Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 27: Thái giám cứu nô tì
Bên ngoài trời đã tối đen, chỉ còn ánh sáng từ ngoài sân hắt vào khiến mọi thứ bên trong phòng trở nên mờ nhạt. Mùi ẩm mốc xốc lên mũi. Không khí se lạnh.
Một màu u ám lạ thường…
Phòng sinh học.
Có những lọ cây leo nhỏ đặt bên cửa sổ, những mẫu cây được cắt ghép được đặt ngay ngắn trong bình thủy tinh trong suốt, những mô hình cơ thể động vật và con người…
Vài bức tranh mô tả cơ quan của thực vật và cả động vật treo dưới góc phòng học, vài cái bàn để kính hiển vi và mẫu vật… Một mô hình con người chỉ có khung xương được dựng cạnh kệ sách. Đôi mắt rỗng tếch đen sì như dõi thẳng vào chúng tôi. Ghê chết đi được.
Bình thường thì những mô hình và hình vẽ mô tả đấy chúng tôi thường xuyên nhìn thấy, thậm chí là sờ vào và tháo lắp. Nhưng với cái không khí u ám này thì quả thật hơi đáng sợ. Cái Trang đã ôm chặt cánh tay tôi và mồ hôi thì rơi đầy trên mặt nó. Riêng tôi thì vẫn có thể hít thở bình thường.
Tôi lôi cái điện thoại ra cố gắng bật nguồn nhưng kết quả vẫn chỉ là cái màn hình tối đen. Ai bảo tôi ngồi rảnh cứ thích lấy điện thoại ra chơi. Giờ thì hối hận cũng chẳng ích gì.
– Điện thoại mày đâu? — Tôi hỏi cái Trang.
Nó ngẩng mặt lên và lấy chiếc điện thoại trong túi áo đưa cho tôi.
Gì thế này?
Không một vạch sóng.
Người tôi dường như tê cứng hẳn đi. Đây đâu phải đang đóng phim ma, trường học nằm giữa trung tâm thành phố mà điện thoại không bắt được sóng. Phòng học này bị ám chăng? Chạy vào đâu không chạy lại đi chạy vào đây.
Tôi phải cố hít thở vài hơi để giữ bình tĩnh. Tại tôi xem nhiều phim ma quỉ quá nên mụ mị đầu óc mất rồi. Không có chuyện bị ám đâu…
Bình tĩnh nào…
Rầm!
Mô hình khung xương con người đổ ầm xuống đất. Cái đầu văng hẳn ra một phía. Tôi mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tiếng gió rít và cả tiếng lá đập vào cửa sổ.
Sống lưng tôi lạnh toát. Chắc chắn là trò đùa… Tôi đang ở giữa cái khung cảnh rùng rợn như bối cảnh được dàn dựng công phu trong phim ma.
Cái Trang ngồi bên cạnh ôm ghì lấy tôi và khóc thút thít.
– Gọi đi… gọi cho… anh tao…
– Không… có sóng…
Đôi mắt ngập nước của nó không giấu khỏi sự sợ hãi. Những ngón tay run run bấu chặt lấy áo tôi. Chỉ trách một điều là nó không thể ngất đi.
– Nhắm mắt vào! — Tôi cố nặn ra cái giọng điềm tĩnh nói với cái Trang.
Tôi nhắm mắt… hít thở thật sâu…
Cái Trang đang hoảng loạn. Tôi không thể hoảng loạn theo nó được.
Lạch cạch…
Lạch cạch…
Tôi vội mở bừng mắt. Cánh cửa đang động đậy và có tiếng mở khóa.
Tim đập thình thịch và mạnh đến nỗi có thể nhảy ra ngoài.
Tôi bịt mắt cái Trang lại và trừng mắt nhìn về phía cửa.
Cánh cửa vẫn không ngừng động đậy và vang lên tiếng ma sát với sàn nhà.
