Chàng Rể Đào Hoa

Chương 115


Đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa – Chương 115


Nhìn thấy ánh sáng đột nhiên xuất hiện, cả Linh Minh Nguyệt lẫn Tô Hỷ Lai đều nhịn không được, ngước đầu nhìn lên phía trên.

Nhưng mà, tiếng thú rống tràn đầy giận dữ lại lần nữa phát ra.

Đồng thời, âm thanh đập phá càng thêm trở nên kịch liệt, bạo động.
Ầm Ầm!
Ầm Ầm!
“Chết!”
Ngay lúc công kích của con tinh tinh đã đem mảng lớn vách đá phía trên phá hỏng, thì âm thanh của người phụ nữ vừa mới bước ra từ quan tài đá lại đột nhiên vang lên.
Mặc dù giọng nói của người phụ nữ này hết sức thản nhiên, hoàn toàn không mang theo một chút do dự hay tình cảm nào.

Thế nhưng, phía bên ngoài hang đá, vốn đang sừng sững đứng ở trên cao, thông qua lỗ hổng của hang có thể dễ dàng thấy được hai mắt của con tinh tinh đang không ngừng nhìn vào bên trong trừng lớn.

Đúng vào lúc này, động tác vung tay của nó bỗng dưng ngừng lại.

Ngay sau đó, một tiếng hét vô cùng bi thảm đột nhiên vang lên.
Advertisement
“Rống!!!”
Ầm Ầm!
Cứ như thế, thân hình khổng lồ của con tinh tinh đột nhiên ngã xuống mặt đất, tạo thành một trận chấn động vô cùng kịch liệt.

Cho dù là Tô Hỷ Lai hay Linh Minh Nguyêt, cả hai người đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt hai người bọn họ đều lộ ra dáng vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Vừa rồi, chỉ thông qua một tiếng thản nhiên hô lên, con tinh tinh khổng lồ đã từng đem cả hai người đuổi đông giết tây, chạy trốn hết sức chật vật, lại cứ như thế bị giết chết đi.

Cho dù là ai, cũng không có cách nào có thể tưởng tượng ra được, năng lực của người phụ nữ đang đứng ở trước mặt bọn họ đáng sợ đến như thế nào.
Thế nhưng, còn không đợi cho âm thanh chấn động ở bên ngoài ngừng lại, ánh mắt lạnh băng, giống như từ trong hố sâu vũ trụ, đang chăm chú nhìn về phía hai người.

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo, chẳng khác nào phát ra từ sâu bên trong chín tầng địa ngục, đột ngột vang lên.
“Nói cho ta biết, đây là nơi nào? Còn các ngươi là ai, vì sao lại triệu hoán ta đến đây?”
Advertisement
Cảm giác của hai người bọn họ lúc này, chỉ có thể nói là lạnh từ trên sống lưng, chạy dọc thẳng xuống đốt xương cột sống cuối cùng.

Ai cũng không rõ, người phụ nữ này rốt cuộc là người sống hay người chết.

Thế nhưng, kể từ lúc xuất hiện đến bây giờ, ngoài việc hỏi hai người bọn họ câu hỏi tương tự như vậy.

Dường như, chỉ có tiếng hô giết chết con tinh tinh mới rồi là âm thanh ngoại lệ.
Nhưng mà, ngay lúc này cả Tô Hỷ Lai lẫn Linh Minh Nguyệt, cũng không có cách nào lên tiếng giải thích được rõ ràng, người phụ nữ này vì sao xuất hiện ở đây.

Hơn nữa, ai mới là kẻ triệu hoán cô ta xuất hiện ở nơi này.
Thế nhưng, nhớ đến tình cảnh vừa rồi của con tinh tinh, trong lòng của cả hai người đều luôn có một loại cảm giác hết sức bất an.

Bởi vì, ai cũng không rõ, sau khi không có câu trả lời từ hai người bọn họ, người phụ nữ này có thể đột nhiên hô lên một tiếng, sau đó kết thúc sinh mệnh của cả hai người hay không.

