Chàng Rể Đào Hoa

Chương 114


Đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa – Chương 114


Hồng hộc…
Hồng hộc…
Tô Hỷ Lai thở ra những tiếng nặng nề.

Vừa rồi, anh đã chạy đi rất lâu, chính anh cũng không biết là mình đã chạy được bao xa.

Nhưng lúc này, âm thanh của con tinh tinh kia đã không thể nào nghe thấy được nữa.

Trong lòng của Tô Hỷ Lai nhất thời hơi có một chút nhẹ nhõm thở ra.
Thế nhưng, còn chưa đợi cho Tô Hỷ Lai kịp phục hồi lại thể lực.

Thì phía sau lưng của anh đột nhiên truyền đến một tiếng hí nhỏ.

Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai nhìn thấy con Lân đang chăm chú đuổi theo phía sau lưng của mình.
Mặc dù nhìn dáng chạy của nó có vẻ rất chật vật, nhưng tốc độ lại so với Tô Hỷ Lai không hề thua kém một chút nào.

Trong lúc nhất thời, bước chân của Tô Hỷ Lai không khỏi ngừng lại.

Ánh mắt của anh cũng nhìn về phía nó, lộ ra mấy phần nghi hoặc.
“Mày chạy theo tao làm gì?”
Thật sự, nhìn thấy bóng dáng của con Lân đang đuổi theo phía sau, trong lòng của Tô Hỷ Lai rất hoảng.

Anh làm sao không thể nhìn ra được, con tinh tinh kia r đối với con Lân này rõ ràng vô cùng ý.

Nếu không, lúc nó phát hiện ra Linh Minh Nguyệt muốn tiếp cận về phía con Lân, lộ ra ý định cướp đoạt bảo vật ở trên người của nó, con tinh tinh sẽ không tức thì nổi giận, một tay trực tiếp đập xuống.
Advertisement
Đối với tình huống của Tô Hỷ Lai lúc này mà nói, một khi để cho con tinh tinh kia truy theo dấu vết đuổi theo, thì anh cho dù có muốn chạy trốn, cũng không thể nào chạy thoát được.
Chính vì thế, lúc này thấy con Lân đang xuất hiện ở trước mặt, Tô Hỷ Lai chỉ muốn đem nó đuổi đi càng xa càng tốt.
“Đi, mày nhanh đi đi!”
Cố tình quơ tay múa chân, đem con Lân hù dọa.

Nhưng không hiểu vì sao, con Lân mặc dù hơi có chút sợ hãi, cũng không dám xông về phía Tô Hỷ Lai quá gần.

Thế nhưng, cho dù Tô Hỷ Lai làm như cách nào, cũng không thể tránh thoát được nó.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi tỏ ra nóng giận.

Anh dừng lại ở phía dưới một gốc cây, cố ý nhặt lên một cục đá to khoảng chừng nắm tay người lớn, rồi đem nó giơ lên cao, hướng về phía con Lân đang bám theo phía sau hét lớn.
“Này, mày còn đuổi theo phía sau tao nữa, coi chừng tao đém nó ném chết mày!”
Rầm rầm!
Rầm rầm!
Advertisement
Tiếng nói của Tô Hỷ Lai vừa cất lên, phía dưới mặt đất đột nhiên vang lên một tiếng chấn động vô cùng kịch liệt.

Ngay sau đó, cả thân thể của Tô Hỷ Lai đều lắc lư, tư thế cũng đứng không vững.
Mà bên phía đối dưới, Tô Hỷ Lai có thể nhìn thấy được, thân thể của con Lân đang run lên.


Nó hơi gấp, chỉ muốn vượt tới trước mặt của Tô Hỷ Lai.

Chỉ có điều, động tác này của nó chỉ mới thực hiện được một nửa.

Ngay sau đó, một bàn tay to lớn, đem thân hình của nó giữ chặt lại.
Cuối cùng, Tô Hỷ Lai mới phát hiện một cắp mắt to lớn, hằn lên từng đường mạch máu đỏ bừng, hướng về phía mình chằm chằm.
“Rống!”
Một tiếng rống to đột ngột vang lên, để cho thân hình của Tô Hỷ Lai không khỏi vội vàng thối lui về phía sau mấy bước.

