Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 60: Dự cảm chẳng lành
Sau cuộc luận đạo ngắn ngủi hôm ấy, chẳng biết hai tu sinh Thanh Hải ngộ ra được điều gì hay ho mà đi đồn thổi khắp nơi. Nào là mặt mũi ưa nhìn, kiến thức uyên bác, góc nhìn thấu triệt, nói chuyện một buổi còn hơn tu luyện cả năm…
Việc này vô tình tạo thêm cho cậu không ít phiền phức. Tu sinh ưu tú của các học viện khác ùn ùn kéo đến cửa. Trong số đó có rất ít người hâm mộ thực tâm, mà kẻ ganh ghét muốn phân cao thấp lại nhiều vô số kể.
Thủ lĩnh Bạch Vân thấy quá phiền phức nên lấy cớ bế quan trốn biệt trong phòng. Mấy vị khách chậm chân chỉ được ngắm dòng chữ “Luận đạo miễn tiếp”, rồi rủ nhau hậm hực ra về.
Điều tiếng Vĩnh An chảnh chọe khó ưa được thể lan truyền rộng rãi. Mọi người lại có cơ hội nhắc đến Đại Dương. Tài năng có thừa, ngoại hình khó ai bì kịp, cư xử đúng mực. Vậy mà chỉ trong một phút nông nổi đổ sông đổ biển hết cả.
Đỉnh điểm là sau khi các học viện cùng nhau hạ trại, khoảng một ngàn lều bạt xan sát với nhau, nhìn trái nhìn phải toàn là tu sinh. Lời đồn như ngọn lửa gặp phải rừng cây hanh khô, bùng cháy mạnh mẽ, gây ra các cuộc ẩu đả lớn nhỏ giữa tu sinh Bạch Vân và các học viện còn lại.
“Dô đi, dô đi…”
“Nhào vào đập nó.”
“Đấm mạnh lên!”
“Thoi vô mặt nó.”
Một đám tu sinh đang rất hào hứng vây quanh hai con gà chọi. Cả đôi hăng máu túm chặt nhau. Có tay dùng tay, có chân dùng chân, cào cấu đấm đá chẳng theo bài bản nào hết. Một con trong đó chính là Hoài Bách. Đối thủ còn lại là tu sinh to gấp rưỡi chú nhóc. Đôi bên càng đánh càng hăng tiết, cứ thế lao vào nhau cấu xé…
Hải Vân từ xa đi lại, vừa trông thấy cảnh này, vội vàng nhào vô ngăn cản. Nào ngờ có một tu sĩ khác nhanh hơn chặn lại bước chân.
– Chú có ý gì? – Hải Vân quát lớn. Tu vi người này cô nhìn không thấu. Hẳn là một trong các thủ lĩnh chi viện từ bên ngoài vào. Vụ này cũng khá buồn cười. Ngay khi hay tin thủ lĩnh của Bạch Vân thăng cấp tụ đan. Các học viện khác cũng nhao nhao lên đòi quyền bình đẳng. Thế là ban tổ chức phải thay đổi luật chơi. Thủ lĩnh chỉ cần từng là học sinh của trường, tu vi không quá tụ đan đều được công nhận, cho nên mới lòi ra một ông chú nực cười thế này.
Được gọi bằng “chú” Văn Toàn cố làm ra vẻ chẳng có chuyện gì, nhưng trong thâm tâm tức muốn lộn ruột. Tu sĩ vốn ganh đua với nhau từng chút một, bề ngoài lớn tuổi đồng nghĩa với việc lên cấp chậm chạp, tương đương chữ N.G.U viết ngay lên mặt. Con nhóc kia lại chọc ngoáy trúng ngay nỗi đau làm hắn căm giận vô cùng.
– Không ý gì cả, để tụi nhóc so găng với nhau. Người lớn xen vào làm gì.
Cô nàng trợn trắng mắt lườm ông nội trước mặt. Nhìn qua là biết tài năng chẳng có bao nhiêu, chẳng qua tu luyện trước vài chục năm, già không nên nết mà còn bày đặt ra vẻ bề trên. – Chú tránh ra! – Chữ chú bị cố tình đè mạnh, ý tứ châm chọc rõ ràng.
Văn Toàn nghiến răng rít lên như rắn. – Không thì sao?
Hải Vân chống nạnh, đanh đá đáp trả:
– Giờ không sao, tí gặp Vĩnh An mới có sao.
Cùng lúc đó Vĩnh An nhận được truyền âm của cô bạn, mặc dù chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng tinh thần đồng đội đâu cho phép ngoảnh mặt làm ngơ.
