Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 46
Bất ngờ trước sự xuất hiện của Lý Mỹ Kỳ, động tác trên tay của Tô Hỷ Lai không khỏi ngừng lại.
Chỉ chờ có như vậy, người phụ nữ kia liền bật người đứng dậy, đem anh ta hất bay ra ngoài.
Sau đó, cô ta cũng không dám dừng lại, mà trực tiếp chạy thẳng xuống cầu thang để bỏ trốn.
Nhưng trước lúc rời đi, cô ta vẫn không quên liếc mắt nhìn về phía Lý Mỹ Kỳ, trong ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt, để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy không được thoải mái.
Chỉ là, thấy cô ta đã bỏ chạy như vậy, Tô Hỷ Lai cũng không có dự định đuổi theo.
Đừng nhìn người phụ nữ này vừa rồi hoàn toàn thất thế, bị anh ta khống chế được.
Nhưng ai biết cô ta còn có thủ đoạn bất ngờ gì không.
Hiện tại đã thấy Lý Mỹ Kỳ ở đây, Tô Hỷ Lai cũng rất lo lắng, người không từ thủ đoạn nào như cô ta, rất có thể sẽ gây hại đến em họ của mình.
Chính vì thế, lúc này Tô Hỷ Lai chỉ có thể phủi người đứng dậy, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn đi về phía Lý Mỹ Kỳ, mỉm cười.
“Mỹ Kỳ, sao em lại đi ra vào lúc này?”
Advertisement
Nhìn thấy Tô Hỷ Lai đi tới, lại nghe anh ta hỏi như vậy, gương mặt của Lý Mỹ Kỳ bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Cũng không biết trong cái đầu nhỏ này của cô, đang ẩn chứa thứ suy nghĩ kỳ quặc gì.
Nhưng hiển nhiên, Tô Hỷ Lai cũng không dự định hỏi tới.
Anh ta khẽ ho khan lên một tiếng, sau đó mới vỗ nhẹ lên bả vai của cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói ra.
“Vừa rồi chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi, em đừng có suy nghĩ nhiều, vào trong thu dọn đồ đạc, để anh đưa em về nhà!”
Vốn trong lòng đang có suy nghĩ lung tung, nghe anh ta nói như vậy, cô càng thêm căng thẳng, không biết là anh họ đang nhắc dến sự cố với người phụ nữ kia, hay là anh ta đang nói đến bản thân mình.
Nhưng thấy Tô Hỷ Lai nghiêm túc như vậy, Lý Mỹ Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu làm theo, đi trở vào trong phòng, lấy số quần áo đã bị xé rách của mình gom vào một chỗ, dự định sẽ đem về nhà thiêu hủy.
Advertisement
Nhìn thấy Lý Mỹ Kỳ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Tô Hỷ Lai thật sự rất hài lòng.
Đồng thời, anh ta cũng âm thầm thở ra một hồi nhẹ nhõm.
Vừa rồi, anh ta còn tưởng cô bé này sẽ hỏi vòng vo một hồi, làm cho đầu óc của anh đang không ngừng vận động, tìm lấy lý do để đánh lạc hướng.
May là tính cách của cô bé này vẫn vậy, vẫn rất biết nghe lời anh.
Sau khi nhìn thấy Lý Mỹ Kỳ đi vào trong phòng, lúc này trên tay của Tô Hỷ Lai đang vân vê chiếc máy ghi hình mà anh ta đã đoạt được từ trên tay của người phụ nữ kia.
Bên trong chiếc máy này, hơn phân nửa chính là hình ảnh giường chiếu của Lưu Gia Vĩ và người phụ nữ đi cùng.
Nhưng thứ Tô Hỷ Lai quan tâm nhất không phải là chuyện này, mà bên trong này rốt cuộc ẩn giấu thứ gì, để cho người phụ nữ kia cẩn thận đến như vậy? Nếu như chỉ đơn thuần là dùng những hình ảnh quan hệ trên giường để ép buộc một người như Lưu Gia Vĩ đi vào khuôn khổ, Tô Hỷ Lai thật sự chẳng tin tưởng một chút nào.
Trừ phi, trong này còn có một thứ gì đó, đủ để khiến cho ông ta thân bại danh liệt.
