Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 47
Đột nhiên nhận được một cú điện thoại như vậy, hơn nữa giọng điệu của người này còn vô cùng trịch thượng.
Quả thật, Tô Hỷ Lai rất muốn nổi điên, trực tiếp lôi kẻ đó từ bên trong điện thoại ra ngoài, đánh cho một trận.
Đáng tiếc, người này thật sự rất khó nói chuyện.
Hắn ta sau khi nói xong liền trực tiếp tắt máy, cũng không cần để ý Tô Hỷ Lai có trả lời đáp ứng hay không.
Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai thở ra một hơi nặng nề, cố kiềm chế lại cảm giác tức giận trong lòng.
Vừa rồi, trong lúc nói chuyện anh ta đã nhận ra được, giọng nói này là của gã đàn ông mặc áo đen đi cùng với cha của Trịnh Hồng Ngọc.
Không biết, gã ta có thân phận gì, lại dám bày ra cái bộ dạng như vậy để nói chuyện với anh.
Nếu như không phải bản thân Tô Hỷ Lai không muốn lộ diện ra thân phận thật sự của mình, chỉ cần một cú điện thoại, anh ta tin tưởng sẽ có người giúp mình, tìm đến gã đó tính sổ.
Advertisement
Nhưng tính cách của Tô Hỷ Lai cũng không phải vậy, anh ta cảm thấy nếu như muốn trả thù, thì thà tự mình ra tay còn thoải mái hơn.
Sau khi bình tâm trở lại, Tô Hỷ Lai bắt đầu suy nghĩ về cuộc gặp mặt lần này.
Vừa rồi, vốn dĩ anh ta còn dự định đi đến tìm Trịnh Tố Trinh để hỏi về chuyện của Trịnh Hồng Ngọc.
Hiện tại, cha của hai người bọn họ lại mời anh đi ăn cơm.
Mặc dù phương thức mời cơm này làm người ta vô cùng chán ghét.
Nhưng Tô Hỷ Lai cũng thừa biết, hạng người như Trịnh Tuấn Hưng đối với một tên nhân viên bảo vệ quèn như anh ta, thật sự được ông ta mời đến một nhà hàng sang trọng như vậy để ăn cơm, thì đây đã coi như là một vinh dự lớn rồi.
Đáng tiếc, đối tượng mà ông ta hướng tới lần này không phải là một nhân viên bảo vệ bình thường.
Tô Hỷ Lai đã từng là một thiếu gia của một gia tộc rất có danh tiếng ở thủ đô.
Mặc dù từng có thời gian sa sút, khiến cho người ở bên ngoài vô cùng coi thường.
Nhưng hiện tại thời thế đã thay đổi, anh ta không chỉ là một người đàn ông có thực lực, mà còn nắm giữ một tổ chức đủ khiến cho bất kỳ một quốc gia nào rung động.
Advertisement
Vì vậy, sau khi cân nhắc một hồi, anh ta liền nghĩ đến, sau này cần phải tìm cơ hội để cho lão già kia một bài học, cần cho ông ta biết rõ mình là ai.
Còn hiện tại, bữa cơm này anh ta không thể không đi.
Nói như thế nào, ông ta cũng là cha của Trịnh Tố Trinh.
Dù không nể mặt tăng, thì cũng phải nể mặt phật.
Thế nên, lúc này Tô Hỷ Lai mới quay sang nhìn vị trí tài xế xe taxi, sau đó hô lên.
“Bác tài, đổi hướng, chạy về khu đô thị mới.
Tôi có một người bạn muốn gặp mặt ở nhà hàng Hoàng Hôn!”
Đang lái xe đi về hướng ngược lại, đột nhiên nghe Tô Hỷ Lai đưa ra yêu cầu như vậy, sắc mặt của tài xế không hề dễ coi một chút nào.
Nhưng dù sao Tô Hỷ Lai cũng là khách hàng, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười “thân thiện”, rồi lái xe theo hướng tay Tô Hỷ Lai đang chỉ.
Đợi cho đến lúc chiếc xe taxi này dừng ở trước cửa của một nhà hàng theo phong cách Á – Âu, Tô Hỷ Lai lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Đồng thời, anh ta còn không quên móc bóp, lấy ra một tờ polyme mệnh giá năm trăm nghìn, đưa cho tài xế taxi, rồi mỉm cười.