Tôi không phải là người tin vào những chi tiết hư cấu. Nhưng… vào thời khắc này… mọi bình tĩnh trong tôi đang bay biến đi…
Ông thầy bảo vệ chắc chắn không thừa hơi đi mở cửa phòng học. Nhất Chi Mai thì càng không thể. Vậy thì còn có thể là ai?
Tim đập càng nhanh và càng mạnh. Bàn tay toát mồ hôi run run…
Rầm!
Cánh cửa bật mở.
Tôi có thể nghe thấy tim mình nảy thót một nhịp. Nếu tôi có tiền sử bị bệnh tim thì đã lên cơn mà chết rồi.
Một bóng đen dài đổ ập xuống người tôi và cái Trang. Tôi trơ mắt ra nhìn.
Năm giây trôi qua.
Tôi như con người chết đi sống lại.
Cái bóng đen đó nhanh lao về phía tôi.
– Cậu vẫn ổn chứ?
– Không. Sắp chết rồi. — Tôi cất giọng bực tức rồi quay sang cái Trang — Trang, không sao rồi.
Nó ngóc đầu lên để lộ vẻ mặt tái mét và tèm nhem nước mắt. Nó nhìn tôi rồi lại nhìn thằng cha Bốn Mắt, phải, hắn là người mở cửa.
– Hức… hức…
Mặt cái Trang thảm không tả nổi. Nước mắt rơi đều trên hai gò má. Biểu hiện này là nó đang bình tâm trở lại, tốt nhất không nên động chạm vào. May mắn là nó không lăn đùng ra ngất…
– Đừng khóc nữa. Sợ quá hả?
Tên Bốn Mắt ân cần hỏi cái Trang. Tôi thấy giả tạo chết đi được.
Nhưng tiêu rồi… mặt cái Trang càng mếu hơn.
– Hức… hức… Òa…
Cái Trang bất ngờ nhoài người chầm lấy tên Bốn Mắt khóc rống lên. Tôi ngồi một bên mở to mắt xem kịch hay. Vừa buồn cười lại vừa thấy thương.
Tên Bốn Mắt luống cuống chân tay, mất vài giây sau mới gượng gạo vỗ nhẹ sống lưng nó.
– Đừng sợ.
.
Anh hùng rơm cứu Công chúa.
.
Thế tôi sẽ là cái gì? Thái giám hay nô tì? Suy đi xét lại thì tôi vào vai diễn viên quần chúng vẫn là hợp lí nhất.
– Này! Giúp tôi đi.
Tên Bốn Mắt cất giọng van nài. Cái Trang vẫn khóc rấm rức và ôm khư khư tên Bốn Mắt. Tôi có nên chơi hắn một vố không nhỉ? Hồi nãy hắn ta còn dọa chúng tôi làm tôi tưởng ma qủi hiện hình.
Tôi nhe răng cười.
– Cậu đưa cái Trang về nhé. Tôi về trước đây.
Tôi vẫy tay rồi chuồn lẹ.
Hành lang dài vắng lặng. Những phòng học tối om. Ánh sáng yếu ớt chỉ làm sáng mờ được lối đi. Màu đen ôm chọn lấy không gian. Tiếng bước chân vọng cả dãy hành lang.
Tôi đi men theo hành lang và phải tự an ủi mình phải bình tĩnh. Và khi đi đến gần cuối hành lang tôi mới nhận ra một điều : ông thầy bảo vệ đang ngồi trong phòng bảo vệ ngay bên cạnh cổng trường, dù tôi có biết bay cũng không thể không qua mắt được ông ta.
Tôi đâu có thể đi van xin ông bảo vệ mở cổng. Ông ta không tóm cổ tôi giao nộp cho nhà trường lập biên bản kỉ luật thì tôi bỏ cái danh hiệu hạng hai của tôi luôn.