Chỉ có điều, còn không đợi cho một trong hai người kịp lên tiếng trả lời.

ánh mắt của người phụ nữ bước ra từ trong quan tài đá đột nhiên liếc sang, nhìn qua Linh Minh Nguyệt.

Nhất thời, trong lòng của Linh Minh Nguyệt không khỏi lạnh toát.

Cô biết rõ, một khi mình không trả lời được câu hỏi của người phụ nữ này, kết cục nhất định sẽ rất bi thảm.
Nhưng mà, ngoài sự dự kiến của Linh Minh Nguyệt là, ánh mắt của người phụ nữ này chỉ dừng lại ở trên người của cô chưa tới một giây, ngay sau đó đã liếc sang nhìn lấy Tô Hỷ Lai.

Đồng thời, một giọng nói lạnh băng không hề mang theo một chút tình cảm nào, lại lần nữa vang lên.

Nhưng lúc này, câu nói của người phụ nữ bước ra từ quan tài đá, đã hơi có biến đổi một chút.
“Ngươi, trả lời câu hỏi của ta!”
Lúc này, Tô Hỷ Lai cũng có chút giật mình.

Nhưng phản ứng của anh vẫn còn rất nhanh, trong đầu anh nhanh chóng xuất hiện vô số từ ngữ, cũng như vô số lý do, hy vọng có thể lừa gạt được người phụ nữ đang đứng ở trước mặt này.
Thế nên, ngay khi người phụ nữ này kịp làm ra hành động tiếp theo, Tô Hỷ Lai đã gọn gàng lên tiếng trả lời.
“Tôi biết, nơi này chính là một vùng đất cấm.

Sở dĩ cô bị triệu hoán đến đây, là bởi vì lúc hai người chúng tôi bị đuổi giết, đã vô tình kích hoạt một cái pháp trận, khiến cho thời không trở nên hỗn loạn.

Vì thế, cô mới bị đưa đến chỗ này.”
Lời giải thích này của Tô Hỷ Lai thật sự có rất nhiều chỗ hở.

Thế nhưng, không rõ vì lý do gì, người phụ nữ đang đứng ở trước mặt anh chỉ hơi trầm mặc một chút, sau đó liền gật đầu xoay người rời đi.
“Nếu như không phải là các ngươi đã triệu hoán ta đến đây, vậy thì ta cần phải quay trở về nơi an nghỉ của mình, tiếp tục chờ đợi đến chủ nhân tương lai, sẽ triệu hoán ta đi ra ngoài.

Nhưng mà, trước khi rời đi, ta cần lấy trên người của hai người các ngươi một thứ.”
Vốn tưởng rằng người phụ nữ này đã thật sự bỏ đi, trong lòng của hai người Tô Hỷ Lai, Linh Minh Nguyệt vừa mới buông lỏng một hơi.

Đột nhiên, đôi mặt lạnh xám của người phụ nữ bước ra từ quan tài đá, bất ngờ quay ngược trở lại, nhìn thẳng về phía hai người.
Trong ánh mắt của người phụ nữ này, vậy mà hiện lên một chút ý cười, để cho trái tim của cả Linh Minh Nguyệt lẫn Tô Hỷ Lai, đều không nhảy cẫng lên, giống như gặp phải một con rắn độc, đang nhìn về phía mình chằm chằm.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Đối mặt với nguy hiểm, Linh Minh Nguyệt vậy mà đột nhiên xông ra phía trước, muốn đem Tô Hỷ Lai che chở ở phía sau lưng của mình.

Thế nhưng, hai người bọn họ còn không nhìn ra động tác của người phụ nữ đang đứng ở phía đối diện.
Thì lúc này, cả hai đều có cảm giác lồng ngực của mình vô cùng đau nhói.

Ngay sau đó, bọn họ liền phát hiện ra, trên tay của người phụ nữ đang đứng đối diện, đột nhiên nhiều ra hai quả tim còn sống, đang đập lên từng tiếng thình thịch, như âm thanh vọng vào linh hồn của bọn họ.

