Chết Vì Cái Đẹp

Chương 19: Vị khách đặc biệt


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 19: Vị khách đặc biệt

Trời xám ngắt.
Mưa bụi bay theo gió đậu lên cửa sổ và vài nhánh hoa hồng đang nở ngoài ban công. Không khí đậm mùi ẩm ướt và se lạnh.
Một ngày đáng lẽ ra phải đi học, tôi lại được thoải mái cuộn trong chăn ấm ngủ ngon lành. Thật là tuyệt vời.
Đối với tôi mà nói thì chấp nhận việc tôi thích tên Huy quá là khó khăn. Vốn dĩ tôi ghét cậu ta. Ba năm đấy. Nhưng chỉ sau một ngày chết đi sống lại rồi sau đó tôi cố gắng sắp xếp lại cảm xúc của mình thì tôi phát hiện ra là THỰC SỰ TÔI THÍCH HOÀNG MINH HUY.
Tôi lựa chọn là tôi sẽ từ bỏ, tôi sẽ cố không thích tên Huy, cố là được thôi mà đúng không? Bây giờ hơi khó khăn tí nhưng sẽ ổn thôi, tôi không thể thích một tên cổ lổ sĩ và xấu xí như tên Huy được. Tôi là ai cơ chứ? Trần Ngọc Hân này là người đam mê cái đẹp, không thể có một tên bạn trai xấu hoắc được.
“Không phải là thích đâu, hoang tưởng đấy” – Tôi đã lẩm nhẩm câu này cả nghìn lần trước khi đi ngủ. Ờ… tôi hoảng tưởng đấy. Vì vậy cần phải tỉnh táo lại. Bắt đầu từ bỏ tình cảm đặc biệt dành cho tên Huy từ ngày hôm nay.
.
Cả nhà vắng lặng.
Bố mẹ tôi và gia đình tên Huy, họ nói là sẽ đi đâu đó và chiều sẽ về sớm để chuẩn bị đón tiếp những vị khách đặc biệt. Tôi chẳng cần biết ai sẽ đến nhà tên Huy, nhưng điều quan trọng là những lời dặn dò đầy quan tâm của mẹ tôi. Người mẹ yêu quý nổi tiếng dịu dàng và nhẹ nhàng của tôi đã gửi cho tôi cái tin nhắn chất chứa tình cảm. Nội dung như sau: “Mày liệu mà sang chăm sóc Minh Huy, thằng bé có tổn thương gì thì mẹ về mày chết với mẹ. Cẩn thận cái đống kem trong tủ lạnh với cái áo dẻ rách thần tượng đấy con ạ.”
Đọc xong mà tôi xúc động rớt nước mắt. Cứ cho là tên Huy liều chết cứu sống tôi đi nhưng mẹ đâu cần phải phân biệt đối xử với tôi như thế. Oan ức quá… Chăm sóc tên Huy là chỉ có tôi tổn thương thôi lấy đâu ra chuyện tên Huy tổn thương.
Biết thế nhưng tôi vẫn mò sang nhà tên Huy.
– Mở cửa cho tớ!
Có tiếng ngái ngủ từ trong phòng vọng ra.
– Không khóa. Tự mở.
Tôi liền mở cửa và xông vào.
Lạy trời… 11 giờ trưa rồi mà còn đắp chăn ngủ ngon lành. Phát khiếp với tên này. Tôi cứ nghĩ mình 10 giờ mới bình minh là muộn rồi nào ngờ tên này còn ham ngủ hơn tôi.
Tên Huy là một thằng con trai bình thường, ý tôi là cậu ta cũng như mấy tên con trai khác, thuộc dạng bừa bộn, quần áo, sách vở vứt lung tung khắp phòng, còn có đống chăn gối màu xanh than bùng nhùng trên giường cậu ta nữa.
– Dậy đi!
Tôi lay lay người tên Huy. Mẹ tôi bảo phải CHĂM SÓC cậu ta, tôi cũng không nên hoàn thành nghĩa vụ chứ nhỉ.
