Chết Vì Cái Đẹp

Chương 17: Sự cố


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 17: Sự cố

11 am
– Hai đứa đi chơi vui vẻ.
RẦM!
Cánh cổng đóng lại. Tôi và tên Huy đứng chơ vơ ngoài cổng.
Vừa đi học về đến nhà, kịp thay bộ quần áo (mặc ở nhà), cơm chưa kịp ăn thì chúng tôi đã bị chị Liên “đuổi” ra ngoài.
.
Nắng xuân nhè nhẹ.
.
Lẽ ra giờ này tôi đang ăn cơm chứ không phải cùng với tên Huy bơ vơ ở ngoài đường như trẻ lạc.
Hai đứa tôi dắt díu nhau đến nhà hàng.
.
Mười lăm phút trước, khi mà tôi và tên Huy còn đứng trong nhà, mọi người đã thông báo là họ đã chuẩn bị cho “chúng tôi” một kế hoạch có tên là “gắn kết trái tim”. Sến không tả nổi.
Chị Liên và đồng bọn… à không… mọi người đã bày tỏ rằng họ đã tốn rất nhiều công sức để nghĩ ra kế hoạch này nhằm mục đích “gắn kết tình cảm của hai trái tim đổ nát và mục rữa”. Nghe xong mà tôi thấy chạnh lòng ghê gớm. Trái tim đổ nát và mục rữa…
.
– Cậu ăn gì?
– Humbuger, gà rán, bánh…
– Không được.
– Tại sao?
– Cậu phải ăn cơm.
– Cậu dám ép tớ?
– Tốt nhất là cậu nên ăn cơm, ăn mấy thứ đó không tốt!
– Cụ non!
– ….
– ….
Tính ra thì tôi cũng ngồi tranh luận được với tên Huy hơn cả chục phút chỉ về vấn đề là tôi sẽ ăn gì.
Cuối cùng thì tôi vẫn phải đầu hàng trước tên Huy và để mặc cậu ta chọn món.
Năm phút sau.
WTF??
Cả bàn ăn chật kín. Đầy đủ rau của quả thịt cá trứng sữa và rất nhiều thứ… Đây gọi là bữa ăn chuẩn của cậu ta ấy hả? Hai con người, chơi luôn cả chục món…
– Cậu ăn hết từng này hả?
– Không.
– Thế sao gọi lắm vậy?
– Cho cậu ăn.
Cằm tôi muốn rớt đến nơi. Ăn hết cả chỗ thức ăn đó? Dù cho tôi có là lợn tạ thì cũng không thể ăn hết được.
– Cậu nghĩ tớ là thần thánh hay sao mà bảo tớ ăn từng này?
– Tớ không có bắt cậu ăn hết.
– Vậy cậu ăn hả?
Bốp!
Giật nảy mình. Tên Huy đập đũa xuống bàn và mặt thì lạnh y chang tảng băng. Tôi nuốt nước bọt, lấm lét nhìn cậu ta.
– Ăn đi.
Đành ăn vậy.
À mà lưu ý một chuyện, bạn đừng tưởng tên Huy đeo kính và có cái dáng đẹp là như mấy công tử trong manga với phim ảnh đấy nhé. Không hề có luôn.
Cái kính to đùng ngu ngốc và cả bộ tóc đần độn đó, tôi rất là ngứa mắt. Nhìn vào cậu ta ai mà nghĩ rằng cậu ta là con nhà khá giả chứ. So sánh với mấy tên khá giả lớp tôi ấy, khác hẳn với tên Huy luôn. Bọn chúng ăn mặc rất có style, tóc thì vuốt dựng ngược lên như con chào mào, ngắn gọn mà nói thì bọn họ chẳng khác gì mấy tên nam sinh trong phim Hàn Quốc là mấy. Nhìn lại tên Huy thì… Thôi chẳng có cảm hứng mà phán xét luôn. Nhất là vào những lúc cậu ta lên cơn bất chợt.
– Thay vì nhìn trộm tớ thì cậu nên tập trung ăn thì hơn — Tên Huy liếc tôi.
– Không muốn ăn.
– Phải ăn.
– Cậu đâu phải bố tớ mà…
– Cậu nhìn lại mình đi. Người còi nhom như con nghiện.
