Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 29: Trịnh Minh Kì bắt cóc
Ca học chiều.
Lũ nam sinh nhốn nháo đùa nghịch chạy khắp lớp, thi thoảng lại bị hứng vài trận đòn của mấy nữ sinh, với tội dám trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tôi nhìn sang tên Huy. Đọc sách. Đọc làm gì cho lắm. Phòng sách lồng chim của cậu ta đang ngày càng nhiều sách. Mấy cái tủ sách như sắp cong xuống. Tí lại bảo tôi không nhắc trước, có ngày đổ xuống là kẹp chết.
Mấy tên lớp tôi ấy, chơi đùa nháo nhác cả lên, còn tên Huy thì ru rú một góc như bị tự kỉ. Nếu không biết làm gì sao không tâm tình với tôi ấy, tôi tư vấn cho cả ngàn cách cải thiện vẻ bề ngoài. Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu ta cứ như ông cụ.
– Nhìn đủ chưa?
Tên Huy rời mắt khỏi cuốn sách. Mặt không biểu cảm.
Tôi chống cằm chiêm ngưỡng cái bộ tóc của cậu ta đề nghị.
– Cắt tóc đi.
– Không thích.
– Bỏ kính ra, đeo kính áp tròng ý.
– Không quen.
Tên cổ lỗ sĩ này. Tức quá. Đã bày cách cải thiện nhan sắc à còn không biết tiếp thu. Đồ bảo thủ.
Tôi nghiến răng nghiến lợi. Xắn tay áo chuẩn bị tinh thần dạy đời tên Huy thì có giọng nói õng ẹo cắt ngang.
– Hân ới Hân à!
Một tên học cùng lớp tôi đang đứng trước mặt tôi nói cái giọng nũng nịu. Mặt thì e thẹn y như thiếu nữ gặp được trang nam nhân. Mắt hắn chớp liên tục như thằng cha bị hấp háy. Trời… Không phải hắn nghĩ tôi là con trai đấy chứ…
– Thôi, thôi,…
Tôi phất tay đuổi hắn đi.
Hắn vẫn đứng đó với vẻ mặt u sầu đến thảm thương. Mắt nhìn tôi đắm đuối. Tên này thần kinh hả trời??
– Đi chơi với tớ đi mà… nhé!
Hắn vẫn cái giọng nũng nịu năn nỉ tôi. “Chơi” của hắn là cái mống gì? Không chết người thì cũng thành thân tàn ma dại.
– Đi đi mà. Năn nỉ Hân đấy… Hạng hai… Có bài tập này khó quá tớ không biết làm, cậu chỉ giúp tớ đi!
Điệp khúc nũng nịu của hắn ta làm tôi sởn cả gai ốc. Tên này chắc mới nghĩ ra loại hình trêu gái rồi đem tôi ra làm chuột bạch để thử nghiệm. Tôi biết tôi hiền nhất lớp nhưng bị đem ra thí nghiệm ột tên ái quả thật tổn thương cả cõi lòng.
Tôi nở nụ cười rất dịu dàng. Giả vờ đấy, đừng tin.
– Tớ bận lắm, cậu nhờ Mai đi.
Tôi đánh mắt lên chỗ Nhất Chi Mai, cô ta đang ngồi vẽ hươu vẽ vượn gì đó.
– Không. Tớ muốn Hân cơ.
Mạch máu của tôi có thể tắc ngay lúc này. Trời ơi! Nổi cả da gà. Tên này chắc bê đê quá. Xem cái mặt như con gái làm nũng mẹ của hắn kìa, ối dồi ôi, tôi chưa chụp mấy kiểu đem phát tờ rơi PR quảng cáo thằng ái của thế kỉ cầm tìm bạn trai là may lắm rồi.
Tình thế có vẻ căng. Tôi liền cướp lấy quyển sách tên Huy đang cầm trên tay.
– Tớ bận đọc sách với Huy. Không tiện để cậu “muốn”. Cậu nhờ Mai kìa, cậu ấy rất rảnh.
Nhất Chi Mai nghe thấy liền quay xuống. Cất giọng đầy mùi máu tanh với thằng cha làm nũng.
– Cậu thử hé mồm ra xem, tớ nhổ sạch cả hàm răng của cậu, vặt trụi lông, lột quần áo rồi đem cậu ra sân trường phơi nắng chơi.
Tôi cắn răng nén cười.