Cậu ta nhắm nghiền mắt, chăn với người quấn chặt vào nhau.
– Không.
– Mặt trời mọc đến đỉnh đầu rồi kìa.
– Hôm nay mưa.
Ờ… hôm nay mưa thật. Nhưng tôi đang chán lắm đây, phá cậu ta chút cho vui.
– Cậu có dậy không?
– Không.
– Chắc chắn không?
– Chắc chắn.
Hết cách.
Trong đầu tôi hiện lên ý tưởng mới. Tên Huy mà không chịu dậy thì quả là sắt thép.
Tôi kéo kéo chăn và vờ giọng nũng nịu, tôi bắt trước thằng nhóc Minh Vũ đấy.
– Dậy đi. Tớ ở một mình buồn lắm.
– Buồn thì lên giường ngủ cùng tớ này.
Cậu ta vừa nhắm mắt vừa lẩm bẩm.
Gì cơ? Ngủ cùng á?
Tôi đã nhân nhượng lắm rồi đấy nhé. Không dậy hả. Được thôi.
Tôi vận động hết công lực và cầm cái chăn lật tung nó lên. Quả nhiên là cái chăn tung bay trên tay tôi. Đấy gọi là nội công thâm hậu. Tôi tự hào nhìn xuống tên Huy…. Và…
Hớ…?
Trời đất ơi!! Sở thích quái gở gì đây?? Nude đi ngủ ấy hả??
Tên Huy nằm trên giường với nửa tấm thân trần đang chớp mắt nhìn tôi. Chớp cái gì mà chớp. Bệnh hoạn quá!
– Ngắm xong chưa?
Tôi gật. Trả lại cái chăn nhăn nheo cho cậu ta.
Tôi tự sờ mặt mình. Sao không nóng nhỉ? Hình như dây thần kinh xấu hổ của tôi đứt rồi, hoặc là tôi miễn dịch hoàn toàn với tấm thân trần của tên Huy.

Tôi đờ đẫn ngồi phịch lên giường. May mà tên Huy còn mặc quần đấy, chứ không cậu ta đã rống lên như thế vừa bị tôi cưỡng bức và bắt tôi bồi thường rồi, cậu ta sẽ bảo thế này: “Cậu thấy hết rồi, ôi tấm thân trong trắng của tớ. Ngày mai kết hôn”. Tôi tưởng tượng quá đà rồi.
Hình như tên Huy nhìn tôi nãy giờ.
– Ba lần rồi đấy.
– Ba lần gì? — Tôi hỏi lại.
– Ba lần cậu thấy tớ nude bán thân.
– Thì sao?
– Bù đắp đi. Ai cho cậu xem miễn phí.
Tôi biết lấy cái gì về bù đắp. Mà nhìn cái kiểu cười dê xồm của tên Huy có vẻ rất nguy hiểm. Tôi mà gật đầu đồng ý đền bù thiệt hại cậu ta chả bưng cái bộ mặt dê cụ ra mà nói với tôi rằng: “Cậu thấy nửa thân trên của tớ, bây giờ tớ thấy nửa thân trên của cậu, thế là hòa. À quên… ba lần đấy”.
OMG!!! Tôi chưa vả ấy phát là may lắm rồi.
– Lấy cho tớ cái áo. — Tên Huy sai khiến.
– Tự đi mà lấy.
– Có lấy không?
– Không.
Tên Huy lạnh giọng.
– Cậu nỡ để kẻ thương tích đầy mình như tớ phải lết đi lấy áo hả?
Tôi nhìn cậu ta nửa nằm nửa ngồi với tấm thân trần ở trên giường, chẳng có gì gọi là thương tích đầy mình ngoại trừ cẳng tay phải đang được bọc bởi lớp vải trắng xóa.
– Không lấy cũng được. Tớ mặc cái này vậy…
Tên Huy kéo ra một cái áo màu đen có họa tiết cầu kì.