Đồng thời, trên khóe môi của người phụ nữ bước ra từ quan tài đá, đột nhiên hiện lên một nụ cười hết sức quỷ dị.
“Đây là đồ vật mà ta muốn cầm về.

Hy vọng, lần sau ta có thể chờ đợi, nhìn thấy các ngươi thêm một lần nữa!”

Trước lúc người phụ nữ này rời đi, cả hai đều nghe rõ được âm thanh nói chuyện của cô ta vang lên văng vẳng bên tai.

Mặc dù bản thân Linh Minh Nguyệt lẫn Tô Hỷ Lai đều không hiểu vì sao, cho đến lúc này cả hai đều vẫn còn sống.

Nhưng nhìn thấy thân hình của người phụ nữ trước mặt đang dần tan biến đi.

Rốt cuộc, cả hai đều không khỏi đồng thanh hô lên.
“Không, hãy đem trái tim trả lại cho chúng tôi!”
Ngay sau đó, âm thanh của bọn họ giống như chìm vào bên trong biển cả, không có tiếng nào đáp lại.

Đến cuối cùng, khi nhũng hình ảnh ở trước mặt bắt đầu vỡ ra thành từng mảnh.

Lúc này, Tô Hỷ Lai vô cùng hoảng hốt, giật mình tỉnh lại.

Đồng thời, anh thấy được ánh mắt của con Lân đang vô cùng lo lắng, nhìn về phía mình.
“Vừa rồi, đó thật sự chỉ là một giấc mơ thôi sao?”
Vừa tình dậy, đầu óc của Tô Hỷ Lai vẫn còn cảm thấy hết sức mơ hồ.

Nhưng rõ ràng, những hình ảnh vừa rồi quá mức chân thật.

Cho dù đó là một cái giấc mơ, cũng không nên chân thật đến như vậy?
Trong lúc nhất thời, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi hiện lên một cỗ dự cảm không may.

Anh biết rõ, đây nhất định không phải là một giấc mơ bình thường.

Hơn nữa, chuyện này xảy ra cũng quá mức đột ngột.

Anh còn nhớ rõ, lúc đó mình đang chạy trốn con tinh tinh kia mới phải.

Sau đó, không biết vì sao, anh nghe được một tiếng hí nhỏ.

Sau đó, chính anh đã trải qua một giấc mơ kỳ lạ như vậy.
Giống như nghĩ ra được thứ gì, ánh mắt của Tô Hỷ Lai lúc này mới chăm chú nhìn về phía con Lân vẫn còn đang dùng ánh mắt lo lắng xuất hiện ở trước mặt.

Anh nhớ rõ, lúc nó xuất hiện ở bên cạnh anh, trên cổ nó có đeo một viên ngọc trắng, bên trong lộ ra ánh sáng bảy màu.

Nhưng lúc này, không biết vì lý do gì, viên ngọc ở trên cổ của nó lại đột nhiên nứt ra, ánh sáng bảy màu trên đó cũng ảm đạm đi rất nhiều lần.
“Chính là mày, là mày đã cho tao thấy được giấc mơ vừa rồi phải không?”
Đến lúc này, Tô Hỷ Lai đã không cách nào có thể lý giải được giấc mơ kỳ lạ như vừa rồi nữa.

Anh chỉ có thể tin tưởng, đây là một loại năng lực đặc thù nào đó của con Lân.


Hơn nữa, mặc dù không biết viên ngọc ở trên cổ của nó được làm bằng chất liệu gì.

Nhưng năng lượng vừa mới ẩn chứa bên trong, dường như để anh cảm nhận được một chút hơi thở quen thuộc.

Thứ này, có lẽ là vật đã đem lại năng lực nào đó đặc thù cho con Lân cũng không biết chừng?
Trong lòng còn đang nghĩ như vậy, lúc này đột nhiên con Lân hơi nhích người tới, vội vàng kéo lấy gấu quần của anh, giật mạnh vài cái.

