Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 18: Cảm xúc thực sự
– Tôi sẽ dỡ bỏ cái trung tâm giải trí này.
– Xin lỗi. Chúng tôi không ngờ có thể xảy ra tình huống này.
– Không ngờ? Các ông có biết thế nào gọi là kiểm tra định kì không thế?
– Thực xin lỗi! Mong cậu bớt giận.
– …
.
Tiếng chỉ trích giận giữ, tiếng xin lỗi khổ sở loáng thoáng bên tai. Tôi đang ở âm phủ và sắp gặp một lão Diêm Vương mặt mày bặm trợn xấu xí, đến cả Chí Phèo còn đẹp trai hơn ư? Tôi chết rồi sao? Nhưng tôi vẫn cảm thấy ngườn run lên từng đợt và miệng thì mấp máy muốn nói ra một từ nhưng không thể phát ra âm thanh: Huy.
Thực sự là chết lúc này quá là bất công với tôi. Tôi chưa được đọc Conan tập cuối, chưa được gặp mấy anh đẹp trai của đời tôi, tôi chưa tốt nghiệp, tôi chưa vào đại học, tôi chưa lấy chồng sinh con, và rất nhiều cái “chưa” nữa.
Tôi muốn mở mắt, tôi muốn nhớ tôi đã đến với cái chết đau đớn như thế nào.
Hàng mi nặng trĩu nhích từng chút một. Ánh sáng chói thẳng vào mắt, tôi nhất thời không thể thích nghi nổi mà nheo mắt lại. Không ngờ âm phủ cũng sáng như thế, không tối tăm và rùng rợn như tôi nghĩ. Âm phủ với tôi là kiểu âm phủ như trong Tây Du Kí ý, có mấy tên đầu trâu mặt ngựa với thằng Diêm Vương mặt đen sì như đít nồi cháy, còn có lũ người kêu than chết oan này nọ. Tôi mà chung sống hòa hòa bình với đám ma quỷ đó ý hả, còn khuya.
Dẫu biết là ai cũng sẽ phải chết nhưng chết theo cách của tôi, là chết chìm đó, không hề gây đau đớn về mặt thể xác, thay vào đó thì tim tôi như vỡ tan, khi thấy ánh mắt đau đớn và mất mát của tên Huy.
Cố gắng để mở to đôi mắt.
Trời xanh và mây trôi lững lờ, nắng nhè nhẹ in lên tán lá. Tiếng nói văng vẳng bên tai. Tôi bị điên hay là bị hoang tưởng rồi chăng? Tất cả những thứ đó, âm phủ cũng có sao?
– Hân tỉnh lại rồi.
Tôi giật mình, cố tìm kiếm giọng nói nghe quen tai đó.
Nhất Chi Mai, với vẻ mặt kích động gào toáng lên. Tiếng ồn ào càng nhiều hơn.
– Hân, em tỉnh rồi hả?
Lại một chất giọng quen thuộc nữa.
Hô hấp khó khăn, cố lắm tôi mới có thể đảo mắt một lượt. Những con mắt hiếu kì đang nhìn chằm chằm vào tôi, vài người thở phào nghẹ nhõm.
Nhật Đăng, Nhất Chi Mai, họ đang ở cạnh tôi. Đầu óc rối loạn. Thế này nghĩa là sao?
– Hân, cậu thấy tớ chứ?
Nhất Chi Mai hoảng hốt.
Tôi nhắm mắt lại và đặt tay lên ngực trái, tim đập, dù có hơi yếu ớt nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng, nó đang sống.
– Trần Ngọc Hân! Em có nhận ra anh không?
Nhật Đăng như đang hoang mang.
Bây giờ tôi biết, tôi vẫn còn sống. Cho tôi rút lại câu vừa nãy, đời rất công bằng.
Đầu đau như búa bổ. Lông mày nhíu chặt lại. Khi tôi rơi xuống, tôi đã nghe ai đó gọi tên tôi đầy đau khổ và khi tôi đã chìm sâu dưới nước, có ai đó đã ôm tôi.