Tôi nhìn lại mình.
Tôi, không gầy đến mức “người còm nhom như con nghiện”. Tên Huy còn có thể ví tôi như “con nghiện”?
Vậy ra từng này lâu cậu ta nghĩ tôi là một đứa nghiện còi cọc, thỉnh thoảng lại ngáp vài cái và gãi gãi cổ như bị ghẻ ư?
Tôi gào lên.
– TỚ KHÔNG HỀ GẦY. CẬU KHÔNG THỂ NÓI TỚ NHƯ CON NGHIỆN.
Tên Huy nhếch môi cười.
Trời ạ!!! Bị gào vào mặt mà còn cười. Bệnh tự kỉ của cậu ta xem chừng ấp ủ được lâu lắm rồi.
– Thôi được rồi, là tớ dùng sai từ… Cậu ăn tiếp đi.
Đôi đành cầm đũa lên và ăn tiếp bữa cơm vì sự chân thành của cậu ta.
Nhưng… hơi lạ nha, có bao giờ cậu ta chịu bỏ cuộc trong những cuộc cãi vã kiểu này đâu.
– Cậu không phải con nghiện, chỉ là… khá giống thôi.

Miếng cơm nghẹn lại trong cổ họng. Tên Huy vẫn giữ nụ cười nửa miệng đó. Ngay bây giờ tôi muốn phát điên. Rảnh ra một cái là chọc tức tôi ngay. Thế mà vừa nãy cậu ta còn chê tôi còi và bắt tôi ăn đấy. Đến khi tôi ăn thì lại cố trêu chọc tôi. Đúng là đồ tâm thần bệnh hoạn.
Tôi đặt đũa xuống. Không nói gì và không thèm ăn luôn.
Nụ cười trên môi tên Huy đã tắt.
– Này. Cậu giận à? Tớ chỉ đùa…
– Tớ không muốn ăn.
Xin lỗi cái dạ dày nhé, thực ra đói muốn chết luôn ấy.
– Chắc chứ?
– Chắ …
Ọt! Ọt!
Bụng ơi là bụng, bẽ mặt quá.
Tên Huy nén cười.
– Ăn đi. Cậu định để một ngày đi chơi bị dừng giữa chừng chỉ vì cậu hết năng lượng à?
– Cậu, không được nói gì đâu đấy.
Tôi chỉ đang đề phòng thôi. Nhỡ đâu tôi đang ăn cá mà cậu ta chơi ột (vài) câu làm tôi hóc xương cá thì chả chết à.
Cậu ta phì cười.
– Ok! Sẽ không nói cho đến lúc cậu ăn xong.
Tên Huy không còn trêu tôi và để tôi ăn một bữa cơm trọn vẹn. No căng bụng luôn.
Ăn thì ăn rồi. Bây giờ biết về đâu? Giữa trưa thế này mà vật vờ ở ngoài đường thì thần kinh quá.
– Đi đâu?
– Xem phim.
Chậc chậc. Cái đầu tên Huy cũng có ích trong những lúc thế này đấy.
.
Rạp chiếu phim.
.
“Những phòng khác trong rạp đã chật kín và đang chiếu phim rồi. Hai em có thể vào phòng chiếu phim dành cho các cặp tình nhân.”
Tôi muốn đâm đầu vào tường quá. Hôm nay là một ngày mà nhà nhà, người người đi làm, đi học. Cớ sao lại chật kín được??? Cái này có được coi là bất công không thế. Sao tôi có thể vào phòng dành cho các cặp tình nhân với tên Huy chứ.
– Đi về thôi.
Tôi thất thểu định quay về, tên Huy liền giữ tay lại.
– Về đâu?
– Về nhà.
– Cậu nghĩ họ cho tớ và cậu vào nhà à? Tớ đoán là họ đã sắm vài cái ổ khóa trước cổng rồi.
Ờ nhỉ… tôi quên mất. Nhưng chẳng nhẽ phải vào phòng tình nhân thật?
– Cậu lo gì. Trưa nắng thế này đi đâu được. Chi bằng cứ vào đó, không xem phim thì cũng ngủ được một giấc. Dù sao cũng không có nhiều người mà.