Tên bê đê đấy nhe răng cười gượng gạo, mắt vẫn chớp lấy chớp để chớp như chưa bao giờ được chớp, tần suất chớp càng tăng nhanh.
– Độc ác quá, dã man quá, ôi con tim bé bỏng của tớ… — Hắn đưa tay ôm ngực, giọng tràn trề cảm xúc như đang diễn một vở bi kịch — Cậu thật là nhẫn…
– CÚT!
Nhất Chi Mai quát, mặt như sát thủ và tay chỉ ra ngoài cửa. Tên bê đê chớp mắt vài cái rồi chuồn.
Nhất Chi Mai quay xuống.
– Lần này cậu nợ tớ.
– Nợ gì?
– Tớ vừa cứu cậu đấy thôi. Nhớ đấy. Tớ sẽ đòi lại.
Nói rồi cô ta tưng tửng đứng dậy bỏ ra ngoài lớp.
Một đống dấu hỏi to đùng. Tự dưng vì một thằng bê đê mà tôi thành con nợ của cô ta. Chẳng có lí gì hết.
Tên Huy bụm miệng cười, tay với lấy cuốn sách của cậu ta.
Tên Huy nhìn tôi miệt thị.
– Cậu ngốc quá.
– Ờ. Ngốc như cậu.
Cậu ta chẳng để tâm và tiếp tục đọc sách. Thế tôi ngồi không à?
Người ta hay bảo rảnh rỗi sinh nông nổi, tôi cũng vậy. Tôi không có việc làm nên lôi tay tên Huy lại và vẽ vời lên đó đến khi tay cậu ta đã đen sì vì mực bút.
Cậu ta giơ tay lên ngắm nghía sản phẩm của tôi. Tôi ngồi một bên cười hì hì.
– Huy xinh gái, Huy bệnh hoạn, Huy đần thối, Huy là con bò ngu dốt, Huy bê đê, Huy điên rồ…
Tên Huy đọc ra một loạt những câu chữ tôi viết trên tay cậu ta, mặt xám xịt. Rồi cậu ta nghiêm giọng.
– Cậu nợ tớ.
Nụ cười trên môi cứng ngắc. Học tập Nhất Chi Mai à? Trong một buổi chiều tôi biến thành con nợ của hai kẻ dở hơi, thật là quá quắt.
– Làm gì có. — Tôi chối.
– Cậu cứ nhớ lấy. Tớ về trước đây.
Cậu ta xách cặp bỏ đi.
Ngạc nhiên. Còn tiết này nữa mới hết ca học chiều. Tên Huy lại về trước. Chuyện lạ Việt Nam đây, suốt mấy năm đi học cùng tên Huy tôi chưa bao giờ thấy cậu ta bỏ học dù chỉ một tiết nếu không phải việc quan trọng. Thế mà vừa nãy cậu ta nói một câu “tớ về trước” không đầu không đuôi rồi bỏ về.
Có thể tôi là đứa hay trầm trọng hóa vấn đề, nhưng cứ thử là tôi xem, ngày ngày đi đi về về cùng nhau bỗng nhiên một ngày tên Huy đi về trước, để lại tôi về một mình thì tất nhiên sẽ cảm thấy lạ. Cậu ta còn chẳng nói rõ là đi đâu, khi nào về mà chỉ vứt tôi cái câu cụt lủn.
Vốn dĩ tên Huy rất không yên tâm về tôi, dẫu cho tôi có giả vờ ngu thế nào thì chí ít tôi cũng biết cậu ta luôn chú ý đến mọi hành vi của tôi, nhăn mặt khó chịu về những thứ tôi làm không tốt, hay trêu chọc tôi, tôi bị thương hay bị ốm thì mắng tôi này nọ sau đó lại dỗ tôi bằng mấy cách đậm mùi bạo lực, thậm chí tôi còn nghĩ rằng cậu ta thích tôi. Về vấn đề “thích” với chả “không thích” tôi không dám tin vào trực giác của mình. Bởi vì đó có thể là do tôi bị hoang tưởng nên mới có cảm giác như vậy.
Tôi sẽ nghĩ suốt về tên Huy nếu cái Trang không vào lớp và hô to.
– Hôm nay cô Hoa nghỉ… và đương nhiên… tiết sinh cũng sẽ nghỉ. Về thôi!
Mấy chục con người trong lớp chạy nháo nhào như dân chạy giặc. Thi nhau cầm cặp chạy ra khỏi lớp. Cảnh tượng như ong vỡ tổ.