“Cảm ơn, khỏi thối!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai nhanh chóng rời đi.
Lúc này, ánh mắt của anh ta bắt đầu đánh giá tổng thể khu kiến trúc bên ngoài của nhà hàng.
Đây là một trong những chi nhánh nằm trong chuỗi nhà hàng khách sạn vô cùng nổi tiếng của nhà họ Tô.
Đã từ rất lâu rồi, anh ta không đến một nơi như thế này để ăn cơm.
Hiện tại được Trịnh Tuấn Hưng mời tới đây, không biết là ông ta vô tình hay cố ý, nhưng khóe môi của Tô Hỷ Lai vẫn vểnh lên, lộ ra một nụ cười vô cùng cổ quái.
“Hoàng Hôn sao? Cũng đã đến lúc nên đưa mày trở về lại với vị trí ban đầu rồi?!”
Cũng không biết lời này của anh ta đang ám chỉ đến thứ gì.
Nhưng bước chân của anh ta chỉ hơi dừng lại một lúc, sau đó liền nhanh chóng bước vào bên trong.
Đứng hai bên cửa ra vào của nhà hàng lúc này là hai hàng tiếp viên, do bốn cô gái ăn mặc vô cùng gợi cảm nghênh đón.
Mặc dù đây là một nhà hàng rất có danh tiếng, nhưng thành phố này tập trung rất nhiều khách du lịch.
Hơn nữa, nơi này còn thường xuyên tiếp đón mấy vị khách sang trọng.
Nên những nhân viên ở đây đều được chọn lựa rất tỉ mỉ.
Mặc dù không phải là người mẫu hay diễn viên, nhưng toàn bộ những nữ tiếp viên này đều có thân hình rất tiêu chuẩn, khuôn mặt cũng cực kỳ ưa nhìn.
Thậm chí, ở trong này Tô Hỷ Lai còn bắt gặp một cô gái, mà theo đánh giá của anh ta, cô gái này ít nhất cũng phải trên tám mươi điểm, gần xấp xỉ với điểm sô chín mươi.
Với lại, từ hệ thống anh ta quan sát được, cô gái này còn là một sinh viên đại học, đang học năm thứ hai.
Thật sự, chuyện nữ sinh đại học đi ra ngoài làm thêm cũng không có gì mới lạ.
Thậm chí, anh ta còn nghe nói, có một số cô gái vì muốn kiếm tiền đi học, còn chấp nhận đi làm vợ nhỏ cho người ta.
Huống hồ, công việc này tuy rằng thường xuyên phải lộ diện, để người ta chỉ trỏ, đánh giá.
Nhưng thời gian lại không quá cấp bách.
Hơn nữa, những sinh viên như cô gái vừa rồi, hoàn toàn có thể làm theo ca.
Mà công việc làm tiếp viên đứng ở ngoài cửa như thế này, thật sự có thu nhập rất cao, so với những nhân viên làm phục vụ bưng bê ở bên trong, còn phải cao hơn gấp mấy lần.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai cũng biết rõ mục đích của mình tới đây là gì.
Vậy nên, sau một hồi đánh giá các người đẹp trước mặt, anh ta liền hướng về phía một nhân viên phục vụ ở gần đó, hỏi thăm về căn phòng mà Trịnh Tuấn Hưng đang ngồi.
Nghe nói là anh ta đến đây để ăn cơm với một vị chủ tịch, còn ngồi ở trong phòng VIP, tất nhiên nhân viên phục vụ càng tỏ ra niềm nở.
Sau đó, anh ta rất nhanh chóng được đưa lên căn phòng ở lầu trên cùng.
Lúc này, trong một căn phòng VIP dành cho khách quý của nhà hàng, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài phong trần, sắc mặt hơi có mấy phần khó coi, ánh mắt không ngừng nhìn về phía chiếc đồng hồ đeo trên tay.
“Anh đã gọi cho cậu ta chưa? Làm sao bây giờ cậu ta còn chưa tới?”