Cậu ta nói cũng có lí. Không xem phim thì có thể ngủ. Quá tuyệt.
– Ơ… Hân, cậu cũng ở đây à?
Trước mặt tôi là Nhất Chi Mai và Nhật Đăng. Hai người họ cũng đi xem phim và Nhất Chi Mai thì ôm chặt lấy cánh tay của Nhật Đăng. Hẹn hò ư?
– Ừ. Chào hai người. — Tôi cười đáp trả.
– Trùng hợp quá. Hai người cũng đi xem phim. Mà sao chưa vào? Sắp đến giờ chiếu phim rồi đó.
Nụ cười của cô ta quả là giả tạo hết sức. À… Vì bây giờ có Nhật Đăng ở đây. Nhật Đăng cười ngượng với tôi. Trường hợp này thì tôi có thể thông cảm, chắc là anh ấy đã bị gia đình bắt ép đi chơi như tôi với tên Huy.
– Hay là cậu sợ nên không dám vào xem? — Nhất Chi Mai khoanh tay trước ngực, lông mày hếch lên.
– Sợ gì?
Nhất Chi Mai thở hắt một tiếng.
– Đi xem phim mà cậu cũng không biết phim gì. Phim kinh dị đó.
Ô hô. Thể loại yêu thích của tôi.
Không gì phải ngần ngại, tôi liền kéo tên Huy đi mua vé. May mắn sao, còn đúng cặp vé duy nhất.
.
Nhất Chi Mai, cô ta nghĩ tôi đang ghen. Chắc hẳn rồi. Cô ta thể hiện mình rất thân mật với Nhật Đăng và tỏ thái độ khiêu khích với tôi.
Có thể tôi là đứa vô tâm, nhưng sự thật là tôi không có thích Nhật Đăng và chuyện chia tay với anh ấy chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Vì vậy dù cô ta có thân thiết với Nhật Đăng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi. Trên danh nghĩa thì tôi là bạn gái Nhật Đăng, bạn gái của người đẹp. Nghe thật kiêu sang và mát mặt và nó cũng như gánh nặng.
Bốn người chúng tôi vào phòng chiếu.
Tên Huy, cậu ta… lừa tôi.
Không những chỉ có người mà trong này có RẤT NHIỀU cặp tình nhân. Còn duy nhất hai cặp ghế. Vì là dành cho các cặp tình nhân nên phòng này cũng có thiết kế rất đặc biệt. Tôi nên vào ngồi để mở mang tầm mắt hay là chạy thẳng ra ngoài nhỉ?
Ghế ngồi ở đây là ghế đôi, như ghế sofa ở nhà tôi nhưng ngắn hơn.
– Cậu không vào à?
Nhất Chi Mai nói loáng thoáng bên tai tôi. Vào thì vào.
Tôi bước vào trong, chọn một hàng ghế ở gần màn hình. Tên Huy ôm một ống bắp rang bơ và hai ly nước ngọt cũng ngồi xuống theo.
Tôi muốn giết thằng cha nào sản xuất ra loại ghế này. Làm dài chút nữa không được à. Sao họ không nghĩ đến những người nhiều thịt sẽ rất khó khăn khi ngồi trên chiếc ghế này nhỉ.
Như tôi với tên Huy, đủ ngồi nhưng hơi sát.
Ở hàng ghế bên cạnh, Nhất Chi Mai và Nhật Đăng cũng đã ngồi xuống. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Trong hoàn cảnh này đáng lẽ ra tôi nên ngồi với Nhật Đăng thay vì Nhất Chi Mai, với danh nghĩa bạn gái.
Còn vài phút nữa mới đến giờ chiếu phim.

– Em ra ngoài một lát.
Nhất Chi Mai chạy ra ngoài.
Vài giây sau, Nhật Đăng đã đứng trước ghế của tôi và tên Huy đang ngồi. Tôi ngơ ngác.
– Em, sang ngồi với anh.
Trong mắt anh ấy chứa cả ngàn tia hi vọng. Tôi nên làm gì đây? Để lại cho anh ấy chút kỉ niệm cuối cùng về tôi hay từ chối thẳng thừng?
