Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 34: Ngươi Không Biết Hoạn Quan Với Loạn Thần Tặc Tử Rất Xứng Đôi Sao
Editor: Đờ
Tiêu Bách Niên đứng cách đó hơn mười bước, quỳ xuống hành lễ với Quý Nghiêu, cúi đầu nói: “Ty chức đến muộn, xin Điện hạ thứ tội.”
Cậu ta quỳ một chốc, không thấy Quý Nghiêu nói gì, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhưng chỉ vừa chuyển động đã nghe Quý Nghiêu nói: “Quỳ đó, đừng ngẩng đầu.”
Quý Nghiêu không yên lòng mà nhìn Tiêu Bách Niên, liếc nhìn sang bên.
Dương Hạ đứng lên, tay phải không có sức, nắm lưng quần, sắc mặt trắng bệch, lại có vẻ bối rối, trán đầy mồ hôi, không nói nửa lời.
Tim Quý Nghiêu nhũn ra, đi tới nắm tay Dương Hạ.
Tiêu Bách Niên bất an quỳ trên mặt đất.
Cậu ta lần theo ký hiệu Quý Nghiêu lưu lại mà tìm tới những ký hiệu y đánh dấu vừa kín lại vừa loạn, sắc trời đã tối, cậu ta phải tìm rất lâu mới thấy.
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bạt tai vang lên và tiếng hít thở dồn dập thì ngẩn cả người, vừa ngước lên thì thấy Dương Hạ loạng choạng đi ra.
Hoạn quan chạm tay là bỏng đương triều lúc này mặt mày tái nhợt, bị thương, chật vật vô cùng, trong mắt đỏ lên như vừa chịu sự việc gì nhục nhã lắm.
Dương Hạ vừa thấy cậu ta thì giật mình: “Tiêu Bách Niên?”
Vị Cẩm y vệ trẻ tuổi hơi ngẩn người, tức giận một chút lại xen lẫn vẻ khinh thường.
Trước đó vài ngày, Cẩm y vệ điều tra một vụ án tham ô nhận hối lộ, là một vụ án lớn, lại liên quan đến các thế gia, chỉ sơ sẩy một chút thôi là có thể mất mạng trong tay bọn họ.
Vốn là án này chẳng tới phiên một Bách hộ như cậu ta nhưng Chỉ huy sứ lại điều cậu đi làm vụ án như đâm đầu vào chỗ chết này.
Tiêu Bách Niên là bề dưới, chỉ có thể nghe lệnh mà làm việc nhưng trong lòng hoang mang, bóng gió mãi mới biết là lệnh của Dương Hạ.
Nhưng cậu ta không quen biết Dương Hạ, không hiểu tại sao Dương Hạ muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Dương Hạ tưởng Tiêu Bách Niên đã chết từ lâu, thấy cậu ta còn sống, lại còn xuất hiện vào lúc này thì cũng hơi kinh ngạc.
Nhưng chỉ giây lát sau Dương Hạ đã lờ mờ đoán ra.Hắn quay đầu nhìn Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu vừa ăn một cái tát, nhìn hắn với vẻ mặt tối tăm, lại nói với Tiêu Bách Niên: “Đứng lên đi.”
Tiêu Bách Niên nói: “Vâng, Điện hạ.”
Cẩm y vệ trẻ tuổi lúc này so với lần trước Dương Hạ gặp đã chín chắn hơn nhiều.
Khuôn mặt tuấn lãng, trên má có một vết sẹo từ đuôi mắt kéo dài nửa gương mặt như tô thêm mấy phần lạnh lùng.
Quý Nghiêu nói: “Có đem thuốc theo bên mình không?”
“Điện hạ bị thương chỗ nào ư?” Tiêu Bách Niên lấy ra một bình nhỏ màu trắng: “Nơi này cách hành dinh hơi xa, ty chức xem vết thương cho Điện hạ trước.”
Quý Nghiêu nói: “Đốc công bị trúng tên.”
Dương Hạ không nói một lời.
Giờ thì còn gì mà không rõ đâu.
