Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 59: Luận đạo
Một trăm tu sinh ưu tú của học viện Bạch Vân đồng loạt mặc võ phục màu trắng. Xếp thành mười đội, hàng đều tăm tắp. Thông qua đai lưng, người ta có thể nhận biết cấp bậc của từng thành viên. Thủ lĩnh Vĩnh An thắt đai màu trắng, đai xanh tượng trưng cho trưởng nhóm, tất cả các tu sinh bình thường đồng một đai đen.
Ở vòng ngoài là những thành viên còn lại của Bạch Vân, bọn họ rủ nhau đến tiễn chân đồng bạn của mình. Có người còn mang theo hoa và quà, bịn rịn chia tay như đưa người thân ra nơi sa trường. Vĩnh An lẻ loi đứng giữa đám đông, vô thức thở dài thường thượt. Người đâu mà lạnh lẽo cứng lòng, cưỡng ép cậu ở nhà chẳng xong lại quay ra giận dỗi không thèm đi tiễn.
Thủ lĩnh mang theo nỗi thất vọng nhìn về thuyền bay Chu Sơn, trông nó vẫn như cũ, đen tuyền lừng lững như thủy quái dưới đáy biển sâu. Qua lần tập kích của ma tu, nó đã được gia cố và mở rộng. Hạ gục phiên bản hiện tại gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Chưa kể đến dàn giáo sư hùng hậu đi theo hộ tống. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến đám tu sĩ có ý định xấu xa thu hồi tư tưởng.
Trương Tam Phong cùng năm giáo sư khác ngự kiếm hạ xuống trước mặt các tu sinh. Hiệu trưởng vuốt vuốt bộ râu bạc phơ, gật gù thưởng thức những anh tài tương lai.
– Các tu sinh yêu quý! Hãy nghe và ghi nhớ lời tôi nói. – Trương Tam Phong mở đầu bài phát biểu.
Tất cả các tu sinh đều tự động nín lặng, hướng ánh mắt về vị hiệu trưởng đáng kính.
– Các trò chính là những đại diện xuất sắc nhất của học viện Bạch Vân trong kỳ thi lần này. Mang theo bên mình truyền thống hào hùng của học viện. Hãy mạnh mẽ, kiên định, hướng đến chiến thắng cuối cùng. Một lần nữa khẳng định lại vị thế hàng đầu của Bạch Vân. Hãy để cả quốc đảo hân hoan loan tin về những vị anh hùng trẻ tuổi.
Ông phóng thần thức quan sát từng tu sinh dự thi, gửi theo niềm tin và hy vọng tuyệt đối.
– Hãy để lão già này nở mày nở mặt với thiên hạ.
Rồi ông hô to. – HỠI CÁC MẦM NON ƯU TÚ, CÁC TRÒ ĐÃ SẴN SÀNG CHƯA?
Hầu hết tu sinh nhiệt liệt hô to hơn gấp mười lần. – SẴN SÀNG!!!
Chỉ một người trong đó biểu cảm chán đời, đứng ẹo một bên, tự xem mình như người ngoài cuộc.
Hiệu trưởng phát hiện ra ngay nhân vật có ý đồ chống đối. Ông nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh. Thủ lĩnh cũng giương mắt nhìn ông, một chút e ngại cũng không có.
Nhìn như vậy tưởng hù người được chắc. Vĩnh An nhích nhích cánh mũi. Muốn “mở mày mở mặt” thì tự vẽ hoa lên mặt mình đi, ngồi chờ thiên hạ chi cho phức tạp.
Tam Phong cáu muốn rụng râu, rời mắt khỏi học trò, quay sang hỏi Xuân Phái:
– Thái độ của Vĩnh An là có ý gì.
– Do lười. Thằng nhóc ấy muốn ngài thu lại chức vụ thủ lĩnh chứ sao.
Hiệu trưởng thổi mạnh hơi ra khỏi mũi, mấy sợi râu được dịp phất phơ qua lại giảm đi không ít uy nghiêm.
– Cái gì cũng được, chỉ mỗi cái tật cứng đầu cứng cổ là cần phải trị. Ngài Châu Thanh đang trong quá trình bế quan không tiện dạy dỗ. Giáo sư thay mặt uốn nắn lại đi.
