Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 20: Chiến tranh trong bữa cơm
Ngoài thành phố đèn điện sáng rực, không khí náo nhiệt. Còn ở trong nhà thì không khí tràn ngập ấm áp.
Xong xuôi hết các loại thủ tục làm quen, chúng tôi bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Tôi ngồi cạnh tên Huy, đối diện là Nhất Chi Mai và Nhật Đăng. Nhất Chi Mai ngồi trước tôi, cô ta đang nhìn tôi và mùi hàn khí thì bốc lên ngùn ngụt. Tôi đã bảo rồi, chiến tranh sẽ nổ ra.
Mỏi miệng để mời hết mọi người tôi mới có thể cầm đũa lên. Họ vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Tôi thật không hiểu nổi tôi đã làm gì Nhất Chi Mai mà cô ta vẫn nhìn tôi lườm lấy lườm để, mà bạn cứ nghĩ đến cảnh con bò tót nhìn tấm vải đỏ đi, tất nhiên, tôi là tấm vải.
Hôm nay có rất nhiều món ngon. Sườn xào trước đi. Tôi đưa đũa đến đĩa sườn xào chuẩn bị gắp một miếng.
Cạch!
Đôi đũa nào đó chạm vào đũa của tôi rồi gắp nhanh miếng sườn lên tôi định gắp lên. Nhất Chi Mai, cái đồ vô duyên đó vui vẻ gặm nhấm chiến lợi phẩm là miếng sườn xào.
Thật không thể tin nổi… Tôi vừa bị cô ta cướp đi miếng ăn ngay trước mắt một cách trắng trợn.
Tên Huy cố nén cười. Còn cười tôi nữa.
Mất hết niềm vui với món sườn xào, tôi chuyển sang đĩa vịt quay. Trông ngon phải biết. Tôi gắp miếng thịt vịt quay lên suôn sẻ. Đúng lúc đó thì đôi đũa khác va cái cạch.
Tõm!
Xong rồi…
Miếng thịt rơi tự do xuống bát nước chấm. Sẽ không sao nếu nó không bắn tung tóe lên, và lần này Nhật Đăng đã… dính chưởng. Trán tôi đổ mồ hồi. Nhất Chi Mai chớp chớp đôi mắt, lén lút xem biểu cảm của Nhật Đăng. Khỏi phải nói, anh ấy đang đờ đẫn ra vì quá sốc.
Cả nhà đồng loạt dừng mọi hoạt động và nhìn vào tôi như thể tôi là tội phạm giết người hàng loạt, sau đó họ lại chuyển sang Nhật Đăng với ánh nhìn cảm thông sâu sắc.
Tôi vội vàng chạy đi lấy khăn giấy và nhẹ nhàng lau vết nước dùng trên mặt Nhật Đăng, da mặt anh ấy đẹp quá chừng, lẽ ra tôi nên sờ thử từ trước mới đúng, thật là một thiếu sót to lớn. Tôi vừa lau mặt cho Nhật Đăng vừa tiện thể xem xét Nhất Chi Mai, cô ta lại lườm tôi, phát ghen rồi.
– Em xin lỗi! Anh không sao chứ ạ?
Cái mặt tôi đầy vẻ hối lỗi mà người khác nhìn vào chỉ có thể thương hại.
– Gắp thức ăn cẩn thận vào. Sao lại để rơi được chứ?? — Mẹ tôi trách tội.
– Dạ, con xin lỗi.
– Cháu không sao đâu ạ! — Nhật Đăng cười lễ phép.
Bữa ăn lại được tiếp tục trong tiếng cười nói của mọi người. Riêng bốn người trẻ chúng tôi thì lại yên lặng, điển hình là tôi và Nhất Chi Mai, đối đầu với nhau chỉ bằng bốn con mắt. Trong đầu cô ta không biết còn bao nhiêu ý đồ đen tối nữa đây. Sau vụ việc Nhật Đăng dính chưởng nước dùng cô ta đã không dám “chơi” lại tôi bằng phương thức chạm đũa nữa.
Có lẽ nên đến lượt tôi rồi…
Liếc nhìn bát súp bên tay phải Nhất Chi Mai làm tôi nảy ra ý tưởng mới. Nếu kế hoạch của tôi thành công thì coi như tôi có tài năng, còn nếu không thành công thì coi như là sự cố không mong muốn.
