Chết Vì Cái Đẹp

Chương 25: Si-ca-vâu và Bốn Mắt


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 25: Si-ca-vâu và Bốn Mắt

Hậu quả của việc chưa hỏi tội xong đã dập máy là thao thức đến đêm chỉ vì tức. Kéo theo nó là cả tá vấn đề kèm theo. Ví dụ như là tôi bán luôn giấc ngủ quý giá của mình chỉ để nghĩ về chuyện “thích” hay “không thích”, tên Huy – cậu ta rất giỏi làm sao nhãng tâm trí tôi, và rồi vì thế nên tôi không thể tập trung suy nghĩ để trả lời câu hỏi.
Hơn tất cả là tôi quên luôn không đặt báo thức.
.
Tôi biết tôi đã muộn học.
7 giờ 20 phút
Tôi đang chạy trên đường và đếm xem còn bao nhiêu mét nữa mới đến trường. Bây giờ tôi dám chắc là cái cổng trường tôi đã đóng bởi bàn tay của ông thầy bảo vệ và cộng sự của ông ta chẳng còn ai khác là thầy giám thị. Khả năng lọt qua cổng trường mà vẫn nguyên vẹn của tôi là 1%. Đấy là trường hợp may mắn. Còn nếu không may mắn thì bị sạc cho vài trận, vinh dự được mời lên phòng giám thị và phải vận động nơron thần kinh để viết ra cái bản kiểm điểm mùi mẫm và đau thương để chứng minh rằng mình đang cảm thấy rất có lỗi.
Đến cổng trường…
Tôi chống tay lên gối mà thở hồng hộc. Bài tập thể dục buổi sáng kết thúc. Dám bảo là nếu hôm nào tôi cũng ở trong tình trạng này sớm muộn gì tôi cũng thon thả hẳn ra, kiểu thon thả mà có họ hàng với sào tre ấy, teo tóp thế đó.
Thực tế trước mắt tôi là cái cổng đang mở. Đang mở thật đấy. Tôi phải dụi mắt mấy lần mới chắc chắn là mình không nhìn nhầm.
Cho dù tôi có dậy muộn và trễ chuyến xe buýt thì tôi vẫn rất tỉnh táo trong việc xem đồng hồ. Rõ ràng đã vào học, biểu hiện là sân trường vắn tanh, lớp học im lặng. Có khi nào hôm nay ông thầy bảo vệ vì tuổi tác nên mắc chứng đáng trĩ quên không khóa cổng. Hoặc là ông thầy giám thị bị đột tử chăng.
Tôi không nên phân tích về vấn đề này thì hơn. Ông trời đang giúp tôi, thật không uổng công khi hơn mười mấy năm sống trên đời tôi thành tâm tích đức.
Rủi ro có thể xảy ra bất cứ lúc nào vì vậy tôi cần phải dốc hết sức lực để không xảy ra sự cố không mong muốn. Tôi liền lôi khẩu trang ra đeo, tóc đang thả thì buộc lại một cách sơ sài, lát nữa thoát nạn rồi thả ra tiếp rồi gỡ cái khẩu trang ra, đếch đứa nào biết tôi là con nào luôn.
Hóa trang xong xuôi là đến công đoạn hành động. Tôi ngó trước ngó sau để đảm bảo là ông thầy bảo vệ và thầy giám thị không phục kích ở đâu đó và tôi sẽ là đứa xấu số bị bắt.
Rồi… rồi… Có vẻ an toàn. Tôi liền ngẩng cao đầu mà thản nhiên bước qua cổng. Tự tôi cũng thấy mình hơi bị ảo tưởng sức mạnh, bộ dạng thì rõ giống trộm mà dáng đi rất hiên ngang. Giả dụ như tôi được tặng danh hiệu gì đó chắc chắn là tôi sẽ nhận được danh hiệu “Nữ sinh bản lĩnh của năm”. Thử hỏi xem có mấy ai can đảm như tôi. Chỉ trách là nhà nước chưa phong tặng cho cái danh hiệu “Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân” ngay khi tôi vượt qua cái cổng trường… hề hề…
– ĐỨNG LẠI!
Tôi giật thót.
