Đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa – Chương 113
Sau một hồi suy nghĩ, rốt cuộc Tô Hỷ Lai cũng đành phải hạ giọng xuống nước.
Dù sao, hiện tại người ta là kẻ nắm cán, anh cũng không thể nào biểu lộ ra quá đường đột, cường thế.
Thế nên, âm thanh nói chuyện của Tô Hỷ Lai cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
“Vậy thì cô muốn tôi phải làm thế nào bây giờ? Chuyện này tôi không thểchờ đợi được nữa.
Tôi đã hôn mê hơn nửa tháng, bây giờ sơn cốc cũng biến mất.
Nếu như con gái của tôi có chuyện gì xảy ra, đời này tôi cũng không có cách nào có thể ngủ yên được.”
Tuy rằng trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng nghe được Tô Hỷ Lai nói đến mức thế này, kỳ thật Linh Minh Nguyệt đã có ý mềm lòng.
Chỉ có điều, hiếm khi thấy được Tô Hỷ Lai ở trước mặt của mình hạ thấp giọng như vậy.
Thế nên, cô mới hất mặt lên, nói ra.
“Tất nhiên là phải xin lỗi tôi rồi.
Từ đầu đến cuối, tôi đều đang nghĩ cách hỗ trợ cho anh.
Thế nhưng, ngoài việc sai khiến cùng với tức giận ra, thì anh đã bao giờ cảm ơn qua tôi hay chưa?”
Lời này của cô, quả thật để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không phải là Tô Hỷ Lai không biết sự trợ giúp của Linh Minh Nguyệt.
Hơn nữa, cô còn nhiều lần giúp anh trong những chuyện rất quan trọng.
Thế nhưng, thân phận của người phụ nữ này quá mức thần bí.
Anh cũng không rõ, cô ta xuất hiện ở bên cạnh mình rốt cuộc là có ý đồ gì.
Chính vì thế, từ trước đến nay anh đều chưa từng tin tưởng qua cô một lần nào.
Vì vậy, thái độ của anh đối với Linh Minh Nguyệt cũng không giống như những người thân cận ở bên cạnh anh.
Advertisement
“Được rồi, vì bày tỏ thái độ sai lầm vừa rồi của tôi.
Hiện tại, tôi hướng về cô nói lời xin lỗi, như vậy có được hay chưa?”
Sau một hồi tỏ vẻ do dự, cuối cùng Tô Hỷ Lai vẫn hướng về phía Linh Minh Nguyệt, thừa nhận sai lầm của mình.
Mặc dù bộ dáng của anh thật sự rất gượng gạo, nhưng trong lòng của Linh Minh Nguyệt vẫn không nhịn được, lộ ra mấy phần đắc ý.
Chỉ có điều, ở trước mặt của Tô Hỷ Lai, cô vẫn tỏ ra một bộ cao ngạo, giống như con chim phượng hoàng cao quý, dùng ánh mắt xem thường nhìn xuống vạn vật thế gian.
“Lời xin lỗi này của anh coi như tôi tạm thời chấp nhận được.
Thế nhưng, nếu như lần sau anh còn tỏ ra thái độ như vậy với tôi thêm lần nữa, thì anh không chỉ xin lỗi đơn giản như vậy không thôi.
Tôi nhất định, sẽ khiến cho anh cảm thấy hối hận!”
Nói xong, Linh Minh Nguyệt còn cố ý hất đầu lên, tự mình đi về phía trước.
Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai không có cách nào phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy thân hình của cô lướt qua khuôn mặt của mình.
Ngay sau đó, trong tai anh truyền đến một giọng nói hết sức bất mãn.
“Này, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đuổi theo bước chân của tôi.”
Đến lúc này, Tô Hỷ Lai mới giật mình, vội vàng phản ứng lại.
Nhưng mà, hiện tại không có hệ thống hỗ trợ, anh muốn đuổi theo tốc độ di chuyển của Linh Minh Nguyệt, thật sự là một việc hết sức khó khăn.