Chẳng hiểu thằng cha Bốn Mắt đấy chui qua cái lỗ nào mà vào trường được. Hoặc là hắn đánh ngất ông thầy bảo vệ rồi cướp chìa khóa đến cứu cái Trang, đính chính lại là cứu cái Trang nhé, bây giờ chắc bọn họ đang ôm nhau, mắc cười quá.
Tiếng bước chân rơi trên sàn nhà và ánh sáng của đèn pin.
Tôi hoảng hốt lùi lại mấy bước. Ông bảo vệ đang đi tuần tra. Chùm chìa khóa gõ leng keng vào nhau tạo nên thứ âm thanh đáng sợ và đang tiến gần đến… Mặt tôi đã trắng bệch…
Tiếng giày nện xuống sàn, tiếng chìa khóa va vào nhau…
Tim đập tình thịch.
– Á…
Tôi chỉ kịp thét lên từ “Á” yếu ớt. Miệng đã bị bịt chặt và người tôi bị kéo vào một góc khuất.
Tôi trợn tròn mắt và ra sức vùng vẫy. Nhưng sức lực của tôi không đủ để chống lại người… không… Tôi còn chẳng biết là người hay ma quỷ. Hắn một tay bịt miệng tôi, một tay ôm chặt eo tôi, còn lưng tôi thì ép chặt vào ngực hắn.
Tim đập mạnh không ngừng. Lòng nơm nớp lo sợ.
Tiếng bước chân càng gần… gần hơn… và một đôi giày với ánh sáng của đèn pin xuất hiện.
Tôi như có thể ngừng thở ngay lúc này.
Miệng bị bịt chặt đến khó thở.
Rồi ông bảo vệ cũng chịu bước đi.
Tôi cố kéo bàn tay đang bịt miệng mình ra. Sắp nghẹt thở rồi… tôi sắp không thở nổi rồi.
Mùi bạc hà lướt qua cánh mũi.
KHÔNG THỂ NÀO!
Bàn tay đó cũng chịu bỏ ra. Nhưng bàn tay đặt ở eo tôi vẫn không buông. Giờ phút này còn biết cách lợi dụng nữa.
Tôi vuốt ngực thở hổn hển.
– Huy!
– Tớ đây.
Giọng trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai. Tên Huy xoay người tôi lại.
Tôi mềm nhũn như sợi bún thiu dựa vào cậu ta.
.
Cảm giác thích thêm một chút.
.
– Cậu định sàm sỡ tớ đấy hả?
Tôi đấm vào ngực tên Huy, cậu ta càng ôm chặt tôi hơn.
– Bỏ ra đi chứ. Cậu không phải nhân lúc tớ đuối sức mà lợi dụng đâu nhé.
Cậu ta cũng chịu buông tôi ra. Giữa bóng tối mù mịt tôi chẳng thấy gì, chỉ cảm nhận được hai hơi thở đang quyện vào nhau.
Tôi như cảm giác thấy cậu ta đang cười.
– Không cần đợi đến lúc cậu đuối sức, ngay cả khi cậu khỏe mạnh dẻo dai cậu cũng không chống lại được tớ. Lợi dụng cậu là điều quá dễ dàng.
– Cậu… BỆNH HOẠN!
Tôi gào lên và ngay giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng chân dậm bình bịch trên sàn nhà. Xong rồi… Ông thầy bảo vệ đang chạy tới đây.
Tay tôi bị cầm chặt và lôi đi.
Trời ạ! Đây là lần đầu tiên tôi được phiêu du ở trường buổi tối. Không đáng sợ như lời đồn nhưng lại rất gay cấn. Bởi vì ngay lúc này tôi phải chạy hùng hục để trốn ông thầy bảo vệ. Còn hơn cả phim hành động Mĩ.
Chạy vài vòng cũng qua được cái cổng trường. Đi thêm quãng xa nữa tên Huy mới chịu dừng lại.
Mệt quá… Tôi thở hồng hộc, mồ hôi túa trên trán, hai chân như sắp nhũn ra.
