Chết Vì Cái Đẹp

Chương 23: Về quê


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 23: Về quê

Ánh sáng mờ nhạt…
Mưa vẫn rơi xuống không ngừng, không hề để sót nơi nào. Hơi nước mờ ảo như làn sương mù bao lấy cả không gian rộng lớn. Từng tấc da thịt bị nước mưa rơi vào đều ê buốt…
Tôi ngồi bệt trên vỉa hè thẫn thờ giương đôi mắt nhìn người tôi vừa mới va phải. Người đó mặc áo phông đơn giản, ngoài khoác áo bóng chày, tay phải cầm chiếc ô màu nâu, đứng ở đó và đôi mắt một mí cúi xuống nhìn tôi.
Dấy lên một chút hi vọng… Trong tình trạng ướt nhẹp như bây giờ bị người khác thương hại cũng đáng. Bờ môi run run của tôi đã trắng bệch vì lạnh.
Chút hi vọng bé nhỏ bị dập tắt.
Anh ấy nhìn tôi vài giây rồi bước qua tôi. Tôi dầm mưa đến ngớ ngẩn rồi. Tôi cười tự giễu. Thấy ánh mắt lạnh nhạt của Nhật Đăng mà tôi còn hi vọng anh ấy sẽ giúp tôi. Khác rồi… Bị tôi làm tổn thương như vậy anh ấy sao còn có thể nhìn tôi âu yếm như mọi lần. Khuôn mặt đẹp trai của anh ấy càng lạnh lùng hơn.
Tôi đứng dậy, lau đi nước mưa trên mặt toan chạy tiếp thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Người này chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Mọi hụt hẫng ban nãy đều tan biến.
Tôi đứng một chỗ, cười hì hì.
– Tắm mưa không?
Tên Huy cầm chiếc ô lớn màu xanh dương bước nhanh đến cạnh tôi. Mưa lập tức ngừng rơi xuống người, chỉ còn tiếng mưa rơi xối xả trên đầu. Thân người đang run nhẹ của tôi trở nên ấm hơn.
Tên Huy một tay cầm ô che cho tôi, một tay đặt lên má tôi. Ấm áp đến lạ.
Cậu ta buông tay và nhìn nét mặt ngây ngốc của tôi rồi cất giọng hờ hững.
– Chưa chết được.
Nói vậy mà cũng biết đường đến đón tôi đấy. Xúc động quá. Tôi bám víu lấy cánh tay cậu ta lắc lắc, môi nở nụ cười mời gọi.
– Cậu cũng thử tắm mưa đi. Rất thú vị đấy.
Cốc!
– Ui da! — Tôi xuýt xoa cái trán không quên lườm tên Huy vài cái — Độc ác!
– Đi về!
Cậu ta lạnh giọng. Mà sao tôi thấy vui vui. Ít nhất thì tên Huy đã chạy đến đón tôi.

– Cậu đến đây làm gì?
– Xem cậu còn sống không. — Vẫn cái giọng lạnh lùng.
– Nhìn tớ thế này cậu không thấy xót à? — Tôi thắc mắc.
Tên Huy xem xét bộ dạng ướt nhẹp của tôi một lượt rồi mới trả lời.
– Không.
Đồ độc ác nhà cậu ta. Bảo “xót” một câu để khích lệ tinh thần cũng không được.
Tôi ủ rũ.
– Cậu dốt thật đấy. — Tên Huy kéo vai tôi để tôi đứng sát với cậu ta hơn.
Tôi nhướn mày, thật cố gắng để ánh mắt trông giống sát thủ nhất. Tên Huy phì cười.
– Được rồi, không trêu cậu nữa.
– Cậu hãy nhớ ngày hôm nay và cả những ngày trước đó, cậu đã gây thù oán với tớ. — Tôi hùng hổ nhắc nhở cậu ta.

