Chẳng Màng

Chương 36: Đừng Ép Ta Phải Trói Công Công Lại


Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 36: Đừng Ép Ta Phải Trói Công Công Lại


Editor: Đờ
Hội săn cứ như vậy mà kết thúc.

Ngay sau hôm Dương Hạ tỉnh lại, Hoàng đế đã hạ lệnh về cung.
Vết thương của Dương Hạ phải tĩnh dưỡng nhiều ngày.

Hắn tuy dưỡng thương nhưng hành động lại chẳng chậm chạp tí nào.

Dương Hạ giằng co với họ ngoại đã lâu, vốn đã bất hòa như nước với lửa, minh tranh ám đấu, giao phong kịch liệt.

Cẩm y vệ của Hoàng đế điều tra ám sát, dưới sự ngấm ngầm giúp đỡ của Tạ gia và Dương Hạ đã nhanh chóng điều tra được chuyện xấu liên quan đến Tam công tử của Thích gia.

Khi bị bắt, hộ vệ bên người Thích Tam phản kháng, rút kiếm chỉ về phía Cẩm y vệ.

Hai bên xảy ra việc binh đao.

Phó Chỉ huy sứ phụ trách của Cẩm y vệ bỏ mình, Thích Tam bị chém một tay, lại bị ném thẳng vào đại lao của Cẩm y vệ.

Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ là Tô Kình, nổi danh bao che khuyết điểm, phó Chỉ huy sứ chết trong tay Thích gia khiến Tô Kình tức giận, chèn ép Thích Tam.

Thích Tam vừa vào ngục, lão Hầu gia Thích gia tức giận, ngay lập tức vào cung gặp Hoàng đế.

Nhưng dù gì Quý Hoàn cũng là đế vương, dường như ngửi ra điều gì đó rồi nên thái độ cực kỳ cứng rắn.

Hắn ta đã sớm muốn chèn ép họ ngoại, không thể ngờ rằng đây chính là thời cơ tốt nhất.


Mà ngay cả Thích quý phi tiến cung cầu xin Hoàng đế hắn ta cũng tránh đi, không gặp.

Khi Hoàng đế vẫn là Thái tử nàng đã làm trắc phi, sinh hạ tiểu hoàng tử, hiện giờ Hoàng đế si mê một người con gái thường dân chẳng biết ở đâu ra Thích quý phi đã hận đỏ cả mắt.

Nàng được nuông chiều từ bé, không chịu được tủi hờn, vừa đỏ mắt vừa cãi nhau với Hoàng đế, giận trắng cả mặt, tức run người, trâm ngọc cài trên đầu cũng rung lên.

Quý Hoàn mềm lòng, không muốn nàng phải rơi lệ đành gọi Dương Hạ đưa về.

Dương Hạ vừa đưa Thích quý phi đến cửa đại điện đã bị ăn một bạt tai, nàng oán hận mắng: “Hoạn quan.”
Dương Hạ nghiêng đầu nhìn Thích quý phi, nhẹ nhàng cười: “Nương nương mắng đúng quá, nô tài vốn là hoạn quan, ít nhiều cũng nhờ năm đó có nương nương nâng đỡ Dương Hạ mới có ngày hôm nay.”
Thích quý phi loạng choạng.

Dương Hạ cao ráo, hắn không cười nữa trông xinh đẹp lại lạnh lùng, hắn nói: “Đưa Quý phi nương nương về cung.”
“Bệ hạ có lệnh, bắt đầu từ hôm nay cấm túc Quý phi trong cung, không có lệnh Bệ hạ truyền, không được ra khỏi cung nửa bước.”
Chuyện hắn bị trúng bạt tai không hiểu sao lại vào tai Quý Nghiêu, y nắm quai hàm hắn, ghé sát vào nói: “Ả đánh công công chỗ nào, ta xem xem.”
Dương Hạ liếc nhìn, Quý Nghiêu cười: “Tại công công cứ đánh ta mãi, lần này gặp quả báo.”
Dương Hạ bình tĩnh đáp: “Điện hạ đến chê cười ta đấy à?”
Quý Nghiêu nói: “Sao nỡ chứ, đau lòng chết đi được.” Y liếm hai má Dương Hạ, cười khẽ: “Đến lúc sau báo thù cho công công.”
Dương Hạ hất tay đang nắm cằm mình của y ra, nói: “Có phải cánh tay kia của Tam công tử Thích gia là Điện hạ sai người chặt?”
Quý Nghiêu nháy mắt, khen ngợi: “Công công thông minh quá.”
Ngày vây bắt Thích Tam có Tiêu Bách Niên ở đó.

