Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 30: Cãi vã
“Có gì to tát đâu…”
Tôi hết sức tỉnh táo, đầu óc rất minh mẫn. Đấy là giọng nói của tên Huy. Đúng rồi, cậu ta đi gặp một cô gái khác, bảo sao không nói rõ với tôi là đi đâu, làm gì. Lại còn vội vàng để quên cuốn sách.
Tên Trịnh Minh Kì nhìn tôi vài giây rồi hỏi đầy quan tâm.
– Cậu không khỏe à?
Tôi thều thào.
– Không, tôi lỡ tay làm rơi.
Môi cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng. Tôi lại cầm chiếc thìa lên và xúc kem vào miệng.
Đắng ngắt.
Vẫn là vị kem sôcôla tôi ăn mỗi ngày, vị kem tôi thích nhất, không quá đắng và cũng không quá ngọt, đem lại cảm giác chỉ muốn ăn mãi. Còn bây giờ, kem tan từ từ và vị thì đắng.
Khoang bên vẫn vọng sang tiếng nói chuyện.
Giọng của cô gái như truy xét tội nhân.
– Đây là chữ con gái. Là ai mà cậu để cho nó vẽ linh tinh như vậy được?
– Bạn cùng bàn.
– Thật chứ?
Chiếc thìa trên tay tôi đứng khựng lại trong không trung. Tôi chờ đợi câu trả lời của tên Huy…
– Có thể hơn sao?
Tôi tự cười vào mặt mình. Có gì đáng để chờ đợi. Tôi thật ngốc. Vốn dĩ chỉ là bạn cùng bàn, cậu ta không coi tôi là đặc biệt, mà tôi cũng đâu coi cậu ta ra gì, ngay cả chút tình cảm tôi có dành cho tên Huy tôi cũng cố gắng vứt bỏ. Sẽ chẳng bao giờ cậu ta coi tôi hơn hết tất cả, không thể hơn. Trực giác của tôi sai rồi.
Tôi cho thìa kem vào miệng. Lạnh ngắt và vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng. Đắng lắm.
– Cô ta có bị điên không vậy? Ngứa tay ngứa chân thì tìm gì đó về chơi. Dở hơi đi vẽ lên tay cậu. — Giọng nữ có vẻ tức giận.
Tôi nắm chặt chiếc thìa như muốn bóp nát nó. Mặt cúi thấp đến mức không thể thấp hơn. Bạn gái tên Huy, chắc là thế rồi, cô ấy đang chỉ trích tôi. Tôi mà ở trước mặt cô ấy thì cô ấy đánh tôi mất.
Cô ấy còn có ý trách tội tên Huy vì để đứa “dở hơi” như tôi vẽ bậy lên tay cậu ta.
Một cảm giác khó thở và lòng tự trọng như bị xé nát.
– Cô ấy ngốc lắm.
Hết chịu nổi rồi.
Lồng nhực khẽ nhói lên.
Tôi trong con mắt của tên Huy đúng chính xác là một con ngốc, không hơn. Vậy mà tôi còn hi vọng cậu ta đỡ lời cho tôi dù không có mặt tôi ở đó chứ. Tôi sắp điên thật rồi. Thôi, bỏ đi… Nhưng tim tôi đau lắm…
Tôi cúi gằm mặt, không thể để tên Trịnh Minh Kì thấy bản mặt thảm thương của tôi được. Đặt chiếc thìa xuống, tôi nhỏ giọng thì thào.
– Về thôi.
– Mới ngồi được một lát mà. — Tên Trịnh Minh Kì khó hiểu.
– Tôi không thích chỗ này, đến nơi khác đi, đâu cũng được.
Chờ hắn vài giây không có ý kiến tôi liền xách ba lô đứng dậy đi về. Tôi muốn ra khỏi nơi này, tôi nghẹt thở mất.
“Bạn cùng bàn”
“Cô ấy ngốc lắm”
Nào… Không sao đâu. Bình thường tên Huy vẫn mắng tôi ngốc, thậm chí còn mắng ngu nữa cơ mà. Bây giờ cũng như thế thôi có khác gì đâu. Tôi chẳng để bụng đâu. Tôi rộng lượng từ bi lắm. Quan Âm Bồ Tát với cả thánh thần có khi còn phải ban thưởng cho tấm lòng bao dung của tôi ấy chứ.