– Sao mấy đứa yên ắng vậy? Ngại nhau à? — Bố của Nhật Đăng ngoái đầu nhìn sang góc nhỏ nơi chúng tôi đang ngồi.
– Ơ… dạ… không ạ! — Tôi như vui sướng lắm cứ toét miệng ra cười.
– Bé Hân dễ thương thật đấy!
Bố của Nhất Chi Mai đang khen tôi ấy hả. Lần đầu tiên tôi được một người đàn ông khen là dễ thương đấy. Mà Nhất Chi Mai chẳng thân thiện như bác Thái gì cả, tìm trò chơi tôi là giỏi. Bây giờ mặt cô ta đang xám xịt.
Nhất Chi Mai nở nụ cười khả ái. Cầm đũa lên gắp chả cá đặt vào bát của Nhật Đăng.
– Anh ăn đi!
Mời mọc kiểu gì vậy? Cho tôi nói thật là kiểu mời của cô ta cứ như kiểu đặt tô cơm trước mặt con cún rồi bảo “Mày ăn đi”. Giống đúng không?
– Nhật Đăng không thích chả cá. Anh ăn vịt quay nhé! — Tôi gắp miếng vịt quay vào bát anh ấy.
– Cảm ơn em! — Nhật Đăng nở nụ cười với tôi, phải nói là anh ấy quá đẹp trai.
Nhất Chi Mai xám mặt. Cô ta hỏi vặn lại tôi.
– Cậu bảo không quen Nhật Đăng cơ mà. Sao cậu biết anh ấy không thích ăn chả cá?
Tạm thời cứng họng. Thích vặn vẹo à. Hạng hai ở trường như tôi đâu thể bị vạch mặt chỉ vì một câu nói móc.
Cả nhà lại chú ý vào chúng tôi.
Tôi đáp lại một cách lưu loát.
– Đương nhiên là không quen rồi. Chỉ là tớ có để ý, anh ấy đều nhìn lướt qua những món trên bàn trừ chả cá, nên tớ đoán anh ấy không thích chả cá. Mà có lẽ là suy đoán của tớ đúng.
– Cháu nói đúng rồi đấy! — Bác Khoa tỏ ý khen ngợi — Không ngờ chỉ với hành động nhỏ đó mà cháu đoán được thằng bé không thích chả cá.
– Không có gì đâu ạ! Cháu chỉ đoán mò, nào ngờ lại đúng. — Tôi khiêm tốn.
Vui quá thể.
Ánh mắt của Nhất Chi Mai đang thể hiện rằng cô ta đang bức xúc thế nào. Tôi nhướn mày khiêu khích. Xem nào, bước tiếp theo nên “chơi” cô ta thế nào đây.
.
Sắp rồi… sắp rồi… xuống nữa đi… múc lên nào…
Còn hai mươi centi nữa.
Tôi liếc mắt.
Nhất Chi Mai đang chuẩn bị ăn súp. Thìa súp đang dần dần tiến đến đôi môi đỏ chót đó…
Hehe… sắp có trò hay rồi.
Mười centi… năm centi…
Một centi…
Bụp!
Tôi cúi xuống vờ ăn cơm và tự nhiên đá mạnh chân một cái vào chân của Nhất Chi Mai. Tôi nên tả thế nào nhỉ? Ừm… thế này này: Nhất Chi Mai há miệng, chuẩn bị cho thìa súp vào miệng thì bị tôi đá chân một cái, súp trong thìa đổ hết hết ra ngoài, cụ thể là rơi xuống áo của cô ta. Nhất Chi Mai há hốc miệng thẫn thờ nhìn vết súp trượt dài trên áo.
Tôi cắn môi cố nén cười. Mặt vẫn cúi xuống vờ như đang ăn. Giá như bây giờ không có người ở đây tôi đã bật cười ha hả rồi. Tên Huy ngồi cạnh tôi, hai vai run lên vì nén cười.
Miếng ăn chuẩn bị đến miệng rồi lại còn rớt ra ngoài. Thốn không tả nổi…
Nhất Chi Mai đặt thìa cái cạch, mặt hầm hầm.
– Này Hân, sao cậu đá vào chân tớ?
