Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 28: Hạng 4
Một tuần qua đi.
Thành phố bước vào tháng tư, vẫn nhộn nhịp và năng động. Ở mỗi người lại có chút thay đổi.
Hành khách cuối cùng lên xe. Chiếc xe buýt lăn bánh và chạy bon bon trên phố.
Tôi ngồi nhìn dáo dác một vòng bên trong xe buýt rồi quay sang nhắc nhở tên Huy.
– Cậu phải che chắn cho tớ đấy. Đừng để cái tên Si-ca-vâu tiếp cận tớ.
Sau khi nhận được cái gật đầu của cậu ta tôi mới dám gục đầu lên vai cậu ta mà tranh thủ chợp mắt.
Một ngày mới lại đến. Từ khi tên Huy về tôi thấy cuộc đời tươi đẹp biết bao… Ặc… Có lẽ tôi nên đi khám não.
Nhất Chi Mai thì sau vụ tôi bị giam cầm rất là lạ. Cô ta không thèm chọc ngoáy tôi bằng lời nói mà trực tiếp dùng hành động. Nào là lườm, nào là ném giấy rồi thì hất mặt lên khiêu khích tôi. Tôi chẳng bận tâm mấy, bình thường cô ta vẫn thế.
Chuyện kể lại rằng Nhất Chi Mai sau khi khóa cửa nhốt tôi và cái Trang thì gọi cho thằng cha Trịnh Minh Kì đến, khả năng rình mò chuyện của cô ta rất tốt, ngay cả chuyện tôi gặp thằng cha Trịnh Minh Kì bao nhiêu lần cô ta cũng biết, phục sát đất luôn.
Có vẻ như gọi thằng cha Bốn Mắt chưa đủ, cô ta gọi luôn cả tên Huy đến. Chí ít thì cô ta cũng còn chút lương tâm khi không có ý định nhốt tôi và cái Trang ở đó cả đêm. Tôi nên cảm ơn vì cô ta không gọi tên Si-ca-vâu đến.
Chuyện đã qua cứ để nó qua…
Một tuần qua không đụng mặt tên Si-ca-vâu với thằng cha Trịnh Minh Kì, cuộc sống của tôi đã bớt thấp thỏm lo sợ…
– Ngọc Hân!
Tôi ngoái đầu lại xem ai gọi tôi.
Ló ra một khuôn mặt lấm tấm tàn nhan, mái tóc đen cắt gọn và hàm răng vẩu.
Trời đất ơi! Tên Si-ca-vâu đấy còn điều tra cả tên tôi cơ đấy. Cứ thấy tên đó là tôi lại cảm giác như sắp gặp quỷ. Tưởng lâu không chạm mặt rồi cậu ta đã quên tôi, giờ xui xẻo lại gặp hắn. Cuộc sống tiếp tục thấp thỏm lo âu.
Tên Huy còn đờ đẫn ra nhìn, tôi vội kéo tay cậu ta bỏ chạy, miệng thúc giục.
– Đi nhanh lên.
Tên Huy còn thờ ơ bỏ qua lời tôi và để tôi tự kéo tay cậu ta đi.
Bốp!
Mẹ tôi đã nói thế nào nhỉ? Phải vênh mặt lên mà nhìn đường chứ đừng nhìn xuống đất cắm cổ đi. Lời mẹ cóc có sai.
Tôi ngóc đầu lên.
Sao trời cho tôi đâm đầu vào tên này lắm thế. Lần thứ ba tôi va phải thằng cha Trịnh Minh Kì rồi đó. Mới có được yên ổn một tuần thôi mà.
– Hi!
Hắn ta nở nụ cười và giơ tay chào. Trông thế nào vẫn thấy dâm dê.
Tôi liền nấp sau lưng tên Huy để hai thằng con trai tự… ngắm nhau.
– Cứu tớ. Thằng cha đấy sẽ lột da tớ mất.
Tôi thỏ thẻ sau lưng tên Huy. Có cậu ta tôi cóc sợ tên Bốn Mắt đấy luôn.
– Cậu ra đây đi. Nào…
Thằng cha Bốn Mắt vươn tay đến chỗ tôi. Tay gì mà dài dễ sợ.
Tên Huy liền giữ tay hắn lại. Wao… Thật là men lì quá đi…
Tôi nấp sau lưng tên Huy ngó ra chuẩn bị tư thế và tinh thần xem kịch hay. Như trong phim ấy, hai nhân vật nam (tức tên Huy và thằng Bốn Mắt) lao vào oánh nhau vì tranh giành nữ chính (là tôi), tôi sẽ ngồi một bên cầm dép cổ vũ và hô to “Ai thắng thì tôi sẽ yêu người đó”.