Cái giọng ồm ồm vịt đực này không phải của ông giám thị thì còn ai vào đây nữa. Tôi quay lại và ông thầy cũng đang nhìn tôi.
Máu huyết lưu thông… tôi vội co giò lên mà chạy. Tôi còn quên mất là lớp mình nằm ở vị trí nào mà cứ chạy bừa đi.
Ông thầy giám thị đúng là liều mạng. Sức khỏe tôi dồi dào thì không nói làm gì, nhỡ đâu ông thầy mắc bệnh tim hay huyết áp cao thấp gì gì đó, đang sung sức đuổi tôi thì lăn đùng ra chết thì tôi chả thành tội đồ rồi còn gì.
Dù sao tôi cũng chỉ là một học sinh nhỏ bé không đáng bị ông thầy đuổi cùng giết tận như thế. Tôi đã chạy cả vòng cái sân trường to vật vã. Tôi và ông thầy đang chơi trò rượt đuổi như Tom và Jerry, tất nhiên tôi là Jerry.
Tôi quẹo trái, ông thầy cũng quẹo trái, tôi quẹo phải, ông thầy cũng quẹo phải. Bực mình tôi liền chạy theo đường zích zắc, tôi xem trên TV nó bảo là chạy kiểu này lừa được cá sấu, ông thầy giám thị rõ ràng là người nhưng biết đâu ông ta có họ hàng xa với cái giống bò sát máu lạnh đấy thì sao.
Khoảng cách càng xa…
Tôi dốc hết tốc lực chạy ầm ầm trên hành lang và chui tọt vào lớp về chỗ của mình thở phì phò.
Ôi may quá. Tôi không bị bắt. Thấy chưa… Jerry luôn thắng… hê hê…
Hình như có cái gì gai gai. Nhưng sao lại không nghe thấy tiếng giáo viên nhỉ? Chắc là tiết tự học.
Tôi ngẩng đầu lên xem xét tình hình.
OH MY GODDD!!!
Cả trăm con mắt đang chĩa vào tôi như nòng súng sắp phát nổ. Lạnh cả sống lưng. Tôi vội ngoái cổ sang bên cạnh.

Oái… Ôi trời ơi… Tí nữa thì ngất…
Cậu… cậu ta… Thằng cha lạ mặt… đang nhìn tôi chằm chằm. Mắt tôi dán chặt vào khuôn mặt của cậu ta…
Hự… Mắt, mũi… bình thường… Miệng… Tôi phải dùng từ “vẩu” để miêu tả hàm răng của cậu ta, dễ hiểu mà nói là cái thứ dân tình hay gọi một cách hoa mĩ là “si-ca-vâu” ý.
Tôi chớp mắt vài cái… Cậu ta cũng chớp chớp…
Ối… ối… mẹ ơi… Cậu ta đang cười kìa…
Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Cậu ta vẫn đang cười và hàm răng đang hướng ra ngoài ánh sáng kiểu như trăm hoa đua nở. Khuôn mặt lấm tấm tàn nhan của cậu ta hơi hồng. Mặt tôi cứ đần thối ra như thế…
Thực tế mà nói là TÔI VÀO NHẦM LỚP RỒI!!!
Cậu ta, tức “si-ca-vâu” đang gần như khoe hết cả hơn chục cái răng nhấp nhô ra ngoài.
Tôi phát hoảng liền vội đứng bật dậy.
Lập tức cả đám người lạ hoắc nhìn chằm chằm tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh và bọn chúng sẵn sàng tóm cổ tôi giao nộp cho chính phủ Mĩ.
– Hihi… Xin lỗi! Tớ… tớ vào nhầm lớp. Các… cậu cứ học tiếp đi.
Tôi cười gượng gạo và chuồn lẹ.
May mắn là tôi vẫn đeo khẩu trang. Lũ thổ dân của cái lớp lạ hoắc lạ huơ đó chắc không biết tôi là ai đâu. Lại còn cái tên si-ca-vâu đấy nữa, mồm thì cười cười đểu giả mắt thì như dê cụ dọa tôi muốn ngất đi được.