Advertisement
Cũng may, Linh Minh Nguyệt hiện tại vẫn đang nghĩ đến việc chiếu cố “người bệnh”, thế nên tốc độ của cô cũng đã chậm hơn trước kia rất nhiều lần.
Chỉ có điều, dù Linh Minh Nguyệt đã hạ thấp tốc độ xuống, nhưng Tô Hỷ Lai muốn đuổi theo phía sau của cô, anh đều phải dùng hết toàn lực, mới có thể hy vọng bám được phía sau.
Đợi cho đến lúc Tô Hỷ Lai có thể bắt kịp được bóng người của Linh Minh Nguyệt.
Thì lúc này, cả người anh đều tiêu hao hết sạch năng lượng, vô lực ngồi bệt xuống mặt đất, thở ra hổn hển.
“Chậm… chậm lại một chút.
Tôi… tôi sắp không chịu đựng được nữa rồi…”
Nhìn bộ dáng của Tô Hỷ Lai lúc này, Linh Minh Nguyệt nhất thời nhịn không được, lộ ra một cái nụ cười vô cùng đắc ý.
“Hừ, chẳng phải lần trước anh còn chê tôi chậm chạp, rất phiền phức hay sao? Thế nào, vừa mới hôn mê hơn nửa tháng, sức mạnh của anh đã đi đâu mất rồi? Hay là, hiện tại anh đã không được?”
Vừa nghe nhắc đến hai chữ “không được”, nhất thời Tô Hỷ Lai không khỏi đứng thẳng người dậy.
Vẻ mặt hết sức tức giận, trừng lấy Linh Minh Nguyệt nói ra.
“Ai nói với cô là tôi không được? Tôi vẫn còn rất khỏe mạnh, chưa từng lúc nào là làm không được!”
Trong lúc nói chuyện, Tô Hỷ Lai đặc biệt nhấn mạnh chữ “làm” rất to.
Ban đầu, Linh Minh Nguyệt cũng không hiểu ra ý nghĩ ở trong lời nói của anh.
Nhưng ngay sau một hồi, cô đột nhiên đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn lấy Tô Hỷ Lai.
“Anh là cái đồ không biết xấu hổ, còn dám lấy mấy thứ bẩn thỉu đó ra để nói chuyện với tôi?”
Nhìn thấy biểu hiện lúc này của Linh Minh Nguyệt, trong lúc nhất thời Tô Hỷ Lai cảm giác cực kỳ quái dị.
“Người phụ nữ này, cũng quá nhạy cảm rồi đi?”
Kỳ thật, vừa rồi là Tô Hỷ Lai cố ý nói ra, đều trêu đùa với Linh Minh Nguyệt một phen.
Nhưng sau khi bị phát hiện ra, anh cũng không dám tiếp tục mở miệng trêu chọc.
Dù sao, hiện tại thực lực của anh không thể nào bằng được Linh Minh Nguyệt.
Thế nên, anh chỉ giả vờ như không nghe thấy, còn vô cùng ngây thơ, chớp chớp đôi mắt nhìn lấy cô.
“Vừa rồi tôi có nói gì sao? Cô làm sao lại phản ứng như vậy?”
Tất nhiên Linh Minh Nguyệt không thể nào biết được suy nghĩ ở trong lòng của Tô Hỷ Lai.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ vô tội của anh, cô cũng không rõ là vừa rồi anh ta cố ý hay vô tình nói ra những lời như vậy.
Thế nhưng, hai người còn chưa tiếp tục lên tiếng nói chuyện.
Từ phía xa xa, đột nhiên vang lên mấy tiếng thú gầm.
“À ừm…”
“Rống!!!”
“Rống!!!”
“Đó là cái gì?”
Ngay sau đó, ánh mắt của Tô Hỷ Lai tỏ ra hết sức kinh ngạc, chỉ tay về phía trước mặt của mình hô lên một tiếng.
Đến lúc này, Linh Minh Nguyệt cũng vội vàng đưa mắt nhìn theo.