Tôi bàng hoàng ngồi dậy. Nhìn xung quanh thật kĩ để cố gắng tìm một bóng dáng. Rốt cuộc là tôi có căng mắt ra tìm thì vẫn không thấy. Như có tảng đá đè lên lồng ngực, đau và rất khó thở.
Tôi ngồi dậy và túm lấy Nhật Đăng, người ướt nhẹp lạnh buốt vốn đã không bình tĩnh run lên bần bật.
– Huy, cậu ta… cậu ta… ở đâu…?
Tôi chẳng cần biết trong đôi mắt Nhật Đăng đang khổ sở cỡ nào, mặc kệ mọi người đang nhìn tôi lo lắng, tôi chỉ cần biết hiện giờ tên Huy đang ở đâu thôi.
Tôi đang hoang mang.
Nhật Đăng không trả lời.
– Nói đi…. cậu ta… đi đâu rồi?
– …
– Sao anh không nói gì? Cho em gặp Huy…
– …
– Cậu ta ở đâu..?
– …
Tảng đá chèn ép đến cả con tim, đau buốt. Tưởng chừng như ngay bây giờ tôi có thể mất hết tất cả.
– Tớ… ở đây…
Cậu ta rẽ đám người và bước nhanh đến chỗ tôi. Những giọt nước theo người cậu ta mà nhỏ giọt xuống.
– May quá, cậu tỉnh rồi.
Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, cười nhẹ nhàng và hai bàn tay úp lên hai má tôi. Vẫn có hơi ấm…
Mọi cảm xúc như vỡ òa…
Tôi lao vào ôm lấy người cậu ta. Những giọt nước nóng hổi từ hốc mắt trào ra, thấm lên chiếc áo vốn đã ướt sũng của tên Huy.
Cả người tôi được ôm lấy một cách trọn vẹn. Một cái ôm thật chặt và thật nâng niu.
– Không sao… Tớ ở đây với cậu…
Giọng tên Huy vỗ về an ủi.
Tôi chẳng thể gọi tên cảm xúc của mình. Vừa đau lòng đến tê buốt cả con tim vừa vui mừng thảng thốt.
Tôi đã sợ rằng tên Huy sẽ biến mất. Nhưng thật may mắn, cậu ta vẫn ở đây ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt sống lưng của tôi mà vỗ về.
Không biết là tôi đã khóc như thế bao nhiêu lâu, chỉ biết là khi tôi khóc đến mệt thì tôi đã mềm nhũn mà dựa vào người tên Huy.
– Rất xin lỗi! Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ đền bù mọi thiệt hại…
Một ông chú rối rít cúi người xin lỗi. Tôi dựa vào tên Huy hơi ngước lên. Ông chú đó chắc là quản lí của trung tâm giải trí này.
– Các ông tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần để san phẳng cái trung tâm tồi tệ này đi.
Nhật Đăng tức giận gào vào mặt ông ta. Ông ấy mặt tái mét, ánh mắt như cầu cứu tôi.
– Đây là sự cố ngoài ý muốn, không ai mong muốn nó xảy ra, chúng tôi xin hoàn chịu trách nhiệm. Trước tiên tôi nghĩ nên đưa hai cô, cậu đó đến bệnh viện kiểm tra.
Ông ta đã hết mực hạ mình xin lỗi. Còn Nhật Đăng vẫn còn rất giận giữ, mắt hằn lên những tia đỏ. Nhất Chi Mai ở bên cạnh níu lấy áo anh ấy.
– Thôi được rồi, mọi chuyện đã xảy ra rồi, Hân cũng đã không sao. Chúng ta không nên làm khó…
– Em nói cái gì vậy? Nếu Huy không cứu kịp thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
…
Tên Huy nắm lấy hai vai tôi kéo ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của tôi.
– Đến bệnh viện đi.
– Không. Tớ muốn về. Đừng đến bệnh viện.
Tôi lắc lắc cái đầu nặng trịch. Tôi không sao cả, tôi chỉ muốn về nhà.
– Cậu ổn chứ?
– Ổn. Về nhà đi mà.
– Ừ.
Cậu ta đỡ người tôi dậy.
Nhật Đăng vẫn chưa nguôi giận, còn ông quản lí đó vẫn cúi gằm mặt mà xin lỗi.