Xuân Phái ung dung lắc đầu. Chỉ sợ có ông bạn già kia ở đây cũng chẳng thay đổi được gì. – Nếu ngài không ưng thì chặt luôn cho nhanh. Uốn nắn trò ấy là việc không thể. Vết xe đổ của Lệ Thiên hãy còn sờ sờ trước mắt. Mỗi thiên tài đều xù xì gai nhọn, mài nó đi rồi, ngài sẽ có một con bù nhìn vô dụng.
Hiệu trưởng “hừ” một tiếng, phất mạnh tay ra sau đít, ra lệnh cho toàn bộ tu sinh. – Tập trung lên thuyền, chúng ta bắt đầu xuất phát.
Vĩnh An nhún mình nhảy phóc lên Chu Sơn. Các tu sinh còn lại cũng nối đuôi nhau bước lên. Tất cả đều ngay hàng thẳng lối, đi đứng kỷ luật như quân đội thực sự. Thay đổi lớn nhất là đội hình nữ tu. Mười người như một, đều lấy Hải Vân làm chuẩn, mặt mũi tinh anh, thần thái tự tin, hành động nhanh nhẹn dứt khoát. Tìm đỏ mắt cũng không thấy kiểu cách bánh bèo õng ẹo như trước kia.
Sau khi nhận phòng, bọn họ lại nhanh chóng tập trung theo đội, cắm đầu vào luyện tập đấu pháp. Chỉ có mỗi cậu là nằm dài ra phơi nắng, hai mắt lim dim, ngáp ngắn ngáp dài…
– Sướng nhỉ? – Hải Vân đạp thằng bạn một phát.
– Đừng đụng vào người tớ. – Thủ lĩnh giãy nảy, xuýt xoa tấm thân bầm dập. Âm thầm nghiến răng nguyền rủa thầy ghẻ. Người đâu mà ác ôn không có giới hạn, vừa biết tin liền lôi cậu ra đánh. Đánh không ngừng nghỉ tới tận ngày đi. Gì mà luyện tập cho nhanh cứng cáp. Đây rõ ràng là bón hành hợp pháp.
Cô nàng khoanh tay trợn mắt. – Thủ lĩnh không biết làm gương. Trong lúc mọi người cố gắng tập luyện lại nằm dài ra ngủ.
Thế trong lúc cậu bị ăn đòn thì mọi người làm gì? Gương với chả ảnh, vừa nghe liền mệt tại. – Kệ đi, những ai không phục ra đây đánh nhau một trận.
Cùng lúc đó, trong phòng chỉ huy cũng náo loạn không kém. Mấy giáo sư đang sôi nổi gầy sòng. Chấn Phong xào bài thoăn thoắt, tay chia miệng nói:
– Các vị thấy cách quản lý của Vĩnh An thế nào? Tôi thấy ổn đấy, mới có mấy ngày mà đội ngũ ra hàng ra lối.
Xuân Trường hả hê ngửa bài. – Đến lúc thi đấu khắc biết. Giờ chưa nói được gì đâu.
Hữu Thiện rút thêm một lá, biểu cảm mất hứng úp bài xuống. – Tôi thích cách quản lý của trò ấy. Không cần lý luận, thằng nào không nghe cứ đè ra đập.
Hồng Loan rút được con tây liền lật lên luôn, ánh mắt thách thức nhà cái xét bài. – Cục xúc quá, dài hạn không ổn.
Nhà cái khích tướng người chơi cuối cùng. – Im im nãy giờ hay ông quắc rồi?
Xuân Phái nhảy dựng. – Ông cũng chưa đủ tuổi tự lo thân mình đi. Vĩnh An tính làm cái gì tôi cũng ủng hộ. Cách nhìn của trò ấy không giống chúng ta. Thay vì suy đoán lung tung chẳng bằng ngồi im thưởng thức.
Xuân Trường hé mắt nhìn bài, mười hai, thò tay rút bài, con tây. Ông vứt bài xuống bàn, thở dài thường thượt. – Quắc chạy.
Cả nhóm ngửa bài, à thì ra nhà cái phải chạy một mình.
Phía trên trạm canh gác của Chu Sơn, hoa tiêu phát hiện ra một chiếc thuyền bay sặc sỡ, toàn thân được gắn đèn chớp nháy liên tục. Và quan trọng hơn là nó đang đâm thẳng về phía này.
