Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 24: Thuốc xổ
Điện thoại rung trên bàn báo cuộc gọi đến. Tôi đưa tay vơ lấy điện thoại và áp lên tai.
– Alô!
Nhân lúc đợi người ở đầu dây bên kia lên tiếng tôi xúc một thìa kem bỏ vào miệng. Thật tuyệt vời…
– Kem ngon không? — Người bên kia hỏi, giọng rất là quen.
– Ngon!
Tôi vội im miệng. Tên Huy gọi điện cho tôi đấy. Sao cậu ta biết tôi đang ăn kem? Mẹ ơi chết con rồi!
Chắc hẳn bây giờ cậu ta đang cười đắc ý vì bắt quả tang tôi đang ăn kem. Chết toi… Mẹ tôi mà biết là đi đời.
Tôi vội đổi chủ đề khác, rống vào điện thoại.
– 11 giờ rồi đấy. Muốn gì hả?
Tên Huy vẫn điềm đạm nói tiếp.
– 11 giờ cậu vẫn ăn kem. Tớ có nên tốn chút sức lực đi báo tin với mẹ cậu không nhỉ?
– Cậu… không được nói. — Giờ này mà tôi ở cạnh cậu ta là tôi sẽ xử lí cậu ta luôn.
– Không có tớ ở nhà cậu tự do quá nhỉ? Hạnh phúc lắm đúng không? — Giọng điệu cậu ta nghe sao mà giống Nhất Chi Mai thế không biết.
Đêm hôm gọi điện chỉ để uy hiếp tôi. Đã thế còn nói mỉa tôi như kẻ thù. Tên này chẳng có gì tốt đẹp cả. Thế mới bảo tôi bị não mới thích cậu ta.
– Ừ, tự do lắm. Tớ quá là hạnh phúc ý. Cậu cứ ở đấy luôn đừng về nữa. — Tôi bực, mắng xa xả vào điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng. Bị tôi mắng nên mắc họng luôn rồi à?!!
Vài giây sau xuất hiện một giọng nói mềm mại vọng từ điện thoại : “Mợ Hân đúng không cậu? Cho cháu nói chuyện với mợ ấy đi!”. Thằng bé Minh Vũ đấy, bỗng dưng thấy nhớ nó quá.
Tên Huy không lên tiếng, tôi mở liền miệng trước.
– Cậu để thằng bé nghe điện thoại đi. Tớ nhớ nó quá.
– Không! — Cậu ta lạnh giọng. Có vài phần tức giận.
– Cậu…
– Ngủ đi!
– Tớ chưa…
Tút! Tút! Tút!
Tức quá. Cậu ta dám dập máy khi tôi còn chưa nói xong. Tôi chỉ biết ôm hận mà nhìn màn hình điện thoại tối om. Hôm nay tên Huy có vấn đề. Chẳng biết cậu ta khó chịu chỗ nào mà lôi tôi ra làm cái cống rãnh để xả hận. Càng nghĩ càng thấy phẫn nộ.
***
Ở một nơi xa xa nào đó. Cậu ấy bị mắng liền giận cá chém thớt xách cổ bé Minh Vũ ra khỏi phòng. Con ngốc đấy nói nhớ thằng bé, thế cậu để ở cái xó nào? Lại còn bảo không có cậu con ngốc ấy tự do và hạnh phúc lắm. Nó muốn cậu ở quê luôn đừng về. Càng nghĩ càng bức xúc, cậu nhất định phải về để xử lí nó.
Và thế là có hai con người tự ôm bực tức đi ngủ.
***
Nắng trải dài trên mặt đất. Gió thổi mát lạnh. Thành phố nhộn nhịp đông đúc đầy tiếng ồn.
500 met nữa thôi…
Mồ hôi lấm tấm trên trán…
Tóc tung bay theo từng bước chạy…
Tôi đi học một mình, chắc chắn rồi. Kể ra hai hôm nay không có tên Huy đi bên cạnh cũng thấy hơi vắng. Và trên tất cả là tôi sắp muộn học rồi. Tôi dậy muộn, lỡ chuyến xe buýt nên chỉ còn cách là chạy thục mạng đến trường.
Quỷ tha ma bắt nhà nó!