Bên Cẩm y vệ chết mất một Phó Chỉ huy sứ lại lời cho Tiêu Bách Niên, dựa vào công lao bắt được Tam công tử Thích gia lên được Thiên hộ.

Chẳng cần nghĩ cũng biết ngày đó không đơn giản như lời tấu lên, Quý Nghiêu chắc chắn còn làm gì đó.

Tiêu Bách Niên chém tay Thích Tam là ý của Quý Nghiêu, để tỏ thành ý đối với hắn.


Dương Hạ chọn mắt nhắm mắt mở.

Vòng qua vòng lại, vẫn lại đi vào quỹ đạo đời trước, như giống mà hình như cũng không giống.

Cả đời trước hắn chẳng hề liên quan đến Quý Nghiêu.

.

Tìm truyện hay tại ( TRUMt гuyen.м e )
Cả đời này hắn lại trợ giúp Quý Nghiêu theo đuổi đế vị.

Dương Hạ ngẩn người, đến khi kịp phản ứng lại tay Quý Nghiêu đã với vào trong quần áo của hắn, lòng bàn tay nóng bỏng.

Bờ môi dán lên chặn lại lời kháng cự chưa thành câu của Dương Hạ.

Buổi trưa đầu hạ nắng nóng, khó chịu, chỉ một cái hôn thôi cũng khiến hai người chảy mồ hôi.

Dương Hạ nghĩ, thói quen đúng là đáng sợ.

Hắn không thể không thừa nhận mình ngày càng quen với sự đụng chạm của Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu trẻ tuổi thừa năng lượng, làm cho quần áo của Dương Hạ xộc xệch hết cả.

Bên dưới có gì cứng cứng chọc vào Dương Hạ, y thở dốc, liếm láp vành tai hắn rồi cắn một miếng.


Dương Hạ rên khẽ, tê dại cả người, bóp lấy cánh tay Quý Nghiêu, nói: “Được rồi, đang ban ngày ban mặt!”
Quý Nghiêu vùi đầu vào người hắn, hít một hơi thật sâu.

Dương Hạ còn để ý hơn con cháu thế gia bình thường, ngày nào cũng đeo túi thơm, trong phòng lúc nào cũng đốt huân hương, mùi thơm nhàn nhạt tự nhiên, ai đến gần mà ngửi được trong lòng cũng sẽ ngứa ngáy mấy phần.

Quý Nghiêu nói: “Không đủ, công công không cho ta chạm vào bao lâu rồi.”
Giọng y khàn khàn, nặng nề hẳn, lộ ra dục vọng bừng bừng của người thiếu niên.

Bảo lâu thì cũng chẳng bao lâu, bọn họ ra cung đi săn, rồi Dương Hạ phải dưỡng thương, Quý Nghiêu trừ việc không kìm lòng nổi mà mổ lên môi lên cổ Dương Hạ đánh mấy cái dấu thì cũng coi như ngoan.

Trống ngực Dương Hạ nổi lên, dục vọng của hắn lúc nào cũng nhạt nhẽo, không hiểu được sự khát cầu cũng như gấp gáp trong giọng Quý Nghiêu nhưng vẫn mờ mịt, cảnh giác mà nắm chặt tay y.

“Công công ngoan cho ta hôn một cái, nhé?” Quý Nghiêu nắm cằm hắn, môi dời xuống, quấy nhiễu chiếc cổ nhạy cảm của Dương Hạ, hàm răng kéo vạt áo ra để lộ làn da trắng ngần làm lóa mắt người.

Quý Nghiêu nói: “Công công thật đẹp.”
Dương Hạ đối với Quý Nghiêu đã là bình vỡ vại nứt, thằng ranh này giảo hoạt, mặt dày, Dương Hạ cũng lực bất tòng tâm.

Thực sự là lực bất tòng tâm sao?
Dương Hạ đặt tay lên ngực, tự hỏi.

Quý Nghiêu như thú nhỏ phát tình, nóng rực, đè lên người Dương Hạ, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn mà mút hôn, gần gũi quá mức.

Lông mi Dương Hạ run lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà đáp lại Quý Nghiêu.