Vừa đến nơi, thủ lĩnh nhận ra người đang bị đấm túi bụi là tu sinh dưới quyền. Ngay tức thì, dây tơ hồng quấn chặt lấy hai con gà, tách chúng ra khỏi nhau, trận đấu bị ép buộc chấm dứt. Tơ hồng cẩn thận đặt gà nhà xuống đất, tiện tay quăng gà hàng xóm lên ngọn cây, cố ý treo lơ lửng trên đó.
Trông thấy một màn này, cả đám tu sinh hít ngược hơi vào trong, không hẹn mà cùng im thin thít. Riêng Văn Toàn làm lơ Hải Vân, quay sang châm chọc thủ lĩnh Bạch Vân.
– Bản thân được thiên hạ cung kính gọi một tiếng Cao nhân, mà lại ra tay với một tu sinh cấp nạp khí. Công nhận mặt dày thật đấy.
Ỷ lớn hiếp bé mà còn đòi người khác tử tế với mình. Trên đời làm gì có chuyện dễ thương như vậy. Cậu hất mặt lên, ngông nghênh khiêu khích.
– Thích vậy thì sao, chú có ý kiến gì? Không phục thì tới đây.
Nếu hai Cao nhân thật sự lao vào đánh nhau, một ngàn lều trại sẽ bị hất tung trong nháy mắt. Một số tu sinh sợ hãi lén lút bỏ chạy mất dạng. Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, bọn họ đâu có thiểu năng đứng đây chờ chết.
Văn Toàn hừ một tiếng, tụ đan chưa lâu mà bày đặt lếu láo. Mấy ngữ con trời này hắn còn lạ gì nữa. Phải cung phụng bao nhiêu linh dược công pháp mới được như ngày hôm nay. Thực tế lại chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm trận mạc. Hắn xắn cao tay áo, ưỡn ngực bước lên:
– Tôi sẽ dạy cho cậu biết thế nào là kính trên nhường dưới. Để không ảnh hưởng đến người xung quanh. Tôi với cậu cùng khóa linh lực, sử dụng quyền cước phân thắng bại. Thế nào?
Cậu gãi gãi khoé môi, nhếch miệng đáp lại. – Ý hay đó, đâu chú làm gương trước đi.
– Hừ! Ai thèm lật lọng với cậu. – Ngay sau câu nói, hắn tự động phong bế linh lực, hiên ngang đứng trước mọi người, vẻ mặt hào sảng đoan chính.
Thủ lĩnh Bạch Vân chỉ chờ có thế, vận thêm linh lực, đấm một phát cật lực vào nhân trung của đối thủ.
Cao nhân Văn Toàn say xẩm mặt mày, ngã bổ ngửa ra đất bất tỉnh nhân sự.
Tu sinh Bạch Vân cười rú lên ha hả. Thủ lĩnh của họ phải gấu vậy mới ngầu. Các nhóm khác thì trợn mắt há miệng, ú a ú ớ không thốt nên lời. Tu sĩ chính đạo có thể chơi bẩn một cách quang minh chính đại thế à?
Đánh người xong, cậu thổi thổi bàn tay, nhẩn nha xoay một vòng, gằn giọng từng tiếng:
– Tôi không những vừa chảnh chọe khó ưa, mà còn ỷ lớn hiếp bé, lại hay chơi dơ, thích đập người vô cớ. Cho nên… lần sau muốn nói thì nói cho đủ.
“Không dám.”
Vài người run run hô lên rồi chạy trối chết về lều. Đối với loại người tiểu nhân thế này không nên ghẹo vào là tốt nhất. Sau lần ấy mấy lời đồn thổi cũng lặng lẽ biến mất. Nói cho cùng thì bàn tán về một người không biết xấu hổ chẳng thú vị tẹo nào, xui xui lại bị mớn đòn, đâu ai ngu tự nhiên đi kiếm phiền phức làm chi.
Dẹp loạn xong bên địch, Vĩnh An quay lại lo cho phe ta. Cậu lấy ra một chiếc khăn sạch, bước lại gần chú nhóc bị thương.
Hoài Bách đứng nép sát vào tảng đá, quanh người vẫn được dây tơ hồng bảo vệ. Hải Vân ở sát bên cạnh xử lý vết thương cho nạn nhân. Mặt mày chú nhóc lúc này đã sưng húp, hai con mắt bầm đen như gấu trúc, khóe miệng rách toạc một đường rất dài. Máu từ đó rỉ ra không ngớt, ngày một nhiều thêm. Cô nàng cuống lên.
– Vĩnh An, nhanh ra đây cầm máu phụ tớ.
Cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng chặn lại vết rách. – Đau không?
Chú nhóc quật cường lắc đầu.
– Không đau.
– Giỏi lắm, anh sẽ thoa thuốc này lên, hơi rát một chút nhưng nhanh lành. Vết rách trên miệng chắc phải nhờ giáo sư Hồng Loan khâu lại cho em.