Bình thường thì sáng nào tên Huy cũng sang gọi tôi dậy. Cậu ta về quê rồi thì không có ai gọi tôi dậy đi học nên tôi ôm chăn đến gần bảy giờ mới vùng dậy.
Tôi đã quen dựa dẫm vào tên Huy, nhưng lỗi cũng ở cậu ta mà ra, ai bảo cậu ta cứ thích tạo điều kiện cho tôi dựa dẫm cơ. Mà sao tôi phải nghĩ đến cậu ta làm gì chứ, tối qua cậu ta còn dám lên giọng đe dọa tôi, làm tôi ôm cục tức đi ngủ, không biết bị tôi mắng thế cậu ta có ấm ức rồi đi kể lể với mẹ tôi không nhỉ?
Thôi… thôi… bỏ đi. Dù mẹ tôi có biết thì cũng chẳng thể vượt mấy trăm cây số về nhà chỉ để mắng tôi một trận thôi đâu.
7:14 am
May quá… tôi vẫn kịp… chưa bị lôi vào phòng giám thị uống trà miễn phí.
.
Lớp học vẫn vui nhộn như ngày nào. Ô kìa, Nhất Chi Mai đi học rồi. Cô ta có vẻ rất tươi tắn.
Tôi vừa đến chỗ cô ta liền quay xuống khích bác.
– Vui chứ? À quên… Tớ nên dùng từ mất mát mới đúng. Minh Huy của cậu về quê rồi cậu thấy thế nào?
– Chẳng thế nào cả. — Tôi nhún vai — Cậu không thấy là tớ luôn tràn đầy sức sống à?
– Thế hôm trước tắm mưa có thấy phấn khích không? — Cô ta cười giễu cợt. Tôi chưa quên vụ đó đâu đấy.
– Cậu nên thực hành để cảm nhận.
– Thôi. — Cô ta phẩy tay — Tớ chẳng rảnh như cậu đâu.
Tôi nở nụ cười ngọt ngào.
– Nhắc mới nhớ. Hôm qua cậu nghỉ học làm tớ nhớ cậu quá. Một ngày cậu không đi học làm tớ thấy thật là một mất mát lớn lao.
– Giả dối.
Cô ta cong cỡn cái môi và quay lên.
.
Vài tiết học từ từ trôi qua…
Tôi buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt như sắp đổ sụp xuống. May thay là có Nhất Chi Mai thỉnh thoảng lại ngoái cổ xuống và khinh khỉnh nhìn tôi làm tôi cũng phải tỉnh táo để không bị cô ta chơi xỏ.
Cái Trang thì cứ hí hửng, lâu lâu lại ngâm nga hát. Đúng là con dở hơi.
Nó bảo hôm nay nó sẽ tổ chức một cuộc phản công Nhất Chi Mai với quy mô lớn. Cụ thể là gói thuốc xổ hôm qua nó khoe tôi. Không biết là nó định cho Nhất Chi Mai uống kiểu gì.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa…
Căn teen chật ních và ồn ào.
– Mày bảo mày ra tay nhưng sao chưa thấy động tĩnh gì? — Tôi thắc mắc.
– Mày đúng thật là… Hành động thì cũng phải có đủ điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Bây giờ tao đã có thiên thời và địa lợi nhưng chưa có nhân hòa.
Tôi gật gù nghe nó nói. Rồi đột nhiên nó nhìn tôi chằm chằm, hai mắt sáng long lanh như kiểu chó nhìn thấy xương. Tôi nuốt nước bọt ừng ực. Con này muốn giở trò gì nữa đây? Mấy cái trò nó bày ra không làm tôi đau tim chết thì cũng thân tàn ma dại.
– Nhìn xong chưa hả mày? — Tôi vỗ vỗ lên mặt nó.
Cái Trang cười gian manh. Nó hỏi lại tôi, giọng nhỏ chỉ đủ tôi và nó nghe thấy.
– Mày có biết Nhất Chi Mai thường làm gì sau khi hết giờ ăn trưa không?
– Mua một chai trà xanh lên lớp. — Tôi trả lời nhanh.
Tôi cũng hay để ý đến Nhất Chi Mai. Gần như ai tôi cũng để ý một chút, thói quen thôi. Cô ta thường uống trà xanh… Ấy… Đừng bảo là… Tôi mở to mắt nhìn cái Trang, nó vẫn cười như thế.