Cái trí tưởng tượng của tôi thật phong phú và nhiều màu sắc.
– Cậu muốn gì? — Tên Huy hỏi, giọng có mùi thuốc súng.
– Đấy là việc của tôi. — Thằng cha Bốn Mắt lạnh lùng hất tay.
– Việc của cậu liên quan đến Hân? — Vẫn cái giọng lạnh nhạt của tên Huy.
– Cậu ấy là gì của cậu?
Thằng cha Bốn Mắt hỏi và tôi trả lời ngay khi tên Huy chưa kịp mở miệng.
– Bạn, hàng xóm.
Tên Bốn Mắt cười, ánh mắt thách thức tên Huy.
– Điều đó chẳng nói lên điều gì cả. Tôi thích làm phiền cậu ấy.
Đúng là tên mặt dày. Bị tôi chửi mắng đủ kiểu vẫn bám dai như đỉa đói.
– Hân không thích. Cậu chẳng là cái gì để bắt ép cậu ấy.
– Đúng, đúng. — Tôi đệm theo lời tên Huy và liền nhận được cái liếc mắt của cậu ta — Hì hì… Hai cậu cứ tiếp tục tâm sự.
Thằng cha Bốn Mắt đanh mặt nạt nộ.
– Tôi muốn nói chuyện với Hân. Cậu tránh ra!
– Hân chẳng có gì để nói với cậu.
Mặt tên Huy lạnh y chang tảng băng ngoài Nam Cực.
Tên Bốn Mắt cười nhạt, hắn ta đưa ngón trỏ ấn ấn vào ngực tên Huy. Giọng điệu hắn mỉa mai.
– Cậu tự soi gương nhìn lại mình xem. Cậu thấy mình đẹp đẽ lắm à? Cậu đi cùng Hân chỉ như đôi đũa lệch thôi. Ngược lại, nếu cậu ấy đi cùng tôi thì khác, rất đẹp đúng không?
Mặt tên Huy hơi biến sắc rồi lấy lại vẻ điềm tĩnh rất nhanh.
Bốp!
Một bên má của tên Bốn Mắt in hằn năm dấu ngón tay của tôi.
– Cậu là ai mà dám xúc phạm người khác? Cậu đẹp đâu có nghĩa là cậu được phép tự ình cái quyền dè bỉu người khác. Tôi không quan tâm Huy có đẹp hay không, đơn giản mà nói thì tôi đi với Huy còn tốt hơn là đi với cậu. Đồ tồi tệ. — Tôi cầm lấy cánh tay tên Huy — Đi thôi!
Lửa giận hừng hực trong lồng ngực. Thằng cha đấy chê tên Huy này nọ, hắn ta là cái thá gì chứ. Ăn nói cứ như người vô học. Tôi cho cái tát là còn nhẹ. Càng ngày tôi càng ghét hắn ta.
– Khoan đã!
Tên Huy kéo tôi lại đối diện với cậu ta.
– Đừng giận thay tớ. Bỏ đi!
Tôi tròn mắt, sau khi thông suốt lời tên Huy nói tôi mới vỡ lẽ. Sao tôi phải bực tức nhỉ? Thằng cha đấy đâu có chê tôi. Tên Huy còn chưa phản ứng gì tôi đã mắng rồi còn tát hắn ta nữa. Nhiều khả năng là tôi có tiền sử mắc bệnh não.
Mặt nóng hừng hực.
– Không có!
Tôi chối và quay lưng bỏ đi. Tên Huy lại kéo giật lại. Cậu ta cúi xuống nhìn thẳng vào tôi làm tôi trốn tránh không kịp.
– Cậu đỏ mặt?
– Tại… tại chạy mệt quá…
– Mệt không chảy mồ hôi mà lại đỏ mặt hả? — Tên Huy chạm tay vào má tôi.
– Cậu đừng có trêu tớ nữa có được không? — Tôi nhăn mặt cau có.
Tôi giận. Giận chính bản thân tôi không biết kiềm chế cảm xúc. Giận luôn cả tên Huy suốt ngày trêu chọc tôi.
– Cảm ơn. Tớ rất vui.
Tên Huy mỉm cười xoa đầu tôi và bỏ đi. Vui vui cái gì chứ. Trêu cho tôi tức lên rồi cậu ta vui, lúc nào chẳng vậy.
