Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 48
“A, anh muốn đánh nhau với tôi?”
Thấy người này vậy mà định lao tới nắm lấy cổ tay của mình, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không hỏi buồn cười, nhìn lấy anh ta trêu đùa.
Nhất thời, sắc mặt của người đàn ông mặc vest đen hơi cứng lại.
Anh ta thấy được, ánh mắt của những nhân viên nhà hàng đang nhìn về phía mình rất khác thường.
“Mày…”
Không muốn nói quá nhiều lời với Tô Hỷ Lai, người đàn ông mặc vest đen quyết định trực tiếp dùng bạo lực, đem kẻ này kéo vào gặp chủ tịch.
Advertisement
Thế nhưng, anh ta thật sự đánh giá quá cao năng lực của mình, đồng thời cũng quá xem thường thực lực của Tô Hỷ Lai.
Chỉ thấy, bàn tay của Tô Hỷ Lai khẽ rung lên, lập tức tránh thoát được cái bắt tay này của anh ta.
Sau đó, bằng một tốc độ như chớp giật, bàn tay của Tô Hỷ Lai đã nhanh chóng khóa chặt lấy cổ tay của người đàn ông mặc vest đen.
Cuối cùng, Tô Hỷ Lai còn làm bộ giật mình, nói ra.
“Ái chà, tay của anh làm sao lại lạnh như vậy?”
Chưa bao giờ bị kẻ khác sỉ nhục, trêu đùa như vậy.
Sắc mặt của người đàn ông mặc vest đen lúc này đã đỏ phừng phừng lên.
“Muốn chết?!”
Nhưng sau một lúc, anh ta cảm thấy bàn tay của mình giống như bị một cái kềm sắt giữ chặt, không thể nào rút ra được.
Nhất thời, sắc mặt của anh ta liền trở nên khó coi.
Cùng với đó, trong lòng của anh ta lúc này đã có chút hoảng sợ.
Advertisement
“Buông… nhanh buông tay!”
Cảm nhận được cổ tay của mình sắp bị bóp gãy, anh ta không khỏi gấp gáp hô lên một tiếng.
Nhưng Tô Hỷ Lai vẫn cứ giữ chặt.
Sau một lúc, nhìn thấy gã đàn ông này đã bị dọa cho hoảng sợ, lúc này Tô Hỷ Lai mới hài lòng buông tay.
Trước khi rời đi, anh ta vẫn còn không quên bỏ lại một câu châm chọc.
“Chó khôn là chó không biết cắn càn, người khôn thì cần phải biết rõ ràng đúng sai.
Nên tốt nhất, lần sau anh đừng tự ý ở sau lưng ông chủ của mình giở ra mấy trò này với tôi.
Nếu không, kết cục của anh cũng không đơn giản chỉ có như vậy thôi đâu!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai liền hất tay bỏ đi, trực tiếp đi vào bên trong phòng VIP mà Trịnh Tuấn Hưng đã đợi từ trước đó.
“Mày… mày hãy đợi đấy, đừng có đắc ý vội.
Chuyện này, tao còn chưa có xong đâu!”
Nhìn theo bóng lưng của Tô Hỷ Lai đi vào bên trong phòng VIP, trong lòng người đàn ông mặc vest đen hung ác mắng lên một trận.
Thế nhưng, mồ hôi ở phía sau lưng của anh ta lúc này đã tuôn ra như mưa.
Vừa rồi, mặc dù Tô Hỷ Lai đã nương tay, nhưng cảm giác đau nhức này vẫn khiến cho gã cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trước đây, anh ta là bộ đội xuất ngũ, hơn nữa còn nằm trong một đơn vị đặc công tinh nhuệ.
Thể lực cùng với khả năng chiến đấu của anh ta rất tốt, lúc trước đã từng mấy lần cứu nguy cho Trịnh Tuấn Hưng, nên được ông ta vô cùng tín nhiệm.
Lúc này, bị một tên bảo vệ quèn trong một trung tâm thương mại làm cho mất hết mặt mũi, trong tâm lý của anh ta không khỏi mang theo ám ảnh thù hận, quyết tâm phải tìm cách trả thù Tô Hỷ Lai cho bằng được mới thôi.
Mà lúc này, Tô Hỷ Lai hiển nhiên không hề hay biết gì cả.
Cho dù có biết, anh ta vẫn sẽ khịt mũi coi thường.