– Thưa hiệu trưởng có biến. – Nhân viên Hoa tiêu vội báo cáo tình hình.
Trương Tam Phong nhìn thoáng qua rồi xua tay. – Không sao, ông bạn già bên học viện Thanh Hải…
Hiệu trưởng nói chưa hết câu đã nghe bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc:
– Lão già, ra đây đánh một trận cho giãn gân dãn cốt.
Huyền Linh ngự kiếm bay phía trước mũi thuyền Chu Sơn. Ông ta mặc một chiếc sơ mi hoa lá chim cò, cộng thêm kính râm hình trái tim viền màu xanh két, đẩy tổng thể rực rỡ hơn chim công tới kỳ động dục. Sau lưng có thêm hai tu sinh mặc võ phục màu thiên thanh hộ tống.
Tam Phong cười ha hả. – Già hết cả rồi đánh đấm gì nữa, để tụi trẻ thi thố với nhau.
– Nói cũng phải. – Huyền Linh đáp trả. Ông ta đẩy hai học trò phía sau lưng lên trước. – Đã nghe qua danh tiếng thủ lĩnh Bạch Vân. Ngọc Mai và Minh Huy so tu vi còn kém một chút. Nhưng luận đạo chưa chắc ai hơn ai đâu.
– Kính chào ngài hiệu trưởng. – Hai tu sinh lễ phép ra mắt.
– Ừm. – Tam Phong gật đầu đáp lại, rồi tiếp tục chỉ tay về hướng mũi thuyền.
– Vĩnh An đang ở gần khu vực hồ nước. Hai trò muốn trao đổi luận đạo có thể đến đấy là gặp.
Sau đó ông quay sang nói với đồng nghiệp:
– Huyền Linh, ông theo tôi vào trong uống trà.
Đợi cho hai thầy đi khuất, các vị khách mới lò mò đi đến bên hồ. Khu vực này hôm nay vắng hoe. Hàng loạt chiếc ghế bố để trống nằm lẻ loi trơ trọi. Trong góc khuất có một người đang nằm nghỉ ngơi. Trên mặt còn úp cuốn sách đọc dở.
Hai người đứng cách đó khoảng mười mét, quay mặt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy khó xử. Giác quan của tu sĩ rất nhạy, người kia chắc chắn đã biết có người đến gần, chẳng hiểu vì sao cứ nằm im như tượng. Bọn họ đâu thể chạy ra đá người ta dậy và nói “Xin chào!”
Giữa lúc tình hình đang bế tắc như thế, thì Hiền Minh xuất hiện như một vị cứu tinh:
– Các cậu muốn tìm Vĩnh An?
Tu sinh Thanh Hải mừng đến phát điên, ánh mắt chờ mong mà gật đầu lia lịa.
Hiền Minh dò xét Minh Huy một hồi rồi bảo:
– Trong tay cậu có cái gì nặng nặng không, đưa đây tớ mượn.
Vị khách kiếm kiếm một hồi lấy ra ly trà sữa, mặt đầy nghi ngờ đưa nó cho người đề nghị. Anh chàng nhận lấy, không nói hai lời liền ném về phía nhân vật đang nằm. Hai tu sinh Thanh Hải trợn mắt ngạc nhiên, nhìn ly trà sữa bay đến mục tiêu.
Chỉ còn một centimet nữa là va chạm xảy ra, bọn họ lo lắng nhắm tịt hai mắt, chuẩn bị cúi đầu nói lời xin lỗi…
May cho hai người, cuối cùng Vĩnh An cũng chịu phản ứng, một luồng linh lực bóp vỡ ly trà và đẩy nó về hướng thằng bạn nghịch ngợm. Hiền Minh nhảy choi choi né tránh, cười cười với bạn mới.
– Làm quen với Bạch Vân đi. Đây là cách chúng tớ chào nhau. Phải gấu chó lên mới được.
Anh chàng còn hào phóng tặng thêm cái nháy mắt tinh nghịch rồi mới hài lòng hả dạ bỏ chạy.
Thủ lĩnh hết đường giả chết cáu kỉnh ngồi dậy. Ném theo chiếc dép về phía hung thủ phá đám.