– Em…
Không đợi câu trả lời của tôi, Nhật Đăng đã cầm lấy cổ tay tôi và có ý định kéo tôi sang chỗ anh ấy.
Siết!
Tên Huy ngồi cạnh tôi và bàn tay của cậu ta đang siết chặt lấy bàn tay tôi. Tôi ở giữa hai người họ.
Ánh mắt di chuyển sang tên Huy, cậu ta, tôi chưa bao giờ có thể hiểu, cậu ta muốn cái gì chứ?
Tên Huy lên tiếng trước.
– Bỏ tay cô ấy ra.
– Tại sao?
– Anh đi cùng với Nhất Chi Mai, không có cớ gì để anh đổi Hân với cô ta cả.
– Cậu có tư cách gì để nói những lời này? — Nhật Đăng nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng có chút giễu cợt — Để tôi nói cho cậu biết, cậu chả là gì với Hân cả. Còn tôi, với tư cách là bạn trai của cô ấy, đề nghị cậu buông tay cô ấy ra.
Lí lẽ của Nhật Đăng đã thắng.
Tôi rối quá. Tên Huy càng siết chặt lấy bàn tay của tôi hơn.
.
“Cậu có tư cách gì để nói những lời này?”
“Cậu chẳng là gì với Hân cả”.
.
Tim quặn đau.
.
– Nhật Đăng… Em, xin lỗi.
Mọi tia hi vọng đều vỡ vụn trong mắt anh ấy. Tôi là đứa tồi tệ.
Nhật Đăng cười, nhưng cũng chẳng ra cười, đó như anh ấy tự bắt mình cười.
– Được rồi. Anh hiểu.
Tay tôi bị buông lơi. Nhật Đăng quay lưng đi.
Tên Huy vẫn nắm bàn tay tôi.
– Cảm ơn. Tớ đã sợ cậu gỡ tay tớ ra…
Cậu ta đang nói gì vậy.
Sợ…. ?
.
Phim bắt đầu chiếu trên màn hình lớn. Có vài tiếng thét khe khẽ.
Những hình ảnh sáng tối lướt qua mắt tôi và đang mờ nhạt dần. Tôi buồn ngủ rồi. Mí mắt nặng trịch. Đây gọi là căng cơ bụng trùng cơ mắt, ăn xong là chỉ muốn ngủ.
.
Bóng đen đổ ập xuống trong đôi mắt.
.
“Tớ không biết bơi”
.
“Tớ có thể dạy cậu”
.
“Tớ sợ”
.
“Có tớ ở đây, không việc gì để cậu phải sợ cả”
.
“Tớ sợ tớ sẽ chìm xuống dưới nước”
.
“Tớ sẽ vớt cậu lên trước khi cậu chìm”
.
“Cậu chỉ mới sáu tuổi thôi mà”
.
“Ở Mĩ tớ đã làm quen với hồ bơi từ năm một tuổi rồi”
.
“Hứa nhé. Nếu tớ chìm xuống cậu phải cứu tớ”
.

“Tớ hứa. Tớ sẽ không để cậu chìm xuống nước đâu. Nắm lấy tay tớ này…”
.
Tôi giật mình bừng tỉnh. Đã lâu rồi tôi không mơ về chuyện ngày nhỏ tôi với tên Huy. Nó thật đẹp và cũng như ác mộng. Tôi ám ảnh chuyện mình bị rơi xuống nước và sẽ chìm luôn dưới đó. Một nỗi sợ từ năm bốn tuổi, khi mà tôi trượt chân ngã xuống hồ nước ở công viên. Không ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng làm tôi hoảng sợ một khoảng thời gian.
Không gian im ắng, màn hình lớn đã tối đen. Mình tôi…
Tên Huy đâu rồi?
Tôi hoảng hốt và chỉ bình tĩnh lại khi thấy tay tôi nằm gọn trong bàn tay tên Huy. Mơ thôi mà tôi cũng cầm lấy tay tên Huy thật.
Ôi nhưng mà… cái tư thế của tôi. Không lẽ tôi đã dựa vào ngực tên Huy và ngủ ngon lành suốt thời gian chiếu phim?
Tôi vội vùng dậy. Tên Huy tròn mắt rồi cười cười.