– Nhật Đăng, đừng làm khó ông ấy nữa, em không sao.
Anh ấy liền quay sang tôi.
– Không sao thật?
Tôi gật đầu.
– Không sao là tốt rồi.
Nhất Chi Mai nhăn mặt cố khuyên nhủ anh ấy. Nhật Đăng bất đắc dĩ thở hắt một tiếng.
– Tôi không muốn chuyện này xảy ra lần thứ hai.
Ông chú quản lí như chết đuối vớ được cọc, thở phào nhẹ nhõm.
– Sẽ không có lần thứ hai, chúng tôi hứa. – Ông chú quay sang tôi – Cảm ơn cô.
Tôi chỉ biết cười gượng.
– Tôi không sao. Tôi về nhà. Được chứ?
Ông ta gật đầu lia lịa.
– Được, được. Nếu có chuyện gì hãy gọi chúng tôi ngay. Thực sự xin lỗi các cô, các cậu…
Tôi chẳng nghe nổi những câu xin lỗi đó nữa. Tôi kéo lấy áo tên Huy.
– Về thôi.
– Ừ.
Tên Huy đã cứu tôi, đúng thế rồi. Chỉ có cậu ta mới biết tôi sợ rơi xuống nước thế nào và chỉ có cậu ta mới đủ can đảm để nhảy xuống để vớt tôi lên. Và trước khi hôn mê thì tôi cũng chỉ nghe thấy giọng cậu ta.
.
Đầu óc trống rỗng.
.
– Để anh gọi người tới đưa em về.
Nhật Đăng giữ lấy cổ tay tôi.
– Em tự về được mà.
Tôi gỡ tay anh ấy và cùng tên Huy quay lưng bỏ đi. Bỏ lại tất cả ở phía sau, chỉ cần biết một điều là tên Huy ở ngay cạnh tôi.
.
– Cậu cứu tớ như thế nào?
Tên Huy cười nhưng sắc mặt thì tái nhợt, mái tóc dày ướt bết dính vào cả khuôn mặt.
– Cậu nghĩ là như phim à?
– …
– Khi cậu rơi xuống, cậu đã hét tên tớ.
Giây phút cuối cùng tôi cũng chỉ gọi tên cậu ta. Tên Huy quan trọng với tôi đến thế.
– Ở độ cao đó, cậu nhảy xuống không sợ chết à?
Tên Huy đưa tay lên nhéo má tôi.
– Ở Mĩ tớ được học nhiều hơn là nhảy xuống nước từ trên cao. Với độ cao từ tàu lượn xuống hồ nước thì không đáng kể. – Cậu ta ngừng lại một lát – … Quan trọng hơn là cậu đang hoảng sợ, đợi nhân viên cứu hộ đến chắc chỉ vớt được cái thi thể của cậu.
Tôi ngây người. Không phải tên Huy được học ở Mĩ mà là vì tôi đã rơi xuống nước, cậu ta nhảy xuống theo bản năng để cứu tôi.
.
“Quan trọng hơn là cậu đang hoảng sợ”
.
Tên Huy nhanh chóng kéo tôi lên xe buýt, may mà bác lái xe thương xót mà cho hai đứa tôi lên ngồi dù người bọn tôi đã ướt nhẹp.
Hàng ghế cuối cùng. Tôi ngồi cạnh tên Huy, hai bàn tay bấu chặt vào nhau và mắt thì dán chặt vào đôi giày dưới chân. Qua việc lần này, tôi có thể gọi tên được cảm xúc của mình rồi. Nhưng có lẽ tôi cần thêm thời gian để chắc chắn hơn và chấp nhận nó.
Tôi đánh mắt sang tên Huy.
Không thể nào… Tại sao sắc mặt cậu ta ngày càng xấu đi như thế. Cậu ta vốn khỏe mạnh, không phải vì xuống nước mà trông tím tái như vậy được.
.
Nhói.
.
Tôi không cần biết đây là đâu… Tôi sờ soạng khắp người tên Huy. Cậu ta giật mình túm chặt cổ tay tôi, bàn tay cậu ta nóng hừng hực và một vết thương lấp ló sau cổ tay áo phải.