Ông thầy bảo vệ chết tiệt. Định dọa người ta đến chết đây mà.
Tên Huy cũng thở gấp nhưng không đến nỗi như tôi. Đấy là điểm khác biệt giữa người chân dài với người chân-không-dài.
– Không phải cậu đang ở dưới quê à? Sao lại ở đây?
– Cậu quên rồi hả? Tối hôm qua tớ đã nói hôm nay tớ về.
– Tớ tưởng cậu nói đùa.
Póc!
– Ah…
Tôi vội đưa tay lên xoa trán. Tên Huy dám búng tay vào trán tôi.
– Tưởng… tưởng… Tớ không rảnh rỗi đùa với cậu. — Cậu ta hằm hằm.
– Thế cậu đến trường làm gì?
Nghe xong câu hỏi của tôi mặt tên Huy đen sì. Tôi hỏi gì sai à?
– N.G.U! — tên Huy mắng — Đến tìm cậu.
Tôi đâu có đáng để bị mắng là “N.G.U”. Ai mà biết được cậu ta đến trường làm gì vào buổi tối thế này. Cậu ta đến rình mò cái gì thì sao. Tôi nào biết cậu ta đến tìm tôi. Hỏi một câu cũng bị mắng.
Tôi lườm cái kính đáng ghét cậu ta rồi bỏ đi. Tên Huy đi vài bước đã đuổi kịp tôi. Cậu ta đứng chắn ngay trước mặt và cúi xuống nhìn tôi.
– Sao? Giận à?
– Ừ. Giận. — Tôi dỗi.
– Ngu thì nói là ngu, tớ không thể nói cậu giỏi được. — Tên Huy cười đểu giả.
– Tớ chẳng cần cậu khen tớ giỏi. Nhưng cậu không được mắng tớ ngu. — Tôi gân cổ lên cãi.
– Không mắng thì sao giỏi được.
– Nói với cậu chỉ có tức chết. Lũ đực các cậu từ xấu đến đẹp đều đểu cáng như nhau hết.
Tôi giậm chân phình phịch xuống vỉa hè rồi lách qua người tên Huy đi về.
– Cậu đang vơ đũa cả nắm?
Tên Huy lại chặn đường tôi. Tên này về quê một chuyến điên luôn rồi.
– Không có! Tránh ra!
Nhìn cái bản mặt đấy giống thằng cha Trịnh Minh Kì đấy thế không biết. Đã cáo già rồi mà còn thích giả nai.
– Còn nói không. Rốt cuộc cậu giận thằng nào? — Cậu ta đột nhiên ngây ra hai giây rồi rống lên — Có phải cái thằng hôn cậu đấy không?
– Ừ đấy, là thằng cha Bốn Mắt…
Nhắc đến hắn tôi sực nhớ đến cái Trang. Lúc tôi ra khỏi cái phòng đó nó còn đang ôm lấy tên Bốn Mắt. Không biết nó có bị ông thầy bảo vệ bắt không nữa. Nó bị tên Bốn Mắt bỏ rơi thì sao…
Tôi phát lo liền quay đầu lại. Tên Huy liền kéo ngược tôi về phía cậu ta.
– Cậu định đi đâu?
– Cái Trang vẫn ở trường. Tớ phải đi… Bỏ ra! — Tôi vùng vằng.
– Cậu ngu nó vừa thôi. Trang ở đó một mình hả?
– Không. Còn thằng cha Bốn Mắt.
Mặt tên Huy nhăn lại. Tôi vội giải thích.
– Thằng cha Trịnh Minh đó, cậu biết không.
– Biết.
– Biết thì bỏ ra. — Tôi gắt.
– Cậu lo gì, có cậu ta ở đấy cậu ta tự biết lo cho Trang.
– Nhỡ hắn bỏ rơi cái Trang thì sao? Hoặc là bị ông thầy bảo vệ bắt?