– Mày hiểu ý tao rồi đúng không?
Tôi gật.
– Thuốc xổ… Là ở chỗ đó đấy…
– Mày định bắt tao bỏ thuốc vào chai nước đấy hả?
– Không. — Mặt nó nghiêm túc — Tao chỉ cần mày làm điều kiện nhân hòa thôi.
– Là sao?
– Thế này nhé. Mày dắt cô ta đi đâu đó, tao mặc kệ mày và cô ta có đấm đá hay móc máy nhau, chỉ cần cô ta rời khỏi lớp là được.
Tạm thời hiểu ý. Nó muốn tôi kéo Nhất Chi Mai ra chỗ khác để nó thuận tiện trong trong việc đầu độc… à không… ra tay với Nhất Chi Mai bằng tí thuốc xổ đó.
Thấy bản mặt lưỡng lự của tôi cái Trang liền bồi cho thêm mấy câu.
– Mày còn ngẫm nghĩ cái gì nữa? Làm theo lời tao đảm bảo thành công.
Nó nói chắc nịch và tôi hơi xiêu lòng. Đây chẳng phải biểu hiện tôi sắp trở nên thủ đoạn hay sao.
– Tin lời tao đi.
Tôi đành gật đầu cái rụp.
Mặt cái Trang tươi tỉnh hẳn ra.
.
Hết giờ ăn trưa…
Như thường lệ Nhất Chi Mai sẽ mang một chai trà xanh lên lớp. Tôi nghe theo cái Trang cũng đi sau cô ta về lớp.
Cô ta dường như chẳng thèm bận tâm đến tôi.
Mở miệng nói gì để có tính thuyết phục đủ lôi kéo cô ta ra ngoài?
Cách thứ nhất : khều vai Nhất Chi Mai một cái rồi hất hàm hướng ra ngoài cửa.
Bỏ. Tôi không có tố chất của xã hội đen.
Cách thứ hai : không cần mời mọc bằng miệng, trực tiếp dùng tay túm cổ Nhất Chi Mai lôi ra ngoài.
Càng không được. Tôi là học sinh chứ không phải lưu manh.
Cách thứ ba: khoanh tay trước ngực, mặt vênh lên song song với trời và ra lệnh với Nhất Chi Mai : “Lên sân thượng”.
Bỏ. Khả năng của tôi không đủ để điều khiển cho cô ta mà tôi cũng chẳng phải côn đồ.
– Tớ muốn nói chuyện với cậu.
Nhất Chi Mai mở lời trước.
.
Sân thượng tràn đầy nắng gió.
Nhất Chi Mai đứng dựa lưng vào thành lan can và hướng mắt nhìn tôi.
– Tớ sẽ không làm mất thời gian của cậu mà vào thẳng vấn đề luôn.
Cô ta ngừng một lát xem xét biểu cảm của tôi rồi nói tiếp.
– Tại sao cậu không thích Nhật Đăng?
– Chẳng phải cậu thích thế sao?
Mặt cô ta liền đanh lại và gắt lên với tôi.
– Nhưng không công bằng với anh ấy. Nhật Đăng thích cậu.
– Là tớ có lỗi.
Nhất Chi Mai lườm tôi như miệt thị. Tôi biết vấn đề này chẳng phải nhỏ nhoi gì, một phần lỗi là do tôi, còn một phần là của Nhật Đăng, anh ấy biết tôi chỉ thích vẻ ngoài mà anh ấy vẫn thích tôi.
– Nói chuyện với cậu làm tớ muốn phát bực.
– Nói chuyện với cậu cũng chẳng có gì hay ho. — Tôi lườm lại.
– Cậu…
Nhất Chi Mai mím môi và bỏ đi, thuận tay đóng rầm cánh cửa lại một cách bạo lực.
Không biết cái Trang đã xử lí xong cái chai trà xanh của cô ta chưa. Tôi đang bắt đầu thù hằn Nhất Chi Mai rồi đấy. Nhật Đăng và tôi đã chấm dứt, quá tốt cho Nhất Chi Mai, vậy mà cô ta còn đem tôi ra mà xét nét. Đáng nhẽ ra tôi không nên hiền như thế, để cô ta có đà “chơi” tôi. Từ nay phải độc ác hơn mới được.
.