– Cậu tỉnh rồi.
– Sao chỉ còn cậu với tớ?
– Hết phim nên mọi người về hết rồi.
– Cả hai người họ?
– Ừ.
– Cậu phải gọi tớ dậy chứ.
– Tớ gọi từ lúc phim đến đoạn cao trào mà cậu ngủ say quá. Lại còn cầm tay tớ và nói mơ…
– Tớ nói gì?
– Cậu nói cậu sợ.
– Chỉ thế.
– Còn nữa…
.

– Cậu nói đi mà. Tớ đã nói mơ điều gì?
– Trả lời tớ trước, cậu mơ thấy gì?
– Cậu phải nói trước thì tớ mới kể cho cậu được.
– Không được. Có đi phải có lại, vừa nãy cậu ngủ không chỉ cầm tay tớ mà còn sờ soạng lung tung trên người tớ, còn nữa, cậu ngủ chảy nước dãi lên áo tớ ướt hẳn một mảng.
– Không có.
– Cậu ngủ say thế sao nhớ. Biết vậy tớ đã chụp vài tấm để làm bằng chứng.
– Tiếc cho cậu ha.
.
Tôi đến khu vui chơi. Lâu rồi không được đến chơi. Lần này tôi phải chơi tẹt ga luôn vì mọi khoản phí đều do tên Huy chi trả.
– Hân. Ở đây!
Từ đằng xa Nhất Chi Mai vừa vẫy tay vừa gọi í ới nhưng kiểu thân thiết với nhau lắm ý. Nhật Đăng đứng bên cạnh và chẳng tỏ thái độ gì.
– Hai cậu lâu quá đấy.
Nhất Chi Mai càu nhàu. Ai bắt cô ta đợi chứ. Ý định chơi chung? Tôi thật muốn xem cô ta sẽ giở trò gì.
.
Cuộc chơi bắt đầu.
.
Nhất Chi Mai lôi Nhật Đăng đi chơi mấy cái trò trẻ con. Nào là gặp thú rồi thì bắn súng với chả đua xe.
Còn tôi, vì khá hợp với tên Huy trong khoản đi chơi nên chỉ cần tôi muốn là cậu ta có thể chơi cùng. Tàu lượn, nhà ma… mấy trò đó luôn làm tôi thích phát điên.
– Hai cậu định chơi tàu lượn hả?
Nhất Chi Mai mở to mắt hỏi.
– Ừ. Cậu chơi không?
– Tớ… chơi…
Cái này gọi là sợ nhưng vẫn tỏ ra sĩ diện. Nhật Đăng mặt đã tái đi phần nào. Còn nhớ lúc trước anh ấy chơi tàu lượn xong mà thành bộ dạng ăn mày luôn.
.
Để chứng minh mình là dân chơi, Nhất Chi Mai đã lên và lôi cổ cả Nhật Đăng lên tàu lượn siêu tốc. Họ ngồi trước tôi và tên Huy.
Tôi thích cái cảm giác được lợn lờ trên không trung và gió thổi rít vào tai.
Mọi người hét toáng lên. Nhất Chi Mai gào to nhất và hình như còn khóc luôn.
Sắp đến hồ nước rồi. Tôi thích nhất đoạn tàu lượn như từ trên thác đâm thẳng xuống hồ nước. Sợ muốn thót tim cơ mà rất vui.
Tiếng nước chảy ào ào bên tai. Thác nước ở kia rồi.
.
Không thể lường trước mọi chuyện.
.
Khực!
Tàu dừng lại, ngay ở dốc thác. Mọi người hốt hoảng kêu lên. Tim tôi đập thình thịch, bên dưới đó là hồ nước và tôi thì tưởng chừng như có thể rơi xuống đó ngay bây giờ.
Làm thế nào… tôi mất bình tĩnh mất rồi. Tay chân run bần bật. Miệng khô khốc.
– Này. Hân, Hân.
– …
– Cậu nghe tớ nói không?
– …
– Hân, cậu tỉnh lại đi. Nhìn vào tớ đây này.