Cái áo đó… là của tôi. Cái áo mẹ tôi bảo là “dẻ rách” í. Thôi đúng rồi. Chắc mẹ tôi đã hợp tác với tên Huy để đe dọa tôi. Hai người thật nhẫn tâm.
– Trả đây!
Tôi vươn tay định lấy lại, tên Huy còn nhanh hơn tôi. Cậu ta cười đắc ý.
– Có lấy hay không?
– Trả đây rồi tớ lấy cho.
– Không. Hoặc là cậu lấy áo cho tớ, hoặc là tớ sẽ mặc cái áo thần tượng dẻ rách của cậu. Chọn đi.
Tôi ôm hận trong lòng ngậm ngùi mở tủ quần áo của tên Huy lấy áo. Cái áo giống thần tượng hơn triệu của tôi mà dám bảo “dẻ rách”.
Ơ… nhưng mà… cậu ta có rất nhiều quần áo đẹp. Tại sao tôi chưa thấy cậu ta mặc bao giờ nhỉ. À… chắc là thế rồi… Mỗi lần cậu ta cầm lên lại nhủ là mình mặc sẽ không hợp đâu, nên để đấy ngắm cho nó… đỡ thèm.
– Này! Trả áo tớ được chưa?
Tôi đưa cho tên Huy cái áo thun. Cậu ta chẳng mảy may đến mà đáp tỉnh bơ.
– Cậu mặc cho tớ.
– Tớ đâu phải mẹ cậu…
– Mặc không? – Tên Huy cầm cái áo “dẻ rách” lên đe dọa.
Tôi đành mặc áo cho cậu ta, cứ như kiểu mẹ mặc áo cho con trai ý. Tôi lấy được cái áo của tôi rồi tôi sẽ băm nát cậu ta.
Cái áo đã được mặc lên người tên Huy. Ngay khi tôi chưa kịp dời tay khỏi cái áo đó thì cả người tôi đã bị giữ chặt. Nói trắng ra là tên Huy đang ôm tôi, còn tôi thì lọt thỏm trong lòng cậu ta.
Tim tôi đập thình thịch. Có khi còn đập mạnh hơn cả trống cổ vũ chọi trâu.
– Bỏ… bỏ… ra…
– Ngày hôm qua cậu thích ôm thế này lắm mà.
– Thì tại lúc đó tớ sợ.
– Bây giờ không sợ nữa thì cậu thoải mái mà cảm nhận đi.
Tôi sững sờ. Cảm nhận? Tôi nghe thấy tim cậu ta đang đập, rất nhanh. Trời ơi!! Tôi đang có ý định bỏ hết tình cảm đặc biệt cho tên Huy mà cậu ta cứ làm thế này thì hòng hết rồi.
– Bỏ tớ ra.
Tên Huy bỏ tôi ra và cười đắc ý.
– Giả áo tớ đây! – Tôi chìa tay ra trước mặt cậu ta đòi lại tài sản.

Tên Huy chẳng để tâm, cậu ta mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, để cái áo vào đó và khóa lại. Tôi tròn mắt. Tên này…
Tức chết mất.
Cậu ta đút chìa khóa vào túi quần.
– Chăm sóc tớ tử tế rồi tớ giả.
.
Một câu nói của tên Huy, tôi phải ngậm đắng nuốt cay suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó chỉ vì cái áo. Cậu ta bắt tôi nấu bữa trưa, dọn dẹp phòng và giặt quần áo cho cậu ta. Không chỉ thế, tên Huy coi tôi như một đứa ô sin và rất tích cực sai vặt tôi.
Tôi bị vờn đến bơ phờ cả mặt mày. Đến khi tên Huy cho phép tôi nghỉ ngơi, tôi liền ôm cái laptop của cậu ta mà nghiền phim và ngủ gật lúc nào cũng không hay.
.
Có cái gì đó… ngứa ngứa… nhột nhột…
Tôi bừng tỉnh, đập vào mắt là cái đầu nấm có màu đen. Thằng nhóc Minh Vũ ngóc đầu lên cười hì hì.