Từ đầu tới cuối, Tiêu Bách Niên đều là người của Quý Nghiêu.
Khó trách đời trước, khi Cẩm y vệ phản chiến, Tiêu Bách Niên mà một tay hắn đề đạt cũng quay đầu ủng hộ Tân Đế đăng cơ.
Quân cờ này giấu cũng sâu thật.
Tên trên vai Dương Hạ đã gãy, phần còn lại khảm sâu vào da thịt.
Quý Nghiêu cởi áo cho hắn.
Làn da hoạn quan vừa trắng vừa mịn, dính máu lên lại càng đáng thương.
Đoạn tên kia đã nhuộm đỏ từ lâu, nhìn mà ghê người.
Tiêu Bách Niên nói: “Điện hạ, phải lấy đoạn tên kia ra.”
Dương Hạ vừa nghe, sắc mặt lại càng tái đi.
Quý Nghiêu cau mày nói: “Ngươi làm được không?”
“Ngoại thương thế này chưa chắc ngự y trong cung đã xử lý tốt như ty chức đâu.” Giọng nói Tiêu Bách Niên có vẻ hơi kiêu ngạo.
Từ nhỏ cậu ta đã gia nhập Cẩm y vệ, liếm máu vết thương, cũng coi như là một nửa đại phu.
Cậu ta nhìn Dương Hạ, nhếch môi, nói: “Nhưng sẽ rất đau, không biết Dương đốc công có chịu được không?”
Quý Nghiêu giơ tay vuốt ve má Dương Hạ, nói: “Ngươi chịu khó, cứ phải lấy tên ra đã.”
Dương Hạ nhịn từ đầu đến giờ, đời trước trúng một đao khiến hắn sợ đau vô cùng, mà đau thì cũng chia năm, bảy loại đau, loại mà phải rạch da cứa thịt lấy tên chẳng cần nghĩ cũng biết đau thế nào.
Huống chi hắn lại từng mưu tính hại Tiêu Bách Niên, căn bản không tin được cậu ta.
Dương Hạ thấp giọng nói: “Về tìm thái y.”
Tiêu Bách Niên nói: “Tối trời khó đi, hiện giờ trở về cũng mất nửa canh giờ, nếu không xử lý, chỉ sợ cánh tay này của Đốc công sẽ bị phế đi.”
Quý Nghiêu nói chen vào: “Lấy ra.”
Dương Hạ mím môi, không nói gì thêm.
Quý Nghiêu quỳ xuống trước mặt Dương Hạ, ôm đầu hắn để tựa lên vai mình, không cho Dương Hạ nhìn Tiêu Bách Niên làm việc.
Cơ thể Dương Hạ run lên, tựa như cực kỳ, cực kỳ sợ đau.
Quý Nghiêu chẳng lòng dạ nào mà đùa giỡn với Dương Hạ.
Y phát hiện mình thích xé rách ngụy trang của Dương Hạ, nhìn hắn rưng rưng nước mắt đáng thương, kinh hoàng sợ hãi nhưng tất thảy đều phải là vì mình làm cho, kẻ khác khiến Dương Hạ như vậy chỉ làm Quý Nghiêu nóng lòng như thể đồ của mình bị người khác nhúng chàm.
Quý Nghiêu xoa xoa sau gáy Dương Hạ: “Đau thì cắn ta.”
Dương Hạ gồng cứng, trợn mắt nhìn qua vai Quý Nghiêu, nhìn về phía xa xa, mịt mờ, không cố định.
Tiêu Bách Niên lấy tên ra, cổ họng Dương Hạ phát ra tiếng nức nở như thú con, không nhịn được, cắn mạnh lên vai Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu chẳng tỏ vẻ gì, chỉ vuốt lưng Dương Hạ.
Tiêu Bách Niên nhìn hai người, trong lòng chỉ thấy quái dị nhưng cũng mơ hồ.
Không khí quanh Quý Nghiêu và Dương Hạ lúc này thật lạ, hai người bên nhau, người khác như bị vứt ra bên ngoài.