Sau đó, trong miệng của nó phát ra tiếng hí, như của tiếng ngực.
“Hí hí! Hí hí!”
Nhìn thấy hành động lúc này của con Lân, Tô Hỷ Lai rất nhanh liền hiểu ra được ý định của nó.
“Ý của mày là, tao cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức?”
Không phải là nhìn thấy ảo giác hay không, mà Tô Hỷ Lai có thể nhìn thấy, đầu của con Lân hơi gật gật vài cái, giống như đang đáp lại câu hỏi của anh.
Thế nhưng, sau khi bước chân của Tô Hỷ Lai chỉ vừa mới di chuyển vài bước, động tác của anh bất ngờ dừng lại, để cho con Lân không khỏi lần nữa thúc giục, phát ra một tràng tiếng hí.
“Hí hí! Hí hí!”
Biết rõ là con Lân đang muốn mình đi theo nó để ra ngoài.

Nhưng vừa rồi nhớ lại bên trong giấc mơ, rất rõ ràng Linh Minh Nguyệt vẫn còn ở bên trong hang đá.

Hơn nữa, cỗ quan tài bằng đá kia xuất hiện hết sức quỷ dị, ai cũng không biết, vì sao nó lại từ dưới nước cùng với tòa tế đàn kia chui lên.
Nếu như lúc này Tô Hỷ Lai rời đi, anh nhất định có thể đảm bảo được an toàn của mình.

Nhưng lúc đó, ngay thời điểm mà người phụ nữ kia muốn gây bất lợi cho anh, rõ ràng là Linh Minh Nguyệt đã đứng ra phía trước, muốn ngăn lại hành động của cô ta.
Mặc dù trước đó Tô Hỷ Lai đối với Linh Minh Nguyệt rất cảnh giác.

Nhưng anh cũng biết rõ, từ lúc gặp mặt đến nay cô chưa từng làm hại anh lần nào.

Mà ngược lại, anh đã không ít lần được cô giúp đỡ.

Nếu như lúc này, biết rõ là cô sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng anh lại bỏ mặc không đến cứu.

Chuyện này, đối với Tô Hỷ Lai mà nói, đây là một việc sẽ khiến cho anh cảm thấy ân hận, áy náy cả đời.
Chính vì thế, sau khi suy nghĩ một hồi, anh đã quyết định lần nữa quay trở lại, tìm kiếm Linh Minh Nguyệt.

Con Lân cũng nhìn ra được ý định của Tô Hỷ Lai.

Thế nên, khi nó thấy anh xoay người, muốn đi sâu vào bên trong hang đá, trong ánh mắt của nó không khỏi lộ ra mấy phần gấp gáp, vội vàng xông về phía trước, đem ống quần của anh kéo chặt.
“Hí hí! Hí hí!”
Biết rõ là con Lân này chỉ có ý tốt muốn cứu mình.

Thế nhưng, một khi đã quyết định Tô Hỷ Lai cũng sẽ không ân hận chút nào.

Anh cố đem con Lân gạt sang một bên, sau đó nghiêm lại sắc mặt, nói với nó.
“Nơi này thật sự rất nguy hiểm, mày hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi!”
Mặc dù chính nó là người đã đem đến giấc mơ kỳ lạ kia cho anh.

Nhưng Tô Hỷ Lai cũng không muốn, nhìn thấy một con vật như nó, sẽ gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.

Chính vì thế, anh mới lên tiếng khuyên nhủ, hy vọng là có thể đem nó đuổi đi.
Thế nhưng, con Lân lúc này giống như cũng trở nên bướng bỉnh.

Nó vậy mà không có rời đi, hơn nữa còn rất cố gắng bám theo phía sau lưng của anh.


Tô Hỷ Lai cũng không hiểu rõ, con Lân này vì sao từ lúc gặp mặt cho đến lúc này, vẫn luôn luôn bám theo phía sau lưng của mình.
Chỉ có điều, lúc này anh đã hướng vào sâu bên trong hang đá để đi vào.