– Cậu lắm lời quá đấy. Bước nhanh lên, xe buýt không chạy rồi.
– Tớ sẽ trả thù cậu vào một ngày không xa.
– Chắc không?
– Chắc chắn.
– Tớ đang nghĩ xem với thân hình nhỏ bé và trí tuệ của cậu có thể làm gì tớ.
Tôi đã từng oán trách tại sao ông trời lại cho tên Huy chiều cao. Hôm qua cậu ta vừa khoe với tôi cậu ta đã chạm đến một mét tám. Tôi về nhà nhìn mình trong gương từ đầu đến chân. Dù đứng cạnh cậu ta thì tôi hơi nhỏ bé nhưng chí ít thì tôi cũng vượt một mét sáu, thế là đủ rồi, không có gì phải tủi thân cả.
– Tớ không bé nhỏ. Sẽ có ngày tớ hạ gục cậu.
– Tớ sẽ chờ.

Sau khi bị mẹ “xả” một trận vì tội “không biết nhìn trời đoán thời tiết” thì cả nhà tôi sang nhà tên Huy gọi là ăn bữa cơm thân mật. Chuyện là gia đình cậu ta sẽ về quê vào ngày mai để chuẩn bị đám giỗ ông nội hắn. Bố mẹ tôi, tất cả mọi người đều đi, trừ tôi. Thật là bất công và phân biệt đối xử. Tên Huy có ý để tôi đi theo nhưng bị mẹ tôi gạt sang một bên chỉ bằng một câu nói: “Nó ở lại trông nhà”.
Bộ mặt ủ rũ của tôi tất nhiên sẽ không có giá trị trong việc làm lay chuyển ý mẹ.
Chị Liên nhìn tôi đầy ái ngại.
– Hay là Hân cũng đi cùng.
– Ừ, đúng đấy. — Anh Hưng hùa theo.
– Ở nhà một mình nguy hiểm lắm. — Bác Nga lo lắng.
– …
Tôi chỉ biết cười ngượng ngùng mà từ chối.
– Dạ thôi ạ, cháu sẽ ở nhà, mọi người không cần phải lo đâu ạ.
– Được không? — Bà chau mày.
– Được ạ. — Tôi gật đầu và nở nụ cười tươi tắn — Chuyện ở nhà một mình không hề hấn gì với cháu đâu.
Mọi người có vẻ yên tâm hơn.
Nói vậy thôi chứ tôi cũng muốn đi lắm. Ai lại muốn ở nhà trong khi mọi người đều về quê hết chứ. Nhưng ý mẹ là ý trời nên tôi phải chấp nhận.
Thằng bé Minh Vũ ngồi một góc, nét mặt nó buồn rười rượi.
– Thế là mai không được chơi với mợ Hân nữa rồi.
Tôi cười híp mắt.
– Không buồn nhé. Cũng sắp nghỉ hè rồi, mợ sẽ sang Mĩ chơi với Vũ.
Mặt nó đột nhiên bừng sáng, ánh mắt lấp lánh.
– Mợ Hân phải sang đấy nhé?
– Ok! — Tôi nháy mắt, cả nhà cùng bật cười, ngoại trừ tên Huy.
Bữa ăn vui vẻ kết thúc.