Vào lớp đã thấy cái Trang ngồi tí ta tí tớn vẽ vời. Nhìn nó phấn khởi thế chắc là xong rồi. Giờ chỉ cần ngồi chờ kết quả.
Tôi ngồi sau và lâu lâu lại đưa mắt xem biểu hiện của Nhất Chi Mai.
Mười phút sau khi Nhất Chi Mai uống xong chai nước : cô ta vẫn bình thường.
Năm phút sau… ngon lành cành đào… Cô ta đã dính chưởng. Đầu hơi cúi và tay trái ôm lấy bụng.
Năm phút sau nữa… Xác định kế hoạch thành công… Nhất Chi Mai đã gục xuồng bàn và tay ôm chặt bụng.
– Thưa cô…. Em xin ra ngoài!
Nhất Chi Mai đứng dậy và còn chưa kịp nhận cái gật đầu của cô giáo đứng trên bục giảng cô ta đã lao ra ngoài với tốc độ tên lửa.
Thấy cô ta như thế cái Trang cúi mặt xuống bàn cười khùng khục như con dở hơi. Tôi chỉ biết ngồi thừ ra một đống. Nói hả hê thì cũng không hẳn, mà nói xót thì càng không. Nói chung là thấy đáng đời….
Có thể cái Trang đã cho quá liều. Nhất Chi Mai đã một đi không trở lại suốt ba tiết học của ca chiều.
– Có khi nào cô ta nghẻo rồi không?
Tôi hơi lo và cái Trang liền mắng vào mặt.
– Thuốc xổ thôi, không chết được đâu. Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, mày ác thêm một tí đi.
– Ờ. Biết rồi.
Mặt nó giãn ra.
– Huy đi rồi mày có nhớ không?
– Không. Sao tao phải nhớ? — Tôi bĩu môi.
– Ấy ấy… Nghe như kiểu mày bực tức tên Huy vậy.
– Không có. — Tôi chối.
Nó cầm lấy bàn tay tôi và vuốt ve, hai mắt sáng như mắt dê cụ. Sởn cả gai ốc.
– Bạn bè như tao với mày thì có gì để giấu chứ. Cứ nói đi.
Tôi hừ một tiếng rồi cũng than vãn với nó.
– Tối qua tao thức khuya ăn kem, tên Huy gọi điện về và bắt quả tang…
– Stop! — Cái Trang vội chen ngang — Sao cậu ta biết mày đang ăn kem?
– Thì đó đó… Tao còn nghĩ tên Huy có siêu năng lực cơ mà. Thế rồi cậu ta dọa nạt tao là đi bảo với mẹ tao. Tao liền mắng cậu ta.
– Nên cậu ta mới giận mày?
– Không đúng, bình thường vẫn hay thế mà cậu ta có giận bao giờ đâu.
– Kể tiếp đi.
– Tao còn bị cậu ta mỉa mai, nào là không có cậu ta tao tự do hạnh phúc lắm hả. Tao liền bảo đúng như thế đấy. Rồi tao nghe thấy giọng thằng Minh Vũ léo nhéo cạnh tên Huy nên tao bảo cậu ta cho tao gặp thằng bé, tao nhớ nó lắm. Tên Huy nghe xong thì vô duyên quát tao đi ngủ rồi cúp máy luôn. Quá là điên mà.
Tôi thở dài và đưa mắt một cái đã gặp đôi mắt như muốn giết người của cái Trang. Nó đang bực mình thay tôi. Lí tưởng lớn gặp nhau rồi.
– Mày điên thì có. — Cho tôi rút lại câu ở trên — Mày chỉ nói nhớ bé Vũ thôi hả?
– Chứ chẳng nhẽ tao nói nhớ mẹ tao lắm rồi nhờ tên Huy gửi lời hộ à?
– Mày ngu lắm Hân ạ! — Nó đưa tay ôm lấy mặt như bất lực — Sao mày không bảo nhớ cậu ta???
– Tao có nhớ đâu.
– Thật?
Tôi im lặng nhìn cái Trang. Muốn gật đầu một cái mà không thể.
Nó rít lên.
– Đó là vấn đề đấy. Tên Huy ghen với bé Vũ. Mày bảo nhớ cậu ta thì đã êm đẹp rồi. Mày lại còn bảo là mày hạnh phúc khi không có cậu ta. Cứ ngồi đấy mà thở dài thườn thượt đi.