Cậu ta chần chờ một chốc đã bị ánh mắt tối tăm của Quý Nghiêu nhìn lạnh cả sống lưng, tập trung chẳng dám nghĩ nữa.
Tiêu Bách Niên là con của vợ kế nhà họ Tiêu, nhờ cậy mà vào được Cẩm y vệ, về dưới môn hạ của Tạ Hiên.
Tạ Hiên là người nhà họ Tạ, tính cách khắc nghiệt, Tiêu Bách Niên ở dưới trướng gã chịu khổ vô cùng.
Tạ Hiên là Cẩm y vệ, về sau Tiêu Bách Niên phát hiện Tạ Hiên thường đi lãnh cung lúc nửa đêm, thiếu niên choai choai tính tò mò cao nên đi theo.
Sau khi Tạ Hiên phát hiện, định giết người diệt khẩu, Tiêu Bách Niên hoảng sợ quỳ rạp xuống, cầu cứu Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu vừa nhỏ vừa gầy ngồi bên mép giường, dưới sự tuyệt vọng tới cùng cực của Tiêu Bách Niên mới nói chuyện với Tạ Hiên.
Quý Nghiêu đã cứu cậu ta.
Tiêu Bách Niên không trung thành với nhà họ Tạ mà là Quý Nghiêu.
Mấy năm nay cậu đã thay Tạ gia tới lui lãnh cung nhiều năm, nhìn Quý Nghiêu lừa cả nhà họ Tạ và cung nhân trong lãnh cung xoay mòng mòng, bệnh hoạn lại điên cuồng, cảm thấy sợ hãi vô cùng, không dám sống hai lòng.
Mũi tên đã lấy ra được, rơi xuống đất, Tiêu Bách Niên thở phào một hơi, lưu loát bôi thuốc lên.
Mùi máu tanh quẩn quanh đầu mũi Quý Nghiêu.
Dương Hạ cũng đã đau đến mức sắp ngất đi, hơi thở mong manh, thật nhẹ như con mèo con yếu ớt.
Y đưa tay lau sạch vết máu trên bờ vai trần của Dương Hạ, máu ấm nóng, Quý Nghiêu nhìn vết máu trên đầu ngón tay – là máu của Dương Hạ.
Quý Nghiêu vươn lưỡi ra liếm, hai mái cọ má dương hạ, nói thật nhẹ nhàng: “Được rồi, không sao rồi.”
Dương Hạ nằm yên không nhúc nhích, không đáp lời.
Quý Nghiêu thở dài, nói chuyện với Tiêu Bách Niên: “Ngươi xem này, hắn sợ đau lắm.”
“Đỏng đảnh hơn tiểu cô nương.”
Ngữ điệu dịu dàng như trẻ con đang khoe ra món đồ chơi yêu thích, lại có vẻ hơi trách cứ.
Ngực Tiêu Bách Niên nảy lên, im lặng không đáp.
Quý Nghiêu xua tay để Tiêu Bách Niên tránh sang bên, tự bế Dương Hạ dậy.
Vì ngồi xổm lâu, y lảo đảo một chút mới bế chắc được Dương Hạ, nói: “Đi về thôi.”
Tiêu Bách Niên nói: “Điện hạ, hắn là hoạn quan.” Cậu ta nuốt nước miếng: “Hầu gia mà biết Điện hạ coi trọng hắn như vậy nhất định sẽ tức giận.”
Quý Nghiêu từ từ quay đầu lại, ánh mắt tối sầm lại, giọng mỉa mai hỏi Tiêu Bách Niên: “Ngươi nói lại lần nữa xem.”
Tiêu Bách Niên quỳ xuống, cứng họng nói: “Hoạn quan có thái độ khiến người khác khinh thường, Điện hạ tìm kế thích ứng, không phải là…”
“Không phải là cái gì?” Nét mặt Quý Nghiêu hiện một chút ý cười, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Bách Niên, ngươi không biết hoạn quan với loạn thần tặc tử rất xứng đôi sao?”.