.
– Đây là điểm số của các em trong tháng trước.
Cô giáo chủ nhiệm phát ỗi người một tờ phiếu điểm.
Vài tiếng tặc lưỡi thất vọng, tiếng reo lên khe khẽ vì kết quả bất ngờ, và cả tiếng thở dài chán nản.
– Đã bước sang tháng cuối cùng của năm học. Tôi mong rằng các em sẽ thật sự cố gắng để đạt đến quả cao nhất trong đợt thi cuối kì sắp tới…
Tôi nhìn vào cái phiếu điểm của mình. Những đường kẻ dọc ngang với những con số.
Hàng cuối cùng chỉ có duy nhất một con số được in đậm : 98,5 ĐIỂM.
Tôi ngó sang phiếu điểm của tên.Huy. Mắt mở to hết cỡ. 99,5 ĐIỂM kìa. Thần thánh hả trời? Còn 0,5 điểm nữa là đạt điểm tối đa rồi. Cậu ta hơn tôi những 1 điểm. Cho đến bao giờ tôi mới vượt cậu ta nhỉ?
– Hâm mộ lắm đúng không? — Tên Huy quay sang tôi, mặt tràn đầy tự tin.
Tôi bĩu môi.
– Sao tớ phải hâm mộ cậu. Tớ cũng chỉ thua cậu 1 điểm thôi mà.
Tên Huy nghiêng nghiêng đầu.
– 1 điểm cũng là khoảng cách xa rồi. Hạng hai.
– Ừ. — Tôi ỉu xìu.
Phựt!
Nhất Chi Mai giật lấy phiếu điểm trong tay tôi xem xét rồi hỏi một câu tỉnh bơ.
– Cũng đến 98,5 điểm cơ à?
– Còn cậu thì sao? Hơn không?
Tôi vươn người kéo lấy phiếu điểm của cô ta
Nụ cười trên môi tôi càng sâu hơn.
– 97,5. Cậu sau tớ rồi. Hạng ba.
Nhất Chi Mai giật lại phiếu điểm của cô ta và lườm tôi, vẻ mặt rất ghen ghét như muốn đem hẳn cái bánh GATO đập vào mặt tôi.
– Đừng vội đắc ý. Vẫn còn đợt thi cuối học kì nữa.
Cô ta giả lại, không, tôi phải dùng từ “ném” mới chuẩn, cô ta ném phiếu điểm lên bàn tôi rồi quay lên. Tôi cũng muốn từ bi một chút giúp Nhất Chi Mai bớt thô lỗ hơn lắm, nhưng tôi bỗng nhận ra rằng cô ta THÔ LỖ BẨM SINH và không có thuốc chữa.
.
Cái bảng tin to vật vã của trường dán đầy giấy. Một lũ người bâu lấy nhìn nhìn ngó ngó như ruồi… thôi bạn tự suy ra cái vế sau đi ha.
Tôi chẳng tha thiết việc đến xem mấy tờ giấy này đâu. Kết quả đã quá rõ ràng mà nó hiện ngay trên phiếu điểm. Cái Trang thì khác, nó nằng nặc kéo tôi đi bằng được, nó muốn xem nó đứng thứ gạng bao nhiêu. Tôi thì không thể nào chà đạp vào tinh thần ham học của nó suốt vài tháng qua nên đi theo nó xem điểm.
Chen chúc trong lũ người để xem điểm có khi còn khó hơn xin chữ kí của Taylor Swift. Tôi với cái Trang phải xô lấn đủn đẩy một hồi mới chui tọt được vào trong.
Ở cái bảng rộng dán cả chục tờ giấy khổ A3. Nội dung thì tất nhiên là bảng xếp hạng thành tích của học sinh cả ba khối.
Ở giữa là xếp hạng của khối 11. Tự hào thật đấy. Lớp tôi có hẳn ba người nằm trong top 3 giữa hơn hai chục lớp 11 của trường.
Hạng 1 : Hoàng Minh Huy – 11B3 : 99,5 điểm
Hạng 2 : Trần Ngọc Hân – 11B3 : 98,5 điểm
Hạng 3 : Nhất Chi Mai – 11B3 : 97,5 điểm
…
Hạng 8 : Trịnh Minh Kì – 11A8 : 94 điểm
Cái tên Trịnh Minh Kì đập vào mắt. Hôm trước cái Trang bảo hắn hạng chín, tháng này lên hạng rồi. Nhưng còn lâu mới bằng tôi (và tên Huy) nhé!
