Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 61: Rò rỉ thông tin
Trong khoảng thời gian chờ cậu nhóc chạy đến, Lệ Thiên tranh thủ kiểm tra qua tiến độ công việc. Mỗi lần anh sờ đến công vụ là y như rằng bầu không khí sẽ trở nên đáng sợ. Rõ ràng là phòng ốc sang trọng, giấy dán tường bằng lụa xanh mướt một màu, ánh sáng chan hòa khắp nơi, ngoài ô cửa sổ còn có dòng sông Thu Hương mát mắt. Vậy mà mọi người trong phòng cứ ngỡ bản thân đang đứng trên đoạn đầu đài. Cố gắng chịu đựng ánh mắt đen láy thâm trầm xoáy sâu vào bọn họ.
Khi nhìn đã đủ lâu, đồng thời dọa cho bọn thuộc hạ vãi đái ra quần, ma quân mới hài lòng thu lại uy áp, lên tiếng hỏi về chính sự.
– Binh lính bị dẫn ma hộ thể giết hết chưa?
– Dạ chưa. – Quân Minh bất giác đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Áp lực đứng trước mặt quân thượng thật quá đáng sợ. Giờ này mà có Nhật Quang ở đây thì tốt biết bao, ít nhất bản thân không cần phải há miệng ra trả lời.
– Thế à? – Giọng nói cứ nhàn nhạt lạnh lẽo, không vui không buồn.
Bọn họ liền run cầm cập, không hẹn mà đồng loạt quỳ mọp xuống đất chờ trách phạt. Quân Minh là người quản lý đội này cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ miễn cưỡng giữ cho thân người thẳng đứng, còn bên trong xém chút nữa là bĩnh hết ra quần.
Anh đứng dậy khỏi ghế, khoanh tay đảo qua mấy người cấp dưới. – Lý do.
Quân Minh cố hít một hơi, lấy lại can đảm tường thuật sự việc.
– Một số đã bị Thuần Khương bắt đi. Chẳng biết sống chết thế nào? Nguyên nhân cũng chưa điều tra ra được, chỉ biết lão ta bắt rất nhiều tu sĩ, còn có cả người thường nữa.
Anh quay phắt lại, ánh mắt hơi trừng lên. – Tại sao việc lớn như vậy không nghe báo cáo.
– Dạ! – Quân Minh vội vàng chữa cháy. – Tôi muốn đợi mật thám của ta điều tra rõ ràng mới báo lên quân thượng. Việc này kéo dài lâu như vậy là do ma đế Thuần Khương tự làm một mình, cấp dưới của lão ta chỉ đưa người đến Hắc Bảo Cung rồi lui về. Sau đó thế nào chẳng có ai biết.
Lệ Thiên vân vê môi dưới, ánh mắt nhìn ra ngoài nhánh sông suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra quyết định:
– Điều thêm mật thám lấy tin tức từ phía ma quân Huyền Như và Phạm Ngân, có gì mới phải báo cáo ngay.
– DẠ! – Quân Minh hô to.
Mấy cấp dưới còn lại cũng hô theo, thậm chí còn to hơn nữa.
– DẠ!!!
Hắn ta nghe thế liền thấy ngứa răng. Tổ cha cái đám chết nhát này! Quân thượng hỏi gì cũng không dám thưa, chỉ giỏi vâng dạ bợ đít bề trên.
– Hoàng Kiệt… – Ma quân chuyển sang một thuộc hạ đang quỳ.
– Cướp linh thạch của đạo tu tới đâu rồi?
Chợt nghe quân thượng điểm danh đến mình. Tên thuộc hạ có gương mặt tầm bốn mươi tuổi, vóc người nhỏ thó, vội vã ngước đôi mắt lồi cung kính hồi đáp:
– Thưa quân thượng, ba mỏ đầu tiên cướp chót lọt. Mấy lần sau này cướp hơi khó. Bọn đạo tu đã có phòng bị. Về vấn đề này, tôi muốn xin ý kiến chỉ đạo của ngài.
Anh vung tay mở ngay một bản đồ, đẩy nó lên giữa căn phòng. Hình ảnh thu nhỏ của vùng Bạc Lăng hiện ra rõ mồn một. – Đã hiểu ra chưa?