Đứng ở bên cạnh của ông ta lúc này là một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi, mặc áo vest màu đen, vẻ mặt cũng không tốt hơn chút nào.
“Thưa chủ tịch, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho cậu ta rồi.
Cậu ta đã nói là sẽ đến ngay.
Nhưng không biết vì sao, cho đến bây giờ cậu ta vẫn chưa chịu đến!”
“Hừ!”
Nghe người đàn ông mặc vest đen trả lời như vậy, vẻ mặt của người đàn ông trung niên liền trầm xuống.
“Anh nói như vậy, tức là cậu ta khinh thường tôi, không muốn đến đây để gặp tôi hay sao?”
“Cái này…”
Những lời này, người đàn ông mặc vest đen không dám tùy tiện đáp lại, sắc mặt của anh ta hơi có mấy phần lúng túng.
Biết rõ tính cách của người cận vệ đi theo bên cạnh này, sắc mặt của người đàn ông trung niên tức thì nổi giận, mắng.
“Nói đi, có phải vừa rồi cậu gọi điện thoại nói gì với cậu ta.
Thế nên cậu ta không đến, đúng không?”
Nghe người đàn ông trung niên có ý nổi giận, người đàn ông mặc vest đen lập tức căng thẳng, liên tục xua tay nói ra.
“Không có, thật sự là không có!”
“Nếu không có, cậu còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi gọi điện thoại hối cậu ta đến đây cho tôi!”
Thấy vị chủ tịch này đã bắt đầu nổi nóng, người đàn ông mặc vest đen không khỏi hốt hoảng, vội vàng dạ dạ vâng vâng, sau đó chạy ra khỏi phòng VIP, bấm điện thoại gọi cho người thanh niên kia.
Thế nhưng, anh ta vừa mới bấm số, ở ngay gần đó, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi, bộ dáng như một tên nhà quê, hết nhìn tây lại ngó đông, thỉnh thoảng còn đánh giá mấy thứ đồ dùng để trang trí, đặt ở bên ngoài hành lang.
“Sao giờ này cậu còn đứng ở đây? Mau đi thôi, ông chủ còn đang đợi ở bên trong!”
Thấy người đi tới chính là gã thanh niên mà mình cần tìm, người đàn ông mặc vest đen không khỏi gấp gáp hô lên.
Nhưng người thanh niên đứng bên cạnh, cũng chính là Tô Hỷ Lai, một bộ kinh ngạc, nhìn lấy anh ta sững sờ.
“Anh là ai, tôi có quen anh hay sao?”
Nhìn thấy phản ứng của Tô Hỷ Lai như vậy, ban đầu anh ta còn tưởng là Tô Hỷ Lai không nhận ra mình.
Nhưng sau khi thấy rõ trên môi của Tô Hỷ Lai hiện lên một nụ cười đầy mỉa mai.
Người đàn ông mặc vest đen rốt cuộc cũng nhìn ra được, người thanh niên này là muốn trả thù chuyện gọi điện thoại lúc này.
“Này cậu, tôi không có thời gian để đùa dai với cậu đâu.
Ông chủ của tôi còn có rất nhiều việc, cậu nhanh nhanh vào nói chuyện với ông ấy đi!”
Thế nhưng, thái độ của người đàn ông này dường như vẫn không có một chút thay đổi nào.
Thậm chí, mặt của anh ta còn lạnh xuống, giống như Tô Hỷ Lai đã làm sai chuyện gì vậy.
Vốn dĩ Tô Hỷ Lai chỉ muốn đùa vui một chút.
Nhưng sau khi thấy được biểu hiện của anh ta, sắc mặt của Tô Hỷ Lai cũng liền lạnh xuống.
“Thế nào, chủ tịch của anh bận thì có liên quan gì đến tôi? Là ông ta mời tôi đến đây ăn cơm, cũng không phải là tôi mời ông ta!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng không thèm để ý đến vẻ mặt vừa tức, vừa gấp của người đàn ông mặc vest đen.
Anh ta vẫn một bộ thản nhiên, vừa nhìn ngó xung quanh, vừa huýt sáo.
Thấy như vậy, người đàn ông mặc vest đen rốt cuộc cũng nổi nóng.
“Rốt cuộc mày có muốn đi hay là không?”