Ngọc Mai vừa thấy chân dung hiện ra sau trang sách liền ửng hồng hai má. Người đâu mà dễ nhìn hết sức. Đôi mắt xám lạnh như thỏi nam châm thu hút ánh nhìn. Mái tóc bạch kim buộc gọn sau gáy, vài sợi tóc mai ôm gọn gương mặt, biểu cảm lơ đễnh hững hờ, một nửa phong trần, một nửa ngây ngô.
– Hai cậu muốn gặp tớ? – Vĩnh An lên tiếng gắt đi ánh mắt mất hồn của bạn gái mới đến.
– Tớ là Minh Huy, đây là Ngọc Mai. Bọn mình là tu sinh Thanh Hải. Muốn làm quen và luận đạo với cậu.
Lý do lý trấu cái gì, muốn so sánh hơn thua thì nói toạc ra đi. Bệnh thành tích quả thật khó chữa, nó đã ăn vào máu bọn họ luôn rồi. Cậu yên lặng quan sát hai người. Nhan sắc bạn gái này thuộc dạng thường thường bậc trung. Riêng chỉ có đôi mắt lá răm lúng liếng gợi tình, cùng nốt ruồi nơi khóe miệng là có chút đặc biệt. Anh chàng kế bên nhìn chán không thể tả. Đường nét trên gương mặt rất ư hài hòa, chỉ tiếc là mập mạp quá mức cần thiết, cho nên mô mỡ che phủ hết ưu điểm trời sinh. Xinh đẹp một chút còn có thể xem xét, mất hứng cỡ này cố cũng chẳng xong.
– Rất vui khi gặp hai cậu. Còn luận đạo thì thôi đi. Tớ thuộc phái hành động, không có bao nhiêu lý luận để nói chuyện. Hai cậu cứ tự nhiên. Tớ ngủ tiếp đây.
Nói xong cậu úp sách lên mặt, nằm bật ngửa ra ghế, tiếp tục chính sách kệ mẹ thiên hạ.
Hai tu sinh Thanh Hải bối rối nhìn nhau. Trên đời còn có văn hóa đón tiếp ngộ nghĩnh đến thế ư? Ít ra cũng phải giả vờ mời trà, luận đạo vài câu, sau đó kiếm một cái cớ nào đó mời khách về sớm. Đằng này miệng vừa nói ngủ, cả người liền nằm thẳng cẳng ra đó, không biết ngại ngùng là gì.
Ngọc Mai khẽ cắn môi, ánh mắt thâm thúy nhìn qua cậu bạn bên cạnh.
Minh Huy gật đầu ý bảo “để đấy tớ lo”, sau đó tiến lại gần, bày ra một bàn đủ món ăn vặt. Xong xuôi mọi thứ, chàng ta nhấc lấy cuốn sách, đưa gương mặt phúng phính lại gần, cười lên toe toét:
– Không muốn luận đạo thì ăn chung cho vui! Có bánh tráng trộn, xoài lắc, cơm cháy, trà sữa, kem chuối, bánh flan, trứng gà nướng… Cậu thích món nào? Nếu không thích mấy món này tớ có thể về thuyền lấy thêm.
Vĩnh An chớp chớp hai mắt. Thể loại quấy rối ngờ nghệch như này là ai tạo ra? Nếu có thể quay lại quá khứ, cậu thề sẽ làm mọi cách triệt tiêu hậu hoạ từ trong trứng nước.
– Này… – Minh Huy dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn cậu. – Ăn món nào?
– Không ăn. – Thủ lĩnh Bạch Vân xù lông ngồi dậy. Khi nãy người ta đã nói muốn ngủ, ăn ăn cái gì mà ăn.
Minh Huy lại cười toe toét.
– Không ăn vậy thì luận đạo.
Cậu siết chặt tay, nện cho kẻ quấy rối một đấm. Đến khi gần chạm mục tiêu mới bất ngờ thu tay lại.
– Sao không né?
– Tớ đến luận đạo, không phải đánh nhau. Nếu cậu thích đấm má bên này, tớ sẽ đưa má bên kia cho cậu đấm. *
Vĩnh An giơ thẳng hai tay, xin hàng vô điều kiện. – Các cậu qua kia ngồi đi. Nếu muốn luận thì tớ sẽ chiều.
