 ra làm cái cớ.
– Vì cái này này.
Kim Anh cầm lấy tờ giấy đọc nhanh một lượt rồi bật cười. Haizz, chẳng ai thương xót cho nỗi đau của tôi cả.
Kim Anh vừa đi vừa khoác tay lên vai tôi an ủi.
– Cố gắng, cố gắng. Cậu là hạng hai cơ mà.
– Làm hộ tớ đi.
– Được hả? — Kim Anh tròn mắt.
– Ừ. — Tôi gật.
– Không có thời gian đâu. Tớ bận lắm.
Kim Anh cười hì hì, biểu cảm như cún con trước cái nhìn tóe lửa của tôi.
Cô ấy ôm cánh tay tôi lắc lắc.
– Cậu kể đi! Sao cậu lại đi học muộn.
Tôi và Kim Anh quen nhau chưa đầy một tuần. Mức độ hiểu nhau không bằng tôi với cái Trang, nhưng tính ra thì rất hợp cạ. Tôi kể cho cô ấy nghe hết tất cả, từ chuyện tôi bị tên Trịnh Minh Kì bắt cóc đến chuyện tôi cãi nhau với tên Huy, rồi cả hai hôm nay tôi đi học muộn.
– Thế nên cậu liệu mà giữ tên Kì của cậu đi. Tốt nhất là nên làm cái chuồng để nhốt hắn vào.
Tôi thểu não.
Kim Anh lại coi như chẳng có gì, thái độ vẫn vui vẻ bình thường. Cô ấy bắt đầu kể về cuộc đời của thằng cha Trịnh Minh Kì.
– Như cậu là còn bình thường đấy. Có lần Kì còn lừa cả con gái nhà người ta vào khách sạn…
Nghe đến đây tôi thật sự bàng hoàng. Thế ra là tôi đâm đầu phải tên bệnh hoạn số một. Những chuyện như thế hắn cũng dám làm, đúng là tên vô liêm sỉ. Từ nay phải cách xa hắn 10 m, à không… 100 m cho nó an toàn.
Kim Anh vẫn tỉnh bơ tiếp tục kể câu chuyện dang dở.
– … tập bơi…
Tôi trố mắt. Vào khách sạn tập bơi… Trời ơi!! Cái này thì chỉ có tên điên Trịnh Minh Kì nghĩ ra. Xem chừng cái thành phố này không có nổi cái bể bơi công cộng nào vừa mắt hắn nên phải lôi người ta chui rúc vào khách sạn tập bơi cho nó khác người.
– Cậu cũng đừng nghĩ xấu cho Kì. Cậu ấy trông bề ngoài thích cua gái và có chút biến thái thế thôi, chứ thật ra cậu ấy tốt lắm.
Còn nói tốt cho hắn. Kim Anh bị mê hoặc rồi. Tốt của hắn chắc chỉ là không biết giết người, ngoài ra chuyện gì cũng có thể làm. Tôi có ngày hắn đem Kim Anh đem bán mất.
Nghĩ thế thôi chứ tôi không nói gì vì sợ làm Kim Anh buồn.
– Huy thì sao?
– Cậu ta chẳng sao. — Tôi đáp một cách hờ hững.
– Cậu đang buồn vì cậu ấy đúng không?
Kim Anh như đi guốc trong bụng tôi.
Tôi liền chối.
– Không phải.
– Không thừa nhận cũng được. Cuối tuần này đi chơi đi. Tớ cũng chán nản với Kì lắm rồi đây.
Cuối tuần là hai ngày nữa. Lâu lắm rồi tôi không biết khái niệm đi chơi. Trông Kim Anh hồ hởi như vậy tôi liền gật đầu cái rụp.
Nghe có vẻ giống cuộc cải thiện cảm xúc của hai người thất tình quá.
.
Màu đen ôm lấy cả không gian. Phủ lên mọi thứ một vẻ tĩnh mịch đến buồn thảm. Hoặc là do tôi tâm trạng không tốt nên mới tự cảm thấy thế.
Vậy mà ngày xưa học Truyện Kiều có cái câu “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” tôi toàn bĩu môi khinh thường. Người buồn thì mặc xác người buồn, liên quan gì đến cảnh vật cây cối. Giờ nghĩ lại mới thấy thấm thía, ngày ấy mình nông cạn đến thế nào.