Cả nhà ngừng ăn và nói chuyện cùng ngoái sang chỗ chúng tôi xem xét tình hình chiến sự của hai phe đối đầu.
Tôi bây giờ mới dám ngước lên với bản mặt giả nai và vẫn phải khó khăn để không bật cười.
– Tớ đá vào chân cậu ấy hả?
Nhất Chi Mai tức giận. Nghiến răng ken két.
– Chứ còn ai nữa?
Gay gắt quá… Tôi chưa hề chuẩn bị cho trường hợp này.
– Là chân của tớ. Xin lỗi cậu. — Tên Huy lên tiếng chữa cháy cho tôi.
Tự nhiên thấy yêu cậu ta quá chừng.
Nhất Chi Mai tím mặt hết lườm tôi đến lườm tên Huy rồi rút khăn giấy lau đi vết súp đỏ chót trên áo sơ mi trắng. Tôi tặng cho cô ta một nụ cười. Chắc hẳn cô ta đang muốn xông vào bóp cổ tôi lắm. Tôi tự công nhận là tôi có tài năng.
– Mai, hư! — Bác Thái nghiêm giọng.
Nhất Chi Mai chỉ biết cúi gằm mặt vào bát cơm.
.
Những giây phút sau diễn ra trong sự yên bình. Cho đến khi tôi không thể chịu đựng được cái không khí nặng trịch này nữa.
– Nhật Đăng, anh ăn nhiều vào chứ.
Tôi vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát anh ấy. Nhật Đăng vui vẻ nhận lấy, mong là anh ấy sẽ bỏ qua chuyện tôi nói rằng không biết anh ý với người lớn.
Một luồng khí lạnh. Nhất Chi Mai tỏa đầy sát khí. Đã xác định được, cô ta là đồ đệ của Hoạn Thư, khói ghen đang bốc nghi ngút trên đầu cô ta. Dù cô ta sau này có là vợ của Nhật Đăng thì vào thời điểm này tôi vẫn là bạn gái của Nhật Đăng, tôi có quyền quan tâm anh ấy.
– Mai, tại sao cậu nhìn tớ như thế? Cậu thấy khó chịu à? — Tôi cau mày hỏi.
Trong vài hoàn cảnh thế này tôi giả vờ nai rất giỏi đấy nhé, tôi có tiềm năng đi làm diễn viên cơ mà.
Nhất Chi Mai tức lắm rồi nhưng phải nâng khóe môi mà cười.
– Tớ không sao.
– Không sao là tốt rồi. Cậu ăn nhiều vào, đừng ngại.
Cô ta gật đầu, tay cầm chặt đôi đũa như muốn bóp nát nó trong tay.
Vài tiếng khen dành cho tôi của người lớn loáng thoáng bên tai. Tôi sướng sắp phát điên.
– Mợ Hân ơi, sao mợ không lấy thức ăn cho cậu Huy? Cậu Huy bị đau tay mà. — Thằng bé Minh Vũ ngây thơ nói.
– Mợ lấy ngay đ…
Tôi lập tức ngậm miệng lại. Miếng gan ngỗng rơi phịch xuống bát cơm của tên Huy.
Cả chục đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm. Hơn hết là Nhật Đăng, anh ấy đã không còn tự nhiên được nữa. Tôi buột miệng mất rồi…
– Hai cháu… là vợ chồng hả? — Bác Khoa ngạc nhiên hỏi.
– Dạ… bọn cháu… — Tôi lắp bắp.
– Chưa, đó là chuyện tương lai. — Bác Nga đỡ lời giúp tôi.
– Thằng bé gọi như vậy là do nó thích thôi ạ! — Chị Liên giải thích.
– Nhưng Hân cũng xưng mợ, điều đó chẳng phải là Hân cũng công nhận là muốn lấy Huy sao ạ?
Nhất Chi Mai liếc sang tôi, cô ta liền thừa nước đục thả câu. Đồ ngốc, sao cô ta không để ý đôi đũa trên tay Nhật Đăng đang rung lên chứ.
Tôi bặm môi. Phóng lao phải theo lao thôi.
Tôi ngẩng mặt lên đối đầu với cô ta, môi vẽ lên một đường cong kiêu ngạo.
– Đó là điều hiển nhiên mà.