– Mợ Hân ngủ ngon không?
Tôi mơ màng gật gật cái đầu. Màu xanh than của cái chăn đắp trên người tôi làm tôi tỉnh táo hoàn toàn.
Tôi đang nằm trên giường tên Huy, thằng nhóc Minh Vũ nằm cạnh tôi và sau nó là tên Huy đang quay lưng lại. Bạn có thấy cảnh tượng này giống một gia đình không??
Tôi bật dậy như cái lò xo.
Thằng bé Minh Vũ thấy thế thì nhăn mặt.
– Mợ Hân bị sao thế ạ?
– À… không sao. Vũ mới về à?
– Vâng. Mợ Hân cả cậu Huy ngủ cạnh nhau, khó khăn lắm cháu mới chui vào được.
Có chết không cơ chứ. Tôi lại có thể ngủ ngon lành trên giường một thằng con trai, đã thế tên Huy còn ngủ cạnh nữa. Bối rối quá. Tôi liền rời giường và nói nhanh với thằng bé.
– Mợ về nhà đây. Lát nữa mợ sang chơi với Vũ nhé.
Chuồn lẹ.
Đỏ mặt.
Đỏ mặt.
Tôi đứng trước gương và nhìn vào cái đứa giống hệt tôi ở trong đó, mặt đỏ tưng bừng.
Thôi… thôi… Bỏ đi… Ngủ cùng giường thôi mà… Đâu có làm gì…
.
Phải mất mười lăm phút để tôi làm giảm độ nóng trên mặt để mò xuống dưới nhà.
Bố tôi ngồi trên ghế sôfa và mắt dõi theo trận bóng đá đá trên TV.
– Chào bố!
Bố tôi quay lại và cười hiền.
– Chào con gái!
– Bố với mẹ vừa về ạ?
– Không. Bố về được một tiếng rồi.
Tôi bần thần nhìn lên cái đồng hồ treo tường đang chỉ 4 giờ 30 phút. Ôi thôi… tôi đã ngủ trong phòng, à trên giường tên Huy gần hai tiếng. Chuyện này mà lộ ra ngoài là toi đời.
– Con sao thế?
– Dạ không sao.
Tôi cười mà lòng thì nơm nớp lo sợ. Mẹ tôi biết chuyện thì kiểu gì cũng ca tôi vài trận rồi tống cổ tôi sang ở với tên Huy luôn.
– Con gái! Vào đây mẹ bảo.
Tôi mếu máo, nhấc từng bước chân nặng trịch vào nhà bếp. Mẹ tôi đang chặt khúc sườn trên thớt. Lúc mẹ tôi đang chặt chém là rất hay có tâm trạng tra hỏi tôi như lấy khẩu cung tội phạm lắm đấy.
– Dạ. Mẹ gọi con.

– Mày đi đâu về?
– Con sang nhà tên… à… nhà Huy…
Mẹ tôi vẫn chặt khúc sườn và hỏi bằng giọng rất bình thường.
– Mày sang đó làm gì?
– Thì mẹ bảo chăm sóc cậu ấy mà…
– Mày chăm sóc theo cách nào? – mẹ nhìn xoáy vào tôi.
Ực.
Tôi chỉ là ngủ trưa ở đó chắc nói ra cũng không sao. Tội là tôi sợ mẹ sẽ nghĩ sai lệch về vấn đề.
– Chăm sóc như người ốm ạ. Nhưng mẹ này, sao mẹ lại đem cái áo của con cho cậu ấy?
– Trả lời đúng vấn đề, mày làm gì ở bên đấy?
Đánh trống lảng không thành công. Tôi lấm lét nhìn mẹ như vừa làm chuyện gì sai trái. Mẹ cầm con dao và nhìn tôi.
Ối! Tôi sợ đến nỗi không nuốt nước bọt được đây này.
Tôi nhỏ giọng.
– Làm ô sin.
Mẹ tôi nghe xong liền đặt con dao xuống. Ôi cảm ơn chúa…
– Mày đang nói cái gì thế hả con?