Hai lỗ tai của anh, lúc này cũng có phần ù ù.
Chỉ có điều, lúc này Tô Hỷ Lai đã không có thời gian để suy nghĩ nhiều đến như vậy.

Hiện tại, tình huống của anh đang cực kỳ nguy hiểm.

Chuyện xấu nhất, rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Con tinh tinh vốn dĩ đang đuổi theo phía Linh Minh Nguyệt, không biết nó làm bắt cách nào, bây giờ lại quay ngược trở về đây, xuất hiện trước mặt của Tô Hỷ Lai.
“Anh bạn, vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi! Tôi cũng không có ác ý, tuyệt đối không có ý định đả thương nó!”
Đối mặt với thân thể khổng lồ của con tinh tinh, hiện tại Tô Hỷ Lai không đề nổi một chút ý chí chiến đấu nào.

Anh chỉ có thể hy vọng, con quái vật khổng lồ này có thể nghe hiểu được tiếng nói chuyện của anh.
Thế nhưng, còn không nghe được tiếng đáp lại.

Đột nhiên, một nắm tay to lớn từ trên không trung quơ xuống, trực tiếp hướng về phía đỉnh đầu của Tô Hỷ Lai đập mạnh.
Ầm!
Một tiếng chấn động kịch liệt vang lên, mặt đất dưới chân của Tô Hỷ Lai lần nữa rung lên một cách dữ dội.

May mắn, vừa rồi mặc dù đang cùng với con tinh tinh nói chuyện, nhưng tinh thần của Tô Hỷ Lai vẫn luôn luôn không ngừng đề phòng.
Thế nên, một kích này của nó đánh xuống, mặc dù hết sức bất ngờ, nhưng Tô Hỷ Lai vẫn có thể tạm thời tránh được.

Chỉ có điều, lúc này vị trí ngay trước đó mà Tô Hỷ Lai vừa đứng, hiện tại đã tạo thành một cái hô sâu mấy thước, rộng đến vài mét.

Nếu như đem nó cải tạo, có thể dễ dàng biến thành một cái hồ cá với diện tích không nhỏ.
Tất nhiên, lúc này Tô Hỷ Lai làm gì có nhiều tâm tư để suy nghĩ nhiều như vậy.

Anh thấy con tinh tinh này mỗi lần xuất hiện, đều không bao giờ chịu nói lý lẽ.

Thế nên, anh cũng không có cách nào chờ đời, một lần kỳ tích xuất hiện.

Anh hiện tại chỉ có thể dựa vào chính năng lực của bản thân mình, đem công kích của con tinh tinh tránh thoát.
Sau đó, Tô Hỷ Lai nhanh chóng tìm ra một cái hai đá cực lớn, phía bên trong dường như có thể xuyên qua cả một dãy núi.

Đối với hình thể khổng lồ của con tinh tinh mà nói, loại địa hình này cực kỳ phức tạp, cũng rất khó để di chuyển.

Nhưng đối với Tô Hỷ Lai, đây nhất định là con đường thoát duy nhất, trong tình cảnh như thế này.
Thế nên, Tô Hỷ Lai cũng không hề do dự một chút nào.


Vừa nhìn thấy hang đá này xuất hiện ở trước mặt, anh đã tức tốc lao vào bên trong, xuyên qua một đoạn đường đất ẩm ước, cùng với những cái mỏm đá trơn trượt, phủ đầy rêu xanh.
Không biết, có phải vì tình huống nguy cấp, bản năng sinh tồn trỗi dậy, để cho Tô Hỷ Lai một đường thông suốt, vượt qua một đoạn đường cực dài, đồng thời cũng không một chút trở ngại tiếng thẳng vào một cái hang núi sâu hun hút, phía bên trong còn truyền đến một chút nước chảy.
“Rống!”
Vốn dĩ đang chạy đuổi theo phía sau, nhưng từ lúc Tô Hỷ Lai chạy trốn vào bên trong hang đá, với thân hình khổng lồ của mình con tinh tinh không có cách nào chui lọt vào bên trong, chỉ có thể đứng ở bên ngoài, tức giận vung lên nắm tay đập mạch.
Mặc dù biết rõ hang đá này rất chắc chắn, cho dù dùng đến lực lượng cơ thể của con tinh tinh bên ngoài cũng không có cách nào lay chuyển được.