Không ngoài dự liệu là cả nhà đều bất ngờ. Nhất Chi Mai cũng không kém, mặt cô ta nghiêm lại và có chút khinh thường.
Tôi quả là đứa độc ác. Nhật Đăng đã thất thần, ánh mắt tràn đầy sự đổ vỡ.
– Hân à, bà yêu cháu mất rồi đấy. — Bà đùa với tôi.
– Vậy thì tốt quá ạ! — tôi cười đáp lại.
Mọi người cùng bật cười. Trừ Nhật Đăng, Nhất Chi Mai và có tên Huy chỉ hơi nhếch khóe miệng.
– Cụ ơi, hôm qua mợ Hân còn bảo thích cậu Huy nữa cơ.
Thằng bé Minh Vũ lanh chanh báo cáo. Quá sức tưởng tượng của tôi rồi.
– Mợ Hân nói như thế thật à? — Mẹ tôi hỏi lại lại thằng bé.
– Vâng ạ!
Bác Khoa cầm ly rượu lên và cười tươi nói với bác Phong cùng bố tôi.
– Chúc mừng hai chú. Đặc biệt là Phong, chú sắp sửa đón được một nàng dâu giỏi giang và hiểu chuyện.
– Con bé còn non nớt lắm. Còn phải dạy bảo nhiều. — Bố tôi đỡ lời — Còn anh nữa, chẳng phải sắp kết thông gia với Thái đây sao? Anh cũng sắp có một cô con dâu tài giỏi rồi đấy.
– Ờ… đúng rồi. — Bác Khoa gật gật cái đầu.
– Bé Mai nhà tôi tài giỏi gì đâu, nó trẻ con lắm. — Bác Thái khiêm tốn.
– Sao này kiểu gì tôi cũng bắt thằng Huy rước bé Hân về nhà. — Bác Phong cương quyết.
– Cháu nghĩ chúng ta nên nâng ly chúc mừng chuyện này đi ạ! — Anh Hưng cũng cầm ly rượu lên.
– Nào, cùng chúc mừng cho những đứa con của chúng ta.
Mọi người cùng nâng ly chúc mừng, không giấu nổi những nụ cười mãn nguyện.
Tôi ngồi một góc chỉ biết cười gượng gạo. Tôi đang lo cho Nhật Đăng, anh ấy dường đang cố lấy lại bình tĩnh.
Lồng ngực như bị bóp chặt. Ai bảo là làm tổn thương người khác thì mình không đau chứ?
Rồi trong tiếng cười nói của mọi người Nhật Đăng đặt đũa xuống và đứng lên bỏ lại một câu xin phép.
– Xin lỗi mọi người. Cháu đi vệ sinh ạ.
Bóng lưng của anh ấy cô độc và đau thương.
Tim đau nhói. Sau buổi tối ngày hôm nay có Sau buổi tối ngày hôm nay có thể tôi không còn dám đứng trước mặt Nhật Đăng nữa rồi.
– Đừng mang vẻ mặt có lỗi đó ra.
Tên Huy thều thào, giọng nói trầm thấp đủ để một mình tôi nghe thấy.
Tôi hít một hơi, sau đó cố gắng nặn ra nụ cười tự nhiên nhất.
– Cậu ăn đi.
Tôi đặt thịt gà hầm vào bát tên Huy. Miệng cười ngọt ngào.
Mẹ tôi và bà gửi lại ánh mắt hài lòng. Tôi biết là tên Huy đang bị thương và không tiện cử động, nên cứ hễ cậu ta chuẩn bị đặt đũa vào món nào là tôi đều nhanh tay gắp hộ tên Huy. Dù tôi có cố từ bỏ tình cảm của mình đi chăng nữa thì đối với tôi, tên Huy vẫn là một người quan trọng.
Gia đình tên Huy và cả bố mẹ tôi đều rất hài lòng với hàng động ân cần của tôi.
Nhất Chi Mai đảo mắt liên tục, thỉnh thoảng lại trề môi một cái.
Nhật Đăng trở lại chỗ ngồi, anh ấy nhìn tôi và tên Huy, đặc biệt chú tâm đến hành động quan tâm tên Huy của tôi. Tôi cắn răng, tôi tồi tệ thật đấy.