– Ý của quân thượng là… – Hoàng Kiệt vừa quỳ vừa chỉ vào chấm đỏ trên bản đồ. – Cướp luôn tổng kho.
– Ừ. – Gương mặt Lệ Thiên lúc này mới dễ chịu hơn một chút. Anh liếc qua mấy tên thuộc hạ, lạnh nhạt ra lệnh. – Đứng lên hết cho tôi. Gan bé như vậy còn làm nên trò trống gì nữa.
Có thể lấy bớt gai góc của cậu nhóc bỏ sang bên này thì tốt biết mấy, một bên sẽ bớt phiền, một bên sẽ bớt lo.
Bốn người mừng húm vội vàng đứng dậy. Mạch máu thông thoáng, trí não cũng trở nên nhạy bén hơn hẳn. Kim Tuyền lấy lại bình tĩnh phát biểu ý kiến:
– Ý của quân thượng là mình giả vờ cướp hàng loạt mỏ để kéo dãn lực lượng đạo tu. Sau đó đánh quả cuối ôm gọn tổng kho. Nhưng…
Ma quân gật đầu xác nhận, đưa tay vào trong nhẫn trữ vật lấy ra một sơ đồ trận pháp. – Sợ không có thời gian vận chuyển chứ gì?
– Đúng ạ! – Kim Tuyền lúc lắc đuôi ngựa sau đầu, tiếp tục nêu ra vấn đề khó khăn. – Vừa đánh nhau vừa vận chuyển một lượng lớn linh thạch, cần rất nhiều thời gian và nhân lực. Mà hai thứ đó chúng ta đều thiếu.
Lệ Thiên nhếch khóe môi. – Không cần phải lo việc này.
Bé ngốc của anh đã giúp giải quyết gọn gàng cả rồi. Ma quân chiếu lại hình ảnh trận pháp Truyền Linh, tiện thể giải thích cặn kẽ. – Chỉ cần dựng thành công, nó sét hút tất cả những vật chứa linh khí trong vòng bán kính hai dặm, và chuyển sang đầu bên kia của trận pháp.
Cả nhóm ngỡ ngàng nhìn vào ống thông có lực hút khổng lồ, rồi lại quay sang ngó nhau. Quân thượng nhà mình đúng là thiên tài, con hàng thơm thảo như thế không biết kiếm ở đâu ra. Kỳ này mà thành công thì đạo tu sẽ có hai lựa chọn, một là tức quá tụt quần ra khóc, hai là đứt mạch máu não lâm vào hôn mê.
– Minh Quân, cậu lên kế hoạch tấn công chi tiết rồi đưa tôi xem qua, sau đó nhanh chóng sắp xếp cho anh em thực hiện.
Hắn bị sờ gáy ngay lúc phân tâm nhìn hộp ô mai trên bàn nên hoảng hồn lắp ba lắp bắp. – À dạ, ờ à… – Mặt lại đần thối ra.
– Xây dựng kế hoạch. – Kim Tuyền truyền âm nhắc nhở.
Quân Minh hiểu ngay ra vấn đề, âm thầm thêm cho cấp dưới một điểm cộng, nhanh trí đối phó với cấp trên khó tính. – Quân thượng yên tâm, hai ngày sau tôi sẽ trình kế hoạch.
Lệ Thiên không ưng, hạ thấp giọng ra lệnh. – Một ngày.
Một ngày thì một ngày, hắn mạnh mẽ hô to. – Dạ.
Ma quân nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cũng sắp đến giờ hẹn với bé ngốc.
– Hết việc rồi, mọi người về đi.
Cả nhóm như được giải thoát khỏi án tử, nối đuôi nhau bước nhanh ra ngoài. Quân Minh là người lui ra cuối cùng, trong lòng loạn lên một mớ thông tin nóng hổi.
Quân thượng từ bao giờ lại thích ăn vặt giống con gái. Nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ. Hay là… Đúng rồi, người ta đồn phụ nữ có thai thích ăn đồ chua, mà nghe đâu còn có hiện tượng chồng nghén thay vợ. Hắn bỗng nhiên vỗ đùi cái bốp. Rõ rành rành rồi, quân thượng sắp có em bé. Mẹ của đứa trẻ chắc là cô nàng ngực lép hôm nọ. Sự thật này thật quá khủng khiếp, phải báo nhanh cho Nhật Quang biết thôi.