Cái Trang xách ba lô đến cạnh tôi, miệng cười tươi như hoa.
– Về trước nhé, baby!
Nó chạy biến. Rồi…. rồi….. rồi…. Tôi biết là nó đang quen với cái anh abc gì gì đấy. Nghe đâu là như soái ca trong ngôn tình, hai bạn trẻ yêu nhau thắm thiết. Cái Trang lúc nào cũng lâng lâng ngồi tương tư như ở trên mây. Miệng cười toe toét suốt ngày. Thật chẳng hiểu là yêu đương có gì hay mà cứ thích cắm đầu vào. Yêu chỉ làm con người thêm mê muội.
Tôi chán nản, ừ, chán lắm. Tôi chẳng phải chán nản đến thảm hại thế này nếu không có tên Huy đâu. Cậu ta đi vội quá còn quên luôn cả sách với bút kìa. Hẳn phải là nhân vật quan trọng lắm cậu ta mới vội vàng như vậy.
Đi gặp bạn cũ?
Cậu ta làm gì có nhiều bạn bè ở Việt Nam.
Đi gặp nữ nhân?
OMG! Tôi nên nghĩ theo hướng này từ đầu mới phải. Bây giờ thì cậu ta biết gái gú rồi đấy, rồi tôi sẽ bị bỏ rơi nhanh thôi. Vốn dĩ cậu ta đã bỏ rơi tôi từ chục phút trước rồi.
.
Tôi ôm quyển sách của tên Huy về và tự dằn vặt. Cậu ta thì đi đàn đúm gái gú, tôi thì quá nhân từ, còn đem hộ tên Huy cái của nợ dày cộp với những dòng chữ khô khốc về nhà. Sách lại toàn tiếng anh, dở qua mấy trang sách thấy vài chữ chuyên ngành mà tôi không luận ra nổi. Xem nào, sách kinh tế với chả kinh doanh. Tôi không có hứng thú với thể loại này. Đấy là dự định sau này của cậu ta, còn tôi á, tôi còn chưa biết mình nên làm tiểu thuyết gia hay nhà báo. Rất là đau đầu.
– Ú òa!
Tôi giật mình quăng luôn cả quyển sách xuống sân trường.
Chủ nhân của cái giọng đó không ai khác ngoài thằng cha Trịnh Minh Kì. Một buổi chiều gặp hai lần, chắc chắn không có gì vui vẻ.
Tôi lơ hắn ta đi và cúi xuống nhặt lại quyển sách. Nhưng có một bàn tay còn nhanh hơn tôi.
Thằng cha Trịnh Minh Kì cầm quyển sách trên tay lật qua lật lại.
– Cậu đọc thể loại này hả?
– Trả đây!
Tôi vươn tay ra định lấy lại cuốn sách hắn liền quay người sang hướng khác để chắn tôi, tay vẫn lật sách rào rào.
– Theo tôi biết thì cậu không có ý định theo ngành kinh doanh. Đây đúng là sách của cậu à?
Hắn ta còn điều tra cả dự định sau này của tôi. Mặc kệ hắn. Tôi chỉ muốn đi khuất tầm mắt của hắn càng nhanh càng tốt.
– Trả cho tôi!
Tôi nhăn nhó mặt mày, xòe tay ra đòi lại hắn.
Thằng cha Trịnh Minh Kì nhếch môi cười đểu giả. Rồi rất nhanh, hắn thản nhiên cầm lấy bàn tay đang xòe ra của tôi và kéo đi.
– Cậu làm cái gì thế? Bỏ tôi ra.
Hắn càng siết chặt tay hơn và lôi thẳng tôi ra ngoài cổng. Tôi thì như con rối bị hắn lôi đi xềnh xệch.
– Cậu bỏ ra! — Tôi vùng vằng.
– Không.
– Cậu vẫn phải học mà. Quay lại đi. Thật là phí tiền nếu cậu bỏ học.
Tên Bốn Mắt dừng lại nhìn tôi, đáp hờ hững.
– Ở trong lớp tôi đã thấy cậu rồi, mà lại còn đi một mình nữa. Không lí nào tôi lại bỏ qua cơ hội tốt để bắt cóc cậu.
Nghe đến từ bắt cóc là mặt mày tôi trắng bệch. Không phải hắn là tội phạm buôn người xuyên biên giới đấy chứ? Hắn sẽ đem bán tôi sang Trung Quốc làm nô lệ. Đùa chứ tôi biết mặt tôi cũng sáng sủa lắm nhưng đem đi bán chưa chắc đã được giá cao.