Tôi cắm cổ đi và đưa tay vuốt vuốt ngực. Khoang ngực không ngừng hít thở thật sâu.
Con đường tấp nập inh ỏi tiếng xe cộ. Khu phố sáng rực ánh đèn. Người đi qua đi lại chỉ như cái bóng lướt qua trong đôi mắt tối om.
Đầu óc loạn xì ngầu.
Những thứ tôi nghĩ trong đầu đều là do tôi tự an ủi bản thân, bắt mình phải quên đi. Nhưng con tim tôi không làm được. Nó đang co bóp một cách khó khăn đây này.
Tên Huy có thể dễ dàng nói tôi ngốc trước một đứa con gái như thế đấy, rồi thì khẳng định tôi chỉ là bạn cùng bàn.
Bệnh viện hướng nào nhỉ? Tôi phải đi khám tim, à… khám não nữa, xem tôi có bị đứt sợi thần kinh nào không.
Không, tôi nên khám tổng thể cho chắc chắn. Biết đâu còn phát hiện bệnh gì nguy hiểm.
Một bàn tay trắng giữ lấy cánh tay tôi.
– Cậu định đi đâu?
– Đi bệnh viện. — Tôi đáp theo bản năng.
– Cái gì?
Thằng cha Trịnh Minh Kì trố mắt. Rồi hắn vội vàng hỏi dồn dập.
– Cậu ốm hả? Đau ở đâu? Không khỏe thì phải nói chứ sao cứ im im thế? Tôi đưa cậu về nhé?
Tôi cười. Cùng với sắc mặt vô cảm của tôi thì chẳng hợp lí gì cả. Tôi như đang diễn tuồng vậy.
Tôi định hình lại và nhìn lại đường đi rồi nhoẻn miệng cười.
– Cậu buồn cười thật đấy. Đùa thôi. Tôi rất khỏe, tôi muốn đến trung tâm giải trí.
Mặt tên Trịnh Minh Kì giãn ra một chút nhưng vẫn cất giọng càu nhàu.
– Cậu thật là… Ai lại đùa kiểu đó. Đi nào!
.
Trung tâm giải trí trong nhà. Rất nhiều trò chơi và người chơi thì khá là nhộn nhịp.
Tôi cố quên hết mọi thứ và chơi hết mình. Tên Huy không đáng để tôi nghĩ nhiều đến thế, không thể để cậu ta ảnh hưởng đến cuộc vui của tôi. Cậu ta vẫn còn đang vui vẻ với cô bạn nào đó kìa.
Nhưng… Thực sự mà nói là tôi không thể vui nổi.
Tiếng ồn ào của mấy cái máy trò chơi còn làm tôi thấy khó chịu hơn. Giả sử ở đây mà có sàn đấu boxing tôi cũng sẽ nhảy vào đấm đá để giải tỏa tâm trạng. Vậy mà tôi vẫn cố bắt ép mình chơi và cố cười thoải mái nhất.
Thằng cha Trịnh Minh Kì đúng y như thằng trẻ con tám tuổi. Hắn chơi hết trò này đến trò khác, còn thách đấu với cả mấy đứa trẻ, đã vậy còn lôi tôi vào cùng chơi.
.
9 giờ 01 phút
Rời khỏi trung tâm giải trí ồn ào.
– Đưa sách đây cho tôi.
Tên Trịnh Kì mở ba lô lấy sách của tên Huy mà hồi chiều hắn vừa chấn lột từ tay tôi ra.
– Sao chưa trả? Tôi đáp ứng tâm nguyện bắt cóc tôi vài tiếng của cậu rồi nhé.
Hắn ta vẫn dày mặt không chịu đưa.
– Để tôi đưa cậu về.
– Không cần! Trả đây!
Thật không thể tin nổi. Tôi vừa gào toáng lên và mặt thì rất hung dữ. Đấy đâu phải phong cách của tôi. Và tên Trịnh Minh Kì hoàn toàn bất ngờ vì thái độ nổi nóng của tôi.
Hắn khinh khỉnh.
– Cậu làm gì mà nóng vậy? Không trả nữa.
Sao cứ thích bắt ép tôi thế làm gì? Tôi đang rất rất mất bình tĩnh đấy, tôi không còn là tôi thường ngày nữa rồi.
Giọt nước nóng hổi rơi trên má.
Giọng tôi như nài nỉ.