Nhưng sau khi thấy được đồ vật xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, sắc mặt của cô không khỏi biến đến cực kỳ khó coi.
“Yêu thú? Làm sao yêu thú lại xuất hiện ở đây?”
Đối với mấy loại từ ngữ này, Tô Hỷ Lai chỉ có thể mơ hồ suy đoán một chút.
Sau đó, anh phát hiện ra mặt đất ở dưới chân mình cũng bắt đầu rung lên.
Nhưng mà, anh còn chưa kịp phản ứng gì, thì một bàn tay đã bị Linh Minh Nguyệt nắm chặt lại.
Ngay sau đó, anh nghe được tiếng hô thất thanh của Linh Minh Nguyệt vang lên bên tai.
“Mau, chạy nhanh khỏi đây!”
Cho đến lúc này, Tô Hỷ Lai mới rốt cuộc nhìn rõ được “đồ vật” đang xuất hiện ở trước mặt mình.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy vật này, cả khuôn mặt của anh liền hiện ra một vẻ tái nhợt.
Bởi vì, con vật này rất giống một thứ sinh vật ở trong truyền thuyết.
Nửa phần thân trên của nó mang theo một cái đầu rồng to lớn, phía trên đỉnh đầu còn có một cái sừng nhọn, hơi cong ngược về phía sau.
Phần thân dưới là mình ngựa, được bao quanh bởi một lớp vẩy cá sáng bóng.
Thế nhưng, điều làm cho Tô Hỷ Lai ngạc nhiên nhất là.
Sinh vật giống như Lân này vậy mà đang vô cùng hoảng hốt, hướng về phía vị trí của hai người bọn họ lao tới.
Dường như, phía sau lưng của nó tồn tại một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Nếu không, một linh vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết như nó, sẽ không trở nên hoảng sợ đến như vậy.
“Con Lân, vì sao nơi này lại có con Lân xuất hiện?”
Vừa cố gắng đuổi theo tốc độ của Linh Minh Nguyệt, Tô Hỷ Lai vừa đem những nghi hoặc ở trong lòng của mình nói ra.
Nhưng mà, lúc này Linh Minh Nguyệt đã không có thì giờ để giải thích với anh.
Ngay phía trước mặt của hai người lúc này đột nhiên xuất hiện một cái ngã rẽ.
Ngay sau đó, Linh Minh Nguyệt không hề do dự chút nào, liền trực tiếp kéo theo Tô Hỷ Lai ngoặc vào bên trong.
Vốn đang chạy đuổi theo phía sau lưng của Linh Minh Nguyệt và Tô Hỷ Lai, con Lân vừa trông thấy hai người rẽ ngoặc vào.
Nó vậy mã cũng rẽ ngoặc theo.
Cũng không rõ, trong lúc hoảng hốt tìm không ra đường đi nên nó mới theo quán tính chạy đuổi theo hai người bọn họ.
Hay mục tiêu của nó, cũng chính là hai người đang chạy ở phía trước mặt?
“Nó, nó vì sao lại đuổi theo chúng ta?”
Mặc dù không thấy được đồ vật gì đang đuổi theo phía sau, khiến cho con Lân này tỏ ra hoảng hốt như vậy.
Nhưng nhìn thấy nó cứ như vậy đuổi theo phía sau lưng, Tô Hỷ Lai không khỏi lo lắng hỏi thăm.
Lúc này, Linh Minh Nguyệt cũng đã khôi phục lại tâm tình.
Cô đưa mắt nhìn lấy Tô Hỷ Lai, sau đó liếc qua nhìn lấy con Lân đang đứng run rẩy, nấp ở một bên.
“Anh hỏi tôi, tôi làm sao biết được?”
Vừa nói, Linh Minh Nguyệt vừa trừng mắt nhìn anh.
Nhưng ngay sau đó, cô lại đột nhiên lên tiếng giải thích.
“Theo như những gì trong sách cổ ghi lại, thì Kỳ Lân là giống linh vật tượng trưng cho sự may mắn.
Hơn nữa, nơi ở của chúng vẫn thường ẩn sâu trong các hang núi.