– Thằng đấy là cháu hiệu trưởng, dù cậu ta có vào trường lúc nửa đêm cũng chẳng ai nói gì.
– Cái Trang không phải cháu hiệu trưởng. — Tôi cãi.
– Cậu lắm lí lẽ quá đấy. — tên Huy đưa điện thoại của cậu ta cho tôi — Gọi cho bạn của cậu đi.
Tôi cầm lấy điện thoại và gọi.
Chuông kêu vài hồi mà vẫn chưa thấy cái Trang bắt máy. Tôi thấy sốt ruột quá.
– Alô! Chồng Hân đấy à?
Bao nhiêu sốt ruột và lo lắng tiêu tan hết sau câu nói của cái Trang.
“Chồng Hân”… Cái này khác nào tát vào mặt toi.
Nghe giọng nó có vẻ rất bình thường.
Tôi quắc mắt nhìn tên Huy và nói vào điện thoại.
– Mày chết chưa hả con kia?
– Tao đang về nhà. Trịnh Minh Kì là cháu hiệu trưởng đấy. Hắn còn đưa tao ra đến cổng trường và gọi anh tao đến đón tao nữa. Hắn chẳng giống như lời mày nói gì cả.
Tôi nghiến răng ken két. Bây giờ nó đã ngồi trên xe hơi êm ái mà đi về. Còn khinh thường con mắt nhìn người của tôi nữa. Mày bị hắn lừa rồi Trang ạ!
– Nhưng sao mày lại lấy số của tên Huy để gọi cho tao? À… Mày bỏ về trước để hẹn hò với tên Huy đúng không?
Tôi lập tức tắt điện thoại trả cho tên Huy và cất giọng lạnh lùng.
– Đi về.
Tên Huy nở nụ cười đắc ý.
– Bạn của cậu còn thoát nạn dễ dàng hơn cậu. Cậu lo cho bản thân cậu trước đã.
– Cậu tưởng cậu cứu vớt được tớ thì oai lắm à?
– Tất nhiên. — Tên Huy nhún vai và khoác tay lên vai tôi — Tớ là anh hùng đấy.
Tôi bĩu môi.
– Anh hùng rơm thì có.
– Thế cậu là gì? Vai phù hợp nhất với cậu là…
Cậu ta nói lấp lửng, tôi nheo mắt hỏi.
– Là gì?
– Nô tì.
Nói xong tên Huy ôm bụng cười. Còn mặt tôi thì xuất hiện vài vạch đen.
– Tớ là nô tì thì cậu là thái giám. Đứng lại đó. Đừng chạy.
– Không chạy để cho cậu bắt à?
…
8 giờ 45 phút…
Phiên xử tội bắt đầu.
– Cái này là cái gì?
– Thứ này mà cậu cũng ăn trừ bữa sống qua ngày được à?
– Cậu tốn bao nhiêu tiền để mua mấy thứ thối tha này vậy?
– …
Tôi đứng một góc trong phòng nghe tên Huy xử tội. Vốn dĩ cậu ta chẳng có quyền hành gì để quản lí việc ăn uống của tôi đâu. Tôi mà thử gân cổ phản bác lại cậu ta xem, cậu ta chẳng hất cái bộ tóc bờm xờm và vênh mặt lên nói với tôi rằng : “Bố mẹ cậu giao nhiệm vụ này cho tớ, cậu không có quyền phản bác”.
Tôi hiểu mà. Trong gia đình thì bố mẹ là giai cấp thống trị, bố là vua thì mẹ là hoàng hậu, tên Huy đóng vai trò là thái giám, và tôi là ví dụ cho giai cấp bị trị phải chịu sự áp bức của giai cấp thống trị.
Xong màn truy xét tội lỗi cậu ta liền thả một câu vào mặt tôi.
– ĐỒ Ở BẨN!
Xin thứ lỗi là tôi ở sạch gấp trăm lần tên Huy.