Có như vậy, người phụ nữ kia mới cần lén lút, đem hình ảnh ở trong phòng ghi lại.
Dường như cảm thấy mình đã bắt được một thứ gì đó vô cùng quan trọng, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi vui sướng, cười lên một tiếng.
Lúc này, Lý Mỹ Kỳ vừa mới thu dọn đồ đạc ở trong phòng đi ra ngoài.
Đột nhiên nhìn thấy nụ cổ quái ở trên mặt của Tô Hỷ Lai, cô không khỏi kinh ngạc, mở to hai mắt ra nhìn anh.
May là góc nhìn của cô không quá rõ ràng, nên không thể thấy được trên tay anh ta đang cầm một chiếc máy ghi hình.
Nếu không, nhìn thấy nụ cười vừa rồi của anh ta, kết hợp với một chiếc máy ghi hình trên tay, tuyệt đối là một thứ hình ảnh vô cùng bắt mắt, đủ khiến cho hình tượng hoàng tử vĩ ngạn ở trong lòng của cô sụp đổ.
Phát hiện ra được ánh mắt kỳ quái của Lý Mỹ Kỳ nhìn về phía mình, Tô Hỷ Lai một tay đem máy ghi hình đúc vào túi quần, một bên nở ra nụ cười vui vẻ, hướng về phía của cô hài lòng, gật đầu.
“Đi thôi!”
Cũng không rõ vì sao, vừa rồi nhìn thấy bộ dáng hơi có phần lúng túng của Tô Hỷ Lai, trong lòng của Lý Mỹ Kỳ lại có một chút vui vẻ.
Chỉ là, lúc này nghe anh gọi đến, cô cũng rất ngoan ngoãn đi theo, không có dò hỏi vì sao vừa rồi anh ta lại cười như vậy.
Ngồi vào trong xe taxi, hai người không có tiếp tục nói chuyện với nhau.
Trong đầu của Tô Hỷ Lai thì đang hình thành lại toàn bộ dữ liệu liên quan đến Trịnh Hồng Ngọc.
Từ lúc quen biết cô đến nay, chỉ qua có mấy ngày, dường như lại có rất nhiều người muốn hướng về phía cô ta để ra tay.
Không biết, có phải là do cha của cô ta có vấn đề, dẫn đến đám người kia trả thù, lại hướng về phía con gái của ông ta.
Hay là, chính cô ta gây ra chuyện, để cho kẻ thù liên tục uy hiếp.
Nếu như lần trước không có sự xuất hiện của anh ta, Tô Hỷ Lai rất nghi ngờ, có phải tính mạng của cô ta cũng gặp phải nguy hiểm rồi không?
Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, anh ta lại nhịn không được cười.
Gia đình nhà họ Trịnh này, dường như lại rất có duyên với anh ta.
Tất nhiên, Lý Mỹ Kỳ thì không thể nào biết được suy nghĩ phức tạp ở trong lòng của Tô Hỷ Lai lúc này.
Cô nhìn thấy từ sau khi lên xe, Tô Hỷ Lai không thèm nói chuyện với mình.
Hơn nữa, lúc này đột nhiên thấy anh ta cười lên vui vẻ như vậy, cô nhịn không được, mím mím môi, bộ dáng thật sự rất đáng thương.
Sau khi chiếc xe taxi dừng lại ở trước khu biệt thự sang trọng nằm ở Cửa Bắc.
Ánh mắt của Lý Mỹ Kỳ lúc này mới đảo qua, nhìn lấy Tô Hỷ Lai khẽ nói.
“Anh Hỷ Lai, nhà em ở phía trước kia rồi?”
Nghe Lý Mỹ Kỳ lên tiếng, lúc này Tô Hỷ Lai mới phản ứng lại.
Thế nhưng, bộ dáng của anh ta rất hời hợt, làm cho trái tim của Lý Mỹ Kỳ cảm thấy đau nhói.
“Thế à, vậy thì em về nhà đi!”
“Anh… anh không muốn vào trong nhà em ngồi một chút rồi đi sao?”
Nhưng cuối cùng, Lý Mỹ Kỳ vẫn kiềm nén lại xúc động trong lòng, cô vội vàng lấy hết can đảm để nói ra.