Thế nên, những lúc bình thường rất ít khi phát hiện ra tung tích của bọn chúng.
Trừ phi, nơi đó xuất hiện một loại bảo vật nào đó, đem con Kỳ Lân này hấp dẫn chạy tới.
Nếu không, chúng rất khó rời khỏi nơi ở của mình.”
Nghe lời giải thích này của Linh Minh Nguyệt, Tô Hỷ Lai không khỏi giật mình.
Nhưng ngay sau đó, anh lại càng nghi hoặc hơn.
“Nếu như đã nói nơi nó xuất hiện sẽ có bảo vật.
Vậy vừa rồi, thứ gì đã đuổi theo nó? Chẳng lẽ, bảo vật đang ở trên người của con Lân này?”
Lời này của Tô Hỷ Lai vừa nói ra, ánh mắt của Linh Minh Nguyệt cũng nhất thời sáng lên.
Ngay sau đó, thân hình của cô nhanh chóng bật dậy, hướng về phía vị trí mà con Lân đang đứng, lao vụt tới.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Hỷ Lai nhất thời không khỏi giật mình, vội vàng hô lên một tiếng.
“Cô muốn làm gì?”
“Tôi đương nhiên là muốn tìm kiếm bảo vật!”
Mặc dù động tác của Linh Minh Nguyệt cũng không có bị tiếng hô của Tô Hỷ Lai làm cho ngừng lại.
Nhưng âm thanh của cô, lại chính xác truyền đến trong tai của anh.
Tức thì, hai mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi trợn trắng lên.
Anh đương nhiên là đã nghĩ tới, trên người của con Lân này nhất định có đồ vật gì đó.
Nhưng mà, anh cũng không có ý định đem nó đoạt đi.
Chỉ có điều, lúc này thân hình của Linh Minh Nguyệt vừa lao tới, thân thể của con Lân cũng run lên nhè nhẹ.
Nhưng mà, ngoài sự tưởng tượng của hai người bọn họ.
Con Lân này vậy mà không có tránh né động tác tiếp cận của Linh Minh Nguyệt, trong ánh mắt của nó chỉ mang theo một chút hốt hoảng.
Sau đó, hai giọt nước mắt từ trong hốc mắt của nó bỗng dưng rơi xuống, để cho bàn tay của Linh Minh Nguyệt vừa mới chạy đến, đột nhiên co rụt lại.
“Nó… nó đang khóc?”
Âm thanh của Linh Minh Nguyệt mang theo mấy phần không thể nào tin tưởng được vang lên.
Nhưng ngay sau đó, cô như đột nhiên nhớ ra cái gì, lại hoảng hốt kêu to.
“Không tốt, Kỳ Lân khóc, điều xấu sẽ xảy ra.”
Thế nhưng, lần này còn không đợi cho Linh Minh Nguyệt kịp nhảy người tránh đi.
Rất đột ngột, từ trên không trung đập xuống một cái móng vuốt to đùng, đem theo toàn bộ thân thể của cô, hất bay lên không trung mấy chục thước.
Cũng may, thực lực của cô đã đạt đến Thiên Cảnh, so với người thường không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Chính vì thế, lúc thân hình của cô rơi xuống, ngoài một chút chấn động để cho đầu óc hơi có phần choáng váng.
Toàn bộ thân thể của cô, cũng không có xảy ra chút thưởng tổn nào.
Hiển nhiên, Tô Hỷ Lai thì không biết việc này.
Anh thấy Linh Minh Nguyệt đột nhiên bị đánh bay.
Hơn nữa, rơi từ độ cao như vậy xuống đất, cho dù là chính bản thân anh, nhất định cũng sẽ bị chút tổn thương không nhỏ.
Thế nên, lúc này anh vô cùng lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
“Cô không sao chứ?”
“Khục khục… tôi không có việc gì.”
Trong miệng ho lên vài tiếng, Linh Minh Nguyệt lúc này cũng đứng thẳng dậy.