Mọi thứ cần cho chuyến đi ngày mai đã chuẩn bị xong. Mọi người ngồi ngoài phòng khách uống trà ăn hoa quả nói chuyện vui vẻ.
Tôi nghiễm nhiên được giao cho cái nhà bếp với nhiệm vụ : dọn dẹp. Tôi cũng chẳng mảy may đến chuyện này, tôi thấy hơi buồn vì gần một tuần tới phải ở nhà một mình.
Đang rửa bát thì tên Huy bước vào rót cốc nước rồi thản nhiên ngồi xuống. Tôi liếc mắt một cái rồi tập trung vào công việc dang dở trên tay.
– Cậu muốn đi không?
Tên Huy cất giọng trầm trầm. Nét mặt cực kì nghiêm túc.
– Không! — Tôi trả lời dứt khoát.
Tên Huy muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu ta cầm cốc nước đứng dậy và bỏ đi.
Cậu ta có vẻ khang khác so với thường ngày, muốn nói với tôi gì đó nhưng lại không mở lời. Với tính cách của cậu ta thì dù tôi có cạy miệng cậu ta cũng không nói nên tôi cũng chẳng thèm xét nét hay tra hỏi.
.
– Cháu ngủ với mợ Hân nhé.
Thằng bé Minh Vũ lóc cóc chạy vào kéo kéo gấu áo tôi.
Tôi thu lại bộ dạng ủ dột và cười với thằng bé.
– Được. — Đặt chiếc đĩa cuối cùng lên giá rồi tôi ngồi xổm trước mặt nó — Đi nào, Minh Vũ ngoan.
Nó cười tít mắt rồi kéo tay tôi đi. Bất chợt gặp tên Huy trước cửa nhà bếp nó liền đứng lại và hồn nhiên nói.
– Hay là cậu Huy cũng sang ngủ với mợ Hân đi?!
Người tôi cứng đơ như cục gạch. Tên Huy hơi bất ngờ rồi nhoẻn miệng cười.
– Hay là vậy nhỉ?
Thằng bé gật đầu lia lịa.
– Cậu sang đi, giường mợ Hân vừa mềm vừa ấm, ngủ thích lắm.
Tôi vô cùng bối rối, không biết nên nói sao với nó. Tên Huy thì như đã biết rõ tôi, cậu ta nhẹ nhàng vuốt tóc thằng bé.
– Cậu còn phải chuẩn bị đồ đạc nữa. Minh Vũ ngủ ngon.
Tôi thoải mái hẳn ra rồi cầm tay thằng bé về nhà.
.
Sắc trời đã bớt u ám, mang chút ấm áp của ánh nắng nhạt buổi sớm. Không khí buổi sáng trong lành và mát rượi.
Hai chiếc BMW đen bóng loáng đỗ trước cổng và cốp xe đã được mở. Mọi người bận rộn để đồ vào đó. Tôi đã cố gắng tươi tắn nhưng mặt thì vẫn thoáng nét buồn.
Tên Huy kéo tôi ra một góc và dúi thứ gì đó vào tay tôi.
Tôi ngơ ngẩn nhìn tấm thẻ tín dụng trong tay.
– Cậu cầm lấy. Tớ biết cậu không thiếu tiền nhưng có thể lúc tớ không ở đây cậu sẽ có việc cần dùng đến, mật khẩu là ngày sinh của cậu. — Cậu ta giải thích và tiếp tục dặn dò — Nhớ khóa cửa cẩn thận, đừng có thức khuya xem phim hay đọc truyện…
Tên Huy dặn dò đủ kiểu còn hơn cả bố tôi. Không ngờ rằng tôi có sức ảnh hưởng lớn với cậu ta như vậy. Có khi cậu ta âm thầm thần tượng tôi cũng nên.