Hoài Bách gật đầu ra hiệu mình đã sẵn sàng. Đầu ngón tay nhanh chóng thấm thuốc và thoa lên vết thương. Cảm giác bỏng rát lan truyền về não, chú nhóc cau chặt lông mày, nhưng nửa lời than đau cũng không có.
Còn nhỏ mà cứng rắn ghê chưa. Ây da, còn bản thân mình thì… Nhớ đến liền tự thấy xấu hổ. Mỗi lần bị ma quân thoa thuốc, cậu vẫn la oai oái như thường, đâu có cái kiểu ngồi im ngoan ngoãn thế này.
– Khó chịu quá cũng có thể la lên, hoặc khóc cũng không sao. Đừng tự ép bản thân, thích làm gì thì làm, miễn dễ chịu là được.
Hải Vân cười mỉm, huých nhẹ cậu một cái. – Hôm nay ai lột lưỡi cậu thế? Bày đặt khuyên nhủ nữa ta. Thằng bé bênh vực cho cậu mới ra nông nỗi này. Bữa giờ mấy vụ rồi, tớ không gọi ra chắc còn nằm lì trong lều.
– Các cậu tức giận làm chi cho thêm mệt. Để bọn họ nói chán thì thôi.
Cô nàng nhảy cẫng lên. – Sao kệ được. Nói xấu cậu cũng coi như là nói xấu Bạch Vân. Tớ không cho phép.
Hoài Bách bị miếng gạc che hết phần miệng không thể nói được, cũng tích cực gật lia gật lịa thể hiện chính kiến của mình.
Thái độ thế này chắc là muốn tiếp tục đánh nhau nữa đây. Cậu phì cười, ấn nhẹ đầu chú nhóc. – Em phải nhớ, miệng đời giống như biển thét sóng gào. Nếu để nó cuốn vào, bản thân sẽ ngụp lặn mãi cho đến khi chết chìm trong đó. Bàng quan đứng ở trên bờ mới là lựa chọn của người hiểu chuyện.
Chú nhóc ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn cậu lom lom, khẽ gật đầu cố gắng chứng tỏ mình đã hiểu ra. Vĩnh An cũng không định nói nhiều, cậu quay sang nhờ cô bạn dẫn thương binh đi khâu lại vết thương. Còn bản thân mình thì đến lều chỉ huy tham dự cuộc họp trước khi xuất phát.
Lúc đi ngang qua cành cây đang treo con gà chọi còn lại, thủ lĩnh Bạch Vân nhấc tay thu lại dây tơ hồng. Tu sinh xui xẻo la oai oái, rơi tự do từ trên cao xuống đệm thịt phía dưới.
Văn Toàn vừa lớ ngớ tỉnh dậy, chưa kịp hoàn hồn liền bị quả mông úp hết vào mặt. Hắn tức giận hét lên thất thanh, hất mạnh tu sinh đó ra khỏi người, hùng hùng hổ hổ dí theo thủ phạm gây ra chuyện này.
Đến khi đuổi kịp thì đối thủ đã ngồi ngay ngắn bên giáo sư Xuân Phái. Cơn giận lập tức nghẹn ngay tại họng, phun ra không được, nuốt vào chẳng xong. Ai mà chưa từng nghe qua hung danh của kiếm tu họ Bạch. Đụng vào học trò ông ta khác nào tự tay đeo án tử cho mình. Văn Toàn đành hầm hầm ngồi xuống, đợi vào trong đầm lầy chơi lại cũng chưa muộn.
Về phần Vĩnh An, cậu vẫn tỉnh queo như không có chuyện gì xảy ra, dáng ngồi thẳng thắn đoan chính, gương mặt tươi sáng tinh anh, thái độ lễ phép đúng mực. Lâu lâu còn gật đầu đáp lễ với mấy thủ lĩnh vào sau. Nhìn cảnh tượng này, chẳng ai có thể liên hệ kẻ ngang ngược hồi nãy với thủ lĩnh Bạch Vân là cùng một người.
Đợi cho tất cả đến đầy đủ, Huyền Linh thay mặt ban tổ chức bắt đầu giới thiệu luật lệ thi đấu. Người chủ trì vừa vung tay ra, bản đồ liền xuất hiện ngay giữa bàn họp, quang cảnh hiện lên y như trong thực tế. Ông ta dựa theo đó hướng dẫn cho những người có mặt tại đây:
– Vùng đất này phân chia thành hai phần rõ rệt. Phía bên ngoài gọi là vùng vành đai. Phần ở giữa là lõi trung tâm. Hai bên phân chia với nhau bởi một trận pháp. Nhiệm vụ của các đội chơi ở vòng một rất đơn giản, trong vòng bảy ngày phải đến được vùng lõi. Chỉ bốn đội nhanh nhất mới có quyền tham gia vòng hai. Sau bảy ngày hoặc là trong vùng lõi đã đủ bốn đội, trận pháp sẽ tự động đóng lại, đồng nghĩa với việc các đội chậm chân hết quyền tham gia thi đấu.