Tôi đứng ở ban công và nhìn sang ban công nhà tên Huy.
Ánh sáng từ đèn ngủ chỉ có thể hắt nhè nhẹ ra ngoài cửa.
Chắc cậu ta ngủ rồi. Làm gì thức đến 12 giờ đêm như tôi. Lúc đấy cậu ta còn mắng tôi vì tội thức khuya và cậu ta còn lôi “cuộc sống vàng” của cậu ta kể lể với tôi. Khái niệm “cuộc sống vàng” của cậu ta là ngày ăn đủ ba bữa, ngủ đủ tám tiếng (vào buổi đêm), còn hàng tá thứ đằng sau nữa nhưng tôi không nhớ nổi.
Tôi thức khuya phần nhỏ vì làm cái bài tập gọi là hình phạt điên rồ của ông thầy dạy Địa quái đản đấy đấy và một phần là do tên Huy. Không vì cậu ta thì tôi cũng không đến nỗi phải nghĩ nhiều như thế. Tôi và tên Huy đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh. Và những lúc như vậy tôi thường mất tập trung ở mọi việc, nhất là việc học, gần như mấy ngày nay tôi chẳng học hành gì, có cũng chỉ để đối phó. Phần lớn thời gian mất ngủ tôi thường đọc manga và cày phim để thôi không nhớ về tên Huy.
Hai ngày nay ở trên lớp tên Huy coi tôi như người dưng. Tôi không nên bận tâm về chuyện đó, bởi vì tôi là người đã yêu cầu cậu ta không cần quan tâm đến tôi và hãy coi tôi như đứa bạn cùng bàn. Cậu ta làm theo đúng yêu cầu của tôi rồi mà sao tôi lại thấy đau xót mỗi khi chạm mặt cậu ta ở lớp.
Tôi đã từng nghĩ tôi có khuynh hướng thích được bạo hành và qua sự việc lần này tôi đang chắc chắn về điều đó.
.
Ngày thứ ba…
7 giờ 14 phút 59
Chạm đích.
May mắn quá. Khi tôi vừa qua cửa lớp thì tiếng chuông vào học vang lên. Hôm nay tôi không đi học muộn nữa rồi. Hura!!
…
…
Nhất Chi Mai thấy tôi liền bắt đầu xỉa xói.
– Sao? Không đi học muộn nữa à?
– Không. Chán rồi. — Tôi hời hợt đáp.
Nhất Chi Mai cười khẩy.
– À. Chắc là bị thằng Kì đá rồi chứ gì.
– Ai đá ai? Cậu không biết thì đừng có nói lung tung. — Tôi cáu.
Cô ta cong môi khinh khỉnh.
– Biết chứ sao không. Hôm nào ấy nhỉ, cậu còn tựa vào vai thằng Kì ngủ ngon lành cơ mà. — Cô ta đưa mắt sang tên Huy — Nhìn qua cũng biết cậu đang muốn trêu ngươi Huy.
Tôi nhìn tên Huy. Cậu ta chăm chú vào cuốn sách trên tay, không bận tâm đến chuyện cậu ta đang bị Nhất Chi Mai lôi ra cho có chuyện để móc máy tôi. Mấy ngày nay cậu ta cứ lạnh lùng như vậy, đến cả tôi cũng không thèm liếc qua dù chỉ một cái.
Tôi gắt với cô ta.
– Cậu thôi cái kiểu vô lí thế đi. Tớ chẳng hề có ý trêu tức Huy.
Nhất Chi Mai cười nửa miệng.
– Cậu và Huy đang giận nhau, cậu muốn lấy thằng Kì ra trêu tức cậu ấy. Rất có lí đấy thôi. Mà cũng xin chúc mừng, cậu thành công rồi, Huy càng giận hơn nữa.
Theo như lời Nhất Chi Mai thì ngày hôm đó ở gốc cây sau trường tên Huy đã thấy tôi và thằng cha Trịnh Minh Kì. Tôi chỉ biết là tôi đã ngủ quên chứ không nhớ là tôi đã dựa vào tên Minh Kì đấy ngủ, khi tỉnh dậy thì tôi thấy mình dựa vào gốc cây. Vấn đề là tại sao cô ta lại bảo tên Huy giận? Ghen á? Tôi không dám tin đâu.