Nhất Chi Mai không vừa ý với thái độ của tôi dành cho tên Huy. Chắc cô ta cũng đoán được Nhật Đăng đang suy sụp cỡ nào. Tôi giúp tên Huy lấy thức ăn, lần nào cũng vậy, khi đũa tôi chuẩn bị hạ xuống thì đều bị Nhất Chi Mai giành lấy, cô ta để vào bát Nhật Đăng.
Cả chục đôi mắt mở to nhìn bốn người chúng tôi. Đúng là cảnh tượng này giống như một lũ ăn mày được mời ăn cơm, mà tôi và Nhất Chi Mai là nhân vật ăn mày điển hình, tranh chấp hết món này đến món nọ.
– Hân! — Mẹ tôi hắng giọng.
Tôi đành xịu mặt hạ đũa xuống nhường lại đồ ăn ngon cho Nhất Chi Mai, cô ta cười đắc thắng.
Tên Huy liếc tôi bằng nửa con mắt. Cậu ta bảo sẽ giúp tôi, đến bây giờ có giúp đúng được một lần. Haizzz… chẳng ích gì cả.
– Bác nghe nói Huy đứng hạng nhất ở trường. Mong cháu sẽ giúp đỡ bé Mai nhà bác. — Bác Thái cười hòa nhã, bác ấy đang có ý định gửi gắm con gái cho tên Huy à??… Đừng mà…
Tôi chống đũa ngước mắt lên chờ đợi câu trả lời của tên Huy. Trong lòng cầu mong cậu ta sẽ nói “không”. Cảm giác hồi hộp khó tả.
– Cháu còn Hân, giúp thêm cả Chi Mai thì quá tải với cháu rồi.
Tên Huy không nói “không” nhưng riêng câu trả lời đó thôi cũng làm tôi nở hoa trong bụng rồi. Bà gật đầu mỉm cười tỏ ý hài lòng.
.
“Cháu còn Hân…”
.
Tôi cười thầm trong lòng.
Đúng là Hoàng Minh Huy của tôi… ấy… nhầm… tôi bị loạn ngữ đấy.
Bác Thái cười ngượng.
– Vậy à? Bác không biết.
.
Vài phút sau…
Bụp!
Nhất Chi Mai lại đá chân tôi, lần thứ năm rồi đấy. Chắc cô ta vẫn ôm mối hận bị tôi chơi xỏ làm áo cô ta in luôn vệt nước súp.
Tôi trừng mắt với cô ta, cô ta đáp lạ tôi bằng cái cong môi kênh kiệu và đá vào chân tôi thêm cái nữa. Sống ở thời đại mới rồi tôi làm sao có thể chịu nổi chuyện bị một đứa bằng tuổi áp bức chứ.
Tôi, với tài năng diễn xuất bẩm sinh liền vẽ lên mặt vẻ ngu ngơ vô tội, cố nói to để mọi người cùng nghe thấy.
– Mai này… Sao cậu chưa trả giày tớ?
Một câu hỏi hết sức tự nhiên như hỏi thăm một món đồ gửi nhờ.
Nhất Chi Mai sa sầm mặt mày. Đôi giày cô ta cướp đi của tôi, chỉ vì ngày hôm đó không có giày nên tôi mới bị thương.
Chục đôi mắt lại dò xét tôi và Nhất Chi Mai như chuẩn bị xem kịch hay. Hơn nửa số người ở đây đã được nghe kể về “Sự tích đôi giày bị cướp đoạt” do tên Huy truyền đạt. Không ai có thể giấu nổi tò mò.
– Giày cháu không phải bị côn đồ cướp à? — Bác Nga hỏi lại tôi.
Nhất Chi Mai liền mở to mắt bàng hoàng như không tin chuyện cô ta bị nói là côn đồ.
– Là con nói đùa, mẹ cùng mọi người cũng tin à? — Tên Huy đáp nhẹ tênh.
Tôi kéo kéo áo tên Huy, cậu ta quay lại. Tôi cố nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta. Tên Huy đọc được suy nghĩ của tôi, lần này mong cậu ta hiểu tôi muốn nói gì và tôi cần sự hợp tác của cậu ta thế nào…
Tên Huy mỉm cười với tôi. May quá, cậu ta hiểu rồi.
…