Hơi thở của Quý Nghiêu gấp gáp hẳn lên, mở mắt ra nhìn hắn, ánh mắt như muốn nuốt trọn đối phương.

Nhìn vào mắt Quý Nghiêu, Dương Hạ run rẩy nuốt nước bọt, ánh mắt của hắn chẳng biết nên nhìn vào đâu, trong đầu lại bất giác nhớ tới câu mà người thiếu niên ấy đã nói không biết bao nhiêu lần, y thích hắn.

Quý Nghiêu ngọt ngào gọi: “Công công à.”
Một lát sau lại nói: “Hạ Chi, Hoàng huynh cứ thích gọi ngươi như vậy.”

“Tại sao vậy?”
Y hỏi, môi hôn cũng thật nhẹ, cắn cắn lên xương quai xanh mảnh dẻ.

Bờ ngực Dương Hạ bằng phẳng, đầu v* cũng nhỏ nhắn nhạt màu, yêu kiều, lại đẹp đẽ.

Quý Nghiêu yêu lắm, lưỡi vừa liếm lồng ngực đã run lên, đầu v* nhạy cảm mà đứng dậy.

Quý Nghiêu như bị mê hoặc, ngậm lấy.

Dương Hạ run lên, nắm tóc Quý Nghiêu, ngón tay hơi siết lại.

Hắn không trả lời, Quý Nghiêu lại cắn, hơi thở của Dương Hạ trở nên bất ổn, đáp rằng khi làm thuộc hạ của Khang công công, Khang Bình
Gã thấy tên hắn không hay, học đòi văn vẻ như văn nhân, thêm chữ “Chi”.

Quý Nghiêu nhếch môi: “Hạ Chi cái gì mà Hạ Chi, công công nhà ta yêu kiều, xinh đẹp như vậy, gọi Kiều Kiều, Niếp Niếp còn dễ nghe.”
Dương Hạ hừ khẽ, dùng chân đá y: “Vớ vẩn.”
Quý Nghiêu cười, lại hôn bả vai trần trụi của hắn, không đầu không đuôi nói: “Công công cho ta xem bên dưới đi.”
Lập tức, Dương Hạ trợn mắt, giãy dụa, trắng bệch cả mặt: “Quý Nghiêu!”
Hai người thỉnh thoảng có động chạm nhưng Dương Hạ cũng không cho y động vào bên dưới mình, phần lớn chỉ là miệng lưỡi quấn quýt hoặc sờ sờ chân, cho dù thế nào cũng không chịu để Quý Nghiêu nhìn nơi không trọn vẹn.

Quý Nghiêu ghì chân hắn lại không cho chuyển động, quyến luyến mà sờ lên, không ngừng hôn lên mắt, lên tai hắn, dỗ dành như dỗ trẻ con: “Suỵt, đừng nhúc nhích, công công cho ta xem đi.”
Bàn tay mạnh mẽ, nóng rực nhưng lại khiến toàn thân Dương Hạ lạnh đi, chỉ cảm thấy như có rắn độc đang quấn chân mình lại, mà dường như cũng quấn cổ hắn lại, khó mà thở được.

Dương Hạ gấp gáp nói: “Bên dưới của thái giám có gì hay ho mà nhìn.”
Quý Nghiêu cười nói: “Công công khác chứ, ta chỉ muốn nhìn của công công.”
“Khác chỗ nào!” Dương Hạ hốt hoảng, rụt chân lại, chỉ hận chẳng thể co cụm lại được: “Đều bị cắt đi vật của đàn ông kia thôi.” Hắn vừa xấu hổ vừa giận, khó mà chịu đựng được, lông mi run run khiến người ta liên tưởng đến con bướm đang mắc kẹt nơi mạng nhện, chiếc cổ thon gầy phát ra âm thanh căm giận: “Dơ bẩn, không trọn vẹn! Quý Nghiêu, ngươi đừng làm nhục ta được không!”
Quý Nghiêu nói: “Sao ta nỡ chứ.”
Y dùng chăn trùm kín cả hai người khiến xung quanh tối mịt, y giơ tay nắm lấy đôi chân thon dài, gầy yếu, nói bằng ngữ điệu bình tĩnh lại lộ vẻ si mê: “Công công đừng nhúc nhích, đừng ép ta phải trói công công lại.”
*
Chương sau có play niệu đạo nhè nhẹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.