Hai người mừng rơn đi qua bên đó. Thủ lĩnh Bạch Vân cũng ủ ể oải bước sang. Tới nơi cậu ngồi phịch xuống ghế:
– Hai cậu gợi ý cho tớ một chủ đề rất hay, đó là “so sánh”. Nó là gì? Tại sao con người phải hơn thua với nhau?
Ngọc Mai không cần suy nghĩ, ánh mắt dính sát lên người bạn mới, liến thoắng trả lời:
– So sánh là đối chiếu hai hay nhiều sự vật sự việc nó nét tương đồng với nhau. Việc so sánh sẽ giúp chúng ta biết mình đang đứng ở đâu và có mục tiêu phấn đấu rõ ràng.
Vĩnh An nhìn qua bên Minh Huy hỏi tiếp. – Còn ý cậu thế nào?
Minh Huy trả lời rành rọt. – So sánh và tranh đấu giúp xã hội còn người phát triển.
– Và đó là lý do các cậu qua đây để phân cao thấp?
– Ừm. – Tu sinh Thanh Hải đồng tình gật đầu.
Thủ lĩnh Bạch Vân chậm rãi đá đểu.
– Rất tiếc là các bạn đã nhắm chệch mục tiêu. Ngọc Mai đã nói: “so sánh là phải tương đồng.” Vậy tớ và các cậu có nét tương đồng nào ư?
Hai bạn mới nín thinh nhìn nhau. Cậu chớp thời cơ trả lời luôn vấn đề.
– Hoàn toàn không có nét nào tương đồng. Mỗi người trong chúng ta là thực thể duy nhất, có ưu có khuyết khác nhau, là báu vật có một không hai, lấy gì giống nhau để so sánh?
Minh Huy hơi mất tự tin. – Ý cậu muốn nói là chúng ta chỉ nên tự so sánh với chính mình?
Vĩnh An búng tay một phát. – Chính xác là vậy. Hôm nay tốt hơn hôm qua, ngày mai lại vượt trội hơn nữa, đó chính là sự phát triển bền vững.
– Theo như đà này sẽ dẫn đến tư tưởng hài lòng quá sớm. Mất đi mục tiêu phấn đấu, sẽ sớm bị bỏ lại phía sau. – Ngọc Mai cứng rắn phản bác.
Cậu nhìn qua cô bạn, sắp xếp lại ý tưởng, sau đó tung ra lập luận.
– Con người có năm tính xấu, đó là: Tham lam, nóng giận, kiêu ngạo, ghen tị và lười biếng. Ba trong số này liên quan đến “so sánh” sai lầm mà ra. Hoa thơm không cạnh tranh xem loài nào là đẹp nhất, tất cả đều rực rỡ tận hưởng ánh mặt trời. Ngay cả cây cỏ vô tri vô giác cũng biết được quy luật cuộc sống. Con người tự cho mình là thông minh nhất đẳng, lại không thể hiểu những điều tưởng chừng đơn giản như thế. Làm người quan trọng nhất là phải “biết đủ”.
– Việc này chỉ đúng với người bình thường. – Ngọc Mai tiếp tục giữ vững lập trường, cô thách thức nhìn lại thủ lĩnh Bạch Vân. – Đối với tu sĩ mà nói, những người “biết đủ” không bao giờ đứng đầu.
– Nhưng bọn họ luôn là những người chạm đến “hạnh phúc”. Cậu tu luyện vì cái gì? Không phải vì tự do tự tại, viên mãn hạnh phúc ư?
– Cái này… – Ngọc Mai cứng họng.
Vĩnh An chốt lại cuộc tranh luận:
– Đạo là đường, đường của mỗi người vốn chẳng hề trùng nhau. So sánh hơn thua đều thành vô nghĩa… Tớ đã hết ý, xin phép đi trước.
– Khoan! – Minh Huy cản lại. – Một câu nữa thôi. Đại đạo có trăm ngàn lối đi, vậy có bao nhiêu cách để đi?
Mất thời gian bao nhiêu đây đã là quá đủ. Cậu dứt khoát đứng dậy, bỏ lại câu cuối cùng:
– Trăm sông đổ về một biển, trăm ngàn lối đi cũng chỉ có một cách đi, đó chính là “hướng thiện”.(*) Câu nói trong sách tin mừng Mt 5,39
“Còn Thầy, Thầy bảo anh em: đừng chống cự người ác. Trái lại, nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa.”