– Ừ được rồi. Cứ như ông cụ non. — Tôi đẩy cậu ta về phía chiếc xe BMW — Đi thì đi nhanh lên. Chờ mãi mới đến ngày không bị cậu bắt nạt.
Mặt cậu ta nhăn lại vì bị tôi cự tuyệt.
Thằng bé Minh Vũ chạy tới, nó cầm tay tôi lắc lắc. Ở trước mặt thằng bé tôi luôn cười để tạo cảm giác thoải mái cho nó và nó thì rất được đà mà thoải mái hết tầm. Nhiều lúc nó làm tôi ngượng chín mặt và nó hay quậy phá. Nhưng nó rất đáng yêu. Bây giờ nhìn vẻ nặt ỉu xìu của nó mà thấy thương.
– Cháu về rồi mợ Hân có nhớ cháu không?
Tôi cười và ngồi xuống trước mặt nó.
– Nhớ chứ sao không.
– Mợ Hân không được quên cháu đâu nhé!
– Không quên. Vũ đáng yêu thế này cơ mà.
– Nghỉ hè mợ phải sang chơi với cháu.
– Đồng ý.
Thằng bé rưng rưng nước mắt. Tôi vội dỗ nó.
– Không khóc nhé. Mợ Hân sẽ nhớ Minh Vũ lắm nên mợ sẽ đến chơi với Vũ nhanh thôi.
– Mợ hứa đi!
– Ừ. Mợ hứa.
Tôi và nó ngoắc tay hứa hẹn. Mặt nó đã tươi tỉnh hẳn ra.
Chị Liên bước đến và dắt tay thằng bé Minh Vũ. Chị ấy cười thân thiện và đưa tôi một xấp giấy được ghim lại ngay ngắn.
– Quà cho em.
Tôi đưa tay nhận lấy và vô cùng bất ngờ. Chị Liên nói tiếp.
– Chị chỉ tặng em cơ hội, còn phải dựa vào may mắn của em nữa.
– Dạ. Cảm ơn chị. — Tôi cười.
Mọi người nhắc nhở tôi đủ thứ rồi cũng lên xe. Tên Huy thì đứng nhìn tôi.
– Nhìn gì? — Tôi trừng mắt — Đi thì đi nhanh lên.
Cậu ta nhìn tôi thở dài và rồi cũng bước đi.
Đi được vài bước cậu ta dừng đi và ngoái cổ lại.
– Tớ sẽ về sớm.
Hai chiếc xe lăn bánh và để tôi lại đằng sau… hít bụi.
Tôi cầm cái thẻ tín dụng tên Huy vừa đưa cho tôi. Mật khẩu là ngày sinh của tôi đấy… Cậu ta mới đổi lại hay từ trước đó đã để mật khẩu là ngày sinh của tôi nhỉ? Có lẽ nào bấy lâu nay cậu ta hâm mộ tôi, biết đâu lại là fan hâm mộ cuồng nhiệt của tôi thì sao.
Trời ạ!! Hâm mộ thì cứ nói một câu tôi kí tên ột phát là được cần gì phải đưa thẻ tín dụng hối lộ. Mà tôi cũng không động đến nó cho dù cậu ta có giàu nên tiêu chút ít cũng chả sao, nhưng, như cậu ta đã nói đấy, tôi đâu có thiếu tiền.
Tôi lại đưa xấp giấy chị Liên tặng lên xem. Đó gồm phiếu tham gia chương trình đặc biệt do tờ báo thanh niên của thành phố tổ chức, quan trọng hơn là có cả vài trăm câu hỏi liên quan đến đến kiến thức về xã hội. Sau khi điền câu trả lời và điền thông tin cá nhân đầy đủ theo mẫu thì đem nộp đến tòa soạn, tòa soạn sẽ lựa chọn ngẫu nhiên một thí sinh tham gia để trao giải, giải thưởng là chuyến du lịch Hàn Quốc bốn gày ba đêm. Tôi mừng như vớ được vàng. Là Hàn Quốc đấy, biết đâu tôi lại may mắn trúng giải. Cuộc đời nở hoa sắp mở ra với tôi rồi. Tìm được cái này rất khó, tôi yêu chị Liên biết bao. Cần rất nhiều may mắn nhưng tôi luôn hi vọng mình thắng giải.
Tôi muốn gặp mấy anh thần tượng tượng đẹp trai của tôi.
.
Cái đẹp luôn mang sức hút đặc biệt và xã hội đã công nhận điều này.
.
Hai chiếc xe khuất bóng.
Cảm giác thiếu sót và trống trải trào dâng trong lòng.