Đi trên dãy hành lang vắng lặng khẳng định là không còn kẻ nào theo sau tôi liền tháo khẩu trang và thả tóc ra. Thế này mới là tôi chứ. Cái lớp điên rồ đó đúng là làm người ta phát khiếp lên được.
Bốp!
Bố ơi u đầu con…
Mẹ tôi từng bảo là đi đường thì vênh mặt lên mà nhìn, đừng có cúi đầu xuống cắm cổ đi. Giờ nghĩ lại mới thấy lời mẹ chỉ có đúng.
Tôi nheo nheo con mắt vênh mặt lên xem cục gạch nào đâm vào tôi, không phải tôi đâm đâu nhé.
What the hell??
Cái thứ đâm vào tôi không phải gạch hay bờ tường xi măng nào đó. Đây là CON NGƯỜI. Thằng cha đấy còn đang nhìn tôi chằm chằm nữa mới điên.
– Nhìn cái gì mà nhìn? Tránh ra!
Tôi đưa tay gạt thằng cha đấy sang một bên.
Cái gì nữa đây? Tôi có gạt hay đẩy kiểu gì thì thằng cha đấy vẫn đứng yên như chân đã mọc rễ ở sàn nhà.
Không đẩy được… Tức chí tôi bước sang bên trái… Hắn ta cũng bước sang bên trái… Tôi lại bước sang bên phải… Hắn cũng bước sang bên phải… Cứ vài lần như thế…
Tôi hết chịu nổi rồi nhé!!!
Tôi đành dùng một chiêu hèn hạ nhất là dẫm một phát lên chân thằng cha cản đường đó. Tính tôi rảnh chơi đùa với hắn chắc. Đôi giày của hắn có mà sứt mẻ ở đâu là tôi còn lâu mới đền bù. Có trách thì trách thằng chủ nhân của nó quá rảnh rỗi đi chọc ghẹo gái nhà lành.
Tên này là đá à? Sao tôi làm gì hắn ta cũng không xi nhê? Tôi có phải thứ để thằng cha cản đường đấy đem về làm đồ chơi đâu. Lấy Nhất Chi Mai về chơi cùng ý, cô ta hợp chơi trò này với hắn lắm đấy.

– Này! Cậu muốn gì hả??? — Tôi trợn mắt.
– Cậu dẫm chân tôi. — tên đó đáp nhẹ.
– Ai kêu cậu cản đường?
– Đường rất rộng, tôi sao phải cản đường cậu?
Không thể tin nổi. Quá là TRƠ TRẼN mà.
Để xem nào, tôi phải nhìn kĩ cái mặt trơ tráo của thằng cha này mới được.
Tóc đen cắt gọn gàng, môi mỏng, mũi cao, da trắng, đeo kính… Lại bốn mắt… Tên Huy cũng bốn mắt đấy, nhưng không sành điệu bằng thằng cha này. Để tôi gói gọn lại một câu thế này : thằng cha này đẹp theo kiểu mà thiên hạ hay bảo là “vẻ đẹp tri thức” đấy.
Thằng này có vẻ rất tôn sùng chủ nghĩa thanh niên nghiêm túc. Quần áo thẳng thớm sạch sẽ không một nếp nhăn như người chết chuẩn bị xuống gặp Diêm Vương. Cho xin lỗi đời một lần, tôi đang tức nên độc mồm độc miệng lắm.
Tôi liếc thằng cha Bốn Mắt (cứ gọi thế đi) một cái rồi bước chân sang phải toan đi về lớp.
Thêm lần nữa, tên Bốn Mắt lại cản đường tôi.
– Cậu tâm thần hả? Tránh ra! — Tôi quát.
Thằng cha Bốn Mắt nhếch môi cười đểu giả. Dù cái mặt hắn ta có đẹp đi chăng nữa thì cái nụ cười đó đã phản ánh bản chất dê xồm của hắn.
– Xin lỗi tôi đi. Cậu đâm phải tôi mà.
Cái gì cơ? Thằng cha Bốn Mắt bảo tôi xin lỗi hắn? Còn lâu đi nhé.