Nó ca cho tôi nghe xong thì bỏ về chỗ. Cuối cùng thì lỗi là tại tôi không bảo nhớ tên Huy và tôi thì tự ôm bực tức vô cớ. Tên Huy thì có cớ bực tức? Mà sao cậu ta lại đi ghen với cả thằng bé Minh Vũ làm gì chứ? Không lẽ cậu ta thích tôi?
Lại vấn đề “thích” hay “không thích”, đau dầu chết đi được. Không biết cậu ta có thích tôi không nhỉ? Thôi nào… Tại sao tôi phải quan tâm đến điều đó??!
Tên Huy cũng thật là… Cứ như là trẻ con vậy.
.
Tiết học thứ tư của ca học chiều…
Nhất Chi Mai đã trở lại và thảm hại hơn xưa.
Mái tóc vừa nãy còn thẳng mượt giờ đã rối xù. Bộ đồng phục nhăn nheo như giẻ rách. Mặt mũi bơ phờ xanh lét. Giống y con ma nữ trong phim Cô gái chết trôi tôi vừa xem vài hôm trước. Đặc biệt là cái dáng đi, thọt không ra thọt mà què cũng chẳng ra què, đúng chính xác là dáng đi cà nhắc.
Lũ bạn học trong lớp tròn mắt chớp chớp vài cái nhìn cô ta. Vài giây sau là cả tiếng cười rầm rộ vang lên.
– Nhất Chi Mai à! Cậu tính hóa trang ngày Halloween đấy hả?
– Còn vài tháng nữa cơ mà…
– Không sao. Thỉnh thoảng đổi mới phong cách tí cho nó lạ mắt.
– Hóa ra cậu tốn ba tiết học chỉ để hóa trang. Phục cậu ha.
– Muahahaha… Mắc cười quá…
– …
Nhất Chi Mai hằm hằm đi về chỗ. Tiện thể ngẩng đầu lườm vẻ mặt tươi tắn và tràn trề sung sướng của tôi.
Cô ta lấy cặp và bỏ ra khỏi lớp trong tiếng cươi đùa xôn xao của bọn cùng lớp.
Kết thúc thế này thôi hả?
Cái Trang cười lên cười xuống vô cùng hả hê. Con này cũng dã man gớm. Đây gọi là cảm giác trả thù thành công hả?
Mấy đứa cùng lớp mà biết nó chơi trò hạ độc Nhất Chi Mai bằng thuốc xổ thì đi đời luôn cái hình tượng lớp trưởng gương mẫu của nó.
.
Tối…
Có rất nhiều việc cần phải làm. Điển hình là làm bài tập về nhà, trả lời vài trăm câu hỏi hại não vì chuyến đi Hàn Quốc, và còn một việc quan trọng không kém : gọi điện cho tên Huy.
Tôi sẽ không điên loạn đến mức đi nói mấy câu cái Trang gợi ý như “Tớ nhớ cậu đến tan nát cả con tim” hay “Cậu mau về đi, một mình tớ buồn lắm” cho tên Huy nghe. Cậu ta không chửi tôi điên mới là lạ.
Chủ đề của cuộc gọi ngày hôm nay là hỏi tội.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối…
– Tớ đây. — Tên Huy trả lời nhẹ nhàng.
– Cậu trẻ con hay sao mà đi ghen với thằng bé Minh Vũ hả?
– Cậu đang nói cái gì vậy?
– Còn nói gì nữa… chẳng phải tối qua cậu bực tức chỉ vì tớ nói nhớ thằng bé à?
– Ừ. Rồi cậu sẽ nói nhớ tớ chứ?
Tôi ngập ngừng. Tên Huy như vẫn chờ đợi.
– Đừng mơ đến chuyện đó.
Tôi tắt máy và sau đó mới nhận ra là tôi chưa hỏi tội cậu ta xong. Bị đãng trĩ mất rồi… Tôi già rồi… Chỉ vì một câu nói của tên Huy mà quên hết cả mấy câu sẽ nói với cậu ta mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Sẽ không có lần sau… Tôi sẽ không gọi cho cậu ta lần nào nữa…
Và thế lại lại thêm một đêm ôm tức giận đi ngủ…
***