Nhưng nghe được âm thanh “ầm ầm” truyền đến.

Hơn nữa, bốn phía vách đá cùng mặt đất truyền đến những trận rung động mãnh liệt, để cho Tô Hỷ Lai không dám dừng lại quá lâu.
Anh quyết định chui thẳng vào hang đá sâu, đi tới một cái hồ nước trải rộng hết toàn bộ mặt hang.

Đứng trước cảnh hùng vĩ của thiên nhiên kỳ lạ, Tô Hỷ Lai chỉ do dự một giây, ngay sau đó anh liền dứt khoát mặc theo quần áo, nhảy thẳng vào trong hồ.
Nhưng mà, động tác này của anh chỉ vừa mới thực hiện được một nửa.

Đột nhiên, toàn bộ thân hình của anh đều bị giữ lại ở trên không trung.
“Này, anh muốn làm gì?”
Một âm thanh hết sức quen thuộc truyền đến, để cho đầu của Tô Hỷ Lai không khỏi xoay ngược lại.

Chỉ có điều, sau khi thấy rõ bộ dáng của mình lúc này, anh vậy mà lộ ra mấy phần hổ thẹn, xen lẫn với tức giận hô lên.
“Cô giữ tôi lại làm gì? Còn không mau…”
Bịch!
Tiếng “buông ra” còn chưa kịp nói xong, thân hình của Tô Hỷ Lai cứ như vậy rơi thẳng xuống đất, để cho toàn bộ khuôn mặt của anh tiếp đến mặt đất.

Cũng may, vị trí mà anh rơi xuống là một bãi cát bồi, mặt đất cũng rất xốp mềm.

Nếu không, từ độ cao như vậy rơi xuống, dù năng lực chịu đựng của Tô Hỷ Lai rất mạnh, nhưng mặt mũi của anh nhất định cũng sẽ rất thảm.
“Cô…”
Vô cùng tức giận, Tô Hỷ Lai đều bật thẳng người lên, trừng mắt nhìn lấy Linh Minh Nguyệt.
Chỉ có điều, nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, cô không những không có sợ hãi, còn nhất thời nhịn không được, phì cười ra một tiếng rõ to.
“Ha ha ha, cho anh đáng đời!”
Bị tiếng cười này của Linh Minh Nguyệt làm cho tâm tình không cách nào có thể phát ra.

Tô Hỷ Lai chỉ có thể xụ mặt xuống, sau đó mới cất giọng, lên tiếng hỏi thăm.
“Cô làm sao cũng xuất hiện ở đây? Chẳng phải, vừa rồi cô đã dẫn theo con tinh tinh kia chạy đi hướng khác rồi sao?”
Nói đến chỗ này, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi hiện lên một vẻ nghi hoặc.

Mà Linh minh Nguyệt giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Cô gái này, hiện lên một chút trêu chọc, nhìn anh mỉm cười.
“Thế nào, có phải là anh cho rằng tôi cố ý đem con tinh tinh đó chuyển về phía anh hay không?”
Nghe được lời này từ trong miệng của Linh Minh Nguyệt nói ra, suy nghĩ này ở trong lòng của Tô Hỷ Lai càng thêm chắc chắn.

Nhưng ngay sau đó, Linh Minh Nguyệt đã lần nữa lên tiếng giải thích.

“Kỳ thật, chúng ta đang bị vây ở trong một cái sơn mạch.

Cũng không biết nơi này là nơi nào, thế nhưng toàn bộ không gian đều đã bị phong bế lại.

Dù là tôi, cũng không có cách nào đem nó mở ra.

