Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 35: Công Công Đúng Là Tâm Can Của Ta Là Mạng Của Ta
Editor: Đờ
Dương Hạ được Quý Nghiêu cõng về.
Hoàng đế thấy hai người chật vật, thê thảm, giận không nén được.
Tính tình hắn ta vốn ôn hòa, lần đầu tiên nổi trận lôi đình như vậy, quần thần ai cũng không dám lên tiếng.
Quý Nghiêu cầm ống tay áo Quý Hoàn, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh bớt giận, đừng tức quá mà hại thân mình.”
Quý Hoàn sờ sờ đầu y, nói: “A nghiêu không phải sợ, việc này Hoàng huynh sẽ tra ra thích khách và chủ mưu cho em.”
“Tuyệt không tha!”
Quý Nghiêu chỉ bị thương da thịt, vết thương trên người Dương Hạ nặng hơn nhiều.
Khi quay về hành dinh đã là ban đêm, Dương Hạ sốt cao, cả người nóng bừng bừng, lông mày nhíu chặt, dường như là khó chịu lắm.
Ở hành dinh không tự do ở nơi sơn dã, nhiều tai mắt, Quý Nghiêu không thể ở lâu trong trướng của Dương Hạ, chỉ đành ở trong trướng của mình.
Hôm sau hắn lại sốt cao, mãi đến chiều đó Dương Hạ mới hết sốt.
Hoàng đế coi trọng Dương Hạ, để người hầu hạ bên người hắn, là một tiểu hoạn quan, là người của thuộc hạ Dương Hạ.
Quý Nghiêu đến trong im lặng, cho gã hầu lui, y thì ngồi bên giường nhìn Dương Hạ yên tĩnh ngủ hồi lâu không nói gì.
Có nhiều người nên Quý Nghiêu còn kiêng kị, chỉ nhìn Dương Hạ từ xa, không được chạm vào khiến y nôn nóng như dã thú bị nhốt chuồng.
Hiện giờ Dương Hạ ở gần như vậy, không có ai quấy rầy, Quý Nghiêu mơi thư thái hơn chút.
Y ve vuốt hai má Dương Hạ, muốn làm đau hắn, khiến hắn tỉnh lại nhìn mình nhưng lại thương tiếc.
Quý Nghiêu cởi giày, nằm xuống bên cạnh Dương Hạ, ngón tay vuốt khóe mắt đầu mày y như say như nghiện mà chỉ có sờ Dương Hạ mới giải được.
Dương Hạ mặc áo trong mỏng màu trắng, cổ gầy, trắng trẻo, bả vai thon gầy, hõm xương quai xanh sâu, cả người trông sạch sẽ lại yếu ớt, như một đóa hoa mong manh đang nở rộ.
Đóa hoa ấy sao mà đẹp quá, phải phá hủy nó, đến cả rễ cây cũng bị dẫm đạp.
Quý Nghiêu không kiềm chế được, môi chạm môi Dương Hạ, còn liếm liếm mới thở dài thỏa mãn, quyến luyến mà gọi Dương Hạ.
Khi Dương Hạ tỉnh lại Quý Nghiêu đang ôm cánh tay không bị thương của hắn, dán lên mà hôn, trong khoảnh khắc Dương Hạ chẳng phân biệt được là mơ hay thật mà hoảng hốt, nhẹ nhàng rút tay lại khiến Quý Nghiêu như bừng tỉnh.
Quý Nghiêu ngẩn ra nhìn Dương Hạ, Dương Hạ nhìn y, lúc lâu sau Quý Nghiêu mới mỉm cười: “Công công tỉnh rồi.”
Dương Hạ dời mắt, ừ một tiếng, “Khát.”
Giọng hắn khản đặc.
Quý Nghiêu quay đi rót nước cho hắn, lại vươn đến bên môi Dương Hạ, mớm hắn từng miếng nước.
Nước chảy ra, Quý Nghiêu liếm luôn cằm hắn như con chó nhỏ, thở dài: “Công công tỉnh rồi đấy.”
Dương Hạ mới tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, phản ứng còn chậm chạp, không có sức đẩy Quý Nghiêu ra.
Hắn nhắm mắt, hỏi: “Giờ nào rồi?”
Quý Nghiêu nói: “Giờ Tuất, ngươi ngủ suốt một ngày đêm rồi.”
Dương Hạ ngẩn người, hỏi: “Sao điện hạ lại ở đây?”