Tôi giật tay mình ra và kéo cổ tay áo khoác của tên Huy lên.
Một vết rách dài trên da vẫn còn ướt máu, vài vết thâm tím bầm dậm nổi bật lên làn da trắng. Bởi vì áo khoác cậu ta màu đen nên tôi không để ý.
– Cậu…
Tôi nhìn tên Huy. Tim như bị dao đâm.
Cậu ta cười và kéo cổ tay áo xuống che đi vết thương. Trong giờ phút này tôi ghét nhất nụ cười đó. Tự hào lắm hả?? Làm ơn… Đừng cười nữa…
– Vết thương nhỏ thôi mà…
– Nhỏ? Sao cậu có thể thành… hức…
Nước mắt không giữ được lại rơi xuống. Tôi bị sao thế này…
Tên Huy lau nước mắt cho tôi.
– Đừng khóc. Tớ rất khỏe.
Khỏe? Mặt mày đã tái đi còn bảo khỏe. Có bị điên không thế.
Tôi lau sạch nước mắt, cuống cuồng cầm lấy tay trái của tên Huy.
– Đi… đến bệnh viện.
– Cậu nói muốn về nhà.
– Không. Bây giờ phải đưa cậu đến bệnh viện. Đi nào… Xuống ở đây thôi…
Tôi một tay cầm tay tên Huy, một tay đưa lên nhấn nút báo dừng xe. Chưa kịp nhấn thì tên Huy đã kéo tôi xuống, tôi ngã vào lòng cậu ta và người tôi thì bị ôm chặt.
– Tớ nói tớ không sao. Không cần đến bệnh viện.
Đồ ngu.
Sao cậu ta có thể nói ra những lời này chứ. Ruột gan như bị đâm nát. Tôi phải làm sao với cậu ta đây…
– Cậu đần hả??? Bỏ tớ ra… hức… đi viện… hức…
Chưa bao giờ tôi thấy mình dễ khóc như lúc này. Chỉ vì tên Huy ngu ngốc đó. Tôi luôn làm theo lời cậu ta, đến khi cậu ta bị thương vì tôi sao không chịu nghe lời tôi, một lần thôi cũng nhất quyết không chịu nghe.
Mất một lúc sao tôi mới có thể bình ổn lại.
Tên Huy cầm lấy tay tôi, lòng bàn tay của cậu ta nóng như lửa. Cậu ta phát sốt rồi.
– Đừng nhìn nữa. Im OK.
Tôi chỉ biết thở dài bất lực. Đồ đần độn ngu dốt.
Tên Huy gục đầu lên vai tôi.
– Một lúc thôi…
Đôi môi trắng bệch khô nứt của cậu ta mấp máy, đôi mắt sau lớp kính dày khép lại. Bàn tay tôi nằm gọn trong bàn tay ấm nóng của tên Huy.
.
Xe dừng ở trạm cuối cùng. Tôi và tên Huy xuống xe.
.
Mặt trời đã lặn sau những tòa nhà chọc trời của thành phố. Những tia nắng cuối cùng của ngày yếu ớt và lạnh lẽo. Gió thổi từng cơn như muốn đem cái lạnh đâm thẳng vào da thịt.
Tôi mặc đồ ở nhà, quần đùi và áo thun dài tay, chẳng có gì ấm áp. Lại bị ướt nên cứ mỗi lần có thó thổi qua là từng đợt da gà lại nổi lên.
Tên Huy có vẻ khó khăn hơn tôi. Sắc mặt trắng bệch, bàn tay khô nóng cầm lấy tay tôi không buông. Những bước chân của cậu ta đã không còn vững chắc, thỉnh thoảng xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp đổ ập xuống.
– Đến bệnh viện…
– Không.
– Tại sao?
– Không có gì đâu, về đến nhà bây giờ mà.
Tôi phát cáu đến nơi.
Đồ cứng đầu.
Cái gì mà không có gì chứ.
Tôi ghét cậu ta.
– Hôm nay, lúc cậu ngủ trong rạp chiếu phim cậu đã mơ thấy gì?
Tên Huy hỏi.
– Ờ… thì… chuyện ngày nhỏ, lúc cậu có ý định dạy tớ bơi.