Hạng 12 : Triệu Vân Trang – 11B3 : 91,5 điểm
Tôi quay sang thì thấy cái Trang thẫn thờ từ lúc nào. Mặt nó trắng bệch không cảm xúc. Sướng quá đơ luôn rồi à?
– Trang! Trang ơi!
Tôi lay lay vai nó. Nó từ từ quay sang nhìn tôi. Đôi mắt rưng rưng. Tôi nhìn nó và cầu xin trong bụng : “Đừng khóc, đừng khóc”.
– 91,5 ĐIỂM. HẠNG 12 ĐẤY. TAO LÊN HẠNG RỒI HÂN ƠI!
Nó gào lên sung sướng và nắm lấy hai vai tôi lắc điên cuồng. Tôi bị nó lắc đến cả choáng váng đầu óc. Bao nhiêu ánh nhìn kì thị đổ dồn vào chúng tôi.
Tôi vội bịt miệng cái Trang lại nói nhẹ nhàng.
– Được rồi, được rồi…
– Hai cậu xem xong rồi thì tránh ra.
Một giọng nói mềm mại nhưng lại chứa mùi hàn khí vang lên. Tôi ngoái sang liền bắt gặp một cô bạn có mái tóc đen dài nữ tính, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ xinh đẹp. Nói thật là ở cái trường tôi học lắm gái xinh lắm. Xinh theo kiểu nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ này của cô bạn thì quả là khác biệt.
Hứa Kim Anh.
Cái tên được in đậm trong bảng tên được cài trên ngực áo của cô bạn. Cái tên này…
Hạng 4 : Hứa Kim Anh – 11C2 : 96 điểm
– À… Xin lỗi.
Tôi cười gượng chữa cháy rồi kéo cái Trang đi. Chưa được ba bước thì cổ tay tôi bị giữ lại.
Ôi ôi… Thằng cha Trịnh Minh Kì.
– Đi theo tôi.
– Không!
Tôi từ chối lời đề nghị của hắn ta. Tay cố gỡ bàn tay của hắn ra.
– Hân đi theo tôi. Không rảnh đi theo cậu. — Cái Trang ôm chặt cánh tay tôi kéo về phía nó.
Thằng cha Trịnh Minh Kì vẫn giữ chặt lấy cổ tay tôi, giọng cứng rắn.
– Một chút thôi.
– Không được! — Cái Trang trừng mắt.
Tên Bốn Mắt liền lườm nó một cái tóe lửa.
– Cậu bỏ tay cậu ấy ra!
Cô bạn Kim Anh bước đến. Hai tay khoanh trước ngực ra lệnh cho thằng cha Trịnh minh Kì.
Có ngu tôi cũng biết hai con người này không phải dạng bạn bè bình thường. Nhìn vào là đoán ra ngay hai người có quan hệ trai gái. Thằng cha Trịnh Minh Kì là tên vô lại, đã có người thương rồi mà còn thích lả lướt ong bướm. Bây giờ mới xuất hiện một cô. Đấy còn chưa kể đến việc hắn ta còn bao nhiêu cô ở ngoài nữa.
Kim Anh đằng đằng sát khí. Tôi nuốt nước bọt cái ực. Đừng có đánh ghen với tôi. Tôi không biết dùng vũ lực đâu.
Đôi trai gái nhìn nhau một lúc. Tôi thì một tay bị cái Trang ôm, một tay bị thằng cha Bốn Mắt giữ, trông tôi không khác nào là tội nhân chuẩn bị đem đi tử hình.
Tên Bốn Mắt cất giọng nhàn nhạt.
– Cậu không cần bận tâm chuyện của tớ.
Kim Anh nhếch môi cười.
– Cậu thích thế này đúng không?
– Kệ tớ!
– Xin lỗi! — Kim Anh nhún vai — Tớ không kệ cậu được.
Nói cứ như phim. Tôi và cái Trang cùng trơ mắt ra xem.
– Không kệ tớ thì cậu làm gì được?
Kim Anh gật nhẹ đầu liếc hắn ta rồi bước đến gần tôi.
Đây chẳng phải tư thế chuẩn bị đánh ghen sao? Cô ấy sẽ tát tôi, lao vào túm tóc cấu xé tan tác, rồi thì cầm hẳn giày lên vả, rồi thì rạch mặt… Bao nhiêu cảnh đánh ghen mở ra trước mắt. Tay tôi đã chảy mồ hôi. Đừng… Tương lai tôi còn tươi sáng lắm. Tôi không muốn kết thúc cuộc đời vì dính vào thằng cha bệnh hoạn Trịnh Minh Kì đâu.