– Trả lại cho tôi đi. Làm ơn đấy.
Hắn tròn mắt, tay lúng túng chìa quyển sách ra trước mặt tôi. Giọng ân cần.
– Cậu bị sao vậy? Không khỏe đúng không?
Hắn đưa tay lên định lau nước mắt trên mặt tôi, tôi liền lùi lại và ôm quyển sách vào ngực. Tự đưa tay quệt nhanh giọt nước mắt.
Tôi cười và lè lưỡi với hắn.
– Cậu lại bị tôi lừa rồi kìa. Tôi về đây.
Tôi quay lưng. Hắn còn nói với theo.
– Để tôi đưa cậu về.
– Không cần. Nếu cậu có ý định đưa tôi về tôi sẽ ghét cậu suốt đời.
Tôi nói mà không quay lưng lại để tên Trịnh Minh Kì không thấy được khuôn mặt khổ sở của tôi.
Tôi đã nói chưa nhỉ, tôi là đứa quên nhanh và tự kéo tâm trạng lên cao cũng rất nhanh. Và bây giờ tôi muốn nói là tôi đang nghi ngờ về điều đó.
Muốn vui mà không thể vui, cảm giác này rất khổ sở. Bên tai tôi vẫn vọng lại vài câu nói chuyện của tên Huy với cô gái nào đấy. Từ lúc tôi rời khỏi quán cà phê cho đến bây giờ, mấy câu nói đó chưa rời khỏi tâm trí tôi. Nhớ đến lời tên Huy nói với cô gái ấy tôi lại thấy nhói nhói trong tim. Chết thật, có khi là dấu hiệu bệnh tim bẩm sinh đấy.
Ôm cuốn sách trong tay mà tôi tự thầm trách mình. Lẽ ra tôi nên để mặc cho thằng cha Trịnh Minh Kì đem quyển sách đi, nếu muốn thì tên Huy tự đi lấy lại. Tôi sẽ chẳng phải đi với hắn ta và hóng hớt được cả câu chuyện của tên Huy với một cô gái khác… Đúng là đời chẳng như là mơ.
Con đường như dài bất tận, đi mãi, đi mãi mà chưa đến nhà.
Hai căn nhà được phân cách bởi hàng rào hoa hồng tối đen, dấu hiệu của nhà không có người.
Tôi thở dài một hơi rồi mở cổng vào nhà.
9 giờ 30 phút
Vô cùng mệt mỏi. Chẳng có tâm trí đâu để học bài.
Tôi đẩy cửa ra ngoài ban công hóng gió. Một bóng đen đổ ập xuống. Tôi nhất thời cảm thấy rùng mình, tim đập thình thịch.
Tên Huy đang khoanh tay đứng dựa lưng vào tường, mặt hơi cúi xuống.
Tôi thờ người ra nhìn, tên Huy cũng ngẩng mặt lên nhìn tôi. Cậu ta đứng đây bao lâu rồi chứ?
Trong làn ánh sáng mờ nhạt tôi chỉ thấy được thái độ lạnh nhạt của cậu ta.
– Cậu đi đâu về?
– Cậu hỏi làm gì?
Tôi mệt. Với tất cả. Tôi nên hỏi cậu ta đi đâu mới phải chứ.
– Cậu đi đâu đến giờ này?
Tên Huy gắt.
Tôi bàng hoàng mở to mắt nhìn cậu ta. Cậu ta đang nổi giận thực sự và nó làm tôi sợ.
Tôi như một tội nhân đang bị lấy khẩu cung.
– Đi chơi.
– Chơi? Với ai?
– Trịnh Minh Kì.
– Tại sao cậu lại đi với cậu ta?
Tôi ngước mắt lên đối mắt với tên Huy. Cậu ta đang đòi hỏi ở tôi một lí do.
– Thích.
Mặt tên Huy lập tức tối sầm lại. Ngay giờ phút này tôi thấy mình quả thật rất can đảm. Tên Huy đang cố kiềm chế tức giận và tôi thì cố đổ thêm dầu vào lửa. Tôi sắp được trao tặng giải thưởng “Thanh niên liều nhất năm” rồi.
Tôi cũng giận lắm đâu chỉ riêng tên Huy. Cậu ta sẽ tra khảo tôi, sau đó mắng tôi và về. Hết.
Tên Huy cười, giọng điệu khinh thường.