Tôi quay ngược chiều bước ra trạm xe buýt để đến trường.
Cổng trường cao cao ở ngay trước mắt. Tôi xốc ba lô lên và bước vào. Thế mới có khí thế, tôi còn phải chiến đấu với Nhất Chi Mai. Để xem nào, đầu tiên là mối thù cướp giày, mối thù bị thủy tinh đâm, mới nhất là mối thù dầm mưa. May sức đề kháng tôi cao chứ không đã ốm vật vã ra đấy rồi. Nhìn vào cô ta mà tôi thấy mình là người tử tế biết bao.
.
Tôi đã đẩy tinh thần chiến đấu lên cao đến đỉnh đầu và sau khi vào lớp nhận được tin: hôm nay Nhất Chi Mai nghỉ học thì tinh thần tụt xuống đến gót chân.
Cả buổi học tôi cứ ngồi vật và vật vờ như con gà dù. Trong đời học sinh của tôi chưa có ngày nào tẻ nhạt như hôm nay. Đây có được gọi là trải nhiệm buồn chán không nhỉ?!
Tâm trạng tụt dốc không phanh. Cái Trang biết vậy nên hết ca học chiều nó liền lôi tôi đi chơi khắp thành phố đến gần tối. Trước khi về tôi tranh thủ vào siêu thị mua đồ dự trữ. Chủ yếu là đồ ăn vạt và kem. Ăn thế chắc không chết được.
– Không sợ béo hả mày? — Cái Trang nhìn hai cái túi to bự trên hai tay tôi.
– Không. — Tôi vui vẻ đáp — Mấy ngày thôi mà.
– Thôi tao mặc kệ mày. — Rồi nó đem ra một gói giấy nho nhỏ và cười ma mãnh — Ngày mai sẽ có trò vui.
Tôi nhìn gói giấy đó chăm chú đoán xem bên trong đó là là cái gì.
– Gì đấy?
– Thuốc xổ. — Cái Trang trả lời rõ ràng.
Tôi liền xua tay. Tôi không thích trò này vì… độc ác quá.
– Chẳng hay. — Tôi trề môi.
Cái Trang đập tay lên vai tôi. Nó quát thẳng vào mặt tôi.
– Tội của mày là quá lương thiện nên mới bị Nhất Chi Mai chơi xỏ hết lần này đến lần khác. Tỉnh lại đi. Mày ác thêm chút không được à?
Tôi ngớ người. Lương thiện cũng là cái tội? Vậy độc ác mới là không có tội hả?
– Tao thấy làm thế hơi quá.
Bốp!
Nó liền giơ tay đánh vào lưng tôi, muốn rụng rời cả xương xẩu luôn. Cái Trang nhìn tôi bằng con mắt chán đời.
– Mày nghĩ lại xem cô ta đã chơi đểu mày thế nào? Chút thuốc xổ này chẳng là gì so với mấy trò cô ta đã gây ra ày cả. — Nó hùng hổ tuyên bố — Mày không dám thì để tao ra tay.
Tôi biết Nhất Chi Mai đã gây ra những gì cho tôi. Nhưng cứ tưởng tượng đến khuôn mặt xanh lét và thân hình khổ sở chạy ra chạy vào nhà vệ sinh của Nhất Chi Mai là tôi lại thấy hơi… bứt rứt. Haizz… Tôi nhân từ quá rồi…
– Mai gặp lại. Tao về đây.
Tôi xách hai chiếc túi nặng trịch lên xe buýt.
Về đến nhà thì tối om. Chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ ngoài phố hắt vào. Mới hôm qua thôi nhà tôi và nhà tên Huy còn rộn ràng tưng bừng mà hôm nay đã vắng tanh. Nghĩ lại thì chuyến về nước thăm tên Huy lần này của gia đình tên Huy cũng không đến nỗi nào, họ không bày ra nhiều trò gán ghép và tôi thì may mắn không bị họ “chơi” cho lên bờ xuống ruộng. Quá nhẹ nhàng so với những lần trước.
Tôi vô thức nhìn sang nhà tên Huy. Nhà tối om. Cậu ta về quê rồi còn đâu.
Lòng trống trải thấy lạ.
Tôi đặt hai túi đồ xuống và lấy chìa khóa mở cổng, bước vào rồi khóa cổng lại luôn. Vào nhà, và cũng khóa cửa ngay lập tức.
Vì ở nhà một mình nên tôi cũng chẳng xuống bếp nấu cơm. Đồ dự trữ tôi đã mua đầy đủ và chỉ còn bóc ra và xơi luôn.
Sau khi giải quyết xong đống bài tập loằng ngoằng tôi lôi xấp giấy thần thánh chị Liên tặng ra. Trả lời nhanh và gửi đến tòa soạn càng nhanh càng tốt, cơ hội trúng giải sẽ càng cao. Hạn chót là mười bốn ngày nữa.
Cả vài trăm câu hỏi, không hề dễ nuốt chút nào. Tôi phải vừa tìm kiếm trên Google và tự vắt óc ra mà suy nghĩ. Tổn hại chất xám quá. Nhưng vì tương lai tươi đẹp phía trước, tôi sẽ làm được.
Mấy anh đẹp trai hãy chờ em…
***
Ở một nơi nào đó có người đang nằm trên giường đặt tay lên trán và suy nghĩ : “Không biết con ngốc ấy đang làm gì… và có nhớ mình không nhỉ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.