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ một chốc, cách chăn ôm hắn, lại rướn người lên cọ cọ trán, oán thán bằng giọng tủi thân: “Trong hành dinh nhiều người, ban ngày ta làm gì gặp công công được.”
“Phiền quá đi.” Quý Nghiêu cụt hứng lẩm bẩm, như tính trẻ con.
Dương Hạ nói: “Điện hạ, người đè ta nặng.”
Quý Nghiêu hít một hơi thật sâu nơi hõm vai hắn, nũng nịu mà than thở: “Công công ngoan, để ta ôm một cái.”
Người thiếu niên đè lên nửa người hắn, chỉ cách một lớp chăn mỏng manh, cố tình tránh vai phải của hắn rồi nhưng vẫn nặng trịch, như là đè lên tim hắn vậy, khiến Dương Hạ nhớ tới lúc Quý Nghiêu cõng mình.
Dương Hạ cố tình vứt suy nghĩ đó khỏi đầu, hỏi y: “Bệ hạ nói sao?”
Quý Nghiêu nhìn hắn, tụt cả hứng.
Ánh mắt Dương Hạ bình tĩnh, sáng trong, đối diện với y.
Quý Nghiêu “chậc” một tiếng, nói: “Hoàng huynh mặt rồng giận dữ, nói phải tra được chủ mưu.”
Dương Hạ nhắc lại từng chữ mà hỏi: “Chủ mưu?”
Hắn cười khinh khỉnh, vụ ám sát này không phải nhà họ Tạ mà là hai nhà kia, không cần nghĩ nhiều.
Dương Hạ hỏi: “Tiêu Bách Niên cũng là người Tạ gia à?”
“Tạm thời cũng tính là.” Quý Nghiêu nói: “Cậu ta do một tay cậu của ta dạy dỗ, ta lại cứu cậu ta một lần.”
Dương Hạ không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng.
Quý Nghiêu cười cười véo nhẹ tai hắn, chơi đùa: “Công công biết từ lâu rồi còn gì?” Nếu không làm sao cứ làm khó một Bách hộ như cậu ta.”
Dương Hạ muốn tránh đi nhưng bị y giữ vành tai lại.
Dương Hạ cau mày, nói giọng khàn khàn: “Đừng có đụng vào ta.”
Quý Nghiêu nói: “Công công đại nhân đại lượng giữ Tiêu Bách Niên lại đi, còn hữu dụng với ta mà.”
“Vì sao ta phải nghe ngươi?” Vẻ mặt Dương Hạ lạnh lùng, hai gò má tái nhợt lại khiến hắn trông yếu ớt như ánh sáng của ngọc lưu ly.
Quý Nghiêu chơi thích không ngừng tay được, y hôn lên bờ môi hắn, cắn cắn mấy cái mới lùi lại, hạ giọng cười, nói: “Dù sao ta cũng cứu công công một mạng, công công bán cho ta một cái ơn huệ được không?”
Dương Hạ không đáp, Quý Nghiêu tiếp: “Ta cam đoan cậu ta sẽ không gây bất lợi cho công công.”
Dương Hạ hỏi: “Chẳng qua chỉ là một bách hộ mà đến mức Điện hạ coi trọng như vậy?”
Quý Nghiêu cười đáp: “Công công giận hả? Đừng giận, công công mới là tâm can của ta, là mệnh của ta, ai cũng chẳng bằng đâu.”
Dương Hạ: “…!Đi ra ngoài.”
Quý Nghiêu cười mà khóe mắt đầu mày đều lộ sự vui vẻ, lộ cả răng nanh.
Tinh thần y vẫn đang căng thẳng giờ mới thấy được thả lỏng một chút.
Quý Nghiêu nói: “Thế lực của ta còn mỏng, chẳng có mấy mà dùng, công công thương thương ta đi mà, giữ lại con tốt cho ta đi.”
Y lại thở dài: “Công công vừa tỉnh đã nói chuyện chính với ta rồi, chẳng quan tâm ta gì cả, công công quên là ta cõng công công về đấy à?”
“Đường núi sao mà gập ghềnh khó đi…”
Dương Hạ ngắt lời y: “Điện hạ vất vả rồi.” Hắn mím môi, nhìn ánh mắt Quý Nghiêu rồi tiếp lời: “Cảm ơn Điện hạ.”
Mắt Quý Nghiêu cong cong, cọ ngón tay lên má Dương Hạ, cười: “Nói thế này nghe còn lọt tai.”.