– Cậu thích tên Trịnh Minh Kì đó rồi hả?
Tôi cụp mi mắt. Lồng ngực như bị tắc nghẽn, đau nhói.
– Cậu về đi, tớ mệt.
Tôi quay người trở lại phòng.
Tên Huy bước vài bước đã chắn ở ngay trước mặt tôi. Cậu ta mất hết kiên nhẫn và quát.
– Trả lời đi!
Chạm đến giới hạn chịu đựng rồi. Tôi lớn tiếng.
– Im đi! Cậu coi tớ là thứ gì mà suốt ngày tra hỏi tớ? Một đứa bạn cùng bàn dở hơi kiêm ngu dốt thôi đúng không? Tớ biết là thế mà, tớ cũng chỉ đến thế thôi. Tớ không cần một người thông minh giỏi giang như cậu thương hại, vậy nên hãy để tớ yên. Coi tớ đúng như một đứa ngốc nghếch ngồi cạnh cậu là được rồi. Không cần cậu tự bắt ép bản thân phải quan tâm đến tớ.
Cả người tôi run run và giọng đã lạc hẳn đi.
– Từng này lâu tớ đi đâu, với ai cậu đều biết. Vậy tại sao tớ lại không được biết cậu đi với ai? — Tôi cười tự giễu — Bỏ đi, coi như tớ chưa nói gì.
Tôi bước sang bên cạnh rồi trở lại phòng. Tên Huy nắm lấy cổ tay tôi giữ lại.
– Tớ…
Tôi vội chặn tên Huy không cho cậu ta nói thêm gì. Sợ cậu ta sẽ nói gì đó làm tôi sụp đổ. Tôi gỡ tay cậu ta ra và nói nhanh.
– Ngủ ngon! Sau này đừng kiểm soát tớ nữa.
Rầm!
Cánh cửa đóng lại. Chia rẽ hai thế giới.
.
Ngày thứ nhất…
.
Reng!
Tôi vùng dậy trong đống bùng nhùng chăn gối với lấy chiếc điện thoại. Giọng cái Trang oang oang.
– SAO MÀY CHƯA ĐẾN LỚP? NGHỈ HỌC THÌ PHẢI XIN PHÉP, MÀY BIẾT RÕ MÀ…
Tôi liền cúp máy và nhìn chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường.
7 giờ 15 phút
Muộn rồi.
Gió lạnh đập vào mặt. Mái tóc rối tung bay theo từng bước chạy.
Còn cách mục tiêu 500 m.
300 m…
100 m…
Đến rồi. Mục tiêu đã bị khóa.
Tôi chống hai tay lên gối thở hổn hển. Hậu quả của một đêm mất ngủ là như vậy, tên Huy rất có năng khiếu làm tôi mất ngủ, đêm qua tôi đã nghĩ về cậu ta rất nhiều và cuối cùng cũng chả rút ra được điều gì.
Tôi đến muộn. Bây giờ cổng khóa rồi, tường thì cao hơn hai mét, thế này thì không thể lọt qua nổi. Tháng ôn thi, mất một buổi thôi tôi cũng tiếc lắm, đã thế lại còn nghỉ không phép, tôi tụt hạng mất.
Mất năm phút trước cánh cổng đã đóng chặt tìm cách giải quyết vẫn không ra. Bỏ cuộc thôi.
– Hân?
Tôi quay đầu lại.
Thằng cha Trịnh Minh Kì với bộ dạng lếch thếch, áo không cho vào quần, hắn vênh mặt bước đến đúng kiểu bố đời thiên hạ. Thấy rõ tôi nét mặt hắn phấn chấn hẳn lên. Ôi chúa… Làm như tôi là ngôi sao tầm cỡ quốc tế không bằng.
Tôi không muốn gặp lại thằng cha này, ngay từ lần đầu tiên hắn đã rất lắm chuyện.
Tôi lơ hắn và toan bước về. Đành sao, không có đường cho tôi vào học đâu.
– Cậu không vào học à? — Hắn giữ tôi lại.
– Khóa rồi. Không vào được.
– Tôi có cách.
Rồi thì cách của hắn ta là trèo tường. Tôi bần thần đứng ngắm bức tường loang lổ vết giày là dấu tích của bang phái chuyên đi học muộn.
– Trèo lên đi!
Thằng cha Trịnh Minh Kì hất hàm.