– Giấc mơ của cậy hay thật đấy, vừa mơ xong lúc sau đi chơi rơi xuống hồ luôn.
Vui vẻ gì đâu mà cười. Nhìn tên Huy gắng gượng như thế làm tôi không chịu nổi. Đau thì cứ đến bệnh viện băng bó, cùng lắm là nằm viện vài ngày để kiểm tra. Thế thôi cũng không chịu đi. Cậu ta dày vò tôi thành công mĩ mãn rồi đấy.
– Đừng cười…
Tôi cắn môi. Tôi sợ tôi sẽ lại khóc và tổng sỉ vả vài trận vào mặt tên Huy.
Cậu ta sững sờ.
– Có vấn đề gì hả?
– Cậu đừng nói nữa… – Tôi gắt lên.
Tên Huy thở dài, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
– Xin lỗi! Nhưng tớ không muốn đến viện. Dù sao cũng chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng gì cả.
Đầu tôi muốn nổ tung ngay tức khắc và lồng ngực thì như bị đâm một nhát. Cậu ta còn muốn hành hạ tim tôi đến khi nào nữa.
Tôi nuốt tiếng nấc vào cổ họng. Cúi gằm mặt xuống vỉa hè. Tôi lại khóc rồi. Đáng thương thật đấy, trong đời tôi cũng có ngày phải khóc vì một tên ngu ngốc.
Bàn tay tôi bị nắm chặt. Tên Huy nghiêm giọng.
– Nín!
Tôi cắn chặt môi đến trắng bệch. Vừa ấm ức vừa xót xa, bảo tôi nín tôi biết nín như thế nào đây. Có khi là tôi phải cảm ơn tên Huy vì đã có công làm thức tỉnh tuyến nước mắt của tôi. Chứ không tôi đã tưởng tuyến nước mắt của tôi bị tắc rồi.
– Cậu không được khóc vì tớ. Rõ chưa?
Cậu ta đang tức giận.
Tôi quệt nước mắt, ngước mắt lên để mặt đối mặt với tên Huy và nói ra tất cả.
– Tớ không biết mình bị sao nữa. Từ lúc được cậu cứu lên tớ đã thấy tớ không phải chính mình. Có phải tớ bị điên rồi không…
– Cậu nói gì…
– Bị thương vì cứu tớ thì vui vẻ tự hào lắm hả?? Từ trước đến giờ cậu luôn ép tớ làm theo ý cậu. Tại sao đến bây giờ tớ dùng cách nào để ép cậu thì cậu cũng không nghe. Với cậu rốt cuộc tớ là cái gì???
– Bình tĩnh đã nào…
– Tớ đau lòng khi thấy cậu gắng gượng mà lết về nhà đấy. Kế hoạch của cậu thành công rồi đấy. Cậu mãn nguyện chưa?? Tớ không làm cậu…
.
“Tớ không làm cậu thất vọng chứ?? Tớ đang cảm thấy chán ghét chính mình vì sao có thể thích một tên như cậu”.
.
Tôi chưa nói hết. Tên Huy đã khóa môi tôi lại. Đôi mắt ngấn nước của tôi mở to. Cậu ta hôn tôi ở giữa đường, đôi môi nóng rực đặt lên môi tôi. Ở Mĩ cũng hay có cảnh này lắm đúng không??
Tôi không phản kháng mà nhắm mắt lại, nước mắt lại lăn dài trên má. Có lẽ là do hôm nay tôi bị hoảng loạn nên mới khóc được nhiều vậy. Có nên đưa vào kỉ lục ngày Trần Ngọc Hân khóc nhiều nhất không nhỉ!?
.
Nụ hôn thứ hai, vị đắng.
.
Môi tên Huy rời khỏi môi tôi. Đôi mắt mệt mỏi sau lớp kính dày của cậu ta nhìn vào tôi.
– Nói cho cậu hiểu, tớ chỉ muốn cậu cười vì tớ, nếu có khóc thì đừng khóc chỉ vì cái vết thương nhỏ nhoi. Về thôi!
Tên Huy lại cầm tay tôi đi về.