Thế nên, lúc vừa rồi chạy trốn, tôi mới bị con tinh tinh kia đuổi cho một vòng.

Sau đó, tôi mới lẫn trốn ở trong hang đá này.

Nhưng tôi cũng thật sự không có nghĩ ra, anh vậy mà cũng bị nó đuổi tới đây?”
Lần này, Tô Hỷ Lai không khỏi xấu hổ lên tiếng cười trừ.
“Tôi không phải là có ý đó.

Chỉ có điều, nếu như nơi này đã bị phong bế.

Vậy chúng ta làm như thế nào mới có thể rời đi? Hơn nữa, chẳng phải cô nói là đưa tôi đến chỗ sơn cốc bị biến mất kia sao? Làm như thế nào cô lại dẫn tôi chạy đến cái chỗ quỷ quái này?”
Bị Tô Hỷ Lai lên tiếng chất vấn, trong lòng của Linh Minh Nguyệt rất buồn bực.

Kỳ thật, cô cũng không biết, vì sao mình lại trong lúc bất tri bất giác, thì đi lạc vào đến chỗ này.
Nhưng việc này, Linh Minh Nguyệt cũng không có cách nào để thừa nhận, cũng không thể nào nói ra với Tô Hỷ Lai biết được.

Dù sao, cô gái này cũng là một người cực kỳ để ý đến mặt mũi.
Chính vì thế, ở trước mặt của Tô Hỷ Lai, cô tỏ ra hết sức thản nhiên, nhún nhún vai nói ra.
“Tôi làm sao mà biết được, không gian lĩnh vực ở trong cổ tộc rộng lớn như vậy.

Hơn nữa, sơn cốc cũng đã biến mất, nhiều thứ cũng bị thay đổi.

Thế nên, việc đi nhầm đường cũng là điều dễ hiểu mà thôi.”
“Hừ, còn không phải là đi lạc đường!”
Tô Hỷ Lai không một chút khách khí, đem lời nói ở trong lòng nói ra.

Nhất thời, Linh Minh Nguyệt liền nổi nóng, còn cố tình xắn lên tay áo, quơ quơ ra ở trước mặt của Tô Hỷ Lai, đe dọa.
“Anh vừa nói cái gì? Ai nói với anh là tôi bị lạc đường? Rõ ràng đường này chính là hướng đi tới sơn cốc.

Nhưng không biết vì sao, lại bị phong bế lại.

Nếu như anh không tin, thì có thể tự mình rơi đi, tôi cũng sẽ không dẫn đường cho anh nữa!”
Nói ra lời này, Linh Minh Nguyệt còn một bộ tức giận đùng đùng, dự định quay đầu rời đi.

Nhưng ngoài dự định của cô chính là, Tô Hỷ Lai cũng không hề ngăn cản.

Mà ánh mắt của anh, lại chăm chú nhìn về phía mặt nước dưới hồ.
“Này, tôi đi thật đấy, anh sẽ không dự định là tự mình đi đến sơn cốc đấy chứ?”
Thế nhưng, còn không đợi cho lời nói của Linh Minh Nguyệt nói hết, âm thanh của Tô Hỷ Lai đột nhiên vang lên cắt ngăn.
“Cô nhìn xem, phía dưới mặt nước kia đó là thứ đồ vật gì?”
Nghe được lời này của anh, Linh Minh Nguyệt mới rốt cuộc quay đầu nhìn lại.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy đồ vật ở dưới nước hiện lên, nhất thời khuôn mặt của Linh Minh Nguyệt không khỏi trở nên sững sờ.
“Làm sao lại là nó? Thứ này làm sao lại xuất hiện ở đây?”
Chỉ thấy, phía trước mặt của hai người lúc này, đột nhiên nổi lên một tòa tế đàn lơ lửng ở trên không trung.

Hơn nữa, phía trên tế đàn còn đặt lấy một cái quan tài bằng đá.


Nhìn bề ngoài, cỗ quan tài này dường như đã có niên đại hết sức cổ xưa.