Chỉ là một tên vệ sĩ đi theo một ông chủ giàu có ở một thành phố loại hai, trước đây vài tháng có lẽ anh ta còn hơi em ngại.
Nhưng hiện tại, loại người này chẳng đáng để cho anh ta bận tâm.
Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chính diện, Tô Hỷ Lai nhận ra đây chính là cha của Trịnh Tố Trinh, trong lòng hơi có mấy phần căng thẳng.
Nhưng sau khi thấy rõ người đi vào là Tô Hỷ Lai, Trịnh Tuấn Hưng cũng không có đứng dậy chào hỏi.
Ông ta chỉ tùy tiện chỉ tay về phía trước mặt, nói ra.
“Cậu tới rồi à? Mau ngồi xuống đi!”
Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt này của ông ta, lại liên tưởng đến hành vi của tên vệ sĩ vừa rồi.
Trong lúc nhất thời, sự căng thẳng của Tô Hỷ Lai hoàn toàn biến mất.
Mà thay vào đó, khóe môi của anh ta lại nhếch lên, đầy vẻ coi thường.
Quả nhiên, chủ nào tớ nấy, không lẫn vào đâu được.
Chỉ có điều, Tô Hỷ Lai cũng không phải là người thích gây chuyện.
Nếu ông ta đã mời mình tới đây ăn cơm, anh ta hiển nhiên cần phải tỏ ra thái độ lịch sự.
Thế nên, lúc này Tô Hỷ Lai vô cùng nhã nhặn ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói ra.
“À, thật ngại quá! Vừa rồi ở bên ngoài gặp phải một người bạn cũ, vì bận rộn tiếp đãi anh ta, nên bây giờ tôi mới tới muộn.
Chắc ngài chủ tịch, không cảm thấy phiền chứ?”
Chuyện xảy ra ở bên ngoài, đương nhiên là Trịnh Tuấn Hưng cũng nghe được.
Lúc này nghe anh ta nói như vậy, ông ta chỉ im lặng không có đáp lại.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai cũng không có vội vàng tiếp chuyện với ông ta.
Ánh mắt của anh ta nhanh chóng đảo về phía một bàn thức ăn thịnh soạn được đặt sẵn ở trước mặt.
Sau đó, anh ta làm ra vẻ thèm thuồng, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Chậc chậc, đã lâu rồi tôi không có được ăn những món ngon như thế này.
Ngài chủ tịch, ngài gọi tôi đến đây, không phải là chỉ để ăn cơm thôi đấy chứ?”
Lần này nghe Tô Hỷ Lai hỏi đến, Trịnh Tuấn Hưng rốt cuộc cũng lên tiếng trả lời.
“Tô thiếu gia, cậu cũng không cần phải giả vờ ở trước mặt tôi.
Tôi đã cho người điều tra qua rồi, cậu chính là con trai trưởng của nhà họ Tô ở thủ đô.
Hơn nữa, trước đây mấy năm cậu còn có qua lại với con gái út của tôi.
Nhưng bây giờ, cậu đã không còn là người nhà họ Tô.
Còn con gái của tôi, là một trong những người thừa kế tương lai của tập đoàn Trường Thịnh.
Vì vậy, tôi hy vọng là cậu nên có chừng mực, không cần phải qua lại với con gái của tôi nữa?!”
“Xem ra, bữa cơm này của ông cũng thật sự không dễ ăn rồi?”
Nghe được những lời này của ông ta, sắc mặt của Tô Hỷ Lai vẫn bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng trong lòng của anh ta, hiện tại đã bắt đầu có chút khó chịu.
“Cậu yên tâm đi, bữa cơm này là tôi mời cậu, vì lần trước cậu đã giúp đỡ con gái lớn của tôi.
Nên coi như, đây là một bữa cơm cảm ơn đi!”
“À, vậy sao?”
Nói xong, Tô Hỷ Lai giống như rất đói bụng, cũng chẳng thèm để ý gì đến vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của Trịnh Tuấn Hưng.
Anh ta đã trực tiếp động đũa, đem thức ăn ở trước mặt dọn sạch.
Sau khi cảm thấy bụng đã căng tròn, anh ta mới hài lòng đứng dậy, vừa vỗ lên đó mấy cái, vừa hướng về phía Trịnh Tuấn Hưng vẫy tay chào.
“Cảm ơn, bữa cơm này của ông rất ngon!”