– Úi da! Anh có mắt không? – Vĩnh An khó chịu, đưa tay đẩy người mặc áo đỏ lòe loẹt, trên tai còn đeo hai cái tòng teng lông lá tua tủa, ra khỏi người mình.
– Không có, chú em làm gì được nhau? – Quân Minh hất hàm khiêu khích.
Vĩnh An liếc nhanh quan sát. Mặt mũi cũng tạm, phong cách ăn mặc dị hợm thế này thì đầu óc hỏng nặng rồi. Thôi bỏ đi, rảnh đâu mà chấp nhặt với hạng người này.
Quân Minh đứng khoanh tay chống cằm, nhìn theo hướng đi của thằng nhóc vừa va chạm. Dáng người này, đôi mắt này… nhìn sao cũng thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Linh tính bảo nên đi theo, thế là hắn nghe lời bám theo thật.
Vĩnh An đi ở phía trước, bận bịu len lỏi vào trong khu chợ chiều kiếm ít đặc sản ăn vặt. Vùng này được gọi là Mộc Xuyên, nằm ở miền Trung của đảo quốc An Lạc. Xưa kia linh khí rất dồi dào, từng là thủ phủ của cả đất nước. Vì một nguyên nhân không rõ mà đất đai ngày càng khô cằn, tu sĩ lần lượt bỏ đi. Dần dà biến thành một tỉnh nghèo thuộc quyền quản lý của nhà họ Tranh.
Ở đây chỉ có một điều chưa bao giờ thay đổi, đó là nét văn ẩm thực nức tiếng xa gần, tu sĩ mỗi lần ghé ngang đều phải mua chút đặc sản mang về làm quà. Vĩnh An cũng vì nghe danh mà đến, vất vả bon chen qua những con phố nghèo nàn xơ xác. Mặt đường đầy rẫy ổ voi, ổ chuột. Sau cơn mưa mùa hạ, trông chúng càng bẩn thỉu hơn nữa. Sình lầy cứ bám riết lấy chân người đi đường, gây nên cảm giác khó chịu cực kỳ. Nhất là với một tu sĩ quanh năm không vương bụi trần như cậu.
Ánh mắt xám lướt qua khắp phố, rồi dừng lại ngay chỗ bà cụ ngồi co ro bên đường. Quần áo trên người mặc hai ba lớp, lớp nào lớp nấy đều đã rách bươm. Chiếc khăn mỏ quạ màu đỏ bầm che đi phần lớn khuôn mặt già nua, hằn sâu dấu vết khắc khổ qua năm tháng. Bà bán một thúng bắp luộc, trăm trái như một, hạt đều tăm tắp, còn nóng hôi hổi vừa thổi vừa ăn.
– Bắp này bán sao vậy bà?
Cụ già móm mém cười tươi, tự tin khoe hàm răng trống trơn. – Hai đồng một trái. Cháu mua mười trái thì tặng thêm một.
Bàn tay gân guốc thoăn thoắt lột trái bắp mập ú ra chào hàng.
– Ăn thử đi, bắp vừa mới bẻ, dẻo ngọt lắm.
– Cháu lấy mười trái… Thôi hai mươi luôn.
Ủa, linh thạch đâu hết rồi nhở? Vĩnh An lui cui lục lọi khắp người. Tụ đan xong còn dư vài linh thạch thượng phẩm. Sau đó thì sao? À thì ra là mua đồ ăn sạch tiền luôn rồi. Cậu mở nhẫn trữ vật giáo sư Châu Thanh đưa cho. Trời đất, một đống của cải cùng bùa chú thế này mà bảo chỉ có một ít. Đừng nói là thầy gom hết vốn liếng trút vào trong này luôn nhé! Chàng trai trẻ đứng gãi đầu gãi tai giữa chợ. Tiền của thầy thì không nên dùng, tiền của mình thì không còn xu nào. Đành mượn tạm mớ quà tặng hôm nọ.
– Bà cầm giúp cháu cái này. Cháu không có mang theo tiền mặt.
Người bán hàng nhìn món đồ quý hiếm trên tay vị tu sĩ trẻ tuổi. Sống ngần ấy năm, chưa bao giờ bà được nhìn thấy những vật quý hiếm như thế, chứ đừng nói là sờ đến nó.