Đến lúc này, Tô Hỷ Lai mới phát hiện ra tình huống bất thường của cô.
Anh ta đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi thăm.
“Mỹ Kỳ, em làm sao thế? Tự dưng tại sao lại muốn khóc?”
“Oa, anh Hỷ Lai, có phải… có phải sau này em sẽ không còn được gặp anh nữa không?”
Nghe được câu này của Tô Hỷ Lai, rốt cuộc Lý Mỹ Kỳ cũng nhịn không được, nhào vào trong ngực anh bật khóc.
Vẻ mặt của Tô Hỷ Lai lúc này không khỏi tỏ ra lúng túng.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhịn không được bật cười, để cho Lý Mỹ Kỳ vô cùng bất mãn.
“Anh… anh cười gì vậy chứ?”
Thấy bộ dạng yếu đuối, đáng thương lúc này của cô, Tô Hỷ Lai rốt cuộc mới thu hồi lại nụ cười trên mặt.
Đồng thời, bàn tay của anh đưa tới, vuốt lấy mái tóc của cô, bắt đầu an ủi.
“Nín đi, em đã lớn như vậy rồi, làm sao vẫn hay khóc nhè? Em không cần phải lo lắng, anh vẫn luôn ở trong thành phố này.
Chỉ cần em có việc cần tìm đến anh, cho dù là anh đang bận, cũng nhất định đi đến tìm em!”
“Thật không?”
Trên khuôn mặt của Lý Mỹ Kỳ lúc này vẫn còn tràn đầy nước mắt, nhưng cô vẫn cố ngước lên để nhìn anh.
“Đương nhiên là thật!”
Tô Hỷ Lai rất dứt khoát gật đầu.
Thế nhưng, Lý Mỹ Kỳ cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ tin tưởng, cô đưa ngón trỏ của mình ra, móc vào ngón trỏ của Tô Hỷ Lai, sau đó nói ra.
“Vậy thì chúng ta móc ngoéo với nhau.
Sau này ai không giữ lời hứa, người đó sẽ là con cún!”
Nhìn thấy bộ dáng trẻ con lúc này của cô, Tô Hỷ Lai nhịn không được bật cười.
Nhưng anh ta vẫn đáp ứng, gật đầu móc ngoéo.
Chụt!
Ngay sau đó, môi thơm của Lý Mỹ Kỳ đột nhiên tập kích, hôn lên trên má của Tô Hỷ Lai.
Cuối cùng, cô còn vẫy tay, hướng về phía anh ta mỉm cười.
“Anh phải nhớ giữ lời hứa của mình với em đấy!”
Nói xong, giống như một đứa trẻ vừa mới làm một việc xấu, bị người lớn phát hiện ra được, Lý Mỹ Kỳ nhanh chóng chạy thẳng vào trong nhà, chẳng dám ngó đầu nhìn lại anh ta thêm một lần.
Nhìn theo bóng lưng của cô em họ này rời đi, trên khuôn mặt của Tô Hỷ Lai, vậy mà lộ ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
“Đứa nhỏ này, vẫn luôn như vậy!”
Ngay sau đó, anh quay trở lại taxi, dự định đi đến gặp Trịnh Tố Trinh, hỏi xem tình hình của Trịnh Hồng Ngọc như thế nào.
Nhưng anh ta còn chưa kịp ngồi lên trên xe, thì tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Nhìn thấy là một đoạn tin nhắn, gửi tới với nội dung rất trẻ con.
“Đây là số điện thoại của em, nhớ giữ liên lạc đấy!”
Phía sau còn có hình ảnh ký hiệu nụ cười vui vẻ, để cho Tô Hỷ Lai không nhịn được, nhếch môi lên cười khẽ.
Nhưng mà, anh ta vừa định bỏ điện thoại vào trong túi quần, lúc này lại có một số lạ gọi đến.
Nhìn dãy số ở trên màn hình, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai hơi có một chút ngạc nhiên.
“Cậu là Tô Hỷ Lai có phải không? Ông chủ của tôi muốn được gặp cậu.
Mười lăm phút nữa, đến nhà hàng ở đường…”