– Tại sao tôi phải xin lỗi cậu? Rõ ràng cậu mới là người đâm vào tôi. Mà cậu tưởng cái bộ ngực của cậu mềm mại lắm chắc, tôi nói thật là bộ ngực của cậu gạch đá còn phải lạy. May là đầu tôi còn cứng chứ không giờ này tôi đã chấn thương sọ não rồi, đến khi đấy cho cậu thoải mái mà chịu trách nhiệm.
Hắn ta nghe chửi xong vẫn cười đểu. Phát điên với tên này mất.
– Cậu nhất quyết không chịu xin lỗi? — Hắn ta cau mày.
– Không! — Tôi vênh mặt, không phải cố ý đâu, tại hắn cao quá đấy chứ.
Nếu tên này không tránh đường thì tôi sẽ dúi đầu hắn vào tường. Tôi đang nghĩ ngợi thế… một tiếng động như voi chạy rầm rầm bên tai…
Trời ơi!!
Ông thầy giám thị sát thủ đó đấy. Ông ta vẫn đang truy lùng tôi. Đồ nhỏ mọn… tha ột học sinh bé bỏng là tôi đâu có mất mát gì.
Tôi trong tình tế chạy cũng chẳng được mà quay đầu lại cũng chả xong.
Tôi cuống cuồng đẩy đẩy người tên Bốn Mắt.
– Tránh ra. Làm ơn đấy… Nhanh lên…
– Xin lỗi đi.
– Xin lỗi.

Rồi người tôi bị tên đó kéo đi.
Tên Bốn Mắt này vô cùng rách việc. Giả sử như là tên Huy bắt gặp tôi trong trường hợp này chẳng hạn, cậu ta sẽ không lắm lời như thế mà lôi thẳng tôi đi trốn. Nghĩ lại thì tên Huy tốt đẹp gấp trăm lần tên Bốn Mắt này.
Chẳng biết hắn ta định lôi tôi vào cái xó xỉnh nào. Chỉ biết là tôi đang chạy không kịp và khi chuẩn bị hôn đất thì hắn ta lại kéo tôi lên.
Mất một lúc chạy như ma đuổi hắn mới thả tôi ra. Tên Bốn Mắt đáng chết. Tôi mà bị bệnh tim thì chết lâu rồi. Hắn làm như ai cũng chân dài và sức rộng như hắn ấy, làm tôi mệt bở hơi tai.
Tôi nằm nhoài trên nền cỏ. Tim vẫn đập thình thịch vì mệt do chạy đường dài, mặt nóng hừng hực. Đây là sân sau trường.
Bây giờ mới kịp để ý là hôm nay trời đẹp. Có nắng, có gió, có mây.
Đánh mắt sang trái…
Tôi vội vùng dậy.
Thằng cha Bốn Mắt đấy dám dí sát mặt hắn vào mặt tôi.
– Biến thái!
Hắn ta nhếch môi cười.
– Tôi sẽ giở trò biến thái với cậu đấy. Tin không?
Dê xồm giở trò biến thái mà cũng thông báo trước hả? Không sợ người ta đấm vỡ mặt à? Liều chết ghê ha.
– Tôi chẳng thừa hơi chơi với cậu.
Tôi phủi phủi cái váy đồng phục và đứng dậy. Bước được hai bước tôi đã bị kéo ngược lại.
– Cậu bỏ tôi ra. — Tôi gào toáng lên.
Tình hình hiện giờ là tôi đang ngồi trong lòng cậu ta và tay chân quơ loạn xạ. Thằng cha Bốn Mắt cũng biến thái quá thể. Hắn dám dùng cái cánh tay cứng còng của hắn kiềm chặt tôi.
– Bỏ ra để tôi vào học.
Mặt tôi đỏ tưng bừng, miệng không ngừng gào thét. Tay đấm vào cái quả ngực gạch đá còn phải lạy của hắn.
Hắn ta nhanh tay túm chặt cổ tay tôi đến đau nhức.
– Cậu đánh tôi cũng vô ích. — Hắn nói bên tai làm tai tôi cứ thấy ngưa ngứa.
– Tôi đã xin lỗi cậu rồi. Vậy nên giữa tôi và cậu không nên dây dưa với nhau. Tôi không thích.
Tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc và cố giữ bình tĩnh để không chửi rủa hắn. Thế mà thằng cha Bốn Mắt nó còn cười tươi rói.