Với lại, phía trên hoa văn cũng cực kỳ phức tạp.

Giống như, phía trên đó là một loại đồ án, hay nghi thức cổ xưa nào đó.
Nhưng mà, còn chưa đợi cho Tô Hỷ Lai kịp quan sát tỉ mỉ hoa văn ở trên quan tài.

Lúc này, âm thanh sợ hãi của Linh Minh Nguyệt đã vang lên.
“Không tốt, tòa tế đàn kia cùng với cỗ quan tài có vấn đề, chúng ta chạy nhanh đi!”
Tiếng nói của Linh Minh Nguyệt vừa rơi xuống, hoa văn trên nắp quan tài đột nhiên phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Ngay sau đó, chiếc nắp quan tài bất ngờ bị hất tung ra ngoài.

Tiếp theo, hai người rất nhanh liền nhìn thấy một người phụ nữ, từ bên trong quan tài ngồi bật dậy, dùng lấy ánh mắt hết sức mờ mịt, nhìn về phía bọn họ.
“Cái này… cái này… làm sao có thể?”
Cho dù đã nhìn thấy vô số những chuyện kỳ lạ xảy ra ở xung quanh mình.

Nhưng lúc này, nhìn thấy được người phụ nữ từ trong quan tài bật dậy, hai mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi trợn trừng.
Kể cả Linh Minh Nguyệt, lúc này biểu lộ cũng không khác biệt gì bao nhiêu.
“Cái này… cài này là cái gì?”
Đến lúc này, hai người đã không có cách nào rời đi.

Không phải vì bọn họ không muốn chạy trốn, mà mặt đất ở dưới chân bọn họ, lúc này giống như bị đông kết lại, cơ thể của cả hai người đều không có cách nào có thể chuyển động được.
Ngay sau đó, thân hình của người phụ nữ từ trong quan tài nhẹ nhàng lướt tới.

Mặc dù động tác của người phụ nữ này hết sức chậm rãi, nhẹ nhàng.

Thế nhưng, hai người bọn họ còn chưa kịp nháy mắt, thì thân hình của người phụ nữ đã xuất hiện ở ngay trước mặt.
Nhất là, nhìn thấy khuôn mặt không có một chút biểu cảm nào của người phụ nữ, càng khiến cho tâm tình của cả hai người Linh Minh Nguyệt, Tô Hỷ Lai đều chìm vào đáy cốc.
“Nói cho ta biết, đây là nơi nào? Còn các ngươi là ai, vì sao lại triệu hoán ta đến đây?”
Nghe được âm thanh vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp từ một người phụ nữ không lộ ra một chút tình cảm nào nói ra, cảm giác của cả hai người bọn họ lúc này đều trở nên vô cùng kỳ quặc.

Giống như, tất cả mọi thứ chỉ là ảo giác, không phải là chân thật.
Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy được bàn tay lạnh lẽo của người phụ nữ ở trước mặt đưa tới, chạm vào cổ họng của mình.

Hai người lúc này không khỏi bừng tỉnh, vội vàng nhớ ra, người hiện đang ở trước mặt này tuyệt đối là chân thật, cũng không phải do ảo ảnh hiện ra.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc nơi này là nơi nào? Vì sao các ngươi lại triệu hoán được ta đến đây?”
Mặc dù âm thanh của người phụ nữ lúc này so với trước đó đều không có một chút biến hóa nào, cực kỳ mềm mại, dễ nghe.

Thế nhưng, trong lòng của hai người bọn họ biết rõ, người phụ nữ này đã bắt đầu nổi giận.

Nếu như hai người không thể đáp lại.

Rất có thể, ngay sau đó chính là tử vong ập đến.
Ầm!
Nhưng mà, còn không đợi cho hai người bọn họ lên tiếng.

Phía trên hang đá lúc này đột nhiên vang lên một tiếng đập mạnh.

Ngay sau đó, mặt đất trở nên chấn động dữ đội.

Đồng thời, mặt trên của hang đá cũng bị phá hổng một cái lỗ nhỏ, để cho ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào bên trong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.