Tên Bốn Mắt tiếp tục kéo tôi đi.
– Từ từ đã! — Tôi gào lên.
Hắn ta quay lại nhìn tôi, nheo mắt.
– Gì hả?
Tôi cười mà như mếu. Quơ tay loạn xạ phân bua với hắn.
– Cậu nhìn lại tôi đi. Tôi xấu lắm. Cậu có đem tôi đi bán thì cũng chẳng có ai thèm mua tôi đâu, cậu bắt cóc tôi đi cũng bằng thừa.
Nói xong tôi mới thấy thật hối hận. Tôi rõ ràng là nạn nhân, không thể mặc cả này nọ với tội phạm được mà phải có thái độ mềm mỏng, cực mềm mỏng, thế mới có sức thuyết phục.
Tên Trịnh Minh Kì nghe xong phì cười.
– Tôi đâu có bảo đem cậu đi bán, ý tôi là bắt cóc cậu đi với tôi.
– Chỉ tôi và cậu?
– Tất nhiên.
Mặt tôi méo mó.
– Nhỡ cậu nổi cơn dê xồm thì sao?
Hắn ta bật cười, khuôn mặt đẹp trai càng tỏa sáng. Nếu như không biết cái bản tính đểu giả của hắn thì tôi đã bị hắn lừa vì cái bản mặt trời ban đấy rồi.
– Cậu có vẻ rất thích đề cập đến vấn đề này. Nói cho cậu nghe tôi không phải loại người như cậu nói.
– Chứng minh đi.
– …
– Cậu bỏ tay tôi ra để tôi tự đi.
Hắn ta nghe lời buông tay tôi ra.
Tôi quay người tính bài chuồn lại chợt nhớ đến cuốn sách của tên Huy.
Tôi đứng trước mặt hắn xòe tay ra như trẻ con xin kẹo.
– Đưa trả lại tôi quyển sách.
Tên Trịnh Minh Kì đưa quyển sách lên ngắm vài giây rồi mở ba lô của hắn và bỏ sách vào trong. Tôi mở to mắt xem những gì hắn vừa làm.
– Cậu…
– Tạm thời tịch thu. Đi với tôi một lát rồi tôi sẽ giả.
– Một lát thật chứ? — Tôi ngây ngốc hỏi.
– Ừm.
.
Điên quá.
Vì cái quyển sách đấy, tôi phải đi cùng thằng cha bệnh hoạn Trịnh Minh Kì, hi sinh vài tiếng đồng hồ để lấy lại quyển sách cho tên Huy.
Hắn ta dẫn tôi xuyên xỏ khắp đường này phố kia. Tính cho tôi không biết đường về à? Còn lâu nhé, dù gì tôi cũng sống ở cái thành phố này hơn mười sáu năm đấy, đường đi lỗi rẽ cứ phải gọi là thông thạo. Cho hắn dắt tôi đi cả trăm vòng nữa tôi vẫn biết đường về.
Ngay bây giờ tôi có thể quay đầu về nhà mặc kệ thằng cha Trịnh Minh Kì, nhưng còn quyển sách của tên Huy, cái thứ của nợ đấy…
– Vào thôi!
Tôi đang đứng trước một quán cà phê có tên Hương Quê. Và đúng như tên gọi của nó, quán cà phê này mang đậm nét thôn quê.
Giữa những tòa nhà cao tầng bê tông cốt thép chắc chắn, quán cà phê lại lẻ loi có vẻ bề ngoài rất khác biệt. Được xây bằng gạch đá xi măng nhưng bên ngoài lại được bao bọc bởi lớp tre nứa rất nông thôn.
Thiếu sót quá, cái tội đi đường chỉ ngắm người mà bỏ sót luôn nơi đặc biệt giữa thành phố thế này.
Tôi theo tên Trịnh Minh Kì vào quán. Quán cà phê này khá đông, sạch sẽ và có tiếng nhạc nhẹ du dương.
Hắn dắt tôi lên hẳn tầng ba, tầng đẹp nhất.
Ở đây lại mang phong cách cổ điển châu Âu và hơn hết là có rất nhiều khoang nhỏ. Mỗi khoang có một chiếc bàn chữ nhật màu trắng, một đầu ép vào sát cửa sổ, hai bên đặt hai chiếc ghế sofa dài màu đỏ đô. Mỗi khoang được phân cách bởi một lớp gỗ sơn màu trắng có hoa văn.Nhìn tổng thể rất đẹp mắt.