Thế nên, anh cũng vô cùng tùy ý, mặc kệ cho con Lân theo ở phía sau.
Quả thật, mọi thứ đều diễn ra hết sức trùng hợp với giấc mơ mà bản thân vừa mới trải qua.

Tô Hỷ Lai chỉ đi khoảng chừng hơn vài phút, phía trước mặt của anh đã hiện ra một hồ nước to, sâu không thấy đáy.
Đồng thời, ngay khi anh xuất hiện, thân ảnh của Linh Minh Nguyệt cũng lập tức hiện ra.

Chỉ có điều, lần này khác với giấc mơ, là sắc mặt của Linh Minh Nguyệt hơi hiện ra một chút kinh ngạc, nhìn về phía Tô Hỷ Lai lẫn con Lân đang theo ở phía sau.
“Hỷ Lai, anh làm sao cũng tới được đây?”
Mặc dù giọng điệu của cô mang theo mấy phần kinh ngạc.

Nhưng từ trong ánh mắt của cô, Tô Hỷ Lai có thể thấy được, cô rất vui mừng khi thấy anh xuất hiện ở trước mặt mình.
Thế nhưng, lúc này Tô Hỷ Lai làm gì có nhiều thời gian để giái thích với cô.

Ngay khi nhìn thấy Linh Minh Nguyệt xuất hiện, Tô Hỷ Lai đã vội vàng, đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô, sau đó đem cô kéo về phía trước, dự định nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng mà, bị động tác bất ngờ này của anh, để cho sắc mặt của Linh Minh Nguyệt trong một thoáng liền trở nên đỏ ứng vì xấu hổ.

Sau đó, ánh mắt của cô bỗng dưng lạnh xuống, giọng nói cũng không mang theo một chút tình cảm nào.
“Anh muốn làm gì? Mau buông tay ra!”
Mặc dù biết rõ là Linh Minh Nguyệt đang rất nổi giận, nhưng lúc này Tô Hỷ Lai càng lo lắng tòa tế đàn cùng với cỗ quan tài đá kia sẽ xuất hiện hơn.

Thế nên, còn không đợi cho Linh Minh Nguyệt nổi trận lôi đình, anh đã cố đem cánh tay của cô nắm chặt.

Đồng thời, bản thân vừa kéo theo cô chạy nhanh về phía trước, vừa vội vàng nói ra.
“Tạm thời tôi không thể nào giải thích cho cô hiểu được.

Nơi này thật sự rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng rời đi khỏi đây!”
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính.

Bởi vì Linh Minh Nguyệt tỏ ra dùng dằng, hơn nữa bản thân Tô Hỷ Lai đã mất đi rất nhiều sức mạnh.

Thế nên, hai người sau khi giằng co một hồi, mặt nước ở phía sau lưng đột nhiên nổi lên bọt sóng.

Ngay sau đó, một toàn tế đàn mang theo một cỗ quan tài bằng đá ầm ầm hiện lên.
Vừa nhìn thấy hai thứ đồ vật này, đáy lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi trầm xuống.

Đồng thời, trong miệng anh cũng phát ra một tiếng thở dài.
“Hai… cuối cũng vẫn là không thể nào tránh khỏi được!”
Mặc dù không biết trong miệng của Tô Hỷ Lai đang lẩm nhẩm thứ gì.

Nhưng sau khi phát hiện ra tòa tế đàn cùng cỗ quan tài bằng đá, trong lòng của Linh Minh Nguyệt cũng hiện lên dự cảm bất an.
Thế nên, còn không đợi cho Tô Hỷ Lai lôi kéo, Linh Minh Nguyệt đã chạy đi phía trước, muốn giúp anh cùng nhau chạy trốn.
Thế nhưng, bước chân của hai người chỉ vừa mới di chuyển được một chút, mặt đất giống như bị dính chặt lại, cả hai đều không có cách nào thoát được trói buộc.

Bên ngoài, lúc này hai người chỉ kịp nghe được một tiếng hí dài.
“Hí hí!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.