Tôi xốc ba lô lên lấy khí thế vượt tường và tưởng tượng mình là người nhện. Mặc dù tôi là người bình thường không bị đột biến gen và cũng chẳng bị con nhện nào cắn phải như cái thằng Peter Parker trong phim Spider-man, nhưng cứ nghĩ thế đi cho nó có tinh thần.
Tôi phải nói là quá hâm mộ cái lũ vượt tường vào trường, bọn chúng không phải thánh trèo cây thì cũng là khỉ đột. Cả bức tường trơn nhẵn thế mà cũng trèo qua trèo lại làm mòn tường rào và còn để lại cho thế hệ sau (ví dụ như tôi) những lỗ hốc đệm chân rất thuận lợi cho việc vượt tường.
Tốn bao nhiêu mồ hôi tôi mới trèo qua được bờ tường. Trong khi đó thằng cha Trịnh Minh Kì đã trèo qua từ lúc nào và còn huýt sáo được cả vài bài.
Tôi ngó nghiêng một hồi rồi đi về lớp. Trong đầu nghĩ ra ngàn lí do để biện hộ : em bị lỡ chuyến xe buýt, em quên tiền ở nhà nên bác lái xe buýt không cho em lên, xe buýt bị tuột xích, giữa đường em đã xả thân giúp một em bé thoát khỏi vụ tai nạn thảm khốc… bla… bla…
Tôi mơ màng nghĩ đến cảnh nhận được con mắt cảm thông của giáo viên và quần chúng nhân dân trong lớp, trừ Nhất Chi Mai, cô ta sẽ ngồi một xó khinh khỉnh và bắt đầu màn chọc ngoáy tôi.
– Chạy thôi!
Thằng cha Trịnh Minh Kì bất ngờ chộp lấy tay tôi và kéo đi. Đằng sau có tiếng chạy rầm rầm. OMG! Ông bảo vệ trường tôi đấy.
Thằng cha Trịnh Minh Kì kéo tôi chạy một vòng sân, lượn qua mấy dãy phòng hoạt động câu lạc bộ và cuối cùng dừng chân ở sau gốc cây lớn ở sân sau trường.
Tôi sắp thon thả ẻo lả rồi.
– Cậu làm gì mà chạy nhanh thế. Mệt chết.
Tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống nền cỏ và dựa lưng vào hốc cây lớn.
– Mệt thôi chứ chưa chết. — Tên Trịnh Minh Kì chỉnh lại câu từ hộ tôi.
Tôi nguýt hắn rồi nghỉ xả hơi.
Hắn ta nhìn tôi chằm chằm.
– Dưới mắt có quầng thâm, sáng đi học muộn. Chắc chắn đêm qua cậu mất ngủ.
– Ừ. — Tôi gật đầu thừa nhận phán đoán của hắn đúng.
– Vì tôi à? Cậu nhớ da diết khuôn mặt đẹp trai của tôi thế sao? — Hắn đưa tay chỉnh lại cặp kính và vuốt vuốt bộ tóc.
Tôi phì cười và một giây sau liền cảm nhận được ánh mắt sắc bén của ai đó đang nhìn mình, tôi ngoái cổ nhìn lên dãy phòng học, hình như đó là lớp tôi thì phải, nhưng tôi không hề bắt gặp ánh mắt nào đang nhìn mình. Ảo giác thôi…
– Cậu nhìn gì đó? — Tên Trịnh Minh Kì kéo tôi về với thực tại.
– Không có gì.
Chân tay mềm nhũn không chút sức lực. Muốn đứng dậy cũng khó.
– Cậu nghỉ đi.
– Tôi còn phải lên lớp.
– Lớp cậu ở trên đó kìa, trông nhốn nháo thế chắc là tiết tự học.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng tay chỉ của hắn ta. Đúng cái hướng mà tôi vừa nhìn lên hồi nãy.
– Chắc cậu nói đúng.
Tôi quay sang liền bắt gặp nụ cười thách thức của tên Trịnh Minh Kì. Mắt hắn nhìn lên lớp tôi. Ở đấy có gì để hắn cười kiểu đó?
Tôi cũng nhìn lên và chẳng thấy gì. Tôi chắc mẩm rằng tên này bị động kinh.
Rời ánh mắt khỏi hắn ta, tôi cúi mặt xuống. Đôi mắt từ từ khép lại…