Chỉ có điều, anh mắt của cô bây giờ toàn bộ đều lộ ra dáng vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Mà lúc này, Tô Hỷ Lai cuối cùng cũng nhìn rõ, “đồ vật” vừa mới tấn công Linh Minh Nguyệt rốt cuộc thứ gì.
Chỉ thấy, phía trước mặt của hai người bọn họ lúc này xuất hiện một con tinh tinh rất lớn.
So với một tòa tháp cao hai mười tầng còn muốn cao hơn mấy phần.
Không chỉ thế, trong ánh mắt màu đỏ ngầu của nó, Tô Hỷ Lai còn cảm nhận được mấy phần trí tuệ, một thứ không nên thuộc về một giống sinh vật hoang dã như thế này.
Nhưng mà, còn không đợi cho Tô Hỷ Lai kịp phản ứng, âm thanh của Linh Minh Nguyệt lại đột nhiên truyền đến.
“Đây là một con yêu thú cấp bậc Thiên Mệnh cảnh, so với tôi hoàn toàn không hề thua kém một chút nào.
Thế nhưng, loại yêu thú này có lực lượng rất mạnh.
Nếu như cứng đối cứng, tôi cũng không có nắm chắc có thể tiêu diệt được nó.
Thế nên, lúc nữa nhân lúc tôi đang đối phó với con yêu thú này, anh hãy tìm lấy cơ hội, rời khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt.”
Đột nhiên nghe được truyền âm của Linh Minh Nguyệt, Tô Hỷ Lai nhất thời có chút giật mình.
Nhưng sau đó, vẻ mặt của anh không khỏi trầm xuống.
Nếu như lúc này có được hệ thống hỗ trợ, anh nhất định sẽ tìm ra biện pháp để đối phó với con tinh tinh này.
Thế nhưng, hiện tại đừng nói là hệ thống không có.
Ngay cả năng lực ctự vệ của bản thân, anh cũng kém xa so với Linh Minh Nguyệt.Chính vì thế, lời đề nghị này của cô kỳ thật là rất phù hợp với hoàn cảnh lúc này của Tô Hỷ Lai.
Chỉ có điều, bản thân là một người đàn ông, anh cũng không có thói quen núp phía sau lưng, chờ đợi cho người phụ nữ bên cạnh đến cứu mình.
Thế nên, sau khi nghe được đề nghị của Linh Minh Nguyệt, bản năng để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng khó chịu, dự định trực tiếp lên tiếng từ chối.
Dù sao, anh cũng không muốn mắc nợ ân tình của cô.
Nhưng mà, còn không đợi cho Tô Hỷ Lai đáp lại.
Con tinh tinh khổng lồ đột nhiên tức giận, gầm lên một tiếng.
Sau đó, nó tự đưa tay đấm mạnh lên trên ngực của mình, rồi mới quơ lấy nắm tay, hướng về phía Tô Hỷ Lai và Linh Minh Nguyệt quét tới.
“Không tốt, mục tiêu của nó chính là chúng ta, anh hãy mau chóng chạy đi!”
Tiếng hô của Linh Minh Nguyệt vừa vang lên, bàn tay của con tinh tinh khổng lồ cũng nhanh chóng đập đến.
Đến lúc này, cho dù trong lòng không muốn, nhưng Tô Hỷ Lai cũng không dám dây dưa ở lại.
Thân hình của anh nhanh chóng chuyển hướng, nhắm về một phía bên trong rừng cây chạy đi.
Còn Linh Minh Nguyệt sau khi tránh thoát được một kích của con tinh tinh, bản thân cô cũng lựa chọn một con đường khác, vội vàng chạy đi.
Chỉ có điều, lúc hai người bọn họ chia nhau chạy trốn, ai cũng không có để ý đến, trên thân của con Lân lúc này mang theo một viên hạt châu bảy màu, tỏa ra ánh sáng cực kỳ thuần khiết.
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy thân ảnh của Tô Hỷ Lai chạy đi.
Nó vậy mà cũng hướng theo vị trí của anh, vội vàng đuổi theo phía sau.