Đi được một đoạn tôi mới có thể hít một hơi thật sâu mà nói chuyện với cậu ta.
– Cậu bị thương thế nào?
– Va phải mỏm đá.
– Khi cậu nhảy xuống à?
– Ừ.
Là vì tôi nên mới bị thương.
– Vết thương đó không hề nhẹ, nó chảy máu rất nhiều.
– Sau này cậu chịu khó nấu cơm cho tớ là được.
Tên Huy đang cố làm tôi vui. Nhưng tôi vui sao nổi. Vết thương đó sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày. Vài hôm nữa cậu ta cùng người nhà về quê rồi. Lại chỉ còn tôi.
.
Chập tối.
.
Tôi cùng với tên Huy đứng trước cổng nhà tôi. Cậu ta bỏ tay tôi ra, khuôn mặt không còn sức sống, chất giọng đã khản đặc.
– Cậu vào nhà đi.
– Để tớ đưa cậu vào nhà. Cậu đi không vững…
– Tớ… tự vào được.
Bỏ qua lời tên Huy. Tôi kéo cánh tay không bị thương của cậu ta.
– Tớ rất khỏe.
Nếu ngày bình thường cậu ta nói câu đó tôi sẽ tin, lúc này thì không thể.
– Đi nào!
Tên Huy vẫn đứng yên. Được rồi… có lẽ là vì người cậu ta quá to lớn so với tôi nên tôi không có khả năng lôi cậu ta vào nhà.
– Cậu muốn vào nhà tớ à?
Tên Huy cười ngây dại. Còn muốn trêu chọc tôi nữa hả. Trông cái bộ dạng nghiêng ngả như thằng đần của cậu ta chả thấy vui gì cả.
Và không như tôi mong đợi. Thân hình cao lớn của tên Huy đổ xuống người tôi. Cả khối thịt nặng gần bảy mươi kilogam đè lên tôi.
Tên Huy thều thào bên tai.
– Cảm ơn. Vì đã… gọi tên tớ.
Nói rồi tên Huy như đã ngất lịm. Tôi khó khăn đỡ lấy thân người nặng trịch của cậu ta.
.
Trời tối. Gió thổi từng cơn lạnh buốt. Mưa bụi bay lất phất.
.
Sau khi đã tắm gội và thay bộ đồ mới tôi liền sang phòng tên Huy. Tất nhiên là chỉ cần nhảy từ ban công nhà tôi.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Tên Huy nằm ở trên giường, tay đã được băng bó và đã được thay bộ đồ khác, đôi mắt nhắm chặt lại.
Căn phòng sáng trưng chỉ có một mình cậu ta đang nằm thiếp đi trên giường, sắc mặt đã tốt hơn vài phần nhưng vẫn còn phờ phạc.
Cái kính nằm yên trên sống mũi, bộ tóc dày che đi cả nửa khuôn mặt. Tôi thật là muốn vứt phăng cái kính và cắt gọn bộ tóc đó đi để xem mặt cậu ta có thiếu sót gì mà không cho tôi xem. Hiện giờ, nhân lúc cậu ta đang bất tỉnh nhân sự thì tôi có nên lấy cái kính đó ra không nhỉ ?
Vậy là tôi phải đấu tranh tư tưởng. Vài giây sau thì cánh cửa bật mở. Cái đầu nhỏ lấp ló sai cánh cửa.
Là thằng nhóc Minh Vũ.
– Ah! Mợ Hân.
Nó lao vào ôm cổ tôi như để khẳng định người nó ôm chính xác là tôi.
Tôi kéo nó ra, xoa gò má bầu bĩnh của thằng bé. Mặt nó mếu máo.
– Mợ Hân có bị sao không?
Tôi cười híp mắt với nó.
– Không sao. Chị rất rất khỏe.
Mặt nó vẫn mếu.
– Nhưng cậu Huy bị thương rồi. Cậu ấy không dậy chơi với Vũ như mọi hôm nữa.
Tôi xoa xoa đầu thằng bé. Chắc nó đang buồn lắm.
– Cậu Huy không sao. Mai cậu ấy khỏe lại chơi với em tiếp.
– Thật chứ?
– Thật.