Giọng nói của tên Huy. Tôi bơ phờ quay sang, cậu ta đang nói gì đó nhưng tôi không thể nghe rõ. Tôi như muốn khóc đến nơi. Nỗi ám ảnh năm bốn tuổi… tôi sẽ rơi xuống nước và chìm xuống, ngay bây giờ?
“Sự cố tàu lượn, mọi người hãy bình tĩnh, chúng tôi sẽ khắc phục sự cố này trong vài phút, sẽ không có tai nạn gì xảy ra… “
Mọi âm thanh bên tai, những hình ảnh trước mắt đều mờ nhạt và hỗn loạn.
Hoàng Minh Huy. Cậu ta ở đâu rồi? Sao lại để tôi một mình và bàn tay tôi thì lạnh ngắt… Tôi sợ…
– Trần Ngọc Hân! Cậu bình tĩnh lại đi…
Tôi không biết… Tôi chẳng biết cái gì hết…
.

Nỗi ám ảnh ăn mòn cả lí trí.
.
– Hân, cố lên, một phút nữa thôi…
.
Phập!
.
Cái gì đến nó sẽ đến…
.
Dây an toàn bị đứt… và những chiếc ốc vít đang được gắn chặt chẽ như sắp rời ra.
Mọi biện pháp an toàn bị lung lay…
Rầm!
Tôi mở căng mắt.
Tàu hoạt động lại được rồi. Tôi sẽ không sao đâu.
Rầm!
Chiếc ghế tôi ngồi… hỏng rồi. Nó đang rơi… và cả tôi… Lồng ngực như bị xé toạc.
.
Nước ở bên dưới và tôi thì đang rơi xuống đó.
.
– HUY !!!
Điều duy nhất tôi có thể làm là gào lên, theo bản năng, tôi còn chẳng biết là mình vừa gọi tên ai.
.
Mọi thứ đã dần trở nên nhạt nhòa. Cả tiếng gọi tên tôi của ai đó…

Nước quấn chặt người tôi. Tôi sợ hãi vùng vẫy và càng chìm sâu xuống dưới.
Mắt… mũi… cay xè. Nước xông vào mũi và vào miệng.
Khó thở quá. Tôi không thở nổi.
.
“Vì vui quá nên cậu không muốn về đúng không? Nếu không muốn về thì cậu phải gọi điện báo tớ với chứ. Hay là cậu muốn thấy tớ thất thểu đi tìm cậu về?”
.
“Dù cậu có đi đâu, ngay cả khi cậu biến mất tớ vẫn tìm cậu”
.
“Cứ đứng ở đó, tớ sẽ đến”
.
“Đừng mơ đến chuyện tớ đút cho cậu ăn”
.
“Cậu mà không ăn mai mẹ cậu về là chỉ có chết”
.
“Cậu lẽ ra phải cảm động rớt nước mắt vì được ăn cháo do tự tay tớ nấu”
.
“Xin lỗi, vì đã quan tâm đến cậu”
.
“Cậu đỏ mặt à?”
.
“Nếu tớ là dê cụ, thì đến lúc này cậu đã không còn nguyên vẹn rồi”
.
“Cậu cực kì ngốc”
.
“Cậu có thể lao vào đấm tớ nếu muốn”
.
“Nếu tớ đùa thêm nữa chắc cậu sẽ phát khóc”
.
“Nhìn mặt cậu vừa nãy như muốn lao vào “ăn thịt” tớ”
.
“Trông cậu khó khăn quá… Có cần tớ đây giúp không?”
.
“Cậu nhìn lại mình đi. Người còi nhom như con nghiện”
.
“Tớ sẽ vớt cậu lên trước khi cậu chìm”
.
“Nắm lấy tay tớ này…”
.
Giọng nói của tên Huy vọng bên tai… nhưng tôi chẳng thấy cậu ta đâu cả. Chỉ có nước xung quanh tôi.
Người tôi lơ lửng giữa dòng nước. Mệt rồi. Tôi không còn sức để vùng vẫy nữa…
Có phải tôi sắp chết rồi không? Cuộc đời tôi sẽ dừng lại ở đây…?
.
“Hứa nhé. Nếu tớ chìm xuống cậu phải cứu tớ”
.
“Tớ hứa. Tớ sẽ không để cậu chìm xuống nước đâu. Nắm lấy tay tớ này…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.