Vừa nãy cậu ta kiểm tra cái tủ lạnh của tôi đã mắng tôi một trận vì lí do : ngăn đá chất quá nhiều kem còn ngăn mát thì quá nhiều đồ ăn vặt và hoa quả.
Bây giờ đến lượt cái phòng của tôi. Đầu tiên là cái bàn đầy rẫy vỏ bánh, vỏ trái cây và vài ly kem chưa cất. Sản phẩm của tối hôm qua tôi để lại.
Nếu biết trước tên Huy sẽ về sớm thì tôi đã dọn sạch sẽ không còn dấu tích rồi. À mà khoan… Tôi có biết đấy nhưng không tin. Lỗi là tôi quá thích “tưởng”.
– Cậu còn gì để biện hộ không?
– Có. — Tôi hất hàm — Cậu về nhìn lại cái phòng cậu trước đi rồi hãy sang đây chê bai tớ. Cậu cũng chẳng phải loại sạch sẽ gì đâu.
Tên Huy nghe xong hừ một tiếng và mặt thì hầm hầm như muốn xử tử tôi, tôi chột dạ nép vào góc tường.
– Cậu mau dọn dẹp chỗ này và cả đống đồ vớ vẩn trong tủ lạnh của cậu nữa.
Tên Huy ra lệnh. Tôi định bụng cãi lại nhưng bắt gặp cái trừng mắt của cậu ta tôi đành ngoan ngoãn nghe lời.
Ức hiếp người quá đáng. Sau này có cơ hội tôi sẽ bắt cậu ta hầu hạ tôi. Hu… hu…
– Nô tì vẫn chỉ mãi là nô tì thôi. — Tên Huy cất giọng nhàn nhạt — Sẽ không bao giờ có ngày tớ hầu hạ lại cậu.
– Đừng có đọc suy nghĩ của tớ! — Tôi gầm lên.
– Dọn dẹp đi!
Tôi ấm ức lắm, muốn vùng lên đấu tranh lắm… Nhưng không đủ khả năng.
.
9 giờ 55 phút tối…
Tôi mệt mỏi ngồi phịch trên giường. Một ngày giông tố sắp qua đi. Nhất Chi Mai thừa nước đục thả câu, dám giam cầm tôi ở cái phòng sinh học đó.
Giả sử tên Bốn Mắt đấy không tới mở cửa thì tôi và cái Trang đã nằm co ro trong đó rồi. Đúng là cái loại nội tâm sâu sắc.
Tôi kể hết cho tên Huy nghe và chỉ nhận được cái hừ lạnh của cậu ta. Tên Huy hình như thích câu chuyện về tên Si-ca-vâu và thằng cha Bốn Mắt hơn.
– Cậu ta hôn vào má cậu?
Nghe đến chuyện tôi bị cưỡng hôn là cậu gắt gỏng lên. Làm như cậu ta bị cưỡng hôn chứ không phải tôi.
– Ừm. — Tôi ột thìa kem vào miệng — Cậu về đi. Ở đây tra hỏi suốt nãy giờ.
Tôi lườm tên Huy. Cậu ta liền đứng dậy đi về phía tôi.
Ấy ấy… Không được chỉ vì bị đuổi mà xông vào đấm tôi một trận đâu đấy…
Cậu ta cúi xuống gần sát tôi… mặt kề mặt… Hành động tiếp theo của cậu ta làm tôi hết sức bất ngờ. Cậu ta lè lưỡi liếm vệt kem trên môi tôi…
– Thằng đấy vô cùng xấu xa. Ngủ đi.
Rồi tên Huy bỏ đi.
Tôi chết sững ngồi thừ ra một chỗ, tim đập rộn ràng và mặt nóng ran. Ly kem trong tay từ từ tan chảy.
Cậu ta sao có thể nghĩ ra cái hành động đó chứ?
.
Lại một đêm mất ngủ vì ai đó.