Thấy Tô Hỷ Lai cứ như vậy đứng dậy đi ra ngoài, chân mày của Trịnh Tuấn Hưng không khỏi nhíu lại.
“Cậu Hỷ Lai, chẳng lẽ, cậu đã đồng ý với yêu cầu của tôi rồi sao?”
“Ồ, yêu cầu gì? Vừa rồi chẳng phải là ông nói muốn mời tôi đến đây ăn cơm hay sao?”
Lúc này, thái độ của Tô Hỷ Lai cực kỳ vô lại, anh ta vừa móc ngoáy lỗ tai, vừa kinh ngạc trợn tròn hai mắt lên nhìn Trịnh Tuấn Hưng.
Biết rõ là Tô Hỷ Lai cố ý gây chuyện, Trịnh Tuấn Hưng lúc này vô cùng tức giận.
Ông ta đập mạnh tay lên bàn, cả người đều đứng thẳng dậy.
“Tô Hỷ Lai, tôi nói cho cậu biết, con gái của tôi là cành vàng lá ngọc.
Cho dù cậu có phải là Tô thiếu gia gì gì đó ở thủ đô hay không.
Thì hiện tại, cậu hãy cút ra xa ngay khỏi tầm mắt của con gái tôi đi.
Nếu không, tôi sẽ không khách sáo với cậu như vậy nữa đâu!”
“A, cuối cùng ông cũng nói ra mục đích chính của mình rồi sao?”
Nhìn thấy bộ dáng vô cùng tức giận lúc này của Trịnh Tuấn Hưng, Tô Hỷ Lai không khỏi vui vẻ mỉm cười.
Mà lúc này, ông ta trông thấy cái bộ dáng này của anh ta, càng thêm nổi giận đùng đùng.
“Tô Hỷ Lai, cậu đừng có chọc giận tôi.
Cái đất thành phố này, cũng không phải giống như thủ đô trước đây của cậu đâu.
Chuyện lần trước cậu cứu con gái tôi, tôi rất nghi ngờ, có phải là cậu cố tình sắp đặt, để tiếp cận gia đình tôi hay không.
Nếu không, cậu với con gái tôi làm sao lại trùng hợp gặp nhau như vậy? Thế nên, nếu cậu biết khôn, thì hãy tránh xa hai đứa con gái của tôi ra.
Bằng không, tôi sẽ để cho cậu biến mất khỏi nơi này vĩnh viễn!”
“Ông đang uy hiếp tôi?!”
Nghe được những lời tràn đầy tức giận lúc này của Trịnh Tuấn Hưng, Tô Hỷ Lai chẳng những không sợ, mà anh ta còn híp mắt lại, cười gằn.
“Mày…”
Thật sự là bị thái độ của Tô Hỷ Lai làm cho tức chết, lúc này Trịnh Tuấn Hưng đã bắt đầu nói tục.
“Mẹ nó, cậu cũng đừng cho rằng mình là con trưởng của nhà họ Tô ở thủ đô, thì tôi sẽ sợ cậu.
Tôi nói cho cậu biết, hôm nay nếu cậu không chấp nhận yêu cầu của tôi, thì cậu đừng nghĩ rời khỏi chỗ này!”
Ở phía bên ngoài, lúc này nghe được tiếng quát tháo của ông chủ ở trong phòng VIP, mấy gã vệ sĩ bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.
Ngoài gã vệ sĩ mặc vest đen ban đầu, thì bên ngoài lúc này còn có ba bốn người nữa, tất cả bọn họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp, hoàn toàn khác hẳn với những bảo vệ ở trong công ty.
Nghe được tiếng hô của ông chủ, tất nhiên bọn họ liền nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy đứng ở xung quanh mình có năm sáu tên vệ sĩ, kẻ nào kẻ nấy đều lộ ra khí thế hơn người, nụ cười trên mặt của Tô Hỷ Lai càng đậm.
“Chỉ bằng từng này?”
Nghe được lời này của Tô Hỷ Lai, tất cả đám vệ sĩ đều phẫn nộ.
Nhất là gã vệ sĩ mặc vest đen khi nãy, hắn ta đang muốn tìm lấy cơ hội đẻ trả thù Tô Hỷ Lai.
Nghe vậy, liền tức giận quát lên.
“Mày nói cái gì?”
Thế nhưng, lời của gã vừa mới phát ra, giọng nói tràn đầy khí thế của Tô Hỷ Lai cũng vọng ra ngoài.
“Cút!”