– Lần sau ghé ngang trả tiền cũng được, cái này quý lắm, bà không dám nhận.
– Bà nhận đi. – Cậu cố nhét vào tay người bán hàng. – Mấy thứ này cháu có nhiều lắm.
Người áo đỏ bỗng nhiên xuất hiện, đưa tay cản lại. – Làm vậy là hại bà cụ đấy.
Hắn tự nhiên giật lấy món quà săm soi kỹ lưỡng. – Bét lắm cũng có giá hai mươi linh thạch thượng phẩm. Đổi được khoảng một trăm ngàn thúng bắp như vầy. Bọn cướp sẽ luộc bà cụ ngay.
Quân Minh lại nhét vào tay người bán bắp tờ một trăm ngũ vương. – Tôi trả thay cậu này. Cụ cứ nhận đi.
Bà cụ vội xua tay. – Vẫn nhiều quá, hai tờ này là mua được hết thúng bắp này rồi.
Gặp bụt hiện ra giữa đường chỉ có thằng ngu mới không lợi dụng. Vĩnh An cười gian nói với cụ già. – Lấy hết thúng này cho cháu.
Và gần như đồng thời nói với người lạ. – Trả thêm một tờ nữa đi.
Lệ Thiên ngồi trong khách sạn sợ đến điếng hồn. Trước thì trong mơ cũng thấy ô mai, giờ thì nhìn đâu cũng thấy bắp luộc.
– Ờ được. – Quân Minh ép lòng ép dạ móc tiền ra trả, trên mặt ghi hẳn hai chữ “không vui”. Tuy nhiên cái thói nhiều chuyện vẫn bất chấp tất cả, xúi giục bản thân làm theo lời thằng nhóc.
– Này nhóc, lại đây anh bảo. – Vĩnh An vẫy tay gọi một thằng bé ăn mặc bẩn thỉu gần đó. – Cho em hết đấy.
Mắt nó sáng rỡ như hai đèn pha, cám ơn ân nhân rối rít. Rồi hí hửng rủ thêm mấy đứa bạn, khệ nệ bê thùng bắp đi phân phát khắp xóm.
Ma quân thở phào nhẹ nhõm, ngồi cười tủm tỉm suốt buổi. Tính ra bé ngốc cũng biết thương xót bao tử của anh.
Chẳng qua… anh vui mừng hơi sớm mà thôi. Vĩnh An vẫn chưa có ý định kết thúc buổi chợ. Thủ lĩnh Bạch Vân ghé vào hết quán này đến quán khác. Sau lưng còn mọc thêm cái đuôi đỏ chót, miệng hót liên tục.
– Chú em bận đồ này chắc là học ở Bạch Vân. Đeo đai trắng hẳn là thủ lĩnh. Ể chú em là Vĩnh An phải không?
Cậu lười trả lời lại, miệng cắn miếng kẹo gương rôm rốp, đá lông nheo ý bảo người lạ trả tiền.
Không phản đối có nghĩa là đúng rồi. Hắn tự phục khả năng suy luận của mình sát đất, hào phóng móc ví.
– Này chúng ta gặp nhau bao giờ chưa? Tôi cứ thấy chú em quen quen.
– Chưa. Anh trả tiền món này luôn nha. – Sau đó ôm rất nhiều chùm tré đi qua tiệm khác.
Quân Minh vẫn chưa muốn bỏ cuộc:
– Chắc chắn là gặp rồi. Trí nhớ của tôi rất tốt, không thể nào nhầm được. Mà chú em mua ô mai chi nhiều vậy?
Vĩnh An vừa chọn vừa trả lời. – Mua cho bạn.
Hình dáng này, ánh mắt này, chỉ khác giới tính, lại còn ô mai, trận pháp… Đúng rồi trận pháp, lúc nãy chẳng phải quân thượng vừa khoe hay sao. Chết mẹ! Hình như vừa vỡ ra một sự thật chết người. Hắn lấy hết can đảm hỏi tiếp.
– Bạn của cậu ở gần đây?
Khách hàng đang phân vân giữa sấu bao tử với sấu xào gừng thì anh ta thích cái nào hơn, nên gật đại cho qua chuyện. – Ừ.
Lịt mợ!!! Quân Minh vừa mừng vừa sợ, lần này đi đầu thai chắc luôn.
– Bạn… bạn chú em tên gì?