– Mẹ bảo con chăm sóc thì con sang với Huy, mà cậu ấy bắt con làm việc suốt thì con là ô sin rồi còn gì.
Mẹ tôi lại cầm con dao lên. Mùi nguy hiểm. Tiêu đời tôi rồi.
– Mày sang đó làm ô sin hết ngày đi.
Tôi không nghe nhầm đấy chứ.
– Hả? Mẹ nói gì cơ ạ?
– Sang đấy giúp họ chuẩn bị bữa tối, lát sẽ có khách. Mẹ đang chuẩn bị để mang thức ăn sang đó.
– Khách nào ạ?
– Anh kết nghĩa với bạn của bố con.
Của bố tôi tức là cũng là của bác Phong. Anh kết nghĩa với bạn nào nhỉ? Nhưng sao tôi phải tò mò chuyện này nhỉ. Kệ! Tối nay sẽ biết.
– Mày có đi không?
– Có. Con đi.
.
Bà, bác Nga và chị Liên ở trong bếp cặm cụi xào xào nấu nấu, còn hai người đàn ông thì thanh than ngồi ngoài phòng khách uống trà. Tôi mò vào bếp. Mắt mở to. Khách này chắc phải quý lắm đây, chuẩn bị nhiều đồ ăn thế cơ mà.
Nghe lời mẹ tôi xấn vào hỏi.
– Cháu có thể giúp được gì ạ?
Bà ngừng động tác nhào nặn bột quay sang tôi.
– Cũng gần xong rồi. Cháu không cần giúp.
– Lên với thằng Huy. — Bác Nga chỉ ra ngoài.
– Phải đấy. Lên trông chừng thằng Vũ hộ chị.
Chị Liên đẩy tôi đến cầu thang.
Thế quái nào. Tôi lại bị tống ra khỏi bếp.
.
Tôi làm sao có thể lên phòng tên Huy ở thời điểm này được. Cậu ta sẽ lại trêu chọc tôi à xem. Thôi thì về phòng ngắm mấy anh đẹp trai (của tôi) cho vui.
.
6 giờ 30 phút…
.
Có tiếng mẹ tôi từ dưới nhà vọng lên.
– Hân!!
– Dạ!
– Sang nhà Bác Phong.
– Vâng ạ!
Tôi bò lồm cồm ra khỏi chăn, buộc gọn mớ tóc lên và tíu tít chạy sang nhà tên Huy. Nhưng tôi đi nhầm đường, tôi quen thói đi trèo qua ban công sang nhà tên Huy. Đến lúc nhận thức được thì đã quá muộn. Tên Huy đã cầm tay tôi lôi vào phòng cậu ta.
– Cậu làm gì thế?

Tên Huy thả tay tôi ra. Mặt đầy vẻ nghiêm túc.
– Dưới nhà đang có khách…
– Tớ biết. — Tôi chen ngang và bị cậu ta liếc một cái sắc lạnh.
– Khách đặc biệt. Sẽ khá khó khăn với cậu đấy. Tớ sẽ giúp cậu, nhớ phải hợp tác.
Tôi ngơ ngác. Cậu ta đang cảnh báo tôi. Chưa kịp hỏi khách đấy là ai đã bị tên Huy đẩy xuống nhà.
.
– Cháu chào hai bác ạ!
Tôi gấp người đúng chuẩn chín mươi độ chào hai người trước mặt, vẻ mặt thân thiện hòa nhã. Hai người đàn ông trước mặt, họ gật đầu cười.
– Con bố Hải hả? – Một người đàn ông có gương mặt khá quen hỏi tôi. Tôi thì không nhớ nổi là mình đã được gặp bác ấy bao giờ chưa.
– Vâng!
– Còn đây là con trai bố Phong? – Bác có khuôn mặt quen quen đó hỏi tên Huy.
– Vâng! – Tên Huy đáp nhẹ, mặt lạnh y tảng băng.
– Hai cháu ở chung hả? – người đàn ông đứng bên cạnh cái bác quen quen đó tò mò.