Kim Anh đã đứng gần tôi. Cô ấy nghiêm túc hỏi lại hắn lần nữa.
– Cậu có bỏ tay ra không?
– Không! — Tên Bốn Mắt vẫn kiên quyết và càng số siết mạnh cổ tay tôi hơn
Kim Anh nở nụ cười ma mị. Tôi cắn răng chờ một cuộc đánh ghen sắp đến.
Nhưng Kim Anh không hề động chạm gì đến tôi. Cô ấy cúi xuống bàn tay của thằng cha Bốn Mắt và cắn phập một cái. Thế là xong… Hai vết răng đỏ ửng hình cánh cung in trên bàn tay hắn. Tên Bốn Mắt lập tức phản xạ rụt tay lại, tôi được giải thoát.
Cái Trang mắt sáng rực vỗ tay hoan hô.
– Tuyệt thật!
– Cậu là cún hả? — Tên Bốn Mắt hằm hằm.
– Ừ! — Kim Anh nhướn mày –Cún cưng của cậu.
Kim Anh cười tự hào và khoác tay lên vai tôi khi tôi còn đứng đờ đẫn nhìn thằng cha Bốn Mắt đang nhăn nhó mặt mày.
– Chúng ta đi ăn mừng thôi.
Cô ấy bảo ăn mừng? Mừng cái gì? Giải thoát tôi thành công hay làm bị thương thằng cha đấy?
Tôi tròn mắt nhìn Kim Anh.
– Mừng… mừng hả?
– Cậu thật là… Tớ quyết định cậu sẽ về đội của tớ. — Kim Anh nháy mắt.
Thế này là sao? Tôi không thể hiểu nổi. Kim Anh không hề coi tôi là đối thủ. Cứ chắc mẩm rằng cô ấy phải hận thù tôi lắm cơ.
– Đi nào! — Cái Trang hí hửng kéo tôi cùng Kim Anh đi.
.
Một tình bạn mới lại đến.
.
Nắng trải dài cả nền cỏ xanh mướt. Mây trôi hững hờ trên nền trời trong veo.
– Bây giờ tớ sẽ giới thiệu trước nhé! — Kim Anh hào hứng — Tên Hứa Kim Anh, lớp 11C2.
– Tớ Triệu Vân Trang, lớp 11B3.
– Tớ tên Trần Ngọc Hân, 11B3.
Chắc tôi là đứa trầm nhất rồi. Cái Trang và Kim Anh rất vui vẻ nhiệt tình. Chỉ là tôi chưa hiểu Kim Anh có động cơ gì nên chưa thể tự nhiên được.
Kim Anh tiến sát đến trước mặt tôi. Cười một cái. Rồi mấy ngón tay nhỏ nhắn của cô ấy véo hai má tôi hết kéo sang trái lại kéo sang phải.
– Hân à, cậu dễ thương quá đấy.
Cô ấy muốn cái gì vậy? Đem mặt tôi ra nhào bột hả? Nhưng cô ấy khen tôi dễ thương… Hi ha…
Đôi mày Kim Anh chợt cau lại, đôi môi đỏ chu ra. Tay cô ấy nhéo mạnh má tôi một cái.
– Tại cậu đấy. — Kim Anh oán trách.
Tôi xoa xoa đôi má đã bị véo đến đỏ ửng của mình. Tôi làm gì mà bảo tại tôi? Chết thật… Có khi cô ấy đang nghĩ tôi quyến rũ thằng cha Trịnh Minh Kì.
– Hân nó gây ra tội lỗi gì? — Cái Trang hỏi.
Kim Anh lườm tôi một cái và đáp nhanh gọn.
– Tội xinh.
Tôi há hốc miệng. “Tội xinh”? Thế bây giờ tôi tự rạch mặt mình để bớt gây tội lỗi cho xã hội đi.
Kim Anh thay đổi sắc mặt nhanh chóng, cô ấy đưa hai tay lên nựng má tôi.
– Cũng không sao. Có thể Kì chú ý tới cậu vì cậu xinh. Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến tinh thần cua trai của tớ. — Kim Anh cười tươi rói — Công nhận đi, thân hình tớ quá là nóng bỏng, 87 – 60 – 89 đấy.