Nó cuối cùng cũng nở được một nụ cười. Như chợt nhớ ra điều gì nó lại ngóc đầu lên nhìn tôi.
– Mợ Hân này! – Nó ngập ngừng – Mợ Hân đừng xưng chị với cháu nữa được không?
Tôi ngây người.
– Em không thích à?
Nó gật.
– Vì mợ Hân ghét cậu Huy nên không thích xưng mợ với cháu đúng không?
Vì ghét…
Tôi không biết nữa. Trong tiềm thức thì tôi luôn cho là mình ghét tên Huy.
Thấy tôi không trả lời, thằng bé rưng rưng nước mắt.
– Đúng rồi. Mợ Hân ghét cậu Huy. Mợ Hân cũng ghét Vũ luôn, mợ Hân chỉ giả vờ thích Vũ thôi!
Tôi vội kéo nó vào gần tôi. Lau đi giọt nước mắt lưng chừng của thằng bé.
– Không có. Chị không ghét cậu Huy, cũng không ghét Minh Vũ. Chị còn sang chơi với em cơ mà. Đừng khóc.
Nó hất tay tôi ra và lùi ra sau. Tôi bị bất ngờ bởi hành động của nó.
– Nói dối. Mợ Hân ghét cậu Huy. Mợ Hân vẫn xưng chị với cháu.
Chân tay tôi lóng ngóng không biết làm gì với thằng bé. Nó thì dang khóc nức nở. Cậu cháu tên Huy rất giống nhau.
Tôi kéo thằng bé lại và ôm lấy nó, nó sụt sùi.
– Ghét mợ Hân.
– M… mợ… xin lỗi – Đã rất khó khăn để tôi nói ra từ này, có lẽ là vì ngượng – Mợ thích cậu Huy, thích cả Minh Vũ nữa. Vũ mà ghét mợ Hân là mợ Hân buồn lắm nhé.
Thằng bé ngước lên nhìn tôi. Mi mắt ướt sũng nước mắt.
– Mợ Hân thích cậu Huy thật chứ?
Tôi cắn môi. Thằng nhóc vẫn nhìn tôi chờ đợi. Và tôi cũng phải nói ra một câu mà mình chưa bao giờ có thể nghĩ đến.
– Ừ. Mợ thích cậu Huy.
Thằng bé liền cười tươi.
– Yêu mợ Hân nhất.
– Yêu Minh Vũ nhất! Xuống nhà với mọi người nhé.
…
Tôi đâu biết rằng tên Huy đã nghe được hết cuộc đối thoại đó.
.
– Cháu xin lỗi ạ!
Tôi ngồi trước mặt mọi người hối lỗi. Giá như tôi không ngồi ở cái ghế đó thì cũng chẳng thể rơi xuống và tên Huy cũng chẳng bị thương.
Mẹ tên Huy ngồi cạnh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
– Cháu không có lỗi. Về nhà mạnh khỏe vậy là tốt rồi.
– Nhưng Huy…
– Thằng bé không sao. Nó là đàn ông con trai bị thương chút không có gì phải lo.
Tôi biết bác Nga nói vậy nhưng đang rất đau lòng. Con trai bị thương như thế tất nhiên rất xót ruột rồi.
– Là lỗi do chị. Chỉ tại chị bắt hai đứa đi chơi.
Chị Liên áy náy.
– Mọi chuyện qua rồi. Hai đứa nó vẫn bình an – bà cười hiền hậu – Coi như cho hai đứa trẻ có chút kỉ niệm.
Tôi thề sẽ không bao giờ quên được chuyện của ngày hôm nay.
– Cháu về phòng nghỉ đi. Mai cứ ở nhà đã, đừng vội đi học, nghỉ cho khỏe. Thằng Huy cũng phải ở nhà.
– Vâng.
Tôi gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn nghe lời bác Nga trở về phòng. Thằng bé Minh Vũ lóc cóc chạy theo sau.
– Cho cháu ngủ với mợ Hân nhé?
– Nếu Minh Vũ thích thì không thành vấn đề.
Nó vui vẻ cười thật tươi.
.
Mưa bay nhảy trong gió. Một ngày dài sắp hết. Ngày không thể quên…