– Cậu đừng có ngồi đó mà nói vớ vẩn nữa. Việc của tớ không khiến cậu lo.
Nhất Chi Mai trề môi khinh thường.
– Tớ nói nhiều cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Về chuyện tình cảm cậu chẳng hiểu biết cái gì. Nói cho cậu nghe Huy đang phát ghen kia kìa. Liệu mà dỗ đi.
– Cậu cũng tốt bụng đến thế cơ á? Cậu nói ghen? Trả lời cho cậu luôn là Huy đâu có thích tớ. Cậu…
RẦM!
Tên Huy đứng lên đập mạnh hai tay xuống bàn, chặn luôn câu nói của tôi.
Tôi và Nhất Chi Mai cùng hướng về tên Huy. Cậu ta tức giận, tôi chưa từng thấy một Hoàng Minh Huy đáng sợ như vậy. Lớp học đang ồn ào bỗng im phăng phắc nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Tôi mím môi, mắt không rời khỏi tên Huy. Có hay không vừa nãy tôi nói sai điều gì khiến cậu ta giận? Cậu ta cúi xuống nhìn tôi. Nét mặt biểu cảm phức tạp, có tức giận, có thất vọng và hình như là có cả chua xót.
Cậu ta liếc tôi thêm cái nữa rồi bỏ ra khỏi lớp.
Nhất Chi Mai tặc lưỡi.
– Chậc… Hết cách với cậu rồi. Học thì giỏi mà nhận thức về mặt tình cảm thì rõ là ngốc.
Tôi không nói gì, mà căn bản là chẳng biết nói gì cho đúng.
Mọi thứ đang vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Ngay cả tên Huy, tôi không hiểu cậu ta đang muốn gì.
.
– Bài của em đây ạ! — Tôi chìa vài tờ giấy A4 đầy chữ được ghim cẩn thận cho thầy dạy Địa.
Ông thầy cầm lấy và lướt nhanh một lượt rồi chép miệng.
– Tốt. Quả nhiên là hạng hai.
Xời… Bây giờ mới biết đến tài năng của tôi thì muộn rồi.
Tôi cười bẽn lẽn chờ ông thầy tiếp tục nhận xét.
– Tôi sẽ ghi điểm 10 cho em.
– Vậy em về lớp được chứ ạ?
Chỉ cần nhận được cái gật đầu của ông thầy là tôi chuồn nhanh. Tính chơi khó tôi à, còn lâu nhé.
Hành lang giờ ra chơi nhốn nháo học sinh. Mà bạn biết là chúng nó thần kinh đến mức nào rồi đấy. Bày biện ra đủ trò trên trời dưới đất với mục đích là hãm hại bạn bè.
Tôi thì không cùng tuổi với chúng nó. Cái bọn lớp 10 như bọn chúng, phải nói thế nào nhỉ, à… ngựa non háu đá. Nhất là mấy thằng nam sinh. Chẳng chẽ nhìn tôi mà chúng nó không đoán ra tôi là đàn chị. Thật là chẳng ra sao, thấy đàn chị là phải kính trọng đằng này cứ hú hét loạn xạ lên như trong sở thú.
Mặc kệ chúng nó có coi tôi là vượn hay người, tôi bước nhanh về lớp, nhưng đâu dễ thế. Một bàn tay kéo tôi lại, tôi chỉ kịp nhìn thấy vóc dáng cao lớn và vẻ nhếch nhác của thằng cha đó.
Sàn trơn, cộng thêm việc tôi bị kéo ngược lại ra sau ắt sẽ gây ra hậu quả lớn. Tôi trượt chân và người đổ về sau. Tương lai gần tôi sẽ làm cho cười cho cái lũ nam sinh tâm thần đó.