Tôi và tên Trịnh Minh Kì cùng vào ngồi ở một chiếc bàn gần đó.
Ngồi ở đây có thể ngắm nhìn một góc thành phố. Bây giờ thành phố đang lên đèn, rất nhiều màu sắc rực rỡ.
Một chị bồi bàn xinh đẹp bước đến.
– Quý khác dùng gì?
– Cà phê đen. — Tên Trịnh Minh Kì đáp nhanh.
– Cho em một ly kem sôcôla.
Chị bồi bàn mỉm cười rồi bước đi.
– Cậu thích không? — Tên Trịnh Minh Kì hỏi.
– Cũng bình thường, đi với cậu chán chết.
Hắn ta không nói gì mà chỉ cười nhạt nhẽo. Tôi cũng chẳng bận tâm, đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
.
Có lẽ là do tâm trạng tôi không tốt nên món kem ưa thích của tôi không ngon như thường ngày.
– Cậu sao vậy?
Tôi ngước lên, tên Trịnh Minh Kì vừa nhấp xong một ngụm cà phê.
Tôi thu lại vẻ chán nản. Đáp gọn.
– Chẳng sao cả.
– Cậu không cảm ơn tôi à?
– Về điều gì?
– Vì tôi đã đưa cậu đến đây để mở mang tầm mắt.
Tôi trề môi.
– Không có cậu tầm mắt tôi vẫn mở mang.
Khuôn mặt đẹp của hắn đầy bất mãn
– Này này, cậu nói thế làm tôi đau lòng đấy.
Tôi phì cười.
– Kệ cậu. Tôi sẽ nói với Kim Anh cậu bắt cóc tôi, cậu ấy sẽ băm nát cậu ra.
– Cô ấy hiền lắm.
– Cậu tốt số vậy mà không biết hưởng, Kim Anh vừa xinh vừa học giỏi, lẽ ra người ngồi chỗ tôi là cậu ấy mới đúng.
– Tôi không thích thì làm thế nào?
– Tiếp xúc nhiều rồi tự nhiên sẽ thích thôi.
Hắn nhìn tôi rồi cười.
– Tôi với cậu tiếp xúc với nhau nhiều chắc cũng thích nhỉ.
Tôi bặm môi lườm hắn ta.
– Cậu thôi đi, để tôi ăn hết ly kem rồi về.
Tâm trạng đã khá hơn chút chút. Tôi xúc từng thìa kem bỏ vào miệng, kem tan nhanh trên đầu lưỡi.
.
– Lấy tay đây xem nào?
Tôi cau mày, có tiếng thét giữa tiếng nhạc du dương ở khoang bên cạnh, ngay sau lưng tôi.
Tôi chẳng có sở thích hóng hớt chuyện nhà người ta nên tiếp tục tập trung ăn kem.
Giọng nữ ở khoang bên lại thét lên.
– Cái gì đây hả? Huy xinh gái, Huy bệnh hoạn, Huy đần thối, Huy là con bò ngu dốt, Huy bê đê, Huy điên rồ…
Động tác xúc kem của tôi dừng lại ngay tức khắc. Tôi bị điếc thật rồi hả? Hay tôi bị ảo tưởng? Thôi đúng rồi… chắc tại tôi nghĩ về tên Huy nhiều quá nên tự sinh ảo giác.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn tên Trịnh Minh Kì.
– Cậu có nghe thấy gì không?
Hắn ta cười cợt, ngón trỏ chỉ ra sau lưng hắn.
– Hai tên ở bên này đang nghĩ cách cua gái. Buồn cười thật.
Tôi cũng gật gật đầu cười gượng theo rồi lại cúi mặt xuống tiếp tục xúc kem.
Ở khoang bên lại vọng sang tiếng nói.
– Đâu có gì to tát.
Keng!
Chiếc thìa ở giữa khoảng không trên tay tôi rơi xuống ly kem. Tên Trịnh Minh Kì bất giác nhìn tôi dò xét.
Tôi nhìn đăm đăm vào chiếc thìa vừa rơi vào trong ly kem. Tôi không hề bị điếc hay ảo tưởng hay ảo giác. Giọng nói vừa cất lên…
“Có gì to tát đâu”
Dù có chết tôi cũng không quên được cái giọng nói trầm ấm đó.
…