– Nói đến vòng hai… – Ông ta dừng lại, lật bàn tay chuyển qua một mô hình 3D khác. Giữa không trung bỗng xuất hiện một bàn cờ cá ngựa, phân ra làm bốn màu lục, lam, đỏ, vàng.
– Té ra chúng ta vào đây để tung xúc xắc chơi cờ cá ngựa? – Thủ lĩnh Đại Sơn buột miệng nói nhỏ. Nhưng đều truyền hết vào tai mấy vị giáo sư tham gia cuộc họp, làm ai cũng phải bật cười vì suy nghĩ huỵch toẹt thế này.
– Đúng vậy. – Huyền Linh giải đáp thắc mắc cho Cảnh Khoa, cũng là để cho mọi người hiểu rõ. – Luật chơi cờ này thì ai cũng biết. Nhưng hôm nay ban tổ chức sẽ điều chỉnh đôi chút.
Ông ta tiếp tục chỉ tay vào ô ra quân.
– Đây là điểm điều chỉnh thứ nhất, ô ra quân của mỗi đội sẽ được bố trí một tu sinh của đội khác để ngăn chặn.
– Điểm thứ hai… – Hiệu trưởng Thanh Hải phóng to ô cờ. – Bàn cờ tổng cộng có năm mươi sáu ô cờ. Mỗi ô cờ là một căn phòng chứa những thử thách mạnh yếu khác nhau. Đi vào ô nào, người chơi phải vượt qua thử thách ở đó mới được lắc xúc xắc đi tiếp.
Cuối cùng ông ta dừng lại trên võ đài đặt ở trung tâm. – Đi được đến đây là hoàn thành ván cờ. Còn có lấy được phần thưởng hay không lại dựa vào bản lĩnh của mỗi đội.
Thủ lĩnh Thùy Duyên của học viện Cửu Tam lên tiếng. – Ý ngài là… quần đấu?
– Rất chính xác. – Huyền Linh giơ cao ngón cái khen ngợi, cuối cùng chốt lại vấn đề. – Có vị nào hỏi thêm gì nữa không?
– Có! – Văn Toàn đáp lại rồi đứng lên hỏi to. – Nếu như hai đội cùng rơi vào một ô thì quyền tham gia thử thách tính thế nào?
– Quyết đấu, bên nào thắng sẽ đi tiếp. Đội còn lại bị loại. – Chất giọng ồ ồ quen thuộc của Xuân Phái trả lời câu hỏi.
Nói xong, giáo sư nhìn qua học trò nhà mình. – Em không có gì để hỏi sao Vĩnh An.
Thủ lĩnh Bạch Vân đăm chiêu nhìn ông, lắc đầu nhè nhẹ. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng tạm thời chưa nghĩ ra được chỗ nào bất ổn, đành im lặng gặm nhấm nghi ngờ một mình.
Nếu đã như vậy… Xuân Phái hô to:
– Các trò về phổ biến lại cho các thành viên trong đội. Cuộc họp kết thúc.
Vĩnh An đứng dậy, mang theo nỗi bất an của mình lững thững rời khỏi cuộc họp. Vừa ra đến cửa lều, trên đầu của cậu bất ngờ xuất hiện tin nhắn nhấp nháy màu đỏ. Trái tim bỗng nhiên đập mạnh một phát, mắt vừa nhìn thấy tay liền chộp ngay, đôi chân nhanh chóng tìm đến một góc vắng người.
– Dạ Ca, anh kiếm tôi làm gì? – Vĩnh An hồi hộp hỏi nhỏ.
Ai ngờ đầu dây bên kia đáp lại trật lất. – Mấy bữa nay ăn ngủ thế nào?
Bị người sờ trúng nỗi đau, cậu thở dài não nuột. – Mất ăn mất ngủ.
– Tội nghiệp ghê chưa! – Anh dài giọng trêu ghẹo, sau đó lại buông lời dụ dỗ. – Qua đây với tôi.
Bây giờ mà qua gặp anh ta thế nào cũng ngủ tới trưa hôm sau, sáng mai bắt buộc phải xuất phát sớm. Cậu nhắm tịt hai mắt, bàn tay nắm lại, ráng hết sức kiềm chế bản thân, kiên quyết trả lời:
– Không được.
– Có lẩu gà nòi nấu ớt xanh.
Vĩnh An nuốt nước miếng ừng ực.
– Đã nói không được.
– Gỏi tàu hủ dừa trộn tép bạc, tôm càng xanh hấp nước dừa xiêm, giò heo chiên giòn…
– Anh đang ở đâu?