Dạng như phim tình cảm, khi nhân vật nữ chuẩn bị ngã dập mặt thì một cánh tay của thằng cha nào nó giữ lại. Cả hai nhìn nhau âu yếm và sau đó sẽ bắt đầu một chuyện tình đẹp. Tôi có thể bị nhiễm quá nhiều vào thể loại phim tâm lý Hàn Quốc nhưng vẫn phải chấp nhận một thực tế rằng… tôi chưa thể thực hiện một cú mông chạm đất đầy ngoạn mục vì có một cánh tay đã kéo giật tôi lên.
Là tên Huy.
Vang lên tiếng trầm trồ như đang xem phim hay của lũ khỉ đột lớp 10.
Khác với phim, tên Huy kéo tôi đứng thẳng rồi lập tức thả tay ra khỏi người tôi, mắt không thèm liếc chứ đừng nói gì đến đoạn nhìn nhau đắm đuối.
Cậu ta nhanh chóng bỏ đi. Tôi đuổi theo.
Một bước của cậu ta bằng hai bước của tôi. Muốn đuổi kịp thì tôi phải chạy.
Chỉ còn cách tên Huy một bước chân, tôi đưa tay kéo lưng áo sơ mi của cậu ta lại.
Tên Huy quay lại nhìn thẳng vào tôi làm tôi vô cùng bối rối. Tôi đang làm cái gì thế này?
– Ừm… Tớ…
Tôi ấp úng. Tôi biết nói cái gì bây giờ? Cảm ơn cậu ta vì lòng từ bi hỉ xả như thần tiên cứu thế gian? Tôi đã nói chưa nhỉ, chưa bao giờ tôi mở miệng cảm ơn cậu ta, chưa bao giờ xin lỗi, nên giờ muốn cảm ơn để gợi chuyện mà cứ thấy ngượng mồm.
Tên Huy thấy tôi cứ ngập ngừng không nói nổi một câu thì quay lưng đi tiếp.
Tôi thêm lần nữa kéo áo cậu ta lại.
Tên Huy cúi xuống nhìn tôi.
– Gì?
Mặt lạnh, giọng lạnh. Cậu ta muốn cắt đứt quan hệ với tôi thật rồi. Trong khi đó thì tôi luôn muốn làm lành với cậu ta.
Giọng điệu của cậu ta nghe như là “Muốn nói gì thì nói nhanh lên, tớ đây còn bận”. Nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu ta làm tôi thấy mình như kẻ làm phiền.
Tôi lắc đầu tỏ ý không có gì và bỏ tay ra.
Chỉ chờ có thế, tên Huy bước nhanh đi.
Ghét tôi đến thế sao?
.
Những tiết học tiếp theo tôi chẳng thể nào tập trung nổi. Tên Huy ngồi ngay bên cạnh mà như xa cả nửa vòng trái đất. Tôi bận tâm về cậu ta, không dám nhìn trực diện mà chỉ lén lút.
Lời giảng của giáo viên cứ như gió thoảng bên tai. Vào tai này ra tai kia.
– TRẦN NGỌC HÂN!
Tôi giật mình nhìn lên bà cô dạy toán.
– Đứng tại chỗ giải tiếp bài tập này cho tôi.
Bà cô gõ gõ thước vào bài tập chưa giải xong trên bảng.
Bà cô ế chồng này bình thường đã rất thích làm khó học sinh. Bây giờ tôi không chú ý vào bài giảng bà cô này càng có cớ bắt bẻ tôi hơn.
Cả lớp gửi tôi ánh nhìn ái ngại và thương hại.
Tôi từ từ đứng dậy, nắm chặt quản bút trong tay, mặt nhăn nhó vặn vẹo trông rất khó coi.
Bài tập trên bảng là loại nâng cao, thuộc dạng khó.
Dạo này tôi đã không chú ý bài vở thì thì thôi, ngay trên lớp còn không tập trung được, bây giờ bảo tôi giải bài toán khó thế tôi sao làm nổi.
Bà cô đẩy mắt kính lên, kiên nhẫn chờ đợi.
– Chị có giải được không?
Tôi mím môi. Định bụng nói “không” thì nhớ đến tên Huy. Chắc chắn cậu ta biết làm, vấn đề là… cậu ta có giúp tôi hay không.
Tôi nhìn cậu ta và cậu ta cũng vừa ngước lên nhìn tôi.
Tôi chờ đợi…
Tôi đang hi vọng…