– Dạ… – Tôi lắp bắp.
– Bọn cháu học bài. Nhà cô ấy ở ngay sát nhà cháu.
– Ra vậy.
– Mời hai bác ngồi.
Tên Huy chỉ tay ra chiếc ghế sofa.
Khách này đối phó dễ như chơi, tên Huy bảo khó khăn là thế nào.
Sau khi bác Phong giới thiệu thì tôi mới biết cái bác có khuôn mặt quen quen đó là anh kết nghĩa của bác Phong và bố tôi, còn người bác bên cạnh là bạn thời đại học.
Mười lăm phút sau…
Chị Liên tươi rói dắt theo hai vị khách đến muộn vào nhà.
Đầu tôi như bị tảng đá rơi trúng. Quay cuồng. Hai vị khách đó là Nhật Đăng và Nhất Chi Mai. Quá bất ngờ. Tôi đứng như cái cây khô.
– Cứ làm như không quen biết với Nhật Đăng. Còn Nhất Chi Mai, tùy cậu đối xử.
Tên Huy thều thào bên tai.
Chắc chắn phải làm theo lời tên Huy rồi.
Hai người họ vào nhà, họ cũng đang rất sốc đây. Nhật Đăng cứ nhìn chằm chằm vào tôi, Nhất Chi Mai vẫn để trên môi nụ cười thách thức.
– Hai em vào ngồi đi. – Chị Liên kéo hai người họ vào.
– Huy, Hân, hai con lại đây.
Tôi cùng tên Huy nghe lời bác Phong đến trước mặt bốn vị khách.
– Đây là Nhật Đăng, hơn các con một tuổi, con của bác Khoa, còn đây là Chi Mai, con của bác Thái.
Tôi liền nhoẻn miệng cười và vờ như không quen biết với Nhật Đăng.
– Em chào anh – Tôi quay sang Nhất Chi Mai, cũng với nụ cười đó – Chào cậu, không ngờ bố tớ với bố cậu là bạn đại học đấy.
Mấy người trong phòng khách, trừ bốn người trẻ trong cuộc đều tròn mắt ngạc nhiên.
– Cháu biết con bé à? – Bác Thái, bố của Nhất Chi Mai hỏi tôi.
– Dạ vâng, Mai học cùng lớp với cháu và Huy. Trùng hợp quá ạ!
Bác Thái nghe xong cười vui vẻ.
– Vậy mong hai cháu giúp con bé, nó mới chuyển đến đây, còn lạ trường lớp.
Mặt tôi vui không thể tả, giả vờ đấy.
– Mai học tốt lắm. Bạn ấy quen với trường lớp rồi, với lại các bạn ở lớp cũng rất quý Mai nên bác cứ yên tâm ạ.
– Cảm ơn cháu.
Tôi cười đắc chí. Nhất Chi Mai cũng cười, nhưng con mắt thì rực lửa. Lát nữa chiến tranh sẽ bùng nổ, nhanh thôi.
– Thằng Đăng nhà bác học cùng trường với cháu đấy, cháu không biết nó à? – Bác Khoa, bố của Nhật Đăng hỏi, nãy vừa gặp bác ấy thấy quen quen, hóa ra là bác ấy và Nhật Đăng giống nhau nên tôi mới thấy quen.
Cháu không chỉ biết, cháu còn là bạn gái của anh ấy nữa cơ. Tôi nghĩ trong bụng thế thôi chứ ngoài mặt thì cười ngu ngơ.
– Vậy ạ? Cháu không biết.
Sắc mặt Nhật Đăng tối sầm, bàn tay siết lại. Tôi biết tôi có lỗi, nhưng nếu tôi nói tôi là bạn gái anh ấy thì sẽ không có lợi cho cả hai.
Nhật Đăng nén lại cảm xúc và nở nụ cười gượng gạo.
– Bây giờ thì biết rồi đấy, mong em sau này có gặp anh ở trường thì chào một tiếng.
– Tất nhiên rồi ạ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.