– Tôi đâu có chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
– Cậu…
– Vì vậy tôi thích dây dưa với cậu.
Tôi đây đang rất là bực và muốn đút hẳn cục gạch vào mồm thằng cha Bốn Mắt này. Có ngày tôi sẽ xách cổ hắn đến bác sĩ nha khoa nhổ hết cả hàm răng của hắn xem còn dám hé môi ra cười cợt không.
– Cậu rửng mỡ vừa thôi. Tôi chẳng rảnh rỗi gì mà dây dưa với cậu. Cậu thấy cậu tốt đẹp lắm hả??? Tôi chưa từng gặp thằng con trai nào đồi bại và thần kinh như cậu.
– …
– Tôi hiền lành lắm đấy. Nhưng gặp cậu thì xin lỗi luôn nhé, cái hành động của cậu làm tôi thấy ghê chết đi được. Với đứa con gái nào cậu cũng đối xử như thế này hả???
– …
– Mặc kệ mấy đứa đó có thích hay không. Tôi cực kì ghét cái thể loại hành hạ này của cậu.

Tôi nói một hơi dài.
Hắn vẫn nhìn tôi như thế, sắc mặt không hề thay đổi.
– Cậu mắng xong chưa?
– Chưa. Cậu tưởng cậu đẹp mã thì tôi thích à? Cậu mau thả tôi ra. Cậu thích bùng học thì tự đi mà bùng. Nhà tôi nghèo lắm, tôi phải học…
Hắn ta bất ngờ kéo tôi lại gần và hôn lên má tôi.
Cái quái gì vậy???
Bốp!!!
Tôi giơ tay đánh vào má tên Bốn Mắt và nhanh thoát khỏi vòng tay hắn. Tay kì cọ cái chỗ vừa bị hắn hôn đến mức đau rát.
Thằng cha Bốn Mắt cười nửa miệng. Và cái bản mặt trông hết sức vô lại.
– Cậu có cá tính mạnh đấy.
Tôi tức giận. Trông cái vẻ ngoài ưu tú thế mà bên trong một màu đen tối. Khoa học vẫn chưa chứng minh người đẹp đều tốt tính, nhờ hắn mà cái lòng tôn thờ “cái đẹp là trên hết” của tôi vơi đi vài phần.
– Cậu đúng là tên bệnh hoạn. Tôi mới gặp cậu chưa đầy mười lăm phút mà cậu đã sàm sỡ tôi.
– Thì có sao? — Hắn ta đứng dậy.
– Một cái tát vẫn chưa đủ…
– …
– Cậu quá đáng lắm. Tôi chẳng quen biết gì cậu, thậm chí ngay cả cái tên tôi còn không biết. Cậu là cái gì mà muốn làm gì tôi thì làm? Tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu.
Nói xong tôi vội quay lưng bỏ chạy phòng trường hợp thằng cha đó sẽ kéo cổ tôi lại.
Hắn ta còn rất mặt dày nói với theo.
– Trịnh Minh Kì. 11A8. Cậu hãy nhớ lấy. Tôi sẽ làm phiền cậu dài dài…
.
Về lớp trong tâm trạng bức bối và khó chịu.
Tôi chẳng thể nào mà thoải mái nổi. Chỉ muốn đem ai đó về xả giận cho đỡ tức.
Thằng cha Bốn Mắt hay Trịnh Minh Kì gì gì đó. Lần sau chỉ cần thấy cái bóng hắn thôi là tôi sẽ chạy biến. Hắn còn hùng hổ tuyên bố sẽ làm phiền tôi dài dài, về nhà tôi phải thuê vệ sĩ mới được, biết đâu hắn bày trò là tôi nát đời.
.
Tiết tự học…
.
Tôi thểu não về lớp trong ánh nhìn của mấy chục đôi mắt. Bọn nó mà biết tôi đã chạy vào nhầm lớp và gặp phải tên si-ca-vâu dê xồm đó thì xấu hổ phải biết.
Nhất Chi Mai không đi học.
Có lẽ cái Trang chắc đã cho quá liều nên đến hôm nay cô ta không đi học nổi.
Không có Nhất Chi Mai, không có tên Huy… Buồn ơi là buồn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.